Trương Thu Lai trở lại, không riêng gì Phương Mẫn cảm thấy nhẹ nhàng đi không ít, Kim Tú Châu cũng cảm thấy khoan khoái hơn nhiều. Cô bàn bạc với Phương Mẫn, sau này mỗi tháng cô cũng gửi thêm chút tiền, chờ sau khi Bạch Cảnh Chi và hai đứa nhỏ đi học, chắc chắn cô sẽ thường xuyên sang nhà Phương Mẫn ăn cơm, dù gì cũng không thể ăn chực mãi được.
Phương Mẫn biết tính Kim Tú Châu nên cũng không chối từ.
Cứ như vậy, khi Kim Tú Châu và bọn trẻ sang nhà Phương Mẫn ăn cơm, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, nếu không lúc nào cũng cảm thấy chiếm lợi nhà người khác, cô không thích như vậy.
Ban ngày bọn nhỏ còn phải học hành, Kim Tú Châu cũng bận, cô ôm Lục Lục sang nhà bên cạnh, cùng Phương Mẫn vẽ tranh đọc sách trong thư phòng. Phương Mẫn còn chuẩn bị riêng cho cô một cái bàn mới, hai người có thể ngồi song song cùng nhau làm việc, cũng không quấy rầy lẫn nhau.
Hai bé con được bú no rồi đặt lên giường ngủ, thỉnh thoảng Trương Thu Lai sẽ về phòng ngó một cái.
Hiện giờ hai bé con đã nhận ra đối phương, mỗi lần được đặt cạnh nhau trên giường đều biết là phải đi ngủ, lập tức ngáp một cái cái, chẳng mấy chốc là nhắm mắt lại ngủ ngon, cũng không cần dỗ dành gì nhiều.
Dạo trước Phồn Phồn còn rất bá đạo, nhóc biết đây là giường mình nên không cho Lục Lục ngủ cùng, cứ thấy đặt Lục Lục nằm xuống là nhóc gân cổ lên khóc, nhưng lúc cậu nhóc ngủ trên giường của Kim Tú Châu thì không sao, lần nào Lục Lục cũng mở đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn cậu, có đôi lần có lẽ là ngại ồn, cô bé xoay đầu sang bên kia không thèm nhìn cậu nhóc nữa.
Giờ Phương Mẫn nghe tiếng con trai khóc cũng không vội vàng đi dỗ, có lần còn chậm rãi đi uống cốc nước rửa cái tay trước, sau đó mới bế con trai lên.
Có lẽ biết là khóc cũng không có tác dụng gì, nên giờ số lần Phồn Phồn khóc đã giảm đi rất nhiều, khi ngủ dậy chỉ tròn xoe mắt nhìn chung quanh, thấy bên cạnh có em bé khác đang nằm còn duỗi tay sờ.
Lục Lục rất tốt tính, bị đánh thức cũng không cáu, cho rằng nhóc kia chơi với mình, bé con còn cười thật tươi.
Lần nào Kim Tú Châu thấy cũng đành chịu vậy. Cô không hiểu nổi, mình cũng coi như là người thông minh, sao lại có thể sinh ra một đứa con gái ngọt ngào ngốc nghếch tới vậy?
Chẳng lẽ con bé giống ba? Chắc chắn là như vậy rồi.
Có điều Giang Minh Xuyên lại thấy con gái nhà mình điểm nào cũng tốt, trước đó Chính ủy Chúc còn đùa bảo rằng sau này kết thông gia đi, anh đều giả ngu không hiểu, tìm cách đánh trống lảng ngay. Anh nghĩ bụng Phồn Phồn nhà sếp quá ư bá đạo, không thích hợp với khuê nữ nhà em, hơn nữa ai biết sau này Phồn Phồn lớn lên sẽ thế nào? Thế không phải bẫy con gái nhà em sao?
Với những chuyện như thế này, đầu óc anh nảy số nhanh lắm.
Sau đó anh còn kể cho Kim Tú Châu nghe, dặn cô đừng có đồng ý bừa mấy chuyện này với Phương Mẫn.
Kim Tú Châu tức giận trừng mắt với anh, Phương Mẫn người ta không nhạt nhẽo như hai người đàn ông các anh đâu. Chị ấy tự nói con trai mình tính tình tệ thế, sau này cũng không biết gây ra họa gì, trong lòng lo lắng không yên. Về phần chuyện kết hôn, e rằng chị ấy cũng chưa nghĩ xa tới vậy.
Quả thật Phương Mẫn không nghĩ tới những chuyện đó, hai ngày nay đột nhiên Phồn Phồn húng hắng ho, cô ấy đã không cho Kim Tú Châu ôm con sang, sợ lây bệnh cho Lục Lục.
Sau khi uống thuốc trị ho của Kim Tú Châu, đêm qua Phồn Phồn đã đỡ rất nhiều, buổi sáng cô ấy còn sang cảm ơn Kim Tú Châu, nhưng hai ngày nay vì phải chăm con nên cũng tiều tụy đi không ít, mặt có hơi tái nhợt, chỉ nói mấy câu đã ngáp.
Kim Tú Châu bảo cô ấy nhanh về ngủ một giấc, có chuyện gì thì ngủ dậy rồi nói. Phương Mẫn gật đầu đi về.
Nhưng không chờ Phương Mẫn ngủ dậy, nhà cô ấy đã có khách.
Khách do Chính ủy Chúc dẫn về. Nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, Kim Tú Châu tò mò ngẩng đầu nhìn ra cửa, thắc mắc không biết Chính ủy Chúc đang nói chuyện với ai.
Nhưng cô cũng không đứng dậy ra ngoài xem, bế Lục Lục vừa mới ngủ dậy tiếp tục vẽ tranh, con gái lớn ngồi bên cạnh cũng nghe thấy tiếng nói chuyện, sau đó cô bé quay đầu nhìn Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu bảo cô bé tiếp tục đọc sách.
Phó Yến Yến đành phải cúi đầu nhàm chán lật sách.
Một lát sau, khoảng mười một giờ rưỡi, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, đúng lúc mấy cô cháu Hạ Nham làm xong bài tập từ trong phòng ra, mới vừa đến phòng khách đã nghe thấy tiếng, Hạ Nham trả lời: “Cháu ra đây.”
Sau đó chạy vài bước vội ra mở cửa.
Phó Yến Yến đành ngồi xuống.
Người gõ cửa là Trương Thu Lai, chị sang gọi họ qua ăn cơm trưa, chị ấp úng: “Người nhà… em họ… Phương nữ sĩ tới thăm.”
Ngày thường gọi rất thuận miệng, mà giờ chị lại gọi nhầm.
Kim Tú Châu nghe vậy nhíu mày, “Người nhà?”
Trương Thu Lai ừ một tiếng, “Từ thủ đô tới.”
Kim Tú Châu gật đầu, nghĩ ngợi rồi ý tứ bảo: “Vậy bọn em không sang đâu, chị nói với Chính ủy Chúc một tiếng, bọn em ăn ở nhà thôi.”
Nếu nói vậy với Phương Mẫn, chắc chắn cô ấy không đồng ý.
Trương Thu Lai do dự, chị không biết quyết định như thế nào, “Để chị về hỏi lại đã.”
“Không cần hỏi, nói thẳng đây là ý em, nhà em còn đồ ăn mà.”
Trương Thu Lai ừ một tiếng.
Chờ chị đi rồi, Đại Nha mới tạm biệt Kim Tú Châu, tính về nhà ăn cơm.
Kim Tú Châu cương quyết giữ cô bé lại, “Đừng chạy tới chạy lui, buổi chiều còn phải học mà, cháu ở lại ăn cơm đi, cũng tiện phụ cô một chút.”
Đại Nha nghe thấy cô nói không sang nhà hàng xóm ăn, lại nghĩ đến mẹ mình đang đi làm cũng không ở nhà, nên đồng ý.
Nhưng cửa lại bị gõ vang, Hạ Nham lại ra mở cửa, lần này là Chính ủy, anh đứng ở cửa cười nói: “Cha mẹ Phương Mẫn tới thăm, cũng không phải người ngoài, mọi ngày đều ăn cơm cùng nhau, hôm nay em không cần phải tự nấu đâu, mau sang cùng ăn đi.”
Bọn trẻ đều nhìn về phía Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu thấy anh ấy tự mình tới cửa, cũng không tiện từ chối, đành cười nói: “Vậy được rồi, em sửa soạn một chút rồi sang đây.”
Chính ủy Chúc nói được.
Sau đó Kim Tú Châu dẫn theo bọn trẻ sang nhà bên, Đại Nha khó xử không biết làm sao đứng nguyên tại chỗ, trong lúc cô bé còn đang ngây người lại bị Bạch Cảnh Chi kéo tay, trong lòng cô bé khẽ thở phào, đi theo sau.
Cha mẹ Phương Mẫn nghe thấy nghe nói có nhà hàng xóm sang ăn cơm, cho rằng chỉ có một hai người, nào biết lại thấy cả một đoàn người vào cửa, tức thì thấy kinh ngạc.
Lần trước Chính ủy Chúc tìm người đóng cái bàn khá lớn, ngày thường mấy mẹ con Kim Tú Châu sang đây ăn là ngồi vừa đủ chỗ, hôm nay còn có Chính ủy và cha mẹ Phương Mẫn, thêm cả Đại Nha, nên có hơi chật chội.
Sắc mặt cha mẹ Phương Mẫn không vui cho lắm.
Kỳ thật từ khi vào cổng lớn doanh trại, hai người họ đã không vui rồi. Bọn họ chờ ở cửa rất lâu mới thấy con rể ra, trước đó hai ông bà đã viết thư báo rằng muốn qua đây thăm, thế nhưng vẫn luôn không thấy hồi âm nên hai người tưởng vào dịp Tết thư tín gửi chậm. Thế nhưng từ khi bước chân vào nhà, thái độ của con gái vô cùng lạnh nhạt, khi gặp bọn họ vẻ mặt con gái cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
Nghĩ bụng tính tình con gái vốn như vậy, nên hai người cũng không nói thêm gì.
Nào biết sau khi cả gia đình nhà hàng xóm sang đây, cả con gái con rể họ đều tươi cười xán lạn.
Kim Tú Châu dẫn bọn trẻ tới chào hỏi cha mẹ Phương Mẫn.
Hai ông bà ngồi ở chủ vị, lạnh nhạt gật đầu. Kim Tú Châu cười không nói gì.
Phương Mẫn nhận lấy Lục Lục mà cô đang ôm trong lòng, “Em ăn cơm đi, chị trông cho một lát.”
“Phồn Phồn đâu?”
“Lại ngủ rồi.” Vừa dứt lời, trong phòng lại vọng ra tiếng trẻ con khóc.
Kim Tú Châu cười, nhận lại bé con mà cô ấy ôm trong lòng, “Chị mau vào xem một chút đi.”
Phương Mẫn đành phải bất đắc dĩ về phòng.
Chính ủy Chúc sắp xếp bọn trẻ ngồi xuống theo thứ tự, không đủ chỗ ngồi, Trương Thu Lai trốn biệt ở trong bếp, chị ấy cũng đã nhận ra hình như quan hệ của Phương Mẫn nữ sĩ và cha mẹ cô ấy không tốt cho lắm, từ lúc vào cửa tới nay chẳng nói được mấy câu.
Đâu giống mỗi lần chị ấy về nhà anh chị, chuyện có mà nói mãi không hết.
Kim Tú Châu ngồi bên cạnh con gái, Chính ủy Chúc bảo mọi người ăn cơm đi.
Cha Phương hỏi anh, “Sao không gọi chị con ra cùng ăn?”
Tay cầm đũa của Chính ủy Chúc khựng lại, sau đó anh cười giải thích: “Chị ấy nói chỗ ngồi không đủ, bảo chúng ta cứ ăn trước.”
Cha Phương cảm thấy anh không hiểu lễ nghĩa, nghiêm mặt bảo: “Dù sao cũng là người một nhà, gọi ra cùng ăn đi.”
Chính ủy Chúc cũng không giải thích thêm gì, chỉ cười đứng dậy vào bếp gọi Trương Thu Lai.
Trương Thu Lai cảm thấy xấu hổ, định nói mình không phải chị gái của Chính ủy Chúc, thật ra chị sang đây giúp việc mà thôi.
Trong phòng Phương Mẫn cũng nghe thấy, cô ấy ôm con ra ngoài, còn cố ý nói: “Chị họ ngồi đi, đều là người một nhà.”
Cha Phương lúc này mới nhận ra đây không phải chị gái của con rể, chờ Trương Thu Lai ngồi xuống, thấy không khí có phần gượng gạo, ông mới chủ động mở miệng hỏi một câu, “Đây là họ hàng nào của con?”
Chính ủy Chúc mỉm cười nói: “Không phải họ hàng gì, chị con dưới quê bận việc, chỉ sang được một thời gian là phải về, nhà chỉ có mình Phương Mẫn vừa làm việc vừa phải chăm con thì không được, cho nên con mới tìm một người họ hàng của người quen qua đây giúp cô ấy, sợ người ngoài hiểu lầm nên nói với bên ngoài đây là chị họ con.”
Trương Thu Lai khách khí cười cười với mọi người.
Cha Phương vừa nghe, thấy hơi hối hận với lời mình vừa nói.
Mẹ Phương mím môi, ngắt lời: “Ăn cơm trước đi, không ăn là nguội hết cả.”
Vì thế mọi người yên lặng bắt đầu ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Kim Tú Châu giúp Trương Thu Lai dọn bàn, rồi dẫn bọn trẻ ra về.
Chờ người đi cả, mẹ Phương mới vào trong phòng.
Trong phòng Phương Mẫn đang cho con bú, nhìn thấy mẹ vào bèn nghiêng người tránh đi tầm mắt bà.
Mẹ Phương nhíu mày, “Mẹ cũng chẳng phải người ngoài, tránh cái gì mà tránh? Trước đây chị con cho con bú chẳng bao giờ phải tránh mẹ.”
Làm vậy như thể coi bà là người ngoài.
Phương Mẫn nghe xong cũng không nói gì, cô và chị gái không giống nhau, cô đâu có thân thiết gì với bọn họ.
Mẹ Phương ngồi vào cuối giường, nhìn thân thể gầy gò của con gái út, hiếm khi nổi lòng thương tiếc, hỏi cô ấy, “Dạo gần đây sao không viết thư cho cha mẹ?”
Phương Mẫn không muốn trả lời, nhưng cuối cùng vẫn thở dài nói: “Bận quá.”
Mẹ Phương nghĩ đến công việc của con gái út, bà cũng không hiểu lắm, có lẽ là khá bận rộn.
“Có rảnh thì viết thư về.”
“Vâng.”
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, mẹ Phương nhìn con gái út không nói năng gì, cũng không biết mở lời gì thêm. Con út thích yên tĩnh, khác hẳn con lớn. Con bé lớn ở đâu là chỗ đó vô cùng náo nhiệt, người bên cạnh cũng thấy thoải mái.
Bà ngẫm nghĩ rồi chủ động bắt chuyện: “Nhà hàng xóm là ai vậy? Sao lại sang đây ăn cơm, còn dẫn theo nhiều con như vậy?”
Bà nghĩ bụng con gái con rể mình ngốc thật, để người ta ăn không uống không, đây chả phải lãng phí tiền sao, một lần hai lần thì không hề gì, nhưng xem chừng đâu phải vậy, chắc chắn là tới ăn quen rồi.
Phương Mẫn nghe hiểu ý bà, mím môi giải thích: “Hai nhà ở cạnh nhau, bình thường quan hệ cũng tốt, cô ấy cũng vừa sinh xong, cho nên thường ngày thỏa thuận là hai nhà thay phiên sang nhà nhau ăn.”
Mẹ Phương vừa nghe, mím môi, cảm thấy mình đoán trúng rồi, không nhịn được nói: “Thế chẳng phải hai vợ chồng con chịu thiệt sao? Cho dù có thay phiên nhau ăn, nhưng nhà bọn họ đông người như vậy.”
Phương Mẫn nghe mẹ Phương nói thì rất không vui, “Kim Tú Châu đưa tiền.” Thật ra cô thấy cũng không cần đưa, dạo trước khi mang thai cô toàn sang nhà họ ăn cơm, thời gian đầu cô cũng đâu đưa tiền.
Mẹ Phương tức giận nhìn cô, “Xem con ngốc chưa kìa, cho dù cô ta có đưa tiền thì các con vẫn chịu thiệt, nhìn hai thằng bé kia mà xem, ăn khỏe đâu thua gì người lớn, tiền lương của hai vợ chồng con e rằng bỏ vào đây cả, sau này đừng cho nhà đấy sang ăn nữa, bị họ tính kế cũng không biết.”
Phương Mẫn nghe vậy vẻ mặt tức khắc lạnh lùng, nếu nói chuyện khác cô ấy còn có thể nhẫn nhịn, nhưng nói Kim Tú Châu tính kế cô ấy thì cô nhịn không nổi. Cô ấy đột nhiên xoay đầu nhìn mẹ, gắng kiềm chế cơn giận hỏi, “Mẹ thấy quần áo giày trên người thằng bé không? Mẹ thấy đẹp không?”
Mẹ Phương nghe hỏi, ánh mắt mới dừng ở quần áo và giày đẹp đẽ trên người cháu trai, vừa nhìn đã biết dùng loại vải rất đẹp, màu sắc tinh tế, mặt trên còn được thêu hoa văn vừa đẹp vừa phức tạp, đôi giày đầu hổ cũng vô cùng đáng yêu, tay nghề may thêu như thế này hiện giờ rất hiếm thấy, không ngờ rằng đồ hiếm có như vậy lại xuất hiện trên người cháu ngoại mình.
Trong lòng bà ngứa ngáy, muốn hỏi con gái mua ở đâu, tính mua hai bộ về cho cháu lớn.
Bà cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Đẹp.”
Tiếp đó Phương Mẫn bình tĩnh nói: “Đây là đồ Kim Tú Châu may cho thằng bé, còn mấy bộ nữa cất trong ngăn tủ chưa mặc tới. Mẹ thấy cái giường kia không? Chăn trên giường cũng do cô ấy tìm người đánh. Lúc con mới mang thai mà không biết, nửa đêm đau bụng, cũng là Kim Tú Châu đi cùng con tới trạm y tế. Sáng hôm sau đi cùng con tới bệnh viện huyện khám, còn hướng dẫn con sắc thuốc. Lúc dưỡng thai, ban ngày Chính ủy không ở nhà, ngày nào cô ấy cũng gọi con sang ăn cơm, cô ấy còn làm rất nhiều loại bánh điểm tâm, cho dù làm món gì ngon cũng đều mang một phần sang đây cho con.”
“Còn nữa, đêm con đau đẻ, Chính ủy không có ở nhà, con đau không chịu nổi, cũng là chồng cô ấy ôm con lên huyện thành. Trước đó anh ấy còn bị thương, tay với chân chưa khỏi hẳn, nhưng trên đường đi không rên lấy một câu, ôm con từ đây đến tận bờ sông, rồi từ bến tàu trên huyện thành đến bệnh viện huyện. Sau đó Chính ủy nói với con, doanh trưởng Giang đau mặt mũi trắng bệch, ngày hôm sau con sinh, Kim Tú Châu còn ôm bụng to tới thăm con…”
“Mẹ nói cô ấy tính kế con, con không biết mẹ nhìn ra manh mối từ chỗ nào, nhưng trong lòng con, ngoại trừ ông ngoại bà ngoại và Chính ủy, cô ấy là người đối xử với con tốt nhất.”
Đây là lần đầu tiên mẹ Phương nghe con gái út nói nhiều như vậy. Thấy con gái bình tĩnh kể rõ mọi chuyện, vẻ mặt bà dần dần mất tự nhiên.
Đặc biệt là một câu cuối cùng, con gái út nói cô Kim Tú Châu kia là người đối tốt với con bé nhất ngoại trừ ba mẹ bà và con rể, khiến cho bà không thể chấp nhận được. Nói vậy là đã gạt bà và chồng ra, hay là chỉ trích bà đối xử không tốt?
Trong lòng bà thấy không vui, cũng thể hiện ra cả trên mặt, không nhịn được nói: “Bình thường mẹ với cha con cũng thật sự bận rộn, con lại lấy chồng xa như vậy, có muốn chăm sóc con cũng đâu chăm sóc được. Nếu như con giống chị con ở cạnh chúng ta, sao có thể phải chịu khổ như vậy?”
“Đừng nói cha mẹ không thương con, nếu không thương con, sao lại xa xôi như vậy còn chạy tới thăm con?”
Phương Mẫn nghe mà bật cười, nhưng ánh mắt cô ấy lại không hề có ý cười, lãnh đạm nhìn mẹ, “Mẹ, con đã không còn là trẻ con nữa rồi, cũng đã sớm qua tuổi mẹ nói gì con cũng tin rồi, giờ con đã có con của mình, con biết cha mẹ yêu thương con cái là như thế nào.”
Nói tới đây, cô ấy cúi đầu nhìn con trai, nhóc con vừa bú sữa vừa mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô ấy. Thấy mẹ nhìn, nhóc con cong cong đôi mắt, nhìn vô cùng đáng yêu.
Phương Mẫn thấy trong lòng mềm nhũn, lập tức có thêm dũng khí, cô nói hết ra những lời vốn không định nói, “Nếu thật sự trong lòng ba mẹ có đứa con như con đây thì sẽ không chờ tới bây giờ mới đến. Nếu mà chị gái sinh con, e rằng hai người ngay đêm đó đã lên tàu đến thăm rồi. Con còn nhớ rõ, lần trước khi chị gái sinh, mẹ mua cho con của chị rất nhiều, rất nhiều quần áo mới, bộ nào cũng phải đem giặt ba lần mà vẫn còn sợ chưa sạch, còn mua các loại thực phẩm dinh dưỡng, đến lượt con thì chẳng có gì.”
“Sao mẹ lại không mua gì cho con?”
Phương Mẫn nhớ đến số quần áo lúc trước mình nhận được, “Mẹ tự mình đi mua sao?”
Mẹ Phương nhíu mày, “Là chị con đi mua, mẹ bận rộn như vậy, làm gì có nhiều thời gian?”
Phương Mẫn lắc đầu, cũng không muốn nói gì thêm nữa, “Được rồi, mẹ với cha nghỉ ngơi rồi mau về đi thôi, từ đây đến thành phố chỉ mất vài tiếng đồng hồ, nhà con nhỏ, không đủ chỗ ở.”
Vẻ mặt mẹ Phương tức khắc khó coi, “Con nói vậy là có ý gì?”
Phương Mẫn ngả bài: “Cũng chẳng có ý gì, chỉ cảm thấy vốn dĩ cũng chẳng thân thiết gì, không nhất thiết phải làm khó hai bên bắt buộc phải qua lại. Sau này mẹ cũng không cần phải viết thư tới, con không muốn trả lời, mấy thứ đồ ăn đó con cũng không thích ăn, đều mang cho người khác. Mẹ cũng thấy rồi đấy, giờ con sống rất tốt, mấy thứ mà cha mẹ gọi là quan tâm đó con thật sự không cần.”
Mẹ Phương không thể tin nổi nhìn con gái út, tức giận phừng phừng đứng lên, cao giọng chất vấn: “Con nhắc lại lần nữa xem!”
Phương Mẫn thấy con trai đã bú no rồi, kéo áo xuống, lau miệng cho cậu nhóc.
Bên ngoài cha vợ con rể đang ngượng nghịu trò chuyện, vốn dĩ chỉ nói câu được câu chăng, lại nghe thấy trong phòng truyền đến nói chuyện, mới dần dần không nói thêm gì.
Đột nhiên nghe thấy mẹ vợ cao giọng lên, Chính ủy Chúc vội đi vào, gắng xoa dịu hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Mẹ Phương nổi sùng lên nói với con rể: “Con nghe thử xem nó nói cái gì? Nó muốn cha mẹ đi ngay, còn nói sau này không cần phải viết thư tới, đây là lời mà con cái có thể nói với cha mẹ sao?”
Phương Mẫn cười lạnh một tiếng, “Cha mẹ? Ngay cả người chị duy nhất của chồng con cha mẹ cũng không quen biết, còn nói phải qua lại gì nữa?”
Cha Phương đứng ở cửa, nhìn con gái út vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, ông muốn giải thích, nhưng mấp máy môi mấy lần cuối cùng lại không nói nên lời.
Chính ủy Chúc vốn định khuyên giải, nhưng nghe thấy vậy tức khắc cũng không biết nên nói gì.
Thật ra đối với anh, từ khi vợ mình kết hôn đến bây giờ mang thai sinh con, anh dần dần nhận ra cha mẹ vợ thật sự không hề quan tâm tới vợ, nhưng lại yêu thương, nâng niu chị gái giả của vợ trong lòng bàn tay. Nếu anh là cô ấy, e rằng cũng thấy không chịu nổi.
Đặc biệt là từ khi sinh con tới nay, cha mẹ vợ cũng chẳng có mấy quan tâm và thể hiện gì, không giống chị gái anh, đã tranh thủ sang đây hai chuyến, gia đình cháu gái xảy ra chuyện cũng gắng thu xếp vun vén cho nhanh rồi lại sang thăm.
So sánh như vậy, có coi trọng hay không đã quá rõ ràng.
Nghĩ thông suốt rồi, anh trầm mặc một lát, rồi cười nói: “Mẫn Mẫn không nói rõ, nhưng quả thật là có ý tốt, nơi này cách thành phố quá xa, vẫn nên đi sớm một chút thì tốt hơn, cũng vừa vặn còn nửa giờ nữa mới tới giờ con phải trực ban, con tiễn cha mẹ ra cửa.”
Tuy rằng ngữ khí rất nhẹ nhàng, nhưng lời này với đuổi khách không khác gì nhau.
Không đợi hai vợ chồng kịp phản ứng, Chính ủy Chúc đã ra khỏi phòng, xách hết mấy thứ hai vợ chồng mang đến ra, khách khí nói: “Trong nhà có quá nhiều đồ ăn không hết, mấy thứ này cha mẹ cầm về nhà thôi, bình thường bọn con cũng không ở cạnh, không có cách nào hiếu kính cha mẹ. Mấy thứ này chúng con không dám nhận, cha mẹ giữ lại bồi bổ thân thể.”
Sắc mặt hai vợ chồng người này khó coi hơn người kia. Bọn họ cũng là người có địa vị ở thủ đô, nào biết khi tới đây, cơm nước xong xuôi đã bị con gái ruột và con rể đuổi đi.
Hai người cũng là người trọng thể diện, thấy tình cảnh đã thế này, chỉ có thể đen mặt đi về, cũng không chào hỏi lời nào với con gái út còn ở trong phòng.
Chờ khi bọn họ đi khỏi rồi, Phương Mẫn mới dỗ con trai ngủ, tuy trong lòng có hơi mất mát nhưng lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chính ủy Chúc đưa hai người họ đến cổng lớn thì dừng lại, đối diện với sắc mặt đen kịt của cha mẹ vợ, anh vừa ôn hòa vừa cứng rắn nói: “Con cảm thấy Mẫn Mẫn làm rất đúng, cha mẹ không coi cô ấy là con gái, vậy cũng không cần thiết phải qua lại.Trước đây con còn cho rằng không có cha mẹ không yêu thương con cái, cho nên khuyên cô ấy có rảnh thì phải viết thư cho hai người, nhưng từ khi cô ấy mang thai đến bây giờ, con là người ngoài cũng nhận ra được là hai người lạnh nhạt không quan tâm gì tới cô ấy.”
“Hiện giờ chúng con sống rất tốt, có nhiều thứ chúng con cũng không muốn nhận, sau này không cần viết thư cho chúng con nữa, chúng con sẽ không hồi âm lại đâu, cứ như thế này đi, cha mẹ bảo trọng.”
Hai vợ chồng nhìn theo bóng dáng con rể rời đi, trên mặt cảm xúc phức tạp.
Nhưng cũng sợ người khác thấy, nên giờ chỉ có thể ra về.
Có điều khi đi trên đường vẫn thấy buồn lòng, rốt cuộc đó cũng là con gái của họ, cho dù không thích thì cũng không muốn cắt đứt liên hệ.
Mẹ Phương trách móc ông chồng mình, “Nếu không phải lúc đầu ông nhận nhầm người bên thông gia, thì giờ đã không đến mức chọc giận hai đứa nó.”
Cha Phương cũng không vui vẻ gì, “Sao lại trách tôi được? Bà cũng là mẹ nó, con gái mang thai, sao lại bảo Nữu Nữu đi mua quần áo, con bé có làm không? Nhất định là lại sai chị Tôn kia đi mua, cũng không biết mua phải thứ quần áo tệ hại gì mà khiến Mẫn Mẫn tức giận đến vậy.”
Mẹ Phương cũng kịp nhận ra, sắc mặt lại càng đen hơn, “Tôi đã nói họ hàng kia của con bé không dùng được đâu, ông còn nói không hề gì, giờ đã sáng mắt ra chưa?”
“Giờ nói mấy chuyện này có ích lợi gì?”
……
Hai người vừa đi vừa cãi nhau.
Chính ủy Chúc về nhà an ủi Phương Mẫn một lá trồi có việc phải đi.
Trương Thu Lai vẫn luôn ở rịt trong bếp, chờ người đi cả rồi mới dè dặt ra ngoài, thấy trong phòng không có động tĩnh gì mới dám lén lút về phòng mình.
Buổi chiều Kim Tú Châu ngủ một giấc dậy thì bế Lục Lục sang nhà bên, tay còn cầm theo điểm tâm mình mới làm, tính mời cha mẹ Phương Mẫn ăn.
Không ngờ rằng khi sang nhà hàng xóm lại biết tin cha mẹ cô ấy đã đi rồi.
Kim Tú Châu sửng sốt một hồi, nhìn thoáng qua vẻ mặt Phương Mẫn, không dám hỏi nhiều.
Phương Mẫn nói thẳng đã xảy ra chuyện gì. Kim Tú Châu nghe xong nhìn cô ấy một cách khó tin.
Phương Mẫn thoải mái cười, “Mỗi lần bọn họ viết thư chị đều không kiềm chế nổi mở ra đọc, nhưng lần nào đọc xong cũng cảm thấy hà tất phải như vậy? Biết thế đã không đọc. Bây giờ thì tốt rồi, sau này rốt cuộc không còn liên hệ nữa. Chính ủy cũng không trách chị, anh ấy còn khen chị làm tốt lắm, nói giờ chị đầu óc tỉnh táo, làm việc quyết đoán, sau này có thể làm nên đại sự.”
Chẳng rõ có phải bình thường hay mở họp không mà anh nói chuyện rất có phong phạm lãnh đạo, mà khi cô nghe xong thì tâm trạng lại thoải mái xưa nay chưa từng có.
Kim Tú Châu thấy có vẻ như Phương Mẫn không hề buồn, bèn nắm tay cô ấy cười nói: “Tin em đi, cuộc sống của chị sau này sẽ càng ngày càng tốt.”
Phương Mẫn cũng cười khẽ, nói đúng thế.
Buổi tối Giang Minh Xuyên về nhà, Kim Tú Châu kể chuyện này cho anh nghe. Kể xong Kim Tú Châu còn cảm khái: “Thế mà em lại đánh giá thấp cô ấy rồi, không ngờ rằng nhìn thì trầm lặng thế mà làm việc lại quyết đoán vậy.”
Rất nhiều đứa con lớn lên trong sự chèn ép của cha mẹ, khi trưởng thành lại càng thích lấy lòng đấng sinh thành, muốn họ cắt đứt quan hệ với cha mẹ e rằng còn khó hơn lên trời, tựa như Tiền Ngọc Phượng vậy, cho dù biết rõ mình bị đối xử không công bằng, cũng từng nói sau này sẽ mặc kệ chuyện nhà mẹ đẻ, nhưng Tết nhất lễ lạc vẫn phải về một chuyến.
Chuyện Phương Mẫn quả thực là ngoài dự liệu của cô.
Có điều Giang Minh Xuyên lại chỉ ra chân tướng, “Đây chỉ là một mặt thôi, nếu anh đoán không nhầm, chỉ mấy năm nữa thôi Chính ủy sẽ thăng chức, khi đó mà cắt đứt quan hệ dễ khiến người khác hiểu lầm. Còn hiện giờ đoạn tuyệt sạch sẽ, nhiều người biết đến, tới lúc đó cha mẹ cô ấy có việc nhờ cũng dễ bề từ chối.”
Kim Tú Châu nghe xong ngẫm nghĩ một hồi, cũng hiểu rõ ý anh.
Giang Minh Xuyên lại nói: “Theo như anh biết, chồng của chị gái giả kia cũng không ổn lắm.”
Kim Tú Châu có chút kinh ngạc nhìn anh, “Sao lại nói vậy?”
Giang Minh Xuyên lắc đầu, “Anh cũng không rõ lắm, trước đây chỉ nghe người khác kể, hình như làm chức gì đó trong nhà máy, thường xuyên đắc tội với người khác.”
Kim Tú Châu gật đầu, thế thì quả nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
Bên cạnh bọn trẻ cũng nghe thấy chuyện này, Hạ Nham còn phát biểu cảm nhận, “Thật là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.”
Giang Minh Xuyên nghe xong phì cười, cầm đũa gõ lên đầu cậu một cái, “Bao tuổi rồi mà hiểu mỗi nhà mỗi cảnh?”
Kim Tú Châu thấy cũng cười, “Nhóc tinh ranh này.”
Hạ Nham hừ một tiếng, tỏ vẻ: “Ba mẹ quá coi thường con rồi, con hiểu biết rất nhiều đấy!”
Nào biết vừa mới dứt lời, trên lầu lại truyền đến cãi nhau.