Kim Tú Châu nhìn thấy Uông Linh đứng ở cửa nhà mình, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Sao chị lại tới đây?”
Nói xong cô còn bước lên một bước đi, nhìn trái lại nhìn phải, vẫn luôn cảm thấy chị ấy có chỗ nào khang khác, cuối cùng phát hiện chị ấy uốn tóc xoăn, “Gì thế này?”
Uông Linh có hơi mất tự nhiên, vuốt vuốt tóc, “Thế nào? Có phải xấu lắm không? Ôi, chị đã bảo là không uốn, mà người ta cứ lôi kéo chị làm, còn bảo là kiểu tóc thịnh hành nhất của minh tinh Hương Cảng* gì đấy, chị từ chối mãi không được, cuối cùng lại thành kiểu tóc kỳ quái này.”
*Chỉ Hồng Kông.
Kim Tú Châu còn lạ gì chị ấy, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nếu thật sự không thích thì có ấn đầu bắt ép chị ấy cũng sẽ không làm, nên cười khen: “Xấu đâu mà xấu? Em thấy đẹp lắm mà, trông chị trẻ ra vài tuổi lại còn thời thượng, uốn ở đâu thế, em cũng muốn làm thử một kiểu.”
Uông Linh nghe thì thấy vui, cười tươi như hoa nói: “Thật sao? Chị làm ở thành phố của tỉnh lị bên cạnh đấy, đúng lúc có việc sang đây, thuận đường tới thăm em, không ngờ rằng lại xa như thế.”
“Dù là thế, sao không gọi điện thoại trước cho em?”
“Chỉ là nổi hứng nhất thời thôi, muốn đi là đi luôn.”
Kim Tú Châu mời chị vào nhà, Uông Linh nhìn quanh sân, trong lòng hâm mộ, “Ở đây thích hơn ở toàn nhà cao tầng bên kia nhiều, em không biết đó thôi, từ hồi ở nhà cao tầng, chị thường xuyên nhớ mong căn nhà một tầng có sân vườn trước kia. Ở đó vẫn thoải mái hơn, ăn cơm xong, có thể ra ngoài sân ngồi, không giống như bây giờ, cả ngày đóng cửa im ỉm, chỉ có thể quanh quẩn trong nhà.”
Hơn nữa tầng trên tầng dưới chỉ chớm ồn ào là nghe rõ mồn một.
Kim Tú Châu nói: “Thật sao? Em cũng nghĩ như vậy đấy, cho nên cố ý thuê căn nhà này ở, nhà đông con, có cái sân cũng thấy rộng hơn.”
“Đúng thế thật.”
Sau khi vào nhà Kim Tú Châu mời chị ngồi, sau đó pha trà mới Uông Linh, lại lấy số quýt mới mua ngày hôm qua ra.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Kim Tú Châu viết thư cho Uông Linh không nhiều, cô biết chị ấy không có thời gian hồi âm cho mình, cho nên bình thường có việc gì toàn gọi điện thoại trực tiếp cho chị, nếu có gửi thư cho chị, cũng đều là bản vẽ, thư gửi kèm nhiều nhất cũng chỉ hỏi thăm một hai câu.
Không giống như khi viết thư cho Phương Mẫn, trong thư chuyện to chuyện nhỏ gì cô cũng kể, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt hằng ngày như Lục Lục ăn nhiều thịt bị tiêu chảy cô cũng viết, bởi vì cô biết Phương Mẫn thích nghe mấy chuyện này, cũng có thời gian để đọc.
Nhưng cho dù như thế, quan hệ giữ hai người vẫn giống như trước đây, lâu như vậy không gặp, cũng không cảm thấy xa lạ và xa cách, hai chị em vẫn trò chuyện thoải mái giống như trước đây.
Lần này sang bên này, Uông Linh cũng có chuyện phiền não muốn nói với Kim Tú Châu. Mấy năm nay tuy rằng Uông Linh cũng quen biết không ít bạn bè nhờ công việc, nhưng số người thực sự có thể tâm sự thì đúng là không có ai, chị nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có cách tìm Kim Tú Châu tâm sự.
“Chuyện là thế này, từ khi quyết định khôi phục kỳ thi đại học được tuyên bố tới nay, rất nhiều người đều suy đoán e là sau này cá nhân kinh doanh cũng sẽ được hợp pháp hóa. Tới khi đó nhà máy của bọn chị sẽ chịu tác động rất lớn, em nghĩ mà xem, một khi cá nhân kinh doanh được hợp pháp hóa, có nghĩa là bất cứ ai cũng có thể dệt vải đi bán, trên thị trường sẽ xuất hiện rất nhiều nhà máy dệt, không chỉ giành giật nguồn nguyên liệu với bọn chị, còn sẽ tranh giành thị phần với bọn chị nữa. Một khi hiệu quả và lợi nhuận giảm xuống, nhà máy chắc chắn sẽ phải giảm biên chế thậm chí đóng cửa.”
Chỉ cần nghĩ tới đó, Uông Linh đã cảm thấy đau đầu.
Kim Tú Châu nhíu mày, “Nghiêm trọng như vậy ạ?”
“Đâu chỉ nghiêm trọng, em đừng nghĩ là chị nói quá khoa trương, hiện giờ dưới huyện đã xuất hiện nhà xưởng phải đóng cửa rồi đấy, còn nhớ rõ xưởng giày da trước đó chị có nhắc đến với em không. Đã đóng cửa rồi đấy.”
Kim Tú Châu kinh ngạc, “Nhanh như vậy ạ?”
Uông Linh lắc đầu, “Các nhà máy khác hoạt động cũng không được hiệu quả như bên chị, hiện tại dưới huyện chỉ có nhà máy của bọn chị là còn có lợi nhuận, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Không biết có phải sắp sửa thay đổi chính sách thật không, giờ chợ đen dưới huyện đã không còn ai quản. Chợ đen đấy chị cũng tự đi vài lần rồi, vải vóc bán trong đó chất lượng không hề kém cạnh gì so với nhà máy bọn chị, chả biết bọn họ đào đâu ra bán? Giá cả thì giống nhau, nhưng mua không cần tem phiếu, chỉ cần có tiền là mua được.”
“Em biết bây giờ quy mô chợ đen lớn cỡ nào không? Trước kia vào chợ đen chỉ có thể mua mấy thứ thịt gà, trứng gà gì đấy, hoặc là mấy thứ đồ thủ công người ta tự làm như giày, giỏ, sọt... Mà giờ còn có thể mua được đồng hồ, ti vi, đài cassette, xe đạp, máy may ở chợ đen. Vào Cung Tiêu Xã hay cửa hàng bách hóa còn cần phải xếp hàng này kia, ở đấy chỉ cần có tiền là có thể mua được, còn có dịch vụ vận chuyển tới tận nhà, em nói xem có đáng sợ không?”
Kim Tú Châu nghe trong lòng cũng thấy khiếp sợ, những cái khác thì không nói, nhưng mấy thứ như máy may kia, trước đấy cô cũng muốn mua, cũng tiết kiệm đủ tiền rồi, nhưng không có tem phiếu, mà khó nhất vẫn là không có mà mua. Ở thành phố lớn đã phải xếp hàng chờ tới lượt, càng đừng nói tới huyện thành nhỏ như ở chỗ cô.
Tới khi nghe Uông Linh nói như vậy, Kim Tú Châu có cảm giác thời cuộc sắp sửa có thay đổi rồi.
Có điều cô lại không hề bi quan như Uông Linh, cô đã từng sống trong một quốc gia cá nhân được tự do kinh doanh như Uông Linh nói, kiếp trước triều Đại Cảnh có chính sách như vậy, tuy rằng triều đình có chèn ép các hộ kinh doanh, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới các thương nhân kiếm tiền đầy túi. Cô thậm chí cảm thấy sở dĩ nơi này nghèo như vậy, cũng là vì cấm mọi người làm buôn bán mà nên.
Uông Linh cũng thở dài thườn thượt, “Lần này chị tới phía Nam xem thử, cũng là vì nghe đồn chợ đen phát triển như vậy có vẻ như bắt nguồn từ phía Nam, cho nên mới nương chuyện công việc xuống đây xem thế nào. Chị cũng nói thật lòng với em, chị thấy cứ tiếp tục thế này, chẳng chóng thì chày nhà máy của bọn chị cũng phải đóng cửa.”
Trước đây gặp phải khó khăn gì, Uông Linh cảm thấy tự mình có thể nghĩ ra đối sách, nhưng dưới sự ảnh hưởng của chính sách thay đổi cả thời cuộc thế này, chị chỉ có thể cảm nhận sâu sắc sự bất lực.
Chị thật sự muốn phát triển nhà máy dệt, mấy năm nay nhà máy mở rộng cũng đã thuê thêm không ít công nhân, nếu như phải đóng cửa, sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của cả trăm gia đình, chị cảm thấy bản thân mình không đủ sức gánh tội lớn như vậy.
Kim Tú Châu nhận thấy phiền muộn trong lòng chị, cũng có thể hiểu được tâm trạng chị, năng lực càng lớn trách nhiệm càng cao, từ khi Uông Linh bắt đầu đảm nhiệm chức Giám đốc nhà máy dệt dưới huyện, chị ấy đã cột chung bản thân với nhà máy rồi, vinh hoa cùng hưởng tổn thất cùng chịu.
Nhưng Kim Tú Châu lại cảm thấy chị ấy chỉ giới hạn mình ở một cái nhà máy dệt nho nhỏ, nghĩ đến đây, cô không nhịn được nói: “Chị có nghĩ tới hướng này không, nếu thật sự có một ngày như vậy, chính phủ cho phép cá nhân có thể tự do kinh doanh, chị có thể lựa chọn làm một mình, mua lại cả nhà máy đi.”
Uông Linh vốn vẫn đang đắm chìm trong phiền não của bản thân, đột nhiên nghe thấy vậy, còn chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu ngây ngẩn nhìn Kim Tú Châu, “Em có ý gì?”
Kim Tú Châu nhíu mày, sắp xếp lại từ ngữ để biểu đạt rõ ràng hơn, “Ý của em là, nếu tới thời điểm nhà máy thật sự phải đóng cửa, chúng ta có thể mua lại cả nhà máy, chúng ta sẽ tự do kinh doanh.”
“Em đã thấy sau khi rất nhiều nhà máy đóng cửa, hoặc là cứ để hoang phế, hoặc là bị chính phủ trưng dụng làm việc khác. Trước khi nhà máy dệt của chị có dấu hiệu đóng cửa, chị hãy cố gắng để nó bị bán đi. Nói một câu thật lòng, chị là người có năng lực xuất chúng, nhưng lại bị những người khác dưới nhà máy kìm kẹp, nếu toàn bộ nhà máy biến thành của riêng chị, vậy chị có thể tuyển chọn ra người có năng lực làm việc cho nhà máy, chấm dứt chuyện muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt người này người kia.”
Chuyện dưới nhà máy quả thật Kim Tú Châu không rõ lắm, nhiều chuyện chỉ nghe Uông Linh kể, tuy rằng chị ấy là Giám đốc nhà máy, có thực quyền, nhưng các lãnh đạo khác không phải chỉ dùng đôi câu vài lời là có thể thuyết phục được, có người lười biếng, có người đục nước béo cò, còn có cả người đâm sau lưng, nhiều chuyện chị ấy chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
“Nếu có người không nghe theo chị, chị có thể trực tiếp sa thải, tuyển công nhân cũng cần tuyển người có năng lực, mà không phải giống như bây giờ, cha mẹ là công nhân, có thể nhường công việc cho con mình. Không có áp lực thì bao giờ mới có tiến bộ?”
“Hơn nữa hạn chế lớn nhất là chúng ta chỉ có thể dệt vải, so với bán vải vóc, em cảm thấy bán trang phục tiền lời sẽ cao hơn nhiều. Chúng ta hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, dùng vải chúng ta dệt ra tự may trang phục sau đó tự mở cửa hàng bán, mở hệ thống cửa hàng rộng khắp cả nước, tới khi đó cũng chẳng cần phải mang vải tới các cửa hàng bách hóa bán nữa, chỉ tổ để người ta kiếm bộn tiền.”
Uông Linh ngơ ngác nghe, hoàn toàn không ngờ rằng còn có thể làm vậy, đương khi chị đang rầu vì nhà máy có khả năng sắp phải đóng cửa, còn Kim Tú Châu đã nghĩ đến chuyện sau khi nhà máy đóng cửa sẽ phải ứng phó thế nào, mà cô ấy còn nghĩ tới chuyện thu mua nhà máy.
Có điều khi nghe được những lời này, đặc biệt là nghe tới đoạn mở hệ thống cửa hàng khắp trên cả nước, trong lòng chị không khỏi thấy kích động mãnh liệt, phản ứng mãnh liệt này hoàn toàn khác với lúc trước khi chị lên làm Giám đốc nhà máy, thậm chí chị đã thấy được tương lai mình đứng trên đỉnh cao.
Trong nháy mắt, chị dường như đã tìm lại được mục tiêu.
“Thế nhưng nhà máy lớn như vậy, chị làm gì có nhiều tiền thế để mà mua.”
“Chị bỏ ra số nhiều, em góp thêm một chút, lại tìm Phương Mẫn góp một ít, rồi lại đi tìm các lãnh đạo xin thanh toán thư thư một thời gian, chống đỡ được ba tháng đầu là sẽ ổn thỏa cả thôi. Cả hai bọn em đều không ham việc quản lý gì đâu, chị cứ làm Giám đốc nhà máy như cũ, chỉ có điều sau này lợi nhuận của nhà máy cứ chia theo tỷ lệ góp vốn của hai bọn em là được.”
Thật ra Uông Linh đã nghĩ tới chiều hướng này, sau đó chị phát hiện quả thực có thể thực hiện được, chị thường xuyên móc nối quan hệ với các lãnh đạo trong huyện, tới ngày đó, cho dù có không nhờ vào các mối quan hệ này, thì ngay bản thân các lãnh đạo huyện cũng không muốn nhà máy phải đóng cửa, làm gì có ai muốn tăng số công nhân thất nghiệp và giảm chỉ số kinh tế của toàn huyện mình xuống đâu.
Uông Linh đột nhiên dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Kim Tú Châu.
Không thể không nói, nghe xong Kim Tú Châu phân tích, Uông Linh giờ không hề sợ gì chuyện nhà máy phải đóng cửa nữa, thậm chí trong lòng chị còn có chút chờ mong.
Vấn đề là cái bánh này quá lớn, ngay lập tức cũng không biết phải bắt đầu ăn từ đâu, “Thế giờ chị phải bắt đầu chuẩn bị những gì?”
“Trước hết cứ chờ xem đã, chỉ có thể chờ chính sách được đưa ra, nhưng em cảm thấy ở phía Nam này tự do hơn huyện chúng ta, nếu như làm được, sau này chúng ta mở cửa hàng, có thể mở cửa hàng ở phía Nam trước.”
Uông Linh gật đầu, “Đúng vậy, tỉnh bên cạnh đã bắt đầu phát triển rồi, ở cửa hiệu làm tóc cho chị còn cả đống người xếp hàng.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng.
Uông Linh cũng không nói tiếp nữa, trong đầu chị đột nhiên nảy ra nhiều rất nhiều ý tưởng.
Buổi trưa Uông Linh ở lại ăn cơm, bọn trẻ đi học về nhìn thấy chị đều hết sức vui mừng, vây quanh chị ríu rít chuyện trò không dứt.
Lúc ăn cơm, Kim Tú Châu hỏi chuyện Nghiêm Tinh, Uông Linh thở dài thườn thượt, “Năm nay thằng bé chuẩn bị thi đại học.”
“Sao ạ?”
Hạ Nham kinh ngạc, “Vì sao vậy ạ?”
Uông Linh bất đắc dĩ nói: “Thằng bé không thích trường đấy, muốn tự mình thi, ý lão Nghiêm là tùy thằng bé, thích thi thì cứ thi, nhà chị nuôi được.”
Kim Tú Châu biết, trước đây Nghiêm Tinh có thể vào đại học là nhờ suất tiến cử của nhà máy dệt, nhưng được một nhà máy dệt nho nhỏ dưới huyện thành xa xôi tiến cử thì cũng chẳng phải đại học tốt gì.
“Từ khi tin khôi phục kỳ thi đại học truyền ra, Tiểu Tinh nói thái độ của giáo viên trong trường với học sinh đã kém đi rất nhiều, còn có không ít bạn học làm ầm ĩ, muốn phản đối chính sách này. Thằng bé cảm thấy sau này bằng cấp đại học được tiến cử vào sẽ càng ngày càng bị xem thường, còn không bằng tự mình thi một trường mình thích, năm nay không đỗ thì sang năm, kiểu gì cũng có thể thi đỗ.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Tiểu Tinh nói cũng có lý, nếu thằng bé đã có quyết định như vậy, chắc cũng phải có niềm tin vào bản thân.”
Uông Linh chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy, “Hy vọng là như thế đi.”
Ăn cơm xong, Uông Linh đã phải đi, Kim Tú Châu đưa chị đến ga tàu hỏa.
Lần trước nhà Kim Tú Châu sang đây, vì không mua được được vé xe lửa cùng ngày đành phải đổi thành ngồi ô tô, đường đi vô cùng xóc nảy. Cũng may hôm nay mua được vé tàu, Uông Linh mua vé tàu sang tỉnh lị bên cạnh, sau đó mới đổi tàu khác về nhà.
Trên đường đến ga tàu, Kim Tú Châu mua rất nhiều quýt và mía, để Uông Linh cầm đi đường ăn.
Uông Linh cũng không khách sáo với cô, tươi cười nhận lấy, còn bảo cô không được lười biếng, ngày thường hãy vẽ nhiều một chút.
Kim Tú Châu cười vẫy tay.
Tối Giang Minh Xuyên về nhà đã thấy cả ba đứa con đều mặc quần áo mới, mới tò mò hỏi mua khi nào vậy?
Kim Tú Châu không biết làm sao: “Hôm nay Uông Linh tới chơi, tặng cho bọn trẻ, mấy đứa nó mặc ngay vào, giờ còn không nỡ cởi ra.”
Giang Minh Xuyên nghe xong phì cười, khen một câu, “Rất đẹp.”
Kim Tú Châu lại kể với anh chuyện Nghiêm Tinh tham gia thi đại học, chỉ mỗi chuyện nhà máy của Uông Linh là chưa nói, cô sợ Giang Minh Xuyên nghe rồi không chấp nhận được kiến nghị của cô. Có đôi khi Giang Minh Xuyên tương đối cứng nhắc, nói với anh nghe chỉ sợ anh cũng không hiểu cho.
Nhưng với quyết định của Nghiêm Tinh, có khi anh lại rất ủng hộ.
Quả nhiên, Giang Minh Xuyên rất tán thưởng nói: “Khá tốt, dựa vào khả năng của mình thi đậu đại học, cũng có thể ngẩng cao đầu.”
Ngày 26 tháng 1, Bạch Cảnh Chi và Kỷ Lăng đã tới nơi.
Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, cho nên Kim Tú Châu dẫn theo cả ba con tới nhà ga đón, có lẽ là vì sắp Tết, ga tàu rất đông đúc. Cũng may có Hạ Nham người cao nhìn xa, cậu đột nhiên nói: “Con nhìn thấy cô út rồi.”
Kim Tú Châu và hai con gái duỗi dài cổ nhìn, cũng chẳng nhìn thấy gì hết, đâu đâu cũng thấy toàn người là người.
Bạch Cảnh Chi cũng y hệt, cô ấy nhìn quanh nhìn quất mà chẳng thấy, cũng nhờ người đi đàn ông cao lớn đi sau cô nhìn thấy Hạ Nham đang vẫy tay, mới nhắc nhở, “Đó có phải cháu trai lớn của em không?”
Trước đó Kỷ Lăng đã thấy ảnh gia đình anh trai Bạch Cảnh Chi, nhưng trong bức ảnh đó Hạ Nham chỉ mới tầm mười tuổi, khuôn mặt còn rất non nớt, mà cậu thiếu niên vẫy tay cách đó không xa ngũ quan đã hoàn toàn trưởng thành, vô cùng tuấn tú. Nhưng nhác thấy vẫn có vài phần tương tự với cậu bé trong bức ảnh, cũng may Kỷ Lăng tâm tư nhạy bén mới có thể nhận ra được.
Bạch Cảnh Chi nhìn theo hướng tay anh tay chỉ, nhìn kỹ lại, quả đúng là Hạ Nham.
Kỳ thật lúc nãy cô cũng nhìn thấy Hạ Nham vẫy tay, nhưng lại chẳng bận tâm, còn quay đầu nhìn sang hướng khác. Không ngờ rằng nửa năm không gặp, Hạ Nham đã cao thêm không ít.
Cô vội kéo Kỷ Lăng đi qua đó, vừa mới tới gần, cả ba đứa đều xông tới, cứ ríu rít gọi cô út liên hồi, ồn ào làm Kỷ Lăng đau cả đầu.
Anh cũng có hai cháu ngoại, nhưng mỗi lần gặp mặt, cả hai đứa nhóc đều trốn sau lưng mẹ lén nhìn anh, có bảo chúng chào hỏi, cũng chỉ nói lí nha lí nhí.
Nhìn Bạch Cảnh Chi dịu dàng nói chuyện với các cháu là biết cô rất thân thiết với người nhà.
Kim Tú Châu tính xách dùm một túi hành lý trong tay Kỷ Lăng, anh cười nói: “Chị dâu, không nặng đâu, em tự xách được.”
Bạch Cảnh Chi cũng nói: “Chị dâu, sức anh ấy khỏe, chị cứ kệ anh ấy xách.”
Kim Tú Châu đành phải mỉm cười, “Vậy cũng được. Về nhà trước, tối nay anh trai em nấu cơm cho tụi em ăn đấy.”
Nói xong còn nhìn Kỷ Lăng một cách sâu xa.
Kỷ Lăng bị nhìn mà căng cả da đầu, xem chừng bữa cơm này khó nuốt trôi đây.
Bạch Cảnh Chi ở bên cạnh lại cười hớn hở nói với anh: “Anh trai em nấu cơm ăn ngon lắm!”