Kim Tú Châu lập tức đưa ra hai yêu cầu, cái sau còn khó hơn cái trước, thầy giáo tức thì thấy hơi đau đầu.
Nữ sinh đứng ở cửa vừa nghe thấy Kim Tú Châu yêu cầu thầy giáo xử phạt mình, khó thở nói: “Có mấy chuyện cỏn con mà cũng yêu cầu thầy giáo xử phạt chúng tôi? Sao lòng dạ chị lại ác độc như vậy? Bắt nạt chúng tôi không có người nhà che chở đấy à? Chị có tin ngay bây giờ tôi gọi cả nhà tôi tới trường không?”
Hai nữ sinh trong phòng ngủ cũng ra tranh luận với Kim Tú Châu, “Cứ khăng khăng bảo chúng tôi bắt nạt Lưu Cảnh Chi, con mắt nào của chị nhìn thấy chúng tôi bắt nạt nó? Chúng tôi đánh nó hay là mắng nó?”
“Thầy ơi, không thể người khác nói gì thầy cũng tin là thật được? Dựa vào đâu mà lại xử phạt chúng em? Rốt cuộc chị ta là sinh viên của thầy hay chúng em là sinh viên của thầy?”
Bạch Cảnh Chi thấy ba người bạn cùng phòng đồng lòng đối kháng với chị dâu, vốn đang lo lắng việc này sẽ gây ầm ĩ lớn khó coi, lúc này mới tức giận đứng bên chị dâu nói với ba người kia: “Các cậu đối xử với tôi thế nào trong lòng các cậu biết rõ, đổ nước lên giường tôi, đổ nước vào giày của tôi, lén lấy nước nóng trong phích tôi, còn vu khống tôi trộm tiền của các cậu.”
“Sau đó anh trai chị dâu tới tìm tôi, các cậu thấy tôi có tiền ăn cơm, có chăn dày có quần áo mới mặc, tuy rằng sau đó không tiếp tục bắt nạt tôi giống như trước kia, nhưng các cậu luôn tìm tôi mượn quần áo vay tiền, tôi không muốn cho mượn các cậu lại tranh thủ lúc tôi không có ở trong phòng lén lấy trộm…”
Nói đến câu sau đôi mắt cô đã đỏ hoe, “Rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với các cậu? Mà các cậu khắp nơi khắp chốn đều nhằm vào tôi?”
Sau đó cô lại nhìn về phía thầy giáo của mình, “Thầy ạ, trước đó em đã báo cáo với thầy rất nhiều lần, nhưng lần nào thầy cũng bảo là sẽ can thiệp, nhưng cách của thầy cũng chỉ là nhắc nhở tượng trưng các bạn ấy mấy câu, sau đó em cũng có nói lại với thầy, nhưng thầy lại bảo vì sao chỉ có em bị bắt nạt mà người khác không bị bắt nạt? Còn nói tự em cũng có cái sai, rốt cuộc là em sai ở đâu?”
Giọng nói của cô nghẹn ngào, nước mắt cứ từng giọt lăn xuống gò má, Bạch Cảnh Chi đưa tay quệt đi.
Những lời này cô vốn không định nói ra, vốn tính cô đã vậy, từ nhỏ cô đã chỉ nói tới chuyện tốt, không nhắc tới chuyện xấu, bởi vì dù nói gì, cha mẹ nuôi đều bảo thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, cứ nhẫn nhịn là sẽ qua, khổ tận cam lai thôi.
Cô cảm thấy cha mẹ nuôi đã nuôi cô cũng không dễ dàng, cũng thấy anh trai chị dâu đối xử với cô quá tốt, không thể để những việc này làm hai người họ lo lắng.
Nếu không phải chị dâu ra mặt bênh vực cô, những chuyện uất ức này Bạch Cảnh Chi sẽ không nói ra.
Cô biết rất rõ, rằng có người đứng ra bênh vực cô là một chuyện hiếm có cỡ nào, cô không muốn phụ lại ý tốt của chị dâu.
Thầy Quan nghe xong những lời này vẻ mặt có phần lúng túng.
Kim Tú Châu nhíu mày nhìn về phía thầy ấy, “Thầy đã xử lý như vậy sao?”
Thầy Quan định giải thích, “Chuyện này quả thật là tôi xử lý không tốt…”
Kim Tú Châu: “Đúng là thầy đã không xử lý tốt, nếu ngay từ đầu thầy đã can thiệp, em gái tôi sẽ không phải chịu sự bắt nạt đó, sau đó em ấy lại tiếp tục bị ức h**p cũng bởi vì thầy bao che cho mấy cô nữ sinh này, tôi cảm thấy người đáng bị kỷ luật nhất ở đây chính là thầy.”
“Hả?”
Có lẽ do trước nay thầy Quan chưa bao giờ gặp phải phụ huynh học sinh nào cứng rắn như vậy, thầy ấy dừng một chút, sau đó áy náy nói: “Kim nữ sĩ, chị thấy thế này được không, tôi sẽ hỏi ý kiến bạn học Bạch rồi sắp xếp cho em ấy vào một phòng ký túc khác, vì bố trí cho em ấy một mình một phòng cũng rất khó cho tôi, cũng không còn phòng ký túc nào trống. Ngoài ra, tôi sẽ bảo mấy bạn nữ này viết thư xin lỗi, đứng trước lớp đọc.”
Bạch Cảnh Chi nghe xong không lên tiếng, cô không ngờ rằng sau khi chị dâu tới, chỉ đơn giản nói mấy câu là thầy giáo đã đưa ra sắp xếp như vậy, còn trước đó cô đã mấy lần đi tìm thầy ấy mà cũng chẳng thay đổi được gì.
Thậm chí cô còn cảm thấy sau đó bạn cùng phòng không còn bắt nạt mình nữa đã là thay đổi theo chiều hướng tốt lắm rồi.
Kim Tú Châu lắc đầu, “Thầy ạ, thầy bảo tôi cứ đề xuất yêu cầu, nhưng thầy lại không thực hiện được, lại còn đứng giữa ba phải nữa, đã không giáo dục được học sinh mắc lỗi, lại không bảo vệ được học sinh đã chịu tổn thương, nếu như tôi là thầy, tôi sẽ thấy hổ thẹn lắm.”
Thầy giáo bị Kim Tú Châu nói cho tối tăm mặt mũi, những lời này là mắng thẳng mặt thầy ấy, nhưng cũng không dám phản bác lại gì, sợ nói càng nhiều càng lộ nhiều sai sót, rõ ràng phụ huynh của bạn học Bạch Cảnh Chi này trái ngược hoàn toàn với em ấy, tính tình vô cùng mạnh mẽ.
Kim Tú Châu lại chuyển đề tài, “Tôi cũng không muốn làm khó thầy, thứ nhất, tôi không quan tâm thầy dùng cách nào, em gái tôi nhất định chỉ ở một mình một phòng. Thứ hai, mấy bạn cùng phòng của em ấy chắc chắn phải chịu kỷ luật, đương nhiên, tôi cũng có thể lui một bước, nếu từ giờ tới khi tốt nghiệp các bạn này không còn bắt nạt người khác nữa, vậy hình thức kỷ luật thầy có thể bỏ qua cho các bạn ấy, đó là chuyện của thầy, chúng tôi sẽ không truy cứu nữa.”
Mấy bạn cùng phòng nghe thấy vậy đồng loạt nhìn về phía thầy giáo mình.
Thầy Quan xem như đã hiểu, hai yêu cầu này cô sẽ không nhượng bộ cái nào cả, thầy xoa xoa mặt, “Ở một mình một phòng cũng được, nhưng không phải ở ký túc xá bên này, tôi sẽ hỏi xem bên ký túc của giáo viên có còn phòng trống hay không, nhưng bên đó phải đóng phí đắt một chút…”
Nghe tới đây, Kim Tú Châu nhìn về phía Bạch Cảnh Chi, đôi mắt Bạch Cảnh Chi sáng lấp lánh, bên đó toàn là giáo viên ở, hoàn cảnh rất tốt.
Kim Tú Châu gật đầu, “Được.”
“Còn chuyện xử phạt, tôi sẽ ghi tên các bạn học đó lại trước, nếu sau này có sửa đổi, sẽ xoá tên cho các bạn ấy.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng, “Đến lúc đó tôi sẽ sang lần nữa tìm hiểu rõ ràng. Lần này tôi chỉ ở thành phố S có mấy ngày thôi, chuyện phòng ở tốt nhất trước ngày mai phải sắp xếp xong, cũng tiện cho tôi dẫn người sang đây dọn.”
Tiếp đó cô lại nói với thầy Quan: “Cảnh Chi là đứa em gái tôi và anh trai con bé nâng niu trong lòng bàn tay, sau này nếu em ấy còn phải chịu bất kỳ chuyện uất ức gì, phàm là chuyện để tôi biết, tôi sẽ không khách khí giống như lần này nữa đâu. Trước giờ tôi là người hẹp hòi, ai bắt nạt em gái tôi, tôi nhất định sẽ không để cho kẻ đó sống tốt.”
Thầy Quan cảm thấy cô đang mỉa mai mình, nhưng thầy cũng coi như đã nhìn ra, người phụ nữ trước mắt này nhìn thì xinh đẹp nhưng lại không hề dễ dây vào.
Quả nhiên, tiếp theo lại nghe thấy cô nói với ba nữ sinh kia: “Bất cứ lúc nào các cô cũng có thể tìm người nhà mình tới chống lưng cho, yên tâm, đến lúc đó không chỉ có mỗi chuyện kỷ luật không đâu, cũng vừa hay để tôi yêu cầu người nhà các cô bồi thường tất cả tổn thất của em gái tôi, tỷ như bộ quần áo vừa rồi ấy, cửa hàng bách hóa bán một bộ là bảy tám mươi đồng.”
Nghe cô nói vậy, nữ sinh vừa rồi ném quần áo xuống đất mặt mũi trắng bệch, không ngờ rằng bộ đồ đó lại đắt như vậy.
Sắc mặt mấy nữ sinh đều khó coi. Trong đó một nữ sinh mỉa mai hỏi: “Quần áo gì mà những bảy tám mươi đồng? Nhà mấy người là nhà tư bản* đấy à?”
*Đây là thời kỳ cách mạng văn hóa, giai cấp tư bản rất bị kỳ thị.
Kim Tú Châu cười lạnh, “Nhà chúng tôi quả thực là trong sạch, nhưng đủ loại diễn xuất vừa rồi của các cô, có phần giống Hán gian* hại nước hại dân trước đây đấy.”
*Hán gian: chỉ những kẻ b*n n**c trong thời kỳ Trung Quốc đấu tranh giải phóng dân tộc.
Đối phương nghe xong, sợ tới mức tức thì im re không dám hó hé gì nữa.
Còn Bạch Cảnh Chi đứng bên cạnh Kim Tú Châu thì đang dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chị dâu, trước đây người khác dùng những lời lẽ khó nghe nói xấu mình, cô đều không nghĩ ra phải phản bác như thế nào, chỉ có thể nhẫn nhịn rồi sau đó lại tự dằn vặt bản thân.
Thầy giáo sợ cứ thế này thì mấy nữ sinh kia lại tiếp tục chịu thiệt nữa, vội vàng nói: “Giờ tôi sẽ đi tìm phòng ngay đây, hai người chờ một chút, tôi đi rồi về ngay.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Được.”
Thầy giáo đi nhanh như gió, Kim Tú Châu không đi mà ở lại phòng ký túc của Bạch Cảnh Chi, phòng này có tám người ở, bốn người còn lại vừa rồi trốn trong đám tới hóng chuyện, thấy thầy giáo đi rồi, mấy người hóng chuyện cũng giải tán, lúc này mới dám rón rén vào phòng.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, Kim Tú Châu đã bắt đầu giúp đỡ Bạch Cảnh Chi thu dọn giường đệm.
Bạch Cảnh Chi vẫn còn ngập ngừng, hỏi, “Hôm nay đã có thể dọn đi rồi ạ?”
Kim Tú Châu khẳng định rất chắc chắn: “Đúng rồi, thầy giáo em dặn chị cứ chờ ở đây, như vậy thầy ấy phải chắc chắn rồi.”
Trong lòng Bạch Cảnh Chi có chút chờ mong.
Quả nhiên, tới khi hai chị em thu dọn đồ đạc gần xong, thầy giáo của Bạch Cảnh Chi đã quay lại, nói tìm được phòng rồi, hỏi Kim Tú Châu có muốn đi xem trước không?
Kim Tú Châu nói không cần, mang thẳng đồ đạc sang, cô tin tưởng vào mắt nhìn của thầy ấy, chủ yếu là cô thấy ký túc dành cho giáo viên dù có tệ nhất cũng tốt hơn ký túc xá bên này.
Thầy Quan còn sợ Kim Tú Châu kén cá chọn canh, còn phải hỏi thêm vài câu, không ngờ rằng lại thoải mái như vậy, trong lòng cũng thầm thở phào.
Thấy hai chị em Kim Tú Châu đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, thầy ấy cũng không nói thêm gì, vác bọc đồ lớn nhất lên, bọc đồ này bên ngoài dùng ga trải giường bọc lại, bên trong có quần áo và chậu rửa.
Kim Tú Châu và Bạch Cảnh Chi đi theo đằng sau, trên tay hai người đều cầm theo không ít đồ đạc.
Chờ mọi người đi khuất rồi, mấy người còn lại trong ký túc xá cứ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có hơi hụt hẫng, bạn ấy cứ như vậy mà đi rồi.
Nữ sinh đụng phải Bạch Cảnh Chi ở cửa mạnh miệng nói: “Đi rồi càng tốt, thấy nó là lại thấy phiền, rốt cuộc cũng đi rồi.”
Ngày thường cô nàng chỉ cần nói xấu sau lưng Bạch Cảnh Chi thì những người khác đều hùa theo, nhưng lần này không có ai đáp lại cô ta.
Đặc biệt là bốn người lúc nãy không ở trong phòng, nhìn ánh mắt của các cô ấy đều tỏ rõ không vui, cảm thấy nếu không phải cô nàng này gây chuyện thì bọn họ vốn sẽ không bị ghi tên vào biên bản xử phạt, với tính cách của Bạch Cảnh Chi sẽ không chủ động mách với người trong nhà, chị dâu cô ấy cũng đâu phải ngày nào cũng tới đây, làm sao mà phát hiện được gì?
Nữ sinh này cũng chú ý tới thái độ của những người khác, trong lòng thấy hụt hẫng, bèn đi tìm người bạn thân nhất trong phòng nói chuyện, nào biết đối phương nhìn thấy cô nàng tới, lại quay đi cầm quyển sách giả vờ giả vịt là đang đọc.
Hai bạn còn lại trong phòng thì ngồi cạnh nhau thì thầm trò chuyện.
Cô nàng không nghe thấy, nhưng lại cảm giác hai cô kia đang nói xấu mình.
Rõ ràng mọi khi người tích cực bắt nạt Bạch Cảnh Chi nhất đều là bọn họ, cô nhiều nhất cũng chỉ thuận miệng mắng mấy câu, bọn họ mới là người trộm đồ ăn, đồ dùng của Bạch Cảnh Chi, còn đổ nước bẩn lên giường, vào giày của Bạch Cảnh Chi.
Cô nàng đột nhiên cảm thấy, Bạch Cảnh Chi đi rồi, dường như mình sẽ thành Bạch Cảnh Chi thứ hai.
Kim Tú Châu và Bạch Cảnh Chi đi theo thầy giáo tới ký túc của giáo viên, khu này là những dãy nhà một tầng thâm thấp, chỉ có điểm tốt là cách nhà ăn và thư viện khá gần, những người ở xung quanh đều là giáo viên, sẽ không xảy ra tình huống bị bắt nạt.
Thầy Quan lấy chìa khóa mở một ổ khóa khá cũ, giải thích: “Đây vốn là phòng của một giáo viên vật lý, nhưng giờ thầy ấy xuống nông thôn rồi, hiện giờ căn phòng cũng để không, bên trong có khá nhiều đồ đạc có thể dùng.”
Cửa được đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, hẳn là đã một thời gian căn phòng không có người ở, bị phủ một lớp bụi dày, nhưng nhìn cũng khá ngăn nắp, đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng.
Kim Tú Châu nhìn về phía Bạch Cảnh Chi, Bạch Cảnh Chi nhìn cô gật đầu vừa lòng, cô ấy thấy thích căn phòng này.
Đối với Bạch Cảnh Chi mà nói, đây là lần duy nhất từ nhỏ tới giờ cô có được một căn phòng riêng cho mình.
Kim Tú Châu cũng rất cẩn thận, chờ thầy giáo thả túi đồ xuống vội hỏi ngay: “Mỗi học kỳ phải đóng phí là bao nhiêu?”
Thầy giáo nói: “Học kỳ này thì thôi, từ học kỳ sau thì mỗi kỳ phải nộp mười đồng.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Vậy được.”
Trước khi thầy giáo đi, Kim Tú Châu còn không quên nhắc nhở thầy ấy ghi lại tên các nữ sinh cần phải xử phạt.
Thầy giáo bất đắc dĩ vẫy vẫy tay rồi ra về.
Kim Tú Châu và Bạch Cảnh Chi nhìn khắp lượt căn phòng, cảm thấy thực sự khá tốt, hai chị em còn thấy gần đó có bể nước và vòi nước, cũng rất tiện khi cần rửa mặt.
“Ngày mai chắc em không phải đi học nhỉ? Tối nay tới nhà khách ở với chị một hôm đi.”
Bạch Cảnh Chi cười gật đầu, vừa rồi lúc ăn cơm có nghe chị dâu nói lần này tới đây là tham gia triển lãm gì đó, mới hỏi: “Có cần em giúp gì không? Đợt này chương trình học của em không nhiều lắm.”
“Có thể đấy, nếu có rảnh em đi xem với chị.”
Bạch Cảnh Chi đáp vâng.
Hai người quét tước căn phòng một lượt rồi đi, Kim Tú Châu dẫn Bạch Cảnh Chi tới thẳng nhà khách, trong nhà khách Trương Mi và Lưu Hồng Sơn đã cắt xong chỗ quần áo theo bản vẽ, hai người thấy trời sắp tối rồi mà Kim Tú Châu còn chưa trở về, còn đang thấy sốt ruột.
Không ngờ rằng Kim Tú Châu quay về còn dẫn theo một cô bé vô cùng xinh đẹp.
Kim Tú Châu giới thiệu với hai người họ, Bạch Cảnh Chi lần lượt chào hỏi cả hai. Sau khi đôi bên chào hỏi nhau xong Kim Tú Châu mới kéo mọi người xuống lầu ăn cơm.
Trương Mi và Lưu Hồng Sơn lại thấy da đầu tê rần, vậy mà lại tiếp tục đi ăn ở Tiệm cơm quốc doanh. Nhưng lần này không gọi nhiều món, mà chỉ gọi bốn bát mì.
Cơm nước xong xuôi, bốn người trở lại nhà khách bắt đầu bận rộn. Kim Tú Châu lấy số vải Trương Mi và Lưu Hồng Sơn đã cắt may thành quần áo, thoạt nhìn đây vốn là công việc rất khó, không ngờ rơi vào tay Kim Tú Châu lại vô cùng đơn giản, cây kim như lướt trên mảnh vải, quả thực không thua kém gì máy may dưới phân xưởng, mà từng đường kim mũi chỉ còn đẹp hơn, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
Bạch Cảnh Chi cũng biết tài may vá của chị dâu rất giỏi, cô ngồi bên cạnh hỗ trợ, sắp xếp số vải cần dùng gọn gàng ở bên, lại tách chỉ nhỏ ra, chị dâu không thích dùng sợi chỉ quá to.
Trương Mi và Lưu Hồng Sơn đã lớn tuổi rồi, buổi tối không làm được mấy việc này, hai người cũng đã bận rộn suốt một ngày, đều thấy mệt mỏi. Trương Mi lên giường nằm, vừa mới đặt lưng xuống chẳng bao lâu đã ngủ rồi.
Bạch Cảnh Chi ngồi cạnh Kim Tú Châu, hai chị em đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói, hai người thì thào trò chuyện không dứt.
Đặc biệt là chuyện chiều nay, hiện giờ nhớ lại Bạch Cảnh Chi vẫn còn cảm thấy khó tin.
Nhưng cô cảm thấy khác thường là mọi khi chị dâu là người rất bình tĩnh lý trí, thế nhưng hôm nay đột nhiên lại nổi giận đến vậy, nghĩ đến đây, cô buột miệng hỏi thành tiếng.
Kim Tú Châu cười nói: “Em đấy, đọc nhiều sách như vậy mà cũng không biết ứng biến, tuy rằng chị đã dạy em làm bất cứ chuyện gì đều phải suy nghĩ trước sau, không được dễ dàng nổi giận, cần phải động não suy nghĩ cách giải quyết sự việc trước. Nhưng chị cũng từng nói, lòng người rất phức tạp, có người ỷ mạnh h**p yếu, có người bề ngoài thành thật an phận, nhưng kỳ thật tâm tư sâu nặng.”
Bạch Cảnh Chi gật đầu, quả thực chị dâu đã từng nói những lời này với cô, cho nên hiện giờ khi cô giao thiệp với người khác đều chú ý chừng mực.
Kim Tú Châu lại nói tiếp: “Buổi chiều nay khi chị nổi giận có ba phần thật bảy phần giả. Em giống như Yến Yến,Tiểu Nham, đều là bảo bối của nhà ta, chị và anh trai em lúc nào cũng yêu thương, không nỡ đánh mắng em, bạn cùng phòng em dựa vào đâu mà làm thế? Tới cái việc cỏn con như vậy mà còn dám dùng thái độ đó đối xử với em, vậy nếu có chuyện lớn hơn, chẳng phải em còn chật vật hơn sao?”
Bạch Cảnh Chi nghe thấy chị dâu so sánh mình giống như Yến Yến,Tiểu Nham, là bảo bối của cả nhà, trong lòng thấy ngọt ngào, mà sau khi nghe hết những lời này, cũng không cảm thấy khó chịu.
“Cảnh Chi, bất kể là làm chuyện gì thì đều phải có mục đích. Chị nổi giận, là bởi vì chị cảm thấy sẽ có hiệu quả, ngoài ra còn có thể mượn cơ hội này giành được lợi ích nhất định cho em, vô duyên vô cớ mà nổi giận thì không đáng. Về phương diện khác, chị cũng định dạy em, chẳng có chuyện gì phải sợ cả, khi em cúi đầu xin lỗi cũng không thể giành được sự đồng cảm của đối phương, em nhường nhịn cũng không làm cho thầy giáo em giúp đỡ em, có đôi khi phải biết cứng rắn lên, người ta mới không dám coi thường mình. Bởi vì khi đó người ta sẽ sợ em. So với việc đánh vào lòng trắc ẩn của người khác thì khiến cho bọn họ sợ hãi mới là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.”
Bạch Cảnh Chi gật đầu, cái hiểu cái không.
Kim Tú Châu đột nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Quan niệm đối nhân xử thế của mỗi người đều khác biệt. Cha mẹ nuôi em thuộc kiểu người thành thật không có chủ kiến, tâm trí không kiên định, cũng không có tầm nhìn, bọn họ không nhìn rõ mối quan hệ phức tạp giữa người với người, cho nên chỉ biết dạy cho hai chị em em những đạo lý tương đối dễ hiểu, lúc nào cũng muốn em phải nhường nhịn nhượng bộ, muốn em phải nhận phần thiệt về mình, phải làm người thành thật. Bởi vì hai người họ nhờ vào cách thức này mới nhận được sự ưu ái và quà tặng của mẹ em, nên họ mới cho rằng làm như vậy là đúng, vì thế mới tạo thành tính cách hoàn toàn bất đồng giữa em và em gái em. Em là cô bé nghe lời nhường nhịn hiểu chuyện, nhưng em gái em lại là người toan tính hơn thua. Con bé ấy cũng cảm thấy việc hơn thua như vậy là không đúng, nhưng lại không biết phải làm sao, vì thế nó lại chọn cách chống đối lại. Thật lòng mà nói, tính tình của hai chị em em không khác nhau mấy, đều là do sự giáo dục sai lầm của cha mẹ nuôi em gây ra.”
“Em chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, nghe anh trai em nói đến khi đó sẽ được sắp xếp công việc, bấy giờ em sẽ phải giao thiệp với thêm rất nhiều người khác, cách đối đãi với người xung quanh thế nào chị cũng đã từng hướng dẫn em rồi, không được mềm lòng, nhất định không được mềm lòng với bất kỳ ai. Cũng phải học cách xem xét thời thế, phải hiểu rõ được bản thân mình có thể nhận được gì từ người khác, dùng các cách thức khác nhau để đối xử với những người khác nhau, nhưng tóm gọn lại, em không được phép sợ chuyện rầy rà.”
Bạch Cảnh Chi lặng lẽ nghe Kim Tú Châu dạy bảo, cô hiểu rõ, những lời chị dâu dạy cô không học được ở trên lớp, nếu chị ấy không nói với cô, e rằng tự bản thân cô có mày mò tìm hiểu thì cũng rất lâu mới có thể nghiệm ra được.
Cô cảm kích nhìn Kim Tú Châu, gật đầu như giã tỏi, “Em nhớ kỹ rồi.”
Trương Mi vốn đã ngủ không biết lại thức dậy từ khi nào, chị ấy nghe thấy lời Kim Tú Châu nói, có chút cảm khái thở dài, chị ấy sống hơn nửa đời người, cũng không nhìn thấu mọi chuyện bằng cô gái trẻ như Kim Tú Châu đây.
Cuối cùng Trương Mi không nhịn nổi, xoay người lại nói với Bạch Cảnh Chi: “Cứ nghe lời chị dâu em đi, hiện giờ những lời này của cô ấy có lẽ là em nghe không hiểu lắm, nhưng tới khi em bằng tuổi chị rồi ngẫm lại mới thấy câu nào cũng đúng cả. Sau này em đi làm rồi, phải nhớ không được mềm lòng, trên đời này không phải ai cũng là người tốt. Như chị này, thời trẻ chị cũng ở thuộc danh sách công nhân tiêu biểu của nhà máy, vốn có cơ hội lên tỉnh tham gia lớp huấn luyện, nhưng trước khi tham gia lại bị chính người bạn thân nhất của chị báo cáo là có quan hệ nam nữ bất chính, lúc ấy vì thời gian gấp gáp, các lãnh đạo bên trên không kịp điều tra, sợ có xảy ra sai sót gì nên đã gạch tên chị đi, cô ta được thay thế chị lên tỉnh tham gia lớp huấn luyện. Sau đó cô ta ở lại đó luôn, nghe nói hiện giờ đang làm chức lãnh đạo gì đó ở nhà máy dệt trên đấy.”
Lần đầu tiên Bạch Cảnh Chi nghe thấy chuyện như thế này, có phần kinh ngạc nhìn sang chị ấy, “Không ai mắng chửi người này sao?”
Trương Mi cười khổ, “Làm gì có ai mắng chứ? Hiện giờ cô ta có chức tước như thế, về đây một chuyến, người khác còn tranh nhau xun xoe nịnh hót. Ngoại trừ người nhà mình ra, làm gì có ai ngóng trông mình được sống tốt chứ. Con người ai cũng ích kỷ, nước trong thì không có cá, người tốt quá thì không ai chơi, em sống tốt thì người ta thấy ghen ghét, em mà sống không tốt người ta lại xem thường.”
“Em rất may mắn đấy, có một người chị dâu như cô ấy, sau này sẽ đỡ đi đường vòng. Chẳng bù cho chị, không có ai chỉ dẫn, trưởng bối trong nhà cũng chỉ biết bảo chị phải nhẫn nhịn, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, nếu khi đó chị làm lớn chuyện lên, có người nhà làm chỗ dựa cho chị, có lẽ sẽ không giống như bây giờ.”
Hồi tưởng lại quá khứ, đôi mắt Trương Mi đã đỏ hoe, chị ấy cũng đã từng là một người rất hiếu thắng, chuyện gì cũng muốn phải làm tốt nhất. Nhưng sau khi trải qua sự việc lần đó, chị ấy dần dần không có tinh thần, cứ sống mơ màng hồ đồ.
Bạch Cảnh Chi nhìn chị ấy đầy thương cảm, chẳng biết phải an ủi thế nào.
Kim Tú Châu cười nói: “Có người nổi danh thời tuổi trẻ, có người có tài nhưng mãi tới muộn mới đạt được thành tựu, bất cứ khi nào bắt đầu cũng không muộn. Chị xem, lần này chính là một cơ hội, chúng ta phải chuẩn bị cho lần Triển lãm này, để cho nhà máy thu về nhiều đơn đặt hàng, sau này ai biết được nhà máy của chúng ta sẽ lớn mạnh thế nào? Nói không chừng còn có thể vượt qua nhà máy trên tỉnh đấy. Giờ chị mới hơn bốn mươi tuổi thôi, còn có mấy lần mười năm, hai mươi năm nữa để tiếp tục phấn đấu cơ mà, chắc gì đã thua kém chị ta.”
Trương Mi biết Kim Tú Châu đang an ủi mình, nhưng không thể không nói, những lời này đã chắp thêm hy vọng cho chị ấy, cho dù biết tia hy vọng này rất xa vời, nhưng dù gì cũng tốt hơn cứ sống được chăng hay chớ như bây giờ.
Chị ấy suy ngẫm một hồi, lặng lẽ ngồi dậy xuống giường hỗ trợ hai chị em.
Kim Tú Châu làm việc rất nhanh tay, cả đêm đã may xong quần áo cho ba người.
Trương Mi cầm ba bộ quần áo lên ngắm nhìn, vừa nhìn vừa thấy kinh ngạc cảm thán: “Cô quả là có tay nghề bậc thầy, quả thực không kém gì so với trang phục được bán ở cửa hàng bách hóa, mặc lên người chắc là đẹp lắm.”
Kim Tú Châu cười tươi tắn, “Ngày mai lại may thêm mấy bộ nữa, đến khi đó chúng ta tìm dây thừng làm dây treo đơn giản, treo số quần áo này lên để khách ngắm.”
Trương Mi gật đầu, nhưng vẻ mặt có phần đắn đo, “Lần này là Triển lãm về vải mà, chúng ta treo quần áo có phải không đúng chủ đề không?”
“Không sao đâu, chúng ta cũng có bày vải vóc, quần áo may từ vải mà ra, có gì không đúng chủ đề?”
Trương Mi gật đầu.
Ngày hôm sau, mọi người vẫn ở trong nhà khách may thêm quần áo.
Buổi chiều khi Bạch Cảnh Chi về, Kim Tú Châu biết sáng ngày mai cô ấy chỉ có hai tiết học bèn dặn cô ấy học xong thì lại sang đây, tới lúc đó sẽ theo lời Kim Tú Châu đã nói, cần ký tá đơn đặt hàng gì đó.
Bạch Cảnh Chi nghe lời chị dâu dặn dò, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, có hơi căng thẳng, trước giờ cô ấy chưa bao giờ làm mấy việc này.
Nhưng nếu chị dâu đã nhờ, cô ấy chắc chắn sẽ làm được.
Khi hai chị em bàn bạc chuyện này, Trương Mi và Lưu Hồng Sơn đều ở bên cạnh, cả hai người họ đều là người thành thật, đây là lần đầu tiên nghe thấy loại chuyện thế này, vừa ngạc nhiên vừa thán phục nhìn Kim Tú Châu.
Trong lòng cả hai kinh ngạc, khó trách Giám đốc phải nhờ Kim Tú Châu đi chuyến này, nếu cô mà không lấy được đơn đặt hàng thì những người khác cũng đừng hòng lấy được.
Sáng sớm hôm sau, ba người Kim Tú Châu chuẩn bị hành trang sẵn sàng xuất phát tới địa điểm Triển lãm.
Trương Mi và Lưu Hồng Sơn dựa theo lời Kim Tú Châu dặn dò, mặc bộ quần áo mới ở bên trong, bên ngoài mặc bộ đồng phục màu lam của công nhân nhà máy dệt.
Địa điểm Triển lãm được Chính phủ bố trí trong một hội trường có diện tích rất lớn. Khi mấy người Kim Tú Châu tới nơi, bên trong Triển lãm đã có rất nhiều người, tất cả đều mặc đồng phục công nhân nhà máy dệt của mình, phần lớn là màu lam, chỉ có kiểu dáng và chất liệu vải là khác nhau.
Mấy người Kim Tú Châu đều không biết, vị trí trong Triển lãm không phải được ban tổ chức sắp xếp từ đầu, mà là ai tới đến trước chọn trước, rất nhiều đơn vị đã cử người tới đây xếp hàng từ đêm ngày hôm qua.
Cho nên khi mấy người Kim Tú Châu vào tới nơi, vị trí đẹp đã bị người ta chiếm sạch, ba người họ chỉ có thể chọn một vị trí trong góc.
Kim Tú Châu thấy trên mặt Trương Mi và Lưu Hồng Sơn đều lộ vẻ lo âu, vội an ủi: “Không vội, còn chưa bắt đầu mà, chúng ta thu dọn gian hàng của mình một chút.”
Trương Mi và Lưu Hồng Sơn cùng ừ một tiếng. Gian hàng là hai chiếc bàn dài đặt song song với nhau, cái bàn cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, gian hàng bên cạnh cũng có người tới chậm, đang cầm giẻ lau bàn.
Cũng may mấy người Kim Tú Châu đã chuẩn bị sẵn. Kim Tú Châu bảo Trương Mi lau sạch sẽ cái bàn trước, sau khi dùng giẻ lau hai lần, Lưu Hồng Sơn lấy giấy trắng từ trong túi trải lên. Số giấy này hôm trước Kim Tú Châu mua về viết chữ, cô nói trải giấy trắng lót phía dưới, khi đặt vải lên mới làm nổi bật vẻ đẹp của tấm vải, không ngờ rằng giờ lại có tác dụng.
Lưu Hồng Sơn và Kim Tú Châu trải tấm giấy trắng vuông vắn lên bàn, công nhân của nhà máy bên cạnh nhìn thấy, vội xán tới hỏi: “Mọi người có còn thừa giấy trắng không?”
Lưu Hồng Sơn vốn định nói còn, nào biết Kim Tú Châu lại dùng vẻ mặt áy náy bảo: “Thật là ngại quá, chỉ mang theo có hai tờ, giờ thời gian hẵng còn sớm, nếu anh cần dùng, chạy nhanh đi mua chắc là vẫn kịp.”
Nói xong cô nhìn sang Lưu Hồng Sơn.
Lưu Hồng Sơn lấy lại bình tĩnh, thiếu chút nữa quên đây là Triển lãm, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.
Đối phương nhìn đồng hồ treo tường trong hội trường, không biết có kịp không, chỉ còn nửa giờ nữa là bắt đầu, nếu nửa giờ sau mà không về kịp, anh ta sẽ không vào cửa được.
Anh ta nhìn đồng đội, mấy người này cũng do dự, “Hay là anh chạy đi thử xem sao? Nếu không về kịp còn có chúng tôi mà.”
Anh ta bèn quyết định không đi, ai biết được buổi sáng nay có phóng viên tới chụp ảnh hay không, ngộ nhỡ không về kịp, chẳng vào được thì người chịu thiệt là chính mình, nên bảo: “Ngày mai mua cũng thế mà, tôi cũng đâu biết đường xá ở đây đâu.”
Những người khác không nói gì.