Buổi tối Giang Minh Xuyên làm tám món ăn một món canh, chiếc bàn tròn trong phòng khách được bày đầy, cả nhà ngồi xuống may là đủ chỗ.
Giang Minh Xuyên cũng không biết lôi đâu ra một chai rượu, hỏi: “Uống được không?”
Kỷ Lăng đang ngồi câu nệ, nghe hỏi vậy, vội vàng gật đầu, “Uống được một ít ạ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Giang Minh Xuyên rót cho Kỷ Lăng một chén, thấy vẻ mặt anh ấy căng thẳng, Kỷ Lăng nói uống được một ít cũng là vì nể mặt Giang Minh Xuyên mới có thể mặt dày bịa chuyện, kỳ thật anh chưa từng uống rượu.
Bạch Cảnh Chi do dự nhìn về phía Kim Tú Châu, cũng không biết anh trai có ý gì? Trước nay cô cũng chưa từng thấy anh trai uống rượu.
Kim Tú Châu mỉm cười nhìn cô, an ủi: “Không sao đâu, trong lòng anh trai em tự có chừng mực.”
Bạch Cảnh Chi nghe chị dâu nói vậy, trong lòng cũng thầm thở phào, sau đó tươi cười cầm đũa gắp đồ ăn cho Lục Lục.
Lục Lục là cô nhóc dính người, Bạch Cảnh Chi vừa về đã dính theo như sam, ăn cơm cũng phải ngồi cạnh.
Thấy cô út gắp đồ ăn cho mình, cô nhóc còn nũng nịu há miệng chờ đút.
Bạch Cảnh Chi nhìn mà buồn cười, nhưng vẫn đút cho cô nhóc, sau đó nhẹ nhàng nhéo má cháu gái.
Bên kia, Giang Minh Xuyên đã uống cùng Kỷ Lăng. Giang Minh Xuyên bắt chuyện trước, hỏi mấy năm nay Kỷ Lăng trong quân ngũ thế nào. Kỷ Lăng trả lời rành mạch, còn chủ động kể về gia đình, nói chuyện về mẹ, em gái em rể cùng với hai cháu, thậm chí ngay cả cha anh ấy cũng nhắc tới. Cha Kỷ Lăng chỉ là một người nông dân bình thường, là anh cả trong nhà, nhà rất nghèo, từ lúc còn rất nhỏ đã được họ hàng nhận làm con thừa tự, về sau lại người này chết, cha Kỷ Lặng lại trở về nhà ông bà nội. Ông bà nội rất thiên vị các chú, cha anh ấy sức khỏe không tốt, lại còn là người ngu hiếu, khi anh năm tuổi ông ấy đã qua đời, sau đó cả nhà đều dựa vào mẹ và cậu chống đỡ.
Nhưng anh tham gia quân ngũ xa nhà, căn bản không lo được chuyện ở quê, cho nên từ nhỏ anh đã chứng kiến mẹ bị bà nội và các chú thím ức h**p, cũng hiểu chuyện từ rất sớm, lúc nào cũng nghĩ phải bảo vệ mẹ và em gái.
Giang Minh Xuyên lại hỏi anh mấy năm nay có đi xem mắt với cô gái nào không.
Kỷ Lăng lắc đầu, “Không có ạ, lúc trước họ hàng có nói sẽ giới thiệu đối tượng cho em, nhưng em cũng bận rộn, còn chưa về quê.”
Anh biết đám họ hàng nhà mình có đức hạnh gì, mẹ anh là người bộc tuệch, chuyện quá khứ đều muốn bỏ qua, nhưng anh vĩnh viễn ghi nhớ chuyện sau khi cha anh qua đời, ba mẹ con anh bị bức ép đến mức không có cơm ăn, mẹ phải quỳ xin mỗi nhà từng nắm gạo một.
Giang Minh Xuyên lại chuốc anh uống rượu, sau đó hỏi tiếp theo anh định thế nào?
Kỷ Lăng bị chuốc rượu uống thêm hơn phân nửa chén, khuôn mặt vốn ngăm đen, giờ nhìn vừa đen vừa đỏ, nghe hỏi vậy, ánh mắt có phần mông lung, nhưng rất nhanh anh lắc lắc đầu, sau đó mở to hai mắt gắng sức nói rõ ràng: “Sang năm em sẽ xin nghỉ về xin cưới, sau đó sẽ bàn bạc chuyện hôn sự, mấy năm nay em cũng tiết kiệm được một ít tiền. Khi ấy sẽ tổ chức ở quê một lần, ở đây một lần, giờ em đã được thăng chức, tiền lương cũng được tăng nhiều, sau này sẽ đưa cả cho Cảnh Chi, được nghỉ sẽ về nhà với cô…”
Tới khúc sau càng nói càng lung tung, gì mà sinh con, xong rồi lễ hỏi phải chuẩn bị những gì.
Bạch Cảnh Chi nghe thấy đỏ bừng cả mặt, cô lén kéo kéo áo Kỷ Lăng, nào ngờ Kỷ Lăng nắm lấy tay Bạch Cảnh Chi trước mặt mọi người, còn áp tay cô vào gò má nóng bỏng của mình.
Nụ cười trên mặt Giang Minh Xuyên nháy mắt cứng đờ, sau đó mặt lạnh tanh nhìn Kỷ Lăng làm nũng với Bạch Cảnh Chi, nói gì mà mình nóng quá, rượu này khó uống quá, rất cay.
Bạch Cảnh Chi cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu, cuống quýt vươn tay kia bịt miệng anh lại, Kỷ Lăng còn đang mơ hồ hôn chụt một cái vào lòng bàn tay cô.
Bạch Cảnh Chi cuống tới mức rụt vội tay lại, theo bản năng quay đầu nhìn những người khác, thấy anh trai chị dâu và ba cháu đều đang nhìn mình chằm chằm, mặt tức khắc đỏ như đít khỉ, không khỏi lắp bắp giải thích, “Anh… anh ấy uống say…”
Kim Tú Châu tức giận trừng mắt với Giang Minh Xuyên, sau đó bảo Hạ Nham qua đỡ Kỷ Lăng đi nghỉ ngơi.
Bạch Cảnh Chi nhẹ nhàng thở phào, cũng đứng dậy đỡ người ra ngoài.
Người đi đã xa, Lục Lục còn rướn cổ nhìn theo, sau đó nghịch ngợm nâng tay lên, bắt chước Kỷ Lăng hôn lòng bàn tay Bạch Cảnh Chi lúc nãy, cũng chu môi hôn tay mình cái chụt, hôn xong còn cười khanh khách.
Giang Minh Xuyên càng nhìn càng cáu, “Thứ hay không học, toàn học những thứ đâu đâu, không được học.”
Lục Lục đâu có sợ ba, còn cố ý nâng tay lên miệng, liên tục hôn mấy cái.
Bên cạnh Phó Yến Yến nhìn thấy cười phụt thành tiếng.
Lục Lục thấy chị gái cười, tức thì càng thêm hăng hái, tiếp tục hôn chùn chụt vào lòng bàn tay.
Giang Minh Xuyên mặc kệ cô nhóc, quay đầu sang hướng khác nhắm mắt làm ngơ.
Chỉ có Kim Tú Châu biết trong lòng anh đang nghẹn một cục tức, Kỷ Lăng cũng lớn tuổi rồi, hẹn hò với Cảnh Chi lâu như vậy mới tới nhà, trước đó trưởng bối hai nhà còn chưa biết chuyện. Nếu như bị người ngoài phát hiện cũng rất khó coi, ít nhất cũng phải gọi điện thoại báo với người trong nhà một tiếng chứ.
Giang Minh Xuyên vốn định là từ từ uống với Kỷ Lăng một lúc, sau đó mới tỏ thái độ, nên cảnh cáo thì cảnh cáo, nên nhắc nhở thì nhắc nhở, ai ngờ đâu thằng nhóc này lại vô dụng như vậy, mới uống có hai chén đã say quắc cần câu rồi.
Anh tức giận buông một câu, “Thật vô dụng, lần đầu tiên anh uống rượu, uống tới bốn chén mới say.”
Kim Tú Châu cười, “Làm gì có ai lợi hại như anh?”
Còn bổ sung một câu, “Kỷ Lăng không giống anh hồi trước, cậu ấy không có chỗ dựa, cho nên chuyện gì cũng giấu trong lòng, gặp được người mình thích cũng tự mình quyết định. Nhìn bề ngoài cậu ấy cũng ổn trọng hiểu chuyện, xem như không tồi, làm gì có ai mười phân vẹn mười được đâu, nếu như thật sự có, e không phải kẻ lừa đảo thì cũng che giấu thói xấu gì đấy.”
Nghe thấy Kim Tú Châu nói như vậy, Giang Minh Xuyên đành phải ừ một tiếng, “Ăn cơm đi.”
Bạch Cảnh Chi và Hạ Nham đỡ Kỷ Lăng nằm xuống giường rồi quay lại ăn cơm, đúng lúc nghe thấy mấy lời này, cô ấy cảm kích nhìn Kim Tú Châu.
Bạch Cảnh Chi cũng cảm thấy Kỷ Lăng rất được, trong trường học cũng có rất nhiều nam sinh giỏi giang, cũng có người ám chỉ là có cảm tình với cô, nhưng cô luôn cảm thấy đó không phải là người cô muốn, sâu trong nội tâm cô vẫn là người con gái bị cha mẹ nuôi nuôi thành tự ti mẫn cảm. Cho nên cô muốn tìm một người mà cô có thể dựa vào, ở những thời điểm quan trọng có thể đứng ra che chắn trước mặt cô.
Điểm này, Kỷ Lăng hoàn toàn có thể làm được.
Bạch Cảnh Chi đột nhiên dùng vẻ nghiêm túc nói với Giang Minh Xuyên: “Anh, Kỷ Lăng rất tốt, đời này em đã nhận định anh ấy rồi.”
Cô cũng biết anh trai chị dâu làm như vậy cũng vì muốn tốt cho mình, cho nên còn nói thêm: “Sau này em và Kỷ Lăng sẽ cùng hiếu kính anh chị.”
Giang Minh Xuyên: “……”
Kim Tú Châu phì cười, “Có tấm lòng là được rồi, không cần tụi em hiếu kính, hai em chỉ cần sống tốt là chị và anh trai em đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”
Bạch Cảnh Chi cong môi cười, cũng cảm thấy như vậy thì quá xa lạ khách khí.
Ngày hôm sau, Kỷ Lăng dậy rất sớm, tối hôm qua đã làm gì anh không nhớ rõ, chỉ nhớ có uống mấy chén rượu cùng anh trai Bạch Cảnh Chi, nhưng sau đó đi ngủ khi nào thì không nhớ gì cả. Anh vừa dậy, Hạ Nham cũng dậy theo, Kỷ Lăng nhìn thấy Hạ Nham dụi dụi đôi mắt ngồi dậy, mới khách khí nói: “Cháu ngủ tiếp đi, chú quen dậy sớm.”
Hạ Nham lắc đầu, “Không ngủ được nữa, cháu sẽ học bài một lúc.”
Nói rồi cậu khoác chiếc áo khoác ở mép giường vào, sau đó đi đến bên cửa sổ thắp ngọn nến bắt đầu đọc sách.
Kỷ Lăng có chút bội phục sự chăm chỉ của Hạ Nham, anh đã nghe Cảnh Chi nhắc tới, cháu trai cháu gái cô đều học rất giỏi, vừa thông minh vừa chăm chỉ, sau này chắc chắn sẽ thành công.
Nghĩ đến đây, anh nhẹ nhàng ra khỏi phòng, thấy cả nhà đều yên tĩnh nên mới đi vào trong bếp, tính để biểu hiện tốt một chút.
Vì thế khi hai vợ chồng Kim Tú Châu dậy đã nhìn thấy Kỷ Lăng bưng mấy món ăn từ trong phòng bếp ra, có khoai tây thái sợi xào, củ cải và dưa muối.
Kim Tú Châu đi qua nhìn một lượt, rất nể tình khen: “Thơm quá.”
Giang Minh Xuyên cũng liếc một cái, nhàn nhạt nói: “Kỹ thuật dùng dao còn phải cải thiện nhiều.”
Kỷ Lăng cười nói: “So ra vẫn kém anh rất nhiều, ăn tạm vậy ạ, về sau làm nhiều sẽ quen tay hơn.”
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng.
Kim Tú Châu tức giận lén vỗ anh một cái, vẫn còn không bỏ được đúng không.
Giang Minh Xuyên sờ sờ mũi, cả nhà đều nhiệt tình như vậy, dù gì cũng phải có người diễn vai mặt trắng* chứ? Bằng không sau này thằng đấy bắt nạt em gái anh, làm gì có ai có thể áp chế được nó.
*Vai phản diện trong Kinh kịch.
Kim Tú Châu còn chưa nghĩ theo chiều hướng này, chị dâu như mẹ, cô muốn khách sáo với em rể đôi chút, để em rể thấy được bọn họ đối tốt, sau này tự nhiên cũng sẽ đối tốt vớiem gái.
Thế nên trong chuyện này, hiếm khi hai vợ chồng không thống nhất ý kiến.
Nhưng vừa nhìn đã biết Kỷ Lăng rất tốt tính, cũng không để tâm lắm tới thái độ của mọi người trong nhà với anh, ngay cả Lục Lục quấn lấy đòi anh đi chơi với cô nhóc, anh cũng chẳng đối phó qua loa, mà nghiêm túc cùng cô nhóc vẽ tranh, chơi dây.
Mấy ngày nay cũng đúng dịp được nghỉ đông, ngoại trừ Hạ Nham tự giác chủ động ở nhà học bài, hai em gái thì chỉ muốn ra ngoài chơi. Mùa đông vừa tới là Kim Tú Châu tái phát bệnh lười, tuy rằng ở đây mùa đông cũng không lạnh lắm, đến bây giờ tuyết mới chỉ rơi một lần, ngày hôm sau đã tan ngay, nhưng cô vẫn không muốn hoạt động, chỉ thích ru rú trong nhà nhàn nhã vẽ tranh, ăn đồ ăn vặt.
Bây giờ vừa hay, trong nhà có thêm cô út và một chú, hai đứa nhóc quấn lấy bọn họ đi chơi. Bạch Cảnh Chi lần đầu tiên tới đây, cũng có chút tò mò, nên kéo Kỷ Lăng cùng ra ngoài thăm thú.
Hai lớn hai nhỏ đi dạo một vòng các sạp hàng trong thành phố, còn tới cả bờ biển gần đó nghịch cát nhặt vỏ sò.
Kỷ Lăng cũng là người rất biết chơi, ngày hôm sau ra biển đã tự chế một chiếc cần câu, sau đó ngồi trên tảng đá thả câu, không ngờ là lại câu được không ít, có cả cá cả tôm.
Lục Lục vui vẻ nhất, cứ vây quanh Kỷ Lăng suốt.
Thế nên buổi tối khi Giang Minh Xuyên về nhà lại phát hiện con gái cưng mình yêu thương nhất giờ đây đã đổi từ chú thành chú út, cứ chú út ơi chú út à gọi ngọt như mía lùi.
Anh có hơi cạn lời hỏi Kim Tú Châu là có chuyện gì?
Kim Tú Châu trừng anh một cái, “Còn không phải là tại anh hay sao, anh ra mà xem Kỷ Lăng người ta chơi với bọn trẻ như nào?”
Giang Minh Xuyên: “……” Hoá ra vẫn là anh sai.
Ngày thứ ba, Kim Tú Châu vẽ xong bức họa cuối cùng của năm nay, mới dẫn Bạch Cảnh Chi ra ngoài sắm hàng Tết. Thật ra hàng Tết cô đã bắt đầu chuẩn bị một thời gian trước rồi, mấy thứ như kẹo, bánh quy, bánh ngọt, mấy ngày nay Kim Tú Châu vẫn luôn làm, còn để Giang Minh Xuyên mang một ít đi biếu người khác.
Bởi vì bên này không lạnh lắm, Kim Tú Châu không dám trữ nhiều thịt và rau dưa ở trong nhà, sợ để lâu bị hỏng, mãi đến hôm nay mới tính đi mua một ít thịt ngon về nhà.
Kim Tú Châu không gọi Kỷ Lăng đi cùng, để anh ở nhà chơi với bọn trẻ. Chủ yếu cũng vì nếu Kỷ Lăng đi theo, chỉ sợ lại muốn chủ động trả tiền, việc cũng còn chưa định, Kim Tú Châu cũng không muốn để anh tiêu pha.
Bạch Cảnh Chi thích nhất là đi dạo phố cùng Kim Tú Châu, hai chị em tay nắm tay, nhưng không có Kỷ Lăng thì Bạch Cảnh Chi lại giành trả tiền, còn nói giờ cô ấy đã kiếm được rất nhiều tiền, số này trả được.
Kim Tú Châu không còn cách nào, chỉ có thể để mặc cô ấy vậy.
Hôm giao thừa, Giang Minh Xuyên không cần phải tới doanh trại, sáng sớm đã lôi Kỷ Lăng, Hạ Nham vào trong bếp tất bật chuẩn bị cơm tất niên.
Kim Tú Châu và Bạch Cảnh Chi phụ trách quét tước vệ sinh và dán câu đối, Bạch Cảnh Chi còn tò mò, hỏi nhỏ sao năm nay anh trai không cho hai chị em mình vào bếp?
Tết năm ngoái, cô và chị dâu đều vào bếp hỗ trợ.
Kim Tú Châu dứ dứ trán cô, cười nói: “Con bé ngốc này, anh trai em đang lập quy củ cho Kỷ Lăng đấy, để cậu ấy biết về sau ở nhà, cậu ấy cũng phải cần mẫn làm việc như vậy.”
Kim Tú Châu vừa nói vậy, Bạch Cảnh Chi mới kịp nhận ra, há hốc miệng, sau đó có chút cảm động nhìn Kim Tú Châu, sống mũi cay cay nói: “Anh thật tốt.” Lúc nào cũng nghĩ cho cô.
“Không tốt với em thì tốt với ai? Em là em gái ruột thịt của anh ấy, cho dù có gả chồng, cửa nhà mình lúc nào cũng rộng mở với em.”
Bạch Cảnh Chi lại gật đầu liên tục.
Hai chị em lau dọn sạch sẽ trong nhà, sau đó lại câu đối chỉnh tề, còn bày biện bánh kẹo trên bàn.
Bạch Cảnh Chi nhìn khoảng sân trống trải, không khỏi cảm khái: “Năm nay ăn Tết không được náo nhiệt như trước kia.”
Trước kia khi vẫn còn ở doanh trại cũ, năm nào cũng đón Tết cùng gia đình chị Phương Mẫn, vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là bọn trẻ con, thích chạy đến xuống sân dưới lầu chơi, không gọi cũng không biết về nhà ăn cơm.
Bên này Bạch Cảnh Chi cảm thán, bên kia Phương Mẫn cũng thổn thức trong nhà quạnh quẽ quá, Trương Thu Lai làm xong cơm Tất niên đã về nhà rồi, trong nhà chỉ còn ba người cô, Chính ủy và con trai.
Phồn Phồn ăn ngấu ăn nghiến, muốn ăn thật nhanh để còn đi xem phim điện ảnh.
Phương Mẫn bảo cậu nhóc ăn chậm một chút, “Không có ai tranh với con đâu.”
Những lời này không biết chạm vào vảy ngược nào của ông con, Phồn Phồn đột nhiên bĩu môi nói: “Có người tranh với con còn thích hơn.”
Trước kia có Lục Lục tranh đồ ăn, cậu nhóc đều thấy ăn ngon hơn bao nhiêu.
Phương Mẫn nghe xong cũng không nói gì, tới buổi tối đi ngủ mới bảo Chính ủy: “Hay là hai ta sinh thêm một đứa nữa đi?”
Lúc nào cũng thấy người trong nhà hơi ít.
Chính ủy nghe xong da đầu tê rần, “Thêm một đứa Phồn Phồn nữa, chắc là không chịu nổi đâu, cứ như bây giờ cũng tốt.”
Phương Mẫn cũng chỉ thuận miệng nói thôi, nhớ tới Phồn Phồn khi nhỏ khóc lóc, tức khắc cảm thấy dạo gần đây mình đã sống yên ổn quá lâu rồi.
Cô ấy trở mình nói: “Thôi, ngủ đi đã.”
Chính ủy dém lại chăn cho cô ấy.
——
Buổi tối Giang Minh Xuyên và Kỷ Lăng lại uống không ít rượu, cả nhà ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Giang Minh Xuyên nói bên quân khu có chiếu phim điện ảnh, nên cả nhà quyết định sang đó xem phim.
Xem phim xong trời đã tối đen như mực, cả nhà lại men theo đường phố đi về, trên đường đi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy pháo hoa nổ tung trên bầu trời, còn có tiếng pháo trúc.
Lục Lục ngồi trên vai ba, nhìn thấy pháo hoa thì hưng phấn khua tay, “Nhìn kìa, nhìn kìa, lại có pháo hoa, là màu lam.”
“Còn kia là màu tím, đẹp quá.”
Kim Tú Châu dắt tay Yến Yến đi bên cạnh, “Đồ gửi cho cô Phương, cô Uông với cô Tiền không biết đã tới nơi chưa? Nếu còn chưa tới, chỉ sợ hỏng cả rồi.”
Phó Yến Yến ngẩng đầu nhìn không trung, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không sao đâu, lần sau lại gửi thêm.”
Chỉ có thể như vậy.
Hạ Nham đi cạnh Giang Minh Xuyên, nghịch ngợm duỗi tay kéo bím tóc của Lục Lục. Lục Lục nhận ra, tức giận một tay giữ đầu ba, vươn tay còn lại đánh anh trai.
Bạch Cảnh Chi và Kỷ Lăng nhìn thấy không nhịn được phì cười, nhưng hơn cả buồn cười thì càng hâm mộ và chờ mong hơn.
Kỷ Lăng lén ghé sát bên tai Bạch Cảnh Chi nói: “Sang năm nhà chúng ta cũng là một nhà ba người.”
Bạch Cảnh Chi nghe vậy trong lòng không khỏi chờ mong, trong đầu cô đã tượng tưởng ra tương lai một nhà ba người họ, khi đó hẳn là rất ấm áp.
Nếu có một ngày cô làm mẹ, cô nhất định sẽ yêu thương con mình, sẽ không để con cô phải trải qua những khổ cực mà bản thân đã từng chịu khi còn nhỏ.
Kỷ Lăng cũng chờ mong tới ngày đó, tham gia quân ngũ xa nhà nhiều năm như vậy, mãi đến khi gặp được Bạch Cảnh Chi, anh mới có cảm giác ổn định.
Bạch Cảnh Chi và Kỷ Lăng tới mồng ba đã phải đi rồi, Bạch Cảnh Chi còn phải đi làm, kỳ nghỉ của Kỷ Lăng cũng sắp hết, anh đưa Cảnh Chi về trước, nếu còn đủ thời gian, anh còn định về nhà một chuyến, có một số việc phải gặp mặt bàn bạc với người nhà.
Giang Minh Xuyên cũng phải đi làm, không thể đi tiễn hai người họ được, Kim Tú Châu dẫn theo bọn trẻ tới ga tàu hỏa, còn mang theo không ít đồ ăn, đều là mấy món ăn và điểm tâm mấy ngày nay Giang Minh Xuyên và cô làm. Mọi ngày Bạch Cảnh Chi bận rộn công việc đều rất ngại nấu cơm, giờ trời còn đang lạnh, đồ ăn có thể để được lâu, cô mang theo có thể ăn được mấy ngày.
Sau khi Bạch Cảnh Chi lên tàu rồi đôi mắt vẫn còn hoe đỏ, khi còn nhỏ chưa từng có cảm giác được thiên vị, mấy năm nay đều nhận được từ chỗ anh chị, làm cô có cảm giác mình vẫn đang là trẻ con.
Kỷ Lăng xách theo hành lý lỉnh kỉnh ngồi xuống bên cô, an ủi: “Không sao mà, nghỉ hè lại tới thăm anh chị.”
Bạch Cảnh Chi vâng một tiếng.
Hai người xuống tàu ở tỉnh lị bên cạnh, sau đó lại đổi tàu tới thành phố S.
Nửa đường, Bạch Cảnh Chi đang mơ mơ màng màng ngủ, lúc chạng vạng, Kỷ Lăng đỡ cô ngồi dậy uống nước, đột nhiên kề sát hỏi nhỏ: “Người ở giường đối diện kia em có quen không? Luôn nhìn trộm em. Đừng nhìn thẳng người ta, đợi lát nữa hãy nhìn.”
Bạch Cảnh Chi nghe vậy theo bản năng muốn nhìn sang, nhưng nghe thấy Kỷ Lăng nói câu sau, mới kiềm chế lại, uống nước xong, nhịn một hồi lâu mới vờ lơ đãng nhìn sang, vừa lúc đối diện với ánh mắt đánh giá của người phụ nữ.
Nhìn thoáng qua người phụ nữ có khuôn mặt hơi tròn tròn, làn da rất trắng, tóc uốn xoăn nhẹ cúp lại bên tai.
Tuy rằng đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, nhưng Bạch Cảnh Chi chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người đó, là Triệu Vận trước đây ở tầng trên nhà anh chị, hình như trước đó suýt nữa đã kết hôn với anh trai. Với việc này, về sau chị dâu cũng không phủ nhận, chỉ nói trước đấy chị ấy cũng hành động bất đắc dĩ thôi, về sau chị dâu bị đối phương báo cáo nên mất việc, cũng coi như huề nhau.
Nhưng ấn tượng của Bạch Cảnh Chi với người này vẫn không thể nào tốt được, không liên quan gì tới chuyện của chị ta và chị dâu, chỉ tính tới việc chị ta để lại đứa con còn chưa dứt sữa mang theo con gái bỏ trốn, cô đã không thể thông cảm cho nổi.
Trước kia Bạch Cảnh Chi đã từng gặp Triệu Vận rất nhiều lần, nhưng ký ức của cô chỉ dừng lại ở thời điểm đối phương mang thai, dáng vẻ mập mạp, làn da hơi sạm, tóc cũng rất mỏng.
Không ngờ rằng không gặp một thời gian dài, chị ta lại đẹp hơn rất nhiều.
Triệu Vận cũng biết Bạch Cảnh Chi đã nhận ra mình, há hốc miệng, muốn hỏi xem giờ Siêu Anh thế nào? Nhưng lại sợ nghe được tin xấu, đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn không có dũng khí hỏi thành lời.
Bạch Cảnh Chi quay đầu nhìn về phía Kỷ Lăng, hai người bắt đầu chuyển đề tài.
Trên đường xe lửa có dừng, người đàn ông vốn nằm ở giường phía đối diện đứng lên, lấy túi hành lý ở dưới gầm giường, sau đó lại gọi Triệu Vận đang ngủ ở giường tầng trên.
Triệu Vận cũng dậy xuống dưới, đi theo đàn ông xuống tàu, một giây trước khi đi khuất, cô ta không nhịn nổi quay đầu lại nhìn Bạch Cảnh Chi.
Bạch Cảnh Chi cũng đang nhìn cô ta.
Khi cô ta đi rồi, Kỷ Lăng mới hỏi là ai?
Bạch Cảnh Chi mới kể sơ về Triệu Vận, cuối cùng lắc đầu nói: “May là anh cưới chị dâu, nếu như cưới phải chị ta, e là em sẽ không giống như bây giờ.”
Có lẽ cô vẫn còn ở bên cha mẹ nuôi, thậm chí cũng không biết thân phận của mình.
Kỷ Lăng trầm ngâm một lát, sau đó lý trí phân tích: “Giữa trưa hai người họ lên tàu mà bây giờ đã xuống, lại mua vé giường nằm, có thể thấy người đàn ông kia thân phận địa vị không thấp, cũng tương đối có tiền. Mà khi cô Triệu Vận kia xuống, bàn tay người đàn ông chạm vào eo cô ấy, cho thấy quan hệ của hai người họ rất thân thiết, nhưng lại mua hai vé giường nằm để tránh hiềm nghi, có khả năng quan hệ này không thể lộ ra…”
Tiền lương của anh và Bạch Cảnh Chi đều không thấp, nhưng lần này hai người đi về đều chỉ mua một vé giường nằm, nghĩ rằng thời gian cũng không quá dài, có ngủ hay không cũng không sao cả. Đối phương ngồi tàu thời gian ngắn hơn bọn anh nhiều, lại mua hai vé giường nằm, quan hệ thân thiết như thế nghĩa là mối quan hệ ám muội giữa nam nữ mà thôi, không thể không làm người khác nghĩ nhiều.
Bạch Cảnh Chi vốn cũng chẳng nghĩ sâu xa, nghe thấy Kỷ Lăng phân tích một hồi mới cảm thấy hình như đúng vậy thật, không khỏi nhíu mày.
Hơn nữa cũng không thấy cô con gái đi theo Triệu Vận.
Nghĩ như vậy, cô lắc đầu, “Thôi, kệ chị ta, để mấy hôm nữa em viết thư cho chị dâu, chị ấy khá là hứng thú với những chuyện như này.”