Kim Tú Châu bảo Trương Mi và Lưu Hồng Sơn không cần bày hết tất cả số vải họ mang theo ra, chỉ bày lên bàn năm cuộn vải là được, nếu có người lại đây hỏi han, hai người họ cũng đừng nói gì nhiều, cứ bảo mình chỉ là công nhân, chuyện gì cũng không biết, nếu có yêu cầu gì có thể đi hỏi Phó giám đốc nhà máy.
Không sai, Kim Tú Châu dặn hai người họ gọi cô là Phó giám đốc nhà máy, nếu để người khác biết cả ba người họ đều công nhân e là sẽ bị coi thường, cần phải lôi ra một nhân vật lớn để tọa trấn.
Trước khi đi Uông Linh đã dặn dò kỹ càng, dặn hai người họ cứ nghe theo lời Kim Tú Châu, mấy ngày nay Trương Mi và Lưu Hồng Sơn đều đã được chứng kiến năng lực của Kim Tú Châu, hiện tại chỉ cần cô nói gì là cũng thấy có lý.
Kim Tú Châu nói cô phải đi quanh đây xem xét một vòng, biển hiệu và quần áo tạm thời chưa cần lấy ra, chờ cô quay lại sẽ sắp xếp.
Hai người kia bèn gật đầu, theo lời Kim Tú Châu lấy ra năm cuộn vải sắp xếp gọn gàng trên bàn.
Vừa rồi người đàn ông gian bên cạnh muốn qua xin giấy trắng thấy Kim Tú Châu đi rồi, lại xán lại hỏi han: “Mọi người chỉ mang theo có năm cuộn vải thôi sao? Có phải là mang ít quá rồi không?”
Nói rồi còn định thò tay lên sờ, lại bị Trương Mi lanh tay lẹ mắt gạt ra. Trương Mi trực tiếp bày tỏ thái độ, “Nếu anh muốn thì cứ xem, nhưng sờ thì không được, nếu anh sờ vào vải của chúng tôi, vậy chúng tôi cũng cần sờ lại vải của bên anh. Sáng nay chúng tôi ăn bánh quẩy, bánh bao, nếu sờ vào có bẩn ở đâu cũng không phải lỗi của chúng tôi.”
Người đàn ông thấy Trương Mi cũng không dễ dây vào, vẻ mặt ngượng ngùng, vội vàng bao biện: “Hiểu lầm thôi, mọi khi nhìn thấy vải đẹp là tôi thích sờ thử xem, không sờ không sờ nữa.”
Lưu Hồng Sơn đứng trước Trương Mi chặn anh ta lại, vẻ mặt không hề dễ coi.
Người đàn ông đành quay lại gian hàng của nhà máy anh ta, bên gian hàng của anh ta còn có ba người, nhìn thấy anh ta về mới thì thào hỏi: “Sao rồi?”
Trong lòng người đàn ông bất mãn, mấy chuyện phải ra mặt thế này lúc nào cũng bắt anh ta làm, nhưng vẫn nói: “Không sờ được, nhưng nhìn mắt thường thì thấy chỗ vải đó rất đẹp, cảm giác không hề kém cạnh gì mấy nhà máy lớn đâu, đặc biệt khi tôi nhìn gần, hoa văn in trên đó sắc nét lắm.”
Mấy công nhân còn lại nghe xong không khỏi nhìn sang phía bên Trương Mi vài lần, trong lòng có hơi thất vọng.
Bọn họ vốn đã không cướp được vị trí tốt, không ngờ rằng chất lượng sản phẩm của gian hàng nhà hàng xóm còn dìm thẳng nhà máy bọn họ, đây là lần thứ ba họ tham gia Triển lãm rồi, nếu lần này mà không đạt được hiệu quả lý tưởng, lần sau sẽ không có cơ hội tham dự. Đây không phải là chuyện tốt lành gì với nhà máy của bọn họ.
Một nam công nhân nói: “Chưa từng nghe thấy tên của nhà máy này, hẳn cũng không phải là nhà máy lớn gì đâu.”
“Chỉ mang theo có năm cuộn vải tới, có thể thấy là không có sự uy h**p lớn.”
“Được rồi, cứ để xem sao.”
Nói như vậy, họ lại tiếp tục bận việc của mình.
Lúc này Kim Tú Châu cũng đã đi xem được không ít gian hàng. Không thể không nói, tuy rằng ban tổ chức của Triển lãm đã cố gắng thực hiện công bằng công chính, nhưng bởi vì vị trí của các gian hàng khác nhau, vẫn tạo nên sự khác biệt rất lớn, đặc biệt là vị trí ở chính giữa hội trường, rõ ràng gian hàng nào cũng có thiết kế như nhau, những vị trí ở chính giữa đó lại bắt mắt hơn nhiều.
Có điều sau khi Kim Tú Châu đi dạo một vòng lại phát hiện, vải mang tới có tốt có xấu, nhưng chất lượng cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, mà số vải chất lượng tốt chiếm đa số, chủng loại nào cũng có, có tơ lụa, có vải lông cừu, có vải bông, đủ loại, chỉ có điều tuy số vải này chất lượng rất tốt mà hoa văn in trên vải lại kém hơn hẳn một bậc, toàn là các loại hoa văn khoa trương.
Trong lòng Kim Tú Châu đã có tính toán, cô nâng tay nhìn đồng hồ, thấy đã tám giờ hai mươi, bèn vội vàng trở lại gian hàng của mình.
Trương Mi và Lưu Hồng Sơn nhìn thấy Kim Tú Châu, trong lòng mới khẽ thở phào. Họ thấy các gian hàng chung quanh đã chất đầy vải, chỉ có gian hàng nhà bọn họ bày lèo tèo năm cuộn vải, trông quá ít ỏi, còn đang nghĩ bụng hay là lấy nốt số vải còn lại ra, nhưng Kim Tú Châu còn chưa về, hai người họ không quyết được.
Kim Tú Châu về thì lập tức nói với hai người họ: “Treo biển hiệu của chúng ta lên trước.”
Trương Mi và Lưu Hồng Sơn gật đầu, xoay người lấy biển hiệu trong túi ra. Biển hiệu được Kim Tú Châu viết to mấy chữ, ngày hôm qua bọn họ còn mất thời gian ra ngoài tìm gỗ và dụng cụ làm một cái khung. Cái khung đã được làm hoàn thiện, chỉ cần lắp mấy khớp nối vào là sử dụng được.
Lưu Hồng Sơn lắp xong cái khung, Trương Mi kẹp tờ giấy vào trong khung.
Gian hàng bên cạnh lúc này vốn đang hóng trò cười của gian hàng hàng xóm, bọn họ nghĩ thầm mấy người này mang theo có năm cuộn vải bọ, còn tốn công làm màu làm mè thế này làm gì? Chờ khi nhìn thấy Trương Mi và Lưu Hồng Sơn treo biển hiệu lên, mới chợt nhận ra là thất sách rồi, sao bọn họ không nghĩ ra được cách này?
Lát nữa người tham gia triển lãm bước vào, e là chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy gian hàng này.
Có điều bây giờ Triển lãm đã gần khai mạc, cho dù bọn họ có thể ra ngoài, cũng không thể nào kịp giờ được.
Đang nghĩ tới đây thì mấy người Kim Tú Châu lại mắc hai cái dây ở dưới biển hiệu, sau đó lấy số quần áo ở trong túi ra treo lên đó. Số quần áo được treo ngang ngay dưới tấm biển hiệu, chỉ cần có người bước tới đây, liếc mắt nhìn qua là có thể nhìn rõ kiểu dáng của trang phục mà không cần phải lấy xuống xem.
Vải để may số quần áo này không giống với số vải được bày biện trên bàn, còn đẹp và tinh xảo hơn. Kiểu dáng của số quần áo đó cũng vô cùng hợp thời, có hơi tương tự với kiểu dáng quần áo mà cửa hàng bách hóa đang bán, có vài kiểu còn chưa từng thấy, nhưng không thể không nói, đều vô cùng đẹp.
Đột nhiên có tiếng chuông vang lên, Kim Tú Châu và Trương Mi cùng liếc nhau, cởi bộ đồng phục công nhân trên người ra, bên trong là bộ quần áo mới.
Khi họ vừa làm xong, gian hàng của họ lập tức khác biệt so với những gian hàng xung quanh.
Trương Mi và Lưu Hồng Sơn rõ ràng cảm giác được có không ít người nhìn sang đây, hai người thấy hơi ngượng ngùng, nhưng lại nghĩ hôm nay phải chiếm được nổi bật, chỉ có thể cố gắng vờ như không thấy.
Đúng lúc này, bên trong hội trường đã xuất hiện khá nhiều người, vài người đi cùng nhau, bắt đầu xem từ gian hàng đầu tiên, phía trước truyền đến tiếng chuyện trò sôi nổi.
Lại có thêm rất nhiều người lục tục tiến vào, tuy rằng những người này ăn mặc rất mộc mạc, nhưng khó kìm được khí chất của người địa vị cao.
Có không ít người nhìn thấy gian hàng của nhóm Kim Tú Châu, đâu còn cách nào, gian hàng của họ quá nổi bật, chỉ đưa mắt là nhìn thấy biển hiệu. Nhưng bởi vì khoảng cách xa, số người xem không qua đây trước được, mà họ vừa xem vừa đi tới hướng bên này.
Lưu Hồng Sơn và Trương Mi đứng sau gian hàng, Kim Tú Châu đứng đằng trước, khi có người tới xem, Kim Tú Châu sẽ mỉm cười giới thiệu.
Trong một buổi sáng, so với những gian hàng ở đằng trước thì số người tới gian hàng của nhóm bọn họ cũng không ít, khiến cho những gian hàng xung quanh họ cũng có nhiều người xem, nhưng lại không có đơn nào đặt hàng ngay.
Tới tham gia Triển lãm lần này, đại bộ phận đều là xưởng may hoặc là các nhà máy phụ trợ may mặc. Bình thường họ muốn tìm được nhà máy dệt chất lượng tốt rất khó, đều cần phải tự hỏi thăm hoặc là thông qua người khác giới thiệu. Tham gia Triển lãm vải lần này là cách họ thu thập được tin tức nhanh và tiện nhất, cũng hiệu suất nhất, cho nên sẽ không dễ dàng đặt bút ký đơn đặt hàng.
Nhưng hiện giờ xã hội đều coi trọng phong cách đơn giản, vải chất lượng tốt mà gian hàng Kim Tú Châu mang tới cũng chỉ có cửa hàng bách hóa trên thành phố lớn mới bán, những xưởng may mặc ở các địa phương nhỏ sẽ không lựa chọn.
Nhưng có một người đàn ông trung niên đứng trước gian hàng của mấy người họ xem xét rất lâu mà không rời đi, còn hỏi Kim Tú Châu số hoa văn trên vải là do ai vẽ, có thể cho ông ấy cắt một mảnh mang về không?
Dường như ông ta cũng thấy đưa ra yêu cầu như vậy là vô lý, mới cười giải thích: “Tôi nhìn thì thấy chất lượng vải còn chưa tương xứng với hoa văn in trên đó, kỹ thuật in cũng không được tốt cho lắm, nếu cải tiến chất lượng dệt và dùng máy móc hiện đại hơn, chắc chắn sẽ đẹp hơn. Tôi muốn hợp tác với nhà máy các cô, không biết có cơ hội hay không?”
Nghe thấy vậy, Trương Mi và Lưu Hồng Sơn đều nhíu chặt mày, cảm thấy ông ta tới đây để lôi kéo nhân tài của nhà máy mình, bọn họ cùng nhìn về phía Kim Tú Châu.
Nào ngờ Kim Tú Châu không hề tức giận, mà còn cười nói: “Đương nhiên có thể, nhưng tiền đề hợp tác là phải thấy thành ý của bên anh đã, tỷ như ký đơn đặt hàng ba trăm cuộn vải chẳng hạn.”
Đối phương nghe xong tức thì sửng sốt, sau đó cười nói: “Thật đúng là biết làm ăn, vậy để tôi cân nhắc đã.”
“Được.”
Kim Tú Châu tiễn người đi, sau đó lại tiếp đón những người khác.
Tới tầm mười giờ sáng, đã có vài người tới gian hàng của họ hỏi thăm, nhưng chưa thấy tăm hơi một đơn đặt hàng nào cả. Trương Mi và Lưu Hồng Sơn đều thấy lo lắng, chỉ có Kim Tú Châu rất bình tĩnh đứng trước gian hàng thân thiện trò chuyện với người khác.
Trước đó một người phụ nữ trung niên đi ngang qua đã cố ý vòng đã trở lại một chuyến, lại hỏi Kim Tú Châu thêm mấy câu hỏi, đúng lúc này, một cô bé ăn mặc vô cùng bắt mắt đeo ba lô bước tới, cô bé cầm một cuộn vải lên xem xét, hỏi: “Chỉ có mấy màu này thôi sao?”
Kim Tú Châu cười nói: “Còn nhiều màu nữa, cô muốn màu nào cũng có.”
Cô bé gật đầu, dường như lúc này mới nhìn thấy quần áo trên người Kim Tú Châu, kinh ngạc hỏi: “Quần áo cũng do nhà máy các chị may à?”
“Đúng vậy, chúng tôi dùng vải nhà máy chúng tôi dệt để may, cũng chỉ may mấy bộ quần áo này thôi.”
Cô bé lại nhìn thêm mấy lượt, nói thẳng: “Ba tôi là Giám đốc nhà máy may, lần này không có cơ hội tham gia Triển lãm nên mới bảo tôi tới đây xem thử, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vải đẹp như thế này đấy, hoa văn in trên vải đẹp quá. Tôi mới chỉ từng thấy ở cửa hàng bách hóa trên thủ đô, mà khi đó tôi hỏi nhân viên đứng quầy thì người ấy cũng không rõ lắm, tôi tìm đã lâu rồi mà không thấy loại nào tương tự, thực đáng tiếc.”
Kim Tú Châu tươi cười, “Vậy thật là trùng hợp, chỗ vải mà cô nói đó có khả năng là do nhà máy của chúng tôi dệt ra đó, loại vải chất lượng tốt nhất của nhà máy chúng tôi đều cung cấp cho cửa hàng bách hóa trên thủ đô.”
Cô gái vui mừng ra mặt hỏi: “Thật sao? Thảo nào, tôi đã thắc mắc sao mà lại giống như thế, tôi lấy, đặt hàng của nhà máy bên chị như thế nào? Tôi đặt trước năm trăm cuộn, nếu hợp tác tốt, sau này nhất định sẽ tiếp tục đặt hàng nhà máy bên chị.”
Kim Tú Châu vỗ tay, cười tủm tỉm nói: “Cô yên tâm, hàng của chúng tôi nhất định sẽ làm cô vừa lòng.”
Nói xong cô bảo Trương Mi mở sổ ra ghi chép.
Người phụ nữ đứng bên cạnh cô gái thấy thế, không khỏi nhỏ giọng hỏi cô bé: “Cô đặt hàng nhanh như vậy à? Không cần xem xét kỹ hơn sao? Còn mấy ngày nữa mà.”
Cô bé tươi cười xán lạn nói: “Không được, thím ạ, cháu phải vội đặt trước chứ, sợ đến lúc đó xếp hàng, chờ rất lâu mới có đủ hàng cho cháu.”
Người phụ nữ không tin, “Làm gì tới mức đấy?”
Cô gái nghiêm túc nói: “Thím không biết rồi, số vải này nếu mua ở cửa hàng bách hóa trên thủ đô là phải xếp hàng mới mua được đấy, một cuộn những hơn mười đồng, còn không có mà mua. Chưa nói tới chất lượng vải tốt, hoa văn in trên vải này không đụng hàng, cháu đã đi khắp các cửa hàng bách hóa rồi mà không tìm được, đi hỏi nhân viên đứng quầy cô ấy cũng không nói cho cháu, e là sợ cháu cướp nguồn cung cấp hàng của họ. Lần này cháu tới đây không biết là may mắn nhường nào, không ngờ là lại gặp được.”
Người phụ nữ nghe cô gái nói như vậy, vốn chỉ có năm sáu phần muốn mua lúc này đã biến thành bảy tám phần, nhìn cô gái trực tiếp ký xuống tên mình, trong lòng dao động, nói với Kim Tú Châu: “Tôi cũng muốn đặt hai trăm cuộn.”
Kim Tú Châu nhoẻn cười, “Vâng.”
Cô gái ký tên xong thì vòi vĩnh Kim Tú Châu: “Chị gái, chị xem em ký đơn đặt hàng nhiều như vậy, có thể tặng cho em một bộ quần áo không?”
Nói xong cô nàng chỉ vào chiếc áo khoác màu lam đằng sau mình nói: “Chiếc áo kia rất đẹp, em rất thích.”
Người phụ nữ bên cạnh nhìn số quần áo được treo dưới biển hiệu, cũng thấy động lòng, quần áo đẹp như vậy tuy chị ta không mặc được, nhưng có thể mang về cho con gái mặc, nên cũng mặt dày nói: “Đúng rồi, cô xem chúng ta đã ký kết đơn đặt hàng những mấy trăm cuộn, dù sao cũng phải tặng chút quà chứ? Tôi thấy bộ quần áo kia cũng khá đẹp.”
Vẻ mặt Kim Tú Châu có phần khó xử, cuối cùng dưới sự năn nỉ ỉ ôi của hai người đó đành bảo: “Vậy được, tôi tặng cho mỗi người một bộ, nhưng không thể nói với người khác, nếu không chúng tôi không thể tặng nổi.”
“Được được được.”
“Chị gái thật tốt.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng chung quanh không ít người thấy, có khác gì là nói toạc hết ra đâu. Đặc biệt cô gái kia còn mặc luôn chiếc áo khoác lên người, sau đó đeo ba lô lên tiếp tục đi xem mấy gian hàng khác, người khác hỏi đều bảo là mình ký đơn đặt hàng lớn, nhà máy người ta tặng.
Vì thế tới giữa trưa hôm ấy, mấy người Kim Tú Châu đã ký được đến năm đơn đặt hàng.
Năm bộ quần áo đều tặng hết cả.
Nghỉ trưa từ mười một giờ rưỡi đến hai giờ chiều, nhưng mỗi gian hàng đều có một người ở lại trông.
Lưu Hồng Sơn chủ động ở lại.
Kim Tú Châu cảm thấy anh ấy là đàn ông, ở lại thì an toàn hơn một chút, nên mới đi cùng Trương Mi.
Sau khi ra khỏi hội trường, Kim Tú Châu và Trương Mi đều kích động nắm chặt tay nhau.
Trương Mi hứng khởi hỏi: “Ngay lập tức ký được nhiều đơn đặt hàng như vậy, nhà máy chúng ta có thể làm được không?”
Kim Tú Châu cười nói: “Việc này cứ để cho Giám đốc của chúng ta nhọc lòng thôi, chúng ta chỉ lo kéo đơn đặt hàng là được. Nhưng lát nữa vẫn phải gọi điện thoại thông báo cho Giám đốc.”
Trương Mi gật đầu liên tục.
Sau đó hai người sang Tiệm cơm quốc doanh phía đối diện ăn một bát mì, ăn xong còn chưa về ngay, mà tới trạm điện thoại công cộng dưới tầng một gọi điện thoại cho Uông Linh. Uông Linh đã về nhà tĩnh dưỡng, cho nên đợi một hồi lâu, ống nghe mới truyền giọng nói yếu ớt của chị ấy.
Kim Tú Châu kể chuyện mấy ngày nay với chị, sau đó lại kể buổi sáng nay đã ký được năm đơn đặt hàng.
Trong điện thoại Uông Linh kích động nói: “Tốt lắm tốt lắm, chị đã biết em đi chắc chắn là sẽ không làm chị thất vọng mà, mấy đứa cứ lo việc kéo đơn đặt hàng, càng nhiều càng tốt, giờ chị sẽ thông báo để nhà máy tăng ca.”
“Được, hai hôm tới chị nhớ dặn nhân viên trực điện thoại dưới nhà máy không được lơ là, hẳn là sẽ nhiều bên gọi điện thoại tới đấy.”
“Được.”
Ngắt điện thoại, Kim Tú Châu và Trương Mi trở lại nhà khách, Bạch Cảnh Chi đã đeo ba lô chờ ở cửa, Kim Tú Châu đau lòng bảo: “Sao lại đứng đây chờ? Có phải còn chưa ăn cơm không?”
Bạch Cảnh Chi vắt chiếc áo khoác mới lên cánh tay, nhìn thấy Kim Tú Châu, cười hì hì gọi một tiếng chị dâu, “Không sao mà, em đợi chút rồi về trường ăn, đúng rồi, chị dâu, sáng nay em diễn thế nào?”
Kim Tú Châu vỗ vỗ bả vai cô, ngợi khen: “Diễn tốt lắm, nhờ có em, bọn chị đã ký được năm đơn đặt hàng, giờ đã thành đại công thần của nhà máy rồi.”
Bạch Cảnh Chi nghe xong vô cùng hứng khởi, “Thật tốt quá.”
Nói rồi cô đưa chiếc áo mới cho Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu không nhận, “Nếu đã đưa là tặng cho em, coi như là phần thưởng lần này, trưa nay đừng về trường ăn, sang đối diện ăn bát mì đi.”
Nói xong cô còn móc tiền và tem phiếu trong túi đưa cho Bạch Cảnh Chi, sợ cô ấy không nhận còn nhấn mạnh: “Lúc về chị sẽ tìm chị Uông thanh toán, hôm nay em đã lập công lớn, sau này còn phải bắt chị ấy tặng em bao lì xì dày.”
Bạch Cảnh Chi cười nhận lấy, thoải mái hào phóng nói: “Vậy cảm ơn chị dâu.”
Kim Tú Châu bảo cô mau đi ăn cơm, “Đi về cẩn thận, chờ chị xong việc rồi lại tới gặp em.”
“Vâng.”
Buổi chiều, mấy người Kim Tú Châu tới mới phát hiện trong hội trường đã có thêm mấy cái biển hiệu.
Lưu Hồng Sơn cả giận nói: “Bọn họ đã bắt chước chúng ta ngay rồi.”
Mà Kim Tú Châu lại rất thong dong, “Bình thường mà, chúng ta đã sớm đoán trước được điểm này, cứ làm tốt việc của mình là được, buổi sáng ký được năm đơn đặt hàng vậy là đủ rồi, kế tiếp cứ trông chờ vào vận may thôi.”
Hai người kia nghe vậy, trong lòng có phần thấy được an ủi.
Quả thật là như thế, trước khi bọn họ tới đây căn bản không ngờ rằng có thể ký được đơn đặt hàng, có đơn đặt hàng, sang năm lại có cơ hội tham dự, đến lúc đó bọn họ phải chiếm được vị trí tốt.
Hai ngày tiếp theo, gian hàng của bọn họ lại ký được thêm ba đơn đặt hàng.
Buổi chiều ngày cuối cùng, Kim Tú Châu nói với Trương Mi và Lưu Hồng Sơn là cô không đi, cô đã hẹn gặp Bạch Cảnh Chi ở cửa hàng bách hóa.
Trước khi về, Kim Tú Châu tính mua quà cho mọi người trong nhà, tiện thể cũng mua cho Bạch Cảnh Chi, Bạch Cảnh Chi nói không thiếu gì, Kim Tú Châu dứt khoát mua hai túi đồ ăn.
Bạch Cảnh Chi không biết phải làm sao, biết trong đó có một phần là cho mình, đành nhận lấy xách theo.
Kim Tú Châu mua cho hai đứa nhỏ hai bộ áo ngắn tay quần đùi, mua cho Lục Lục một món đồ chơi, còn mua cho Giang Minh Xuyên một đôi giày.
Bạch Cảnh Chi nhìn thấy quần áo của Yến Yến và Tiểu Nham, không nhịn được hỏi: “Có phải mua cho Anh Hùng một bộ không?”
Kim Tú Châu lắc đầu, “Giờ thì không được, chờ thằng bé trưởng thành rồi hẵng mua, giờ mua ba thằng bé lại nghĩ nhiều, lúc về bảo Tiểu Nham chia ít đồ ăn cho thằng bé là được.”
Bạch Cảnh Chi thở dài, “Hy vọng ba Anh Hùng không tái hôn nữa.”
Kim Tú Châu cũng không biết phải nói gì.
Bạch Cảnh Chi đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, lần trước hình như em nhìn thấy chị Triệu Vận ở ga tàu hỏa.”
Kim Tú Châu nhìn về phía cô.
Bạch Cảnh Chi nhíu mày, “Nhưng em cũng không rõ có phải mình nhìn lầm không, người đông quá. Hôm đó cha mẹ nuôi em dẫn theo em gái về quê, bọn họ muốn gặp em một lần cuối, em không lộ diện, trốn ở sau một cây cột của nhà ga, tới khi bọn họ đi rồi em tính đi về, thì nhìn thấy chị Triệu Vận ôm con đi đằng trước.”
Kim Tú Châu nghi hoặc, “Triệu Vận ở tỉnh S sao?”
Bạch Cảnh Chi lắc đầu, “Có thể là đi ngang qua đây thôi.”
Kim Tú Châu: “Ừ, quan tâm chi cho nhiều.”
Bạch Cảnh Chi vâng một tiếng.
Sáng sớm hôm sau Kim Tú Châu quay về, cô bảo Bạch Cảnh Chi không cần tiễn, nhưng Bạch Cảnh Chi vẫn tới, đưa ba người họ đến ga tàu hỏa.
Kim Tú Châu ngồi xuống ghế rồi vẫy tay tạm biệt, bảo cô mau về trường.
Ngồi xe lửa một ngày, giữa đường đổi tàu còn tốn một ít thời gian, mấy người Kim Tú Châu trở lại thành phố đã tầm bốn năm giờ chiều.
Nhưng khiến Kim Tú Châu thấy bất ngờ là Giang Minh Xuyên và Hạ Nham đang chờ cô ở bên ngoài, Hạ Nham nhìn thấy cô, hưng phấn chạy tới, “Mẹ ——”
Chạy tới gần cậu mới nhận lấy túi hành lý trong tay Kim Tú Châu, túi nặng quá sức cậu, khi đi còn vẹo sang một bên.
Giang Minh Xuyên bước nhanh tới, nhận lấy cả túi hành lý lớn Kim Tú Châu đang xách và túi nhỏ mà con trai xách. Người nhà của Trương Mi và Lưu Hồng Sơn cũng tới, hai nhà người vui vẻ nói chuyện, kể về chuyện xảy ra ở thành phố S.
Kim Tú Châu một tay khoác tay Giang Minh Xuyên, một tay nắm tay con trai, kể cho hai cha con là mình mua về những gì.
Đoàn người ngồi thuyền về huyện thành rồi tạm biệt nhau ở bến tàu huyện thành, một nhà ba người lại ngồi thuyền về doanh trại.
Tới doanh trại đã hơn tám giờ tối, bầu trời đã đen kịt, nhưng nhà hàng xóm vẫn sáng đèn. Nghe thấy tiếng mở cửa, Phương Mẫn bế Lục Lục ra, Phó Yến Yến cũng đi theo phía sau.
Kim Tú Châu xoa xoa đầu con gái, rồi tới bế Lục Lục. Cô nhóc chăm chú nhìn cô, đầu tiên là nhoẻn miệng cười, nhưng sau đó vội vàng méo xệch miệng khóc nức lên.
Kim Tú Châu vội nhẹ giọng dỗ dành, “Không khóc không khóc, mẹ về rồi, có phải Lục Lục nhớ mẹ lắm không, mẹ cũng rất nhớ con…” Vừa nói vừa xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Giang Minh Xuyên đã mở cửa nhà ra. Vừa vào đến nhà, Hạ Nham và Phó Yến Yến cùng lục túi xem mẹ mang về những thứ gì, sau khi tìm được quần áo mới, hai đứa đều vui vẻ ướm lên người mình.
Phương Mẫn cũng tươi cười sang nhà, hỏi xem mấy ngày nay Kim Tú Châu thế nào?
Kim Tú Châu bèn kể sơ chuyện mấy ngày nay cho cô ấy, lại lấy quà mua cho cô ấy từ trong túi ra, Phương Mẫn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, mở ra thì thấy là một chiếc bút máy màu trắng, nhìn vô cùng đẹp.
Cô ấy ngẩng đầu cắn môi nhìn Kim Tú Châu, “Cái này cũng quá quý giá rồi.”
Kim Tú Châu cười, “Đã muốn tặng cho chị một chiếc bút máy từ lâu, trước đây tìm trên thành phố không có cái nào vừa ý cả, đúng lúc lần này tới bách hóa ở thành phố S chấm được cái này, vừa nhìn đã thấy hợp với chị.”
Phương Mẫn không khách sáo với cô, vui vẻ nói: “Cảm ơn em.”
Kim Tú Châu ôm con dỗ dành, “Em cũng muốn cảm ơn chị, mấy ngày nay cũng nhờ chị chăm sóc cho Lục Lục.”
Phương Mẫn lắc đầu, “Lục Lục ngoan lắm.”
Nói xong cô ấy còn nhìn Hạ Nham gần đấy, vẻ mặt khó lòng diễn tả.
Hạ Nham chột dạ cúi đầu, tảng lờ giả bộ như đang lục lọi đồ trong túi.
Lục Lục đã nín khóc, dựa sát vào người Kim Tú Châu, hai tay nhỏ túm lấy áo mẹ, bộ dáng ấm ức biết bao.
Trong lòng Kim Tú Châu mềm nhũn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con gái nhỏ.
Không bao lâu sau, Giang Minh Xuyên bưng một bát mì từ trong bếp ra. Kim Tú Châu định đưa con cho Giang Minh Xuyên bế một lúc, Lục Lục lại không chịu, Kim Tú Châu đành phải vừa bế con vừa ăn.
Nhưng buổi tối, Kim Tú Châu vẫn biết chuyện Hạ Nham lén địu Lục Lục đi học.
Hạ Nham đề phòng Phương Mẫn, đề phòng em gái, nhưng lại không ngờ rằng cái miệng ba cậu không đáng tin, rõ ràng đã hứa với cậu là không mách mẹ rồi.
Nào ngờ chỉ đi rửa bát có một lúc mà mẹ đã biết.
Thật ra thì Kim Tú Châu không hề tức giận, chỉ dùng tay dứ dứ trán cậu, “Lần sau không được làm bừa như vậy biết chưa, nếu Lục Lục khóc ầm lên trong lớp học thì biết làm sao?”
Hạ Nham vô cùng kiêu ngạo nói: “Lục Lục ngoan lắm, không khóc lần nào cả, chỉ ị thúi quá thôi.”
Nếu không phải thầy giáo và các bạn học chê thúi quá, cậu cũng không định mang em gái về nhà đâu. Cậu còn định so với em trai Dương Anh Hùng một lần cơ, xem là em gái tôi thông minh hay là em trai cậu thông minh?
Kim Tú Châu xụ mặt, “Không nghe lời phải không?”
Hạ Nham ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi ạ.”
Sau đó cậu xoa xoa trán về phòng ngủ, trong lòng rất vui vẻ, mẹ không mắng mình, còn mua quần áo mới cho cậu, ngày mai có nên khoe khoang với hai thằng bạn thân không nhỉ. Cậu nghĩ một hồi rồi quyết định là thôi. Ba mẹ Ngụy Ninh Thanh không ở bên cậu ấy, Dương Anh Hùng thì không được ai mua cho cả, cậu mà khoe ra thì hai cậu bạn sẽ thấy buồn lòng lắm.
Ngày hôm sau, Kim Tú Châu vốn định buổi sáng sẽ tới nhà Uông Linh, không ngờ rằng mới sáng sớm chị ấy đã sang đây.
Chị ấy một mình sang nhà, tuy rằng mặt mũi vẫn hơi trắng bệch, nhưng khí sắc đã tốt hơn đợt trước khá nhiều, dạo trước khi bệnh sắc mặt chị vàng như nến, tinh thần cũng uể oải.
Trên tay chị còn cầm theo mấy quyển sổ, ngoài bìa sổ kẹp một cây bút.
Sau khi vào nhà ngồi xuống chị bắt đầu nói với Kim Tú Châu: “Chị định mở rộng quy mô của nhà máy dệt, mua thêm một ít máy móc và tơ, còn tính thuê thêm người…”
Sau đó bắt đầu cầm bút phác họa dần dần kế hoạch, tính toán sơ bộ lợi nhuận và chi phí của nhà máy trong vòng hai năm tiếp theo, số tiền cần chi ra cho máy móc thiết bị, chi phí cho nguyên vật liệu và chi phí vận chuyển.
“Điểm duy nhất khiến chị đắn đo là nhận thêm người, hiện giờ rất nhiều nhà máy đều cắt giảm nhân sự, chị vẫn không dám chắc là nhà máy tiếp tục hoạt động có hiệu quả như hiện tại hay chỉ là tạm thời thôi, ngộ nhỡ có chuyện gì thì máy móc còn có thể bán đi, nhưng để cho công nhân nghỉ việc, khi đó cuộc sống của cả gia đình họ đều sẽ bị ảnh hưởng.”
Kim Tú Châu kiến nghị, “Tạm thời đừng thuê thêm người, nếu tiếp theo số đơn đặt hàng tăng lên thì chị hãy suy xét chuyện thuê thêm người, tạm thời tiếp tục dùng số công nhân trong nhà máy đã, chị cứ thông báo với họ, nếu đồng ý tăng ca thì sẽ được tăng lương. Máy móc nhất định phải mua thêm, cho dù chỉ đủ tiền mua một cái thì cũng phải mua, lần này tham gia triển lãm, có một khách hàng nói rằng chất lượng vải mà nhà máy chúng ta dệt ra không coi là tốt lắm, nếu có thể dùng máy móc hiện đại hơn thì chất lượng sẽ còn tốt hơn nữa.”
Uông Linh gật đầu, nghĩ một lát rồi quyết đoán nói: “Vậy nghe theo em, giờ chị sẽ liên hệ bên cung cấp để mua máy móc mới, xong xuôi sẽ thay thế hết số máy móc dưới nhà máy.”
Nói xong chị đứng dậy đi luôn, một khắc cũng không chờ nổi.
Kim Tú Châu tiễn chị ra cửa, “Chị cũng phải chú ý giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức.”
Uông Linh cũng không quay đầu lại, tiêu sái vẫy vẫy tay nói: “Chị biết rồi, chị tự có chừng mực.”
Trong lòng chị có một dự cảm mãnh liệt, lần này Kim Tú Châu trở về từ thành phố S sẽ mang lại cho chị và nhà máy một cơ hội rất lớn, bởi vậy mà sẽ thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.
Không chỉ có Uông Linh có cảm giác như vậy, Kim Tú Châu nhìn theo bóng lưng chị rời đi, không hiểu sao cũng có cảm giác dường như vô hình trung có một bàn tay kéo mình và chị ấy lại gần nhau, mỗi người đều khiến cho đối phương đạt được thành tựu.