Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 70

Khi Kim Tú Châu nhận được thư của Bạch Cảnh Chi đã là một tháng sau, lúc đọc được nội dung trong thư quả thật có chút tò mò, nhưng cũng đã qua lâu như vậy rồi, Dương Diệu cũng đã dẫn hai con về quê ổn định cuộc sống, không quấy rầy nhau mới là tốt nhất.

Chỉ thấy đáng thương thay cho thằng bé Dương Anh Hùng, khoảng thời gian trước cậu còn viết thư kể với cô, sau khi chuyển về quê không bao lâu, công nhân trong xưởng đã giới thiệu một cô gái cho ba cậu, đối phương là một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, cha cô ấy là đại đội trưởng, xét ở dưới nông thôn thì điều kiện cũng tương đối tốt, nên tìm đối tượng kết hôn có phần kén chọn, mãi vẫn chưa kết hôn. Nhưng cô này lại rất vừa lòng về Dương Diệu, hai người chẳng mấy chốc đã kết hôn.

Cuộc sống của Dương Anh Hùng giờ đã khá hơn một chút rồi, hiện tại cậu đang học ở trường cấp ba của địa phương, một tháng chỉ về nhà một lần, có đôi khi thậm chí không về. Nhưng em trai cậu thì không được thế, cậu bé vẫn ở nhà đi học, nhưng lại không hợp với ba và mẹ kế, có nhiều lần hơn nửa đêm vẫn chạy khỏi nhà tới trường tìm anh trai.

Cuối cùng Dương Anh Hùng không còn cách nào, đành phải yêu cầu Dương Diệu chuyển em trai tới học ở trường tiểu học trong huyện, ở chung với cậu trong ký túc xá, bây giờ hai anh em sống với nhau.

Cậu cũng nghĩ kỹ rồi, sau này cậu không thi trường quân đội nữa, chế độ quản lý trong trường quân đội rất nghiêm khắc, không thể dẫn theo em trai được, nhưng cậu có thể chọn thi một trường ở cùng thành phố với Hạ Nham. Đến lúc đó có thể thường xuyên gặp mặt.

Kim Tú Châu rất thương cậu bé này, quá hiểu chuyện cũng quá tốt bụng, cha cậu vẫn còn, cậu làm anh lại gánh vác trách nhiệm chăm sóc và dạy dỗ em trai. Với cách làm của Dương Diệu, cô đã thấy nhiều rồi, cũng không trách, cũng may giờ Dương Anh Hùng đã trưởng thành, Dương Diệu có bất công hay không đúng mực thế nào thì cậu bé cũng sẽ không phải chịu tổn thương gì.

Điểm duy nhất thấy đáng tiếc là về sau thằng bé này việc gì cũng phải tự bản thân dốc sức làm, không dựa được vào cha mẹ, thậm chí tiền đồ sau này có lẽ còn bị cha cậu cản trở.

Những chuyện như vậy Kim Tú Châu đã từng trải qua, kiếp trước cô bị cha mẹ bán đi, sau đó không biết bọn họ nghe ai nói cô thành sủng thiếp của Hầu phủ, cả nhà còn dắt díu nhau tới nhận người thân. Tính tình Kim Tú Châu nào có tốt đẹp gì, cô bảo hạ nhân trong phủ khách khí mời cả nhà vào cửa, tiếp đón ăn ngon uống say, lúc đi còn cố ý sai người tặng không ít tiền tài vật báu, vô cùng gây chú ý.

Quả nhiên, nửa đường cả gia đình gặp phải cướp, còn về phần kết quả như thế nào, có lẽ là bị giết, có lẽ là may mắn trốn thoát, Kim Tú Châu hoàn toàn không để tâm. Cô chỉ biết, xuất thân của cô không thể trở thành nhược điểm để bất kỳ ai nắm được, càng không thể ảnh hưởng tới vinh hoa phú quý của cô sau này.

Còn về phần người thân, ngay tại thời điểm cô và chị hai bị bán đi kia đã hoàn toàn đoạn tuyệt mọi quan hệ, cô tận mắt nhìn thấy chị hai bệnh chết, bị kẻ buôn người ném xuống vệ đường cũng chẳng hề có chút nào lưu luyến.

Chỉ hy vọng Dương Anh Hùng có thể nhận rõ điểm này sớm một chút.

Kỳ thật cô đối tốt với Dương Anh Hùng cũng là vì thoáng thấy hình ảnh trước kia của mình trên người cậu bé.

Trong thư Dương Anh Hùng gửi tới còn có kẹp một tờ giấy với những dòng chữ non nớt, là thư Dương Siêu Anh viết cho Lục Lục. Lục Lục, Phồn Phồn và Dương Siêu Anh tuổi sàn sàn nhau, ba đứa chơi chung cũng khá thân thiết. Lục Lục sùng bái nhất là chị gái, câu cửa miệng lúc nào cũng là chị gái giỏi nhất. Siêu Anh thì sùng bái nhất là anh trai, cậu lại nói anh trai mình mới giỏi nhất, hai đứa lúc nào cũng cãi nhau vì nguyên nhân này. Cũng may có nhóc Phồn Phồn tính tình bá đạo, làm đại ca trong ba đứa, lần nào cũng cần cậu nhóc ra mặt thì hai nhóc kia mới có thể bắt tay giảng hòa.

Nhưng lúc chơi chung, cả ba đứa đều là bạn rất tốt của nhau.

Kim Tú Châu đọc thư xong, cũng viết cho Bạch Cảnh Chi một bức thư. Bạch Cảnh Chi còn gửi kèm thư đề thi và bài tập, đều do các giáo viên ở các trường trong thành phố S tự ra đề. Trong cơ quan cô ấy có một chị có người nhà làm giáo viên trung học, nghe nói dạy rất giỏi. Những đề này do lãnh đạo các trường trung học trong thành phố chỉ đạo biên soạn.

Giáo viên các trường cùng nhau biên soạn, hiện tại chỉ lưu hành nội bộ ở các trường trung học bên đó, cô ấy thấy có người nhờ chị gái kia xin giúp, nên cũng xin một bộ gửi cho Hạ Nham.

Kim Tú Châu đọc cũng cảm thấy rất hay, để chờ Hạ Nham đi học về thì đưa cho cậu.

Chạng vạng Hạ Nham tan học trở về nhìn thấy quà cô út gửi cho cậu, quả nhiên rất thích, cậu kích động lật xem. Nửa năm qua, cậu đã có thể nghe hiểu tiếng địa phương, cũng nói được một ít, nhưng cậu cảm nhận được rõ ràng trình độ giảng dạy của các giáo viên trong trường không tốt lắm.

Phần lớn các giáo viên mới chỉ tốt nghiệp cấp ba, nếu có đề hỏi sâu hơn, bọn họ còn không biết làm.

Nhưng điều này rất bình thường, cũng đã nhiều năm qua rồi, có nhiều giáo viên đã quên mất nhiều kiến thức trước kia, có nhiều giáo viên thì mới được trường tuyển dụng. Cho nên ngày thường đi học, học sinh chỉ có thể dựa vào sức của chính mình.

Những đề thi và bài tập này còn có đáp án đi kèm, còn ghi rất rõ ràng cách giải từng bước, có thể giúp đỡ được rất nhiều cho cậu.

Hạ Nham có chút kích động nói: “Để con chép lại cho Dương Anh Hùng và Ngụy Ninh Thanh mỗi đứa một bản.”

Ba đứa chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn, thân thiết không khác gì anh em ruột trong nhà, cái gì tốt cũng đều nghĩ tới đối phương.

Tựa như Ngụy Ninh Thanh sau khi theo cha mẹ về nhà, việc đầu tiên là viết thư cho Hạ Nham báo địa chỉ nhà mình, còn gửi kèm một túi to đồ ăn vặt.

Chuyện này Kim Tú Châu để mặc cậu, chỉ nói: “Vở không đủ dùng thì bảo mẹ.”

“Vâng.”

Ngày hôm sau Hạ Nham chia sẻ số bài thi và bài tập này với các bạn trong lớp, thành tích của cậu rất tốt, thi cuối kỳ năm ngoái đứng đầu lớp. Trước kia có Ngụy Ninh Thanh, rất ít khi cậu được đứng nhất lớp. Nhưng từ khi chuyển tới đây, ngoại trừ tháng đầu tiên thi đứng thứ ba, từ sau toàn đứng nhất lớp.

Cậu phân tích nguyên nhân một chút, cảm thấy lý do lớn nhất là bởi vì từ nhỏ mình đã chịu sự ảnh hưởng của Kim Tú Châu nên đọc rất nhiều sách. Kim Tú Châu rất thích đọc sách, chỉ cần có thời gian rảnh là cầm sách đọc, cô Phương nhà bên cạnh cũng vậy, nên trong nhà mua rất nhiều, rất nhiều sách. Còn thêm nhà bà nội Ngụy Ninh Thanh có một thư phòng rất lớn, cho nên từ nhỏ ba đứa cậu đọc không bao giờ hết sách.

Những quyển sách đó đã ngầm ảnh hưởng rất sâu tới ba người họ, về phương diện viết văn chưa từng có áp lực, còn nâng cao tư duy và tầm hiểu biết của họ.

Hạ Nham cũng không hề giấu giếm, bởi vì cậu không coi các bạn học là đối thủ cạnh tranh của mình, cậu biết phần lớn các bạn học trong lớp điều kiện gia đình đều không tốt lắm, cậu cũng thật lòng hy vọng họ có thể thi đậu một trường đại học tốt.

Lâm Chiêu Đệ vô cùng cảm kích Hạ Nham, cô dùng vở Hạ Nham cho cô chép lại đề một cách cẩn thận. Hạ Nham còn nhờ cô giúp chép lại một bản, cậu ấy có hai người bạn tốt, chỉ một mình cậu ấy chép quá mệt, nên sau đó còn đưa thêm cho cô mấy quyển vở, nói là quà cảm ơn.

Lâm Chiêu Đệ biết cậu muốn dùng cách như vậy để đưa vở cho cô, nhưng cô vẫn nhận, bởi vì quả thật là cô rất cần, cho nên rất nghiêm túc nói: “Hạ Nham, cảm ơn cậu, những thứ này về sau tôi nhất định trả lại cho cậu.”

Hạ Nham không từ chối, cười nói đồng ý, còn nói thêm: “Đến lúc đó cậu nhớ trả nhiều một chút, tôi thích ăn chocolate, cậu mua chocolate cho tôi ăn.”

Lâm Chiêu Đệ không biết chocolate là cái gì, nhưng nghe cậu ấy bảo thích ăn, không cần suy nghĩ đã gật đầu, “Được, sau này tôi kiếm kiếm tiền, sẽ mua rất nhiều rất nhiều chocolate cho cậu.”

Hạ Nham cười vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Lâm Chiêu Đệ đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của cậu, tim đập dồn dập, cô cũng hơi thẹn thùng cười một cái, sau đó vội vàng cúi đầu đọc sách.

Hai người giờ không ngồi trước sau nữa, bị thầy giáo chuyển đến bàn dãy giữa cạnh cửa sổ, ngồi song song với nhau.

Lâm Chiêu Đệ cầm cốc lên uống một ngụm nước, làm giảm đi nhiệt độ trên mặt, trong lòng thầm nói với chính mình, có một số người không dành cho cô.

Việc hiện tại cô có thể làm là học tập cho tốt để sau này giành được một suất học đại học. Có thể quen được Hạ Nham, đã là một chuyện rất may mắn rồi.

Cuối tuần Giang Minh Xuyên về nhà thông báo, anh sắp sửa dẫn quân sang tỉnh bên cạnh tham gia thi đấu.

Kim Tú Châu nghe thấy tin tức vốn cũng không cảm thấy gì, lại nghe anh nói tiếp: “Em có muốn đi cùng anh không?”

Anh thấy ngày nào cô cũng ở trong nhà có lẽ sẽ buồn bực lắm, trước kia còn có Phương Mẫn bầu bạn, ở đây thì chẳng quen biết người bạn nào.

Kim Tú Châu có hơi bất ngờ, “Em có thể đi cùng à?”

“Có thể, bọn anh không ở trong doanh trại quân đội, khi đó em ở cùng anh trong nhà khách, ban ngày có thể đi xem thi đấu, cũng có thể đi dạo phố.”

Kim Tú Châu nghe mà thấy động lòng.

Lục Lục cũng nghe thấy, chưa cần nghĩ đã nói: “Con cũng đi.”

Giang Minh Xuyên nói thẳng: “Con còn phải đi học cơ mà. Thêm nữa, con cũng đi chị con biết làm sao?”

Phó Yến Yến: “……” Không muốn đưa Lục Lục đi cùng thì cứ nói thẳng ra, còn lôi cô bé vào làm cớ.

Lục Lục cắn đũa, nhìn sang chị gái, lại nhìn mẹ, sau đó trề môi nói: “Con có thể xin nghỉ mà, hơn nữa, chị cũng đâu có chạy đi mất đâu, chơi xong là con về.”

Nói vậy khiến cho Giang Minh Xuyên không biết phản bác lại thế nào, kỳ thật cũng không phải không thể, nhưng vẫn bảo: “Vậy con đi, anh chị cũng đòi đi thì sao?”

Phó Yến Yến nghe vậy, lập tức nói: “Con không đi.”

Nơi đó đời trước cô bé đã sống rất nhiều năm, đối với cô bé mà nói cũng không có gì hấp dẫn.

Hạ Nham thì có muốn đi, nhưng đi một chuyến này mất rất nhiều ngày, sẽ ảnh hưởng tới việc học tập, nên nghĩ một lát rồi nói: “Con cũng không muốn đi, sau này con sẽ thi vào trường quân đội ở bên đó, sớm muộn gì cũng qua đó chơi được.”

Giang Minh Xuyên: “……”

Lục Lục hớn hở nói: “Anh chị đều không muốn đi, ba ơi, con muốn đi.”

Kim Tú Châu nhìn mà phì cười, “Cho con bé đi theo đi, con còn nhỏ, xin nghỉ mấy ngày cũng không vấn đề gì.”

Cô cũng không muốn bọn trẻ chỉ ở trong nhà, nơi này không phải triều Đại Cảnh, không có nhiều quy củ như vậy.

Lục Lục nghe thấy mẹ nói như vậy là biết có thể đi chơi, nhóc con láu lỉnh nhảy lên, ôm chặt Kim Tú Châu, “Chỉ có mẹ là tốt nhất.”

Giang Minh Xuyên không biết làm sao, anh đã đồng ý đâu.

Kim Tú Châu nhéo mũi con gái, “Ăn cơm đi, đến lúc đó đi dạo phố với mẹ.”

“Vâng, con thích nhất đi dạo phố cùng mẹ.”

Giang Minh Xuyên xuất phát vào thứ tư, trước khi đi Kim Tú Châu đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà, cũng tích trữ khá nhiều đồ ăn và bánh trái, còn để lại cho hai anh em không ít tiền, lại dặn nếu không muốn nấu cơm thì cứ ra ngoài ăn, dù sao ở trong thành phố cũng tiện, có Tiệm cơm quốc doanh và rất nhiều cửa hàng nhỏ.

“Mỗi ngày trước khi đi học nhớ phải đóng cửa sổ khóa kỹ cửa nhà, chìa khóa mỗi đứa giữ một chùm. Còn nữa tan học thì nhớ về sớm, đặc biệt là Yến Yến, tan học thì về nhà ngay, không được la cà trên đường. Tiểu Nham cũng thế, buổi tối cũng đừng tới lớp tự học trên trường nữa, ở nhà với em gái, có việc gì thì gọi điện thoại cho ba mẹ, tới nơi ba mẹ sẽ gọi điện về cho hai đứa…”

Cô nói rất nhiều, hai đứa không kiên nhẫn nghe, không ngừng gật đầu đồng ý.

Lục Lục vui vẻ nhất, lắc lắc tay mẹ, cô nhóc đeo cặp sách vịt con mẹ may cho mình, chiếc cặp căng phồng, bên trong đựng đồ ăn vặt cô nhóc thích ăn và vở bài tập.

Cô nhóc bện tóc kiểu sừng dê, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, vừa nhìn đã biết từ nhỏ đã được lớn lên trong tình yêu thương.

Hạ Nham và Phó Yến Yến ra cửa tiễn họ, Phó Yến Yến nhìn theo bóng dáng lí la lí lắc của em gái, hình ảnh vui tươi ấy dần dần che khuất bóng người gầy gò khổ sở trong trí nhớ của cô bé.

Cô bé nghĩ thầm, em gái không phải trải qua thời thơ ấu khổ cực ấy thật là may mắn. Chờ sau này em gái trưởng thành, chắc hồi ức đều là ngọt ngào nhỉ?

Nhưng Phó Yến Yến không hề thấy ghen tị, cô bé được chứng kiến thời thơ ấu tốt đẹp của em gái cũng giống như chính mình đã từng được trải qua niềm hạnh phúc ấy.

Hạ Nham chờ không còn nhìn thấy ba mẹ nữa mới nói: “Quay về đi.”

Phó Yến Yến thu hồi ánh mắt, xoay người vào nhà, mới vừa đi tới cửa, Hạ Nham đột nhiên nói với em gái, “Buổi trưa anh dẫn bạn về ăn cơm, khi nào ba mẹ về, em đừng có mách lẻo đấy.”

Phó Yến Yến bình tĩnh xoay đầu nhìn cậu, “Là chị gái ngăm ngăm xinh đẹp kia đó hả?”

Hạ Nham chưa suy nghĩ đã không vui phản bác lại: “Cái gì mà ngăm ngăm? Cậu ấy chỉ bị rám rắng thôi, em không được kỳ thị người ta.”

Phó Yến Yến nhìn anh trai một cách sâu xa, thử thăm dò hỏi: “Anh thích chị ấy à?”

Vẻ mặt Hạ Nham tức thì căng thẳng, lập tức lớn tiếng phủ nhận: “Cái gì mà thích? Em không được nói năng lung tung, anh chẳng thích ai cả, anh chỉ thích đọc sách, em cũng thật là, mới tí tuổi đầu đã nói thích với không thích, mọi ngày em không lo học hành mà suy nghĩ vớ vẩn cái gì…”

Phó Yến Yến mặt lạnh tanh nhìn anh trai nói hươu nói vượn phủ nhận, trực tiếp cắt ngang, “Nếu thế thì căng thẳng làm gì? Em chỉ thuận miệng hỏi một câu, không thích thì cứ bảo không thích, yên tâm, lát gặp em sẽ nói với người ta là anh không thích gì người ta, bảo chị ấy không cần nghĩ nhiều.”

“……”

Hạ Nham vừa nghe lại căng thẳng hơn nữa, cậu nhìn em gái đeo cặp sách chuẩn bị đi học, đang tính nói thêm nhưng lại không dám mở miệng thừa nhận, cuối cùng mắt thấy em gái sắp đi đến cổng, mới cuống quýt đuổi theo, ngượng ngùng xoắn xuýt nói: “Anh làm bài tập hộ em, em đừng nói những lời đó được không?”

Hai anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cậu biết em gái hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy.

Phó Yến Yến lén cười, nhưng rất nhanh đã nghiêm mặt lại, quay đầu vẻ nghi hoặc hỏi: “Nói câu nào cơ?”

Hạ Nham ăn nói khép nép, “Coi như anh cầu xin em đấy, mấy ngày nay anh làm hết bài tập cho em được rồi chứ?”

“Nghe còn tạm được.”

Phó Yến Yến hài lòng gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được xiên cho anh trai một dao, “Thấy anh nói mạnh miệng như thế, cũng không sợ sau này người ta chạy theo người khác.”

Hạ Nham mặt đỏ lên, nhỏ giọng thẹn thùng nói: “Cô ấy rất đơn thuần, giờ chỉ nghĩ làm sao học tập cho tốt, anh tính chờ sau khi thi đậu đại học mới nói.”

Phó Yến Yến trước nay chưa từng thấy Hạ Nham ngượng ngùng như vậy bao giờ, chỉ cảm thấy nổi đầy da gà da vịt, “Anh thấy vui là được rồi.”

Hạ Nham nhìn theo bóng em gái, dặn dò một tiếng, “Đừng có mách ba mẹ đấy.”

Phó Yến Yến cũng không quay đầu lại chỉ vẫy vẫy tay.

Buổi trưa, Hạ Nham dẫn Lâm Chiêu Đệ về nhà, chỉ nói mấy ngày nay ba mẹ đều không có nhà, trong nhà chỉ có cậu và em gái, buổi trưa sang nhà cậu chép đề thi.

Cậu còn bảo mình không biết nấu cơm, muốn nhờ cô hướng dẫn.

Lâm Chiêu Đệ cũng không nghĩ nhiều, đi theo Hạ Nham về nhà, sau đó vào bếp mới phát hiện Hạ Nham chỉ nhờ cô rửa rau thái rau, mấy việc còn lại đều là cậu ấy làm, hơn nữa động tác còn thuần thục hơn cô nhiều.

Trong lòng cô vừa thấy bất ngờ vừa thấy ngượng ngùng.

Hạ Nham còn cười ha hả nói với cô: “Tôi học từ ba tôi đấy, trong nhà tôi đều là đàn ông nấu cơm, nhưng tôi không khéo tay, cậu cứ ăn tạm vậy.”

Nói rồi còn gắp một miếng thịt nhờ cô nếm thử xem chín chưa.

Lâm Chiêu Đệ cúi đầu ăn, sau đó gật đầu.

Hạ Nham chờ cô ăn xong, cũng dùng đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng nếm thử, nghiêm trang nói: “Có thể dọn lên rồi.”

Lâm Chiêu Đệ thấy thế, mặt đỏ bừng lên, vừa rồi môi cô vừa chạm vào chiếc đũa.

Vành tai Hạ Nham cũng hơi đỏ, nhưng vẻ mặt cậu lại dường như không hề gì, lấy cái đĩa vờ vịt chuẩn bị đổ thức ăn ra.

Chỉ có Phó Yến Yến mang vẻ mặt ghét bỏ đứng ở cửa phòng bếp nhìn hành động không biết xấu hổ của anh trai. Hạ Nham đứng gần cửa, dường như cũng nhận ra, quay đầu đối diện với ánh mắt em gái, giật nảy mình, sau đó vội vàng ra hiệu cho cô bé đi lên nhà mau.

Phó Yến Yến bĩu môi, xoay người đi vào phòng khách, trước khi đi còn giơ ngón tay giữa lên với anh trai.

Cô bé cũng không hiểu hành động này có ý nghĩa gì, có điều đời trước ở bệnh viện nhìn thấy đám trẻ con toàn làm vậy, có vẻ như là không phải hành động tốt đẹp gì.

Hạ Nham cũng đoán vậy, quơ quơ cái sạn uy h**p.

Hai anh em đang giao chiến ngầm, Lâm Chiêu Đệ không nhìn thấy, chờ nấu xong cơm, cô bưng đồ ăn ra ngoài, nhìn thấy Phó Yến Yến đang ngồi trước bàn làm bài tập, căng thẳng chào hỏi: “Chào em, chị là bạn học của anh trai em, tên là Lâm Chiêu Đệ.”

Phó Yến Yến cũng ngoan ngoãn chào hỏi, “Chào chị, chị Lâm cứ gọi em là Yến Yến là được.”

“Được.”

Cơm trưa Hạ Nham nấu hai món mặn một canh, ăn rất ngon, thường ngày Phó Yến Yến vốn không thích nói chuyện, nhưng hôm nay hiếm khi lại bắt chuyện với người lạ, Lâm Chiêu Đệ vốn đang có chút không được tự nhiên, trò chuyện một lát mới thả lỏng lại, còn rất nhiều lần bị Yến Yến chọc cười.

Hạ Nham không chen vào được câu nào, chỉ có thể gắp đồ ăn cho hai chị em.

Cơm nước xong xuôi, Phó Yến Yến đẩy ngay việc rửa bát, nói rằng cô bé phải đi học luôn, còn hỏi Lâm Chiêu Đệ: “Chị có thấy anh em rất tốt không? Mọi ngày ở nhà anh ấy đều rất chăm chỉ, thích nấu cơm thích rửa bát, đàn ông như này ấy mà, không biết sau này có ai được hời nữa?”

Nói xong bèn cầm cặp sách chạy thẳng, còn bỏ lại một câu, “Chị gái, lần sau gặp nhé.”

Lâm Chiêu Đệ cúi đầu không nói lời nào, cứ có cảm giác lời em gái Hạ Nham nói còn có ý khác, nhưng cô không dám nghĩ theo hướng đó.

Hạ Nham hắng giọng nói, “Cậu ngồi nghỉ một lát, tôi đi rửa bát.”

Trong lòng cậu nghiến răng nghiến lợi, con nhóc thối kia chỉ lười biếng không muốn rửa bát mà thôi.

“Để đấy cho mình.”

“Không cần đâu, cậu cứ ngồi đó đọc sách đi.”

Hạ Nham nói xong bèn nhanh nhẹn bưng bát đũa vào trong bếp, bóng lưng cao lớn vững chãi.

Lâm Chiêu Đệ nhìn mà gương mặt ửng hồng, cô cầm giẻ lau cái bàn, sau đó thở dài một tiếng.

Cô thầm nói với chính mình, cô nhất định, nhất định phải thi đậu một trường đại học tốt.

Phó Yến Yến chạy thẳng tới trường học, trên đường còn gặp được bạn ngồi cùng bàn, bị bạn ấy túm chặt hỏi: “Cậu làm gì chạy nhanh như ma đuổi thế? Cũng đâu có muộn học.”

Phó Yến Yến thở hổn hển mấy hơi, rồi vui vẻ cười.

Bạn cùng bàn thấy kỳ quái, “Cậu sao thế? Khác thường ghê.”

Phó Yến Yến cười, “Không có gì, chỉ thấy rất vui vẻ thôi, mấy ngày nay ba mẹ tớ không ở nhà, chỉ có tớ với anh trai ở nhà.”

“Thật sao? Thế thì thích thật!”

“Đúng nhỉ? Mẹ tớ còn để lại rất nhiều tiền cho tớ để mua đồ ăn ngon.”

Bạn cùng bàn hâm mộ không thôi, “Mẹ cậu đối tốt với cậu thật.”

Phó Yến Yến: “Đúng vậy, tốt lắm..”

Mọi người đều tốt, Hạ Nham cũng thế, anh ấy sẽ không bao giờ bị què một chân và lỡ dịp nhập học trường quân đội giống như đời trước, bây giờ anh ấy còn thích bạn học nữ khác, rất cẩn thận che chở cho người ta.

Phó Yến Yến ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng càng thêm tốt.

Bên kia, ba người nhà Kim Tú Châu đã tới tỉnh lị bên cạnh.

Ăn cơm xong, Giang Minh Xuyên đưa cô và Lục Lục tới nhà khách, “Hai mẹ con ngủ một giấc cho khỏe, buổi chiều có thể đi dạo một vòng, đói bụng thì tới Tiệm cơm quốc doanh ăn, có lẽ tối muộn anh mới về được.”

Kim Tú Châu lên tiếng đáp vâng.

Lục Lục vui vẻ vẫy tay, “Ba ơi tạm biệt.”

Giang Minh Xuyên cũng cười vẫy vẫy tay, xoay người đi ra ngoài.

Kim Tú Châu nhìn thời gian, còn sớm, mới hơn mười hai giờ trưa, cô bỏ hành lý xuống nhìn quanh căn phòng một lượt, căn phòng không khác mấy với nhà khách ở lần trước.

Ngồi xe lửa cả một buổi sáng, hai mẹ con đều có chút mệt mỏi, nằm trên giường chẳng mấy chốc đã ngủ, ngủ một giấc đến hai giờ chiều, lề mề một lúc mới rời giường ra khỏi phòng.

Nơi này cách trung tâm thành phố khá gần, tìm người hỏi đường, chỉ cần hỏi đường tới đại lộ phía trước là được, Kim Tú Châu nắm tay Lục Lục, phát hiện có lẽ vì tổ chức thi đấu, trên đường có rất nhiều xe quân dụng.

Lục Lục còn tò mò hỏi: “Ba cũng ở trên đó sao ạ?”

“Có lẽ vậy.”

Kim Tú Châu cũng không khỏi nhìn về phía những chiếc xe màu xanh lục, trong đầu cũng thầm hỏi xem giờ Giang Minh Xuyên đang làm gì?

Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ tới những thứ này, cô chỉ nghĩ làm thế nào để củng cố địa vị, làm thế nào để chèn ép những thị thiếp khác muốn trèo lên địa vị cao.

Đối với đàn ông, trong lòng cô chỉ có sợ hãi và lợi dụng.

Nhưng Giang Minh Xuyên hoàn toàn không có điểm gì làm cô hứng thú, lại làm cô càng ngày càng để tâm.

Kim Tú Châu cảm thấy có chút buồn cười, cảm giác giờ tâm tư mình có phần giống mấy thiếu nữ mới vừa động lòng xuân.

Cô lắc đầu, nói với con gái: “Tới tòa nhà bách hóa xem trước nhé.”

“Vâng.”

Hai mẹ con đi đến hướng tòa nhà bách hóa ở trung tâm thành phố, phát hiện bên trong không đông đúc như mình tưởng, trước kia dạo tòa nhà bách hóa ở thành phố S và thủ đô, cho dù đang là thời gian làm việc, bên trong cũng toàn người là người, nhưng ở đây thì không xảy ra tình huống như vậy.

Hai mẹ con vẫn đi dạo một vòng, thái độ của nhân viên cửa hàng đều rất thân thiện, cho dù chỉ xem mà không mua cũng không tỏ thái độ gì, còn cười nói cứ thoải mái xem.

Kim Tú Châu không ngờ rằng nhân viên cửa hàng lại dễ tính như vậy, cô không nhịn được hỏi một chút, “Chúng tôi sang đây chơi, sao lại có cảm giác cửa hàng bách hóa của mấy cô không đông khách vậy? Ở bên thành phố S rất đông khách, trước đây nếu muốn mua Tivi, còn phải xếp hàng đợi dài.”

Nghe thấy Kim Tú Châu nói như vậy, cô nhân viên cho rằng hai mẹ con Kim Tú Châu từ thành phố S sang đây, còn nghe cô nói trước đây còn muốn mua Tivi, lại nhìn cách ăn mặc, cho rằng khách hàng này không thiếu tiền, mới khách khí nói: “Trước kia cửa hàng chúng em cũng làm ăn tốt lắm, mấy thứ như đồng hồ người ta toàn tranh cướp nhau mà mua, nhưng giờ cũng không biết sao lại thế này, chợ đen thì không có ai quản, người ta bán hàng công khai. Hàng bán ở đó rất rẻ, còn không cần phải dùng tem phiếu, rất nhiều khách đều chuyển sang đó mua.”

Nói xong cô nhân viên nhíu mày buồn rầu nói: “Cũng không biết các lãnh đạo tính toán thế nào, cứ tiếp tục thế này, có lẽ cửa hàng bách hóa phải đóng cửa mất, chúng em đành phải nghỉ việc theo. Khó khăn lắm mới tìm được công việc này, nhà cũng phải bỏ ra không ít tiền đấy.”

Kim Tú Châu an ủi nói: “Là vậy sao, tôi cứ thắc mắc mãi, đừng lo lắng, cô tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, có thể làm việc ở đây, vừa nhìn là biết người tháo vát, còn lo không tìm được công việc sao? Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có lẽ về sau còn tìm được công việc khác tốt hơn.”

Cô nhân viên nghe thấy lời này, cười một cái, “Vậy mượn lời tốt lành của chị.”

Không biết có phải trong lòng thoải mái không, cô ấy hạ giọng nói: “Chị cũng đừng đi dạo ở đây nữa, ở đây bán gì cũng đắt, chị muốn mua thứ gì thì cứ đi tìm ở chợ đen đi, rẻ hơn nhiều.”

Kim Tú Châu nín cười, nhỏ giọng hỏi: “Chợ đen ở đâu vậy?”

“Ra khỏi đây rẽ trái rồi đi thẳng, sau đó ngồi xe bus số năm tới ngõ nhỏ Liễu gia thì xuống, chị hỏi thăm một chút người ta sẽ chỉ đường cho.”

“Được.”

Kim Tú Châu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó quyết đoán dẫn con gái đi khỏi. Dựa theo lời cô nhân viên nói, cô lên xe bus số năm tới ngõ nhỏ Liễu gia thì xuống, sau đó hỏi thăm ở bến xe bus thì tìm được chợ đen.

Cô nắm tay Lục Lục đứng ở lối vào chợ đen, nhìn đường phố phồn hoa trước mắt, tức thì bị dọa sợ.

Bình Luận (0)
Comment