Buổi trưa Hạ Nham giúp Kim Tú Châu thu dọn hành lý mang về rồi mới tới trường học.
Đã có hơn phân nửa các bạn tới lớp, Lâm Chiêu Đệ ngồi đầu bàn đang cúi đầu nghiêm túc chép lại đề thi, nhìn thấy cậu tới mới ngẩng đầu lên nhìn.
Hạ Nham đi qua đằng sau cô vào chỗ, sau khi ngồi xuống lén nhét gói bánh quy vào ngăn bàn của cô.
Lâm Chiêu Đệ nhìn thấy, không khỏi hơi nghiêng đầu nhìn cậu, mím môi.
Hạ Nham cười khẽ, cũng không nói gì, chỉ mở vở ra.
Lâm Chiêu Đệ đành phải thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút khó chịu. Cô không hiểu Hạ Nham có ý gì, dường như cậu ấy đối tốt với tất cả mọi người, nhưng hình như lại đối tốt với cô hơn một chút.
Nhưng loại tốt này không biết là vì thương hại hay là vì lý do khác, làm cô càng thêm thấy bất an.
Đặc biệt là mấy hôm nay toàn sang nhà Hạ Nham ăn cơm, cậu ấy nấu thật nhiều món ngon cho cô, toàn là những món cô chưa ăn bao giờ, số thịt cô ăn mấy hôm nay còn nhiều hơn số thịt cô đã ăn từ nhỏ đến giờ. Hôm nay cũng vậy, cô nhìn thấy mẹ cậu ấy mặc đồ rất đẹp lại còn rất trẻ, em gái cậu ấy còn rất đáng yêu, họ còn mua rất nhiều thứ mang về…
Khoảng cách giữa hai người họ quả thực quá lớn.
Cô không khỏi nghĩ thầm, nếu không phải vì ba Hạ Nham chuyển công tác tới đây, cậu ấy cũng không chuyển sang đây học, hẳn là cả đời này hai người họ cũng sẽ không biết nhau.
Trong khoảnh khắc Lâm Chiêu Đệ miên man suy nghĩ, trước mắt đột nhiên có thêm một tờ giấy.
Cô biết là do người bên cạnh viết, nhưng vẫn duỗi tay cầm lên đọc, sau đó nhìn thấy trên tờ giấy viết: “Mẹ tôi bảo chúng ta hãy cùng nhau thi vào trường đại học tốt”.
Lâm Chiêu Đệ trợn tròn mắt, sau đó trái tim đập dồn dập trong lồng ngực, trong nháy mắt cô đã nghĩ tới rất nhiều thứ, nhưng lại dường như lại chưa hề nghĩ tới gì.
Cô không rõ Hạ Nham viết câu này rốt cuộc là có ý gì? Thành tích môn ngữ văn của Lâm Chiêu Đệ lúc nào cũng rất tốt, hiếm khi có phần không chắc chắn.
Cô cầm tờ giấy nhìn thật lâu, sau đó lặng lẽ gấp tờ giấy lại.
Trong đầu hồi tưởng lại câu nói kia, tâm trạng cô dần dần ổn định lại, có lẽ… thi vào một trường đại học tốt, hai người họ sẽ có khả năng.
Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng lắc đầu, muốn quăng đi tất cả suy nghĩ trong đầu, cô thấy bây giờ có nghĩ gì cũng bằng thừa, việc cấp bách vẫn là học tập cho tốt, tranh thủ vào được một trường đại học tốt.
Vì thế ngày hôm sau, Hạ Nham phát hiện Lâm Chiêu Đệ càng thêm nỗ lực, bài tập đã làm xong đều tẩy đi, tẩy xong lại làm lại, xong lại tẩy, cứ lặp đi lặp lại, hết tiết cũng không nghỉ ngơi, ngay cả lúc ăn cơm cũng cầm một quyển sách đọc.
Hạ Nham thấy thế, cũng càng thêm nỗ lực học tập, cậu không muốn tới khi đó mình cũng thi không tốt.
Buổi tối Phó Yến Yến đi học về mới biết mẹ và em gái đều đã về nhà.
Thử quần áo mới mẹ mua cho mình, còn ăn đồ ăn vặt em gái đề cử, cô bé lòng vui phơi phới đi làm bài tập.
Tới khi đi ngủ, hai chị em còn nói chưa hết chuyện, thật ra chủ yếu là Lục Lục nói, cô nhóc kể chuyện Kim Tú Châu dẫn cô nhóc đi ăn món gì ngon, còn kể chuyện hai mẹ con đi dạo quanh tòa nhà bách hóa và chợ đen, đặc biệt là chợ đen, chơi vui lắm luôn, bên trong thứ gì cũng có.
Ở trong mắt Lục Lục, làm gì có chỗ nào chơi không vui.
Nhưng những gì mà Lục Lục kể, Phó Yến Yến đều đã từng trải qua, đặc biệt là chợ đen ở thành phố của tỉnh lị bên cạnh, đời trước đầu tiên Kim Tú Châu mở sạp bán hàng ở đó. Bà ấy đã từng bán rất nhiều thứ, từ mì sợi tới quần áo, giày dép, thậm chí là cả văn phòng phẩm, nhưng đều việc buôn bán đều vô cùng bết bát. Sau đó bà ấy móc nối được quan hệ, nhận một ông chủ tiệm cơm là anh trai, sau nhờ ông ta giới thiệu nên trở thành người trông tiệm cho quán Karaoke* của em trai ông ấy, sau đó nữa bà ấy tự mình mở một quán cơm, cuộc sống mới khá lên.
*Quán Karaoke xuất hiện đầu tiên ở Bắc Kinh vào năm 1988, có lẽ đây là ký ức của Yến Yến khi cô bé là hồn ma đi theo Kim Tú Châu.
Đối với cái chợ đen đó, Phó Yến Yến vô cùng quen thuộc, nơi đó còn chứa đựng rất nhiều đoạn ký ức của cô bé, nhắm mắt cô bé có thể đi khắp nơi được.
Đời trước, khi “Kim Tú Châu” bận, cô bé đều giúp trông sạp hàng.
Lục Lục nói liên hồi, sau đó đột nhiên hỏi: “Chị ơi, chị biết gì chưa? Anh hai đang thích chị kia đấy.”
“……”
Phó Yến Yến vốn đang đắm chìm đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp của đời trước, lại đột nhiên nghe thấy em gái hỏi vậy, tức thì không kịp phản ứng.
Sau đó cô bé chậm nửa nhịp mới quay đầu hỏi em gái: “Em nghe ai nói?”
Lục Lục thấy chị gái để ý tới mình, vẻ mặt hớn hở, cười hì hì nói: “Mẹ hỏi đấy, rồi anh thừa nhận.”
Phó Yến Yến nhướng mày, “Em cũng biết thế nào là thích cơ?”
Vẻ mặt Lục Lục kiểu đó là lẽ đương nhiên: “Tất nhiên là biết rồi, giống như cô Vương và thầy Trương của tụi em ấy, thầy Trương thích cô Vương, sáng nào cũng lấy nước ấm cho cô Vương, còn mua kẹo cho cô ấy. Nhưng cô Vương không thích thầy Trương, cô ấy thích thầy Chiêm, mỗi lần nói chuyện với thầy Chiêm cô ấy đều cười rất vui vẻ.”
Phó Yến Yến nghe thấy mà choáng, “Vậy em hiểu được rất nhiều đấy.”
Lục Lục đắc ý, “Đương nhiên rồi, anh thích chị gái kia, lần nào nói chuyện với chị ấy, anh cũng cười vô cùng vui vẻ, nhưng nói chuyện với chúng mình thì khác hẳn, trông cứ như bị ai cắn ấy.”
Phó Yến Yến nghe mà phì cười.
Cô bé cảm thấy em gái hình dung rất chuẩn xác, nhưng cũng không hiểu vì sao, lần nào Hạ Nham nói chuyện với hai chị em, mặt mũi cũng đều cau có, nhìn mà muốn đấm ghê.
Nhưng cười xong thì càng cảm khái, cô không sao hình dung được, đời này theo ba Giang tới đây đi học, Hạ Nham lại gặp được cô gái mà anh ấy thích.
Cũng không biết đời trước chị gái kia có kết cục thế nào.
Ở nơi xa, cả Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng đều lần lượt nhận được đề thi mà Hạ Nham gửi tới. Cả hai đều vô cùng cảm động và vui mừng. Đặc biệt là Dương Anh Hùng, điều kiện dưới huyện cậu ấy ở kém rất nhiều so với doanh trại bộ đội khi trước. Khi trước học trường quân đội mở, lãnh đạo bên trên rất coi trọng việc học tập của học sinh, giáo viên trong trường đều từng tốt nghiệp đại học, còn phải thi mới được nhậm chức, trình độ giảng dạy rất cao. Mà giáo viên dưới huyện thì kém hơn họ rất nhiều, rất nhiều phạm vi kiến thức cậu đều phải tự mày mò nghiên cứu trong sách vở.
Hạ Nham gửi tới đề bài và đáp án là trợ giúp rất lớn cho cậu. Nhưng Dương Anh Hùng cũng phát hiện, chữ viết rõ ràng là hai người viết, chữ của Hạ Nham cậu nhận ra ngay, vừa mạnh mẽ vừa phóng khoáng, nhìn rất dễ chịu. Chữ kia chỉ có thể nhận xét là chữ viết ngay ngắn thôi.
Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng Hạ Nham nhờ bạn bè chép dùm, trong lòng vô vàn cảm kích, định sau có cơ hội nhất định phải cảm ơn người bạn tốt bụng ấy cho tử tế.
Cùng lúc đó, Kim Tú Châu cũng nhận được thư của Uông Linh, trong thư viết Nghiêm Tinh đã thi đậu đại học ở thành phố S, cũng chính là trường học cũ của Bạch Cảnh Chi.
Kim Tú Châu nghe được tin này thật sự vui mừng.
Có điều trong thư Uông Linh còn nhắc tới chuyện nhà Tiền Ngọc Phượng, chị ấy kể rằng mấy ngày hôm trước thím Ngô đã mất rồi, chủ yếu là chị ấy thấy Kim Tú Châu khá thân thiết với Tiền Ngọc Phượng, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng nên báo một tiếng với cô, thật ra Tiền Ngọc Phượng không cho chị ấy nói.
Uông Linh viết hình như thím Ngô bị cảm lạnh, nửa đêm sốt cao nên mới xuống giường uống nước, có lẽ là choáng váng nên ngã đập đầu vào cạnh bàn. Bởi vì trong phòng chỉ có mỗi mình bà nên không ai biết cả. Ngày thường Đại Nha muốn tranh thủ thời gian học tập nên trọ ở trường, Ngô Tiểu Quân cũng thế, cậu ở luôn trong ký túc xá của nhà máy, tính để mỗi ngày có thể ngủ nhiều hơn một lúc.
Đến sáng ngày hôm sau hai vợ chồng Tiền Ngọc Phượng qua gọi bà ăn cơm mới phát hiện gọi mãi mà bà không đáp lại, tới khi mở cửa thì xác đã lạnh rồi.
Ngô Nhị Trụ là người con hiếu thuận, còn bỏ tiền tìm người làm tang lễ long trọng một chút, hạ táng bà ở ngọn núi bên cạnh.
Hôm hạ táng đó Uông Linh cũng tới đưa tiễn, còn có rất nhiều người khác, đều là đồng nghiệp của Ngô Nhị Trụ và Tiền Ngọc Phượng. Nhưng làm lòng người lạnh lẽo là dưới quê Ngô Nhị Trụ không có ai tới. Uông Linh cũng biết sơ về chuyện nhà Tiền Ngọc Phượng, chị mới nhiều chuyện hỏi một câu là người dưới quê đâu? Sau đó Tiền Ngọc Phượng lén nói với chị, chẳng có một ai tới, sau khi phát hiện mẹ chồng mất, ngay ngày hôm đó họ đã gọi điện thoại cho nhà anh cả, nào biết người ta luôn miệng nói sẽ tới, nhưng hai hôm sau lại nói không mua được vé tàu nên không tới được.
Lý do này lừa người khác thì tạm được chứ đem lừa Tiền Ngọc Phượng thì không thể nào, dạo này chị ta cũng khá thân thiết với Uông Linh. Uông Linh thường xuyên đi công tác phải ngồi xe lửa, rất nhiều vé tàu đều mua ngay trong ngày, mà giờ cũng chẳng phải dịp Tết, sao lại không mua được? Còn không phải là không muốn tới sao?
Khi đòi tiền thì tích cực lắm, tới khi người không còn cũng chẳng tỏ được thái độ gì, quá lạnh lùng rồi.
Có lẽ là cũng nhìn ra cả nhà anh cả đều máu lạnh, Ngô Nhị Trụ ngầm hứa hẹn sau này tiền lương sẽ đưa hết cho Tiền Ngọc Phượng quản lý, để chị ta tích cóp lại sau này cho hai đứa con.
Theo lý thuyết Tiền Ngọc Phượng hẳn sẽ rất vui mừng, nhưng Tiền Ngọc Phượng nói chị ta không vui cho nổi, nhiều năm như vậy mới nhận rõ đối phương, đã phải cho không bao nhiêu tiền như vậy, số tiền đó vốn là của hai đứa con chị ta. Còn cả mẹ chồng chị ta nữa, cho dù thế nào thì bà ấy cũng là người tốt, đã đối tốt với nhà anh cả như vậy, nghĩa tử là nghĩa tận, bà ấy không còn cũng chẳng tới tiễn đưa một lần. Chị ta chẳng hề cảm thấy được hả giận chút nào, chỉ cảm thấy khó chịu, còn chẳng phải là vì sợ sang đây một chuyến phải mất tiền mất sức hay sao.
Uông Linh cũng đồng tình với Tiền Ngọc Phượng, việc này ai gặp phải cũng cảm thấy bực mình.
Thư còn viết rất dài, có cả tình hình gần đây của nhà máy dệt, còn cả chuyện của các chị vợ lính trong doanh trại nữa, có vẻ như hai vợ chồng chị Văn Quân kia đã bị điều đi nơi khác rồi, tình huống cụ thể như thế nào chị ấy cũng không rõ lắm, đi rất đột nhiên, sau đó lại có người khác được điều tới.
Kim Tú Châu đọc xong thư, trong lòng vô cùng cảm khái, tuy nói đã thấy quen chuyện sống chết, nhưng khi nghe thấy tin thím Ngô đã không còn, trong lòng vẫn thấy buồn bã. Cho dù như thế nào, trước đây cũng là từng hàng xóm, mối quan hệ giữa hai nhà cũng xem như thân thiết.
Nghĩ đến đây, Kim Tú Châu viết một phong thư cho Tiền Ngọc Phượng, sau đó lại viết thư cho cả Uông Linh và Bạch Cảnh Chi. Thư viết cho Bạch Cảnh Chi để báo cho cô ấy tin Nghiêm Tinh đã đỗ vào trường đại học cũ của cô ấy, có rảnh thì qua thăm cậu ấy một chuyến. Uông Linh viết thư báo tin như vậy cũng là vì có ý này.
Buổi tối lúc ăn cơm, Kim Tú Châu kể chuyện hôm nay Uông Linh gửi thư tới với bọn trẻ, cả ba nghe thấy tin thím Ngô qua đời, tay cầm đũa đều ngừng lại.
Lục Lục không có nhiều cảm xúc, cô nhóc được sinh ra trong khu nhà mới, hàng xóm thân thiết là nhà Phương Mẫn, cũng không có nhiều ký ức về thím Ngô, còn Hạ Nham và Phó Yến Yến đều có phần sửng sốt.
Trong ấn tượng của hai anh em, thím Ngô là một bà cụ rất khỏe mạnh, trước khi chuyển tới đây cả nhà còn sang nhà thím Tiền, lúc ấy còn gặp bà Ngô, bà còn nói chuyện sang sảng, bước chân nhanh nhẹn, không thể nào ngờ được là bà lại ra đi đột nhiên như vậy.
Đặc biệt là với Hạ Nham, trước khi ba và mẹ kết hôn, gần như cậu sống ở nhà thím Tiền, bà Ngô rất quan tâm tới cậu, cứ nghĩ đến chuyện bà Ngô bị chết thảm như vậy, trong lòng cậu lại thấy khó chịu.
Cậu không nhịn được hỏi Kim Tú Châu, “Mẹ, chúng ta có cần về một chuyến không?”
Kim Tú Châu biết con trai là người trọng tình cảm, nhưng vẫn bảo: “Bây giờ về hay sau này về cũng không khác nhau bao nhiêu, bà Ngô của con cũng sẽ không so đo mấy chuyện này đâu. Con chỉ cần học tập cho tốt, chờ thi xong đại học rồi chúng ta cùng nhau về một chuyến được không?”
Hạ Nham biết mẹ nghĩ cho mình, nghe lời vâng một tiếng.
Kim Tú Châu lại nói thêm một câu, “Mẹ cũng đã viết thư gửi cho thím Tiền, còn bỏ năm mươi đồng tiền viếng.”
Năm mươi đồng hiện giờ cũng coi là khá nhiều, thường thường mọi người đi viếng chỉ bỏ năm, sáu đồng, đã là rất nhiều rồi.
Hạ Nham gật đầu, tức giận nói: “Nhà bác cả của Ngô Tiểu Quân cũng quá xấu rồi.”
Nhưng vẻ mặt Kim Tú Châu lại rất bình tĩnh, “Thực ra lòng người đều như vậy, ngay cả anh em ruột vẫn còn tính toán với nhau chứ đừng nói là anh em không cùng mẹ như vậy.”
Hạ Nham xụ mặt, xoay đầu nói với Phó Yến Yến: “Anh em mình không cần phải tính toán chi li đâu, sau này anh nhất định sẽ không đối xử với em như vậy.”
Phó Yến Yến: “Em cảm ơn anh quá cơ.”
Lục Lục: “Em cũng không cần tính toán chi li với chị gái đâu, em có gì cũng đều cho chị.”
Phó Yến Yến nghe xong ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Hạ Nham tò mò hỏi: “Thế anh thì sao?”
Lục Lục chột dạ dời ánh mắt, nói nước đôi: “Thì cũng thế.”
Hạ Nham cạn lời, ngay cả giả vờ con nhóc này cũng không buồn làm luôn: “Con nhóc bất công kia.”
Lục Lục hứ một tiếng.
Khiến cho Kim Tú Châu và Phó Yến Yến cùng bật cười.