Kim Tú Châu xuất phát vào ngày mồng hai, trước khi đi đã gửi Lục Lục cho Phương Mẫn chăm dùm.
Mà Phương Mẫn cũng rất vui lòng. Lục Lục ngoan ngoãn, một ngày chỉ cần cho cô nhóc bú vài lần, thay tã mấy bận là được, buổi trưa Hạ Nham và Yến Yến đi học về còn chơi với em, dỗ em ngủ, buổi tối Giang Minh Xuyên về sẽ đón con về nhà.
Cô ấy không cần nhọc lòng những việc khác.
Ngày lên đường, trời còn chưa sáng Giang Minh Xuyên đã đưa Kim Tú Châu tới ga tàu hỏa trên thành phố, Uông Linh đã thu xếp người đợi sẵn ở đó.
Uông Linh sắp xếp cho cô hai công nhân lành nghề dưới nhà máy, một nam một nữ. Nam tên là Lưu Hồng Sơn, nữ tên Trương Mi, tuổi họ đều ở ngưỡng bốn năm mươi tuổi, cả hai là những người an phận, đáng tin cậy.
Khi đến ga tàu hỏa rồi Lưu Hồng Sơn và Trương Mi vẫn còn chưa tin nổi, trong khoảng thời gian này Giám đốc còn chưa tới nhà máy, dường như đang bận chuyện gì đó, nghe nói có lẽ cũng không tham dự Triển lãm vải lần này được. Dạo gần đây mấy lãnh đạo khác dưới nhà máy đều nghĩ cách hỏi thăm Giám đốc đã đi đâu, dự định móc nối quan hệ với lãnh đạo bên trên để cử họ đi tham dự, nếu cuối cùng được lên báo chí gì đó sẽ có lợi rất lớn với việc thăng chức sau này.
Mà cả hai người Lưu Hồng Sơn và Trương Mi cũng chỉ là công nhân lâu năm dưới nhà máy, bởi vì đều không phải người biết luồn cúi, làm dưới phân xưởng hơn nửa đời người cũng chỉ là công nhân bình thường. Cả hai người đều không nghĩ gì nhiều, chỉ định an phận thủ thường làm dưới phân xưởng, bọn họ có thể làm đến khi về hưu, sau này lĩnh lương hưu về nhà dưỡng lão.
Không ngờ rằng hai ngày trước, Giám đốc nhà máy đột nhiên liên hệ với bọn họ, muốn hai người đi cùng vị sư phụ vẽ tranh vẫn chưa bao giờ lộ mặt kia, đại diện cho nhà máy dệt tham gia Triển lãm vải.Nhiệm vụ chủ yếu của hai người họ là đi cùng người đó để học hỏi, thuận tiện săn sóc cho cô ấy, sau khi tới nơi cứ nghe theo sắp xếp của cô ấy là được.
Lưu Hồng Sơn và Trương Mi nghe được tin này tức khắc kích động không thôi, cả nhà cũng vui thay họ. Hai ngày nay gia đình đều ra sức chuẩn bị cho chuyến công tác này của họ, còn đặc biệt mua một bộ quần áo mới.
Hai người đặt trước vé tàu theo lời dặn dò của Uông Linh, cầm theo giấy tờ cần thiết, thư giới thiệu các thứ..., sáng sớm ngày mồng hai đã chờ sẵn ở ga tàu hỏa thành phố.
Hai người đợi một lát thì thấy một nam một nữ đi tới hướng bọn họ. Người đàn ông mặc quân trang, dáng người cao lớn đĩnh đạc, đôi tay nhẹ nhàng xách theo hai túi hành lý lớn, người phụ nữ chỉ đeo một chiếc túi đeo chéo rất đẹp, bộ đồ cô mặc trông vừa đẹp vừa thoải mái, áo tay lỡ kết hợp với quần ống suông màu lam, chân cô đi một đôi giày đen bằng vải bông, mái tóc dài óng ả được búi lại bằng một cây trâm gỗ màu đen, đến gần mới phát hiện hình như là một chiếc đũa, nhưng họ lại không cảm thấy kỳ quái, ngược lại còn thấy rất đẹp rất ý nhị.
Đặc biệt gương mặt người phụ nữ này rất xinh đẹp, mặt mày sắc sảo.
Sau khi từ từ đi tới, cô ấy nhìn bọn họ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Là sư phụ Lưu và sư phụ Trương đúng không? Tôi là Kim Tú Châu, rất vui được gặp hai người.”
Lưu Hồng Sơn và Trương Mi đều có chút kinh ngạc nhìn cô, không ngờ rằng sư phụ vẽ tranh mà Giám đốc nói lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.
Sau khi hai người kịp phản ứng vội nói: “Chào cô chào cô.”
“Cũng rất vui được gặp cô.”
Kim Tú Châu giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy đã 8 giờ rưỡi, mới nói: “Sắp đến giờ rồi, có chuyện gì trên đường đi chúng ta từ từ nói sau.”
Hai người gật đầu, “Được.”
Lưu Hồng Sơn lấy ra một tấm vé đưa cho Kim Tú Châu. Cô nhận lấy, đi cùng họ vào trong.
Giang Minh Xuyên đưa Kim Tú Châu tới tận chỗ ngồi trên tàu. Lưu Hồng Sơn mua vé ngồi, vừa vặn ba người ngồi một hàng, hai người cũng rất khách sáo bảo Kim Tú Châu ngồi ở vị trí trong cùng sát cửa sổ.
Kim Tú Châu cũng không khách sáo với hai người họ, đi vào trong ngồi xuống.
Giang Minh Xuyên đặt hai túi hành lý bên chân cô, sau đó dặn dò: “Tới nơi nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Kim Tú Châu đáp vâng.
Giang Minh Xuyên xuống tàu, vẫn đứng bên ngoài nhìn cô.
Kim Tú Châu ghé sát cửa sổ tạm biệt anh.
Trên đường Kim Tú Châu và hai người kia cùng giới thiệu lẫn nhau. Đầu tiên Kim Tú Châu cũng khiêm tốn vài câu, sau đó nói từ nhỏ cô đã theo trưởng bối trong nhà học hội họa, giờ đang làm việc ở tòa soạn báo.
Hai người nghe thấy vậy thì không dám coi thường, thậm chí cảm thấy Giám đốc nhà máy có thể mời đến người lợi hại như vậy để thiết kế hoa văn cho nhà máy cũng đã tốn vô vàn công sức rồi, thảo nào dạo này nhà máy làm việc càng ngày càng hiệu quả.
Ba người tới ga tàu của tỉnh lị bên cạnh, sau đó đổi tàu đi thành phố S.
Kim Tú Châu không hiểu rõ lắm về Triển lãm vải vóc nên mới hỏi hai người kia xem cụ thể thế nào.
Thật ra Trương Mi và Lưu Hồng Sơn cũng không biết rõ lắm, nói một câu thật lòng, lần này là lần đầu tiên Trương Mi ra khỏi tỉnh, Lưu Hồng Sơn cũng chưa được đi nhiều nơi, hai người đều thấy lo lắng và sợ hãi, đến bây giờ bọn họ vẫn không sao hiểu được lí do Giám đốc nhà máy lại chọn ra hai người họ.
Trương Mi nói: “Giám đốc chỉ dặn dò hai chúng tôi cứ nghe theo cô sắp xếp, còn dặn chúng tôi mang theo loại vải dệt có sản lượng tiêu thụ tốt nhất của nhà máy, cô có muốn xem thử không?”
Kim Tú Châu lắc đầu, “Giờ chưa cần xem đâu, tới nhà khách hẵng lấy ra.”
“Vậy được.”
Trương Mi gật đầu, cảm thấy Kim Tú Châu suy xét tương đối chu đáo, trên tàu nhiều người, ngộ nhỡ bị người ta trộm mất thì nguy to.
Trước đó Lưu Hồng Sơn có hỏi thăm một chút, chẳng qua huyện bọn họ sống cũng chỉ là một địa phương nhỏ, hỏi thăm cũng không ra được tin tức gì hữu dụng, chỉ nói: “Hình như là các nhà máy tham gia Triển lãm đều có một vị trí để triển lãm vải dệt của nhà máy mình, khi đó sẽ có rất nhiều người trong ngành tới thăm quan, nếu chất lượng tốt sẽ có người trực tiếp ký đơn đặt hàng luôn.”
“Là vậy à.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Cũng khá là thú vị.”
“Đúng vậy, nếu như không ký dược đơn đặt hàng, có thể tham gia Triển lãm lần này cũng được coi là vinh hạnh rất lớn.”
Kim Tú Châu nghe tới đây trong lòng đã có một ý tưởng.
Kiếp trước cô chỉ có vòng giao tiếp ở hậu trạch, phụ nữ trong hậu trạch thường ngày cũng chỉ so bì về ăn mặc, mấy thứ như quần áo đồ trang sức thể hiện rõ nhất địa vị của một người. Chi phí cho ăn mặc trang sức của Kim Tú Châu cũng coi như ở mức cao trong số những phụ nữ trong nhà, Hầu gia sủng ái cô, cũng vô cùng hào phóng với cô, cô cũng có tiền riêng của mình, lại không có con, cho nên cô không hề thấy tiếc tiền chi tiêu cho bản thân.
Cửa tiệm may đo lớn nhất Kinh đô, mùa nào cũng sắp xếp các thợ thêu tay nghề khá nhất tới cửa để cô chọn lựa kiểu dáng trang phục đúng mốt nhất, nguyên liệu thượng hạng nhất, nhưng nhìn nhiều mặc nhiều, cuối cùng vải vóc chất lượng có tốt mấy cũng đều như nhau, khác biệt không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có chút khác biệt về màu sắc.
Mà cùng dùng những loại vải vóc như vậy, cửa hàng có thể nổi danh, nguyên nhân lớn nhất là nhờ có danh tiếng.
Tựa như lần này tham gia Triển lãm, nói đi nói lại cũng là vì danh tiếng.
Hơn sáu giờ chiều, ba người tới thành phố S.
Vốn theo lời Uông Linh là để Lưu Hồng Sơn và Trương Mi dẫn Kim Tú Châu đi, cuối cùng Kim Tú Châu phát hiện, hai người kia còn không biết gì về thành phố này bằng cô.
Kim Tú Châu cũng đành dẫn theo hai người họ tìm được trạm giao thông công cộng, sau khi hỏi lộ trình, mới cùng hai người ngồi lên chiếc xe buýt số 11 tới nhà khách trước.
Khi tới nhà khách đã là 7 giờ rưỡi tối, cũng may gần đó có Tiệm cơm quốc doanh, sau khi cất tạm hành lý, ba người tới đó ăn cơm.
Trương Mi và Lưu Hồng Sơn vốn đang không muốn đi ăn, cảm thấy ăn ở Tiệm cơm quốc doanh quá đắt, chỉ vào dịp Tết nhà bọn họ mới tới đó mua về hai món ăn.
Kim Tú Châu cười nói: “Cũng không cần hai người phải bỏ tiền đâu, lúc về tôi tìm Giám đốc của hai người chi trả.”
Nghe cô nói vậy, Trương Mi và Lưu Hồng Sơn mới đồng ý.
Hai người theo Kim Tú Châu ăn một bữa tối no nê, buổi tối Kim Tú Châu và Trương Mi ngủ một phòng, Lưu Hồng Sơn ngủ phòng khác.
Kim Tú Châu bảo Trương Mi lấy số vải vóc mang tới Triển lãm lần này ra. Lần đầu tiên nhà máy được tham gia một triển lãm như vậy, cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ chọn ra mười thước vải đẹp nhất mà họ sản xuất được, trong đó năm loại là bán chạy nhất, số còn lại là sản phẩm mới của nhà máy, còn chưa xuất hiện trên thị trường.
Kim Tú Châu cầm mấy thước vải xem xét, hỏi hai người họ, “Lần này Triển lãm diễn ra trong mấy ngày?”
Trương Mi trả lời cô, “Tổng cộng ba ngày.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng, cô kiểm tra kỹ lưỡng mấy thước vải, còn so sánh một hồi, mấy thước vải này đều có chất lượng tốt, hoa văn in trên vải đều rất sắc nét, nhưng triển lãm diễn ra tận mấy ngày, loại vải chất lượng tốt thế nào mà chẳng có, nếu muốn gây chú ý, chắc chắn phải nghĩ cách thu hút ánh nhìn của người khác.
Cô lại hỏi tiếp, “Trước đó Giám đốc của hai người có đề cập tới chuyện chúng ta phải làm thế nào không?”
Lưu Hồng Sơn và Trương Mi đồng thời lắc đầu, Lưu Hồng Sơn thấy Kim Tú Châu nhíu mày, mới bổ sung một câu, “Giám đốc chỉ dặn chúng tôi xem người khác làm thế nào rồi bắt chước theo. Có phải cô có đề xuất gì không?”
Kim Tú Châu mới nói ra ý tưởng của mình, “Tôi nghe Giám đốc từng nhắc tới là mấy nhà máy tham gia Triển lãm lần này đều là những nhà máy lớn, họ có nhiều cơ hội hơn, lần này tham gia cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi. Nhưng với nhà máy chúng ta mà nói, cơ hội lần này là hiếm có, nếu thông qua Triển lãm này mà chúng ta tạo được danh tiếng, sẽ có đơn đặt hàng đến tới tấp. Đến lúc đó e là chúng ta cũng có thể nổi bật hơn nhà máy dệt trên thành phố.Cho nên chúng ta không thể nào ôm tư tưởng tới tham gia cho vui mà phải nghĩ ra cách để tạo được danh tiếng.”
Trương Mi và Lưu Hồng Sơn nghe tới đây, trong lòng cũng hơi kích động, ai mà chẳng muốn cho nhà máy của mình lớn mạnh? Công nhân viên chức bình thường ở nhà máy dệt dưới huyện nhận tiền lương hàng tháng là hai mươi tám đồng, ở nhà máy trên thành phố là ba mươi lăm đồng, chưa kể tới các loại trợ cấp.Mọi thứ so ra mình đều kém người ta, có điều năm ngoái nhà máy làm việc có hiệu quả, tuy rằng tiền lương không tăng, nhưng có thêm tiền trợ cấp, lúc ăn Tết Giám đốc còn phát cho mỗi người hai cân thịt.
Bọn họ đương nhiên là muốn nhà máy của mình càng ngày càng phát triển.
Kim Tú Châu lại nói thêm: “Tuy rằng lần đầu chúng ta tham gia triển lãm, nhưng cá nhân tôi cảm thấy ngày đầu tiên là quan trọng nhất, muốn nổi bật phải tranh thủ sớm, nếu không mấy ngày hôm sau sẽ bị người khác bắt chước theo.”
Đầu óc Trương Mi cũng khá linh hoạt, nghe ra Kim Tú Châu có ý tưởng, mới vội vàng hỏi: “Cô đã có ý tưởng gì sao? Chúng tôi đều nghe theo cô, cô nói thế nào, chúng tôi sẽ làm thế ấy.”
Kim Tú Châu rút thẳng ba tấm vải mà cô chấm ra, “Cắt ra một nửa chỗ vải mang theo, cắt trước ba tấm này, chúng ta may nhanh ba bộ quần áo, ngày mồng năm sẽ mặc, số vải còn lại chúng ta cũng may thành trang phục, tới hôm đó đem treo ra.”
“Ngoài ra, tốt nhất chúng ta phải treo một cái biển hiệu, viết lên đó tên nhà máy mình, địa chỉ và phương pháp liên hệ, tiện cho khách hàng liên hệ với chúng ta.”
Trương Mi và Lưu Hồng Sơn nghe vậy, quay sang nhìn nhau. Lưu Hồng Sơn khá là bảo thủ, số vải dệt này nhà máy đã tốn công chọn lựa để mấy người họ mang đi triển lãm, giờ đây bọn họ còn may thành quần áo mặc trên người, anh ta cảm thấy lãng phí.
Nhưng Trương Mi lại khá to gan, cô ấy cũng có chút do dự, bởi vì ý tưởng của Kim Tú Châu quá táo bạo, “Chúng ta chưa quen thuộc với nơi này, biết tìm người giúp may quần áo ở đâu? Hơn nữa chỉ có thời gian hai ngày, sao có thể may nhanh như vậy được?”
Kim Tú Châu cảm thấy ý tưởng này của mình có thể thực hiện, triều Đại Cảnh năm nào cũng tổ chức đua thuyền rồng, vào dịp đó, hai bên bờ sông các loại cửa hàng mọc lên như nấm, cửa hàng nào cũng treo trên cao biển hiệu tên cửa hàng và các món ăn, các quý nhân thích ăn gì thì sẽ phái người tới cửa hàng được chọn mua về.
Tuy nhiên vải vóc mà món ăn vẫn có điểm khác nhau, tuy rằng chỉ tương đối, nhưng vẫn phải mặc trên người mới có thể nhìn ra điểm khác biệt.
Kim Tú Châu cười nói: “Không hề gì, tôi biết may quần áo, hai ngày là vừa kịp, sáng mai tôi sẽ vẽ kiểu dáng cho hai người, buổi sáng ngày mai hai người cứ cắt theo mẫu tôi vẽ, những việc còn lại cứ giao cho tôi.”
Trương Mi và Lưu Hồng Sơn đã làm việc ở nhà máy dệt mấy chục năm rồi, cắt vải để may quần áo đều rất thành thục.
Kim Tú Châu lấy các loại dụng cụ kéo, thước đo, bút vẽ... từ trong túi ra, sau đó bảo hai người họ đi làm việc của mình. Cô lấy bút vẽ ra, bắt đầu nhớ lại kiểu dáng những bộ quần áo năm ngoái đã thấy ở cửa hàng bách hóa, dù sao cũng chỉ là áo sơ mi và quần ống suông, chẳng qua mỗi kiểu lại thay đổi vài chi tiết nhỏ thôi.
Trương Mi nhìn Kim Tú Châu đã nghiêm túc vẽ tranh bên cạnh, lại nhìn vẻ mặt rối rắm của Lưu Hồng Sơn, quyết đoán nói: “Nghe theo sư phụ Kim đi, cô ấy hiểu rõ hơn chúng ta.”
Lưu Hồng Sơn đành phải gật đầu.
Sáng hôm sau, Kim Tú Châu đưa bản vẽ phác thảo cho Trương Mi, sau đó dặn dò họ vài câu rồi ra ngoài.
Kim Tú Châu tới Tiệm cơm quốc doanh mua mấy cái bánh bao trước, cô vừa ăn vừa đi tới trạm giao thông công cộng gần đó, sau đó ngồi xe bus tới tòa nhà bách hóa trong nội thành. Tới nơi cô chú tâm quan sát điểm khác biệt của từng quầy hàng, rồi phát hiện dường như chẳng có gì khác mấy, tiếp theo cô lại nghiêm túc quan sát cửa hàng quần áo, gắng ghi nhớ những cách bài trí mình chưa từng nhìn thấy.
Dạo xong một vòng cô xuống dưới lầu mua bút lông, mực nước và giấy trắng rồi trở về.
Sau khi trở lại nhà khách, Trương Mi và Lưu Hồng Sơn đang đo cắt quần áo, động tác của hai người thuần thục linh hoạt, mỗi đường cắt cũng không cần căn ke, cứ cầm kéo cắt thẳng theo đường phấn vẽ là đã được mảnh vải theo như yêu cầu.
Nhìn thấy Kim Tú Châu về, hai người mới kinh ngạc phát hiện thời gian đã trôi nhanh như vậy.
Kim Tú Châu vừa nhìn đã biết hai người này còn chưa ăn gì, mới lấy bánh bao, màn thầu đưa cho hai người, còn cầm một mảnh vải lên xem, “Rất tốt, hai người cứ tiếp tục, tôi còn bận chuyện khác.”
Sau đó cô trải tờ giấy lên trên bàn, thấm ướt bút lông, rồi chấm mực nước, sau khi cầm bút đắn đo một hồi thì dứt khoát vung bút viết lên giấy mấy chữ to.
Viết xong, cô lại ghi thêm một hàng chữ nhỏ ở dưới mấy chữ to, là phương pháp liên hệ của nhà máy dệt.
Trương Mi tranh thủ liếc mắt nhìn sang, trong lòng tức thì thấy kinh ngạc, tuy rằng cô ấy không hiểu thư pháp lắm, nhưng nhìn đã biết là bản lĩnh không tồi.
Sau đó cô ấy lấy lại tình thần, động tác cắt vải còn nhanh hơn. Cô ấy cảm thấy Kim Tú Châu là người có tài năng, nghe theo Kim Tú Châu chắc chắn không sai.
Kim Tú Châu viết xong rồi nói với hai người họ: “Anh chị làm xong việc chắc cũng tới trưa, cứ ra ngoài ăn, không cần phải tiết kiệm đâu. Lúc về Giám đốc của hai người sẽ thanh toán, nếu không đủ tiền cứ nói với tôi. Giờ tôi cần ra ngoài một chuyến, buổi chiều mới về, anh chị đừng chờ tôi, tờ giấy kia cứ để nguyên chỗ đó, mực còn chưa khô, không cần phải thu lại đâu.”
Trương Mi gật đầu, “Cô cứ lo việc của cô đi, chúng tôi có tiền.”
“Vậy được rồi, có lẽ buổi chiều tôi sẽ về muộn.”
“Được.”
Kim Tú Châu xách chiếc túi vẫn để ở một góc trong phòng lên đi ra cửa, lần này cô đi thẳng tới trạm giao thông công cộng, sau khi hỏi thăm thì lên chiếc xe buýt số 19.
Khi cô tới nơi đã mười một giờ hai mươi, dựa theo lời hẹn với Bạch Cảnh Chi, cô đi thẳng tới cửa nhà ăn của trường. Lúc này có lẽ còn chưa tan học, người tới đó ăn cơm còn chưa đông lắm. Cô đứng ở cửa đợi một lát, chắc tầm năm sáu phút thì nghe thấy tiếng chuông, lại thêm một lúc, rất nhiều sinh viên lục tục chạy tới.
Chẳng mấy chốc Kim Tú Châu đã nhìn thấy Bạch Cảnh Chi.
Bạch Cảnh Chi lẫn trong đám người trông rất nổi bật, cô bé khá cao, vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp, trông khá khác biệt với những người chung quanh.
Bạch Cảnh Chi vốn cũng đang nhìn chung quanh, đột nhiên thấy Kim Tú Châu, đôi mắt tức thì mở to, sau đó lấp lánh ý cười, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng tức thì trở thành tươi cười xán lạn.
Cô vội vàng ôm sách chạy đến, tới gần thì vui vẻ cười nói: “Chị dâu.”
Kim Tú Châu nhéo nhéo mặt cô ấy, “Mau đi ăn cơm, chị sắp đói chết rồi.”
Bạch Cảnh Chi nhận lấy túi xách trong tay Kim Tú Châu, vui vẻ đáp vâng, “Nhà ăn chỗ em có món đùi gà rất ngon, chị dâu nhất định phải nếm thử đấy.”
Kim Tú Châu cũng đỡ lấy số sách em chồng đang cầm, còn tiện tay lật xem thử, trên đó toàn là chữ dày đặc chi chít, mới nhìn đã thấy váng đầu.
Bạch Cảnh Chi dẫn chị dâu vào trong nhà ăn, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống, cô ấy bảo Kim Tú Châu ngồi đây chờ, còn mình đi lấy cơm.
Kim Tú Châu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trong nhà ăn đã rất đông người, nhìn đâu cũng thấy sinh viên, trên tay ai cũng cầm theo tiền và phiếu ăn.
Bạch Cảnh Chi tìm một chỗ ít người xếp hàng nhất, đợi tầm mười phút thì bưng hai cái bát to về, cái bát màu lam vừa to vừa thô, bên trong đựng cơm và thức ăn, trong đó nổi bật nhất là một cái đùi gà.
Bạch Cảnh Chi giục Kim Tú Châu mau ăn đi.
Kim Tú Châu nếm thử một miếng, thấy quả thật ăn rất ngon.
Hai người ăn cơm xong, cùng trở về ký túc xá của Bạch Cảnh Chi.
Ký túc xá nữ ở đằng sau khu dạy học, đi một lúc mới đến, tổng cộng có năm tầng, Bạch Cảnh Chi ở một căn phòng hướng Đông trên tầng hai.
Trong ký túc xá đã có bạn ăn cơm xong về phòng, cửa đang mở, đúng lúc Bạch Cảnh Chi đẩy cửa ra thì đụng mặt một nữ sinh. Cô gái này thấy là Bạch Cảnh Chi, tức thì sưng mặt lên, “Đi đường không mở mắt ra nhìn à, không thấy sau cửa có người sao?”
Bạch Cảnh Chi không biết sau cửa có người, sửng sốt một lát thì lập tức thấy có lỗi, “Thật xin lỗi, mình không thấy.”
Nữ sinh nghe xong vẻ mặt cũng chẳng thay đổi gì, thẳng thừng lườm Bạch Cảnh Chi. Cô ta đứng giữa đường không dịch chuyển, Bạch Cảnh Chi phải tránh ra cô nàng mới đi, mới vừa đi hai bước thì thấy sau lưng Bạch Cảnh Chi còn có một người, theo bản năng cô nàng ngẩng đầu chuẩn bị mắng tiếp thì chạm phải khuôn mặt lạnh băng của Kim Tú Châu, “Sao cô không nói là cô chặn đường Cảnh Chi nhà tôi?”
Đối phương nhíu mày, lập tức hỏi: “Chị là ai vậy?”
Kim Tú Châu: “Xin lỗi!”
Vẻ mặt nữ sinh đó càng khó coi, “Chị nói gì?”
Giọng Kim Tú Châu lạnh thêm vài phần, “Tôi bảo cô xin lỗi!”
Nữ sinh này tính tình cũng ngang ngược, “Cứ không xin lỗi đó thì làm sao? Chị muốn gì?”
Trong phòng ngủ còn có hai người khác, nghe thấy động tĩnh cả hai đồng thời quay đầu nhìn sang, Bạch Cảnh Chi không ngờ chị dâu lại giằng co với bạn cùng phòng mình ở cửa, trong lòng cô bé có hơi lo lắng, tính nói gì đó, nhưng lại nghĩ chị dâu đang xả giận cho mình, giờ can ngăn lại khiến chị dâu buồn lòng.
Kim Tú Châu gật đầu, “Được thôi, không xin lỗi đúng không, không sao cả.”
Sau đó cô quay đầu nói với Bạch Cảnh Chi: “Đi tìm giáo viên của em tới đây, hôm nay chị muốn hỏi thẳng mặt xem giáo viên của em quản lý học sinh như thế nào?”
Bạch Cảnh Chi đắn đo nhìn cô, nhỏ giọng gọi một câu, “Chị dâu.”
Kim Tú Châu không cho phép cô ấy từ chối, “Đi đi, lời chị nói cũng không nghe?”
Bạch Cảnh Chi nghĩ ngợi, sau đó xoay người chạy xuống cầu thang.
Lúc này nữ sinh đứng đối diện Kim Tú Châu mới luống cuống, cô nàng nhìn Kim Tú Châu, lại nhìn theo hướng Bạch Cảnh Chi, không xác định được rốt cuộc người trước mắt này có thân phận gì.
Vừa rồi nghe thấy Bạch Cảnh Chi gọi chị ta là chị dâu, cô nàng mới đột nhiên nhớ tới hình như trước đó Bạch Cảnh Chi có nhắc tới, anh ruột chị dâu tới tìm cô ấy, nhưng cô nàng cũng chẳng để tâm. Anh trai chị dâu cho dù có tốt thế nào cũng đâu thể bằng cha mẹ ruột được? E là cũng vẫn như vậy thôi. Cho nên sau đó tuy rằng không bắt nạt Bạch Cảnh Chi như trước nữa, nhưng cũng không đối xử thân thiện gì cho cam.
Nào ngờ hôm nay lại trực tiếp chạm mặt đối phương, lại nhìn cách ăn mặc của Kim Tú Châu, mới nhìn đã biết là người giàu có sống trong thành phố.
Trong lòng cô nàng tức khắc thấy hoảng hốt.
Kim Tú Châu cười lạnh một tiếng, “Có giỏi thì cứ chờ giáo viên tới, nhưng nếu cô sợ hãi muốn chạy cũng chẳng sao, dù sao Cảnh Chi cũng biết cô, bạn học chung quanh cũng biết.”
Lúc này trên hành lang xuất hiện rất nhiều bạn học tới hóng hớt.
Nữ sinh nghe vậy thì mặt đỏ lên, sau đó còn cứng miệng lớn tiếng nói: “Ai sợ? Tôi thèm vào sợ, chị có gan thì cứ mách đi, có cái việc cỏn con này cũng phải tìm giáo viên, Bạch Cảnh Chi nhà chị là trẻ con đấy à?”
Kim Tú Châu: “Cảnh Chi nhà chúng tôi có phải trẻ con hay không thì không biết, có điều tôi cảm thấy cô còn chẳng bằng trẻ con. Ít nhất thì trẻ con còn có người lớn dạy dỗ, nhà cô không còn người lớn nào hay sao? Ngay cả lễ phép cơ bản cũng không biết?”
“Chị mắng ai đấy?”
Kim Tú Châu mặc kệ cô nàng, vòng qua cô ta đi vào phòng ngủ, nhìn chung quanh một vòng, sau đó tìm được giường của Bạch Cảnh Chi. Giường của em chồng rất dễ nhận ra, là giường dưới ngay sát cửa, giường đệm rất gọn gàng sạch sẽ, đầu giường còn đặt rất nhiều sách, dưới gầm giường có ba đôi giày nhìn rất quen mắt, đều là giày cô mua.
Nhưng chẳng mấy chốc tầm mắt cô dừng lại trên người một nữ sinh phía đối diện, cô cảm thấy quần áo cô ta mặc trên người có hơi quen mắt, nếu không nhìn lầm thì quần áo kia cô may cho Cảnh Chi.
Nữ sinh đó đối diện với ánh mắt Kim Tú Châu, cảm thấy có hơi chột dạ, vội vàng xoay đầu làm như không nhìn thấy.
Kim Tú Châu nhíu mày, ngồi xuống giường Bạch Cảnh Chi, trong lòng đã có tính toán.
Một lát sau, Bạch Cảnh Chi quay lại, giáo viên là một thầy giáo trung niên, nhìn thấy nữ sinh ở cửa và Kim Tú Châu ngồi trên giường bên trong phòng, mới dừng một chút rồi chào hỏi Kim Tú Châu, “Chào chị, tôi là giáo viên lớp này, tôi tên là Quan Diệp.”
“Chào anh, thầy Quan, tôi là trưởng bối của Bạch Cảnh Chi, tên là Kim Tú Châu, lần này là vì công việc nên mới sang đây, đồng thời cũng muốn tới đây một chuyến thăm em gái. Vốn chỉ định thăm em ấy rồi đi tìm thầy trò chuyện mấy câu, nhưng giờ còn chưa vào cửa đã có chuyện, tôi cảm thấy ngày thường cuộc sống của em gái tôi không hề tốt như em ấy vẫn kể, nên mới phải gọi thầy tới.”
Thầy Quan vốn muốn hỏi là đã xảy ra chuyện gì, nào biết Kim Tú Châu căn bản không cho thầy ấy cơ hội mở miệng, trực tiếp chất vấn: “Nếu thầy phụ trách học sinh lớp này, tôi tưởng rằng chuyện mọi người trong phòng ký túc bất hòa hẳn là thầy cũng phải can thiệp vào chứ? Đây cũng nằm trong phạm vi chức vụ của thầy có đúng không? Em gái tôi vào đại học cũng đã mấy năm rồi, chẳng lẽ thầy không hề biết gì về chuyện em ấy bị các bạn trong phòng ký túc cô lập bắt nạt sao? Vậy có tính là thầy thất trách không?”
Thầy Quan vội nói: “Chuyện này trước đó tôi đã nghe nói rồi, lần trước cũng đã xử lý.”
“Xử lý rồi sao? Vậy thầy xử lý như thế nào, có thể nói rõ ràng cho tôi nghe không?”
Thầy Quan tức khắc á khẩu không trả lời được, anh ta chỉ mập mờ nhắc nhở học sinh trong trong buổi họp lớp, rằng không được bắt nạt bạt học.
Kim Tú Châu cười lạnh một tiếng, “Vừa rồi em gái tôi mới chỉ đẩy cửa vào, đúng lúc đụng phải một bạn khác cùng phòng, hai bên đều không nhìn thấy đối phương, nhưng em gái tôi đã nói xin lỗi trước, vì sao em ấy phải xin lỗi? Có thể thấy rằng mọi khi bị bắt nạt đã thành quen rồi, nhưng ngay cả thế đối phương vẫn còn lên giọng, từ một suy thành hai, với những chuyện mà tôi không thấy, có phải em ấy còn phải chịu nhiều ức h**p hơn hay không?”
“Còn nữa, trước kia chuyện em gái tôi bị những người khác trong phòng ký túc cô lập, bị nhốt ở ngoài cửa không cho vào, thầy có biết không? Nếu thầy biết vì sao lại mặc kệ? Vì sao vẫn để em ấy ở lại trong phòng ký túc này? Sao không có trừng phạt gì với những bạn học kia? Phòng ký túc này là nhà riêng của các cô ấy à, thích đóng cửa là đóng cửa? Chúng tôi cũng nộp học phí, sao lại không cho em gái tôi vào?”
“Thầy tính nói là thầy không biết, nhưng thầy phải quản lý mọi việc của sinh viên, việc này mà thầy không biết vậy thầy còn làm thầy giáo thế nào? Đừng nói là thầy có quản, nếu thầy thật sự quản, vì sao nữ sinh trong phòng kia lại mặc quần áo của em gái tôi? Bộ quần áo kia do tôi tự tay may, em ấy còn không nỡ mặc nhiều, sao có thể cho người khác mượn được?”
Nghe tới đây, Bạch Cảnh Chi mới nhận ra, lập tức chạy vào phòng xem, nhìn thấy quần áo trên người bạn cùng phòng, tức khắc tức giận tới đỏ mắt, “Tần Thật Thật, sao cậu lại lén mặc quần áo của tôi?”
Tần Thật Thật thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào mình, gương mặt lúc trắng lúc xanh, thẹn quá hóa giận mới cởi phứt bộ quần áo trên người ra, động tác thô lỗ, sau đó ném thẳng xuống đất, “Ai thèm gì thứ quần áo xấu xí của mày, trả cho mày.”
Bạch Cảnh Chi đau lòng nhặt lên, cả giận nói: “Cậu thật quá đáng.”
Kim Tú Châu lạnh mặt nhìn về phía thầy giáo, “Thầy giáo, thầy không có gì lời muốn nói à? Nếu thầy không biết nói gì, vậy tôi chỉ có thể đi tìm hiệu trưởng nhà trường.”
Thầy Quan vừa nghe, tức thì cuống lên, trong lòng đã biết vị trưởng bối này không dễ chọc vào, cuống quýt nói: “Cô Kim, trong phòng ký túc ở chung với nhau có nhiều chuyện rất khó xử lý, tính cách mỗi người mỗi khác. Như vậy đi, nếu chị có ý tưởng gì có thể đề xuất với tôi, nếu thấy hợp lý, tôi sẽ gắng sức sắp xếp.”
Kim Tú Châu thẳng thắn đưa ra yêu cầu, “Cũng được, để bù đắp việc em gái tôi trước đó bị các bạn trong phòng bắt nạt, tôi hy vọng có thể sắp xếp cho Cảnh Chi một phòng ký túc riêng. Còn nữa, phải xử phạt mấy học sinh này.”
Hết chương 60.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Hôm nay chị đây sẽ khiến mấy cưng hiểu “không dễ chọc” là như nào.
Giang Minh Xuyên: Vợ thật uy phong.
Hạ Nham: Mẹ thật lợi hại.
Phó Yến Yến: Kiến thức này đã được tiếp thu!