Nói là đường phố, thật ra là một con ngõ nhỏ có hơi rộng rãi.
Nhìn lướt qua một lượt, ngõ nhỏ không thấy điểm cuối, hai bên đường là đủ loại sạp hàng, có người bày thẳng hàng mình bán xuống đất, có người dắt xe đạp, trên ghế sau xe có khung hoặc giá treo, trên đó treo hoặc bày rất nhiều thứ.
Trong ngõ nhỏ người đến người đi, tất cả đều là người cần tới đây mua đồ, người thì mặc bộ quần áo công nhân màu lam, cũng có người mặc trang phục trắng, đen, xám của người bình thường.
Lối vào là sạp hàng bán mấy thứ như rau dưa trái cây, đi vào sâu bên trong sẽ thấy bán những mặt hàng khác, có đồng hồ, quần áo, vải vóc, trang sức, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày…
Ngắm một hồi mà hoa cả mắt, Lục Lục nắm tay mẹ, cái đầu nhỏ hết quay bên nọ ngoảnh bên kia, nhưng căn bản không xem hết được.
Hai mẹ con dừng lại ở một sạp hàng, Kim Tú Châu cầm lấy một chiếc đồng hồ trông khá quen mắt, hỏi giá cả.
Người bán hàng nói chốt giá là bảy mươi tám đồng, không mặc cả.
Kim Tú Châu nghe mà ngây người, vừa rồi ở cửa hàng bách hóa xem cái đồng hồ giống y hệt, nữ nhân viên ở quầy đó báo giá là một trăm mười tám đồng, ở đây rẻ hơn gần năm mươi đồng.
Kim Tú Châu gật đầu rồi nắm Lục Lục tay đi tiếp, lại tới sạp hàng bán vải, có đắt có rẻ. Loại đắt lên tới mấy chục, loại rẻ chỉ mấy đồng. Loại đắt chất lượng không khác biệt lắm so với loại bán ở cửa hàng bách hóa, nhưng giá cả thì thấp hơn rất nhiều, so với giá bán trực tiếp từ nhà máy thì không cao hơn bao nhiêu.
Kim Tú Châu càng hỏi càng kinh ngạc, cũng khó trách dạo trước Uông Linh tới thăm cô nói có khi nhà máy của họ sắp không trụ được rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này, nhà máy của họ quả thật là không cạnh tranh nổi. Thị trường tiêu thụ vốn đã không lớn, nếu mỗi địa phương đều xuất hiện một cái chợ đen như này, còn có ai muốn mua hàng hóa từ nhà máy của họ.
Bên cạnh sạp hàng bán vải là quầy bán quần áo, kiểu dáng trang phục phong phú hơn nhiều so với loại bán trong cửa hàng bách hóa, có đủ loại áo khoác, quần, váy, còn có loại váy hai dây, cực kỳ tiết kiệm vải, cảm giác mặc trên người không khác gì không mặc.
Kim Tú Châu nhìn lần đầu tiên thì nhíu mày, sau đó lại nhướng mày.
Người bán hàng chào mời nói đây là kiểu dáng thịnh hành ở Hương Cảng, còn nói các nữ minh tinh bên đó đều mặc kiểu trang phục này.
Kim Tú Châu vừa nhìn vừa v**t v* mặt vải, chất lượng cũng không tốt lắm, nhưng kiểu dáng rất độc đáo, toàn những kiểu dáng cô chưa từng thấy.
Hai mẹ con lại đi dạo thêm một lát, thấy trời sắp tối nên chuẩn bị về. Hai người mới chỉ đi dạo một nửa khu chợ, khi về lại theo đường cũ, ngồi chuyến xe bus số năm, tới trung tâm thành phố thì tìm một Tiệm cơm quốc doanh, cô và con gái mua một bát mì và một bát hoành thánh.
Ăn xong, Kim Tú Châu dắt tay con trở lại nhà khách.
Giang Minh Xuyên còn chưa về, Lục Lục vừa vào phòng đã đi tìm gương, cô nhóc cài hết kẹp tóc và dây buộc tóc mua ở chợ đen lên đầu, thử xem đẹp hay không đẹp.
Xong cô nhóc còn xoay đầu hỏi mẹ, “Đẹp không ạ?”
Kim Tú Châu nhìn một đầu đầy hoa của con gái, nén cười khen, “Đẹp.”
Lục Lục nghe xong cực kỳ vui vẻ.
Kim Tú Châu cầm chậu ra ngoài lấy chút nước ấm mang về rửa mặt, trước khi đi còn dặn dò Lục Lục ngoan ngoãn ở trong phòng, mẹ sẽ về ngay.
Lục Lục ngoan ngoãn đáp vâng.
Hơn chín giờ tối Giang Minh Xuyên mới về, Lục Lục đã ngủ rồi. Giang Minh Xuyên khẽ khàng vào cửa, thấy Kim Tú Châu còn đang đọc sách, bèn bước tới lấy từ trong túi ra hai gói đồ ăn.
Kim Tú Châu kinh ngạc nhìn anh.
Giang Minh Xuyên mở giấy dầu ra, một gói có hai chiếc đùi gà to, một gói có mấy cái bánh nướng có nhân, lớp vỏ giòn có hơi vỡ, anh nói nhỏ: “Sợ buổi tối hai mẹ con ăn còn chưa no nên mới mang về, em nếm thử xem, ngon lắm.”
Kim Tú Châu đã đánh răng rồi, nhưng thấy ánh mắt chờ mong của Giang Minh Xuyên, trong lòng lại thấy ngọt ngào, cô giơ tay định lấy đùi gà, nhưng thấy mặt trên đùi gà toàn dầu mỡ, động tác chợt ngừng lại, chuyển sang cầm chiếc bánh.
Cô khẽ cắn một miếng, nhân bên trong là thịt, rất thơm, lớp vỏ bên ngoài rất giòn. Giang Minh Xuyên biết tính cô, không ăn đùi gà là sợ bẩn tay, cho nên anh cầm lấy một chiếc đùi gà đưa tới bên miệng Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu mím môi cười, cúi đầu cắn một miếng, rồi nói: “Ăn rất ngon.”
Giang Minh Xuyên thì thào nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút, Lục Lục ngủ rồi, không để phần con bé nữa, em ăn hết đi.”
Ăn thế nào cho hết được? Cô có phải heo đâu!
Nhưng Kim Tú Châu vẫn nghe ý anh thiên vị mình, trong lòng ngọt ngào, cô chưa thấy ai như Giang Minh Xuyên, coi trọng vợ mình hơn con cái.
Nghĩ đến đây, cô nhìn anh cười: “Anh đối xử với em thật tốt, trước kia em cũng không dám mơ tưởng mình sẽ có một người chồng tốt như vậy.”
Lời này vào tai Giang Minh Xuyên, trong lòng càng thêm khoan khoái.
Anh cảm thấy những việc mình làm cũng đâu lớn lao gì, không ngờ rằng Kim Tú Châu lại cảm động như vậy.
Anh nói với Kim Tú Châu: “Cũng đâu đáng kể gì, sau này anh còn đối tốt với em hơn.”
Kim Tú Châu cười, “Giờ đã tốt lắm rồi.”
Giang Minh Xuyên cũng cười, lại đút cho cô ăn miếng nữa.
Hai người một người đút một người ăn, còn nhìn nhau ngọt ngào, bầu không khí rất ấm áp. Đúng lúc này, một chiếc đầu nhỏ thò từ chăn ra, hít hít mũi, sau đó một tay giơ lên dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, tới lúc thấy rõ rồi cô nhóc mới tức giận khóc òa lên, “Mẹ ăn vụng! Oa ——”
Tiếng khóc long trời lở đất này khiến cho Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu bị dọa choáng váng.
Sau đó, hai vợ chồng tốn bao công sức mới dỗ được con gái nín khóc, Lục Lục một tay cầm đùi gà một tay cầm bánh, vừa ăn vừa khụt khịt mũi.
Giang Minh Xuyên chột dạ, gắng giải thích: “Ba thấy con ngủ rồi mới không gọi con dậy, tính để phần lại để sáng mai con dậy thì ăn.”
Lục Lục nghe vậy quay đầu sang bên kia không thèm nhìn anh, trên gò má phúng phính vẫn còn vương giọt nước mắt.
Kim Tú Châu cười tủm tỉm nhìn hai cha con giận dỗi nhau, tâm tình vô cùng vui sướng.
Vừa rồi câu nói ngọt ngào kia với Giang Minh Xuyên, kỳ thật cũng là lời thật lòng, kiếp trước cô đã từng rất nhiều lần mơ tới chuyện có con, nhưng nhiều nhất cũng chỉ mơ tới bản thân có chỗ dựa vững chắc không cần lo lắng sẽ bị thất sủng, ít nhất cô có con của mình cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Trước giờ cô không bao giờ nghĩ tới chuyện chồng sẽ yêu mình hơn cả con, sẽ yêu thương nâng niu cả con và cô như vậy.
Ăn xong, Kim Tú Châu súc miệng lần nữa rồi nằm xuống giường. Giang Minh Xuyên ra ngoài tắm rửa rồi quay lại phòng, tới khi anh nằm xuống, Lục Lục đã ngủ rồi.
Bởi vì giận ba, cô nhóc không muốn ngủ chung giường với ba mẹ.
Cũng may trong phòng có hai chiếc giường, đều khá lớn, Lục Lục ngủ trên chiếc giường kê sát tường, cũng không sợ nửa đêm rơi xuống đất.
Giang Minh Xuyên còn rất thích như vậy, anh ôm lấy Kim Tú Châu từ phía sau, hai người thì thầm trò chuyện.
Kim Tú Châu miêu tả cảnh tượng buổi chiều nhìn thấy ở chợ đen, “Cũng khó trách chị Uông lo lắng, nói thật, em cứ có cảm giác môi trường sống bên này được nới lỏng hơn thành phố S, anh nói xem, có phải sắp ra chính sách gì mới không?”
Giang Minh Xuyên im lặng một lát rồi nói: “Anh cũng chỉ nghe ngóng được thôi, các lãnh đạo bên trên sẽ nới lỏng rất nhiều, không lâu sau bên đây sẽ mở cửa thị trường*, nhưng kế hoạch cụ thể còn cần phải từ từ hoạch định và thảo luận, tạm thời còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
*Chính sách “Cải cách và mở cửa” được áp dụng từ 18 tháng 12 năm 1978, bao gồm phi tập thể hóa nông nghiệp (nghĩa là dần bỏ Hợp tác xã), mở của đất nước để đón nhận đầu tư nước ngoài, và cho phép doanh nhân bắt đầu công việc kinh doanh. Thành phố Thâm Quyến là một trong những nơi được áp dụng chính sách này đầu tiên và năm 1980 trở thành Đặc khu kinh tế.
“Thảo nào.”
Kim Tú Châu lại hỏi: “Có phải sau khi mở cửa thị trường thì ở đây cá nhân có thể tự do buôn bán kiếm tiền không? Vậy cũng khá tốt, mua đồ gì ở cửa hàng bách hóa cũng dễ bị coi thường, nhưng không mua cũng không còn sự lựa chọn nào khác.”
Giang Minh Xuyên xoa xoa bụng cô.
Kim Tú Châu thử thăm dò: “Em nghe ra ý Hạ Nham là định sau này sẽ thi vào trường quân đội ở bên này, em nghĩ, có lẽ chúng ta còn ở đây thêm mấy năm, có lẽ sẽ chứng kiến được sự thay đổi, hoặc là cũng có thể tìm việc để làm.”
Chủ yếu là cô thấy động lòng vì bên này được mở cửa thị trường, Kim Tú Châu hiểu rõ hơn bất cứ ai là buôn bán có thể kiếm tiền nhiều cỡ nào. Kiếp trước cô ở mở ba cửa hàng bán kem dưỡng da ở kinh đô, mỗi ngày tiền vào túi như nước chảy.
Cô có tới ba đứa con, dù gì cũng phải để lại chút gia sản cho bọn chúng.
Trong bản chất Kim Tú Châu vẫn là chính bản thân cô ở triều Đại Cảnh kia, cô luôn muốn để lại cho các con sự bảo đảm và đường lùi.
Giang Minh Xuyên không hiểu ý của Kim Tú Châu, “Em muốn làm gì?”
Kim Tú Châu cũng không nói rõ, “Em mới chỉ nảy ra ý tưởng thôi, chủ yếu là ngày nào cũng ở mãi nhà cũng chán.”
Giang Minh Xuyên nghe vậy cũng thấy mềm lòng, “Nghe theo em cả.”
Kim Tú Châu vừa lòng ừ một tiếng.
Trong lòng cô có càng nhiều ý tưởng, sau này nếu thành phố này sẽ được mở cửa thị trường như lời Giang Minh Xuyên nói, chắc chắn sẽ trở nên rất phồn hoa. Cô vẫn còn nhớ, mấy thành phố lớn ở vùng duyên hải của triều Đại Cảnh triều đều vô cùng sung túc, rất nhiều thương nhân, đến lúc đó cô có thể đặt mua vài tòa nhà và cửa hàng, nếu không làm kinh doanh có thể cho thuê.
Số tiền mà mẹ Giang Minh Xuyên để lại dù gì cũng không thể để mốc meo ở đó cho được, quá lãng phí.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Tú Châu có chút kích động, tiếc nuối duy nhất là không thể chuyển mấy cửa hàng kiếp trước của cô tới đây được.Mấy cửa hàng đó của cô có mấy chục loại kem dưỡng và son phấn, nhưng cô chỉ phụ trách quản lý và kiểm tra sổ sách, các việc còn lại đều giao cho người dưới làm. Tuy trí nhớ của cô rất tốt, nhưng cũng chỉ nhớ được vài công thức, những loại còn lại thì hoàn toàn không nhớ được.
Nhưng giống như cô đã nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chắc chắn là có con đường khác.
Nghĩ như vậy, cô cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Minh Xuyên đã rời giường ra ngoài, vốn hôm qua Kim Tú Châu đã hẹn anh sáng hôm sau sẽ cùng ra ngoài ăn sáng, nhưng Giang Minh Xuyên gọi hai ba bận, hai mẹ con đều nhất trí xoay người đi, hoàn toàn không để ý tới anh, còn thấy phiền, miệng còn rầm rì bất mãn.
Giang Minh Xuyên không làm gì được, đành phải khẽ khàng ra ngoài một mình.
Sau đó hai mẹ con ngủ đủ thức dậy, ăn sáng xong lại đi thẳng đến chợ đen, còn mua rất nhiều thứ, đồ ăn, đồ chơi, quần áo..., cả nhà ai cũng có quà, còn mua thêm cả mấy thứ cho Bạch Cảnh Chi và Phương Mẫn.
Giang Minh Xuyên phải ở đây một tuần, Kim Tú Châu cũng dẫn con gái dạo quanh đây suốt một tuần. Lúc về, Lục Lục còn thấy không nỡ, hỏi mẹ khi nào có thể tới chơi nữa?
Kim Tú Châu nói: “Vậy chỉ có thể chờ anh trai con thi đậu đại học.”
Lục Lục xụ mặt, “Vâng ạ.”
Trước khi đi, Giang Minh Xuyên bảo chiến hữu của anh ở bên này mời ăn bữa cơm, hỏi cô có đi hay không?
Kim Tú Châu đương nhiên là đồng ý, còn hỏi kỹ càng là người bạn nào? Có phải mang theo quà cáp gì không.
Giang Minh Xuyên nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là không cần đâu? Lần thi đấu này có gặp được mấy chiến hữu trước kia, quan hệ của bọn anh vẫn luôn rất tốt, sắp phải đi rồi nên mới tính trước khi chia tay cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Vậy mấy chiến hữu khác của anh tới ăn cơm có mang theo người nhà không?”
“Không đâu, nhà bọn họ cách đây khá xa.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Vậy buổi tối chỉ có một mình em là người nhà đi cùng à?”
“Cũng không phải, anh đã bảo lão Trương rồi, anh ấy cũng dẫn theo vợ con.”
Kim Tú Châu trừng mắt với anh, “Thế còn bảo đi tay không được?”
Cô còn hỏi thêm anh lão Trương mời cơm kia trong nhà có mấy đứa con? Vợ anh ấy đang làm gì, nghe thấy nhà đối phương có hai đứa con, một trai một gái, con gái lớn năm nay chín tuổi, con trai nhỏ bốn tuổi, vợ anh ấy là công nhân xưởng sản xuất găng tay, trong lòng Kim Tú Châu đã có tính toán. Buổi tối nay đi sẽ mang theo một ít bánh quy và kẹo đã mua sáng nay, còn tìm một cái hộp rất đẹp để đựng.
Khi tới Tiệm cơm quốc doanh, Giang Minh Xuyên dẫn Kim Tú Châu và Lục Lục đi lên tầng hai, Tiệm cơm quốc doanh rất lớn, tầng trên còn có phòng riêng.
Người phục vụ dẫn bọn họ tới một gian phòng, vừa vào cửa đã thấy bên trong có rất nhiều người, một đám đàn ông mặc quân trang đang ngồi quanh bàn uống trà nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Giang Minh Xuyên tới, tất cả đều đứng dậy, còn có vài người gọi anh là lớp trưởng.
Giang Minh Xuyên tươi cười, sau đó thuận thế ôm eo Kim Tú Châu, giới thiệu với mọi người.
Phần lớn đều là người lớn tuổi hơn Kim Tú Châu, nhưng đều gọi cô là chị dâu.
Kim Tú Châu cười chào hỏi với mọi người xong, hai vợ chồng lão Trương mời khách hôm nay mới vào. Vừa rồi lão Trương ra ngoài gọi món, vợ anh ấy vừa mới tan tầm đi đón hai đứa con, sau đó tới thẳng đây.
Hẳn là chị ấy có quen Giang Minh Xuyên, nhiệt tình chào hỏi, “Ôi chao, thật là không hề thay đổi gì, nhìn vẫn trẻ như vậy.”
Sau khi nhìn thấy Kim Tú Châu, chị còn kích động hơn, “Cũng quá xinh đẹp rồi, chị còn đang thắc mắc, đoàn trưởng Giang lần lữa mãi không kết hôn, hóa ra là đợi em dâu, thật xinh đẹp quá đi, sinh được cô con gái cũng xinh xắn quá.”
Kim Tú Châu khách khí nói: “Chị dâu thật biết khen, làm em nghe thấy lâng lâng rồi.” Rồi bảo Lục Lục chào hỏi.
Lục Lục ngoan ngoãn chào bác.
Hứa Mộng cũng bảo hai con chào hỏi.
Kim Tú Châu đưa chiếc hộp mang theo cho Hứa Mộng, hai người còn kéo đẩy chối từ một hồi mới ngồi xuống nói chuyện, còn ba đứa trẻ thì tự đi chơi với nhau.
Sau khi Hứa Mộng biết Kim Tú Châu làm việc ở tòa soạn báo, thái độ càng thêm khách sáo, Kim Tú Châu cũng không quá khiêm tốn hạ thấp bản thân, chỉ nói mình may mắn, sau đó lại hỏi về công việc của chị ấy.
Hứa Mộng cũng không giấu giếm, cũng kể chị ấy làm việc ở xưởng sản xuất gang tay, công việc này do bên quân đội sắp xếp cho chị ấy, xem như đãi ngộ của người nhà quân nhân, tiền lương không cao, công việc cũng khá nhẹ nhàng.
“Có điều mấy năm nay xưởng bọn chị làm ăn không có hiệu quả, dạo gần đây dưới xưởng đã có mười mấy người nghỉ việc rồi, cũng không biết có thể làm bao lâu nữa. Chị đã nghĩ rồi, nếu có mất việc thì nghỉ thôi, chị sẽ ra chợ đen mở quán bán hàng, chị có một người bạn bị mất việc, cô ấy cũng là vợ lính. Giờ cô ấy bán giày tự làm ở chợ đen, cũng có kiếm được đồng ra đồng vào.”
Nói tới đây chị ấy đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi Kim Tú Châu, “Mấy hôm nay em có đi chợ đen không? Nơi đó khá thú vị.”
“Em có đi, cũng náo nhiệt lắm, ở nơi khác đều không được náo nhiệt như vậy.”
“Đúng không? Giờ chị mua đồ không tới cửa hàng bách hóa nữa, quá đắt, mua ở chợ đen lời hơn.”
Kim Tú Châu gật đầu, nghĩ một chút lại hỏi thêm: “Xưởng chị làm có lớn không? Em có người bạn là Giám đốc nhà máy dệt, chị ấy cũng là vợ lính, dạo trước chị ấy còn viết thư cho em nói rằng nhà máy của chị ấy gần đây cũng sụt giảm đơn đặt hàng, sắp không trụ nổi nữa rồi.”
Hứa Mộng nghe vậy thì lắc đầu, “Hiện lớn phần lớn các nhà máy đều trong tình trạng không có đơn hàng, nhà xưởng của bọn chị vốn có bảy tám chục công nhân, giờ chỉ còn lại có ba bốn mươi người, nhiều nhà xưởng còn không tiếp tục hoạt động được nữa.”
Kim Tú Châu gật đầu, sau đó an ủi chị ấy vài câu.
Lúc ăn cơm xong ra về, Kim Tú Châu còn xin phương thức liên hệ của chị ấy, còn nói: “Nói chuyện với chị dâu em thấy hợp ý lắm, càng nói chuyện càng thấy thích, cảm ơn chị dâu và doanh trưởng Trương tối nay đã khoản đãi, để em về tới nhà sẽ gửi chút đặc sản chỗ bọn em cho anh chị.”
“Ôi dào, sao lại khách khí tới vậy.”
Hứa Mộng cũng thích nói chuyện cùng Kim Tú Châu, nói gì đối phương cũng đều có thể tiếp lời, hơn nữa đều nói những điều chị ấy thích nghe.
Chờ mọi người đã đi xa, chị ấy mới nói với chồng: “Giang Minh Xuyên cưới được cô vợ này thật không tồi, tới ăn cơm còn mang theo quà, cũng nhanh mồm nhanh miệng nữa.”
Trương Lợi nghe vậy thì cạn lời, “Ăn xong có một bữa cơm, em đã bị người ta nhìn thấu từ trong ra ngoài rồi, còn nói tốt cho người ta nữa.”
Hứa Mộng trừng anh, “Anh thì biết cái gì? Phụ nữ chúng em buôn chuyện phiếm lúc nào mà chả thế này? Cô ấy cũng nói rất nhiều với em.”
Trương Lợi lắc đầu, nghĩ đến cách Giang Minh Xuyên đối nhân xử thế, cảm thấy vợ cậu ấy khôn khéo như vậy cũng chẳng đi đâu mà thiệt.
Quả nhiên là quy luật bù trừ, anh thông minh như vậy thì vớ phải cô vợ chẳng hề có chút tâm cơ gì. Giang Minh Xuyên thì ngược lại, người thành thật phúc hậu như vậy lại cưới được một cô vợ vô cùng khôn khéo giỏi giang, cũng coi như là bổ sung cho nhau.
Trên đường về Giang Minh Xuyên bế Lục Lục đã ngủ, còn nhỏ giọng nói chuyện với Kim Tú Châu, “Dường như em rất thích chị dâu?”
Kim Tú Châu gật đầu, “Chị Hứa là người khá tốt.”
Chủ yếu là vì cô nghe thấy Hứa Mộng nói nhà xưởng chị ấy làm việc hiện giờ cũng làm ăn bết bát, quy mô nhà xưởng cũng không lớn lắm, trong lòng không khỏi nảy ra ý tưởng, chẳng qua ý tưởng này còn chưa hoàn thiện, để khi về cô biên thư cho chị Uông Linh bàn bạc kỹ càng hơn.
Kim Tú Châu nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Quan hệ giữa anh và Trương Lợi có tốt không?”
Giang Minh Xuyên trả lời: “Khá tốt, trước kia ngủ giường trên giường dưới, anh ấy toàn thích xỏ giày của anh…”
Nhắc tới thời đi học, vẻ mặt Giang Minh Xuyên có phần hoài niệm.
Kim Tú Châu lặng lẽ nghe, từ trong những lời hồi tưởng của anh cũng có thể cảm nhận được anh có rất nhiều hồi ức vui sướng trong quân đội.
Không giống cô, cô không hề muốn nhớ gì về kiếp trước, ký ức về kiếp trước để lại trong cô toàn là nghi kỵ và tranh giành sủng ái, không hề tin tưởng bất kỳ ai.
Giang Minh Xuyên nói được một nửa, phát hiện Kim Tú Châu đi bên cạnh dường như đột nhiên lặng lẽ hơn, tuy rằng không rõ là vì sao, nhưng anh vẫn chủ động vươn một bàn tay nắm lấy tay cô.
Kim Tú Châu cúi đầu, nhìn bàn tay mình được bao phủ bởi một bàn tay vừa to vừa ấm áp, có hơi ngây người.
Lòng bàn tay đầy vết chai, nhưng lại rất mạnh mẽ, nắm chặt làm tay cô thấy hơi đau, nhưng cô hoàn toàn không có suy nghĩ phải rút tay ra.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn sườn mặt Giang Minh Xuyên dưới ánh trăng, cảm xúc trong lòng dần dần bình ổn lại, như bây giờ đã rất tốt rồi.
Có một người thật lòng thật dạ với mình, cô không bao giờ còn phải sợ có một ngày bản thân bị thất sủng rơi vào hoàn cảnh khốn cùng.
Buổi sáng ngày hôm sau bọn họ quay về, hơn một giờ chiều thì đến ga tàu hỏa.
Giang Minh Xuyên còn phải dẫn binh trở lại doanh trại, chỉ có Kim Tú Châu và Lục Lục về nhà, khi hai mẹ con khệ nệ tay xách nách mang về đến nhà, Hạ Nham còn chưa tới trường.
Ngoài cậu, trong nhà còn có một nữ sinh trông quen mắt, hai người đang ngồi bên bàn cơm ngoài phòng khách làm bài tập, còn ngồi rất gần nhau.
Có lẽ Hạ Nham cũng không ngờ rằng Kim Tú Châu lại về sớm như vậy, cậu sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã chạy tới nhận lấy túi đồ trong tay mẹ.
Lâm Chiêu Đệ có hơi luống cuống đứng lên, chào một tiếng cô.
Kim Tú Châu cười gật đầu, “Đã ăn cơm chưa?”
Lâm Chiêu Đệ nhìn sang Hạ Nham, ngoan ngoãn đáp đã ăn rồi.
Hạ Nham giải thích: “Mấy ngày nay con nhờ bạn ấy giúp chép đề thi cô út gửi tới, buổi trưa thì ăn cơm ở nhà mình.”
Sau đó nói lảng ngay sang chuyện khác: “Mẹ, có mua quà cho con không đấy, mấy hôm nay mẹ không ở nhà, ăn cơm cũng chẳng ngon.”
Kim Tú Châu phì cười, “Có, đứa nào cũng có, mẹ mua giày và quần áo cho con.”
“Cảm ơn mẹ.”
Lục Lục không nhịn được chen lời, “Quần áo do em chọn.”
Hạ Nham xoa đầu em gái đầu, “Vậy cũng cảm ơn em.”
Lâm Chiêu Đệ nhìn ba mẹ con trò chuyện vui vẻ, tức khắc có loại cảm giác bản thân lạc lõng ở nơi này, cô cắn cắn môi, nói một tiếng Hạ Nham, “Mình về lớp trước, mấy thứ này mình cầm lên lớp nhé.”
Sau đó cô bé lại nói với Kim Tú Châu: “Tạm biệt cô ạ.”
Nói xong đã vội chạy mất.
Hạ Nham còn chưa kịp phản ứng, Lâm Chiêu Đệ đã ôm vở chạy.
“Ấy ——”
Cậu đuổi theo hai bước, thấy Lâm Chiêu Đệ chạy về hướng trường học, đành phải quay người lại tiếp tục nói chuyện mẹ và em gái.
Nào biết vừa quay người lại thấy ánh mắt hài hước của Kim Tú Châu, vẻ mặt Hạ Nham căng thẳng, “Sao… sao vậy ạ?”
Kim Tú Châu cười trêu cậu: “Không có gì, chỉ có cảm giác con trai lớn của mẹ đã trưởng thành rồi.”
Hạ Nham cảm thấy lời này cứ sao sao, nhưng vẫn nói: “Con đã không còn là trẻ con từ lâu rồi.”
“Ừ, còn thích con gái nhà người ta nữa.”
Hạ Nham vừa nghe, đỏ mặt vội la lên: “Mẹ, mẹ nói lung tung gì thế!”
Kim Tú Châu nhướng mày, “Không sao mà, mẹ cũng đâu chê cười con, nhưng mẹ vẫn phải cần phải nói rõ ràng với con, trước mắt quan trọng nhất là việc học tập, con không thể chậm trễ bản thân, càng không thể làm ảnh hưởng tới người khác.”
Hạ Nham nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Con biết.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Hạ Nham thấy Kim Tú Châu không hỏi thêm gì, cũng không hề nói gì khác nữa, mà chỉ nhàn nhã mở túi hành lý ra, mang từng món bên trong ra ngoài.
Cậu nghĩ ngợi một hồi, không nhịn được hỏi, “Mẹ, mẹ không tức giận ạ?”
Kim Tú Châu nghi hoặc, “Sao mẹ phải tức giận?”
Hạ Nham không biết diễn đạt thế nào, “Thì là… chuyện đó đó.”
Lớp bên cạnh có hai bạn kia hẹn hò, bị cha mẹ bạn nam biết được sau đó làm ầm ĩ tới tận trường học, bạn nữ bị phụ huynh lôi thẳng về nhà, tới giờ vẫn chưa đi học lại, bạn nam thì vẫn đi học bình thường, nhưng thành tích giảm sút rất nhiều.
Kim Tú Châu hiểu ý con trai, nhưng không rõ vì sao cô lại phải tức giận.
Vào tuổi của Hạ Nham, ở triều Đại Cảnh đã có thể cưới vợ sinh con, có người mình thích là chuyện hết sức bình thường. Nhưng dần chịu sự ảnh hưởng của thế giới này, Kim Tú Châu cảm thấy không cần thiết phải quá chú trọng tới chuyện môn đăng hộ đối, chỉ cần con thích, chỉ cần phẩm hạnh của đối phương tốt, cô đều có thể chấp nhận.
Cô nói: “Tuổi con cũng không nhỏ, thích một người là hoàn toàn bình thường, nhưng mẹ tin tưởng con hơn, tin tưởng rằng con có thể xử lý tốt chuyện này. Cô bé kia mẹ đã gặp vài lần, cũng cảm thấy con bé rất tốt, mẹ hy vọng sau này các con có thể cùng nhau thi đậu vào trường đại học tốt, sau đó mới quyết định có ở bên nhau cả đời hay không. Nếu các con thật sự đi đến cuối cùng, mẹ sẽ chúc phúc cho các con.”
Hạ Nham nghe mẹ nói vậy, tức khắc trong lòng thấy nghẹn ngào, cậu vẫn luôn biết mẹ mình không giống như người khác, từ nhỏ đã dạy cậu rất nhiều đạo lý làm người, trước kia cậu còn chưa nhận thấy, nhưng sau này so với nhiều bạn học khác, mới dần dần cảm nhận được tâm trí mình trưởng thành hơn các bạn học khác rất nhiều.
Lúc này lại nghe mẹ nói vậy, cậu càng thêm cảm động, mẹ cậu lúc nào cũng tốt như vậy, luôn đứng ở góc độ của cậu để nhìn nhận vấn đề.
Mắt cậu đã hơi đỏ, “Vâng.”
Kim Tú Châu buồn cười, “Lại sao thế này?”
Hạ Nham lắc đầu, “Không có gì ạ, chỉ cảm thấy được làm con của mẹ thật tốt.”!