Về đến nhà, Giang Minh Xuyên mang số hải sản bắt được đi rửa sạch sẽ để chuẩn bị chế biến, mấy thứ như tôm cua anh xào chung với tương ớt của nhà, mấy con khác không biết phải nấu như thế nào nên đem hấp hết.
Hạ Nham đang làm bài tập, Kim Tú Châu tìm tới một tờ giấy để viết thư, cô tính viết về trải nghiệm mấy ngày hôm nay rồi gửi cho Phương Mẫn. Kim Tú Châu biết, mọi khi Phương Mẫn sáng tác đều cần mấy thứ linh cảm gì đó, có rất nhiều vật và việc cô ấy mới chỉ thấy qua sách vở, cơ hội ra ngoài chơi rất ít, cho nên mỗi lần nghe thấy chuyện hay chuyện lạ thì đều thích viết vào trong sách của mình.
Kim Tú Châu cảm thấy trải nghiệm mấy hôm nay rất thú vị, cô kể tỉ mỉ chuyện mình đi qua núi, được ăn hải sản, nghe tiếng địa phương, sợ cô ấy không tưởng tượng ra, còn vẽ thêm rất nhiều hình minh họa.
Lục Lục vốn đang ngồi xổm trong sân ngắm kiến, sau đó cảm thấy nắng quá nóng, nên mới chạy vào nhà xem mẹ với anh trai viết chữ. Chữ anh trai viết nhìn quá phức tạp, cô nhóc mới biết có mấy chữ, nhìn không hiểu lắm cho nên lại chạy đến bên mẹ, thấy mẹ vẽ rất nhiều tranh mới tò mò cầm chơi.
Cô nhóc còn cầm tranh đi khoe với chị gái. Phó Yến Yến đang vo gạo giúp ba ở trong bếp. Lục Lục vui vẻ nói: “Chị ơi nhìn này, mẹ vẽ đấy, đẹp không?”
Trước kia Kim Tú Châu vẽ tranh, Lục Lục cũng thấy rồi, lúc đầu sẽ cảm thấy độc đáo nhưng sau đó lại thấy không thú vị nữa, đều là mấy hình hoa văn hoặc gì đó tương tự, không giống như mấy tranh này, trên đó có người, có phong cảnh, còn có mấy câu đối thoại đơn giản, hơn nữa đều là chuyện mấy ngày nay bọn họ đã trải qua, Lục Lục rất thích.
Phó Yến Yến xoay đầu nhìn, không khỏi thấy sửng sốt.
Lục Lục đã xoay người sang khoe khoang với ba, “Ba ơi, ba mau nhìn này, đây là tranh mẹ vẽ đấy.”
Giang Minh Xuyên tranh thủ nhìn qua, rất nể tình khen ngợi: “Tranh đẹp quá.”
Lục Lục gật đầu như gà mổ thóc, “Con thích lắm, con muốn mẹ tặng cho con.”
Nói xong cô nhóc chạy vụt ra ngoài, một lát sau bên ngoài truyền đến tiếng hai mẹ con nói chuyện, Lục Lục quấn lấy Kim Tú Châu đòi tranh, Kim Tú Châu nói tranh này vẽ cho cô Phương, nếu thích ngày mai sẽ vẽ cho cô bé một bức khác.
Lục Lục nghĩ ngợi một hồi, nói cô nhóc cũng muốn vẽ tranh tặng Phồn Phồn.
Chờ nấu xong cơm, Giang Minh Xuyên và Phó Yến Yến ra phòng ngoài đã nhìn thấy Lục Lục tay cầm bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy, vừa vẽ vừa lẩm bẩm nói gì mà chó con mèo con.
Giang Minh Xuyên gọi mấy mẹ con ra ăn cơm trước đã.
Lúc ăn cơm, Phó Yến Yến đột nhiên nói: “Chẳng phải mẹ vẫn luôn muốn viết một cuốn sách sao? Con cảm thấy mẹ có thể vẽ sách tranh đấy.”
Giống như đời sau gọi là truyện tranh, rất nhiều người thích đọc, còn cả truyện tranh thiếu nhi, hỗ trợ trẻ con học lớp vỡ lòng.
Kim Tú Châu nghe nhưng chưa hiểu, “Ý con là sao?”
Đương nhiên là cô muốn xuất bản một cuốn sách, mỗi lần nhìn thấy sách của Phương Mẫn đoạt giải gì đó, trong lòng cô vô cùng hâm mộ. Nhưng cô tự biết mình không có thiên phú này, văn chương mà cô viết ra không có một nhà xuất bản nào chọn cả, còn nhận xét cô dùng câu từ quá sức phức tạp, lại thích trích dẫn điển tích điển cố, có mấy câu bọn họ còn chưa từng đọc thấy ở đâu, được coi như là viết vô căn cứ.
Kim Tú Châu cũng không giải thích rõ được, cứ sửa đi sửa lại, nhưng vẫn luôn thấy không hề có cảm hứng.
Phó Yến Yến giải thích: “Mẹ có thể vẽ giống như chiều nay viết thư cho cô Phương Mẫn ấy, kể một câu chuyện bằng tranh, sau đó gửi cho bên nhà xuất bản, tòa soạn báo, xem có thể xuất bản thành sách hay không? Con cảm thấy mẹ vẽ rất sinh động, cũng rất rõ ràng, nếu có thể xuất hiện một số nhân vật có đối thoại thì càng tốt hơn. Mẹ không nhất thiết phải viết cho người lớn đọc, có thể viết cho các em bé cỡ tuổi em gái đọc, dạy bọn trẻ một số tri thức cơ bản, giống như mẹ dạy em học Tam Tự Kinh vỡ lòng vậy ấy.”
Kim Tú Châu nghe hiểu chuyện này, ý con gái lớn là cô hãy viết sách bằng cách vẽ tranh.
Nhưng trong lòng cô có chút đắn đo, cảm thấy so với những sách mà Phương Mẫn viết, mình viết sách như này có vẻ chẳng đáng kể gì.
Phó Yến Yến cúi đầu đột nhiên nói một câu, “Mẹ vẽ, luôn có những chi tiết nhỏ nhặt bình thường nhưng lại chạm tới cảm xúc của người xem, cũng luôn chú ý đến những tiểu tiết mà mọi người thường xuyên bỏ qua, những thứ này đối với trẻ con mà nói, đều vô cùng mới lạ.”
Kim Tú Châu vốn đang không hề dao động, nghe thấy lời này của con gái, cũng thấy động lòng.
Có lẽ bởi vì bản thân cô không phải là người của thế giới này, cho nên rất nhiều thời điểm, Kim Tú Châu đều mang theo nhiệt tình và lòng tò mò cực hạn đối với mọi việc xảy ra.
Con gái nói những lời này đột nhiên làm cô có linh cảm, nếu thật sự phải viết một quyển sách bằng tranh, cô đã nghĩ ra mình muốn vẽ gì.
Hạ Nham nghe thấy lời em gái nói, cũng hùa theo cổ vũ: “Mẹ vẽ đi, mẹ vẽ rất đẹp, nếu được xuất bản sách, con cũng muốn được tặng một quyển để khoe với các bạn, để các bạn đều biết mẹ vừa là tác giả vừa là họa sĩ.”
Kim Tú Châu nghe thấy trong lòng nhiệt huyết dâng trào, nhưng vẫn nói: “Để mẹ ngẫm lại đã.”
Ăn cơm xong, bọn trẻ đều nghỉ ngơi ở nhà, Kim Tú Châu đi cùng Giang Minh Xuyên một chuyến tới doanh trại quân đội.
Mấy ngày nay Giang Minh Xuyên ngủ trong ký túc xá của bộ đội, Kim Tú Châu hỏi anh có thiếu thứ gì không, anh do dự một hồi rồi nói không thiếu gì cả, Kim Tú Châu thấy anh như vậy, trong lòng không yên tâm, quyết định qua xem thử một lần.
Doanh trại của Giang Minh Xuyên cũng ở trong núi, đường rất khó đi, có vài đoạn đường phải xuống đẩy xe, đi mất hơn một giờ, hai người mới tới nơi.
Bên ngoài nhìn rất bình thường, nhưng sau khi vào cổng lớn mới phát hiện bên trong rất rộng, nhưng không giống doanh trại quân đội trước kia bên trong đều là đất bằng, từng tòa nhà ngay ngắn thẳng hàng nhìn rất thích mắt, nơi này được xây dựng tựa vào núi, rất nhiều căn nhà được xây ở giữa sườn núi.
Ký túc xá của Giang Minh Xuyên cũng ở giữa sườn núi, là một dãy nhà một tầng gạch xanh ngói đen, chung quanh toàn là cây, nhìn từ xa còn không thấy rõ.
Hai người dắt xe tới trước phòng ký túc của anh, Giang Minh Xuyên dựng xe ở cửa, sau đó móc ra chìa khóa trong túi ra mở cửa, phòng của anh ở ngay gần đường đi.
Lúc đang chờ mở cửa, một người phụ nữ trung niên xách theo một thùng đựng quần áo từ con đường nhỏ bên cạnh đi qua, nhìn thấy Giang Minh Xuyên chị chủ động chào hỏi, “Đoàn trưởng Giang đã trở lại rồi à?”
Giang Minh Xuyên quay đầu cười nói, “Đúng rồi, cũng tiện dẫn vợ tôi tới đây một lần.”
Kim Tú Châu đứng ở bên cạnh cũng mỉm cười, “Chào chị dâu.”
Người phụ nữ vội vàng xua xua tay, khách khí nói: “Chị dâu cái gì chứ, chồng tôi còn là cấp dưới của đoàn trưởng Giang mà.”
Kim Tú Châu cười nói: “Đàn ông là đàn ông, giữa phụ nữ chúng ta quan tâm gì những thứ đó.”
Người phụ nữ nghe xong cũng cười, “Vậy hai người cứ bận việc của mình đi, tôi về nhà trước.”
Kim Tú Châu dịu dàng nói: “Đường không dễ đi, chị đi cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Nói xong chị ta lại nhấc thùng lên, bước nhanh về con đường phía sau.
Giang Minh Xuyên mở cửa, Kim Tú Châu đi theo anh vào ngó quanh một lượt, căn phòng không lớn lắm, nhưng đồ dùng cần thiết đều đầy đủ cả, một chiếc giường, một cái bàn, một giá sách dựa sát tường và một chiếc tủ quần áo.
Kim Tú Châu đi quanh một vòng, sau đó sờ sờ tấm chăn, quả nhiên, khá ẩm.
Giang Minh Xuyên đi đến bên bàn, rót cho Kim Tú Châu một cốc nước uống, “Ở đây không được rộng như doanh trại trước kia, tòa nhà cao tầng cho các gia đình ở cũng không có mấy căn, đều là những căn nhà cũ, cũng không có trường học, nếu không anh đã đón mấy mẹ con tới đây.”
Ngày thường ở nhà cảm thấy bọn trẻ rất ồn ào, giờ không còn ai ồn ào nữa, anh lại cảm thấy quạnh quẽ. Đặc biệt là mấy ngày nay toàn ngủ một mình, anh đều thấy không quen, luôn mất ngủ.
Nhưng anh là một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi, những lời này không dám nói ra, nếu để người ta biết anh rời khỏi vợ con đã không chịu nổi, còn không biết sẽ chê cười anh như thế nào.
Kim Tú Châu bưng cốc nước ngồi trước bàn uống, trên bàn trước bày một quyển sách, nhưng mới chỉ đọc được vài trang, đang gấp đánh dấu ở trang thứ sáu.
Giang Minh Xuyên lấy kẹo vừng trên giá sách đưa cho Kim Tú Châu, “Hai hôm trước một cậu lính đem biếu anh, bảo là vợ cậu ta gửi sang đây, mới chia một ít cho anh. Vốn định mang về cho mấy mẹ con ăn, mà ngày hôm qua quên mất.”
Kim Tú Châu cầm lấy một chiếc nếm thử. Giang Minh Xuyên đi đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại, còn kéo cả mành lên.
Trong phòng đột nhiên tối sầm xuống, Kim Tú Châu còn đang cảm thấy kỳ lạ, “Anh làm gì vậy?”
Kẹo vừng ăn rất thơm, trong miệng đầy vị ngọt ngào và mùi thơm của vừng, còn có mùi hoa quế nhàn nhạt.
Giang Minh Xuyên bế cô từ trên ghế lên, đi đến hướng chiếc giường, lúc này Kim Tú Châu mới nhận ra, mặt đỏ bừng lên.
Cô còn đang thắc mắc đang yên đang lành sao người này lại đề nghị mình tới đây một chuyến, tuy rằng trước đó cô chủ động đề cập, nhưng cũng vì anh diễn sâu làm cô lầm tưởng rằng ở đây thiếu thốn gì đó mà anh không tiện nói thẳng.
Giang Minh Xuyên đặt cô xuống giường, anh cũng nằm xuống.
Kim Tú Châu còn muốn ngăn anh lại, nói nhỏ: “Giờ ban ngày ban mặt, anh cũng không sợ bị người khác phát hiện.”
Tay Giang Minh Xuyên đã bắt đầu làm càn, “Không hề gì, nhà bên cạnh không có ai.”
Nói rồi anh đã vùi mặt vào cổ Kim Tú Châu hít sâu một hơi, giọng nói nặng nề vang lên bên tai cô, “Hiện giờ trong lòng em chỉ có con, chúng ta đã lâu rồi không làm.”
Vốn Kim Tú Châu đang có chút ngượng ngùng, nghe anh nói vậy trong lòng lại thấy mềm nhũn.
Lục Lục còn nhỏ, vẫn luôn ngủ chung với ba mẹ, việc này thật đúng là khó nói.
Có điều Kim Tú Châu vẫn duỗi tay nhéo tai anh, “Bớt vờ vịt đi cho em, ai mà không biết anh…” Lời nói còn chưa nói hết miệng đã bị anh chặn lại.
Rất nhanh, trong phòng vọng ra tiếng động rất nhỏ.
Mãi cho đến lúc sẩm tối, Giang Minh Xuyên mới lén lút mở cửa, thấy bên ngoài không có ai, anh mới xoay người ôm Kim Tú Châu trên giường dậy, dùng áo khoác của anh bọc cô lại kín mít.
Anh vừa chạm tới người, Kim Tú Châu đã vung tay đánh anh.
Vẻ mặt Giang Minh Xuyên ngượng ngùng, nói nhỏ: “Đi về nhà trước đã, nếu còn không về bọn trẻ sẽ lo lắng.”
Kim Tú Châu xụ mặt, “Anh cũng biết anh còn có ba đứa con cơ đấy?”
Giang Minh Xuyên hôn lên trán cô một cái, sau đó ôm cô đặt xuống ghế sau xe đạp, đóng cửa lại, đẩy xe đi xuống con đường nhỏ.
Cũng không biết có phải bước nhầm chân nào ra cửa hay không, dọc đường đi đã gặp phải không ít người, Kim Tú Châu sợ người ta nhìn ra, dùng áo khoác che kín cả mặt và cổ.
Cũng may thuận lợi ra khỏi cổng lớn của doanh trại, Giang Minh Xuyên vội vàng đạp xe về nhà, hơn bảy giờ tối mới về tới nơi.
Lúc này bọn trẻ cũng vừa ăn cơm xong, Hạ Nham đã quay lại trường học tiếp, Phó Yến Yến đang kèm em gái làm bài tập, ngày mai phải đi học rồi mà giờ cô nhóc mới bảo cô giáo ra bài tập về nhà. Ngày hôm qua hỏi cô nhóc còn khăng khăng bảo không có. Phó Yến Yến vừa tức giận vừa không biết phải làm sao, đành phải kèm em gái làm bài tập, khi làm được một nửa, Lục Lục không nhịn được nữa hỏi chị gái, “Sao giờ ba mẹ còn chưa về?”
Phó Yến Yến lặng lẽ mắt trợn trắng, ai mà biết hai vợ chồng đấy đi đâu?
Nhưng ngoài miệng vẫn bảo: “Có lẽ là có việc gì làm chậm trễ thôi.”
“Vâng ạ.”
Vừa dứt lời, bên ngoài sân đã truyền đến tiếng đập cửa cùng với tiếng Kim Tú Châu gọi, “Yến Yến, Lục Lục, mẹ về rồi, mau ra mở cửa ——”
Ánh mắt Lục Lục sáng lên, quăng ngay cây bút trong tay xuống, bịch bịch chạy đến cửa, nhưng không lập tức mở cửa ra, mà vô cùng thông minh hỏi: “Mẹ con tên là gì vậy?”
Ở cửa Kim Tú Châu nghe mà cười, “Tên Kim Tú Châu, ba con tên Giang Minh Xuyên.”
Lục Lục vui vẻ nói: “Đáp đúng rồi.”
Sau đó nhón mũi chân muốn kéo then cài cửa ra, nhưng sức cô nhóc quá yếu, kéo hồi lâu mà then cửa chẳng động, đành phải quay đầu tìm chị gái, “Chị ơi, mau tới hỗ trợ.”
Phó Yến Yến chậm rì rì đi tới.
Cửa vừa mở ra đã thấy Kim Tú Châu đứng ở cửa và Giang Minh Xuyên đang dắt xe đạp.
Lục Lục hớn hở, đi vòng quanh Kim Tú Châu, “Mẹ ơi ——”
Rồi lại gọi Giang Minh Xuyên, “Ba ơi ——”
Sau khi chạy quanh mấy vòng, cô nhóc mới nhìn thấy trên đầu mẹ trùm áo khoác của ba, mới thò đầu lại gần tò mò hỏi: “Mẹ ơi, mẹ lạnh ạ?”
Kim Tú Châu đỏ bừng mặt, “Không phải, bên ngoài quá muỗi nhiều, để tránh muỗi thôi.”
Lục Lục: “À à.”
Giang Minh Xuyên hắng giọng nói, “Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì để ba chuẩn bị cơm tối cho con.”
Phó Yến Yến trả lời anh, “Đã ăn rồi ạ, trong bếp có để phần cơm cho ba mẹ.”
Kim Tú Châu đã đói lắm rồi, nghe con gái nói vậy không khỏi khen ngợi: “Cũng chỉ có con gái của mẹ ngoan, còn biết phần cơm cho ba mẹ.”
Phó Yến Yến mặt không có biểu cảm gì nói: “Là anh làm.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng, “Con trai con gái mẹ đều ngoan.”
Phó Yến Yến xoay người đi vào trong bếp lấy cơm, lúc xoay người kia vừa vặn liếc nhìn, cô bé không nhịn được trề môi.
Đừng tưởng rằng cô bé không nhìn thấy, môi Kim Tú Châu còn sưng lên kia kìa, ở cổ thì có nhiều vết đỏ. Cô bé không ngây thơ như Lục Lục, đời trước khi học cấp ba, trong trường học đã có rất nhiều bạn lén lút yêu đương, thậm chí có đôi còn có thai, tuy rằng cô bé còn chưa từng trải qua, nhưng nhìn nhiều tự nhiên cũng hiểu ra một ít.
Hai vợ chồng này thật không nên nết, còn tưởng rằng bọn họ ra ngoài làm công to việc lớn gì cơ.
Sáng mai Giang Minh Xuyên còn có cuộc họp, anh ăn cơm xong lại vội vàng đi luôn.
Buổi tối Lục Lục còn ầm ĩ đòi ngủ chung với mẹ và chị gái, không còn cách nào, Kim Tú Châu đành phải ngủ chung với hai cô con gái.
Yến Yến ngủ rất ngoan, nhưng Lục Lục thì không giống thế, cả đêm không giãy thì đạp, trước kia bụng Giang Minh Xuyên còn bị cô nhóc đạp đỏ cả lên.
Cũng may tối hôm qua Lục Lục ngủ cũng tạm coi là ngoan, chỉ đạp vào chân mẹ, nhưng buổi sáng thức dậy, cẳng chân Kim Tú Châu cũng đỏ lên.
Buổi sáng, Kim Tú Châu mệt không dậy nổi, nên đưa luôn tiền cho Hạ Nham bảo cậu mua đồ ăn sáng ở cổng trường ăn tạm.
Mấy hôm nay ở cổng trường xuất hiện không ít người bán đồ ăn sáng, dạo trước chỉ có người bán lúc tan học buổi tối, hơn nữa chỉ bán đồ ăn vặt như kẹo bông gòn cùng que xiên, sau đó có lẽ thấy bán cũng không hề gì, nên số người bán cứ dần dần nhiều lên. Buổi sáng còn có người bán đồ ăn sáng, có bánh bao màn thầu*, còn có cả cơm nắm và mì.
*Màn thầu là bánh bao không nhân.
Buổi sáng mỗi ngày Hạ Nham đều ăn sáng ở nhà rồi mới tới trường, mà cho dù cậu có thấy cũng không muốn mua.
Cậu không ngờ rằng vậy mà có một ngày mình cũng phải mua bữa sáng bên ngoài ăn. Ngày thường chỉ các bạn học nhà cách trường rất xa mới cần mua đồ ăn sáng.
Hạ Nham mua một nắm cơm, hai quả trứng gà, hai cái màn thầu, cậu ăn rất nhiều, cho nên phải mua nhiều mới ăn no được. Còn về trứng gà, mẹ nói giờ cậu học tập rất vất vả, cần phải bồi bổ sức khỏe, phần ăn không thể thiếu trứng gà và thịt được.
Hạ Nham vừa gặm cơm nắm vừa đi vào trường. Sau khi cậu tới lớp học, mới phát hiện bạn nữ ngồi trước mình đã tới rồi, bạn ấy đang cúi đầu lặng lẽ đọc sách.
Cậu cũng đã thấy quen, bạn nữ này cậu biết, tên là Lâm Chiêu Đệ, ngày nào cũng tới lớp rất sớm. Nhà Hạ Nham ở đối diện trường học, cho nên dù mỗi ngày có dậy lúc sáu giờ đến trường cũng còn rất sớm, không giống các bạn học khác, có bạn bốn năm giờ sáng đã dậy, mà đến trường cũng không sớm bằng cậu.
Có điều Hạ Nham phát hiện cho dù cậu có dậy sớm cỡ nào thì bạn nữ tên Lâm Chiêu Đệ này vĩnh viễn là người đầu tiên tới lớp.
Nhưng có lẽ điều kiện nhà bạn ấy dường như không tốt, cậu bắt đầu đi học từ trung tuần* tháng chín, nhưng khi cậu nộp học phí, bạn nữ này cũng mới nộp, mà mới chỉ nộp một nửa, bạn ấy giải thích với thầy giáo, số còn lại một thời gian nữa bạn ấy mới nộp được.
*Ngày 10-20 mỗi tháng.
Thầy giáo cũng không nói thêm gì, chỉ dặn bạn ấy cứ học tập cho tốt.
Hai người ngồi bàn trước bàn sau đã một thời gian rồi, tính tình Hạ Nham hoạt bát, tuy rằng về mặt ngôn ngữ vẫn còn gặp chút khó khăn, nhưng cũng đã thân quen với các bạn học ngồi chung quanh, các bạn đều thích cậu. Chỉ có bạn Lâm Chiêu Đệ ngồi đằng trước này không để ý gì tới cậu, tìm cách bắt chuyện với bạn ấy, bạn ấy cũng chỉ miễn cưỡng đáp, trừ phi là chuyện liên quan tới học tập.
Cậu cho rằng người khắc khổ học tập như vậy, thành tích sẽ rất tốt, nhưng làm cậu thấy không ngờ là thành tích của đối phương cũng không hề tốt cho lắm, thứ bảy vừa rồi mới thi, thành tích của bạn ấy chỉ xếp giữa trong lớp.
Bạn cùng bàn còn lén hỏi cậu, có phải cậu thích Lâm Chiêu Đệ không? Còn nói đừng nhìn thành tích Lâm Chiêu Đệ chẳng ra gì, tính tình cũng không dễ gần, nhưng cô ấy lại rất xinh, tuy rằng da có hơi đen một chút.
Ngồi cùng bàn cậu là một nam sinh cao cao gầy gầy, cha mẹ cậu ấy đều là công nhân viên chức của nhà máy, cho nên cũng không quá để ý tới thành tích, cho dù có không đậu đại học, cậu ấy cũng có thể thay chân cha mẹ vào làm việc trong nhà máy.
Hạ Nham nghe hỏi vậy thực sự tức giận, cậu chỉ nhìn thấy hình bóng chị Đại Nha trên người Lâm Chiêu Đệ. Trước kia chị Đại Nha cũng không dám nói chuyện với người khác, làm gì cũng cúi gằm mặt. Chị Đại Nha* không có tên chính thức, chị ấy dùng tên Ngô Đại Nha, mà em trai chị ấy lại tên Ngô Tiểu Quân.
*Từ Nha trong tên Đại Nha là từ nha trong nha đầu, nha hoàn, tên Đại Nha hiểu nôm na là con gái lớn. Nếu tên tương tự trong tiếng Việt là kiểu cái Gái, cái Tí, cái Tèo... bình thường sẽ là tên ở nhà thôi, nhưng cô bé lại dùng luôn tên này khi đi học. Còn tên Tiểu Quân đã được lựa chọn kỹ càng hơn.
Tên Lâm Chiêu Đệ* này vừa đọc lên, đã biết nhà bạn ấy e là cũng trọng nam khinh nữ.
*Tên Chiêu Đệ có nghĩa đen là gọi em trai tới, không hề giống với Chiêu đệ - tên gọi thiếp của thái tử thời xưa.
Nhưng có thể vì lời của bạn cùng bàn làm cậu thấy không thoải mái, sau hôm đó, Hạ Nham cũng không dám bắt chuyện với Lâm Chiêu Đệ nữa, sợ làm bạn ấy hiểu lầm.
Sau khi cậu ngồi xuống mới mở sách ngữ văn ra, vừa ăn trứng gà vừa đọc sách.
Khi đọc được một nửa, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng ọc ọc, lúc đầu còn tưởng mình nghe lầm, nhưng sau đó lại truyền đến tiếng ọc ọc còn to hơn.
Cậu ngẩng đầu nhìn phát hiện tai bạn nữ ngồi đằng trước đỏ bừng, đối phương còn lén dùng tay đè bụng xuống.
Hạ Nham cũng không thấy buồn cười, cậu nhìn dáng vẻ chật vật của bạn ấy, nghĩ ngợi một lát rồi đột nhiên đứng dậy cầm hai cái màn thầu trên bàn đặt lên bàn của Lâm Chiêu Đệ.
Bạn nữ quay đầu lại theo bản năng nhìn cậu, trong đôi mắt to đen nhánh có phần ngại ngùng và tự ti.
Hạ Nham nghiêm túc nói với cô ấy: “Không ăn no là học không vào, tôi đã ăn no rồi, cậu ăn đi, sẽ không có ai biết đâu.”
Nói rồi cậu cầm sách ra ngoài hành lang.
Lâm Chiêu Đệ nhìn bóng dáng cao lớn của Hạ Nham biến mất ở cửa, nhiệt độ trên mặt dần dần hạ xuống, cô lại nhìn chiếc bánh bao to trên bàn, không nhịn được nuốt nuốt nước bọt.
Nếu là ngày thường, Lâm Chiêu Đệ chắc chắn sẽ không ăn đồ người khác cho, bởi vì cô rất nghèo, cô căn bản không trả lại nổi, cô có thể tới đến đây học, đã là cơ hội lớn nhất mà cô tranh thủ được. Trong lớp không bạn học nào biết, mỗi ngày cô đều dậy từ ba giờ sáng rồi xuất phát từ nhà tới trường, phải đi qua mấy ngọn núi mới tới được trường học.
Cũng không biết có phải câu nói “Không ăn no là học không vào” đả động tới cô, hay là cảm động bởi tấm lòng thiện lương Hạ Nham, Lâm Chiêu Đệ do dự cầm chiếc màn thầu trên bàn lên, biết rõ trong lớp học không có ai, nhưng cô vẫn không khỏi ngẩng đầu nhìn quanh một vòng.
Không thấy được ai khác, cũng không thấy Hạ Nham bên ngoài, trong lòng cô thả lỏng, sau đó mở túi giấy dầu ra ăn.
Màn thầu ăn rất ngon, rất mềm, khi nhai còn nhận thấy có vị ngọt. Đây là lần đầu tiên Lâm Chiêu Đệ ăn màn thầu, cô cảm thấy ăn còn ngon hơn thịt mà dịp Tết cô mới được ăn.
Cô muốn ăn chậm một chút, từ từ cảm nhận hương vị, nhưng lại sợ bị bạn học khác tới sớm nhìn thấy.
Ăn một lúc, đôi mắt cô lại đỏ hoe.
Cô tự nói với mình, sau này nhất định sẽ phải trả lại cái màn thầu hôm nay cho Hạ Nham.
Buổi sáng nay, hiếm khi Lâm Chiêu Đệ nghe giảng không bị phân tâm, cô nghĩ thầm, hóa ra bụng no rồi, thật sự là học mới vào.
Không giống như mọi ngày, cô vừa nghe giảng bài vừa lo lắng về tiếng bụng sôi, có đôi khi đói quá, thầy giáo giảng gì cô cũng không nghe vào, chỉ cảm thấy bên tai có tiếng ong ong khó chịu.
Sau đó Lâm Chiêu Đệ lại phát hiện, buổi sáng mỗi ngày khi đi học Nham đều sẽ cầm cho cô hai cái màn thầu, cậu ấy cũng không nói gì, chỉ đặt màn thầu lên bàn cô, rồi cầm sách đi ra ngoài.
Hai người không hề nói gì với nhau, nhưng lại vô cùng ăn ý.
Đối với hành động Hạ Nham, người trong nhà đều không có ai phát hiện ra. Dạo này Kim Tú Châu nghe theo đề nghị của con gái, mỗi ngày tranh thủ một chút thời gian rảnh vẽ sách tranh.
Vai chính là của câu chuyện là một cô bé bảy tuổi tên Đậu Đậu, cô bé bện tóc hai bên kiểu sừng dê, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, nguyên mẫu là Lục Lục, Kim Tú Châu có lòng riêng muốn vẽ con gái vào trong tranh.
Đậu Đậu vốn sinh ra ở nông thôn, vẫn sống cùng bà, nơi cô bé ở có núi có sông, có đồng ruộng có trâu bò, cảnh vật vùng nông thôn đều được thể hiện sống động trong tranh. Sau đó bà cô bé qua đời, họ hàng không ai muốn nuôi cô bé cả. Đậu Đậu mới cầm số tiền trước khi lâm chung bà nội đưa cho cô bé, đeo cặp sách lên đường đi tìm người ba đang tham gia quân ngũ của cô bé.
Trên đường đi Đậu Đậu đã được một ông tốt bụng cho đi nhờ xe bò tới huyện thành, tới huyện thành cô bé lại gặp được một chị gái tốt bụng, được chị ấy dẫn tới bến xe…
Đậu Đậu là một cô bé nông thôn, trước nay chưa từng thấy thế giới bên ngoài, mọi thứ bên ngoài với cô bé mà nói đều lạ lẫm và mới mẻ, ô tô, xe lửa, tòa nhà bách hóa…
Cô bé gặp được rất nhiều người tốt bụng, cũng gặp phải người xấu, mạo hiểm chạy thoát khỏi tay những người đó, còn vô cùng thông minh đi tìm chú cảnh sát.
Kim Tú Châu kể chuyện rất chậm, cô cảm thấy nếu là vẽ cho trẻ con xem, vậy cần gắng sức vẽ chi tiết nhất thế giới hiện thực, nếu trẻ con ở nông thôn có cơ hội đọc được, cũng có thể thông qua quyển sách này hiểu biết về thế giới bên ngoài.
Đương nhiên, hiện tại Kim Tú Châu còn không biết sau này quyển sách này có ảnh hưởng lớn biết bao, trong lòng cô chỉ đang mơ ước có một ngày quyển sách này có thể được xuất bản.
Có điều trong lòng cô không tự tin, là bởi vì trên thị trường cô chưa từng thấy loại sách giống như vậy, cho nên sau khi vẽ mười mấy trang cô cũng không dám gửi cho tòa soạn báo. Cô còn sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của mình nên không gửi tới tòa soạn báo hiện tại đang hợp tác với cô. Cô nghĩ ngợi rồi quyết định viết thư cho Bạch Cảnh Chi, bảo cô ấy tìm giúp mình một nhà xuất bản.
Thư vừa được gửi đi, Kim Tú Châu cũng nhận được thư của Phương Mẫn.
Trong thư Phương Mẫn nói, từ khi cả nhà họ chuyển đi, Phồn Phồn ăn cơm cũng không thấy ngon miệng, nhà bên cạnh đã có một gia đình khác chuyển đến, hôm họ chuyển tới, Phồn Phồn còn chắn ở cửa không cho nhà người ta dọn vào, nói đây là nhà của Lục Lục với cô Kim. Kéo cậu, cậu cũng không đi, cuối cùng không còn cách nào, Phương Mẫn đành phải phết vào mông cậu hai cái, đánh xong lại hối hận, tính tình thằng bé này quá cứng đầu, cũng không biết là tốt hay xấu.
Kim Tú Châu đọc mà trong lòng thấy ngậm ngùi, cười nói với con gái lớn: “Không uổng công thương yêu thằng bé này.”
Phó Yến Yến nhìn Lục Lục đang hớn hở bóc quà cách đó không xa, Lục Lục không tim không phổi, sau khi tới đây chẳng thấy con bé nhớ tới Phồn Phồn lúc nào.
Kim Tú Châu tiếp tục đọc, Phương Mẫn còn viết trong thư, sau khi nhà họ chuyển đi, cha mẹ Ngụy Ninh Thanh đã trở lại, hai người họ còn dẫn theo Ngụy Ninh Thanh tới nhà cô ấy một chuyến, cảm ơn cô ấy trước kia đã chăm sóc cho Ngụy Ninh Thanh.
Trước kia Ngụy Ninh Thanh theo Hạ Nham có tới nhà Phương Mẫn ăn vài bữa cơm.
Còn Dương Anh Hùng, nhà cậu bé cũng chuyển đi sau mấy ngày, dưới quê có người tới giúp dọn nhà, Phương Mẫn còn gặp bà nội Dương Anh Hùng, trông bà cụ có vẻ không có tinh thần như dạo trước, nhưng nhìn qua có vẻ còn rất khỏe mạnh.
Trước khi nhà họ chuyển đi, Dương Anh Hùng cũng dẫn theo em trai tới cửa cảm ơn cô ấy và Trương Thu Lai, còn nói chờ cậu bé trưởng thành sẽ tới thăm cô ấy.
Lúc nghe trong lòng Phương Mẫn thấy ấm áp. Mà nhà cô ấy cũng chẳng ở đó bao lâu nữa, Chính ủy đã nói với Phương Mẫn, không sang năm thì cũng là năm sau nữa, nhà bọn họ sẽ phải chuyển đi. Nhưng không quan trọng, khi ấy các cô tiếp tục liên hệ qua thư là được.
Kim Tú Châu đọc mà mỉm cười, lập tức cầm bút viết thư hồi âm, nói với Phương Mẫn không hề gì đâu, cho dù có ở cách nhau bao xa, quan hệ giữa hai nhà họ sau này sẽ không bao giờ bị cắt đứt, bởi vì Tết này cháu trai Chính ủy sẽ tới nhà cô ăn Tết, còn bảo Phương Mẫn đoán xem là vì nguyên nhân gì.
Tiếp theo lại viết kể chuyện của mình dạo gần đây, kể hết mọi chuyện lớn bé xảy ra trong nhà. Cuối cùng còn dặn Phương Mẫn nói với Phồn Phồn, cô Kim cũng rất nhớ cậu bé.