Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 55

Đồ ăn quá nhiều, một cái bàn bày không hết, Chính ủy Chúc bèn về nhà bê cái bàn lớn nhà mình sang đây, kê hai cái cạnh nhau.

Hạ Nham và Dương Anh Hùng đi theo sau, mỗi đứa cầm theo hai cái ghế.

Kim Tú Châu và Phương Mẫn cho hai bé con bú rồi dỗ ngủ, sau đó đặt hai đứa ngủ cạnh nhau trong phòng lớn, trước khi ăn cơm không biết Chính ủy Chúc lôi đâu ra một cái máy ảnh, muốn cho cả gia đình chụp một bức ảnh chung.

Kim Tú Châu và Phương Mẫn thấy thế còn về phòng bế hai nhóc đang ngủ say ra. Trước tiên Chính ủy Chúc chụp cho cả nhà một bức, sau đó đổi thành Giang Minh Xuyên chụp bức thứ hai.

Cả hai nhà đứng cùng nhau, Kim Tú Châu và Phương Mẫn ôm con ngồi đằng trước, bọn trẻ đứng bên cạnh hoặc phía sau, ai cũng tươi cười rạng rỡ.

Chụp xong thì từng nhà chụp ảnh gia đình mình, chắc vì ồn quá, con trai Phương Mẫn thức giấc, gân cổ bắt đầu gào tướng lên, trong lúc cuống quít Phương Mẫn theo bản năng đưa tay bịt cái miệng nhỏ của con trai lại, mà máy ảnh lại bắt được khoảnh khắc đó.

Còn Lục Lục được Kim Tú Châu ôm trong lòng thì ngủ rất say, khóe miệng còn cười vô thức, vô cùng đáng yêu.

Chụp ảnh xong, Kim Tú Châu và Phương Mẫn lại đặt hai bé vào phòng để chúng ngủ tiếp.

Phương Mẫn thấy con trai lại ngủ, mới khẽ thở phào, “Thằng bé này ghê thật, không thể chọc vào, quả là đáng sợ ấy.”

Kim Tú Châu đồng cảm nhìn cô ấy, cảm thấy con trai cô ấy thực sự không dễ dỗ.

Cũng không biết có phải dạo này bị con trai quấy quá không, Kim Tú Châu có cảm giác hiện giờ vẻ mặt Phương Mẫn sinh động hơn trước nhiều.

Sau khi hai chị em ra phòng ngoài, cả nhà bắt đầu ăn cơm Tất Niên. Trong nhà không có rượu nên dùng trà thay thế, cả nhà cùng ăn uống vô cùng náo nhiệt.

Sau khi ăn được một nửa ba đứa trẻ đã nhấp nhổm không yên, từ sáu giờ đến tám giờ tối sẽ chiếu phim điện ảnh, cả ba đều muốn đi xem.

Kim Tú Châu biết ý định của bọn nhóc, bảo ba đứa ăn nhanh rồi đi.

Hạ Nham vừa nghe thế thì và vội và vàng, ăn ngấu nghiến. Giang Minh Xuyên vội nhắc: “Ăn nhanh như vậy làm gì? Tới kịp mà, khéo nghẹn.”

Bạch Cảnh Chi ngồi cạnh anh cũng yên lặng đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.

Tới lúc sáu giờ kém mười, Kim Tú Châu thả cho cả mấy đứa đi, ba đứa trẻ cộng thêm Bạch Cảnh Chi, mỗi người đều cầm một cái ghế ra ngoài.

Hạ Nham còn mang theo hạt dưa, bánh kẹo và nước đã chuẩn bị từ trước, trông dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

Bọn trẻ vừa ra ngoài, trong nhà yên tĩnh hơn nhiều, mấy người Kim Tú Châu cũng ăn nhanh hơn, xong xuôi Kim Tú Châu và Phương Mẫn về phòng kiểm tra hai bé con, cả hai nhóc còn ngủ chưa dậy, Phương Mẫn thì thào nói: “Chị không đi đâu, vốn chị cũng chẳng thích mấy chỗ đông người, mọi người đi xem đi, để chị trông Lục Lục cho.”

Kim Tú Châu tức giận nói: “Chị không đi là thế nào? Tết nhất chẳng phải dịp ra ngoài xem náo nhiệt hay sao? Hai đứa này chúng ta địu theo là được.”

Vẻ mặt Phương Mẫn có phần do dự.

Kim Tú Châu đã lấy hai tấm chăn trong ngăn tủ ra, bắt chước mấy chị địu con đi học ở lớp xoá nạn mù chữ, cô nhờ Phương Mẫn giúp mình một chút, địu Lục Lục ở trước ngực, sau đó lại giúp cột Phồn Phồn trước ngực Phương Mẫn, Phồn Phồn chỉ hơi nhíu mày, nhưng chẳng mấy chốc lại ngủ tiếp.

Phương Mẫn đưa hai tay nâng cái mông nhỏ của con trai, cảm thấy địu thế này thoải mái hơn bế nhiều.

Kim Tú Châu nhẹ nhàng bảo: “Đi thôi.”

Phương Mẫn cười, đi theo sau cô ra ngoài.

Bên ngoài Giang Minh Xuyên và Chính ủy Chúc đã rửa xong bát đũa, Giang Minh Xuyên đang lau bàn, Chính ủy Chúc thì bê bàn nhà mình về, đặt ở đây không còn lối đi.

Giang Minh Xuyên thấy hai chị em ra tới, bèn đi lấy ghế và đèn pin.

Chính ủy Chúc cũng cầm theo một cái túi, bắt chước Hạ Nham vừa rồi mang theo nước và đồ ăn vặt.

Kim Tú Châu và Phương Mẫn đi đằng trước, mỗi người địu một em bé đi về hướng Hội trường lớn, vừa đi vừa trò chuyện.

Khi tới nơi, Giang Minh Xuyên nhìn lướt qua đã thấy con trai ở đâu, chỉ theo hướng đó, “Ở bên kia.”

Kim Tú Châu nhìn theo tay anh chỉ thấy một lớn ba nhỏ đã xem mê mẩn, tay cầm đồ ăn vặt còn quên ăn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn hình trên sân khấu.

Giang Minh Xuyên đi lên trước mở đường cho hai chị em, Kim Tú Châu và Phương Mẫn đi sau, khi đến nơi con gái mới nhìn thấy các cô, ánh mắt sáng lên, bảo hai người mau ngồi xuống cùng xem.

Hạ Nham thấy mẹ với cô Phương tới, vội chen sang bên cạnh, muốn cho hai người có chỗ ngồi.

Dương Anh Hùng và Ngụy Ninh Thanh ngồi sát bên bị cậu chen bẹp cả mông, người ngồi sát đó còn nổi sùng bảo: “Đừng chen đừng chen nữa, hết chỗ rồi.”

Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng ngượng ngùng cúi đầu, vờ như không nghe thấy.

Kim Tú Châu và Phương Mẫn mặt dày ngồi xuống, Chính ủy Chúc với Giang Minh Xuyên không ngồi, định đứng một bên xem. Chính ủy Chúc đặt túi đựng đồ ăn vặt và nước uống dưới chân hai chị em, “Có chuyện gì thì đi lên trước gọi anh.”

Phương Mẫn gật đầu.

Mắt Kim Tú Châu đã chăm chú nhìn lên màn hình lớn, cũng không chú ý tới Giang Minh Xuyên nói gì với cô, Giang Minh Xuyên nói hai lần không thấy cô đáp lại, đành phải đi cùng Chính ủy Chúc.

Phó Yến Yến ngồi cạnh Kim Tú Châu thì thầm tóm tắt nội dung đã chiếu với mẹ, Kim Tú Châu lấy hạt dưa trong túi ra, vừa ăn vừa xem phim.

Phim điện ảnh chiếu tới bảy giờ năm mươi thì kết thúc, sau khi kết thúc đèn trong hội trường sáng lên, rất nhiều người đứng dậy đi nhà vệ sinh, trên sân khấu bắt đầu xuất hiện người sắp xếp bối cảnh.

Hạ Nham và hai bạn vội vàng chạy ra nhà vệ sinh, đi chưa bao lâu đã chạy về, Phó Yến Yến ngờ rằng cả ba tên nhóc này căn bản không hề đi nhà vệ sinh*, nhưng Hạ Nham mặt dày, căn bản không nhìn ra biểu cảm gì khác thường trên mặt cậu, còn hai tên nhóc kia chơi với Hạ Nham cũng lâu rồi, đã không còn thành thật như trước kia.

*Ý là ba đứa đi tè bậy để đỡ phải xếp hàng.

Trong lúc nghỉ giải lao lại có thêm rất nhiều người tới, dần dần chen chật cứng cả Hội trường. Kim Tú Châu nói với Phương Mẫn: “Tết năm nay rất nhiều người không về nhà đâu.”

Phương Mẫn nhả vỏ hạt dưa vào chiếc túi vải nhỏ trong tay, gật đầu, “Có người nhà xa nên không về, năm nay còn ít đấy, có năm còn không có chỗ đứng ấy.”

Kim Tú Châu ngạc nhiên, “Đông như vậy ạ?”

Phương Mẫn gật đầu, “Ừ, mấy năm trước Chính ủy đóng quân ở Tây Bắc, chị tới thăm anh ấy, người đông như kiến ấy.”

Kim Tú Châu nghe xong thì vô cùng tò mò, cô không chỉ một lần cảm thấy thế giới này thật sự thần kỳ, nếu bảo là nghèo khó thì đúng thật là nghèo, theo lý thuyết Giang Minh Xuyên tốt xấu gì cũng mang chức quan, nhưng quần áo mặc cũng chẳng lành lặn, nhà cũng nhỏ, đồ ăn thức uống chẳng phải loại ngon lành gì. Không giống như triều Đại Cảnh, cho dù là cái chức nha dịch nhỏ xíu xiu cũng giàu có hơn anh nhiều.

Thế nhưng trên nhiều khía cạnh, thế giới này lại vô cùng hiện đại, vũ khí tối tân, giáo dục tiên tiến, ‘xe ngựa’ cải tiến, cho dù là con cái của gia đình bình thường đều có thể đi học, không cần táng gia bại sản mới đủ tiền cho con đi học. Mà binh lính cũng rất hạnh phúc, trong nhà chỉ cần có một người tham gia quân ngũ là sẽ không lo chuyện đói ăn, lên tới một chức vụ nhất định, vợ con còn có thể theo quân, chuyện này ở triều Đại Cảnh gần như không thể xảy ra.

Kim Tú Châu nhìn một người đàn ông mặc quân trang cầm microphone lên bục dẫn chương trình, anh ta vừa mới cất lời, toàn bộ hội trường đều có thể nghe thấy.

Giờ cô đã quen với mấy chuyện này rồi, nghe thấy tiếng to như vậy đã không cảm thấy ngạc nhiên.

Người dẫn chương trình nói toàn lời hay ý đẹp, sau đó mời một đôi nam nữ trung niên lên sân khấu hát.

Tiết mục văn nghệ tối nay có ca hát và múa, không khí vô cùng sôi động.

Buổi biểu diễn kéo dài đến mười giờ tối, bọn trẻ ngồi trong hội trường đều buồn ngủ cả, vừa ngáp vừa gắng mở to hai mắt xem biểu diễn.

Có lẽ biết mọi người đều mệt mỏi, cuối cùng người dẫn chương trình lên bục quăng ra một tiết mục bất ngờ, “Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi, hôm nay là buổi tiệc Tất Niên, kính chúc mọi người tuổi mới bình an, an khang thịnh vượng, mọi sự hanh thông, toàn gia hạnh phúc. Cuối cùng, năm nay chúng ta có thêm một tiết mục rút thăm trúng thưởng, mỗi nhà cử ra một em bé lên bục rút thăm, giải thưởng cao nhất là một quyển sách Vĩ nhân*của chúng ta đưa tặng.”

*Chỉ Mao Trạch Đông - Chủ tịch Đảng Cộng sản Trung Quốc từ khi thành lập năm 1949 cho đến khi ông qua đời năm 1976.

“Oa ——” Mọi người trong hội trường cùng reo hò.

Người dẫn chương trình cũng biết phía dưới mọi người kích động, vội duỗi tay giữ trật tự, “Mọi người cùng bàn bạc xem phái cháu nào lên sân khấu, bàn bạc xong rồi thì ra xếp hàng ở phía trước sân khấu nhé.”

Anh ta vừa dứt lời, đã có mấy nhóc không chờ nổi chạy vọt tới.

Có nhà nhiều con, đứa nào cũng muốn lên, bắt đầu ầm ĩ cãi nhau, cả hội trường trong nháy mắt ồn như chợ vỡ.

Hạ Nham cũng tự mình biết mình, vội bảo em gái, “Yến Yến mau lên đi.”

Sau đó bắt đầu hưng phấn ba hoa với hai đồng bọn kia, “Vận may của gái mình tốt lắm, nhà mình ở trước đây cũng là con bé rút được đấy, ai cũng bảo ở tầng ba là tốt nhất, con bé lên một cái rút ngay được tầng ba.”

Phó Yến Yến tức giận trừng mắt với Hạ Nham, cảm thấy thằng nhóc này lại mở loa phát thanh rồi.

Kim Tú Châu cũng giục con gái lên, “Mau lên đi, rút chơi cho vui thôi, không được gì cũng không sao cả.”

Hạ Nham còn kích động hơn Phó Yến Yến, chủ động đi lên mở đường cho em gái, vừa đi vừa nói: “Nhường đường chút nào, nhường đường chút nào, em gái cháu phải lên rút thăm.”

Dương Anh Hùng và Ngụy Ninh Thanh cũng đi theo hóng hớt, hai đứa còn khuỳnh tay khệnh khạng theo sau, trông không khác gì mấy tên cậu ấm phá làng phá xóm dẫn theo đám tay sai huênh hoang ra cửa mà Kim Tú Châu nhìn thấy trước kia.

Cô không khỏi che miệng cười, Phương Mẫn cũng cười, cảm thấy như vậy thật là vui.

Giang Minh Xuyên và Chính ủy Chúc đứng ở trước cửa, nhìn thấy bọn trẻ đi tới, còn nói chuyện với mấy người ở đó, cũng không biết họ nói gì, cuối cùng Phó Yến Yến và Ngụy Ninh Thanh đều chạy tới xếp hàng.

Dương Anh Hùng ở bên cạnh thì ồn ào, “Nhất định phải rút được đấy!”

Cậu còn bảo Ngụy Ninh Thanh xoa đầu Yến Yến để ké chút vận may của cô bé.

Ngụy Ninh Thanh lại tin là thật, khi cùng Phó Yến Yến đứng dưới sân khấu còn vươn tay xoa đầu cô bé vài cái.

Phó Yến Yến: “……”

Phó Yến Yến đã nhấc chân bước lên cầu thang, không tiện quay đầu lại phát hỏa, chỉ có thể nén giận tiếp tục bước lên sân khấu, sau đó cô bé đi đến trước hộp rút thăm được đặt giữa sân khấu, thò tay vào bên trong rút bừa một tờ, bắt được một con số.

Tất cả bọn trẻ lên rút thăm đều xếp hàng trên sân khấu, cho nhau xem số mà mình rút được.

Sau khi tất cả rút thăm xong, người dẫn chương trình bắt đầu công bố giải thưởng, giải nhất là bạn nhỏ rút được số 54.

Một cậu bé hưng phấn chạy ra, cao giọng nói: “Là cháu là cháu ạ.”

Dưới hội trường rất nhiều người hoan hô, người nhà cậu bé còn vui sướng đứng lên vỗ tay.

Một chiến sĩ trẻ mặc quân trang bê một quyển sách lên sân khấu, người dẫn chương trình trao quyển sách cho cậu bé, dặn cậu phải trân trọng giữ gìn.

Khuôn mặt cậu bé đỏ bừng, dõng dạc nói, “Vâng ạ.”

Cậu bé đi xuống, người dẫn chương trình lại bắt đầu tuyên bố giải nhì, anh ấy còn cố ý úp úp mở mở tập kịch bản cầm trong tay, sau đó đưa một tờ giấy cho một cô bé có vẻ lớn tuổi nhất trong nhóm, nói: “Mắt chú hơi kém, cháu đọc giúp chú xem là giải nhì là số mấy?”

Cô bé vội nhìn sang, thấy trên giấy có một số, vẻ mặt có phần thất vọng nhưng vẫn nói: “Số mười bảy ạ.”

Lời vừa dứt, tất cả đám trẻ trên sân khấu đều cúi đầu xem số trong tay mình, sau khi phát hiện không phải mình đều quay đầu nhìn chung quanh.

Phó Yến Yến không ngờ rằng mình sẽ trúng thưởng, cô bé không cảm thấy mình có vận may gì cả, lần trước cũng chỉ tình cờ rút được thôi, cho nên từ đầu trong lòng đã vô cùng bình tĩnh.

Nghe thấy số mười bảy, cô bé còn chưa kịp nhận ra, mãi đến khi Ngụy Ninh Thanh đứng cạnh hỏi cô bé, em rút được số mấy?

Phó Yến Yến mới mở tờ giấy trên tay cho cậu xem, mắt Ngụy Ninh Thanh sáng bừng, còn thấy vui hơn Phó Yến Yến. Cậu cầm tay cô bé giơ lên, cao giọng nói: “Số mười bảy ở đây.”

Phó Yến Yến chớp chớp mắt.

Hạ Nham đứng dưới sân khấu nhìn thấy, hét thành tiếng, sau đó bắt đầu lớn tiếng huênh hoang, “Cháu đã nói em gái cháu rất may mắn mà, con bé trúng thưởng rồi.”

“Mau nhìn đi mau nhìn đi, đó là em gái cháu.”

Kim Tú Châu và Phương Mẫn cũng thấy, hai người vui sướng nắm lấy tay đối phương.

Bạch Cảnh Chi cũng không ngồi yên được nữa mà chạy lên phía trước.

Người dẫn chương trình gọi người mang phần thưởng lên khiến cho mọi người chấn động, giải nhì lại là một chiếc đài cassette mới tinh.

Dưới hội trường tức khắc náo động, tất cả đều nhìn về phía Phó Yến Yến trên sân khấu, cảm thán bé gái này may mắn thật.

Phó Yến Yến cũng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nhớ ra đời trước có xảy ra chuyện này không.

Đáng tiếc khi đó cô bé còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không nhớ rõ, dù sao trong ký ức của cô bé, mãi cho đến Kim Tú Châu và ba Giang ly hôn, trong nhà vẫn không có chiếc đài cassette nào cả.

Chiếc đài quá lớn, Phó Yến Yến không xách nổi, Hạ Nham và Dương Anh Hùng vội chạy lên xách dùm, một đứa xách một bên.

Khi bọn trẻ xuống dưới, Chính ủy Chúc muốn chụp cho mấy đứa một bức ảnh chung.

Ba cậu nhóc đều cười toe, Phó Yến Yến được các anh vây quanh, khóe miệng cô bé cũng cong cong, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Rất nhiều năm sau, bọn trẻ đều trưởng thành, lần nào nhìn lại bức ảnh này cũng cảm nhận được niềm vui sướng và đủ đầy khi đó.

Đó là một đoạn ký ức vô cùng tươi đẹp trong thời thơ ấu của họ.

Giải ba là một chiếc xe đạp được một cậu bé tầm mười một mười hai tuổi rút trúng.

Phó Yến Yến quay đầu lại nhìn một lượt đám trẻ trên sân khấu, đột nhiên phát hiện đại đa số lên đài đều là con trai, chỉ có lác đác mấy bé gái, mà những bé gái có thể lên sân khấu đó cũng là vì trong nhà không có con trai nên mới có cơ hội này.

Trên đường về, đám Hạ Nham vô cùng cao hứng, Giang Minh Xuyên cũng rất vui, không ngừng nhắc nhở bọn trẻ đi chậm một chút, đừng có làm rơi cái đài.

Đoàn người về đến nhà, việc đầu tiên Giang Minh Xuyên làm là kéo một ổ điện trong phòng khách ra, sau đó cắm điện cho chiếc đài cassette, sau khi điều chỉnh tần số vài lần là nghe thấy đài phát ra tiếng.

“Nghe rồi nghe rồi.” Hạ Nham hét lớn.

Dương Anh Hùng tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc đài.

Kim Tú Châu đã từng nghe nói về loại đài cassette này rồi, cô nghe thấy tiếng nói phát ra, để mặc Lục Lục ở trong phòng vội vàng chạy ra xem.

Cả nhà đều vây quanh chiếc đài cassette ngó tới ngó lui, ríu rít trò chuyện không ngừng.

Chỉ có Phó Yến Yến bình tĩnh ngồi gần đó cầm cốc uống nước, trong lòng cô bé thầm nghĩ, thế này đã là gì đâu, tương lai còn có Tivi, máy tính, di động nữa…

Cô bé tuyệt đối không thừa nhận trong lòng mình cũng thấy vui sướng, không ngờ rằng nhờ mình mà cả nhà lại vui vẻ như vậy.

Trên lầu, sau khi Dương Diệu về đến nhà vẫn còn nghe thấy âm thanh kích động ở dưới lầu.

Trong phòng Triệu Vận cũng nghe thấy, cô ta đã nằm ngủ bị Dương Diệu về đánh thức, không khỏi nhíu mày hỏi: “Dưới lầu ầm ĩ chuyện gì vậy?”

Buổi tối cô ta không đi xem phim điện ảnh và văn nghệ, cảm thấy ở đó đông người, cô ta còn chưa gầy đi được, không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của mình.

Dương Diệu cũng không giấu giếm, nói thẳng với vợ: “Sau khi liên hoan văn nghệ kết thúc có tổ chức rút thăm trúng thưởng, dưới lầu rút được một chiếc đài cassette.”

Triệu Vận kinh ngạc, khó tin hỏi: “Đài á?”

Dương Diệu gật đầu, “Con gái Giang Minh Xuyên lên rút, dường như cô bé đó may mắn lắm, lần trước rút thăm nhà ở cũng là con bé, rút được vị trí đẹp nhất ở tầng ba, lần này thì rút được một chiếc đài cassette.”

Không chỉ nói miệng, trong lòng anh ta cũng nghĩ thế, trước kia còn chưa nhận ra, giờ anh ta cảm thấy vận may của Giang Minh Xuyên tốt hơn mình quá nhiều.

Hồi trước anh ta còn nghĩ Giang Minh Xuyên là đồ tham bát bỏ mâm, không cưới Triệu Vận mà lại đi cưới một người phụ nữ từ nông thôn, nhưng hiện giờ người phụ nữ nông thôn kia vừa có thể kiếm tiền lại vừa mang đến cho Giang Minh Xuyên một đứa con gái rút thăm được một chiếc đài cassette.

Chiếc đài cassette đắt đỏ như vậy, làm gì có nhà nào nỡ bỏ tiền ra mua?

Triệu Vận nghe xong không nói lời nào, trong lòng có phần hụt hẫng, hối hận vì tối nay không để con gái đi dự, có lẽ cũng có thể rút thăm được giải gì đó.

Cô ta thấy Dương Diệu lên giường, cũng nằm xuống theo, nhưng lúc này không sao ngủ được, lại nghĩ ngợi một lát cuối cùng vẫn tò mò hỏi thêm một câu: “Lần này rút thăm còn giải thưởng gì nữa?”

Dương Diệu đã sắp ngủ rồi, nghe hỏi vậy mới mơ mơ màng màng đáp lời: “Một quyển sách của vĩ nhân và một chiếc xe đạp.”

Triệu Vận vừa nghe, tức khắc càng khó ngủ.

Toàn là thứ quý giá. Cho dù rút được món gì cũng tốt.

——

Ngày hôm sau, Tiền Ngọc Phượng và Uông Linh nghe thấy tin cũng chạy tới xem chiếc đài mới.

Chiếc đài mới tinh, mặt trước có viết mấy chữ to “Đài radio bán dẫn hai sóng ngắn, Học viện Công Nông Binh*”.

*Nơi sản xuất cái đài.

Hai nhà năm nay đều không về quê, ngày mồng sáu đã phải đi làm rồi, không thể về kịp, so với chuyện về quê ăn tết thì công việc vẫn quan trọng hơn.

Đặc biệt là Uông Linh, hiện giờ nhà máy dệt dưới huyện còn nổi danh hơn nhà máy trên thành phố, chị cần phải chú tâm từng giây từng phút, chỉ sợ lãnh đạo trên thành phố xuống cướp mất của chị, tất cả đều là tâm huyết mà chị đã bỏ ra.

Chẳng biết có phải do Kim Tú Châu tưởng tượng không, cô có cảm giác hiện giờ trạng thái của Uông Linh khá tệ, sắc mặt chị rất xấu.

Kim Tú Châu không nhịn được hỏi: “Có phải dạo này chị mệt nhọc quá độ không? Sắc mặt nhìn không ổn lắm.”

Uông Linh đáp: “Không biết, chắc dạo trước thức đêm nhiều quá, lúc ấy lãnh đạo trên thành phố gây áp lực, lần này xem chừng chị đã đắc tội hết đám người đó rồi, đang đau hết cả đầu đây này.”

“Công việc có bận rộn thế nào thì sức khỏe mới là quan trọng nhất, nếu chị có rảnh thì đi bệnh viện khám thử xem, điều dưỡng thân thể một chút, nếu vất vả quá mà sinh bệnh thì cũng không đáng đâu.”

Uông Linh nghe vậy thì gật đầu. Không chỉ có mình Kim Tú Châu nói dạo này sắc mặt chị rất kém, bữa giờ lão Nghiêm và con trai cũng nhắc nhở chị như vậy, chỉ là chị cũng không để tâm mấy.

Nhưng lời Kim Tú Châu nói tác động tới chị nhiều hơn.

Tiền Ngọc Phượng bên cạnh cũng khuyên, “Đúng đấy, em cũng thấy sắc mặt chị kém lắm, chị nên đi khám thử xem sao, còn không thì có thể sang thử bên đội ba bên tìm lão trung y khám xem thế nào, ông ấy cũng có tay nghề lắm, hồi bọn em còn nhỏ bị bệnh đều tới chỗ ông ấy.”

Uông Linh biểu thị là đã nhớ kỹ rồi.

Tiền Ngọc Phượng dẫn theo Đại Nha cùng đến, chị ta nghe nói Bạch Cảnh Chi dạy kèm cho hai đứa cháu ở nhà, cho nên mặt dày dẫn con gái sang.

Chị ta cũng không giấu giếm gì, nói thẳng: “Đợt trước chị nghe mấy người ở nhà ăn nói, cháu gái của chị dâu Tần sau khi tốt nghiệp đại học được phân một công việc tốt, sau đó còn kết hôn với con trai lãnh đạo, còn dẫn cha mẹ lên thành phố hưởng phúc, chị cảm thấy Đại Nha nhà chị cũng có được phúc phần này, thành tích của con bé tốt hơn em trai nhiều.”

Cuối kỳ con trai chị ta thi toán chỉ được có hai điểm, chị mắng nó kém Hạ Nham nhiều lắm, cậu chàng mới cãi là do Bạch Cảnh Chi dạy kèm cho Hạ Nham ở nhà, cho nên chị ta mới tất tả sang đây, dù sao thì con trai chị ta cũng chẳng thi đậu đại học, không trông cậy gì vào nó được, nhưng con gái thì khác, cuối kỳ con bé đứng thứ ba trong lớp, còn nhận được giấy khen.

Chị ta hy vọng sau này Đại Nha được thành tích giống như Bạch Cảnh Chi, xinh đẹp, còn có thể vào đại học, có thể trở thành người thành phố.

Giờ đây Tiền Ngọc Phượng đã không giống trước kia, chuyện gì cũng nghĩ con trai trước tiên, làm việc trong nhà ăn phần lớn là phụ nữ, ngày nào cũng buôn chuyện với nhau, nhà nào cũng có chuyện phiền lòng, mọi người nhất trí kết luận nuôi con gái tốt hơn, con gái tri kỷ hiếu thuận, không giống con trai, có khi kết hôn vẫn không yên ổn được, nếu chẳng may gặp phải một đứa con dâu không ra gì, vậy cuộc sống sau này sẽ càng thảm hại.

Con gái mà nuôi dạy cho tốt cũng không hề kém cạnh so với con trai.

Tiền Ngọc Phượng nghe nhiều, cũng cho là đúng.

Năm trước chị ta còn gọi con gái vào thành phố dẫn đi chơi, mọi người gặp con bé đều khen cô bé hiểu chuyện. Chị ta còn khoe con gái lần nào đi thi cũng ở tốp đầu lớp, mọi người càng khen chị ta có phúc, khiến cho chị ta không dám nhắc tới con trai, cảm thấy thật mất mặt.

Đại Nha nghe mẹ nói vậy thì đỏ mặt, nhưng nghĩ có thể được học tập cùng với chị Bạch thì đành phải nén ngượng ngùng ngồi tiếp.

Kim Tú Châu nghe mà buồn cười, bèn gọi Bạch Cảnh Chi từ trong phòng ra, dặn dò cô ấy chỉ dạy Đại Nha học tập.

Đại Nha cười chào một tiếng, “Chị Bạch.”

“Chào em.”

Bạch Cảnh Chi duỗi tay kéo cô bé sang, xoa xoa đầu cô bé, “Mau vào đây cùng học nào.”

Đại Nha đỏ mặt đáp vâng.

Hiện giờ cô bé đã tự tin hơn trước nhiều, lần trước cô bé lên thành phố, mẹ dẫn cô bé ngắm nhìn phong cảnh phố xá, còn đi dạo khắp tòa nhà bách hóa, tuy rằng cuối cùng chỉ mua hai sợi dây buộc tóc, nhưng đó là ngày cô bé vui vẻ nhất từ nhỏ đến giờ.

Buổi sáng ngày mồng sáu, Trương Thu Lai tay xách nách mang trở lại.

Ngoại trừ quần áo của chị, số đồ còn lại đều là anh trai chị dâu nhét cho. Chị dâu làm cho bọn trẻ mấy đôi giày, còn thêm cả dưa chua, tương ớt chị ấy tự làm. Chị dâu nấu ăn rất ngon, anh trai thì làm cho hai bé mấy món đồ chơi, có trống bỏi và con quay nhỏ.

Vốn chị đang lo lắng Kim Tú Châu và Phương Mẫn sẽ chê vì hai người đều là người giỏi giang. Một người biết vẽ tranh, một người biết viết sách, đều là người phụ nữ có bản lĩnh, chị và chị dâu chỉ là những người bình thường, trong nhà thật sự cũng không đồ gì tốt, thường ngày có một xu là chỉ hận không thể bẻ làm hai mà tiêu, lúc nào cũng ky ky cóp cóp dành dụm để sau này hai đứa nhỏ lớn lên có việc thì dùng, bởi không biết bao giờ hai vợ chồng sẽ mất việc.

Không ngờ rằng Kim Tú Châu và Phương Mẫn lại thực sự thích mấy món quà này, còn bảo bọn trẻ con thay ngay giày mới, Kim Tú Châu không có thời gian để làm cho bọn trẻ loại giày đế nhiều lớp này, cô thấy quá phí thời gian, bình thường đều mua giày đế cao su cho các con đi.

Bọn trẻ thân mật vây quanh Trương Thu Lai nói cảm ơn, còn ngọt ngào nói thích lắm.

Trương Thu Lai thật sự rất vui.

Hạ Nham chơi thử món đồ chơi mới của em trai em gái, không nỡ buông tay.

Trương Thu Lai hào hứng, bữa trưa mang cả dưa chua và tương ớt ra ăn, nấu một bàn lớn toàn món ngon.

Ăn cơm xong, bọn trẻ còn kéo chị đi xem chiếc đài mới trong nhà.

Trương Thu Lai nghe thấy chiếc đài này có được do rút thăm trúng thưởng, không ngừng khen Phó Yến Yến thật giỏi, còn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô bé.

Phó Yến Yến gắng điều chỉnh cơ mặt, gắng làm ra vẻ vô cùng bình tĩnh.

Hết chương 55.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Con gái tôi giỏi nhất.

Giang Minh Xuyên: Con gái nhà chúng ta thật khác biệt.

Hạ Nham: Con đã biết từ lâu rồi.

Phó Yến Yến: Khiêm tốn, khiêm tốn tí đi…

Bình Luận (0)
Comment