Bạch Cảnh Chi biết hôm nay nhà anh chị sẽ tới, cho nên buổi chiều vừa tan tầm là đã mau mau chóng chóng ra ga tàu hỏa chờ. Mãi đến hơn tám giờ tối mới thấy một nhà năm người chen chúc trong đám người xuống tàu, cô vội đẩy trên xe trước.
Lục Lục nhìn thấy cô út, hớn hở chạy lên trước, “Cô ơi ——”
Cô nhóc gọi xong là nghịch ngợm trèo lên thanh ngang xe đạp, Bạch Cảnh Chi vội vươn tay đỡ cháu gái, sợ cô nhóc không cẩn thận bị ngã.
Ngoại trừ Lục Lục, cả nhà ai cũng xách theo không ít túi lớn túi nhỏ.
Bạch Cảnh Chi đưa xe đạp cho anh trai, Giang Minh Xuyên treo hết những túi hành lý nhẹ lên cổ xe, túi nặng thì cột chặt vào yên sau của xe, cả nhà đều được giải phóng đôi tay.
Kim Tú Châu đi song song cùng Bạch Cảnh Chi ở đằng trước, hai chị em vừa nói vừa cười. Kim Tú Châu hỏi em chồng gần đây công việc có bận rộn không?
Bạch Cảnh Chi nhẹ nhàng đáp lời: “Bây giờ đã quen việc thì ổn rồi, buổi trưa mỗi ngày em còn có thể ngủ một lát.”
Trước đó cô còn chưa nắm bắt được công việc, buổi trưa ăn cơm xong cũng không dám ngủ, lại tất bật làm việc. Kiến thức được dạy trong đại học và công việc hiện giờ không có điểm gì chung, cũng may khi đi học cô đọc rất nhiều sách nên khiến cho chủ biên xem trọng hơn một chút.
Nghĩ đến đây cô không nhịn được nói: “Chị dâu, giờ đã khôi phục kỳ thi đại học, chị có muốn đi học lại sau đó tham gia thi đại học không?”
Quả thật Kim Tú Châu cũng từng nghĩ tới vấn đề này, cô lắc đầu nói: “Không cần đâu, tuy rằng chị rất thích đọc sách, nhưng không có d*c v*ng mãnh liệt với việc học đại học, cùng tham gia kỳ thi với những học sinh, thanh niên trí thức muốn thông qua kỳ thi này để thay đổi vận mệnh kia, có thể chị không vượt qua được bọn họ. Nhưng với chị mà nói tự học cũng không khác gì, không nhất thiết phải lên đại học.”
Đặc biệt là trong suy nghĩ của cô, những giáo viên dạy trong trường đó chưa chắc đã dạy được cô thêm gì, giống như bây giờ số câu hỏi cô có thể hỏi Phương Mẫn càng ngày càng ít, có đôi khi Phương Mẫn còn cần tìm cô hỏi ngược lại.
Bạch Cảnh Chi gật đầu, cảm thấy chị dâu suy xét chu đáo, những thanh niên trí thức và học sinh phải xuống nông thôn đó đều biết đỗ đại học có nghĩa là có cơ hội trở về thành phố, sau này có thể tìm được công việc tốt nuôi sống bản thân, chắc chắn họ sẽ liều mạng học tập. Tuy rằng chị dâu thích đọc sách, nhưng chị ấy đã có công việc ổn định, còn có ba đứa con, nếu đi thi chưa chắc đã vượt qua được những người đó.
Nghĩ đến đây, cô cũng không nói thêm gì nữa, mà bắt đầu trò chuyện về việc anh trai được thăng chức. Trước chị dâu có viết thư nói có lẽ cả nhà họ có khả năng sẽ về thủ đô, không ngờ lại đột nhiên nhận được tin anh Minh Xuyên thăng chức, lập tức phải chuyển tới tỉnh G*, vì thế cô ấy mới hỏi rõ nghi vấn trong lòng.
*Theo mình suy đoán là tỉnh Quảng Đông (Guangdong) – tác giả không tiện viết rõ tên.
Kim Tú Châu giải thích: “Đợt đó anh trai em không cho chị tặng quà cáp gì cho người ta cả, bảo cứ như ngày thường là được. Lúc ấy chị cũng nghe người ta đồn thổi người thăng chức là một người khác, rằng người này có chỗ dựa, nên mới cho rằng anh trai em không hy vọng, đã định cả nhà sẽ về thủ đô.”
Đối với cô mà nói, về thủ đô cũng rất tốt, ở đó có mấy tòa nhà bách hóa và Tiệm cơm quốc doanh, xe buýt cũng nhiều, đi đâu cũng tiện. Nhưng cô không dám biểu hiện ra ngoài, cô có thể cảm nhận rõ ràng Giang Minh Xuyên muốn tiếp tục phục vụ trong quân ngũ, anh rất thích nghề nghiệp quân nhân của mình.
“Sau đó nhà người kia xảy ra chuyện, nên đến phiên anh trai em.”
Có một số chuyện Kim Tú Châu cũng không dám nói quá rõ ràng, thật ra theo lý thuyết ngay từ đầu Giang Minh Xuyên rất có hy vọng được thăng chức, anh tốt nghiệp trường quân đội, thời gian tham gia quân ngũ lại dài, còn từng lập được công. Nhưng vị trí thăng chức chỉ có một, mọi người cạnh tranh ác liệt, đặc biệt là chồng của cô Văn Quân kia, hai năm trước anh này còn được tặng Huân chương chiến công hạng nhất, so ra thì Giang Minh Xuyên kém hơn. Lần này nếu không phải cha kế của Văn Quân gặp chuyện làm liên lụy hai vợ chồng họ, e là nhà Kim Tú Châu thật sự phải về quê.
Bạch Cảnh Chi còn nhớ người tên Văn Quân kia, trước đây chị ấy muốn làm mai cô cho em trai mình, cô không khỏi nhỏ giọng tò mò hỏi: “Đã xảy chuyện gì vậy ạ?”
Kim Tú Châu nói nhỏ: “Cụ thể chị cũng không rõ lắm, hình như là trước đó ông ấy tố cáo ai đó tham ô, sau này người kia lật lại bản án, khiến cho cả nhà ông ấy bị liên lụy, chồng cô Văn Quân kia hồi trước được cha kế cô ấy đề bạt, cũng không tính vô tội.”
Nói xong cô bổ sung một câu, “May mắn khi đó chị từ chối, nghe nói lần này em trai cô ấy cũng gặp rắc rối, hẳn cũng không phải người trong sạch gì.”
Khoảng thời gian đó, ngày nào Văn Quân cũng chặn đường Uông Linh, muốn chắc chắn chuyện chồng cô ấy thăng chức, khắp doanh trại đều lan truyền chuyện năm đó chồng cô ấy lập công, nghe như thể chuyện này đã định. Nhưng Uông Linh cũng không ngốc, nếu chồng cô ta có bản lĩnh cỡ đó, còn phải ngày nào cũng tới tìm chị làm gì, muốn chị thổi gió bên tai lão Nghiêm. Uông Linh hoài nghi có vấn đề, chị còn lén kể với Kim Tú Châu, Văn Quân tặng cho chị hai miếng vàng hình cá, làm chị hết hồn vội vàng từ chối thẳng, nói công việc của chị bận rộn, đã vài ngày nay rồi chị chưa thấy mặt ông chồng mình.
Sau đó xảy ra chuyện, chị thấy vô cùng may mắn khi trước đó mình đã có tâm đề phòng, cũng hối hận hồi đó đã nhận lời làm mối em trai Văn Quân với Cảnh Chi, tuy rằng không thành.
Vẻ mặt Bạch Cảnh Chi có phần kinh ngạc, không ngờ rằng nội tình lại như vậy, nghĩ một lát, cô lại hỏi: “Dương Anh Hùng thì sao?”
Kim Tú Châu nhìn Hạ Nham đi đằng trước, “Ba thằng bé xuất ngũ rồi, chị nghe anh trai em nói là chuyển về quê, hình như là được sắp xếp một công việc ở nhà máy giày bên đó, đến lúc đó Dương Anh Hùng và em trai sẽ cùng về.”
Kỳ thật với Dương Anh Hùng mà nói có lẽ là tốt, cậu đã học lớp mười rồi, chẳng mấy là có thể tham gia thi đại học rồi rời khỏi nhà, chỉ đáng thương cho cậu em trai, e là sẽ phải chịu khổ.
Bạch Cảnh Chi gật gật đầu, “Hy vọng là cậu bé đỗ vào một trường đại học tốt.”
Kim Tú Châu mỉm cười, “Sẽ thế.”
Cả nhà đã ngồi trên tàu suốt một ngày, ai cũng thấy mệt mỏi nên cũng không tới Tiệm cơm quốc doanh ăn nữa, mà giờ này mấy Tiệm cơm quốc doanh đều đóng cửa cả rồi. Cũng may buổi sáng trước khi đi làm Bạch Cảnh Chi có mua thức ăn, giờ thời tiết đã nóng dần lên, thịt không để lâu được, buổi trưa cô ấy còn tạt về nhà mang thịt đi hầm, giờ về chỉ cần đun nóng lên là được.
Buổi tối hai cha con Giang Minh Xuyên và Hạ Nham nấu ăn, Bạch Cảnh Chi và Kim Tú Châu ngồi trong phòng khách nói chuyện, Phó Yến Yến dẫn Lục Lục ra cửa chơi.
Kim Tú Châu hỏi Cảnh Chi giờ cô và bạn trai thế nào?
Việc này Giang Minh Xuyên cũng không biết, đợt trước tình cờ Lục Lục phát hiện ra.
Bạch Cảnh Chi vẫn luôn biết Yến Yến thông minh, nhưng cô không ngờ rằng Lục Lục cũng biết chữ sớm, lúc ở nhà viết thư cho Kỷ Lăng bị Lục Lục nhìn thấy, cô cũng chẳng che lại, không ngờ rằng nhóc Lục Lục kia lại tinh quái như vậy, đọc được xong là quay ra mách lẻo với chị gái luôn, sau đó Yến Yến lại kể với Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu cũng tò mò, không nhịn được hỏi một hai câu, Bạch Cảnh Chi mới đỏ mặt kể ra, kỳ thật cũng không có gì, hai người chỉ thường xuyên liên hệ qua thư, cô ấy còn dặn Kim Tú Châu không được kể cho anh trai.
Cô sợ anh trai quan tâm sẽ loạn, lại nói gì đó với Chính ủy Chúc nhà bên. Cũng mãi sau cô mới biết được Kỷ Lăng là cháu trai của Chính ủy Chúc.
Lần đó Kỷ Lăng ra tay ngăn trở mẹ nuôi kéo cô đi cũng vì nhận ra cô. Anh nói trước đó anh tới doanh trại đã từng gặp cô rồi, nhưng Bạch Cảnh Chi hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì về chuyện này.
“Giờ mới chỉ viết thư cho nhau? Cậu ấy không nói sau này định thế nào à?”
“Đã xác định quan hệ, anh ấy còn tặng cho em một miếng ngọc bội, trước đó chiến hữu của anh ấy nhặt được ở bờ sông miếng ngọc, lúc rảnh anh ấy mới mài thành ngọc bội.”
Nói xong Bạch Cảnh Chi còn kéo miếng ngọc bội trong cổ áo ra, ánh mắt Kim Tú Châu sáng ngời, nhặt bừa mà lại được ngọc dương chi, đây là loại ngọc quý, có điều mài thành hình này cô nhìn không nổi.
Bạch Cảnh Chi cười hết sức ngọt ngào: “Anh ấy nói Tết năm nay sẽ ăn Tết ở nhà chúng ta, sang năm tới lượt nhà anh ấy.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Vậy sau khi kết hôn thì sao? Em đi theo quân hay là có dự tính gì khác?”
Bạch Cảnh Chi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Em không định theo quân, em rất thích cuộc sống và công việc hiện tại, tới khi có con, em sẽ nhờ mẹ anh ấy qua chăm giúp một thời gian, nếu không qua được cũng không sao, một mình em cố thêm một chút là được.”
“Không sao đâu, nếu như mẹ chồng em bận chuyện nhà con gái không đi được, khi ấy em làm giống Phương Mẫn, cũng tìm một người giúp em trông con là được.”
Bạch Cảnh Chi vâng một tiếng.
Giang Minh Xuyên bưng đồ ăn ra, khó hiểu hỏi: “Con cái gì thế?”,
Bạch Cảnh Chi đỏ mặt cúi đầu.
Giang Minh Xuyên nhíu mày, lại nhìn về phía Kim Tú Châu, Kim Tú Châu nhìn trái ngó phải, chỉ không nhìn anh.
Giang Minh Xuyên bất mãn, “Có chuyện gì còn giấu anh?”
Cuối cùng không còn cách nào, lúc ăn cơm Bạch Cảnh Chi mới nói chuyện của mình và Kỷ Lăng, nghe xong Giang Minh Xuyên cũng khẽ thở phào, anh còn tưởng rằng em gái mình bị tên nào lừa.
Nếu là Kỷ Lăng, vậy thì còn được, Chính ủy Chúc thường xuyên nhắc tới đứa cháu trai này, từ nhỏ đã thông minh, đáng tiếc lúc ấy ở sống ở nông thôn điều kiện không tốt, muốn đi học cũng chẳng có trường mà học, nhà lại nghèo, chỉ miễn cưỡng học xong cấp hai thì không đi học tiếp được. Tới khi Chính ủy Chúc biết được hoàn cảnh gửi tiền về, thằng bé đã không muốn đi học nữa, ngày nào cũng ra đồng giúp mẹ việc đồng áng.
Sau này Chính ủy Chúc mới cương quyết lôi cháu trai vào quân ngũ.
Anh nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Thằng nhóc ấy hiện đang làm gì?”
“Anh ấy đang học trong trường quân đội.”
Giang Minh Xuyên gật đầu, “Cũng tốt, bảo nó Tết tới nhà chơi, đến lúc đó để hai anh em tâm sự một chút.”
Bạch Cảnh Chi mỉm cười, vâng một tiếng.
Từ sau khi cô đi làm, rất nhiều tiền bối trong tòa soạn muốn giới thiệu đối tượng cho cô, mấy người đó hoàn cảnh gia đình đều khá giả. Trước đây chị dâu đã nói với cô, nếu đã quyết định kết hôn, chọn lựa đối tượng phải biết suy xét nhân phẩm và năng lực của đối phương cùng với hoàn cảnh gia đình, nhưng chị dâu cũng nói thêm, trên đời này không có ai là mười phân vẹn mười cả. Có khi hoàn cảnh gia đình người ta tốt, nhưng đối phương lại kém một chút, cũng có thể người đó rất ưu tú, nhưng hoàn cảnh gia đình lại không được tốt, cô phải biết tự mình cân nhắc. Cô đã tự hỏi bản thân thật lâu, mới quyết định chọn Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng quả thực rất nỗ lực vươn lên, có trách nhiệm, có chủ kiến, con người thiện lương chính trực, còn có tấm lòng bao dung. Ở bên cạnh anh cô cảm thấy rất an tâm, dường như hoàn toàn không có phiền não gì, có lẽ ở trong mắt đồng nghiệp của cô hoàn cảnh gia đình anh không được tốt lắm, nhưng cô không để bụng, cô cảm thấy tốt là đủ rồi.
Mà cô cũng cảm nhận được Kỷ Lăng thích mình, không biết vì nguyên nhân gì mà anh vẫn luôn không thổ lộ ra, nhưng chị dâu đã dạy cô, nam nữ giữ liên lạc với nhau thì được, nhưng cô không thể chủ động nói trước, nếu đã tính xác định quan hệ, cũng phải để nhà trai mở lời trước.
Cho nên cô cố ý ám chỉ trong thư với anh, luôn có người giới thiệu đối tượng cho cô, còn hẹn gặp mặt trong thời gian tới.
Vốn dĩ chỉ muốn xem anh có thể phá vớ mối quan hệ mập mờ này hay không, không ngờ rằng không chờ được thư trả lời, mà người đã tới tận nơi.
Cả nhà Giang Minh Xuyên ở lại nhà Bạch Cảnh Chi hai ngày, sau đó bắt đầu khởi hành tới tỉnh G.
Tới tỉnh G mất nhiều thời gian hơn cả nhà họ nghĩ, đặc biệt là phải đi xe từ tỉnh lị tới doanh trại quân đội, đoạn đường sau đều là đường núi, nơi này không giống nơi ở trước đây cần phải đi thuyền, chỉ có thể di chuyển bằng ô tô, rất xóc nảy. Khi đi ngang qua huyện thành, mọi người mới biết huyện thành được xây dựng ở lưng chừng núi, trên đường có rất nhiều người gánh lâm thổ sản đi bán.
Cũng không biết là dạo gần đây chính sách thay đổi hay là nơi này ở xa mà dường như ở đây có không ít người buôn bán.
Trên xe khách không chỉ có nhà bọn họ mà còn có thêm nhiều người khác, khi tới huyện thành mọi người đều đề nghị tài xế dừng lại nghỉ một chút, lúc xuống xe có nhiều người đã nôn.
Kim Tú Châu dẫn bọn trẻ xuống dưới xem xét, Hạ Nham nắm tay em gái tò mò quay đầu nhìn ngó khắp xung quanh, nhìn một lát cậu xoay đầu nói với Kim Tú Châu: “Mẹ ơi, con nhìn thấy thỏ con và rùa đen.”
Lục Lục nghe thấy, cũng nhón chân lên nhìn, “Có nhiều loại nấm quá, còn có chuối, mẹ ơi con muốn ăn chuối.”
Kim Tú Châu cũng nhìn thấy, cô nói với Giang Minh Xuyên một tiếng, sau đó dẫn bọn trẻ tới sạp nhỏ bán trái cây bên cạnh, sạp chỉ trải mấy cái bao tải trên mặt đất, rồi bày các loại trái cây lên đó, bên cạnh có treo một tấm biển hiệu đơn giản.
Kim Tú Châu mua một nải chuối và mấy chùm nho, Lục Lục lại chỉ vào quả gì đó vừa to vừa tròn bên cạnh nói: “Mẹ ơi, con còn muốn ăn quả này.”
Phó Yến Yến nghe thấy vội can ngăn: “Lần sau lại mua, chúng ta mua nhiều rồi.”
Lục Lục ỉu xìu, “Vâng ạ.”
Kim Tú Châu cũng chưa từng ăn loại quả này, nghĩ ngợi rồi cũng mua một quả.
Vẻ mặt Lục Lục tức thì hớn hở.
Nghỉ ngơi một lát, tài xế tiếp tục lên đường, trước khi trời tối đã tới doanh trại quân đội trong nội thành.
Doanh trại không xa nội thành lắm, buổi tối cả nhà họ ở lại nhà khách, căn phòng cũng khá đẹp, trên giường chăn chiếu đều sạch sẽ, điểm duy nhất làm mọi người đau đầu là ở đây nóng quá, khi ở thành phố S vẫn còn mặc quần dài áo dài mà khi tới đây đã nóng y chang mùa hè. Ở tầng ba còn rất nhiều muỗi, mới vừa vào phòng không bao lâu, bọn trẻ đã bị muỗi đốt bao nhiêu vệt.
Kim Tú Châu bảo Giang Minh Xuyên ra ngoài chuẩn bị ít nước cho bọn trẻ rửa mặt, hôm nay ngồi xe suốt một ngày, quá mệt mỏi rồi.
Giang Minh Xuyên cầm chậu ra ngoài, khi về còn thuận tay cầm theo màn cho hai giường.
Buổi tối Kim Tú Châu và hai con gái ngủ một giường, Giang Minh Xuyên và Hạ Nham ngủ một giường, trước khi ngủ Giang Minh Xuyên đã bàn bạc với Kim Tú Châu, “Có lẽ ở đây còn chẳng phát triển bằng chỗ cũ chúng ta ở, anh nghĩ, sau này bốn mẹ con ở lại trong nội thành đi, như vậy cũng tiện cho bọn trẻ đi học, chủ nhật anh về, ngày thường có rảnh cũng có thể về nhà.”
Kim Tú Châu nghĩ một lát, “Vậy mua thêm chiếc xe đạp đi, cũng tiện cho anh đi lại.”
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng.
Hạ Nham tò mò hỏi: “Vậy chúng ta mua nhà hay đi thuê ạ?”
Phó Yến Yến chen vào một câu, “Thuê đi, nhà chúng ta cũng chẳng ở đây mấy năm, mua nhà không có lời.”
Nếu mua nhà ở tỉnh bên cạnh chắc chắn cô bé sẽ ủng hộ, nhưng cô bé nhớ rõ về sau tỉnh này cũng không phát triển mấy.
Kim Tú Châu cảm thấy con gái nói có lý, “Vậy chúng ta thuê căn nhà lớn một chút, mỗi người một phòng.”
Lục Lục vội nói: “Con muốn ngủ cùng chị gái cơ.”
Phó Yến Yến không biết làm sao, xoa xoa đầu cô nhóc.
Cả nhà lại bắt đầu bàn bạc xem muốn thuê nhà như thế nào.
Ngày hôm sau, Giang Minh Xuyên tới doanh trại báo danh. Kim Tú Châu dẫn bọn trẻ xuống nhà, có lẽ vì địa hình vùng núi, toàn bộ nội thành cũng không lớn lắm, nhưng người rất đông, vô cùng náo nhiệt.
Bốn mẹ con tới Tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa trước, ăn xong bắt đầu đi dạo chung quanh, vốn đang định hỏi thăm chuyện thuê nhà, nhưng bởi vì nghe không hiểu tiếng địa phương*, nên chỉ đi dạo một lát rồi về.
*Tiếng địa phương được nhắc tới là tiếng Quảng Đông, khác biệt rất nhiều với tiếng Phổ thông nên nhà Kim Tú Châu nghe không hiểu.
Trên đường trở về có đi qua một con phố, đường đi trên phố đều là bậc thang, nhưng hai bên có không ít người bán hàng rong, thứ gì cũng bán, có nấm tươi mới hái trong núi, có thỏ con, còn có người mang rau dưa nhà trồng từ quê lên bán, còn có các loại hải sản Kim Tú Châu chưa nhìn thấy bao giờ …
Không riêng ba đứa trẻ đi không nổi, Kim Tú Châu cũng không nỡ rời đi, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào mấy loại hải sản, hỏi thăm vài câu, người bán nghe hỏi không hiểu lắm, cô cũng không hiểu đối phương nói gì, ông nói gà bà nói vịt một hồi lâu, Kim Tú Châu mua một túi tôm mang về.
Ba đứa trẻ hưng phấn nói: “Ở đây thích thật, muốn mua gì cũng có.” Ở địa phương khác không thể mua được đâu*.
*Hiện giờ đang trong thời kỳ bao cấp, nhà nước phân phối nhu yếu phẩm, muốn mua phải có tiền và tem phiếu. Có một số hoạt động mua bán tự phát (chui) của người dân chỉ cần tiền và bị cấm, người dân ở đây hoàn toàn là mua bán “chui”.
Kỳ thật Phó Yến Yến cũng thấy bất ngờ, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt, vùng duyên hải* bên cạnh là địa phương mở cửa đầu tiên, tuy rằng hiện giờ chính sách** chưa được thực thi rộng rãi, nhưng kỳ thật làn gió mở cửa đã thổi đến nơi này.
*Chỉ thành phố Thâm Quyến, sau là Đặc khu kinh tế Thâm Quyến, là nơi áp dụng chính sách “Cải cách và mở cửa” đầu tiên của Trung Quốc vào năm 1979. (Tác giả không tiện viết rõ địa danh)
**Chỉ chính sách “Cải cách và mở cửa” được thông qua vào ngày 18/12/1978.
Giống như thời gian trước cô Uông có nói với mẹ, chợ đen* trên huyện không có bên nào quản, cô Uông cũng mua được khá nhiều loại vải chất lượng tốt ở chợ đen, mà mua về mới phát hiện vải người ta bán lại là vải mà nhà máy mình dệt.
*Nơi tập trung những người mua bán “chui” như chú thích bên trên.
Kim Tú Châu không biết suy nghĩ trong lòng con gái, cô xách theo một túi tôm về nhà khách, mượn phòng bếp nhà khách, rửa sạch số tôm biển rồi bỏ vào nồi hấp.
Tôm biển không cần phải tẩm ướp thêm gia vị gì, chỉ cần bỏ thêm vài lát gừng vào hấp chung là được, hấp chín xong bốn mẹ con bê vào phòng ăn. Tôm biển ăn rất ngon, thịt tôm rất tươi, còn có vị ngọt đặc trưng của hải sản.
Ba đứa trẻ đều rất thích.
Lục Lục ăn xong lập tức giơ tay lên, “Buổi trưa con muốn ăn nữa.”
Kim Tú Châu lau khóe miệng cho cô nhóc, “Chờ ba con về rồi mua.”
Gần hết buổi sáng thì Giang Minh Xuyên trở lại, theo sau anh còn có một cậu lính trẻ, nhìn thấy Kim Tú Châu, cậu ta dùng tiếng phổ thông vẫn còn trọ trẹ chào một tiếng, “Chào chị dâu.”
Kim Tú Châu mỉm cười đáp lại.
Giang Minh Xuyên giải thích, “Cậu ấy là người bản địa, anh nhờ cậu ấy dẫn chúng ta đi tìm nhà, cố gắng trong chiều nay tìm được.”
Kim Tú Châu gật đầu, cô cũng hy vọng nhanh tìm được, bọn trẻ còn phải đi học nữa, đặc biệt là Hạ Nham giờ đã là năm đầu cấp ba rồi.
Buổi chiều, cậu lính tên Ngô Đại Đầu này mới dẫn Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu đi xem nhà, bọn trẻ đều không đi chung, hai đứa nhỏ ngủ rồi, Hạ Nham không ngủ, đang ngồi trước cửa sổ đọc sách.
Kim Tú Châu dặn dò Hạ Nham một tiếng, rồi cùng Giang Minh Xuyên đi ra ngoài. Tổng cộng cũng đi xem vài chỗ, phong cảnh nơi đây rất đẹp, non xanh nước biếc, theo Ngô Đại Đầu nói, ra khỏi nội thành đi về hướng bắc một đoạn đường là có thể nhìn thấy biển, nếu đi xe đạp chỉ cần mười phút là tới, rất gần.
Ngô Đại Đầu lại giới thiệu thêm, ở đây có rất nhiều loại trái cây, bọn họ đến muộn quá, vào mùa hè quả vải ở đây rất rẻ, có đôi khi đi trên đường có thể tiện tay hái.
Nghe vậy tâm trạng Kim Tú Châu càng thêm tốt, quả vải ở triều Đại Cảnh là loại quả quý hiếm, cho dù cô đã từng được sủng ái như vậy, nhưng khi mùa hè tới cũng chỉ có thể được chia vào quả, mà đây còn là Hầu gia cố ý thưởng cho cô, trong phủ ngoại trừ phu nhân và cô, không còn ai được ăn.
Sau khi tới đây, Kim Tú Châu đã được ăn không ít, nhưng cũng rất đắt, vào mùa cũng chỉ dám mua đôi ba lần.
Kim Tú Châu kéo áo Giang Minh Xuyên, thì thầm bảo: “Ở đây cũng khá tốt.”
Giang Minh Xuyên cười cô, “Tối hôm qua em có nói như vậy đâu.”
Nói mình vào nhầm cái động muỗi rồi, rốt cuộc là đi từ nơi thâm sơn cùng cốc này tới một nơi thâm sơn cùng cốc khác mà thôi.
Kim Tú Châu hừ một tiếng, không buồn quan tâm tới anh nữa.
Xem một lượt mấy căn nhà, cuối cùng Kim Tú Châu chọn một căn đối diện trường cấp ba, khu này tương đối yên tĩnh, hơn nữa căn nhà cũng không cũ lắm. Ngô Đại Đầu nói khu phố này trước kia đều là nhà địa chủ ở, căn nhà này trước kia cũng là nhà của một địa chủ, sau đó con cháu của địa chủ này nghiện thuốc phiện, tài sản trong nhà cứ đội nón ra đi cả bao gồm cả căn nhà này.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên cùng đi vào xem. Giang Minh Xuyên cảm thấy khá tốt, căn nhà nho nhỏ ba gian, có hơi giống tứ hợp viện ở thủ đô, ở giữa sân còn có một cái giếng.
Chỉ có Kim Tú Châu nhìn ra, căn nhà này trước kia hẳn là nơi ở của đám người làm công nhà địa chủ, vào trong sân, mặt sân đều được lát đá xanh, điều kiện cũng không coi là tệ, hẳn đây là nơi ở của quản sự và người làm.
Cô cũng không chê, nhìn một vòng sau đó nói với Giang Minh Xuyên là chọn căn này.
Ngô Đại Đầu cũng cảm thấy căn nhà này được, “Đoàn trưởng xem, tường nhà này đều được trát trắng mịn, căn nhà cũng sáng sủa, vừa nhìn đã thấy thoải mái, đặc biệt là còn đối diện trường học, cách trường trung học cơ sở và tiểu học cũng khá gần, xem ra mọi mặt đều khá tốt.”
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng.
Sau khi quyết định chọn căn này, Giang Minh Xuyên đi cùng với Ngô Đại Đầu tới tổ dân phố thuê nhà. Kim Tú Châu trở lại nhà khách thu dọn đồ đạc, Hạ Nham nghe tin đã tìm được nhà, cũng không làm bài tập nữa mà giúp Kim Tú Châu dọn đồ.
Lúc này đã hơn ba giờ chiều, Kim Tú Châu và bọn trẻ chuyển đồ đạc sang căn nhà mới thuê. Sau khi thuê nhà xong Giang Minh Xuyên tới tìm cô, báo với cô một tiếng rồi đi mất.
Anh phải về bên doanh trại quân đội mang chăn và các đồ đạc cồng kềnh đã gửi tới đây trước, nếu không buổi tối sẽ không có chỗ ngủ.
Trước đó sau khi biết Giang Minh Xuyên được thăng chức, Kim Tú Châu mới gói ghém chăn màn quần áo cả nhà chưa dùng đến gửi sang đây trước, định là cả nhà chuyển tới là có cái dùng luôn.
Buổi chiều Giang Minh Xuyên mượn một chiếc xe ba gác dùng chở thực phẩm của nhà ăn, chia số đồ đạc đã gửi trước đó thành ba chuyến chở về căn nhà mới thuê.
Anh mệt thở hồng hộc, Lục Lục nhìn thấy đau lòng không thôi, “Ba ơi, hay là ba nghỉ một lát đi?”
Giang Minh Xuyên nghe lời con gái trong lòng mềm nhũn, “Không sao đâu, ba không mệt.”
Lục Lục trề môi, “Người ba toàn mồ hôi mồ kê hôi rình mà còn nói không mệt.”
Giang Minh Xuyên giơ tay lên ngửi, quả thật có hơi hôi, chủ yếu là do ở bên này quá nóng.
Đã lập thu rồi, thế nhưng còn nóng hơn lúc giữa hè bên nhà cũ.
Lục Lục cũng thấy nóng nhưng mẹ nói cô nhóc còn nhỏ, không cho cô nhóc làm việc gì, cho nên cô nhóc cầm một chiếc quạt hương bồ lớn lượn qua lượn lại trong sân, cuối cùng ngồi ở bậc cầu thang đá ở cửa, chống cằm xem ba chuyển đồ đạc từ trên xe xuống, anh chị gái giúp chuyển vào trong nhà. Trường cấp ba phía đối diện đúng lúc tan học, rất nhiều anh chị lớn đeo cặp sách ùa ra, nhìn thấy nhà cô nhóc, đều tò mò xoay đầu nhìn.
Ở cổng trường còn có người bán kẹo bông gòn và que xiên, rất ồn ào nhốn nháo.
Lục Lục thấy, không khỏi tròn xoe mắt nhìn chăm chú.
Phó Yến Yến quay đầu lại, thấy em gái nhàn nhã tự tại, cũng không khỏi mỉm cười cong cong khóe mắt, khi Yến Yến xách theo một túi giày đi ngang qua em gái, không nhịn được nói: “Lấy chỗ tiền lẻ trong cặp sách của chị ra, chị em mình đi mua kẹo bông gòn ăn.”
Lục Lục hớn hở mở to hai mắt, “Thích quá.” Nói xong nhảy chân sáo chạy vào trong phòng.
Buổi tối, Kim Tú Châu dùng chiếc bếp lò cũ nấu ba món ăn, cả nhà ăn vô cùng ngon miệng.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà lại đi ra ngoài tản bộ, ở đây trời tối rất muộn, họ còn đi tới chỗ buổi sáng mua tôm biển, mua một chùm nho, vừa đi vừa ăn, tới khi về tới nhà trời vẫn còn chưa tối hẳn nên lại đi sang bên đường ngó trường cấp ba bên đó một lượt.
Kim Tú Châu nói với Hạ Nham: “Ngày mai chúng ta sang trường học xem thế nào, cố gắng để con nhập học sớm một chút.”
Hạ Nham cũng muốn được đi học sớm, đáp vâng.
Đột nhiên Lục Lục chỉ vào ráng chiều trên bầu trời nói: “Chị ơi nhìn kìa, là tiên nữ đang múa đấy.”
Cả nhà đều ngẩng đầu lên nhìn, thấy rạng mây trên trời trông có vẻ giống một cô gái cổ đại đang làm động tác phất tay áo, thật ra nếu không phải Lục Lục nói, mọi người sẽ không tưởng tượng theo hướng này, nhưng cô nhóc vừa nói như vậy rồi nên cả nhà đều cảm thấy rất giống.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên đều hiểu ý cười một tiếng, cảm thấy trí tưởng tượng của trẻ con thật là kỳ diệu.
Lục Lục đột nhiên lại nói: “Có hơi giống mẹ.”
Kim Tú Châu nghe xong sửng sốt.
Giang Minh Xuyên nhìn lên trời, lại nhìn sang Kim Tú Châu, cười nói: “Quả là có hơi giống.”
Kim Tú Châu nhìn đám mây trên bầu trời, chớp chớp mắt, cảm khái một tiếng: “Có khi là mẹ thật đấy.”
Chỉ có Lục Lục vô tư vui vẻ nói: “Vậy mẹ chính là tiên nữ rồi.”
Rồi quay sang đắc ý nói với chị gái: “Thế em chính là tiểu tiên nữ.”
Vốn trong đầu Phó Yến Yến đột nhiên có linh quang chợt lóe thì bị một câu này cắt ngang tắp lự, cô bé mỉm cười, yêu chiều nói: “Đúng rồi, em là tiểu tiên nữ.”
Hết chương 64
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kim Tú Châu: Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì bại lộ.
Giang Minh Xuyên: Vợ của tôi thật đẹp.
Hạ Nham: Kỳ tích kìa.
Phó Yến Yến: Em gái đáng yêu nhất.
Lục Lục: Ngoại trừ ba và anh trai, cả nhà đều là tiên nữ.