Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 54

Kim Tú Châu đặt tên con gái là Giang Hàn Tuyết, buổi sáng em bé ra đời, trời đổ tuyết nhẹ, Kim Tú Châu đột nhiên nhớ tới lần trước con trai học thuộc bài thơ kia, có một câu “Cô chu thoa lạp ông, Độc điếu hàn giang tuyết*”, cô vô cùng thích ý cảnh trong thơ.

*Bài thơ Giang tuyết (Tuyết trên sông) của Liễu Tông Nguyên, bản dịch 2 câu thơ trên của Tản Đà là “Thuyền nhỏ mình ông che nón lá; Ngồi câu giữa tuyết phủ sông đầy.”

Trước đó cô còn muốn đặt tên con là Giang Thắng Nam, nhưng cũng không biết sao con gái vẫn luôn luôn ngoan ngoãn lại nói thẳng là mình không thích, con bé nói trai hay gái làm gì có chuyện tốt hay không tốt. Cái tên Thắng Nam này tựa như một chiếc gông xiềng, làm cho em gái từ khi sinh ra đã bị giam cầm trong lồng giam “phải luôn ưu tú hơn con trai”, đối với ba mẹ mà nói đó là kỳ vọng, nhưng đối em gái mà nói đó là áp lực, em ấy cũng có thể làm cô gái ưu tú nhất, vì sao nhất định phải so sánh với con trai? Có phải trong lòng ba mẹ thì con trai mới là giỏi nhất không?

Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên nghe xong hồi lâu không nói gì, hai người chỉ biết nhìn nhau.

Một mặt cảm thấy con gái nói rất có lý, bọn họ còn chưa nghĩ nhiều như vậy, mặt khác lại kinh ngạc con gái nhỏ tuổi như vậy mà lại có thể suy ngẫm vấn đề sâu xa thế.

Chỉ có Hạ Nham ngốc nghếch hỏi: “Nghĩa là gì vậy ạ?”

Cậu cảm thấy cái tên Thắng Nam này rất ngầu mà, cũng không quá hiểu ý em gái, “Hay là đổi thành Giang Thắng Lợi?”

Phó Yến Yến cúi đầu.

Cô bé chỉ nghĩ nếu trong bụng Kim Tú Châu là em gái, như vậy cô bé hy vọng em gái không giống mình đời trước, luôn bị đem ra so sánh với người khác, như vậy cuộc sống cũng chẳng vui vẻ gì.

Kim Tú Châu không biết trước kia con gái đã trải qua những gì mới có thể làm cô bé sớm thành thục hiểu chuyện như vậy, cô duỗi tay ôm lấy con gái, nhẹ nhàng v**t v* cái đầu nhỏ của con, dịu dàng nói: “Mẹ cảm thấy con nói vô cùng có lý, vậy không dùng tên Giang Thắng Nam này nữa, để mẹ nghĩ một cái tên dễ nghe khác, được không?”

Kim Tú Châu không có ký ức hoàn chỉnh của “Kim Tú Châu” trước kia, chỉ mơ hồ nhớ là trước đó hai mẹ con sống ở nhà họ Phó rất khổ, cô biết con gái thông minh hơn người, có lẽ cô bé vẫn luôn giấu những uất ức phải chịu trước kia trong lòng. Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm thương cô bé.

Phó Yến Yến ngồi trong lòng cô gật đầu.

Bé con lúc mới sinh ra nặng sáu cân sáu lạng, cho nên tên ở nhà là Lục Lục.

Tính tình Lục Lục rất ngoan, ai trêu bé cũng không tức giận, ngoan ngoãn bú sữa, ngoan ngoãn ngủ, chỉ có lúc đói bụng hoặc không thoải mái mới rầm rì vài tiếng, rất ít khi khóc.

Khi Kim Tú Châu mang con từ bệnh viện về, Phương Mẫn có ôm con trai qua thăm, nhìn thấy bé gái bụ bẫm Kim Tú Châu ôm trong lòng, hâm mộ không thôi, cô ấy muốn con gái.

Cũng chỉ mấy ngày không gặp, Kim Tú Châu có cảm giác Phương Mẫn tiều tụy không ít, không đợi cô hỏi, Phương Mẫn đã uể oải nói: “Thằng bé này đêm nào cũng phải dậy mấy lần, thật là đau đầu, mấy tối nay chị không ngủ được rồi.”

Kim Tú Châu tò mò hỏi: “Chính ủy đâu?”

Phương Mẫn lắc đầu, “Không giúp được gì, thằng bé cứ phải chị mới được, ai cho uống sữa cũng không nghe, cứ khóc ngằn ngặt thôi.”

Đêm hôm khuya khoắt, tiếng khóc thằng bé lại to, phòng ở đây không cách âm, cô sợ ảnh hưởng đến người khác, nên lần nào cũng dậy dỗ con, dần dần thằng bé càng ỷ lại vào cô.

“Trẻ con đáng yêu thì đúng là đáng yêu, nhưng phiền thì cũng thật sự là phiền.”

Kim Tú Châu khuyên cô, “Cũng nên sửa đổi thói quen của thằng bé đi, nếu không cứ thế chị sẽ mệt mỏi, giờ thằng bé mới có mấy tháng thôi đấy.”

Phương Mẫn nghĩ một hồi lại lắc đầu, “Vô dụng thôi, trên lầu con của Triệu Vận tối nào cũng khóc, còn ầm ĩ hơn, nếu con nhà chị cũng khóc nữa, vậy mấy tầng này đừng ai ngủ được.”

Kim Tú Châu nhíu mày, “Con của Triệu Vận tối nào cũng khóc sao?”

Phương Mẫn gật đầu, “Tối em đi ngủ tốt nhất nhét ít bông vào tai, nếu không là không ngủ được đâu, Chính ủy nhà chị cũng lên lầu hỏi thăm rồi, doanh trưởng Dương bảo mấy hôm nay thằng bé hơi sốt, người khó chịu nên mới thế.”

Kim Tú Châu cũng không biết nói gì.

Phương Mẫn về rồi, Kim Tú Châu thay tã cho con gái út, sau đó cho bé bú rồi dỗ ngủ, tiếp đến lại gọi Hạ Nham và Dương Anh Hùng tới, hướng dẫn hai đứa mang gà Tiền Ngọc Phượng đưa tới đi hầm.

Hạ Nham và Dương Anh Hùng nghe Kim Tú Châu hướng dẫn cách làm xong, nhanh nhẹn vào bếp hầm gà.

Giang Minh Xuyên đã thu dọn căn phòng lại một chút, mấy ngày nay Kim Tú Châu không ở nhà, anh mang về một chiếc giường nhỏ cũ, chiếc giường còn được lau chùi sạch sẽ rồi hong khô, trên giường trải sẵn chăn đệm mới, chờ đón bé con về là có thể dùng ngay.

Nào biết khi Kim Tú Châu về nhà lại bảo anh đổi lại chăn của giường lớn và giường nhỏ, còn bảo sau này cô và con gái sẽ ngủ trên giường lớn, anh ngủ ở giường nhỏ đi.

Giang Minh Xuyên bèn đổi hai cái chăn.

Kim Tú Châu đặt bé con đã ngủ lên giường, mình cũng nằm bên cạnh.

Giang Minh Xuyên không quấy rầy cô, đổi chăn xong bèn ra ngoài dọn dẹp lại phòng khách. Ở đây con gái đang ngồi bên bàn làm bài tập, hai anh thì đang bận rộn ở trong bếp, trong lòng anh lại thấy vui mừng, tuy rằng mấy hôm nay rất bận rất mệt, nhưng sau khi trong nhà có thêm một cô em gái, cả nhà đều dành toàn bộ sức lực để chăm lo cho hai mẹ con.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chỉ hai năm trước anh và Hạ Nham còn ở căn nhà cũ, ngày nào công việc cũng bận rộn thỉnh thoảng mới về được một lần, hai cha con gặp nhau cũng không biết nói chuyện gì.

Không giống như bây giờ, cả nhà vô cùng náo nhiệt, lúc nào cũng cảm thấy ấm áp.

Chính ủy Chúc về đến nhà cũng cảm khái bảo: “Nhà hàng xóm thật là náo nhiệt, cho dù không ai nói gì mà cũng cảm thấy ồn ã.”

Phương Mẫn nghe xong cười bảo anh phải biết hài lòng với thực tại đi, nhà họ đã náo nhiệt lắm rồi, trước đó cũng chỉ có hai vợ chồng họ thôi đấy.

Chính ủy Chúc cũng cười, sờ tay con trai, nghĩ một chút rồi bảo: “Buổi chiều anh đi tìm người đổi cái bàn tới.”

Phương Mẫn hiểu ý anh, nghĩ sau này nhà hàng xóm sang nhà cô ấy ăn cơm e là ngồi không đủ chỗ, mới gật đầu, “Chọn cái nào lớn chút.”

Sau đó lại nói với Trương Thu Lai đang bận rộn trong bếp: “Chị họ, buổi trưa làm thêm hai món ăn nhé.”

Trong phòng bếp Trương Thu Lai đáp lời, nghĩ bụng hai người này còn thân thiết hơn chị em dâu, chuyện gì cũng không so đo thiệt hơn, làm gì cũng nghĩ cho đối phương trước đã.

Thâm tâm chị không khỏi hâm mộ quan hệ bình đẳng như thế này.

Anh trai chị dâu đối với chị cũng tất tốt, nhưng trong lòng chị lúc nào cũng cảm thấy áy náy, luôn cảm thấy mình đã nợ hai vợ chồng họ quá nhiều.

So với ở nhà anh trai chị dâu, chị thích ở đây hơn, cảm giác không có gánh nặng.

Kim Tú Châu vốn còn đang nghĩ nhà trên có thể ầm ĩ tới bao nhiêu, cô cảm thấy ở bệnh viện đã ồn lắm rồi, sau khi hai giường bên cạnh đều có người nằm, tối nào cũng nghe thấy tiếng khóc tiếng dỗ.

Không ngờ rằng tới nửa đêm, trên lầu truyền đến tiếng trẻ con khóc đinh tai nhức óc, không chỉ đánh thức Kim Tú Châu, mà còn khiến bé con bên cạnh rầm rì muốn tỉnh lại.

Kim Tú Châu vỗ vỗ con, sau đó tức giận đá Giang Minh Xuyên đang nằm trên chiếc giường nhỏ.

Giang Minh Xuyên lật người lại, mệt mỏi hỏi: “Sao thế em?”

Kim Tú Châu chỉ chỉ trên lầu.

Giang Minh Xuyên lập tức hiểu ra, “Mấy ngày nay đều thế này, sẽ quen thôi.”

Đây cũng là lần đầu tiên anh phải chăm con mọn, cũng không hiểu lắm, cho rằng trẻ con mới sinh đều khóc nhiều vậy, giống nhóc con nhà Chính ủy Chúc kia, gào lên giọng cũng lớn lắm.

Kim Tú Châu nhíu nhíu mày, bảo anh tìm cho mình hai mảnh vải nhỏ, Giang Minh Xuyên biết là cô muốn nhét lỗ tai nên mở vỏ chăn ra, rút hai miếng bông đưa cho cô.

Kim Tú Châu: “……”

Cô nghĩ ngợi, cuối cùng cũng không nói gì, nhét vào lỗ tai, sau đó nằm xuống một lần nữa, hai tay che lại lỗ tai con gái út.

Nhưng ngay cả đã nhét bông vào tai rồi vẫn nghe thấy tiếng khóc.

Nhưng có nhịn thì cũng chỉ nhịn được một vài lần thôi, nửa đêm ba ngày liên tiếp đều nghe thấy tiếng khóc, Kim Tú Châu không thể chịu nổi nữa mới bảo Giang Minh Xuyên tối lên lầu hỏi thăm thử xem.

Không cần Kim Tú Châu nói, Giang Minh Xuyên cũng tính đi tìm Dương Diệu, ngày hôm qua anh tới văn phòng tìm Dương Diệu nhưng không gặp, cho nên tối nay hết giờ làm việc, anh không về thẳng nhà mà lên lầu gõ cửa.

Mở cửa là bác gái mà Dương Anh Hùng đã kể, vóc người lùn lùn, mặt chữ điền mắt dài, mũi tẹt và to, tóc ngắn tới mang tai, nhìn thị không giống Triệu Vận trước kia, nhưng sau khi Triệu Vận mang thai lại trông khá giống chị ta, đặc biệt là cái mũi to.

Cũng không phải anh quá chú ý tới người khác, có điều trí nhớ của anh khá tốt, gặp một hai lần là nhớ.

Triệu Tình không quen Giang Minh Xuyên, nhưng quan sát thì thấy khí chất khác biệt, vội khách khí hỏi: “Anh đây là?”

Giang Minh Xuyên cũng hỏi, “Dương Diệu có nhà không?”

Triệu Tình lắc đầu, “Còn chưa về đâu.”

Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, “Là thế này, nếu anh ấy về, phiền chị nhắn lại với anh ấy một tiếng, Giang Minh Xuyên dưới lầu tìm anh ấy.”

Nói xong gật đầu chào rồi xoay người xuống lầu.

Triệu Tình nhìn theo bóng anh, tới khi khuất hẳn mới lưu luyến đóng cửa lại, sau đó vội vã vào trong phòng, thấy Triệu Vận đang nằm trên giường đọc sách, vội hỏi: “Không phải trước đó em đã nói với chị hai vợ chồng dưới lầu rất xấu tính sao, em nói tới ai vậy?”

Triệu Vận nhíu mày ngẩng đầu nhìn thị, “Có chuyện gì vậy?”

Triệu Tình cười nói: “Vừa rồi có người gõ cửa, bảo là muốn tìm Dương Diệu nhà em.”

Nhớ lại Giang Minh Xuyên mới gặp vừa rồi, trong lòng thị ngứa ngáy, vóc dáng cũng cao ráo, tới doanh trại bao nhiêu lâu nay, thị đã gặp nhiều người như vậy mà chỉ thấy người đàn ông này là đẹp trai nhất.

Triệu Vận vừa thấy vẻ mặt thị ta là biết ngay trong lòng thị ta đang tơ tưởng điều gì, không khỏi thầm cười lạnh.

Cô ta đã nói rõ ràng với mẹ rằng nhờ mẹ sang đây chăm sóc cho mình hai tháng, nhưng cuối cùng không biết sao người tới lại là chị họ.

Nhà bác cả đang có ý đồ gì cô ta biết tỏng, chị họ đã ly hôn mấy năm rồi nên muốn tìm một đối tượng trong bộ đội.

Cũng may chị họ chăm sóc cho cô ta cũng coi như tận tâm, còn ý đồ gì khác thì cô ta vờ như không biết.

“Hai vợ chồng họ là Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu.”

Vừa nghe đến tên Giang Minh Xuyên, vẻ mặt Triệu Tình tức thì xìu xuống, hóa ra đã kết hôn rồi, đặc biệt là cái tên Kim Tú Châu này, thị có ấn tượng khắc sâu, em họ đã nhắc tới rất nhiều lần, lần nào nhắc tới ngữ khí cũng không tốt.

Mà Triệu Vận cũng đoán ra được, thản nhiên hỏi: “Vừa rồi là Giang Minh Xuyên đến à?”

Triệu Tình cũng không giấu giếm, gật đầu đáp lại, “Đúng vậy.”

Triệu Vận lại hỏi: “Anh ta tìm Dương Diệu làm gì?”

Triệu Tình: “Anh ấy không nói, chỉ bảo chờ em rể về thì nhắn lại là có anh ấy tìm.”

Triệu Vận cũng không nói gì, không đoán được Giang Minh Xuyên tìm Dương Diệu vì lý do gì, chẳng lẽ là vì chuyện của Dương Anh Hùng? Nhưng trong đáy lòng cô ta hy vọng là bởi vì mình.

Nhưng lại nghĩ đến diện mạo của mình sau khi mang thai, trong lòng cô ta lại thấy phẫn hận, vì sao sinh con rồi mà cô ta vẫn xấu như vậy?

Sau khi Dương Diệu về, Triệu Tình nói với anh ta Giang Minh Xuyên dưới lầu có chuyện tìm anh ta.

Dương Diệu gật đầu, “Đã gặp cậu ta rồi.”

Triệu Tình cũng không nói gì thêm, giục anh ta chuyện chính, “Em rể, lần trước chuyện nhờ em hỏi thế nào? Có tin tức gì chưa? Em xem chị tới chăm sóc cho em họ cũng đã một hai tháng nay rồi, cũng đâu có dễ dàng.”

Nói xong còn nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, “Tốt nhất giống giống doanh trưởng Giang dưới lầu ấy, chị thấy hợp ý lắm.”

Dương Diệu nghe tới đây thì đầu phình cả ra, chị họ Triệu Vận năm nay đã ba mươi tám tuổi rồi, tuy rằng bộ đội lớn tuổi mà chưa kết hôn rất nhiều, nhưng nhiều nhất cũng chỉ trên dưới ba mươi tuổi thôi, lớn tuổi hơn một chút thật sự không có mấy người, cho dù có cũng là đã ly hôn hoặc là hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, chứ đừng nói tìm được người giống Giang Minh Xuyên.

Chị ta cũng dám mơ tưởng đấy.

“Còn đang tìm, phải chọn lựa kỹ một chút.”

“Vậy được, em nhớ chú tâm một chút.”

Dương Diệu ứng phó tạm thời rồi vào phòng thăm con, anh ta vừa vào cửa, Triệu Vận đã hỏi Giang Minh Xuyên tìm anh ta vì chuyện gì.

Dương Diệu ngồi xổm xuống cạnh con trai nhỏ nhìn cậu ngủ, nghe vợ hỏi cũng không ngẩng đầu lên, “Giang Minh Xuyên nói con trai mình đêm khóc to quá làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của vợ con cậu ấy, nếu cứ không dỗ được, bảo anh đưa con tới bệnh viện khám thử xem.”

Triệu Vận mím môi, không ngờ rằng là nguyên nhân này.

Dương Diệu đắn đo, “Hay là cuối tuần đưa con tới bệnh viện khám thử xem?”

Triệu Vận thờ ơ nói: “Có gì mà phải khám? Trẻ con đứa nào chả vậy.”

Động tác nựng con của Dương Diệu khựng lại, sau đó làm như không hề gì lại tiếp tục nựng bé.

Nếu là trước kia, chắc chắn Dương Diệu sẽ để ý tới thái độ của Triệu Vận, nhưng hiện giờ dường như đã ngó lơ rồi.

Triệu Vận cũng nhận thấy được sự thay đổi của Dương Diệu, trong lòng thấy chán ghét. Cô ta cảm thấy vì bản thân mình hiện giờ xấu xí thế này, mới làm cho anh ta thờ ơ như vậy. Cô ta đổ hết thảy tội lỗi lên đầu Dương Diệu, bởi vì Dương Diệu xấu xí, cho nên con trai sinh ra mới xấu như vậy, làm liên lụy tới mình cũng thành xấu. Bằng không làm sao giải thích được lần trước khi cô ta mang thai Đường Doanh không hề xấu xí thế này, Kim Tú Châu và Phương Mẫn cũng đâu có xấu đi?

Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta càng thêm khó chịu, nhưng cô ta nhanh chóng tỉnh táo lại, biết mình không thể không có Dương Diệu nên mới cố ý nói: “Không cần đâu, ngày mai em đưa thằng bé về thành phố.”

Dương Diệu nghe xong mềm lòng, “Được rồi, trưa mai anh mang thằng bé sang đội ba gần đây khám thử, ở đó có lão trung y.”

Con trai lớn không về nhà, anh ta không muốn con trai nhỏ cũng không ở cạnh.

Nghĩ đến con trai lớn, anh đột nhiên nhớ tới cảnh vừa rồi nhìn thấy dưới lầu, xuyên qua khung cửa, anh ta nhìn thấy ba đứa trẻ đang ngồi trong phòng khách viết bài, một đứa trong đó là Anh Hùng, bên cạnh còn có đồ ăn vặt, ba đứa vừa ăn vừa viết, không khí rất ấm cúng. Nhưng không hiểu sao anh ta thấy tức giận.

Anh ta giật mình nhận ra bản thân không hề muốn con trai lớn sống tốt như vậy.

Sau khi nhận thức được ý nghĩ xấu xa sâu trong nội tâm mình, anh ta còn chưa nói xong chuyện với Giang Minh Xuyên đã vội vàng lên lầu, gần như là chạy trối chết.

Triệu Vận cũng không nói gì.

Cũng không biết có phải Giang Minh Xuyên nói với Dương Diệu có tác dụng hay không, hai ngày tiếp theo không hề nghe thấy tiếng trẻ con khóc trên lầu vọng xuống.

Kim Tú Châu và bé con cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc, chắc vì là con gái nên Lục Lục rất ngoan, đêm ngủ chỉ tỉnh lại hai lần, lúc mười một giờ đêm ti sữa một lần, tới hai giờ sáng lại uống sữa một lần nữa, sau đó ngủ một giấc thẳng tới tận năm sáu giờ sáng.

Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu thay nhau cho con bú sữa, lúc hai giờ sáng phần lớn là anh dậy, cho bé con uống sữa bò, Chính ủy Chúc mang sang cho nhà họ mấy hộp sữa bột, còn dặn nếu không đủ cứ nói với anh ấy.

Thỉnh thoảng bé con uống không hết, toàn là anh uống nốt.

Có khi là dạo gần đây uống nhiều sữa quá, Giang Minh Xuyên có cảm giác mình cũng béo lên.

Mà con gái út tròn lên càng đáng yêu. Sau khi đầy tháng, bé con mập mập trắng trắng, trông hệt như bé gái trong tranh Tết, đôi mắt bé con rất giống Kim Tú Châu, tròn xoe, đen láy, khi nhìn người khác ai cũng thấy lòng mềm nhũn.

Khi Bạch Cảnh Chi được nghỉ đông về nhà nhìn thấy cháu gái nhỏ, chỉ mong mỏi tối nào đi ngủ cũng được ôm.

Nhưng Lục Lục thích nhất lại là chị gái, cả nhà ai bế bé con cũng được, nhưng chỉ khi chị gái bế là bé con lại hớn hở cười, hở ra cả lợi hồng hồng.

Phó Yến Yến vốn cũng chẳng yêu thích gì em gái mới này cho cam, nhưng giờ thấy em gái đối xử thiên vị với mình như thế, trong lòng cũng dần dần mềm mại, ngày nào tan học về cũng phải tìm bé con chơi một lát.

Hạ Nham cũng chơi với bé con, nhưng ánh mắt Lục Lục lúc nào cũng dõi theo chị gái.

Lần nào Hạ Nham cũng hậm hực than phiền với Dương Anh Hùng: “Lục Lục chỉ thích em gái thôi.”

Dương Anh Hùng an ủi cậu, “Lục Lục cũng đâu có để ý tới mình, có thể là hai chúng ta không đẹp bằng em gái cậu.”

Hạ Nham: “……” Thà rằng không nói còn hơn.

Sau khi Bạch Cảnh Chi trở về, Kim Tú Châu cũng thoải mái hơn nhiều, cho bé con uống sữa xong là giao luôn bé cho em chồng, còn cô thì đi vẽ tranh đọc sách.

Bạch Cảnh Chi có khi thì trông cháu gái ngủ, có khi thì ôm cháu gái ngồi đối diện với chị dâu, thấy Kim Tú Châu bận bịu không nói gì thì sẽ kể chuyện mình ở trường học.

Kim Tú Châu còn nhớ lúc cô ấy nghỉ hè có kể mẹ nuôi muốn mời cô ấy ăn cơm, mới ngừng bút trong tay hỏi: “Sau đó mẹ nuôi em có tới tìm em không? Sao không thấy viết thư về kể.”

Bạch Cảnh Chi chợt ngừng kể, sau đó nói: “Có tới tìm, còn dẫn theo một người đàn ông xa lạ tới cùng ăn cơm, ăn cơm xong lại còn bảo em và anh ta cùng nhau đi dạo trong trường, em mới bảo mình còn phải học, bỏ chạy thẳng.”

Kim Tú Châu nhướn mày, “Việc thế này mà không kể với anh chị?”

Bạch Cảnh Chi vội phân bua: “Đã không sao rồi, bà ấy cũng không đến nữa.”

Thật ra sau đó có tới một lần nữa, cô cũng không muốn gặp nhưng mẹ nuôi lại đi tìm thầy giáo, thầy giáo vốn không biết chuyện mới gọi cô tới. Khi cô tới cửa mới thấy mẹ nuôi và người đàn ông kia, cô sợ tới mức muốn bỏ chạy, còn bị mẹ nuôi bắt được, may mắn lúc ấy có một quân nhân đi ngang qua can thiệp.

Sau đó nữa, quân nhân ấy dẫn cô đi tìm thầy giáo, còn dặn cô lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy cứ đi báo cảnh sát.

Nhớ đến đây, mặt Bạch Cảnh Chi đỏ bừng.

Nhưng chuyện này cô không muốn kể với chị dâu, sợ sau khi anh chị biết lại lo lắng, nhà anh chị vốn cũng nhiều chuyện phải lo nghĩ.

Cũng bởi vì chuyện này, chút cảm tình còn sót lại của cô với cha mẹ nuôi cũng tan biến, cô không biết cha nuôi có biết việc này hay không, nhưng sau này nếu họ có tới tìm cô, cô đã không định gặp lại bọn họ.

Vẻ mặt Kim Tú Châu trở nên nghiêm túc, “Lần sau lại tới tìm thì em không được một mình đi gặp bọn họ, cứ làm phiền em thì báo công an đi.”

Bạch Cảnh Chi nghiêm túc gật đầu, không biết cô nhớ tới điều gì, lại nhìn sang chị dâu đang cúi đầu vẽ tranh, tính nói gì đó nhưng nghĩ ngợi rồi lại đỏ mặt ngậm miệng lại, cảm thấy giờ chưa phải lúc.

Kim Tú Châu không nhận ra cô em chồng có hơi khác thường.

Cô vừa vẽ tranh vừa nói với cô ấy: “Năm nay ăn Tết ở đây thôi, sau này có cơ hội sẽ dẫn em lên thủ đô.”

Bạch Cảnh Chi: “Không vội ạ.”

Kim Tú Châu tươi cười, “Anh trai em nói tối giao thừa có chiếu phim điện ảnh, buổi tối ở hội trường còn có biểu diễn tiết mục, đến lúc đó nhà mình đi xem.”

Bạch Cảnh Chi cũng cười, “Vâng ạ.”

Tết mấy năm trước cả nhà bốn người đều chỉ quanh quẩn ở trong căn phòng nhỏ, ăn cơm xong là ngủ, không khác gì những ngày bình thường khác.

Có đôi lần em gái sẽ ầm ĩ đòi ra ngoài chơi, cha mẹ nuôi mới miễn cưỡng dẫn hai chị em ra ngoài, xem mấy thứ như bắn pháo hoa, nhiều nhất cũng chỉ là mua một xâu kẹo hồ lô, để cô và em gái chia nhau ăn, nhưng lần nào cô cũng chỉ có thể ăn được một viên.

Năm nay đã hoàn toàn khác biệt.

Quả thật khác biệt, bữa cơm tất niên ăn cùng với nhà hàng xóm.

Sáng sớm Giang Minh Xuyên và Chính ủy Chúc đã ra ngoài, cơm cũng chưa kịp ăn, nhà hàng xóm neo người, chuẩn bị cơm tất niên cũng không tiện, đặc biệt hai nhà đều có trẻ sơ sinh, cho nên trước đó đã hẹn cùng nhau làm.

Buổi sáng Phương Mẫn thức dậy ôm con trai sang nhà bên, Kim Tú Châu cũng mặc quần áo cho Lục Lục, sau đó phân chia nhiệm vụ, hôm nay Phương Mẫn phụ trách trông hai đứa bé, Bạch Cảnh Chi và ba nhóc Hạ Nham quét tước vệ sinh, dán câu đối, Kim Tú Châu và Trương Thu Lai sẽ lo việc bếp núc.

Sáng sớm, Hạ Nham, Dương Anh Hùng và Phó Yến Yến quét tước sạch sẽ cả hai nhà, Bạch Cảnh Chi viết câu đối rồi dán xong xuôi mới đi giúp Kim Tú Châu.

Trương Thu Lai thấy họ sang bèn lau đôi bàn tay ướt nhẹp lên tạp dề rồi nói với Kim Tú Châu giờ mình phải về rồi.

Kim Tú Châu nói: “Vâng, chị về một mình cũng được chứ?”

“Được mà, phải đổi xe vài lần thôi.”

“Vậy thì được rồi.”

Sau khi mọi người ra ngoài, Kim Tú Châu mới lấy từ trên giá xuống thịt khô, hai cây lạp xưởng, cùng với một miếng thịt tươi và một túi bột mì, còn lấy thêm hai túi giấy dầu đựng điểm tâm ở ngăn tủ bên ngoài mà ngày hôm qua cô đã làm. Sau đó cô tìm một cái túi, bỏ hết mấy thứ này vào.

Trong phòng khách cũng không thấy Phương Mẫn đâu, cô ấy giao bọn trẻ cho Phó Yến Yến trông hộ một lát, cô bé nói: “Cô Phương về nhà rồi.”

Kim Tú Châu xách túi tới cửa, nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng lôi lôi kéo kéo, Kim Tú Châu vào cửa đã thấy Phương Mẫn nhét hai hộp sữa mạch nha với một túi to bánh quy, kẹo vào trong túi của Trương Thu Lai.

Trương Thu Lai nào đã gặp phải chuyện này, cuống lên bảo: “Chị không nhận được đâu, quá quý giá rồi.”

Lần trước về nhà, Phương Mẫn và Kim Tú Châu còn đưa cho chị thịt và đồ ăn, chị đã thấy không nhận được rồi, lần nào về chị dâu cũng nói hai nhà này quá khách khí rồi.

Kim Tú Châu bảo Trương Thu Lai cứ nhận đi, sau đó lại đưa túi cho chị ấy, “Dù gì cũng là đón Tết, cũng phải mang chút quà bánh về chứ, cũng vì tụi em bận quá, nếu không cũng sẽ không giữ chị lại tới tận giờ, chờ chị về tới thành phố, Cung Tiêu Xã bên đó e là cũng đóng cửa rồi.”

Trương Thu Lai thấy Kim Tú Châu lại mang sang một túi to đùng, “Thật sự không nhận được đâu, ngày hôm qua hai chị em vừa phát tiền lương vừa đưa bao lì xì, còn nhiều hơn lương chị đi làm ở nhà máy hồi trước.”

Kim Tú Châu nói: “Còn chẳng phải vì chị tốt bụng quá đó sao, lấy một phần tiền lương mà làm việc cho cả hai nhà, bọn em đều cảm thấy áy náy với chị, chị cầm đi, mau mau còn về, nếu không là không có thuyền đâu.”

Phương Mẫn cũng khuyên, “Chị mau nhận đi rồi còn về cho sớm, giờ Phồn Phồn không rời khỏi chị được.”

Trương Thu Lai mới luống cuống nhận lấy, chị ấy có phần xấu hổ nhìn hai người cười, “Chị sẽ gắng sang sớm.”

Kim Tú Châu: “Cũng không cần sang sớm quá đâu, cứ tầm mồng sáu chị sang là được, cứ đoàn tụ với người nhà đi, một năm nay chị cũng không gặp người nhà được mấy bận.”

Trương Thu Lai gật đầu.

Kim Tú Châu và Phương Mẫn đưa chị ra cửa, còn tiễn xuống tận dưới sân.

Trương Thu Lai bảo hai chị em mau về đi, bên ngoài trời lạnh, còn chị xách theo hai túi to bước chân nhẹ nhàng lại vui sướng, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn, tới khi Kim Tú Châu và Phương Mẫn đi khuất mới không nhịn được cúi đầu nhìn hai cái túi trong tay, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Nhà họ Trương ở xa trong thành phố cũng tràn ngập mong chờ, hai đứa trẻ sáng dậy đã hỏi cha mẹ chừng nào thì cô mới về.

Hai đứa đều được cô chăm nom từ bé, có thể nói vô cùng yêu quý người cô này, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên phải xa cô lâu như vậy, một năm mới được gặp có ba lần

Hai vợ chồng nhà họ Trương cũng nôn nóng, chờ tới tận chiều cũng chưa thấy em gái về, Lưu Xuân Mai sốt ruột bảo: “Tết nhất mà cũng không về nhà sao? Công việc tốt thì tốt thật, nhưng mà bận quá, cũng không biết thường ngày em ấy vất vả biết bao nhiêu.”

Trương Bình đang bóc tỏi bên cạnh nghe vậy mới nói, “Sao chẳng thấy mình chê người ta trả ít tiền lương? Tiền lương cao như thế cho dù làm việc gấp đôi cũng đáng.”

Lưu Xuân Mai cũng chẳng buồn đôi co với chồng, hai anh em đều thật như đếm, cũng không biết lười biếng, đối với bọn họ hơi tốt một chút là hận không thể dốc hết ruột gan ra đối đãi với người ta.

Nhưng cũng vì nguyên nhân thế, nhà người ta mới thuê em chồng làm lâu dài, tiền lương mỗi tháng còn cao hơn công nhân bình thường nhiều.

Khi Trương Thu Lai về đến nhà đã là ba giờ chiều, chị còn tranh thủ tới cửa hàng bách hóa một chuyến, mua cho cả nhà mỗi người một bộ quần áo mới, túi lớn túi nhỏ hai tay xách không xuể.

Nhà họ ở trong khu căn hộ tập thể, hai đứa nhỏ còn chạy xuống dưới lầu chờ, nhìn thấy bóng cô út từ đằng xa là ném xuống cục đá trong tay, cũng không chơi tiếp nữa, vô cùng kiêu ngạo hô to một tiếng, “Cô út của cháu đã về rồi.”

Đứa nhỏ còn hứng khởi chạy về nhà, từ đằng xa đã gọi, “Mẹ ơi, cô đã về rồi ——”

Xung quanh đều là hàng xóm lâu năm, nghe thấy tiếng mới tò mò thò đầu ra xem, đặc biệt là mấy nhà ở cạnh còn mở hẳn cửa ra nhìn.

Hai vợ chồng Lưu Xuân Mai chạy ra đón, nhìn thấy em gái xách theo túi lớn túi nhỏ, Lưu Xuân Mai hận không thể vểnh đuôi lên trời, cố ý lớn tiếng nói: “Ôi chao, sao lại mang về nhiều đồ như thế? Ăn không hết, ăn không hết đâu, lần trước em mang long nhãn với táo đỏ về, giờ còn chưa ăn hết đây này, để mốc meo cả ra.”

Trương Thu Lai nghe vậy mặt nóng cả lên, chị cảm thấy như vậy có hơi ngượng ngùng.

Nhưng chị cũng biết, chị dâu đang vui, còn chống lưng cho mình, trước kia chị không có việc làm phải sống nhờ vào anh chị, hàng xóm chung quanh đều cười nhạo nhà họ.

Cô con dâu nhà họ Vương cảm thấy Lưu Xuân Mai đang phét lác rồi, làm gì có chuyện long nhãn mà mốc được? Nhưng mà nhà chị ta cũng không có long nhãn không ăn hết để lâu, cũng không biết có thể mốc hay không, bèn cười nói: “Thu Lai về rồi sao? Ây da, hơn nửa năm không gặp, trông có vẻ béo lên đấy, em tìm được công việc gì tốt thế, lần nào về cũng xách theo bao nhiêu thứ.”

Trương Thu Lai còn chưa đáp lời, Lưu Xuân Mai đã nói chen vào, “Còn công việc gì tốt nữa? Làm công nhân trong nhà máy thôi, tuy nhiên nhà máy ở xa quá nên phải ở lại ký túc, cô em chồng nhà chúng tôi tốt tính, tiền kiếm được toàn tiêu cho mấy người nhà chúng tôi.”

“Nào nào, để chị xem lần này em mang về những gì?”

Sợ người khác hỏi nhiều, cô ấy lôi thẳng Trương Thu Lai về nhà, chỉ lát sau, trong nhà đã truyền ra tiếng hét A A A đầy hưng phấn.

Cô con dâu nhà họ Vương nghe được, bĩu môi, chị ta cảm thấy nhà họ Trương kia cố tình thể hiện khoa trương như vậy vì muốn cho mấy người hàng xóm bọn họ hâm mộ thôi, mấy cái túi đấy ai biết bên trong đựng thứ gì?

Có điều chẳng mấy chốc hai đứa nhỏ nhà họ Trương đã mặc quần áo mới ra ngoài chơi, hai đứa còn cầm theo kẹo ngon và bánh quy.

Tiếp đến nhà họ còn không ngừng tỏa ra mùi thịt, mùi thơm đó chẳng mấy chốc đã tỏa đến nhà họ Vương.

Nhà họ Trương bên đây náo nhiệt, trong nhà Kim Tú Châu cũng náo nhiệt không kém, cả nhà bếp bị hơi nước phủ trắng, còn chẳng nhìn rõ nhau.

Bữa tối có tổng cộng mười món ăn, ngụ ý thập toàn thập mỹ.

Khi Kim Tú Châu vừa mới xào tới món cuối cùng thì Giang Minh Xuyên và Chính ủy Chúc về, hai người đều cầm theo quà Tết, là mấy thứ như bát tráng men, khăn lông, chậu rửa mặt.

Bên ngoài lục tục nghe thấy tiếng pháo nổ.

Hạ Nham muốn chậu rửa mặt và khăn lông ba mang về, mà Giang Minh Xuyên giơ cao đồ cầm trong tay lên, làm cậu với không tới, sau đó thảy cho cậu một bát tráng men, “Cái này cho con.”

Còn anh cầm khăn lông và chậu rửa mặt vào trong bếp.

Bạch Cảnh Chi nhìn thấy anh vào mới cười tủm tỉm đi ra ngoài.

Chờ khi không có ai, Giang Minh Xuyên mới đưa khăn lông và chậu rửa mặt tới trước mặt Kim Tú Châu, ra vẻ bình tĩnh bảo: “Em xem có thích không? Anh cố ý chọn cho em đấy.”

Kim Tú Châu đang cầm sạn xào rau, nghe anh nói vậy mới tranh thủ liếc mắt nhìn sang, thấy trên khăn lông và chậu rửa mặt có in hình từng đóa từng đóa hoa hồng to bự, khóe miệng không khỏi giật giật.

Cô nói cô thích hoa, nhưng không phải cái loại hoa th* t*c như này.

Hết chương 54.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Tôi thích Diêu hoàng, Triệu phấn, Ngũ sắc xích đan*…

*Tên mấy loại hoa Mẫu đơn quý hiếm.

Giang Minh Xuyên: Hiểu rồi, vợ tôi thích hoa.

Hạ Nham: Không phải đâu, mẹ thích nhất “hoa đồng tiền*” đấy.

*Nguyên văn là Hoa tiền, nghĩa là tiêu tiền.

Phó Yến Yến: Hai cha con quả là nhân tài.

Bình Luận (0)
Comment