Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Giang Minh Xuyên đã ra khỏi nhà.
Kim Tú Châu vẫn còn đang ngủ, cô ngồi dậy từ trên giường nhìn Giang Minh Xuyên mặc quần áo, Giang Minh Xuyên xoay đầu nhìn, hẳn là tối hôm qua trời nóng, có vài sợi tóc mướt mồ hôi dán ở trên má cô. Giang Minh Xuyên hỏi cô tối hôm qua có ngủ ngon không?
Kim Tú Châu ngáp một cái, “Cũng tạm.”
Anh nói: “Hôm nay nếu em có rảnh thì tới Cung Tiêu Xã mua mấy cái màn, ở đây nhiều muỗi quá.”
Kim Tú Châu mơ mơ màng màng gật đầu.
Giang Minh Xuyên nhìn cô cười, lại nói thêm: “Nếu hôm nay anh không về, mấy mẹ con cứ ăn trước, không cần chờ anh đâu, anh cũng không biết có về được hay không. Để mấy hôm nữa anh hỏi thăm xem có thể mua xe đạp sớm chút không, có xe đi lại cũng tiện hơn.”
Kim Tú Châu lại gật đầu.
Giang Minh Xuyên mặc xong quần áo rồi tới bên bàn rót một cốc nước, anh quay người lại đưa cho Kim Tú Châu, buổi sáng mỗi ngày Kim Tú Châu thức dậy đều thích uống một cốc nước ấm.
Kim Tú Châu ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhận lấy uống.
Giang Minh Xuyên nghĩ ngợi, đột nhiên nói: “Vất vả cho em và con rồi, đi cùng anh chịu khổ.”
Anh vẫn luôn biết Kim Tú Châu muốn về thủ đô, cảm thấy ở đó điều kiện tốt. Thủ đô quả thật rất tốt, nhưng anh vẫn muốn được ở lại trong quân đội, dọc đường đi rất vất vả mà mấy mẹ con đều không than vãn câu nào, ngay cả Lục Lục nhỏ nhất nhà cũng rất hiểu chuyện.
Cô dạy dỗ bọn trẻ rất tốt.
Kim Tú Châu nghe vậy vốn định lắc đầu nói không vất vả gì cả, nhưng lời thốt ra miệng lại biến thành, “Anh là chồng em, là ba của bọn trẻ, chỉ cần cả nhà ta có thể ở bên nhau, đối với mấy mẹ con em mà nói có vất vả thế nào cũng không quan trọng.”
Rồi nói tiếp: “Anh cũng đừng thấy áy náy trong lòng, sống ở đâu cũng vậy mà, ở đây cũng rất tốt, có rất nhiều đồ ăn ngon, lại có rất nhiều cảnh đẹp, cũng coi như đi mở mang kiến thức.”
Những lời này của Kim Tú Châu là thật lòng thật dạ, đời trước cô chỉ quanh quẩn trong nhà hơn hai mươi năm, tuy rằng hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng cũng thường xuyên cảm thấy rất nhàm chán, đặc biệt là đọc càng nhiều sách, trong lòng càng thêm khát vọng thế giới của đàn ông. Cô cũng muốn một lần được nhìn thấy cảnh xuân tú lệ của Giang Nam, cũng muốn một lần được ngắm ánh chiều tà nơi biên ải, trong đầu mơ tới hình ảnh mình cưỡi trên lưng ngựa đi qua những con phố rộn ràng náo nhiệt…
Trước giờ phồn hoa và náo nhiệt bên ngoài đều không thuộc về những cô gái sống trong gia đình quyền quý như các cô.
Không ngờ rằng tới nơi này cô lại dùng một phương thức khác để thực hiện mộng tưởng của mình.
Cô đã từng đi xe lửa, từng ngồi thuyền, từng làm đầu bếp ở nhà ăn, từng tham gia triển lãm, đi làm kiếm tiền nuôi gia đình giống đàn ông… Ở nơi này, cô có cảm giác mình được tự do, dù là vật chất hay tinh thần đều có thứ thuộc về riêng cô.
Cho dù có một ngày, cô phải rời khỏi Giang Minh Xuyên và các con, cô cũng cảm thấy bản thân mình cũng đã sống được một cuộc đời trọn vẹn rồi.
Những thứ này vào kiếp trước cô thật sự không dám mơ tới.
Giang Minh Xuyên không hiểu được nỗi xúc động trong lòng Kim Tú Châu, chỉ cảm thấy khi nghe những lời này thì lòng anh thấy bùi ngùi, anh bắt chước dáng vẻ hàng ngày của Kim Tú Châu, cũng duỗi tay xoa đầu cô.
Kim Tú Châu tức giận trừng anh, “Tóc bị anh làm rối tung hết rồi.”
Giang Minh Xuyên chột dạ thu tay lại, anh nhận lấy cái cốc trong tay Kim Tú Châu, ngừng một chút rồi đột nhiên nói: “Em xem ở đó có gì?”
Kim Tú Châu cũng không nghĩ nhiều, nghe anh nói vậy mới theo bản năng quay đầu nhìn theo tầm mắt anh, mới vừa xoay đầu sang, bên môi đột nhiên thấy nóng lên, đám râu ngắn lởm chởm của anh còn quệt qua má cô.
Cô trợn tròn hai mắt, tới khi kịp phản ứng lại thì tên kia đã vội vàng chuồn mất.
Kim Tú Châu sờ sờ bị chỗ bị hôn, sau đó ghét bỏ kéo chăn lau mấy bận, sáng dậy anh còn chưa đánh răng đâu.
Nhưng lau xong lại không khỏi mỉm cười, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái trò này, thật không biết xấu hổ.
Buổi sáng sau khi bọn trẻ thức dậy, Kim Tú Châu dẫn cả ba ra ngoài ăn, ngày hôm qua cô đã thấy ven đường có mấy quán nhỏ chuyên bán mì sợi, sủi cảo, cũng không bị quản lý*.
*Ngay cả việc bán hàng ăn cũng chịu sự quản lý của nhà nước, không được tự phát.
Buổi sáng Kim Tú Châu và Lục Lục ăn sủi cảo, Hạ Nham và Yến Yến thì ăn một món tên là bún ốc Liễu Châu*, vừa cay lại vừa nặng mùi, Kim Tú Châu không ngửi nổi mùi đó, nhưng hai đứa trẻ dường như rất thích ăn, còn nói rất thơm.
*Bún ốc Liễu Châu được làm từ mì gạo, nước dùng là xương heo, xương bò được hầm trong nhiều giờ, được ăn kèm với ốc, măng ngâm chua, đậu phộng, váng đậu chiên, nấm, củ cải, đậu que,… tùy theo biến tấu của từng vùng miền. Thứ mùi nồng nặc, khó ngửi là do măng chua được lên men theo một công thức bí truyền.
Ăn xong, Kim Tú Châu lại mua một túi tôm to mang về, cô còn mua một loại hải sản vỏ cứng và xù xì, người bán hàng khoa tay múa chân giải thích cả nửa ngày, đoán chừng nói rằng chỉ cần cọ rửa sạch sẽ vỏ bên ngoài, bỏ thêm mấy lát gừng và hành lá vào hấp chung là ăn được, nước chấm thì tự mình pha chế theo khẩu vị là được.
Kim Tú Châu không cần pha nước chấm, lúc đi Tiền Ngọc Phượng tặng cô hai lọ tương ớt, bình thường khi ăn chỉ cần lắc đều rồi đổ ra chấm là xong.
Bốn mẹ con cảm thấy mỹ mãn trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Kim Tú Châu bảo Yến Yến ở nhà chơi với Lục Lục một lát, cô và Hạ Nham sang trường học phía đối diện xem thử.
Trước khi đi cô còn cố ý thay một bộ quần áo khá trang trọng, tóc cũng búi lên gọn gàng.
Hạ Nham đeo cặp sách đi sau cô, hai em gái tiễn hai mẹ con ra cửa, chờ người đi khuất rồi, nhóc Lục Lục lém lỉnh hỏi chị gái, “Anh đi học rồi, có phải mình cũng sắp đi học rồi không? Em không muốn đi học đâu.”
Phó Yến Yến buồn cười hỏi: “Em không muốn đi học thế em muốn làm gì?”
Lục Lục hiên ngang nói: “Em muốn ở nhà chơi, ăn các món ngon.”
Phó Yến Yến: “Không đi học thì không được ăn ngon.”
Lục Lục phản bác, “Đâu có phải, mẹ đâu có đi học, mẹ vẫn có thể ăn ngon.”
“Mẹ cũng học tập mà, không học tập sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Lấy đâu tiền ra mua đồ ăn ngon cho em? Nếu em có thể kiếm được nhiều tiền như thế thì cũng không cần đi học.”
Lục Lục bĩu môi không nói gì.
Kim Tú Châu dẫn Hạ Nham tới trường học bên đường, vừa tới cửa thì gặp được một cô giáo, sau khi nghe cô giải thích, cô giáo kia còn phải lên lớp nên mới bảo hai mẹ con đi tìm thầy chủ nhiệm giáo dục*, còn hướng dẫn hai mẹ con đường tới văn phòng thầy chủ nhiệm và tả sơ diện mạo của thầy.
*Ở các trường học của Trung Quốc thường có vị trí này, người này không phụ trách giảng dạy mà quản lý chung về việc học tập như đảm bảo kế hoạch học tập, giảng dạy, nề nếp, tác phong học tập…
Kim Tú Châu bày tỏ cảm ơn, sau đó dẫn Hạ Nham đi tìm thầy chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm là một thầy giáo trung niên, thầy đang ở trong văn phòng, cửa phòng đang mở, vừa đến gần đã nhìn thấy người, thầy đeo một cặp kính đen, đang cúi đầu viết lách gì đó.
Hạ Nham theo ý Kim Tú Châu, khẽ khàng gõ cửa.
Bên trong vọng ra tiếng, “Mời vào ——”
Kim Tú Châu và Hạ Nham một trước một sau bước vào phòng.
Thầy chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn hai mẹ con, nghi hoặc hỏi: “Hai người là?”
Kim Tú Châu bèn tỏ thái độ thành khẩn giải thích nguyên do, nghe thấy bọn họ là người nhà quân nhân, thầy chủ nhiệm vội đứng dậy, “Mời ngồi mời ngồi.”
Thầy còn pha trà mới Kim Tú Châu uống.
Kim Tú Châu cười nói: “Thầy đừng khách sáo, thầy cũng mau ngồi đi.”
Thầy chủ nhiệm vẫn rót một chén trà cho Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu sợ thầy không tin, còn lấy ra sổ hộ khẩu gia đình và giấy chứng nhận kết hôn trong túi ra, đưa cho chủ nhiệm xem, “Thầy xem đi. Chồng tôi mới vừa tới nhậm chức ở đây, vì tiện cho bọn trẻ đi học, mấy mẹ con chúng tôi mới ở lại trong thành phố, cũng nghe nói chất lượng dạy học của quý trường rất tốt, gia đình chúng tôi còn cố ý thuê một căn nhà ở đối diện, vốn dĩ định chờ sắp xếp ổn định mọi chuyện rồi mới nhập học cho bọn trẻ, nhưng tội lại sợ chậm trễ việc học tập của thằng bé. Năm nay thằng bé đã học năm đầu cấp ba rồi, thời gian rất gấp gáp, cho nên chúng tôi muốn được làm thủ tục nhập học cho thằng bé sớm một chút, không biết là có được không, cho dù chỉ ngồi nghe bài giảng cũng tốt rồi.”
Thầy chủ nhiệm nhận lấy sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận kết hôn Kim Tú Châu đưa. Thật ra cho dù cô không đưa ra thầy ấy cũng gần như tin tưởng. Kim Tú Châu nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, da dẻ thì trắng trẻo, vừa nhìn đã biết là không phải chịu vất vả gì, cậu con trai tuy rằng có hơi đen, nhưng vóc dáng cao lớn đĩnh đạc, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, trên người cũng mang theo vài phần khí chất của quân nhân.
Nhưng thầy vẫn mở ra xem, người trong ảnh chụp ở giấy chứng nhận kết hôn rất giống Kim Tú Châu, thay đổi cũng không nhiều, người đàn ông đứng cạnh cô trong ảnh chụp mặc quân trang, nhìn rất chính trực. Trong giấy chứng nhận kết hôn còn có số hiệu quân nhân của chồng cô, hoàn toàn có thể kiểm tra được. Còn trên sổ hộ khẩu viết rõ thông tin của một nhà năm người.
Kim Tú Châu lại bảo Hạ Nham đưa phiếu điểm của cậu ra, Hạ Nham mỉm cười lấy phiếu điểm và bài thi trong cặp ra, “Thưa thầy.”
Thầy chủ nhiệm nhận lấy nhìn qua, mới thấy thì ánh mắt đã sáng bừng lên, thành tích mỗi môn đều rất tốt, đặc biệt là ngữ văn, văn viết hết sức xuất sắc. Thầy ngẩng đầu vừa lòng nhìn cậu thanh niên trước mặt, thầy ấy thích đứa trẻ thành tích tốt hơn là người nhà quân nhân.
Hiện giờ đã tổ chức lại kỳ thi đại học, thêm một học sinh có thể đỗ đại học đương nhiên là chuyện tốt.
Thầy vội vàng nói: “Như vậy đi, hôm nay bắt đầu đi học luôn, không phải là chỉ ngồi giảng bài không đâu, tôi dẫn hai mẹ con tới lớp, trực tiếp ghi danh đi học là được.”
Trong lòng Kim Tú Châu thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nói: “Vậy thật sự là quá tốt rồi, có thầy giáo tốt như thầy, khó trách quý trường lại nổi danh nhường này, thật may mắn là hôm nay tôi dẫn con tới đây.”
Thầy chủ nhiệm nghe xong trong lòng càng thấy vui, “Nào có nào có, hiện giờ học tập là quan trọng nhất, không thể chậm trễ việc học tập của con trẻ được.”
Kim Tú Châu quay đầu nói với con trai: “Có nghe chưa, học tập cho tốt, không thể phụ lại tấm lòng của thầy giáo được.”
Hạ Nham dõng dạc đáp: “Con nhất định nhớ rõ nỗi vất vả của thầy giáo ạ.”
Thầy chủ nhiệm càng nghe càng vui, nói sẽ dẫn hai mẹ con tới lớp mười.
Vừa đi thầy vừa giải thích với Kim Tú Châu: “Trước kia trường chúng tôi rất đông học sinh, sau đó chỉ còn lại hai khối, một khối mười, một khối mười một. Nhưng giờ thì tốt rồi, kỳ thi đại học đã được khôi phục, mấy hôm nay rất nhiều học sinh tới đăng ký học, còn có thanh niên trí thức từ nông thôn trở về, bầu không khí học tập rất sôi nổi.”
Kim Tú Châu phụ họa: “Đây quả là chuyện tốt.”
“Đúng vậy, rốt cuộc cũng chờ tới ngày này.”
Chủ nhiệm dẫn hai mẹ con tới lớp 10-2, giao Hạ Nham cho giáo viên đang dạy, giáo viên cũng không nói thêm gì, dẫn luôn Hạ Nham vào lớp, thấy cậu có hơi cao nên bảo cậu ngồi ở phía cuối lớp.
Hạ Nham cũng không có ý kiến gì, lập tức đi xuống cuối lớp, khi đi ngang qua các bạn học trong lớp, rất nhiều bạn xoay đầu nhìn cậu.
Hạ Nham nhận thấy Kim Tú Châu đứng ngoài đang nhìn mình, lén vẫy vẫy tay, Kim Tú Châu cười một cái, sau đó cùng thầy chủ nhiệm đi khỏi
Sau khi hai người khách sáo nói mấy câu, Kim Tú Châu ra về, trước khi đi còn nói với thầy chủ nhiệm là ngày mai sẽ đưa tiền học phí cho con trai để nộp cho thầy.
Kim Tú Châu mới vừa ra khỏi cổng trường, đã nhìn thấy hai cô con gái ngổi trước cửa nhà. Thoáng thấy cô bước ra, Lục Lục đã huỳnh huỵch chạy đến, còn thò đầu nhìn đằng sau cô, nhíu mày hỏi: “Anh không ra ạ?”
Kim Tú Châu nhéo mũi cô bé, “Anh con còn phải đi học, buổi chiều sẽ dẫn hai đứa con tới trường học, thế là mẹ nhẹ nợ rồi.”
Lục Lục vừa nghe lập tức túm ống tay áo mẹ làm nũng, “Không muốn đâu, con chơi còn chưa có đã, mẹ ơi mẹ, mấy ngày hôm nữa con mới đi học có được không?”
“Vậy cũng được, vậy con ở nhà chơi một mình, để chị con đi học thôi.”
Lục Lục cũng không muốn chị gái đi học, “Chị cũng không đi học có được không?”
“Không được, chị con đã lên cấp hai rồi, không đi học sau này thi không đậu đại học được.”
Lục Lục hứ một tiếng, dạo này cô nhóc đã biết rồi, thi đại học là chuyện rất quan trọng. “Vậy được rồi, thế con cũng đi học.”
Kim Tú Châu tức giận xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái, “Đúng là con bọ bám đuôi chị gái con.”
Lục Lục nghe xong vui tươi hớn hở cười, “Con không phải là bọ bám đuôi, con là áo bông nhỏ của chị.”
Kim Tú Châu: “Vậy chị con sẽ nóng chết.”
“Vì sao?”
“Con ấm áp như vậy, con bé có thể không nóng sao?”
Lục Lục còn ngốc nghếch quay đầu lại hỏi chị gái, “Chị ơi, chị có nóng không?”
Phó Yến Yến bị chọc cười, hỏi lại cô nhóc, “Em đoán xem?”
Lục Lục nghiêm trang nói: “Mẹ, chị nói không nóng.”
Kim Tú Châu và Phó Yến Yến đều phì cười, Kim Tú Châu lại nhéo má cô nhóc, “Đúng là con nhóc dở hơi.”
Lục Lục cũng vui vẻ cười, một tay nắm tay mẹ, một tay nắm tay chị gái, miệng thì vui vẻ hát “Trên thế gian chỉ có mẹ là tốt nhất. Trên thế gian chỉ có chị là tốt nhất*…”
*Cô bé chế lời bài hát thiếu nhi “Trên thế gian chỉ có mẹ là tốt nhất”, bài hát gốc chỉ có câu đầu mà không có câu sau.
Phó Yến Yến nghe tiếng ca vui sướng của em gái, tâm tình cũng tốt lên theo. Hồi đó khi Kim Tú Châu mang thai, cô bé còn nghĩ em trai hoặc em gái này chẳng có quan hệ gì mấy với mình cả, nhưng giờ cô bé đột nhiên cảm thấy, có em gái thật tốt.
Buổi trưa, Hạ Nham về nhà ăn cơm xong là phải quay lại lớp học tiếp.
Lúc ăn cơm, cậu không nhịn được than với Kim Tú Châu: “Một đám quá liều mạng lao đầu vào học, hết tiết còn chẳng đi nhà vệ sinh, cũng không có đứa nào nói chuyện cả, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh trong lớp học bài.”
Trước đó cậu còn cảm thấy Dương Anh Hùng học tập gian khổ, vì muốn được học cùng lớp với cậu và Ngụy Ninh Thanh, cậu ấy còn cố ý nhảy một lớp, mọi ngày tan học là làm xong hết bài tập, buổi tối về nhà lại đọc sách chuẩn bị bài. Giờ so sánh với đám bạn mới này thì Dương Anh Hùng còn chưa được coi là chăm chỉ, những bạn này mới thật sự nỗ lực.
Phó Yến Yến tức giận nói: “Có thể không cố gắng sao? Không nỗ lực sẽ không thi đậu đại học.”
Đời trước thành tích của Hạ Nham vốn nát bét, sau đó vì muốn thi vào trường quân đội nên đã đổ ra biết bao nhiêu mồ hôi công sức. Chỉ tiếc, cuối cùng hết thảy đều tan thành mây khói.
Lần này, Hạ Nham và Đường Doanh đều rời đi, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như đời trước nữa.
Hạ Nham gật đầu, sau đó dùng vẻ mặt đau khổ nói với mẹ và em gái: “Thầy giáo giảng bài con nghe không hiểu, tốc độ nói lại nhanh.”
Phó Yến Yến nghe xong mím môi cười.
Hạ Nham xoay đầu nói: “Em cũng chẳng vui vẻ được bao lâu đâu, em cũng sắp đi học rồi đấy.”
Phó Yến Yến nhướng mày không nói gì, nghĩ thầm khiến anh thất vọng rồi, thật sự là em nghe hiểu được đấy.
Đời trước cô bé theo Kim Tú Châu xuống phía Nam, quả thật lúc đầu giao tiếp gặp khó khăn, nhưng sau đó dần dần có thể dung nhập, “Cứ nghe nhiều một chút đi, nghe rồi sẽ hiểu.”
Chuyện này Kim Tú Châu cũng không giúp được cậu, đầy vẻ thông cảm bảo: “Chỉ có thể gắng nghe nhiều một chút, con thông minh như vậy, nhất định chẳng bao lâu là học được.”
Hạ Nham hừ một tiếng, cậu đã trưởng thành, mẹ còn dùng cách làm như khi còn nhỏ này để dỗ dành cậu
Cơm nước xong xuôi, Hạ Nham bê bát đũa đi rửa rồi quay lại trường học.
Tuy rằng bình thường lúc nào cũng cười hi hi ha ha, nhưng trong xương cốt vẫn là kiêu ngạo háo thắng, cậu không muốn mình thua kém bạn bè.
Buổi chiều, Kim Tú Châu dẫn hai con gái tới trường trung học cơ sở và trường tiểu học gần đó, hai trường học ở sát cạnh nhau, rất thuận tiện đưa đón hai đứa đi học.
Sau khi tìm lãnh đạo trường nói chuyện, lại hẹn ngày mai sẽ dẫn bọn trẻ tới trường.
Lúc về đã là hơn bốn giờ chiều, Kim Tú Châu và hai con đi dạo con phố kia một vòng, buổi trưa cô làm món tôm biển và loại hải sản gọi là hàu kia, bọn trẻ đều bảo ăn rất ngon, Kim Tú Châu quyết định lại mua thêm loại hải sản khác, thứ gì chưa từng ăn đều muốn nếm thử.
Cô còn kéo hai con gái tới chọn.
Lục Lục muốn ăn con cua to, Phó Yến Yến vốn dĩ không muốn chọn, thế nhưng khi ánh mắt dừng trên con mực, cô bé đắn đo một lát rồi chỉ ngón tay theo hướng đó.
Kim Tú Châu cũng không nghĩ nhiều, thuần thục khoa tay diễn tả muốn mua cua và mực, còn hỏi cách chế biến thế nào.
Lục Lục ngồi xổm trước sạp hàng, tò mò nhìn các loại hải sản khác.
Chỉ có ánh mắt Phó Yến Yến dừng ở phía sau lưng Kim Tú Châu, cô bé nhìn thấy vẻ mặt Kim Tú Châu không hề có chút miễn cưỡng nào, từ lâu cô bé đã biết Kim Tú Châu bây giờ và đời trước không hề giống nhau, nhưng vẫn không nhịn được hồi tưởng lại quá khứ.
Đời trước khi xuống phía Nam, có dịp cuối tuần được nghỉ cô bé về nhà đi cùng Kim Tú Châu mua thức ăn, khi tới chợ cô bé nhìn thấy một bé gái đi theo mẹ làm nũng đòi mua con mực, người mẹ mua ngay cho em ấy. Khi đó cô bé nhìn mà hâm mộ, cũng không biết lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào mà cô bé lại bắt chước bé gái kia quay sang làm nũng với “Kim Tú Châu”, nói mình muốn ăn mực.
Nhưng khi đó nhất thời cô bé đã quên mất, “Kim Tú Châu” là “Kim Tú Châu”, người khác là người khác, “Kim Tú Châu” lúc đó đã mắng cô bé xơi xơi là chẳng làm được trò trống gì, suốt ngày chỉ biết ăn ăn…
Cũng chẳng màng ở chợ bán thức ăn có bao nhiêu người nhìn, ánh mắt của những người đó cho tới bây giờ Phó Yến Yến vẫn còn chưa quên được.
Thật ra có rất nhiều lúc Phó Yến Yến đã cảm thấy oán niệm của mình đã tiêu tan rồi, ít nhất vào giờ khắc này khi Kim Tú Châu hỏi cô bé muốn ăn gì, cuối cùng cô bé lại lựa chọn chỉ vào con mực, cũng muốn một kết cục viên mãn cho cô gái nhỏ đời trước chỉ có thể đứng im nghe mắng dưới ánh mắt của biết bao người.
Cô muốn nói với cô bé khi đó rằng, nhìn này, hôm nay mẹ đã mua mực cho cậu rồi kìa.
Kim Tú Châu mua xong dẫn hai con gái về nhà.
Buổi tối cô hấp cua, còn mực thì xào, khi mua mực người bán hàng đã làm sạch sẽ cho cô rồi, khi mang về chỉ cần rửa sạch lại rồi đem xào là được.
Mùi vị của mực rất ngon, ăn còn dai dai giòn giòn, Lục Lục rất thích ăn.
Mà Yến Yến lại ăn rất ít, Kim Tú Châu thấy thế thì gắp thêm vào bát cô bé một ít, “Mua cho con ăn đấy, con ăn nhiều một chút.”
Phó Yến Yến gật đầu, cô bé gắp một miếng lên ăn, thầm nghĩ hóa ra món mực có vị thế này.
Buổi tối, Giang Minh Xuyên không về. Cả nhà ăn cơm xong, Hạ Nham lại quay về trường học tiếp, trước khi đi cậu còn dặn Kim Tú Châu: “Mẹ, buổi tối mọi người đi ngủ sớm một chút, không cần phải chờ con đâu, tường nhà thấp, con trèo tường vào là được.”
Kim Tú Châu không yên tâm về cậu, “Vậy buổi tối con cũng đừng học quá khuya, sức khỏe quan trọng nhất, con mới học lớp mười thôi, đừng gắng sức quá.”
“Vâng.”
Kim Tú Châu nhìn theo Hạ Nham ra cửa, nhìn bóng cậu rất nhanh đã biến mất phía bên đường, không khỏi lắc đầu, nói với hai con gái: “Anh trai các con cũng quá chăm chỉ rồi.”
Phó Yến Yến nói toạc móng heo, “Anh ấy đang sợ các anh Ngụy Ninh Thanh với Dương Anh Hùng học chăm chỉ hơn, tới kỳ thi điểm thấp hơn hai người họ thì không biết giấu mặt vào đâu.”
Kim Tú Châu cười, “Thảo nào.”
——
Mấy ngày tiếp theo, bọn trẻ đều đi học cả, buổi sáng Kim Tú Châu ở nhà vẽ tranh, buổi chiều đọc sách, thời gian trôi qua khá là nhàn nhã, điểm duy nhất không tốt là không có ai để nói chuyện phiếm với cô. Không giống trước đây khi sống trong doanh trại, ngày nào cô cũng ở cùng Phương Mẫn, cho dù Phương Mẫn chẳng thích nói nhiều, nhưng vẫn có người ở cạnh.
Vào tối thứ bảy, Giang Minh Xuyên về nhà, còn đi một chiếc xe đạp 28 Đại Giang* mới tinh về, yên sau xe chở theo khá nhiều thứ, là một số quần áo và giày tạm thời chưa dùng đến, lần trước gửi sang đây họ chưa lấy về.
*Loại xe đạp thịnh hành ở Trung Quốc thập niên 70, bánh xe có đường kính 28 inch nên có tên gọi như vậy.
Sau khi dỡ hết đồ xuống, Hạ Nham hưng phấn muốn đi thử xe, nhưng cậu còn chưa biết đi xe đạp, muốn hai em gái đỡ đằng sau xe, Lục Lục đỡ một lát là thấy chán, cô bé cũng muốn chơi cùng.
Cuối cùng không còn cách nào, Giang Minh Xuyên đành giữ xe cho cậu.
Hạ Nham lớn gan, chỉ tập một lát là đi được xe rồi.
Giang Minh Xuyên nhìn mà vui mừng, lùi sang bên cạnh nói với Kim Tú Châu: “Thằng nhóc này có tiềm chất tham gia quân ngũ.”
Kim Tú Châu nghe mà phì cười, “Thế này đã là có tiềm chất?”
Giang Minh Xuyên cười nói: “Em không hiểu, trước kia ba thằng bé học mấy thứ này rất nhanh, mấy loại xe tải quân sự ấy, hồi đó dạy một lần mà rất nhiều người không lái được, còn ba thằng bé lái được ngay, mấy thứ lái thử, vận hành này kia ba thằng bé là người học được nhanh nhất.”
Giờ anh nhớ lại vẫn thấy rất hối hận, khi đó nếu không phải anh bị thương, người tham gia nhiệm vụ ấy sẽ là anh.
Kim Tú Châu nghe xong cũng thấy bất ngờ, cô rất ít nghe Giang Minh Xuyên nhắc tới cha ruột của Hạ Nham.
Kim Tú Châu nghe ra sự bùi ngùi trong giọng anh, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nói: “Nếu ba thằng bé nhìn thấy, hẳn là sẽ rất vui lòng, anh đã dạy dỗ thằng bé rất tốt.”
Giang Minh Xuyên cười, trong lòng có phần tự hào. Anh cũng cảm thấy Hạ Nham như bây giờ rất tốt.
Phó Yến Yến đang đứng trên bậc thang, nghe thấy những lời này, cô bé quay đầu nhìn về phía ba Giang, lại nhìn Hạ Nham đang chạy xe đạp ngoài cổng, đột nhiên cô bé nhớ đến đời trước không biết vì chuyện gì Hạ Nham cãi nhau với ba Giang, lúc ấy Hạ Nham đột nhiên hét lên một câu, nếu không phải vì ông ba tôi sẽ không chết.
Khi đó ba Giang rơi vào trầm tư, ba nhìn Hạ Nham trước mặt, cuối cùng gục đầu xuống xoay người rời khỏi.
Mà cô bé thấy Hạ Nham cũng đỏ hoe mắt. Đời trước trong căn nhà đó, không ai thấy vui vẻ cả.
Không biết có phải vì lần này chuyển tới phía Nam hay không, mấy ngày nay Phó Yến Yến luôn nhớ tới chuyện quá khứ.
Hạ Nham chở Lục Lục đạp xe một lát, buổi tối ăn cơm xong, cậu lại vội vàng chạy lên trường học tiết tự học buổi tối, trong trường học không có đèn, mỗi học sinh đều phải mang theo nến, Kim Tú Châu bảo cậu cầm đèn pin của nhà đi, cô cảm ánh sáng của nến quá tù mù, không tốt cho mắt.
Nhưng Hạ Nham không nghe, cậu nói chỉ có mình như vậy thì quá phô trương, sợ các bạn học nhìn hâm mộ.
Cậu đã sớm ý thức được, trong nhà cả ba và mẹ đều có thể kiếm tiền, cho nên so sánh với rất nhiều bạn học, cậu và các em gái đều có điều kiện sinh hoạt tốt, ăn ngon mặc đẹp, nhưng cậu không muốn ỷ vào điểm này khiến cho mình có cảm giác ưu việt hơn các bạn học, để các bạn hâm mộ mình.
Cậu đã nói với Kim Tú Châu, ngày nào cậu cũng tập theo bài tập điều tiết mắt mà cô giáo dạy, buổi tối chỉ đọc sách làm bài tập dưới ánh nến một lúc không hề gì.
Kim Tú Châu cũng không phản đối gì nữa
Giang Minh Xuyên cảm thấy con trai làm đúng, anh bảo Kim Tú Châu không cần lo lắng.
Kim Tú Châu phát sầu, “Con trai thiện lương như vậy cũng không biết là tốt hay xấu nữa?”
Giang Minh Xuyên không hiểu, “Đương nhiên là chuyện tốt.”
Kim Tú Châu không buồn để ý tới anh, xoay người nói với hai con gái rằng chớ có học theo ba với anh trai hai đứa.
Phó Yến Yến cảm thấy cô lo lắng vô ích, “Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc mà, ba cũng vậy đó thôi.”
Sau này e là Hạ Nham cũng chẳng kém cạnh gì.
Kim Tú Châu cốc nhẹ đầu cô bé, phì cười nói: “Không biết lớn nhỏ gì cả.”
Phó Yến Yến hứ một tiếng.
Ngày hôm sau, Giang Minh Xuyên lái xe đạp chở cả nhà ra bờ biển gần đó chơi, Kim Tú Châu ôm Yến Yến ngồi ở yên sau, Hạ Nham và Lục Lục ngồi ở thanh ngang đằng trước.
Một chiếc xe đạp chở năm người, cũng may sức Giang Minh Xuyên khỏe, bằng không e là chẳng đạp nổi.
Cả nhà tới bờ biển tương đối sớm, bởi vì Yến Yến nói muốn ngắm mặt trời mọc, nhưng không nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng mà lại thấy rất nhiều cư dân đi nhặt hải sản ven bờ biển, trong tay mỗi người đều cầm theo cái xẻng nhỏ và cái sọt.
Cả nhà Kim Tú Châu tò mò qua xem thử, ngoại trừ mấy con như cua, sò, còn có con gì* trông như con giun đất vừa dài vừa trơn, họ cũng đã từng nhìn thấy con này ở sạp bán hàng trên phố, nhưng bởi vì trông nó hơi ghê ghê, nên họ không dám mua về ăn.
*Đang nói tới con sá sùng, là loại hải sản có nhiều nhất ở vùng biển Quảng Ninh nước ta. Sá sùng tươi hay khô đều là đặc sản, sá sùng tươi có thể đem xào, nấu canh, nấu cháo…
Không ngờ rằng sau khi hỏi thăm, những người dân ở đây nói con này là đặc sản đấy, ăn ngon lắm, còn hướng dẫn Kim Tú Châu cách chế biến.
Nghe xong một nhà năm người đưa mắt nhìn nhau, không cần suy nghĩ bắt đầu xông vào bắt, Kim Tú Châu khi đi ra ngoài mang theo mũ, lúc này cũng không màng có nắng hay không, lấy mũ ra đựng.
Hạ Nham còn cởi phứt áo ngắn tay trên người ra, thắt nút lại coi như cái túi để đựng.
Giang Minh Xuyên sợ cái xe đạp mới mua bị trộm, bèn cẩn thận dắt theo sau. Một lát sau, có thuyền từ biển về, Kim Tú Châu thấy có người qua đó mua hải sản, cũng đi theo góp vui, sau đó mua được rất nhiều đồ ngon.
Cuối cùng một nhà năm người thắng lợi trở về, trên đường Kim Tú Châu còn nói: “Nếu không phải khoảng cách quá xa, em thật muốn gửi một ít về cho nhà Phương Mẫn.”
Giang Minh Xuyên đang đạp xe, nghe cô nói vậy, thở hồng hộc nói: “Chờ tới mùa đông đi, mùa đông trời lạnh sẽ giữ được lâu.”
Lục Lục cảm thấy hơi nóng, uể oải ngồi tựa vào ngực ba, giục ba đạp xe nhanh một chút, cô nhóc muốn có gió thổi vào mình.
Giang Minh Xuyên cắn răng đạp mạnh hơn.
Lục Lục vung vẩy cánh tay nhỏ, “Ba ơi ba, cố gắng một chút.”
Phó Yến Yến nhìn lưng áo ướt đẫm của ba, lại nhìn đoạn đường dốc thoai thoải này, trong lòng có chút đồng cảm với ba, cô bé xoay đầu nhìn Kim Tú Châu phía sau, thấy mẹ đang quay đầu nhàn nhã ngắm phong cảnh đằng xa.
Thấy ánh mắt của cô bé, mẹ còn lặng lẽ chớp chớp mắt.
Hầy, hay lắm, là cô bé lo bò trắng răng mà thôi.
Hết chương 65.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kim Tú Châu: Đàn ông vất vả chả sao, đừng để bản thân mình vất vả là được.
Giang Minh Xuyên: Chở toàn tổ tông, xót xe đạp mới quá.
Hạ Nham: Ba cố lên.
Phó Yến Yến: Thôi, coi như chẳng thấy gì đi.
Lục Lục: Con muốn gió thổi mát.