Tới thứ bảy, con gái về nói với Kim Tú Châu rằng cô bé quen bạn mới ở trường, ngày mai sẽ dẫn bạn về nhà chơi, giống như anh lần trước vậy.
Kim Tú Châu nghe xong thì thấy rất vui, “Thật sao? Nhanh như vậy đã có bạn thân rồi? Vậy được, ngày mai mẹ ở nhà nấu món ngon cho bọn con, bạn con thích ăn gì?”
Phó Yến Yến vui vẻ gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: “Bạn ấy món gì cũng thích ăn.”
Ngày thường cô bé mang đồ ăn vặt tới lớp học, bạn ấy chỉ nhìn đã thèm.
Kim Tú Châu không khỏi phì cười, “Vậy được rồi, mẹ sẽ làm món điểm tâm sở trường và mấy món ăn khác.”
Phó Yến Yến nghiêm túc vâng một tiếng.
Sau đó cô bé xoay đi dọn dẹp phòng mình, còn cố ý lựa ra mấy món đồ chơi mình thích, chuẩn bị ngày mai tặng cho bạn.
Buổi tối Kim Tú Châu báo tin tức này cho Giang Minh Xuyên và Hạ Nham, dặn hai cha con sáng mai dậy sớm một chút, một người đi mua thức ăn, một người dọn dẹp nhà cửa. Phó Yến Yến đối diện với ánh mắt của ba và anh trai, hếch cằm lên, mặt lộ vẻ kiêu ngạo.
Giang Minh Xuyên nhìn mà buồn cười, khen một câu, “Con gái khá thật đấy, đã tìm được bạn tốt cho mình rồi.”
Phó Yến Yến gắng kéo xuống khóe miệng đang cong lên của mình.
Chỉ có Hạ Nham buông một câu làm tụt hứng, “Có phải con nhóc béo ngồi cạnh em không?”
“……” Cái gì mà con nhóc béo, thật khó nghe.
Phó Yến Yến không vui, tặng cho cậu một cái lườm, “Lệ Lệ không béo, bạn ấy chỉ mũm mĩm một chút thôi.”
Hạ Nham giật giật khóe miệng, không rõ vì sao em gái nói dối không chớp mắt, thế mà còn không béo sao? Con nhỏ đó ú na ú nần, ngồi cạnh em gái trông to gấp đôi con bé.
Cậu chưa từng thấy học sinh nào béo như vậy trong trường.
Phó Yến Yến còn hung dữ nói: “Lệ Lệ rất thiện lương, anh không được nói lung tung về bạn ấy.”
Bên cạnh Giang Minh Xuyên cũng ủng hộ cách nói của con gái, “Béo hay không không quan trọng, quan trọng là nội tâm của người ta, không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.”
Hạ Nham cúi đầu, “Con biết rồi.” Cậu cũng chưa nói gì, em gái đã phủ đầu như vậy làm gì?
Chỉ có Phó Yến Yến biết rõ, cô bé luôn đối xử khác biệt với Chu Lệ Lệ.
Đời trước cô bé bị bạn học cô lập ức h**p, tất cả mọi người đều không chơi với mình, có bạn lén xé vở bài tập và sách của cô bé, có bạn còn quăng cặp sách của cô bé vào thùng rác, rồi có đứa còn thả bụi phấn vào hộp cơm của cô bé.
Chỉ có Chu Lệ Lệ thường xuyên chờ cô bé trên đường, lén nhét đồ ăn cho cô bé. Bạn ấy cũng không dám chơi với cô bé, nhưng những hành động dè dặt đó của bạn ấy đã từng mang lại cho cô bé rất nhiều ấm áp, khiến thời thơ ấu u ám của cô bé xuất hiện một vạt sắc màu diễm lệ.
Phó Yến Yến nói với Kim Tú Châu nói: “Khi còn nhỏ bạn ấy bị bệnh, bà bạn ấy tìm phải một lão lăng băm, tuy rằng cuối cùng bệnh cũng khỏi, nhưng bạn ấy lại béo thành thế, cha mẹ bạn ấy đều rất gầy.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Quả thật có một số vị thuốc nếu không chú ý tới phân lượng thì dễ để lại di chứng.”
Phó Yến Yến lại nhấn mạnh lần nữa, “Không phải cậu ấy ăn nhiều mới béo.”
Kim Tú Châu cũng thấy buồn cười, nhưng cũng có thể nhìn ra con gái thật sự thích người bạn tên Chu Lệ Lệ kia.
Hôm sau, Giang Minh Xuyên dậy sớm tới Cung Tiêu Xã mua thức ăn, anh mua thịt, rau và một ít kẹo. Kim Tú Châu cũng dậy theo, cô vào bếp mang cục bột tối hôm qua đã ủ ra nhào, chuẩn bị làm bánh táo đỏ, bánh bí đỏ và bánh sachima.
Mới vừa mang bánh táo đỏ đi hấp thì Giang Minh Xuyên xách theo giỏ đồ ăn về nhà, khi anh về còn vòng qua vườn rau hái được một ít rau xanh và tỏi.
Thấy Kim Tú Châu đang bận bịu, anh bỏ giỏ đồ xuống, rửa tay rồi về phòng kiểm tra con gái út.
Quả nhiên vừa vào cửa đã thấy Lục Lục tròn xoe mắt nhìn nóc nhà, còn giơ bàn tay nhỏ lên nhìn, không khóc cũng không ầm ĩ.
Nhìn thấy ba vào, bé con trề môi, vẻ mặt như thể ấm ức lắm.
Giang Minh Xuyên vội bế bé con lên, “Dậy rồi sao?”
Theo bản năng anh duỗi tay đi sờ mông con, thấy ươn ướt, lại vội vàng đặt bé con xuống, sau đó lấy tã sạch ở bên cạnh, nào biết vừa giở tã của con gái ra thì phát hiện bé con không chỉ tiểu mà còn ị thối nữa.
Giang Minh Xuyên muốn nín thở nhưng đã không kịp nữa rồi, vẫn bị mùi xông lên làm choáng váng đầu óc.
Cũng đúng lúc Hạ Nham hưng phấn chạy tới chơi với em gái, thấy một màn như vậy, cậu chàng vội vàng bịt mũi, chê bôi bảo, “Thúi quá.”
Trong phòng bếp Kim Tú Châu nghe thấy tiếng cũng đoán được hẳn là con gái ị thối rồi, động tác cầm đũa của cô ngừng lại, sau đó làm như không nghe thấy gì, tiếp tục rán bánh bí đỏ.
Chờ Giang Minh Xuyên sai Hạ Nham bê một chậu nước ấm tới, cô mới giả vờ giả vịt hỏi một câu, “Con sao thế?”
Trong phòng Giang Minh Xuyên đang rửa ráy cho Lục Lục, nghe thấy cô hỏi mới nói vọng vào phòng bếp: “Không có việc gì đâu, em cứ làm việc của em đi.”
Sau đó Kim Tú Châu cứ mặc kệ.
Tuy rằng Hạ Nham ghét bỏ nhưng vẫn nhặt tã bẩn dưới đất bỏ vào chậu mang đi giặt.
Khi ra ngoài thì gặp em gái, Phó Yến Yến nhìn cậu nhóc mặt mũi nhăn nhó, không khỏi phì cười.
Gần trưa, Phó Yến Yến dẫn bạn thân của mình tới, cô bé đi đằng sau Phó Yến Yến mặc một chiếc áo vải bông màu xám và chiếc quần màu lam, trên chân là một đôi giày vải bông màu đen cũ.
Quả nhiên cô nhóc rất mập, nhưng Kim Tú Châu liếc mắt một cái là đã nhìn ra sức khỏe đứa bé này không tốt, sắc mặt trắng bệch, không có vẻ hồng hào như con gái nhà mình.
Làn da con gái cô cũng trắng, nhưng trong trắng có hồng, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Cô bé tên Chu Lệ Lệ, mới bước vào nhà đã ngoan ngoãn chào hỏi, “Chào cô, chào chú, chào anh ạ ——”
Kim Tú Châu cười tủm tỉm xoa đầu cô bé, “Lệ Lệ thật ngoan, mau vào nhà đi, cô làm món ngon cho cháu.”
Chu Lệ Lệ đỏ mặt đi đến, cô bé đeo một cái cặp đeo chéo, trên tay còn xách theo một hộp cơm nhỏ, nghe thấy vậy mới giơ hộp cơm trong tay lên lí nhí nói: “Món này mẹ cháu làm, bảo cháu mang mời mọi người ăn.”
Kim Tú Châu khen ngợi: “Mẹ cháu quá khách khí rồi, đợi chút nữa cô lấy điểm tâm cho cháu ăn, rồi cháu cũng cầm một ít về nhà để ba mẹ nếm thử có được không?”
Chu Lệ Lệ thẹn thùng không đáp.
Phó Yến Yến nắm tay cô bé vào nhà. Chu Lệ Lệ ngồi xuống bên bàn, hai tay đặt ở trên đùi, ngồi ngoan ngoãn, không hề nhìn lung tung.
Phó Yến Yến vào bếp giúp mang điểm tâm lên, Kim Tú Châu còn pha cho bọn trẻ ba cốc sữa mạch nha.
Hai cô bé ngồi cùng nhau, Giang Minh Xuyên vào bếp rửa rau, Hạ Nham ngồi đối diện với hai em gái.
Chu Lệ Lệ nhìn sữa mạch nha thơm ngào ngạt trước mặt mình, miệng tiết nước miếng nhưng lại ngại không dám uống, trong nhà cô bé không có thứ này.
Cô bé lén nhìn sang Phó Yến Yến. Phó Yến Yến thổi thổi cho bạn, “Có thể uống rồi.”
Phó Yến Yến cũng nhấp một ngụm, cô bé sợ mình không uống, Chu Lệ Lệ cũng không uống, thường ngày cô bé không thích uống sữa này.
Hạ Nham là cậu nhóc nhiệt tình hiếu khách, uống được một nửa đã không chờ nổi, chạy đến phòng lớn ôm Lục Lục ra khoe khoang: “Đây là em gái nhỏ nhà bọn anh, con bé tên Lục Lục, có phải đáng yêu lắm không?”
Lục Lục bị anh trai đánh thức cũng không giận, bé con thấy nhiều người như vậy còn nhoẻn miệng cười.
Chu Lệ Lệ tò mò nhìn bé con Hạ Nham ôm trong lòng, có chút hâm mộ Phó Yến Yến, nói: “Em gái cậu đáng yêu thế, mình cũng muốn em gái.”
Nói xong còn có chút mất mát nói: “Nhưng khi mẹ sinh mình xong thì bị bệnh, không thể sinh thêm em gái nữa.”
Nghe thấy vậy, Hạ Nham thấy thương cô bé, an ủi: “Sau này đây cũng là em gái của em.”
Chu Lệ Lệ hướng ánh mắt trông mong nhìn Lục Lục cậu ôm trong lòng.
Giờ Phó Yến Yến cũng không biết Chu Lệ Lệ là bạn mình hay là bạn Hạ Nham nữa luôn, tức giận nói với Hạ Nham: “Anh không mau ôm Lục Lục ôm về phòng đi, con bé còn đang buồn ngủ đấy, để cho anh khoe khoang thế à.”
Hạ Nham nghe xong thì ỉu xìu, hứ một tiếng, nhưng vẫn ôm Lục Lục về phòng.
Trong phòng bếp Kim Tú Châu cũng nghe thấy, tức giận nạt: “Hạ Nham, con làm bài xong chưa?”
Hạ Nham vội chạy huỳnh huỵch từ phòng lớn về phòng mình, một lát sau đeo theo cặp sách mở cửa chạy biến ra ngoài, “Trưa con không về ăn cơm đâu ——”
Nói xong cậu đóng cửa rồi chạy mất dạng.
Chu Lệ Lệ trợn tròn cả mắt, cảm thấy nhà bạn thật náo nhiệt.
Phó Yến Yến nói với cô bé: “Đừng quan tâm tới anh ấy, đầu óc anh mình hơi có vấn đề.”
Chu Lệ Lệ không biết vì sao Phó Yến Yến lại nói về anh bạn ấy như vậy, cũng tưởng thật sự là đầu óc Hạ Nham có vấn đề.
Phó Yến Yến lấy điểm tâm cho cô bé ăn, “Cậu nếm thử đi, mấy món này mẹ mình làm riêng cho cậu đấy.”
Chu Lệ Lệ đỏ mặt nhận lấy, cắn một miếng nho nhỏ, sau đó đôi mắt mở to, thích thú nói: “Ngon quá.”
“Thật sao? Vậy cậu ăn nhiều một chút.”
Nói rồi cô bé cũng mở bánh khoai Chu Lệ Lệ mang tới ra ăn, cũng cười tủm tỉm nói: “Cũng ngon lắm, ngọt ngọt giòn giòn.”
Chu Lệ Lệ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng cười theo.
Cô bé thấy mẹ Phó Yến Yến làm nhiều món ngon như vậy, sợ món bánh khoai mẹ làm sẽ bị chê. Đây là món ngon nhất của nhà cô bé rồi, bình thường mẹ cũng không làm cho cô bé đâu, ngày hôm qua biết cô bé muốn tới nhà Yến Yến chơi, ăn cơm tối xong mẹ mới bắt đầu chiên.
Điểm khác biệt của cô bé so với những đứa trẻ con nhà bộ đội khác là điều kiện gia đình không được tốt lắm.Từ khi còn nhỏ cô bé đã bị bệnh, của nả trong nhà đều dành để chữa bệnh mua thuốc cho cô bé. Nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, mẹ trở thành giáo viên toán, mỗi tháng đều nhận được tiền lương, mẹ nói đến Tết sẽ mua quần áo mới cho cô bé.
Sau khi uống xong sữa mạch nha, Phó Yến Yến bê đĩa bánh điểm tâm rồi dẫn bạn vào phòng mình chơi.
Phó Yến Yến cho cô bé xem bức ảnh chụp gia đình trên bàn, còn cho cô bé chơi mấy món đồ chơi, xong lại nói tặng chúng cho cô bé. Chu Lệ Lệ vội lắc đầu.
Chu Lệ Lệ nhìn tấm ảnh chụp mấy lần, thấy trong ảnh cả gia đình đứng trước quảng trường Thiên An Môn, vô cùng hâm mộ, “Mình còn chưa từng tới thủ đô.”
Phó Yến Yến cười nói: “Cậu vẫn còn nhỏ mà, có cơ hội nhất định ba mẹ sẽ dẫn cậu đi, cho dù họ không dẫn cậu đi cũng không sao, chờ trưởng thành rồi, mình sẽ dẫn cậu đi chơi, mình quen thuộc chỗ đó.”
Chu Lệ Lệ có chút vui mừng nhìn bạn, “Thật sao?”
Phó Yến Yến gật đầu liên tục, “Ừ, nếu tới năm mười tám tuổi mà cậu chưa được tới thăm thủ đô thì mình sẽ dẫn cậu đi chơi, tiền mừng tuổi của mình đều do mẹ mình giữ hộ, đến lúc đó mình sẽ có rất nhiều tiền.”
Chu Lệ Lệ tươi cười xán lạn nói: “Tiền mừng tuổi của mình cũng do mẹ mình giữ, đến lúc đó hai chúng ta cùng lấy ra tiêu.”
“Ừ.”
Chu Lệ Lệ cực kỳ vui vẻ, dường như đã mường tượng ra hình ảnh sau này Phó Yến Yến dẫn cô bé đi thủ đô chơi, “Yến Yến, cậu thật tốt với mình, các bạn khác đều không thích chơi với mình, họ đều nói mình béo, chỉ có cậu chơi với mình.”
Phó Yến Yến thấy sống mũi cay cay, cười nói với cô bé: “Bởi vì mình cảm thấy cậu rất tốt, lần đầu tiên gặp cậu mình đã thấy thích cậu rồi.”
“Thật vậy sao?”
Chu Lệ Lệ vừa thấy vui vẻ vừa có chút ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên có người khen cô bé như vậy. Trước kia khi còn ở dưới quê cũng không có bạn nào muốn chơi cùng cô bé, Yến Yến là người bạn đầu tiên của cô bé.
Cô bé rất thích người bạn này.
Buổi trưa Kim Tú Châu gọi Phương Mẫn và Trương Thu Lai cùng sang ăn cơm. Sáng nay cô đã sang báo trước một tiếng rồi, dặn hai người buổi trưa đừng nấu cơm, cô nấu nhiều món lắm, ăn không hết được.
Kim Tú Châu không thích để đồ ăn thừa, bình thường đều cố gắng nấu vừa đủ, ăn cho hết không để lãng phí.
Phương Mẫn biết bạn của Yến Yến tới chơi nhà, còn mang sang một quyển vở mới làm quà tặng cho cô bé, “Lần đầu tiên gặp mặt, cô tặng cháu một quyển vở mới, cháu xem có thích không?”
Chu Lệ Lệ nhìn quyển vở mới được đưa tới trước mặt, luống cuống không biết phải làm sao, bèn quay đầu nhìn Phó Yến Yến.
Phó Yến Yến cười nói: “Mau cảm ơn cô Phương đi.”
Chu Lệ Lệ thẹn thùng nói: “Cảm ơn cô Phương ạ.”
Phương Mẫn cười xoa đầu cô bé, “Không cần khách sáo.”
Phó Yến Yến nhận vở thay Chu Lệ Lệ.
Phương Mẫn vào trong bếp giúp Kim Tú Châu bê thức ăn ra, cười nói: “Vở đấy là giải thưởng của quyển tiểu thuyết chị viết lần trước, thường ngày chị cũng không dùng được, cất trong tủ lâu rồi, lúc nãy vừa hay nhìn thấy, nghĩ bụng mang tặng cho con bé cũng phù hợp.”
Kim Tú Châu biết thường ngày cô ấy viết văn chỉ thích dùng từng tờ giấy trắng một, nếu viết đoạn nào thấy không hài lòng thì xé bỏ rồi viết lại là xong, nên nếu dùng vở viết thì không được, nhất định là không đủ cho cô ấy xé.
Buổi trưa Kim Tú Châu làm sáu món ăn, món nào cũng vô cùng ngon.
Ăn xong bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Phó Yến Yến đưa Chu Lệ Lệ xuống lầu.
Chu Lệ Lệ đeo cặp sách, trước ngực còn ôm theo rất nhiều đồ ăn ngon, toàn là điểm tâm Kim Tú Châu đã gói ghém cho cô bé.
Về đến nhà, Phùng Xuân nhìn thấy con gái mang về nhiều thư như vậy, có phần kinh ngạc, “Sao lại mang về nhiều thứ như vậy con?”
Chu Lệ Lệ ngẩng đầu thuật lại cho mẹ: “Tất cả là mẹ bạn ấy gói về cho con ạ, cô ấy nói làm nhiều, con mà không cầm về thì nhà ăn không hết.”
Phùng Xuân nghe xong dở khóc dở cười, nói một câu, “Con là đứa bé ngốc, cô ấy nói khách sáo thế thôi, con tin là thật hết ấy hả.”
Chu Lệ Lệ cảm thấy mẹ hiểu lầm rồi, nghiêm túc giải thích với mẹ: “Không phải, cô nói không khách sáo với con đâu, cô rất tốt bụng, nhất định ép con phải cầm về, còn nói bánh khoai mẹ làm ăn rất ngon, cả nhà đều rất thích, lần sau cô muốn học cách làm của mẹ.”
Chu Vĩ đang rửa bát trong phòng bếp cũng ra xem, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của con gái cũng không nhịn nổi cười.
Anh vội đi qua nhận lấy chỗ bánh trái con gái mang về đặt lên bàn, nhìn thấy bánh táo đỏ quen thuộc, ánh mắt anh sáng lên, không nhịn được cầm lên nếm thử, cười sang sảng bảo: “Oa, đúng là hương vị này.”
Phùng Xuân nhìn chồng một cách khó hiểu, “Hương vị này gì cơ?”
Chu Vĩ vẫy tay với vợ, “Em mau tới đây nếm thử.”
Phùng Xuân đành phải bước tới cầm một miếng bánh lên ăn thử, sau đó ánh mắt sáng ngời, “Ngon quá.”
Chu Vĩ cười nói: “Đúng không? Năm ngoái anh kể với em rồi đấy, rằng nhà ăn chỗ bọn anh mời tới được một sư phụ làm bữa sáng, sáng nào cũng sẽ làm đủ loại món ngon, em còn không tin, nói dù gì mấy thứ bánh trái để ăn sáng thì cũng chỉ tới vậy, có thể ăn ngon thế nào? Vốn anh định mang một ít về cho hai mẹ con ăn, nhưng sau đó sư phụ không làm nữa, nghe nói là bị người nào đó báo cáo.”
Phùng Xuân mới nhận ra, “Hóa ra là cô ấy hả.”
Sau đó lại xoay đầu nhìn về phía con gái vẫn đang lơ ngơ, lại cười, “Đúng là ngốc có phúc của kẻ ngốc.”
Cô ấy còn nhớ trước đó chồng có nói, sau khi đầu bếp khi nghỉ việc, rất nhiều người đề xuất với lãnh đạo gọi người ta về làm lại, sau đó cũng có người tới gặp người ta chuyển lời lại, nhưng người đó không đồng ý, hình như là đã tìm được một công việc còn tốt hơn.
Không ngờ rằng con gái mình và con gái người đó lại thành bạn tốt, món ngon thế này người khác đâu có mà ăn, vậy mà cô ấy lại hào phóng đưa cho con gái mình cầm về, nên hai người họ cùng có lộc ăn.
Chu Lệ Lệ cũng không biết cha mẹ đang nghĩ gì, nhìn thấy cả hai đều thích bánh mà cô Kim làm, trong lòng vô cùng vui vẻ, mới kể lại hết chuyện buổi sáng nay sang nhà bạn chơi với cha mẹ, còn lấy quyển vở mới trong cặp sách ra, hứng khởi nói: “Đây là vở cô Phương bên hàng xóm tặng cho con, cô ấy nói đây là quà gặp mặt.”
“Yến Yến còn cho con xem ảnh chụp nhà bạn ấy ở quảng trường Thiên An Môn, quảng trường lớn lắm, mẹ ơi, Yến Yến nói với con, sau này nếu cha mẹ không dẫn con đi thủ đô chơi được, tới khi bạn ấy trưởng thành sẽ dẫn con đi chơi, bạn ấy bảo tiền mừng tuổi của bạn ấy đều được mẹ bạn ấy giữ hộ rồi, tới khi trưởng thành sẽ có rất nhiều tiền.”
“Con cũng nói với bạn ấy, tiền mừng tuổi của con mẹ cũng giữ giùm, đến lúc đó bọn con cùng góp tiền đi chơi.”
Phùng Xuân nghe xong dở khóc dở cười, đúng là trẻ con, cái gì mà giữ hộ tiền mừng tuổi chứ, toàn là dỗ trẻ con thôi, cũng chỉ có con gái ngốc của mình mới tin.
Nhưng trong lòng cô lại nghĩ sau này nếu có cơ hội sẽ dẫn con gái lên thủ đô chơi.
——
Kim Tú Châu thấy lâu rồi Uông Linh không tới tìm mình, còn tưởng rằng chị ấy bận quá bèn chủ động cầm bản vẽ sang nhà chị. Chạng vạng cô mới sang, vốn tưởng rằng chỉ có con trai chị ấy ở nhà, cô đưa bản vẽ cho con trai chị ấy cũng được, không ngờ rằng lúc sang Nghiêm Tinh cũng không có nhà.
Cô gõ cửa một hồi lâu, không thấy ai mở cửa, cuối cùng bác gái hàng xóm mở cửa ra bảo, “Em tới tìm em Uông hả?”
Kim Tú Châu thỉnh thoảng vẫn qua đây, bác gái cũng quen mặt cô.
Kim Tú Châu gật đầu, “Vâng, tìm chị ấy có chút việc, nếu chị ấy không có nhà, em định nói với Nghiêm Tinh, nhưng hình như trong nhà không có ai.”
“Đã mấy ngày rồi không thấy em Uông và Nghiêm Tinh, nghe nói hình như là em Uông nằm viện.”
Kim Tú Châu nghe xong ngạc nhiên, “Nằm viện ạ?”
Bác gái nhíu mày, “Chị cũng không rõ lắm, chị thấy em quen mặt mới nói, mấy chuyện khác chị cũng không biết.”
Kim Tú Châu nói lời cảm ơn.
Sau khi về đến nhà Kim Tú Châu hỏi Giang Minh Xuyên. Giang Minh Xuyên hỏi một câu thì ba câu không biết, sau đó mới nhận ra: “Chị dâu Uông có chuyện gì sao? Mấy ngày nay gặp đoàn trưởng Nghiêm thấy anh ấy vẫn bình thường mà, không nhìn ra là nhà có chuyện gì.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng, “Ngày mai anh đi tìm đoàn trưởng Nghiêm hỏi rõ hơn, cứ bảo em tìm chị Uông có việc gấp.”
Giang Minh Xuyên đồng ý. Tối ngày hôm sau về nhà mới bảo Kim Tú Châu rằng chị dâu Uông phải nằm viện làm phẫu thuật, giờ đang ở phòng 408 trong khu điều trị ở bệnh viện thành phố, mấy hôm nay Nghiêm Tinh xin nghỉ lên bệnh viện chăm sóc mẹ.
“Đoàn trưởng Nghiêm nói, việc này do chị Uông Linh không muốn để người khác biết, sợ người có ý đồ biết được. Hiện giờ chị ấy giao cho người khác quản lý nhà máy dệt dưới huyện.”
Trong lòng Kim Tú Châu hiểu rõ, đây chỉ là lời khách khí của hai vợ chồng ấy thôi, chủ yếu sợ có người biết, tin tức lan xa mọi người lại tới thăm hỏi, khiến người ta tốn kém.
Nhưng chắc chắn Kim Tú Châu phải tới thăm.
Sáng sớm hôm sau, cô gửi Lục Lục sang nhà bên nhờ Phương Mẫn trông giúp, còn cô mang theo điểm tâm và canh xương hầm lúc sáng mới làm ra ngoài.
Khi tới bệnh viện thành phố, đúng lúc ăn cơm trưa, Kim Tú Châu vừa mới vào phòng đã nhìn thấy Uông Linh ngồi trên giường bệnh ăn cơm, bên cạnh là Tiền Ngọc Phượng vừa nói vừa cười, còn cậu nhóc Nghiêm Tinh ngồi xổm gần đó cũng đang ăn cơm.
Tiền Ngọc Phượng quay mặt ra hướng cửa, liếc mắt một cái là thấy Kim Tú Châu, lập tức vui vẻ hỏi: “Ôi chao, sao em lại tới đây?”
Uông Linh quay đầu nhìn thấy cô, cũng ngạc nhiên hỏi: “Trời ạ, sao cả em cũng tới nữa? Chị đã dặn kỹ lão Nghiêm là không được nói với ai rồi cơ mà.”
Kim Tú Châu tức giận nói: “Chị coi em là người ngoài phải không? Nếu không phải em chủ động đi tìm chị, thì còn không biết chị lại phải nằm viện, chuyện lớn như vậy mà không nói với em, chị nói một câu xem chị có lương tâm không?”
Uông Linh khó xử, “Chẳng phải là lo con em còn nhỏ, đi một chuyến qua đây cũng không dễ dàng sao?”
Kim Tú Châu hừ một tiếng, “Đấy, vẫn coi em là người ngoài.”
Tiền Ngọc Phượng bước tới nhận lấy đồ cô xách trên tay, “Để chị xem nào, mang theo món gì ngon?”
Vừa nghe thấy ăn ngon, Nghiêm Tinh tức thì xán lại. Tiền Ngọc Phượng mở chiếc túi ra, bên trong là điểm tâm được gói trong giấy dầu và một âu sành màu đen, vừa mở nắp âu ra mùi canh xương hầm hấp dẫn tỏa ra khắp phòng, trong nháy mắt cả phòng bệnh cũng náo động lên.
Người nhà và bệnh nhân của hai giường bên cạnh đều nhìn sang hướng bên này.
Tiền Ngọc Phượng thèm thuồng, xoay đầu nói với Uông Linh: “Nhiều như vậy, chắc là chị ăn không hết đâu?”
Uông Linh tức giận nhìn chị ta, “Muốn ăn cứ việc nói thẳng, còn quanh co lòng vòng.”
Tiền Ngọc Phượng cười ha ha hai tiếng, tự giác cầm bát cơm Uông Linh ăn gần hết trước mặt đi rửa, chị ta còn rửa hai cái, rót cho mình và Kim Tú Châu mỗi người một bát canh, Nghiêm Tinh cũng vội vàng ăn xong thức ăn trong bát mình, rồi cũng đổ một bát to canh xương hầm uống.
Phần còn lại đều của Uông Linh, chị cầm âu uống thẳng.
Tiền Ngọc Phượng uống một ngụm rồi chép chép miệng, “Canh ngon thật, cũng không biết em hầm thế nào?”
Kim Tú Châu nói thẳng: “Chị cho nhiều xương với thịt là sẽ có hương vị như vậy.”
Tiền Ngọc Phượng: “Biết rồi.”
Chỉ hầm một lần mà tốn nhiều xương với thịt như thế, còn không bằng chia ra hầm nhiều lần, thế là có thể uống thêm mấy lần.
Buổi chiều Tiền Ngọc Phượng còn phải đi làm, chờ Uông Linh và Nghiêm Tinh ăn cơm xong chị ta mới mang bát đũa đi rửa, khi đi còn không quên cầm thêm hai miếng điểm tâm, làm Nghiêm Tinh vừa nhìn vừa xót.
Kim Tú Châu ngồi vào chỗ vừa rồi của Tiền Ngọc Phượng.
Uông Linh nằm trên giường nói chuyện với cô, cảm thấy may mắn nói: “Mấy hôm nay trưa tối đều là Tiền Ngọc Phượng đưa cơm tới đây cho chị, lần trước chị cũng vì nể mặt em nên mới sắp xếp cho cô ấy công việc trong nhà ăn ở nhà máy dệt dưới huyện. Sau đó lại thấy cô ấy cũng có thể kết thân với nhiều người, mới lén sắp xếp cho cô ấy công việc ở nhà ăn trên nhà máy thành phố. Lúc ấy chỉ nghĩ nếu sau này mình làm không tốt thì có lẽ còn có thể quay lại thành phố, sắp xếp một tâm phúc của mình ở đó, thường ngày trong nhà máy xảy ra chuyện gì chị cũng kịp thời nắm được.”
“Quả thực cô ấy giúp chị được rất nhiều việc, đặc biệt là lần này, mỗi ngày đều tới thăm chị, chị rất biết ơn hồi đó em đã giới thiệu Tiền Ngọc Phượng cho chị.”
Kim Tú Châu buồn cười, “Chị nói cái gì ngớ ngẩn thế, cũng vì em biết chị có lòng tốt lại có năng lực, nên mới giới thiệu Tiền Ngọc Phượng cho chị. Chị giúp được chị ấy, đương nhiên là chị ấy cũng thấy cần phải báo đáp lại chị, những việc này hẳn là vì muốn cảm ơn chị thôi.”
Uông Linh thích nhất là nói chuyện với Kim Tú Châu, cho dù là lời nào từ miệng cô ấy ra, lúc nào nghe cũng thấy thoải mái.
Kim Tú Châu hỏi chị, “Rốt cuộc là chị có chuyện gì, sao còn cần nằm viện?”
Uông Linh thở dài, “Là bệnh về dạ dày thôi, làm phẫu thuật cắt bỏ rồi, tiếp tục nằm viện quan sát mấy ngày nữa là có thể về nhà, nhưng sau đó phải tĩnh dưỡng. Giờ việc dưới nhà máy chị đều giao cho cấp dưới xử lý, cũng không biết ra sao rồi. Ngày hôm qua phó Giám đốc nhà máy còn tới tìm chị, nói lãnh đạo trên thành phố lại muốn hỏi về nguyên liệu, anh ấy vừa tìm cách lấp l**m qua rồi. Thật ra chị không hề lo lắng về mấy chuyện này, mọi người ở nhà máy dưới huyện đều muốn tốt cho nhà máy, nhà máy làm việc có hiệu quả, phúc lợi của mọi người mới tốt. Chị chỉ lo lắng bên ngoài xảy ra chuyện bất ngờ thôi, em biết rồi đấy, cho dù ở đâu cũng sẽ có người có ý đồ xấu.”
“Điều tiếc nuối duy nhất của chị là trước đó đã đồng ý lời mời tham gia Triển lãm vải vóc từ các nhà máy dệt trên toàn quốc rồi, nhưng giờ lại không thể đi.”
Nói tới đây, chị nhìn sang Kim Tú Châu, ánh mắt đột nhiên sáng bừng, “Hay là em thay chị tham dự đi?”
Chị vừa nói xong, càng cảm thấy ý kiến này không tồi, “Đây là Triển lãm vải vóc từ những nhà máy dệt ưu tú nhất toàn quốc đấy, chỉ những nhà máy dệt được mời mới có thể tham gia. Nhà máy dệt trên thành phố chúng ta cũng không có tư cách đâu, là nhờ vải của nhà máy bọn chị bán ở thủ đô, còn cung không đủ cầu, người ta mới chú ý tới nhà máy bọn chị.”
Kim Tú Châu nghe thấy vậy cũng thấy đắn đo, “Em có thể đi sao? Hay là chị để lãnh đạo khác trong nhà máy đi đi.”
Cũng không phải là cô không muốn, theo như Uông Linh nói, e là cuộc triển lãm vải vóc này có quy mô rất lớn, có thể đi một chuyến là một chuyện khó cầu, nếu không phải do chị ấy bị bệnh, nhất định là phải đích thân tham gia.
Uông Linh mắng cô là đồ ngốc, “Đúng là mang thai một lần lú ba năm.”
Trước mặt Kim Tú Châu, chị không giấu giếm, nói thẳng: “Triển lãm còn có phóng viên chụp ảnh, biết đâu còn được đưa tin trên đài phát thanh, hay được đăng báo, đây toàn là điểm mấu chốt để sau này thăng chức. Nếu chị để những người khác đi thay, vậy chẳng phải chị ky cóp cho cọp nó xơi sao?”
Nhà máy dệt dưới huyện có được thành quả hiện giờ đều do một tay chị làm nên, vất vả tới mức bản thân sinh bệnh, đến cuối cùng lại để người khác đi thay tranh nổi bật, việc ngu ngốc nhường này chị sẽ không bao giờ làm. Ai biết được người đi thay này sau này có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của chị không?
Nhưng Kim Tú Châu thì khác, cô ấy là át chủ bài để chị cạnh tranh dưới nhà máy, nếu đi không chỉ làm vẻ vang cho nhà máy, còn khiến cho địa vị của chị dưới đó không thể lung lay được.
Kim Tú Châu rất nhanh đã nhận ra, cười xòa, “Dạo gần đây có hơi lú thật.”
Uông Linh lại vội vàng khuyên cô, “Ngày nào cũng ở lì trong nhà mà không thấy chán sao, có rảnh thì phải ra ngoài nhiều một chút. Triển lãm lần này tổ chức ở thành phố S, có lẽ em còn có thể thuận đường tới thăm em chồng em.”
“Đến lúc đó chị tìm hai người đàng hoàng thật thà đi theo em, không cần em phải lo lắng nhiều đâu, chỉ cần mặc đẹp chụp ảnh là được.”
Kim Tú Châu cũng thấy động lòng, nhưng vẫn nói: “Để em về bàn bạc với Minh Xuyên đã.”
Uông Linh sảng khoái đồng ý, “Được, mà em phải bàn bạc nhanh lên đấy, mồng năm tháng sau diễn ra triển lãm rồi, chẳng còn mấy ngày nữa.”
Kim Tú Châu vâng một tiếng.
Lại trò chuyện thêm một lát, Kim Tú Châu cầm âu sành và túi về, trước khi đi còn dặn Uông Linh nghỉ ngơi cho tốt, hai hôm nữa cô lại tới thăm chị ấy.
Uông Linh nghe hiểu ý cô, cười nói: “Vậy chị đây mỏi mắt ngóng trông.”
Kim Tú Châu đi rồi, Nghiêm Tinh mới ngồi bên cạnh mẹ, cậu chàng vẫn ôm túi điểm tâm trong lòng ăn. Uông Linh bảo cậu ăn ít thôi, giờ chị không ăn được nhiều, nhìn cũng thấy thèm.
Nghiêm Tinh nhìn mẹ hứ một tiếng, “Trước kia bảo mẹ sinh thêm em trai em gái, mẹ đâu có nghe, giờ thì hay rồi. Ba bận không tới được, chỉ có mình con ở đây chăm sóc mẹ. Mẹ nhìn mấy đứa nhà Hạ Nham xem, đợt trước cô Kim sinh em bé, hai đứa Hạ Nham và Dương Anh Hùng thay phiên nhau chăm cô ấy.”
Cậu cảm thấy mình quá mệt mỏi, ngày nào cũng sốt ruột không biết bao giờ có thể đi học, chẳng biết bỏ lỡ bao nhiêu bài rồi.
Uông Linh nghe xong chột dạ, lần này quả thực đã khiến con trai quá vất vả rồi, chị lập tức đổ vỏ cho ông chồng, “Trách ba con vô dụng ấy chứ, mẹ cũng muốn sinh.”
Nghiêm Tinh bĩu môi không hề tin, hai vợ chồng này chỉ lười mà thôi, không muốn chăm con nhỏ.
Sau khi Kim Tú Châu về, buổi tối cô kể chuyện này cho Giang Minh Xuyên. Hạ Nham nghe thấy mẹ được đến thành phố S chơi, vẻ mặt hâm mộ, “Mẹ, con cũng muốn đi.”
Kim Tú Châu hắng giọng nói, “Mẹ đi là vì công việc, con đi làm gì?”
Hạ Nham không tin, “Mẹ vừa mới nói là đi thămcô út cơ mà, nào có công việc gì lại còn tìm cô út chơi được?”
Kim Tú Châu phát hiện dường như con trai không dễ lừa, đành phải nói: “Con không đi học sao? Tốn bao nhiêu tiền, không đi học chả phải là lãng phí tiền sao?”
Hạ Nham bĩu môi, cãi không lại mẹ.
Nhưng Giang Minh Xuyên lại rất ủng hộ cô, “Em cứ đi đi, ngày nào cũng quanh quẩn ở nhà quả thật rất chán, được đi nhìn ngắm bên ngoài cũng tốt.”
Kim Tú Châu cũng nghĩ như vậy, kiếp trước cô ra cửa một chuyến không hề dễ dàng, ở đây không có quá nhiều khuôn phép cho phụ nữ, cô cũng muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới.
“Vậy ngày kia em sẽ trả lời chị Uông.”
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng.
Phó Yến Yến không nhịn được nói: “Vậy em gái thì phải làm sao? Lại nhờ cô Phương chăm hộ ạ?”
Kim Tú Châu gật đầu, đây cũng là nguyên nhân cô không đồng ý ngay lúc ở bệnh viện, “Cũng đành phải vậy.”
Nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút áy náy, “Để lúc về mẹ may cho cô Phương Mẫn hai bộ quần áo.”
Hạ Nham nắm rõ nguyên tắc không để mình thiệt, vội nói: “Con cũng muốn, em gái với ba nữa, còn cả Dương Anh Hùng.”
“……”
Kim Tú Châu tức giận cốc cho cậu một cái, “Con muốn mẹ mệt chết đúng không?”
Hạ Nham ôm đầu cười ha ha.
Giang Minh Xuyên và Phó Yến Yến cũng phì cười.
Ăn cơm xong, Hạ Nham còn lén nói với Phó Yến Yến: “Đến lúc đó anh cũng mang Lục Lục tới lớp học.”
Phó Yến Yến lườm cậu, “Anh đừng có làm bậy.”!