Quả nhiên, sáng ngày hôm sau Dương Diệu gõ cửa nhà Phương Mẫn, chẳng biết có phải cả đêm không ngủ hay không, khuôn mặt anh ta như già thêm mười tuổi, trông hết sức tiều tụy, làn da sạm đi còn bóng dầu, tóc thì rối bù, ánh mắt mỏi mệt.
Anh ta ôm con trai mới vừa ăn no đi.
Phương Mẫn cũng không hỏi nhiều, nhìn bộ dáng hồn xiêu phách lạc kia của anh ta cũng có thể đoán được là không tìm thấy hai mẹ con Triệu Vận.
Cô ấy không biết nên nói gì, sau đó ôm con trai sang tìm Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu đang vẽ tranh trong nhà, đột nhiên có linh cảm nên tính vẽ hết yêu cầu của Uông Linh đưa ra mấy hôm trước. Lần trước khuyên chị ấy đi bệnh viện khám thử xem, chẳng rõ chị ấy đã đi chưa.
Khi Phương Mẫn sang, cô buông bút trong tay xuống, đứng dậy đi rửa một cái cốc, để cô ấy nếm thử trà hoa vừa rồi cô mới pha.
Trà hoa ngọt ngào, không biết có phải do Phương Mẫn tưởng tượng hay không mà cô ấy cảm thấy làn da mình hiện giờ đẹp hơn rất nhiều, khí sắc cũng tốt hơn, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có điểm duy nhất khác trước là thường xuyên uống trà hoa Kim Tú Châu pha.
Kim Tú Châu nhận lấy bé con Phương Mẫn đang ôm trong ngực. Lục Lục đang trong phòng ngủ, thấy Phồn Phồn tới thì tròn xoe hai mắt vô cùng tỉnh táo. Bé con không định ôm cậu nhóc ngủ, chỉ nhẹ nhàng níu lấy bàn tay nhỏ của cậu nhóc chơi. Cậu nhóc liếc mắt nhìn cô bé một cái, sau đó xoay đầu nhìn bức tranh trên bàn vẽ, còn giật giật cánh tay ra, dường như không muốn chơi cùng.
Phương Mẫn uống một ngụm trà, sau đó kể cho Kim Tú Châu nghe chuyện vừa rồi Dương Diệu về, “Không thấy hai mẹ con Triệu Vận, chắc là không tìm được.”
Kim Tú Châu gật đầu, trong lòng cũng thấy ngoài ý muốn, “Nếu có thể bỏ lại con trai thì chắc là thật sự nhẫn tâm dứt áo ra đi rồi.” Làm gì có người mẹ nào lại có thể bỏ lại khúc ruột của mình?
Phương Mẫn nhíu mày, “Thằng bé còn nhỏ như vậy, nuôi sao được?”
Kim Tú Châu nghĩ thầm, chẳng phải là cậy nhờ vào chị đó sao?
Phương Mẫn còn lo lắng thay cho thằng bé, “Vẫn còn chưa dứt sữa, thật là làm bậy.”
Nhưng cô ấy lại không thể mắng Triệu Vận. Triệu Vận có thể tuyệt tình đến vậy, e cũng đã thất vọng đến cực điểm, không phải là quyết định bộc phát.
Giữa trưa, Dương Diệu lại ôm con xuống tầng dưới, lần này anh không gõ cửa nhà Kim Tú Châu nữa mà đi tìm thẳng Phương Mẫn luôn, nhờ cô ấy cho thằng bé bú dùm.
Phương Mẫn nhìn cậu bé lôi thôi lếch thếch anh ta ôm trong lòng, trên mặt cậu bé lại có vệt nước mắt. Sáng nay rõ ràng cô ấy đã rửa mặt mũi sạch sẽ cho cậu bé, còn bôi thêm kem con sò.
Cậu bé vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, trước ngực áo bẩn một mảng, trông đen xì xì, nhìn là biết ba cậu không hề động tới.
Phương Mẫn không biết Dương Diệu chăm sóc cho cậu bé thế nào, không chịu nổi hỏi: “Sao không thay quần áo cho thằng bé?”
Dương Diệu sửng sốt, cúi đầu nhìn, dường như không nghĩ tới chuyện này, vẻ mặt anh ta có phần xấu hổ, vội vàng nói: “Buổi chiều về sẽ thay, tôi quên mất.”
Phương Mẫn mới nhận lấy cậu bé, nào biết tay vừa chạm tới mông bé lại thấy lạnh lẽo, nước tiểu ướt đẫm.
Dương Diệu còn rất áy náy bảo: “Phiền chị rồi, tôi còn có việc, buổi chiều sẽ tới đón con.” Nói xong vội vã rời đi.
Phương Mẫn nhíu mày nhìn theo bóng lưng anh ta, lại cúi đầu nhìn cậu bé trong lòng.
Kim Tú Châu nghe thấy động tĩnh bèn mở cửa xem, thấy Phương Mẫn ôm cậu bé, cũng không biết phải nói sao.
Phương Mẫn còn an ủi cô, “Không hề gì đâu, chỉ cho thằng bé bú sữa chút thôi.”
Nhưng Phồn Phồn lại không hề hào phóng như vậy, khi Phương Mẫn mở cửa vào nhà đúng lúc cậu nhóc thức giấc.
Cậu nhóc ọ ẹ, Trương Thu Lai ôm cậu ra tìm Phương Mẫn, sau khi nhìn thấy mẹ ôm đứa nhóc khác trong lòng, cậu oà một tiếng gào tướng lên.
Phương Mẫn thấy thế tức thì luống cuống chân tay, cô ấy nhìn con trai, lại nhìn sang Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu vội nhận lấy cậu bé cô ấy đang ôm, Phương Mẫn cảm kích nhìn cô, sau đó ôm lấy con trai dỗ dành cậu.
Phồn Phồn uất ức dụi vào ngực mẹ.
Cậu bé Kim Tú Châu ôm nghe thấy tiếng khóc, cũng khóc theo. Kim Tú Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, thế nhưng cậu nhóc càng khóc to hơn.
Trong phòng khách Dương Anh Hùng đang ăn cơm cũng nghe thấy, cậu nắm chặt đôi đũa trong tay, cuối cùng buông đũa bước ra, lặng lẽ nhìn em trai mình.
Kim Tú Châu quay đầu nhìn cậu, cũng khẽ mỉm cười, “Mau đi ăn cơm, không có việc gì đâu, một lát nữa là ổn thôi.”
Đôi mắt Dương Anh Hùng đã hơi đỏ, “Cô ơi, đưa cho cháu đi, thằng bé là em trai cháu, hẳn là phải đưa cho cháu.” Nói rồi vươn tay ra.
Kim Tú Châu vờ trừng mắt với cậu: “Nói gì ngớ ngẩn thế? Mau đi ăn cơm đi, đứa bé này còn rất nhỏ, đưa cho cháu thì cháu cũng không biết chăm em thế nào.”
Dương Anh Hùng cắn môi.
Kim Tú Châu bảo cậu ăn cơm xong thì mau đi ngủ, sau đó đi cùng Phương Mẫn sang nhà cô ấy. Phương Mẫn dỗ con trai xong, lấy ra một bộ quần áo thay cho con trai Dương Diệu.
Thay xong còn cẩn thận lấy một chậu nước ấm lau mặt sạch sẽ cho cậu bé.
Kim Tú Châu chờ hai đứa nhỏ đều ngủ rồi mới về nhà mình.
Nào biết khi về đến nhà cô lại thấy Dương Anh Hùng đã sửa soạn mọi thứ xong đang chờ cô, thấy cô vào cửa, cậu đứng dậy.
Vẻ mặt cậu mang theo sự chín chắn và quật cường không hợp độ tuổi.
Hạ Nham đang lơ ngơ đứng cạnh cậu, hoàn toàn không rõ là có chuyện gì. Chỉ có Phó Yến Yến nhìn Dương Anh Hùng, lại nhìn Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu thở dài, “Hà tất phải thế này chứ? Tuy nói đó là em trai cháu, nhưng cháu vẫn còn nhỏ, không nên gánh vác trách nhiệm này, cháu cứ yên tâm ở đây, em trai cháu cũng sẽ có người chăm lo.”
Kỳ thật Triệu Vận cũng không ngốc, sở dĩ cô ta nhẫn tâm bỏ lại con trai, chỉ dẫn theo con gái đi là vì biết ở đây có rất nhiều chị vợ lính mềm lòng, không nhìn nổi đứa bé như vậy lại không có ai chăm sóc, cho dù Dương Diệu nhờ cậy ai thì con trai anh ta đều có thể sống sót, tuy rằng có lẽ sẽ phải chịu khổ, nhưng không đến mức đói chết.
Mà Dương Diệu cũng nghĩ như vậy, cho nên anh ta mới ôm con trai tới cửa cậy nhờ. Có lẽ anh ta thấy cô cùng Giang Minh Xuyên đều mềm lòng dễ nói chuyện, nếu có thể nhận nuôi con trai lớn rồi thì thêm một đứa nữa hẳn cũng không hề gì.
Có điều anh ta chưa từng nghĩ tới việc này sẽ làm cho Dương Anh Hùng bị tổn thương cỡ nào, cũng có thể khiến cho anh ta bị cô và Giang Minh Xuyên khinh bỉ.
Hạ Nham nghe thấy thế vội nói: “Đúng rồi, cậu đừng đi mà, cậu về nhà cũng không giúp được gì đâu.”
Lần này Dương Anh Hùng không nghe, cậu biết cô chỉ đang an ủi mình. Dì Triệu đi rồi, ba lúc nào cũng bận, em trai không có ai chăm sóc, chỉ có thể làm phiền hàng xóm, nhưng nhờ một lần hai lần còn được, thời gian dài, người ta cũng sẽ mệt mỏi.
Cậu không muốn rước thêm phiền phức cho người khác. Cô Kim và cô Phương đều là người rất tốt, không nên để hai cô ấy phải hy sinh như vậy vì gia đình cậu.
Dương Anh Hùng cầm lấy cặp sách và áo khoác của mình, khi cậu tới nhà chỉ mang theo mấy thứ đó, lúc đi cũng chỉ mang như vậy, “Cô ơi, cháu làm được mà, cô không phải lo lắng đâu, cháu sẽ chăm sóc cho em trai thật tốt.”
Dường như biết cô thương mình, cậu còn cố ý nói đùa một câu, “Cô ơi, lần sau cháu sang đây ăn cơm có lẽ sẽ đem theo cả em trai.”
Kim Tú Châu thấy sống mũi cay cay, “Thằng bé ngốc này, chỉ cần con sang, mẹ sẽ nấu món con thích nhất cho con ăn.”
Dương Anh Hùng gắng ngăn lại nước mắt, nhưng chỉ chốc lát là nước mắt hoen đầy khóe mắt, cậu không có mẹ, cậu cũng rất muốn có mẹ, tuy rằng cô Kim và chú Giang nói hai người họ là cha nuôi mẹ nuôi của cậu, nhưng cậu lại không dám gọi họ là cha mẹ.
Dương Anh Hùng đã từng rất nhiều lần tưởng tượng xem mẹ cậu trông thế nào. Trước kia cậu không mường tượng ra, nhưng hiện giờ nếu cậu tưởng tượng trong đầu đều luôn xuất hiện hình ảnh Kim Tú Châu.
Cậu rất muốn gọi cô là mẹ giống Hạ Nham, nhưng vẫn luôn không gọi thành lời được.
Hiện giờ cậu vẫn thấy như thế.
Nhưng trong lòng cậu thầm gọi mẹ, mẹ…
Cậu đeo cặp sách đi ra ngoài, trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, bước chân Dương Anh Hùng chợt ngừng lại, cậu thở sâu một hơi. Cậu biết rất rõ, hôm nay mình bước ra khỏi cánh cửa này, sau này sẽ không bao giờ còn là người một nhà nữa.
Nhưng cậu không hối hận về quyết định của mình, được ở đây trong thời gian dài như vậy, là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ nhỏ đến giờ, cũng làm cho cậu có dũng khí để đối mặt với hết thảy mọi thứ sau này.
Tiếp đó bên ngoài vang lên tiếng cậu gõ cửa nhà bên cạnh. Sau đó nữa là tiếng cậu nói chuyện với Phương Mẫn.
Phương Mẫn cũng hơi bất ngờ, giao cậu bé vừa mới được bú no cho cậu. Dương Anh Hùng nói cảm ơn, sau đó ôm em trai lên lầu.
Cậu biết ba toàn giấu chìa khóa nhà ở trên cánh cửa nên kiễng chân s* s**ng, quả nhiên thấy chìa khóa, vẩy vẩy cho bụi rơi xuống rồi mở cửa ôm em trai vào nhà.
Nhìn căn nhà vắng lặng và bừa bộn, Dương Anh Hùng đặt em trai lên giường trong phòng ngủ, còn cậu ra ngoài quét dọn. Cậu vừa bưng một chậu nước ra thì thấy Hạ Nham và Phó Yến Yến đang cùng nhau dọn dẹp phòng khách.
Đôi mắt cậu đỏ lên, “Hai người…”
Hạ Nham nhìn cậu cười, “Cho dù cậu về nhà, cũng vẫn là em trai mình.”
Phó Yến Yến hỏi cậu chổi để đâu?
Dương Anh Hùng đặt chậu nước trong tay xuống rồi xoay người đi tìm cây chổi. Khoảnh khắc xoay người cậu vội vàng giơ tay quệt nước mắt. Hạ Nham và Phó Yến Yến đều vờ như không nhìn thấy.
Dưới lầu Phương Mẫn cũng nhẹ nhàng thở ra. Quả thật cô ấy không xoay xở nổi với hai đứa trẻ trong nhà, cô ấy cũng không biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình có còn lòng tốt để giúp đỡ tiếp không.
Dù gì Phồn Phồn mới là con cô, cô ấy không nỡ để Phồn Phồn phải chịu ấm ức.
Phương Mẫn tò mò hỏi Kim Tú Châu, “Anh Hùng có chuyện gì vậy?”
Kim Tú Châu kể cho cô ấy quyết định của Dương Anh Hùng. Phương Mẫn nghe xong thấy hơi khó chịu, “Thằng bé này, quả là người thành thật.”
Cho dù cô ấy không thích cả Dương Diệu lẫn Triệu Vận, nhưng mà không ghét nổi thằng bé Dương Anh Hùng này.
Kim Tú Châu ừ một tiếng.
Buổi chiều, Dương Anh Hùng địu em trai cùng đi học. Cậu bắt chước cách Kim Tú Châu mọi khi vẫn địu Lục Lục, buộc chắc em trai trước ngực, nếu em khóc thì sẽ chạy ra khỏi lớp dỗ dành.
Đại bộ phận con cái của bộ đội đều có điều kiện gia đình không tệ lắm, nhưng cũng có mấy chị gái địu em cùng đi học, Dương Anh Hùng làm vậy cũng không coi là hiếm thấy, không có bạn học và giáo viên nào nói gì.
Giờ ra chơi giữa buổi, tụi Hạ Nham tới chỗ cậu, còn cầm theo đồ ăn vặt và giúp cậu thay tã cho em.
Buổi chiều tan học, Hạ Nham nói với Dương Anh Hùng: “Mẹ dặn bảo cậu về ăn cơm, mẹ bảo rằng cho dù cậu có về nhà thì cũng vẫn là con nuôi của mẹ.”
Dương Anh Hùng mắt đỏ hoe gật đầu.
Buổi tối lúc ăn cơm, Giang Minh Xuyên về nhà, anh không nói gì, chỉ vỗ vỗ bả vai cậu nói, “Ăn cơm đi.”
Dương Anh Hùng khách sáo ngồi xuống ăn cơm, ăn xong, Kim Tú Châu cho em trai cậu bú. Lục Lục không có Phồn Phồn sẽ ăn ít, cô còn rất nhiều sữa.
Cơm nước xong xuôi, Dương Anh Hùng giúp rửa bát, sau đó ôm em trai lên lầu, cố gắng không làm phiền.
Hạ Nham nhìn mà không đành lòng, “Không thể để Anh Hùng và em trai cậu ấy ở lại nhà chúng ta sao?”
Phó Yến Yến thẳng thừng mắng não cậu úng nước rồi.
Nhà họ đâu phải làm từ thiện, nói khó nghe một chút là dựa vào đâu mà nuôi đứa lớn rồi còn phải nuôi thêm đứa bé? Cho dù có nuôi cũng phải nói cho rõ ràng.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy đó là ngu ngốc.
Doanh trưởng Dương trên lầu kia e là còn cho rằng nhà họ cướp con của anh ta.
Kỳ thật mấy chuyện này Hạ Nham đều biết, cậu chỉ thấy thương Anh Hùng, khó khăn lắm mới có thể sống vui vẻ, lại phải quay lại cái nhà không hạnh phúc kia.
Có điều Dương Diệu rất vui, về đến nhà thấy con trai lớn đang chăm con trai nhỏ, trong lòng vừa thấy bất ngờ vừa thấy vui vẻ, “Anh Hùng, sao con lại về nhà?”
Nếu là trước kia, có lẽ Dương Anh Hùng sẽ không nói gì, nhưng lần này cậu chủ động trả lời, “Con không muốn vì chuyện nhà chúng ta mà khiến cho cô Kim và cô Phương thêm phiền phức, các cô ấy đều là người tốt, người tốt không nên chịu thiệt.”
Vẻ mặt Dương Diệu ngượng ngùng, có cảm giác con trai đang mắng mình.
Dương Anh Hùng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Sau này con sẽ chăm sóc cho em trai, nhưng con có yêu cầu. Thứ nhất, ba không được đón bà nội lên đây; thứ hai, mỗi tháng ba đưa cho cô Kim mười lăm đồng tiền ăn, mỗi ngày con và em trai sẽ xuống dưới lầu ăn cơm.”
Dương Diệu thấy con trai ra điều kiện với mình, đặc biệt là điều thứ nhất, còn không cho phép mẹ anh ta sang đây, trong lòng có phần không thoải mái. Quả thực anh ta đang đắn đo không biết có nên đón mẹ mình lên đây không. Nhưng anh ta cũng hiểu rõ cho dù bà ấy có tới cũng không thể nào chăm sóc tốt cho con trai út của mình được.
Anh ta hoài nghi có phải con trai mình đã bị Kim Tú Châu dạy hư rồi không.
Còn phải trả mười lăm đồng tiền ăn, hai đứa trẻ sao có thể ăn nhiều như vậy? Anh ta thấy con trai lớn hoàn toàn chỉ nghĩ cho hai vợ chồng Giang Minh Xuyên.
Dương Anh Hùng thấy anh ta im lặng, dường như đoán được trong lòng anh ta nghĩ gì, trong lòng cậu nguội lạnh, cảm thấy ba còn ích kỷ hơn cậu nghĩ nhiều.
“Vậy thì cứ ăn ở căn tin đi, nếu không e là ba lại cảm thấy cô Kim chiếm lợi.”
Rồi cậu nói tiếp: “Nếu ba không đồng ý, vậy con sẽ đi luôn, cũng sẽ không quan tâm em trai thế nào, cơ hội chỉ có một lần, tự ba quyết định đi.”
Dương Diệu chột dạ, thở dài, “Được rồi, nghe theo con cả, bắt đầu từ tháng này cứ quyết thế, sau này ba sẽ đưa tiền lương cho con giữ.”
Dương Anh Hùng nghe vậy, trong lòng cũng khẽ thở phào, đồng thời lại có chút khó chịu.
Cậu hy vọng ba có thể đồng ý với kiến nghị của mình, nhưng khi thực sự thấy ba đồng ý thì lại không vui nổi, như vậy có nghĩa là cả đời cậu sẽ không rời được cái nhà này, bị cột chặt với đứa em trai cậu đang ôm trong lòng này!