Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 57

Tiếng mắng chửi là một giọng nữ xa lạ, người phụ nữ gân cổ lên gào: “Tôi cực nhọc hầu hạ một nhà ba người mấy người, một tháng chỉ trả cho tôi mười lăm đồng. Người ta cũng làm việc giống hệt tôi mà một tháng nhận ba bốn mươi đồng, bình thường còn có người giúp, Tết nhất lễ lạc thì có quà mang về, rồi có thể về thăm nhà. Mấy người thì sao? Không hề có một thứ gì, còn mặt xưng mày xỉa với tôi, làm như thể tôi đi xin mấy người. Đúng, là tôi có việc cậy nhờ mấy người giới thiệu cho tôi một đối tượng, nhưng đối tượng đâu rồi? Sắp hai tháng rồi, một cái bóng lưng tôi cũng chưa nhìn thấy.”

“Cả nhà mấy người keo kiệt, làm sao tôi không biết mấy người có toan tính gì? Chỉ biết chấp nhặt với người trong nhà, uổng cho mấy người ra ngoài nói mình là người có thể diện, tôi nhổ vào, bà đây không hầu hạ nữa, mấy người muốn làm thế nào thì làm, cái giống vô lương tâm ăn cháo đá bát, tôi cũng xui tám kiếp mới …”

Tiếp theo là tiếng Dương Diệu, nhưng nghe không rõ.

Nhưng có vẻ như người phụ nữ kia bị chọc giận, “Còn giải thích cái rắm nữa? Có giỏi thì tăng tiền lương cho tôi đi? Giới thiệu đối tượng cho tôi đi, cái gì cũng không có, định chiếm hời của tôi đúng không? Mấy người có liêm sỉ một chút đi.” Nói xong thì trên lầu cũng an tĩnh lại.

Trên bàn cơm cả nhà sáu người đưa mắt nhìn nhau.

Cuối cùng là Kim Tú Châu phản ứng trước, “Ăn cơm đi.”

Sau đó cô cúi đầu yên lặng ăn cơm, trong lòng đoán được hẳn là Trương Thu Lai vô tình để lộ ra tiền lương của chị ấy rồi.Trước đây tiền lương Trương Thu Lai là ba mươi đồng một tháng, đều do hai vợ chồng Phương Mẫn trả, hiện giờ Kim Tú Châu chia đều với cô ấy, mỗi người trả hai mươi đồng.

Chỉ chốc lát sau, trên lầu liền truyền đến tiếng đóng cửa “Rầm ——” thật lớn, ngay sau đó nghe thấy cầu thang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân huỳnh huỵch, nghe là biết người đi đang cực kỳ tức giận.

Kim Tú Châu còn đang đoán xem trên lầu lại xảy ra chuyện xấu gì.

Trên lầu Dương Diệu đen mặt ngồi trong phòng khách, cửa phòng ngủ đang mở, trong phòng Triệu Vận ôm con trai ngồi trên giường. Sắc mặt cô ta cũng rất khó coi, bé con cô ta ôm trong lòng vốn đang bú, bị một trận mắng chửi của chị họ làm cho giật mình nên giờ đang khóc thét lên.

Triệu Vận nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con trai.

Bên ngoài Dương Diệu nghe tiếng khóc thì càng thấy phiền lòng, cuối cùng không nhịn nổi nữa tức giận to tiếng với Triệu Vận: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, cô làm mẹ mà không thể dỗ được thằng bé sao?”

Triệu Vận nghe xong bàn tay đang vỗ lưng con chợt ngừng lại, cô ta mím môi, ngẩng đầu ánh mắt lạnh băng nhìn Dương Diệu.

Dương Diệu quay đầu sang bên kia, ngực phập phồng, cơn giận vừa rồi bị Triệu Tình mắng chửi còn chưa xuôi xuống, không nhịn được nói: “Lúc trước đã nói nhờ mẹ cô qua đây, cuối cùng sao lại tìm tới một người như vậy, mười lăm đồng còn chê ít? Bảo cô ta ra ngoài mà xem, bao nhiêu người có thể kiếm được mười lăm đồng một tháng? Giỏi giang như thế sao không vào nhà máy mà làm công nhân? Còn muốn tôi giới thiệu đối tượng cho cô ta? Tôi biết giới thiệu như thế nào? Cô ta cũng không tự soi gương xem mình trông như nào đúng không? Cô ta bắt nạt Anh Hùng, tôi còn chưa nói năng gì, bây giờ còn mặt mũi nào mắng chửi tôi, bảo tôi keo kiệt?”

Nói tới đây, anh ta càng thêm tức giận, “Tôi muốn hỏi gia đình cô rốt cuộc là có ý gì? Rốt cuộc gia đình cô có quan tâm tới đứa con gái là cô không? Không chỉ không giúp đỡ gì, còn khiến cho tôi thêm phiền phức…”

Triệu Vận nghe Dương Diệu phàn nàn một tràng như vậy, trong lòng càng thấy chán ghét.

Ai ngờ Dương Diệu dông dài không dứt, còn quay sang chỉ trích lúc trước cô ta khiến mẹ chồng phải về quê.

Triệu Vận cũng nổi giận, đặt luôn đứa con trai đặt đang khóc ngằn ngặt lên giường, bước ra cửa phòng mắng to, “Dương Diệu, anh là một thằng hèn, hễ có chuyện gì xảy ra thì cũng đẩy hết lên đầu tôi có đúng không? Mẹ anh phải về quê là do tôi đuổi đi đấy à? Đó là vì anh vô dụng, mẹ anh có cái nết gì anh còn chưa rõ hay sao? Ép chết người vợ đầu của anh, đuổi người thứ hai đi, hành hạ con trai anh, anh chưa bảo vệ nổi một người nào, cuối cùng người đuổi bà ấy về quê cũng là anh, đừng có nói cho dễ nghe là vì tôi, như vậy là phủi sạch sẽ mọi quan hệ với anh có đúng không? Nếu anh có một tí ti bản lĩnh thôi, cũng đâu đến nỗi sống tệ như chó thế này?”

Dương Diệu nghe xong nổi sùng lên đứng bật dậy, “Cô…”

Triệu Vận không hề giữ dáng vẻ ôn nhu săn sóc trước kia, cô ta lạnh lùng trừng mắt với anh ta, chửi ầm lên, “Cô cái gì mà cô? Tôi không nói sai một câu nào, anh là kẻ vô dụng! Anh là kẻ hèn nhát! Anh có mặt mũi nào mà mắng tôi, mắng nhà mẹ đẻ tôi? Nếu mẹ anh là người đáng tin cậy, tôi còn cần nhà mẹ đẻ tìm người tới chăm sóc cho tôi sao? Anh nhìn nhà khác mà xem, làm gì có nhà ai vợ sinh con còn có người nhà mẹ đẻ tới săn sóc? Cũng đâu phải anh ở rể.”

“Chị họ tôi nói sai chỗ nào? Một tháng anh trả cho chị ấy mười lăm đồng thì anh quá keo kiệt, nếu anh trả cho chị ấy một tháng ba mươi đồng xem, chị ấy đâu phải tức giận như vậy? Người ta làm công nhân ở nhà máy, một ngày chỉ làm việc có tám giờ thôi, chị ấy chăm sóc tôi cũng coi như tận tâm, nấu cơm giặt đồ cho chúng ta, anh còn muốn thế nào? Anh chỉ biết so sánh tôi với người khác thôi à? Sao anh không tự so mình với người khác đi?”

Dương Diệu thở phì phò nói: “Sao tôi lại không trả tiền? Không phải tiền đã giao cả cho cô sao? Rõ ràng là cô trả ít.”

Triệu Vận tức giận bật cười, “Mỗi tháng một nửa tiền lương của anh phải gửi về quê, rồi phải cho con trai lớn của anh mười đồng, lại còn phải chi tiêu trong nhà nữa, liệu dư lại được bao nhiêu? Sao nào, anh muốn tôi phải bỏ tiền riêng ra bù vào cho anh phải không? Ngay cả gia đình cũng nuôi không nổi, vậy hồi trước anh còn kết hôn làm gì? Chả phải là đi hại người sao?”

Dương Diệu cãi: “Đó là mẹ tôi, tôi không thể nào bỏ mặc được.”

Triệu Vận cười lạnh, “Nói đến nói đi cũng không phải anh sai, tôi thật hối hận đã lấy anh, lúc đó mắt tôi bị mù rồi, sao lại cảm thấy anh tốt? Anh còn chẳng bằng một nửa chồng trước của tôi.”

Dương Diệu không ngờ rằng Triệu Vận nghĩ mình còn chẳng bằng chồng trước của cô ấy, anh tức giận bước lên trước vài bước, nhìn thân hình mập mạp và làn da sạm đi của Triệu Vận, cơn giận không thể kiềm lại được: “Không phải cô hối hận vì đã lấy tôi mà cô hối hận vì không lấy được Giang Minh Xuyên chứ gì? Nhưng cô cũng không nhìn lại xem mình trông thế nào? E là Giang Minh Xuyên nhìn một lần cũng thấy may mắn vì hồi đó cậu ta không cưới cô…”

“Anh câm miệng lại cho tôi!”

Triệu Vận phẫn nộ ngắt lời, cô ta để ý nhất chính là vẻ bề ngoài. Dương Diệu nói lời này chẳng khác gì đâm xuyên vào tim cô ta, “Trước đây tôi cũng xinh đẹp, nhưng giờ lại biến thành bộ dạng xấu xí như thế này, là vì ai? Tôi bảo anh là thằng hèn không hề sai chút nào. Trong lòng anh rõ hơn ai hết, anh không bằng người khác, cho nên mới muốn cưới tôi, bởi vì khi đó tôi là công nhân, có tiền có nhà, khiến cho anh có thể diện. Nhưng anh vẫn tự ti, luôn cảm thấy tôi hơn anh một bậc. Anh nói tôi trở nên xấu xí, sao anh không nhắc tới chuyện vì ai mà tôi trở nên xấu xí như này? Có phải anh cho rằng tôi xấu đi là anh có cơ hội đả kích tôi? Anh cứ mơ hão đi, cho dù tôi có xấu đi vẫn hơn anh ngàn vạn, anh mới thực sự là xấu người xấu nết. Đừng cho là tôi không biết trước đây tư cách tham gia quân ngũ của anh là cướp của người khác…”

“Chát ——” Dương Diệu không nhịn nổi nữa, giáng cho cô ta một cái tát.

Triệu Vận sững sờ, cô ta bụm mặt, xoay đầu nhìn anh ta một cách khó tin.

Cô ta bình tĩnh chất vấn: “Anh đánh tôi?”

Dương Diệu thấy thế cũng đờ cả người ra, anh ta nhìn xuống tay mình, lại nhìn sang Triệu Vận, thở gấp mấy hơi, sau đó cuống cuồng xin lỗi, “Anh… không phải anh cố ý đâu, em đừng nóng giận, là anh không tốt, anh cũng không dám nữa…”

Triệu Vận gục đầu xuống, lời Dương Diệu nói vang lên bên tai cô ta, dường như nghe thấy, lại như không hề nghe thấy.

Cô ta mím môi, hất tay Dương Diệu ra, xoay người về phòng đóng sầm cửa lại.

Triệu Vận ngồi lên giường, bên cạnh con trai đã ngủ rồi. Không biết con gái lén chạy vào khi nào, đang vươn cánh tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng em trai, tuy không có tác dụng gì, nhưng cô bé lại không dám gọi mẹ. Cô bé rất ít thấy mẹ cãi nhau với người khác, chỉ có một lần sau khi cha ruột cô bé qua đời, bà nội và chú tới nhà muốn mẹ nhường công việc và căn nhà, mẹ mới cãi nhau với họ.

Vậy mà bây giờ, chú lại đánh mẹ.

Đường Doanh cắn môi, lặng lẽ dịch đến bên cạnh Triệu Vận, vươn bàn tay nhỏ đặt lên cánh tay Triệu Vận. Cô bé nhìn ánh mắt đờ đẫn của mẹ, khẽ khàng bảo: “Mẹ đừng khóc, mẹ còn có con mà.”

Triệu Vận vốn đang bị cảm xúc đè nén, sau khi nghe thấy những lời này, tức thì thấy sống mũi cay cay, cô ta cúi người ôm lấy con gái, mặt vùi bên cổ con khóc không thành tiếng.

Đường Doanh vươn tay nhỏ, vỗ vỗ lưng mẹ giống lúc nãy dỗ em trai ngủ. Cô bé muốn mẹ vui vẻ nên ráng vắt óc lựa lời an ủi mẹ: “Lần trước cô giáo khen con, bảo rằng sáng hôm ấy con thắt bím tóc rất đẹp, bạn bè trong lớp không ai thắt bím tóc đẹp như con cả, mẹ các bạn ấy không biết thắt bím tóc đẹp như vậy.”

Thực ra cô bé nói dối, cô giáo không khen cô bé, cô giáo khen Phó Yến Yến. Mỗi ngày Phó Yến Yến lại buộc một kiểu tóc khác nhau, cô bé nhìn mà hâm mộ.

Cô bé không rõ vì lý do gì mà mẹ không thích cô Kim. Thật sự thì cô bé cảm thấy cô Kim là người khá tốt, mỗi lần cô Kim tới trường học đưa ô cho Yến Yến, đều mang theo đồ ăn ngon.

Tuy rằng Phó Yến Yến không thích nói chuyện với cô bé, nhưng khi biết cô bé không mang theo ô thì sẽ che chung ô với cô bé. Lúc Đường Doanh về nhà kể với mẹ rằng bạn học đưa mình về nhà, thật ra bạn học kia là Phó Yến Yến.

Phó Yến Yến còn chia điểm tâm cho cô bé, ăn rất ngon.

Trước kia Đường Doanh cảm thấy chú Giang dưới lầu kia không tốt, nhưng giờ cô bé thấy chú ấy còn tốt hơn chú Dương nhiều, cô bé tức giận nói: “Chú Dương là người xấu, chú ấy đánh mẹ.”

Triệu Vận nghe vậy, cánh tay ôm Đường Doanh cứng đờ.

Trên lầu có động tĩnh gì, dưới lầu đều nghe thấy cả, ăn cơm xong, Kim Tú Châu xua bọn trẻ mau đi tắm rửa, không được suy nghĩ vớ vẩn.

Hạ Nham và Dương Anh Hùng ôm tâm sự nặng nề trở về phòng.

Giang Minh Xuyên rửa bát trong bếp cùng Kim Tú Châu, đột nhiên cô hạ giọng hỏi: “Vừa rồi anh có nghe thấy hình như Triệu Vận nói Dương Diệu cướp suất tham gia quân ngũ của người khác không…”

Giang Minh Xuyên chau mày, anh lắc đầu, “Việc này không rõ là chúng ta nghe lầm hay hai vợ chồng họ cãi nhau nói bừa. Cho dù có là sự thật thì cũng đã xảy ra mười mấy năm rồi, căn bản là không tra ra được.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Nhưng nếu là thật thì loại hành vi này của Dương Diệu cũng quá ghê tởm, em nghe nói danh ngạch tham gia quân ngũ rất ít, gần như một đại đội chưa chắc có được một người, anh ta cướp đi suất của người khác, bản thân có cuộc sống đầy đủ sung sướng, còn người đó e là vẫn còn ở nông thôn khổ sở kiếm miếng ăn.”

Thật ra “Kim Tú Châu” vốn là dân quê. Cô biết hiện giờ ở nông thôn mọi người phải kiếm công điểm, một năm bốn mùa hơn ba trăm ngày, cho dù ngày nắng ngày mưa cũng phải ra đồng làm việc, làm lụng vừa mệt nhọc vừa vất vả nhưng chẳng bao giờ đủ ăn, năm nào cũng có thời gian đói kém.

Nghĩ đến đây cô không nhịn được hỏi: “Có cần phải phản ánh với lãnh đạo không anh?”

Giang Minh Xuyên nghĩ ngợi rồi nhìn cô nói: “Việc này em không cần phải lo đâu, có lẽ bên cạnh Chính ủy Chúc đã nghe thấy rồi.”

Kim Tú Châu ngẫm nghĩ thấy cũng phải, vừa rồi cãi nhau lớn tiếng như vậy, mấy hôm nay Chính ủy Chúc đều về rất sớm, hẳn là nghe thấy cả.

Buổi sáng ngày hôm sau, Phương Mẫn ôm con trai sang. Trương Thu Lai đi theo sau, vẻ mặt chị ấy có phần không được tự nhiên, vừa sang đã cầm cây chổi dựng góc tường, định quét tước vệ sinh nhà cửa cho Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu bảo chị không cần đâu nhưng chị không nghe, ngược lại còn chăm chỉ làm việc hơn.

Kim Tú Châu nghi hoặc nhìn về phía Phương Mẫn, cô ấy buồn cười giải thích: “Sáng hôm qua chị ấy đi Cung Tiêu Xã mua thức ăn, chạm mặt với họ hàng của nhà họ Dương trên lầu kia, chính là cô gái tối qua cãi nhau rồi bỏ đi ấy, cô này thì chị đã nghe chị ấy nhắc đến vài lần rồi, lần nào gặp thì cô ta cũng lân la tới hỏi thăm chị ấy, hỏi lan man chuyện nọ chuyện kia…”

Nghe tới đây, Trương Thu Lai mới ngừng việc trong tay, đứng thẳng người dậy cả giận nói: “Lần nào cô ta cũng hỏi chị chuyện này chuyện kia, chị đã chẳng thèm đáp lời cô ta rồi, nhưng dường như ả ta không biết xấu hổ hay sao ấy, còn cố ý chặn đường chị. Ngày hôm qua cũng thế, ả ta nói liên thiên một hồi gì mà một tháng tiền lương của cô ả là mười lăm đồng, hôm nào muốn ăn gì thì mua đó. Lúc ấy chị tức quá mới bảo thẳng toẹt là sao chị nhận được ít thế? Còn chẳng bằng một nửa của tôi, tôi tới nhà em họ đỡ việc còn trông cháu, em ấy thấy tôi vất vả mệt nhọc, trước đó trả tôi ba mươi đồng, giờ thì đưa tôi bốn mươi đồng. Dịp Tết còn cho tôi nghỉ sáu ngày, còn tặng thêm quần áo, kẹo bánh, toàn thứ đắt cả, tôi không muốn nhận mà em ấy cứ nằng nặc nhét cho.”

Nói xong chị ấy áy náy nhìn Kim Tú Châu. Lần trước khi nhận việc, Kim Tú Châu đã nói rõ với chị ấy ở bên ngoài phải biết khiêm tốn, ai chủ động nói chuyện với chị cũng đều phải gắng tránh đi, dễ gặp phải phiền phức.

Nhưng lần này trong lúc nhất thời chị không nhịn được, lại còn kể rõ chuyện của mình cho người ta, cho nên bây giờ thấy chột dạ.

Không biết vì sao chị thấy sợ Kim Tú Châu lúc nào cũng tươi cười ôn nhu hơn là Phương Mẫn luôn lặng lẽ không thích nói nhiều, lúc nào cũng có cảm giác không thể đắc tội với Kim Tú Châu.

Cho nên giờ chị mới nhờ Phương Mẫn cùng sang đây nói đỡ cho một tiếng, chỉ sợ Kim Tú Châu nổi giận thì sẽ đuổi chị đi.

Phương Mẫn cũng cười nói: “Cũng tại tính tình người này kỳ quái, luôn quấn lấy chị họ dò la thôi, nếu không với tính tình chị ấy chắc chắn sẽ mặc kệ chị ta. Nhưng như vậy cũng tốt, chị ta đi rồi, cũng không sợ chị ta đồn lung tung gì ra ngoài, em thấy sao?”

Kim Tú Châu nghe hiểu ý cô ấy, quay đầu nhìn sang Trương Thu Lai. Trương Thu Lai cười lấy lòng, Kim Tú Châu thở dài, “Lần này thì thôi bỏ đi, nhưng chị đã gây ra họa không nhỏ, em thấy hai vợ chồng trên lầu e là sẽ to chuyện.”

Phương Mẫn và Trương Thu Lai nghe vậy cùng sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Kim Tú Châu, Phương Mẫn nhíu mày hỏi: “Sao lại nói thế?”

Trương Thu Lai rất muốn nói chẳng phải chỉ là chuyện hai vợ chồng cãi nhau sao? Anh trai chị dâu chị ấy cũng từng cãi nhau, nhưng chỉ một hai ngày là lại thôi.

Kim Tú Châu nói: “Nếu em đoán không lầm, Dương Diệu và Triệu Vận sẽ chia tay.”

Trước đây Kim Tú Châu đều gọi là doanh trưởng Dương, nhưng lần này gọi thẳng tên họ.

Có điều cả Phương Mẫn và Trương Thu Lai đều không nghe ra cô thay đổi xưng hô. Hai người đưa mắt nhìn nhau, biết Kim Tú Châu không phải người hay phán bừa nên đều cùng kinh ngạc, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng vậy. Đặc biệt là Trương Thu Lai, chị vô cùng hối hận hôm qua đã nói những lời đó, “Vậy… chị…”

Hiện giờ chị đang không biết nên làm sao?

Kim Tú Châu an ủi chị, “Không trách chị, cho dù không có chị, hai vợ chồng bọn họ sớm muộn cũng tan vỡ thôi.”

Trương Thu Lai chẳng qua chỉ khiến họ tan vỡ sớm hơn thôi. Triệu Vận là người mạnh mẽ, mà tính tình Dương Diệu vừa ích kỷ vừa tầm thường, hai người họ ở cạnh nhau, chẳng chóng thì chầy cũng có chuyện.

Chuyện vợ chồng cãi nhau hết sức bình thường, cô và Giang Minh Xuyên cũng có lúc cãi vã, nhưng mỗi lần đều để lại một đường lui, sẽ không khiến tình cảnh quá khó coi. Mà Triệu Vận là người tỉnh táo, còn biết suy nghĩ vẹn toàn, lúc ấy lại vạch trần điểm yếu mà Dương Diệu không muốn ai biết ra, có thể thấy thật sự là không muốn sống tiếp cùng anh ta nữa rồi.

Mà cái tát của Dương Diệu tối hôm qua kia …

Kim Tú Châu không chắc là Phương Mẫn có nghe thấy không, dù sao nếu cô là Triệu Vận, hôm nay sẽ mang con rời khỏi nhà.

Thế nhưng không ngờ rằng Triệu Vận trên lầu lại có thể nhịn được, không hề có bất kỳ động tĩnh gì.

Mười sáu tháng giêng Bạch Cảnh Chi và bọn trẻ trong nhà đi học lại. Bạch Cảnh Chi phải lên trường sớm, không thể đón tết Nguyên Tiêu ở nhà, Kim Tú Châu bèn làm bánh trôi sớm, làm loại có nhân mè đen và nhân đậu xanh tán nhuyễn.

Khi cô làm xong còn bảo bọn trẻ đưa sang cho Tiền Ngọc Phượng, Uông Linh và bếp trưởng Trương. Tuy rằng có lẽ nhà bọn họ không thiếu, nhưng đưa sang là một phần lòng thành.

Ăn xong Tết Nguyên Tiêu, ngày hôm sau trời còn chưa sáng Giang Minh Xuyên đã cùng bọn trẻ đưa Bạch Cảnh Chi lên thành phố.

Trước khi đi Bạch Cảnh Chi lưu luyến không rời ôm Lục Lục, không nỡ chia xa.

Phương Mẫn nhìn cười, “Nhìn như trẻ con ấy.”

Bạch Cảnh Chi cười ngượng ngùng, xách hành lý ra cửa. Kim Tú Châu tiễn cô ấy tới cửa, cẩn thận dặn dò, “Khi lên xe nhớ phải cần thận, tiền thì phải cất kỹ, không nên nói chuyện với người khác, cũng không được ngủ quá say…”

“Vâng”

Khi đi đến chỗ rẽ trên cầu thang, Bạch Cảnh Chi tươi cười xán lạn vẫy vẫy tay, sau đó bước xuống, bóng người đã biến mất không thấy.

Giang Minh Xuyên và bọn trẻ đi theo sau.

Tới khi mọi người đi khuất, Kim Tú Châu mới đóng cửa lại.

Phương Mẫn cảm thán: “Lần trước khi mới gặp em chồng em, cô bé còn rất câu nệ thẹn thùng, không ngờ rằng giờ đã thay đổi nhiều như vậy, nhìn mà trong lòng cũng thấy vui thay.”

Nghe cô ấy nói vậy, trong lòng Kim Tú Châu thấy hơi tự hào.

Trước kia cô nghe ma ma bên cạnh nói, phụ nữ đều cần tình yêu của đàn ông nuôi dưỡng, những hậu phi chốn hậu cung và thiếp thất của đại quan quyền quý, được sủng ái và không được sủng ái chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra. Những người được sủng ái, cho dù có bao nhiêu tuổi, khuôn mặt cũng thấy kiều diễm.

Khi đó Kim Tú Châu cũng chấp nhận như thế, nhưng giờ cô cảm thấy ma ma nói không đúng, cho dù là ai, chỉ cần được yêu thương che chở, cũng sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt lên.

Bạch Cảnh Chi như vậy, Hạ Nham cũng thế, còn cả Dương Anh Hùng, Đại Nha…

Ban đầu Đại Nha chào người khác cũng chẳng dám ngẩng đầu, sợ hãi rụt rè, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô bé đã chủ động tới nhà người khác chơi, biết hỏi bài Bạch Cảnh Chi, biết cười chào hỏi người khác…

Cô cảm thấy, ai cũng cần được yêu thương.

Bạch Cảnh Chi vừa đi, bọn trẻ trong nhà cũng phải đi học.

Năm nay bọn nhóc không cần tới trường học của đội sản xuất bên cạnh, tuy trường ấy không xa lắm, nhưng đến đó cũng phải mất bốn năm chục phút.

Đó là lúc thời tiết tốt, nếu vào ngày mưa hoặc trong mùa đông, bọn trẻ đi học khổ không nói nổi, rất nhiều đứa trẻ điều kiện gia đình không tốt, mùa đông chỉ có một đôi giày, ngày mưa hoặc ngày có tuyết rơi đều cởi giày đi chân trần, lúc tới nơi thì lau khô chân rồi đi giày vào.

Cũng may trường tiểu học mà quân đội xây dựng đã hoàn thành một nửa, con em của bộ đội cũng không nhiều, giờ miễn cưỡng có thể khai giảng.

Các cô giáo đều được chọn giữa các chị vợ lính. Vì số người đăng ký rất nhiều, để cho công bằng nên đã tổ chức một vòng thi, chọn ra ba giáo viên ngữ văn, ba giáo viên toán, một giáo viên âm nhạc, một giáo viên mỹ thuật và một giáo viên thể dục.

Kim Tú Châu vốn cũng muốn tham gia, nhưng nhìn bé con trong lòng thì đành từ bỏ. Cô không muốn dạy được nửa tiết học lại phải ngừng để thay tã cho con gái.

Bọn trẻ đi học ở trường học của bộ đội tiện hơn rất nhiều, mỗi bữa trưa có thể về ăn cơm nóng, trong nhà cũng náo nhiệt hơn không ít. Không giống trước đó, bọn trẻ ngày nào cũng phải mang cơm lên trường học ăn. Mùa hè cơm dễ bị thiu, mùa đông thì nguội ngắt, cho dù có đặt lên chậu than nhỏ mang theo để hâm nóng thì cũng chỉ nóng được phía dưới, đồ ăn ở trên thì vẫn lạnh băng như cũ, hồi đầu con gái ăn còn bị tiêu chảy.

Bây giờ thì đỡ rồi, buổi trưa bọn trẻ về nhà ăn cơm xong còn có thể ngủ một giấc.

Nhưng trưa ngày đi học thứ hai, khi con gái về nhà ăn cơm đã kể với Kim Tú Châu: “Buổi sáng cô Triệu tới trường dẫn Đường Doanh đi rồi.”

Động tác gắp thức ăn của Kim Tú Châu chợt ngừng lại, nhíu mày khó hiểu hỏi: “Dẫn đi là sao con?”

Phó Yến Yến lắc đầu, nói một cách không chắc chắn lắm: “Thì là dẫn đi ạ, cô Triệu còn xách theo một túi hành lý, lôi Đường Doanh đi. Đường Doanh còn định quay lại lớp lấy cặp sách, nhưng mẹ cậu ấy không cho, còn bảo mấy thứ đó sau này cậu ấy không dùng được, cũng không xin phép cô giáo đã đi rồi.”

Thật ra trong lòng Phó Yến Yến còn có một suy đoán không tốt lắm, nhưng không tiện nói thẳng ra, cô bé có dự cảm có lẽ rất lâu sau cũng không gặp được hai mẹ con này.

Nghĩ vậy, cô bé lập tức có một cảm giác quá hoang đường, không chân thật.

Đời trước nhà Triệu Vận chèn ép nhà cô bé khắp nơi khắp chốn, cho dù nhà cô bé chẳng gây ra việc gì, Triệu Vận cũng phải kiếm chuyện cho bằng được, mà nhà cô bé càng hay cãi nhau thì nhà Triệu Vận lại sống càng tốt.

Nhưng hiện giờ ba Giang và mẹ rất yêu thương nhau, cô bé và Hạ Nham cũng rất hòa thuận, ngược lại thì Triệu Vận và doanh trưởng Dương lại không sống được với nhau, cô Triệu còn muốn dẫn Đường Doanh đi.

Trong lòng Kim Tú Châu cũng có dự cảm chẳng lành, nhưng cô vẫn bảo con gái đừng nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là có việc phải ra ngoài một chuyến.

Lúc ba giờ chiều, trên lầu vọng xuống tiếng trẻ con khóc, Kim Tú Châu nghe thấy, trong lòng cũng khẽ thở phào, cảm thấy hẳn là mình đoán sai rồi.

Nhưng qua một hồi lâu, tiếng khóc lại không hề ngừng. Nhà bên Phương Mẫn đang ngủ cũng bị đánh thức, chạy sang nói với Kim Tú Châu: “Trên lầu sao thế? Con khóc như vậy cũng không dỗ?”

Kim Tú Châu lắc đầu, “Em cũng không biết.” Cô còn không biết rõ chuyện gì, không tiện nói ra.

Cũng may một lát sau, tiếng khóc đã ngừng.

Nhưng tới năm sáu giờ chiều, trên lầu lại có tiếng trẻ con khóc, lần này tiếng khóc không còn vang như trước nữa, nhưng vẫn khóc mãi không ngừng.

Buổi tối ăn cơm ở nhà Phương Mẫn xong, Kim Tú Châu dẫn bọn trẻ về nhà, vừa về đến nhà không bao lâu, Giang Minh Xuyên cũng về. Kim Tú Châu bảo anh sang nhà bên ăn chút gì đi nhưng anh lắc đầu, “Anh kiếm bừa cái gì đó ăn là được.”

Nhà bên hẳn đã dọn dẹp rửa bát xong rồi, anh qua ăn cơm lại khiến người ta thêm phiền phức, nên tự vào bếp nấu cho mình bát mì.

Khi Giang Minh Xuyên bưng bát mì ra ngoài, cửa nhà bị gõ vang. Kim Tú Châu đang ngồi vẽ tranh đối diện với Giang Minh Xuyên, anh bảo cô không cần đứng dậy đâu, tự mình buông bát đũa đi mở cửa.

Nào biết vừa mở cửa ra lại nhìn thấy Dương Diệu ôm con đứng ngay đó.

Giang Minh Xuyên nghi hoặc, “Có chuyện gì vậy?”

Dương Diệu nói có phần lấy lòng: “Trong nhà có việc, tôi định ra ngoài một chuyến, nhờ hai người trông giúp thằng bé một lúc.”

Giang Minh Xuyên nhíu mày, “Có chuyện gì? Vợ anh đâu?”

Dương Diệu lúng túng nói: “Chúng tôi cãi nhau, Triệu Vận bỏ con lại đi rồi, tôi lên thành phố tìm cô ấy.”

Kim Tú Châu nghe thấy vậy, đứng dậy đi đến sau lưng Giang Minh Xuyên, cô không đồng ý, từ chối thẳng thừng: “Đây là con anh, theo lý anh nên tự chăm sóc thằng bé, nếu chỉ cho thằng bé ăn thì được, nhưng nhờ chăm hộ thì không được, nếu xảy ra chuyện gì vợ chồng tôi không chịu trách nhiệm nổi. Tuy rằng vợ chồng chúng tôi nhận Dương Anh Hùng là con nuôi, nhưng không phải vì thế mà hễ là con anh thì chúng tôi phải lo, chúng tôi không phải Bồ Tát sống.”

Kim Tú Châu rất ghét diễn xuất giả tạo này của Dương Diệu, thấy nhà họ mềm lòng thì làm tới. Dương Anh Hùng ở nhà họ lâu vậy, anh ta cũng chẳng đoái hoài gì, thậm chí ngay cả một câu thăm hỏi cũng chẳng có, đúng là nói không cần là không cần ngay được.

Giờ lại thêm một đứa bé sơ sinh còn chưa dứt sữa.

Nghe thấy Kim Tú Châu nói vậy, Giang Minh Xuyên cũng không nói gì.

Vẻ mặt Dương Diệu khá mất tự nhiên, giải thích: “Xin lỗi, tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

Quả thật là trước đó anh ta không hề nghĩ tới những điều này, chỉ nghĩ Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu đều là người tốt, hẳn họ sẽ không mặc kệ con trai nhỏ của anh ta, không ngờ giờ lại từ chối thẳng thừng như thế.

Bên cạnh Phương Mẫn nghe thấy động tĩnh cũng mở cửa ra xem, thấy bé con Dương Diệu ôm trong lòng nước mắt giàn giụa, không đành lòng nổi nói: “Để tôi trông giúp anh một lúc.”

Dương Diệu vừa nghe, vội cảm kích nói: “Cảm ơn, cảm ơn.”

Anh ta nhanh chóng đưa con cho Phương Mẫn, lại bảo đảm: “Tôi nhất định sẽ về sớm.”

Phương Mẫn ừ một tiếng.

Thật ra cô ấy cũng không ưa Dương Diệu, nhưng trẻ con vô tội, đặc biệt là giờ cô ấy cũng đã sinh con, càng không thể nhìn được đứa bé khác phải chịu khổ.

Dương Diệu đi rồi.

Kim Tú Châu nhìn bóng người trong giây lát biến mất ngoài hàng hiên, tức giận nhìn Phương Mẫn, bất lực bảo: “Chị ấy mà, quá mềm lòng rồi, chị có biết là có một thì có hai, có ba thì có bốn không, chị tự ôm rơm rặm bụng mình rồi.”

Phương Mẫn cũng không có cách nào, “Không vậy thì biết làm sao? Đâu thể thật sự mặc kệ được? Hơn nữa, cho dù chị không ra mặt, chắc chắn em cũng mềm lòng, nhà chị ít trẻ con, không sao đâu.”

Kim Tú Châu không nói gì, Phương Mẫn nói sai rồi, cô không tốt bụng như vậy đâu.

Sở dĩ cô nhận nuôi thằng bé Dương Anh Hùng là bởi vì cảm thấy thằng bé này phẩm hạnh không tồi, cũng sắp trưởng thành, giữ lại bên cạnh cũng tốt. Nhưng đứa bé này còn quá nhỏ, không nhìn ra được gì, hơn nữa tính tình cha mẹ thằng bé cô đều không thích, nên sẽ không tốt bụng bừa bãi được.

Đóng cửa lại, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên xoay người về phòng khách.

Vừa vào đúng lúc nhìn thấy Hạ Nham và Dương Anh Hùng đứng ngay cửa phòng, trên mặt Dương Anh Hùng lộ rõ vẻ lo lắng, vừa rồi cậu nghe thấy tiếng ba mình. Mấy ngày trước ba và dì Triệu cãi nhau cậu cũng nghe thấy, vốn tưởng rằng đã làm hòa rồi nhưng không ngờ giờ dì Triệu lại bỏ lại em trai, dẫn em gái đi mất, cậu cảm thấy việc này rất nghiêm trọng.

Cậu có chút do dự nhìn Kim Tú Châu, “Cô ơi?”

Kim Tú Châu biết cậu đang lo lắng điều gì, an ủi: “Không sao đâu, cháu cứ an tâm, có chuyện gì chờ ba cháu về rồi nói.”

Dương Anh Hùng gật đầu, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, dường như đã có quyết định.

Hạ Nham chào Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên rồi kéo Dương Anh Hùng về phòng.

Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên thay phiên nhau tắm rửa rồi cùng về phòng. Cô và Lục Lục nằm trên giường lớn, Giang Minh Xuyên thấy giường vẫn còn chỗ trống nên chen vào, kẹp con gái ở giữa.

Kim Tú Châu tức giận trừng mắt với anh, sau đó cảm khái bảo: “Anh Hùng là đứa bé ngoan, rất nhiều người chỉ có thể cùng chung phú quý mà không thể cùng chung hoạn nạn, nhưng ba thằng bé này đối xử với nó như vậy, vừa nghe là nhà có việc, vẫn đành lòng gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về mình.”

Nhất là ở lại nhà cô còn có ăn có mặc, không có gì phải lo mà thằng bé lại nguyện quay trở lại gia đình trước kia của mình.

Kim Tú Châu không chỉ không thấy giận mà còn tán thưởng, “Phẩm chất tốt như vậy rất hiếm thấy, sau này thằng bé nhất định có thể làm nên chuyện lớn.”

Giang Minh Xuyên nghe xong cười, “Giờ mới bao tuổi đâu, sao em biết sau này có thể làm chuyện lớn? Có điều quả thật thằng bé khá tốt, nó sợ Triệu Vận không quay lại, ba nó lại ném con trai út cho nhà chúng ta.”

Kim Tú Châu ừ một tiếng, lần trước cô nói với Phương Mẫn chuyện Dương Diệu và Triệu Vận sắp chia tay, chắc hẳn thằng bé cũng nghe thấy.

“Thằng bé cũng không ngốc, Triệu Vận bỏ lại con trai nhỏ, chỉ dẫn con gái theo, e là không tìm được.”

Giang Minh Xuyên nhìn con gái đang ngủ say, chỉ vì hành vi của người lớn, cuối cùng làm khổ con trẻ!

Bình Luận (0)
Comment