Đến tháng 11, thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhưng ban ngày vẫn khá nóng, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá lớn.
Cũng không biết có phải mọi ngày Lục Lục ở trường chơi vui quá hay không, người đổ mồ hôi cũng không chú ý, mấy ngày nay đột nhiên cô nhóc lại húng hắng ho, Kim Tú Châu bắt mạch cho cô nhóc, sau đó tới viện Trung y gần đấy cắt mấy thang thuốc sắc cho con gái uống.Tuy rằng trong thuốc có cam thảo, nhưng Lục Lục uống một ngụm là phun ra ngay, sau đó mím môi sống chết không chịu uống.
Cũng không biết cô nhóc giống ai, Hạ Nham da dày thịt béo, Yến Yến ngoan ngoãn hiểu chuyện, hai đứa chưa bao giờ kháng cự chuyện uống thuốc, chỉ có Lục Lục thì không. Mỗi lần cho uống thuốc không khác gì hạ độc cô nhóc cả, cô nhóc mới nhấp môi vào bát thuốc đã bảo uống xong rồi, cho uống tiếp là lại khóc. Mà không phải kiểu khóc bù lu bù loa lên ăn vạ, chỉ đỏ hoe mắt mặt đầy vẻ ấm ức nhìn đối phương, cho dù Kim Tú Châu có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm, nhưng anh chị của cô nhóc lại không nỡ.
Kim Tú Châu thật sự không còn cách nào với con gái út, mới dỗ dành cô nhóc đi bệnh viện khám, cô nghĩ nếu con bé không chịu uống thuốc Trung y thì uống thuốc viên màu trắng bệnh viện kê cũng được.
Nào biết mua thuốc về rồi cô nhóc cũng không chịu uống, chê đắng, không nuốt xuống được.
Cuối cùng Kim Tú Châu tức giận không làm sao được, mới tét mông cô nhóc hai cái.
Kim Tú Châu trước kia luôn mồm nói sẽ dịu dàng hết mức để nuôi dạy con, cũng không nuốt trôi cơn giận mà dùng tới “biện pháp mạnh”.
Mà giờ thì Lục Lục khóc rất to, Phó Yến Yến không nhìn nổi nữa, ôm em gái ra ngoài phơi nắng, cũng không biết cô bé dùng cách gì, dỗ được em gái uống hết mấy viên thuốc.
Không bao lâu, ngoài sân vọng vào tiếng cười của Lục Lục.
Nhưng nhóc con đó vẫn thù dai, buổi tối lúc ăn cơm không hé răng nói chuyện với Kim Tú Châu, ăn cơm cũng chỉ ăn cơm trắng, không gắp tí thức ăn nào.
Hôm nay là chủ nhật, Giang Minh Xuyên không về, bảo là anh phải dẫn binh ra ngoài huấn luyện.
Kim Tú Châu nhìn ra ngay trò mèo của Lục Lục, nhưng cố ý không dỗ.
Cuối cùng Hạ Nham không nhìn nổi, gắp cho em gái món thịt cô nhóc thích ăn, mà nhóc con này lại vô cùng kiên định, cứ để kệ chỗ thịt đó trong bát, vẫn chỉ ăn cơm trắng.
Hạ Nham và Yến Yến đều nhìn về phía Kim Tú Châu, Kim Tú Châu ăn xong đứng dậy trước, “Lát nữa mấy đứa ăn xong thì tự dọn dẹp đi, mẹ phải đi vẽ nốt tranh cho xong.”
Hạ Nham lên tiếng, “Vâng.”
Chờ mẹ vừa đi khỏi, lập tức cậu gắp hết mấy món ngon vào bát em gái, miệng thì bảo: “Mẹ cũng vì lo lắng cho em thôi, sao em lại giận mẹ như vậy được?”
Phó Yến Yến cũng gắp thức ăn cho em gái, “Không việc gì phải giận, khi anh chị còn nhỏ cũng đều bị mẹ đánh đòn, ăn trước đi đã, ăn no rồi giận tiếp cũng không muộn.”
Được anh chị dỗ dành, Lục Lục cũng không còn tức giận nữa, gắp thịt lên ăn, cô nhóc nghĩ bụng, ngày mai lại làm hòa với mẹ.
Nhưng cũng không biết là ban đêm bị cảm lạnh, hay là bị lây bệnh từ Lục Lục, buổi sáng hôm sau khi Kim Tú Châu dậy cảm thấy cổ họng sưng đau, đầu cũng thấy choáng váng, cô sờ trán, thấy nóng dẫy.
Cô cũng không coi là việc gì lớn, tính đợi lát nữa sắc cho mình một thang thuốc, uống vào toát mồ hôi ra là sẽ đỡ thôi.
Buổi sáng cô nấu cho bọn trẻ một nồi mì sợi, Hạ Nham học ở ngay trường phía đối diện, không cần phải lo lắng, hai con gái giờ cũng không cần cô đưa đi học, Yến Yến đã quen thuộc với nơi này, cô bé còn vào học muộn hơn, mọi ngày toàn bảy rưỡi sáng mới ra khỏi nhà, hai chị em dắt tay nhau đi trên đường phố náo nhiệt, trên đường thỉnh thoảng còn gặp được bạn học.
Khi Kim Tú Châu ăn mì cùng con gái, Phó Yến Yến tâm tư tỉ mỉ hơn, phát hiện mặt Kim Tú Châu dường như hơi đỏ, mới tò mò hỏi: “Mẹ ốm ạ?”
Nghe chị nói vậy, Lục Lục nhăn tít đôi mày nhỏ, lo lắng nhìn Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu ho hai tiếng, lắc đầu, “Cảm nhẹ thôi, lát nữa mẹ uống thuốc là không sao đâu.”
Phó Yến Yến cũng không nói thêm gì, chỉ bảo: “Mẹ chú ý nghỉ ngơi.”
“Ừ.”
Khi hai chị em ra khỏi nhà, Lục Lục đột nhiên hất tay chị gái ra, quay người lại ôm lấy Kim Tú Châu, còn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nghiêm túc nói: “Mẹ phải nghỉ ngơi cho tốt, nhất định phải uống thuốc đấy.”
Kim Tú Châu trong lòng thấy ngọt ngào, tức giận nhéo mũi cô nhóc, “Bây giờ mới biết phải uống thuốc sao?”
Lục Lục gật đầu như trống bỏi, “Chị nói không uống thuốc sẽ không khỏi bệnh, mẹ cũng phải uống.”
“Ừ.”
Lục Lục lúc này mới yên tâm đi học.
Chờ khi không còn nhìn thấy bóng dáng hai chị em, Kim Tú Châu mới đóng cửa lại, đi vào trong bếp sắc thuốc cho mình trước.
Thuốc quả thực khó uống, Kim Tú Châu chỉ uống một nửa là không uống nổi nữa, sau đó về phòng nằm.
Cô ngủ một giấc thẳng tới hai giờ chiều, sau khi cô nhìn đồng hồ, mới nhận ra còn chưa làm cơm trưa cho bọn trẻ. Nhưng khi cô ra ngoài lại phát hiện trên bàn trong phòng khách đã đặt sẵn cơm canh, bên cạnh còn chèn tờ giấy.
Tờ giấy do Hạ Nham viết, bảo cô ngủ dậy thì ăn cơm, còn nói cậu đã sắc thuốc cho mẹ rồi, mẹ ăn cơm xong nhớ phải uống thuốc.
Kim Tú Châu đọc mà trong lòng thấy ấm áp, cô ăn phần cơm trên bàn, buổi sáng cô không đi mua đồ ăn, trong nhà chỉ còn lại có một ít cải thảo và củ cải. Hạ Nham xào hết cả, còn nấu một bát canh trứng, để lại một phần tư chỗ canh trứng cho cô.
Cơm mới ăn được một nửa thì Hạ Nham trèo tường vào, nhìn thấy Kim Tú Châu đã dậy, dường như cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kim Tú Châu nghi hoặc, “Sao giờ đã về rồi?”
Hạ Nham giải thích, “Con sợ mẹ vẫn còn ngủ, buổi trưa gọi mãi mà mẹ không dậy, con lo mẹ bệnh nghiêm trọng, không biết có cần đưa mẹ đi bệnh viện hay không.”
Kim Tú Châu cảm động, “Không sao đâu không sao đâu, đừng quá lo lắng, có lẽ là lâu lắm rồi không bị bệnh, bệnh tới như núi lở, uống thêm mấy chén thuốc nữa là khỏi thôi.”
“Vậy thì tốt rồi, mẹ cứ ăn cơm đi, con quay về trường học. Nhớ phải uống thuốc đấy, bát đũa không cần phải rửa đâu, lát về con rửa.”
“Ừ, mau về trường đi.”
Hạ Nham lại trèo tường ra ngoài.
Kim Tú Châu ăn cơm xong, lại vào bếp lấy thuốc uống, nghĩ thuốc do con trai sắc cho mình nên gắng nén xuống cảm giác khó chịu uống hết chỗ thuốc.
Cô không nghe Hạ Nham, sau khi rửa sạch sẽ chỗ bát đũa lại xách giỏ ra ngoài mua đồ ăn. Cô mua đậu phụ, khoai tây và ớt cay, Kim Tú Châu tính lười biếng, lại vòng sang Tiệm cơm quốc doanh mua thịt kho tàu, gà hầm nấm và mấy cái bánh bao nhân thịt.
Nhưng tuy rằng không mất thời gian nấu, nhưng phải tốn thời gian chờ.
Khi về đến nhà, trường cấp ba đối diện đã tan học, Kim Tú Châu theo bản năng nhìn sang phía bên đường, không ngờ rằng đúng lúc nhìn thấy con trai bước ra từ cổng trường.
Hạ Nham đi song song cùng một nữ sinh nhỏ nhắn gầy gầy, vừa đi vừa nói chuyện, cậu còn lấy mấy quyển vở trong cặp sách ra đưa cho nữ sinh, cô bé do dự rồi đưa tay nhận lấy.
Kim Tú Châu nhìn thấy, cũng chẳng nghĩ nhiều, đi thẳng qua gọi, “Tiểu Nham ——”
Sau đó lại cười với nữ sinh hỏi: “Đây là bạn học của con à?”
Hạ Nham cười giới thiệu: “Đây là bạn Lâm Chiêu Đệ, còn đây là mẹ mình.”
Cô bé căng thẳng nói: “Chào cô ạ.”
Kim Tú Châu cười, “Chào cháu, hay là tối nay sang nhà cô ăn cơm đi, buổi tối cô mua nhiều đồ ăn lắm.”
“Cảm ơn cô ạ, không cần đâu, nhà cháu hơi xa, về muộn trời tối quá.”
“Vậy à.”
Kim Tú Châu lấy hai cái bánh bao thịt trong giỏ đưa cho cô bé, “Thôi vậy, cháu về nhà sớm nhé, bánh này cô vừa mới mua, cháu cầm đi đường ăn, vẫn còn nóng đấy.”
“Cháu không nhận được đâu ạ.” Lâm Chiêu Đệ vội vàng xua tay, “Cô giữ lại ăn đi.”
Thật sự là không dám nhận, sáng nào Hạ Nham cũng mua màn thầu cho cô, giờ mẹ cậu ấy lại đưa cho cô bánh bao, cảm giác nhận được của họ quá nhiều.
“Vẫn còn mà.”
Hạ Nham nhận lấy nhét thẳng vào tay cô, “Cầm đi, mẹ mình chỉ thích tặng người khác đồ ăn, cho dù là ai cũng vậy.”
Lâm Chiêu Đệ nhìn Hạ Nham, có phần ngượng ngùng mím môi, thẹn thùng cười nói: “Cảm ơn cô ạ.”
Sau đó lại nói với hai mẹ con: “Vậy cháu về trước, tạm biệt cô, tạm biệt bạn học Hạ.”
“Tạm biệt, có rảnh thì tới nhà cô chơi nhé.”
“Vâng”
Lâm Chiêu Đệ cầm bánh bao đi về phía lề đường bên phải, đi đã xa còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Hạ Nham và mẹ cậu ấy phía sau.
“Sao mẹ lại ra ngoài rồi? Không phải vẫn ốm sao? Thật không để người ta bớt lo.”
“Ui chao, chuyện nhỏ ấy mà, khỏi ngay thôi.”
“Ngày hôm qua còn đánh Lục Lục nữa, con thấy mẹ cũng chẳng khác bao nhiêu đâu, chẳng hề ngoan chút nào.”
“Thằng nhóc thối này, lên mặt giáo huấn mẹ đấy có phải không?”
“Hừ, ai dám giáo huấn mẹ chứ? Mấy nữa con mách ba.”
Lâm Chiêu Đệ nghe thanh âm càng lúc càng nhỏ, không khỏi khẽ cười, trong lòng cô bé thấy hâm mộ Hạ Nham không thôi, quan hệ giữa cậu ấy và mẹ thật tốt. Nhưng lại thấy vui thay cho cậu ấy nhiều hơn, khó trách cậu ấy lại thiện lương rộng rãi như thế, hóa ra vì có người nhà tốt như vậy.
Lâm Chiêu Đệ gắng nhịn không ăn hai cái bánh bao, cô chịu đựng đói khát về đến nhà. Nhà cô ở nơi hẻo lánh trong núi, lúc đi trên đường núi cô gắng giảm nhẹ tiếng bước chân, sợ gặp phải người khác, từ nhỏ cô đã biết, buổi tối gặp được người còn đáng sợ hơn gặp phải dã thú.
Về đến nhà, Lâm Chiêu Đệ cũng không biết là mấy giờ rồi, cô buông cặp sách xuống, vào phòng xem mẹ trước. Mẹ còn chưa ngủ, đang nằm trên giường nhìn em trai, em gái làm bài tập, nhìn thấy cô vào phòng cũng không thấy gì bất ngờ. Khuôn mặt bà tiều tụy vàng như nến, dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn dầu nhìn càng thêm già nua, bà cười cười, yếu ớt hỏi: “Đã về rồi à?”
Lâm Chiêu Đệ vâng một tiếng.
Em trai em gái nhìn thấy cô về nhà đều rất vui, trái phải vây quanh cô, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều đen nhẻm.
Lâm Chiêu Đệ đã từng gặp hai em gái của Hạ Nham, cả hai đều rất xinh xắn, làn da trắng nõn như đậu phụ, quần áo mặc trên người cũng rất đẹp.
Trong lòng cô thấy chua xót, mới lấy túi bánh bao thịt trong cặp ra cho hai em.
Hai đứa trẻ nghi hoặc nhìn bánh bao thịt, hai đứa đều chưa từng được ăn món này.
Lâm Chiêu Đệ mỉm cười nói: “Ăn đi, đây là món rất ngon.”
Em trai em gái vừa nghe thấy ăn ngon, ánh mắt sáng bừng lên, dạo gần đây chị thường hay mang rất nhiều món ăn về. Vừa mới cầm lên ăn, cậu em trai cắn một miếng to, ăn tới nhân thịt, mới vui mừng gọi: “Chị ơi, bên trong có thịt.”
Lâm Chiêu Đệ cười gật đầu.
Em gái thì hiểu chuyện hơn, mới xé một phần bánh bao thịt đưa tới bên miệng mẹ, bảo mẹ cũng ăn đi. Bà lắc lắc đầu, “Mẹ không thích ăn, con ăn đi.”
Lúc này em gái mới ăn.
Em trai nhìn thấy cũng bắt chước theo, nâng tay đứa bánh lên muốn đút cho Lâm Chiêu Đệ.
Lâm Chiêu Đệ nói cô đã ăn rồi.
Chỉ có người mẹ biết, con gái lớn chắc chắn là chưa ăn, bà không nhịn được hỏi: “Bánh này cũng do người bạn học kia của con cho à?”
Lâm Chiêu Đệ vâng một tiếng, “Tình cờ gặp mẹ của bạn ấy ở cổng trường, mẹ bạn ấy cho con.”
Trên mặt người mẹ lộ ra vẻ bất an, “Như vậy không tốt lắm, luôn mang đồ ăn cho con, còn giúp đỡ con việc học tập, Chiêu Đệ, nhà chúng ta nghèo, con không được nhận đồ của người khác như vậy nữa, chúng ta không trả nổi…”
Lâm Chiêu Đệ nghe xong mấy lời này, cúi đầu cắn môi.
Người mẹ thở dài, “Cũng không biết vì sao con nhất định phải đi học? Ngày nào cũng dậy sớm về trễ, gả chồng đi là tốt rồi, dù gì cũng sẽ không bị đói bụng, ba con vì con, ban ngày đi làm thuê cho người ta, buổi tối còn phải lên núi kiếm thứ gì bán được...”
Lâm Chiêu Đệ không nhịn nổi nữa cắt ngang lời bà, “Mẹ.”
Cô không muốn nghe những lời này, mỗi một lần nghe, cô đều cảm thấy sự kiên trì khi đó của mình là sai, nhưng cô thật sự rất muốn rất muốn được đi học, cô không muốn giống như cha mẹ, cả đời chỉ quanh quẩn ở trong ngọn núi này, chỉ có thể làm ếch ngồi đáy giếng.
Người mẹ lại thở dài một tiếng, “Thôi được rồi, cũng không quản được con, cũng là do mẹ vô dụng, giờ làm liên lụy tới các con.”
Lâm Chiêu Đệ nhìn chiếc chăn bông rách te tua đắp lên nửa người dưới của mẹ, khi còn nhỏ còn có thể bị những lời này tra tấn thống khổ không chịu nổi, nhưng hiện giờ nghe cô chỉ không có cảm xúc gì, có đôi khi Lâm Chiêu Đệ cảm thấy bản thân quá mức lạnh nhạt, có đôi khi lại cảm thấy mẹ thực sự đáng thương, vì sinh em trai em gái, nửa đời sau chỉ có thể nằm trên giường.
Cô dùng giọng bình tĩnh nói: “Con đi làm bài tập trước đã.”
Người mẹ nhìn sườn mặt con gái, mệt mỏi nói: “Đi đi, trong nồi có phần bữa tối cho con.”
“Vâng.”
Lâm Chiêu Đệ vào bếp lấy khoai tây đã được hấp chín, sau đó về phòng vừa làm bài tập vừa ăn.
Buổi sáng ngày hôm sau khi cô ra cửa, ba đã về, cô nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ phòng bên cạnh, bước chân chợt ngừng lại.
“Sao tối hôm qua chỉ kiếm được ít như vậy.”
“Không có nhiều mà lấy, dạo gần rất nhiều người vào rừng tìm đem đi bán.”
“Ôi, ông nói xem, nếu không phải trước đó ông mềm lòng đồng ý cho con lớn đi học cấp ba, cũng không đến mức vất vả như vậy, sau này Phúc Phúc, Lan Lan biết làm thế nào?”
“Con lớn cũng là con gái chúng ta, sau này không được phép nói như thế nữa.”
“Tôi chỉ cảm thấy con bé không hiểu chuyện, khi tôi bằng tuổi con bé, đã sinh tới đứa thứ hai rồi, ôi, thôi kệ, mặc cha con hai người đi, tôi cũng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.”
“Giờ còn nói những thứ này để làm gì? Con bé cũng đã đi học rồi, đừng nói nữa, nghe lại thấy phiền.”
“Ông đang trách tôi? Nếu không phải tôi sinh con trai cho ông, thì giờ tôi có nằm liệt như thế này không.”
“Được rồi, đừng nói nữa…”
Lâm Chiêu Đệ nâng cánh tay lau nước mắt, sau đó lặng lẽ ra khỏi nhà.
——
Uống xong hai chén thuốc, cơn sốt của Kim Tú Châu đã lui, nhưng vẫn còn ho, lần này bệnh tới đột nhiên, còn hơi nặng, không dễ dàng khỏi hoàn toàn.
Nửa tháng sau Giang Minh Xuyên mới về, khi về nhìn thấy cả Kim Tú Châu và Lục Lục đều ho, không khỏi nhíu mày.
Quả nhiên Hạ Nham đã đi mách ba, nói mẹ không uống thuốc đầy đủ, còn chưa uống hết liều đã ngừng, hơn nữa ngày nào cũng chạy ra ngoài.
Kim Tú Châu lén trừng mắt với cậu, Hạ Nham xoay đầu sang hướng khác, vờ như không nhìn thấy.
Giang Minh Xuyên đi chuyến này cũng gầy đi không ít. Kim Tú Châu lấy tiền đưa cho con gái, bảo Yến Yến dẫn em gái tới Tiệm cơm quốc doanh mua hai món ăn mặn về nhà.
Lục Lục giơ tay lên, “Mẹ ơi, con muốn ăn bỏng ngô.”
“Dùng tiền thừa mua.”
Hạ Nham cũng hùa theo, “Con cũng muốn ăn.”
Lục Lục lập tức cười nhạo, “Xấu mặt chưa, anh hai còn ăn bỏng ngô.”
Hạ Nham hừ một tiếng, ôm ngay Lục Lục lên vai cậu, làm Lục Lục sợ tới mức hét lên í ới.
Tới khi bọn trẻ đi cả rồi, Giang Minh Xuyên mới nhíu mày hỏi cô, “Tại sao ốm lại không uống thuốc?”
Kim Tú Châu không thừa nhận, “Anh đừng nghe Tiểu Nham nói bậy, gì mà không uống thuốc? Thuốc uống nhiều không tốt, giờ cũng chỉ thỉnh thoảng em mới ho mà thôi, cũng không nghiêm trọng.”
Cô còn tìm cách đánh trống lảng: “Em còn nhìn thấy con trai anh đi cùng với một bạn học nữ đấy, vừa nói vừa cười, gặp rất nhiều lần rồi, em cũng chưa thấy thằng bé chơi cùng với nữ sinh nào.”
Có thể là từ nhỏ đến lớn bị em gái áp bức quá nhiều, nên Hạ Nham sinh ra tâm lý bài xích các bạn nữ.
Giang Minh Xuyên hơi nhướng mày, cũng không tiếp tục trách cô nữa.
Kim Tú Châu nhẹ nhàng thở phào, không phải nói chứ, chẳng biết có phải vì Giang Minh Xuyên được thăng chức hay không, hiện giờ chỉ cần anh chau mày, Kim Tú Châu đã thấy rén.
Vậy là tới lúc ăn cơm, Giang Minh Xuyên vờ như lơ đãng hỏi con trai, “Nghe nói con thường xuyên đi cùng một bạn học nữ à?”
Kim Tú Châu: “……” Nào có ai hỏi thẳng thừng con mình như vậy trời?
Hạ Nham nhìn về phía Kim Tú Châu theo bản năng.
Kim Tú Châu giả bộ mình chả hề biết gì hết, còn mang vẻ mặt tò mò nhìn lại.
Hạ Nham không chắc chắn được, lại nhìn về phía hai em gái, cũng không đoán được rốt cuộc là đứa nào lắm mồm tung tin đồn nhảm.
“Không phải ạ, chỉ là bạn học bình thường.”
“Ứ tin!”
Vẻ mặt Lục Lục kiểu có ngốc mới tin: “Anh hai còn mua đồ ăn vặt cho chị ấy ăn, con thấy hết rồi cơ.”
Mấy ngày hôm trước cô nhóc bị ốm, Kim Tú Châu xin cho Lục Lục hai ngày nghỉ, cô nhóc đâu chịu ngồi yên, bệnh đỡ một tí là lén chạy sang bên đường tìm Hạ Nham chơi, buổi trưa nhìn thấy anh ấy mua đồ ăn cho chị gái kia.
Hạ Nham tức giận nói: “Nào có ai ăn mảnh như em chứ, có đồ ăn ngon là không nỡ chia cho người khác.”
Lục Lục trề dài môi, “Em có chia cho chị gái mà.”
“Thế anh thì sao?”
“Anh sinh ra sớm hơn em bao nhiêu năm như thế, còn chưa ăn đủ hay sao?”
Tới khúc này thì Hạ Nham không còn lời nào phản bác.
Lục Lục thấy anh trai nghẹn họng, đắc ý hếch cằm lên hứ một tiếng.
Cả nhà đều bị cô nhóc lém lỉnh này chọc cười.
Cơm nước xong xuôi, Giang Minh Xuyên vào bếp rửa bát, Hạ Nham không đi học ngay, mà cũng theo vào bếp giúp ba, vốn định giải thích đôi ba câu, “Ba, thật sự chỉ là quan hệ bạn học bình thường.”
“Ba biết.”
Giang Minh Xuyên còn hỏi đùa: “Nếu thế thì căng thẳng như này làm gì?”
Hạ Nham nghiêm túc nói: “Người ta là trò ngoan, không thể bị mọi người hiểu lầm được.”
Giang Minh Xuyên vui mừng gật đầu, “Được rồi, là ba hiểu lầm, ba nói lời xin lỗi con. Có rảnh thì mời bạn ấy về nhà ăn cơm, lúc nào cũng hoan nghênh.”
Tới giờ Hạ Nham mới nhẹ nhàng thở ra, cười đáp vâng một tiếng, rồi giúp Giang Minh Xuyên dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.
Ngày hôm sau, Hạ Nham mời Lâm Chiêu Đệ về nhà ăn cơm, nhưng Lâm Chiêu Đệ không muốn đi, áy náy nói người nhà cô ấy không đồng ý.
Hạ Nham cũng không biết rõ hoàn cảnh nhà Lâm Chiêu Đệ, không tiện miễn cưỡng người ta, cười nói không hề gì.
Lâm Chiêu Đệ cũng khẽ thở phào, trong lòng cảm kích sự săn sóc của Hạ Nham.
Cô rất sợ Hạ Nham cứ khăng khăng mời mình, cô thật sự không muốn đi, sợ ba mẹ biết trong lòng khó chịu, cũng sợ bản thân nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp của nhà Hạ Nham lòng lại thêm tự ti.
——
Bởi vì Kim Tú Châu và con gái còn chưa khỏe hẳn, mấy ngày kế tiếp, tối nào Giang Minh Xuyên cũng đạp xe về nhà.
Kim Tú Châu khuyên anh không cần phải mệt như vậy, nhưng Giang Minh Xuyên không nghe.
Kim Tú Châu đành phải ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng tới khi hết ho rồi, Giang Minh Xuyên vẫn về nhà hàng ngày, còn nói: “Coi như rèn luyện sức khỏe đi, mỗi ngày về có thể nhìn thấy mấy mẹ con anh đều rất vui.”
Nếu anh không sợ mệt, Kim Tú Châu cũng không phản đối nữa, thêm nữa mỗi tối đều có thể gặp Giang Minh Xuyên, cô cũng rất vui.
Ở nơi xa Phương Mẫn cũng nhận được thư của Kim Tú Châu.
Phương Mẫn nhờ chị hàng xóm đi nhận giúp cô ấy, chị dâu kia vừa mới chuyển tới đây, người nhà cũng gửi thư tới tương đối thường xuyên, khi ra cổng chị ấy nhìn thấy thư của Phương Mẫn, mới tiện thể nhận hộ cầm về.
Chủ yếu cũng là vì chị ấy muốn kéo dần mối quan hệ với Phương Mẫn, vừa mới chân ướt chân ráo tới đây, còn chưa quen biết một ai.
Phương Mẫn đã ở chung với Kim Tú Châu lâu rồi, đã hiểu một ít đạo lý đối nhân xử thế, khách khí mời chị ấy vào uống trà.
Nhưng hai người đều không phải người hoạt ngôn, trò chuyện vài câu là hết đề tài để nói, Phương Mẫn bèn mở thư ra đọc, nhìn thấy nội dung Kim Tú Châu viết trong thư, gương mặt không khỏi tươi cười.
Nhưng đọc tới câu Kim Tú Châu viết dịp Tết Kỷ Lăng sẽ tới nhà cô ấy ăn Tết, còn bảo mình thử đoán xem là nguyên nhân gì, Phương Mẫn nhất thời không đoán ra.
Chị hàng xóm ngồi đối diện thấy cô ấy khi thì cười khi thì nhíu mày, mới tò mò hỏi là có chuyện gì?
Đúng lúc Phương Mẫn không có ai để hỏi, mới tóm tắt cho chị ấy chuyện Kim Tú Châu viết trong thư, đặng hỏi thêm chị ấy có biết viết vậy là có ý gì không?
Chị kia lại hỏi thêm cô ấy Kỷ Lăng là ai.
Phương Mẫn giải thích là cháu trai Chính ủy Chúc.
Đối phương trầm ngâm một lát rồi nói: “Cậu trai trẻ chưa lập gia đình tới thăm nhà, đặc biệt còn là dịp Tết, nghe như thể là tới ra mắt trưởng bối nhà gái, gia đình người bạn này của em có phải còn cô gái nào trẻ tuổi mà chưa kết hôn không?”
Phương Mẫn vốn tính nói nhà Kim Tú Châu nào có cô gái trẻ tuổi mà chưa kết hôn? Nhưng chưa kịp nói cô ấy đã nhận ra, Bạch Cảnh Chi còn chưa kết hôn mà.
Liệu có đúng như cô ấy đoán vậy không? Phương Mẫn trợn tròn cả hai mắt.
Chị kia thấy phản ứng này của Phương Mẫn là biết nói trúng rồi, mới cười trêu ghẹo: “Xem chừng là đã thân lại càng thêm thân.”
Phương Mẫn vừa kinh ngạc vui mừng vừa không thể tin nổi, buổi trưa Chính ủy Chúc về thì không nhịn được nữa hỏi anh có biết việc này không?
Chính ủy Chúc nào biết chuyện gì, đột nhiên nghe thấy Phương Mẫn nói còn đang sửng sốt, nhưng từ trước đến nay vui buồn gì anh đều không thể hiện trên mặt, Phương Mẫn cũng không nhìn ra anh có cảm xúc gì, đành nói: “Vậy để em hỏi Tú Châu trước đã, nếu không đúng, cũng không sao cả, việc này anh cũng đừng kể với chị sớm.”
Chính ủy Chúc ừ một tiếng.
Quả thật anh không kể với Chúc Anh, nhưng buổi chiều trở lại văn phòng anh lập tức gọi điện thoại cháu trai, điện thoại rất lâu mới kết nối được, đầu dây bên kia Kỷ Lăng lúc đầu nghe thấy cậu muốn giới thiệu đối tượng cho mình, theo bản năng từ chối thẳng thừng. Tiếp đến cậu lại hỏi nguyên nhân cụ thể, anh chỉ đáp lại lấp lửng là tạm thời chưa nghĩ tới chuyện này, sở dĩ còn giấu giếm là sợ cậu lại nói ngay cho mẹ biết, tiếp đó lại làm phiền người nhà Cảnh Chi.
Không ngờ rằng cậu anh đột nhiên hỏi: “Cháu biết Bạch Cảnh Chi không? Lúc đầu định giới thiệu cho cháu, nhưng nghe nói người ta đã có bạn trai rồi.”
“…” Kỷ Lăng mắng thầm một câu lão cáo già, tức giận nói: “Cậu đã biết cả rồi lại còn thử cháu.”
Chính ủy Chúc cũng cười, “Cái thằng nhóc thối này, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, giờ đã chuẩn bị tới gặp trưởng bối nhà người ta rồi mà cũng không kể với chúng ta. Được rồi, hôm nay gọi điện thoại báo với mẹ cháu và An An một tiếng, để họ chuẩn bị ít quà cáp cho cháu, đến lúc đó cậu mợ cũng thêm một chút, lần đầu tiên tới nhà, lễ vật không thể nào keo kiệt được.”
Trong điện thoại Kỷ Lăng khẽ vâng một tiếng, cuối cùng nói một tiếng cảm ơn cậu.
Ngắt điện thoại, Chính ủy Chúc nhìn về phong cảnh phía ngoài cửa sổ, cảm thán thời gian trôi nhanh quá.
Thằng nhóc thò lò mũi xanh bám theo anh năm đó, giờ đã sắp kết hôn rồi, thật tốt.
Bên đó bận rộn, nhà Kim Tú Châu cũng tất bật không kém.
Hai hôm trước cô nhận được thư của Bạch Cảnh Chi, trong thư em chồng viết cô ấy đã tranh thủ được cơ hội xuất bản cho Kim Tú Châu, còn nói ngày hai sáu Tết cô ấy sẽ trở về, lúc ấy sẽ về cùng Kỷ Lăng, còn nói nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, năm nay Kỷ Lăng sẽ ăn Tết cùng nhà họ.
Nói cách khác, Tết năm nay trong nhà có nhiều thêm một người, vậy càng náo nhiệt.
Kim Tú Châu rất hiếm khi thấy đằng trai tới nhà gái ăn Tết, ít nhất kiếp trước ở triều Đại Cảnh không thể nào có chuyện như vậy, trừ phi nhà trai ở rể.
Nhưng giờ với vai trò gia trưởng nhà gái, Kim Tú Châu đương nhiên thấy đây là một chuyện vui, cô vẫn luôn yêu thương Bạch Cảnh Chi như em gái ruột, Bạch Cảnh Chi cũng tốt với cô. Em gái hết mực yêu thương nhiều năm đột nhiên đi lấy chồng, thật lòng mà nói, vẫn có chút luyến tiếc.
Hơn nữa như thế này cũng tốt, sau này hai con gái trưởng thành, cô cũng có thể bảo hai đứa dẫn con rể về nhà ăn Tết. Về phần nếu con rể không đồng ý, cô cảm thấy nếu con gái cô mà chút bản lĩnh này còn không có, vậy cũng phí công cô dạy dỗ bao nhiêu năm.
Kim Tú Châu đã ở đây một khoảng thời gian rồi, cũng đã khá quen thuộc với khu vực nội thành, còn học được kha khá tiếng địa phương, cô tìm được xưởng đồ gỗ gia dụng mua hai cái giường.
Cô định đến khi đó sẽ để Kỷ Lăng ngủ chung với Hạ Nham, Bạch Cảnh Chi ngủ cùng Yến Yến, giờ giường trong phòng bọn trẻ quá nhỏ không đủ chỗ ngủ.
Cũng vì đường xá quá xa xôi, giường mua hồi ở doanh trại trước không mang đi được, đành bán rẻ cho người khác.
Lần này Kim Tú Châu đã rút kinh nghiệm, không mua loại quá tốt nữa, đoán chừng cũng chẳng ở bên này được mấy năm, đến khi đi cũng không mang đi được.
Xong khi đặt xong giường cô về nhà, còn thuận đường mua ít thức ăn, trong lòng cân nhắc phải gọi điện thoại cho Uông Linh, nhờ chị ấy mua giùm một ít vải mới, để may cho Bạch Cảnh Chi mấy bộ quần áo mới và vỏ chăn.
Sau khi ra mắt trưởng bối rồi thì hôn sự tiến hành rất nhanh, mấy thứ này cần phải chuẩn bị ngay.
Nhưng làm Kim Tú Châu không ngờ là, vừa định gọi điện thoại cho Uông Linh, chị ấy đã xuất hiện ở cửa nhà cô.