Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 73

Tới tháng năm, Chúc Anh cùng con gái và hai cháu ngoại sang đây để bàn bạc cho hôn sự của Kỷ Lăng và Bạch Cảnh Chi.

Vốn dĩ theo Kỷ Lăng và Bạch Cảnh Chi đã trao đổi, định là khi nghỉ hè sẽ về một chuyến, cuối năm sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng đợt này Kỷ Lăng không xin nghỉ được, công việc của Bạch Cảnh Chi cũng bận rộn, hơn nữa khi gia đình Kỷ Lăng biết chuyện, Chúc Anh đã định mình phải mang chút quà cáp sang đây một chuyến, vốn dĩ việc này tốt nhất là trưởng bối hai nhà cùng bàn bạc.

Kỷ An lo lắng mẹ đi một mình không ổn, cô ấy suy nghĩ một hồi quyết định dẫn theo cả hai con cùng sang đây.

Kỷ An kết hôn sớm, con trai lớn đã mười một tuổi, khi đi cậu còn phải xin nghỉ học, con gái út mới bảy tuổi, tới cuối năm mới đi học lớp một.

Hai mẹ con tay xách nách mang đem theo rất nhiều thứ, toàn là đặc sản dưới quê, có thịt khô lạp xưởng nhà tự làm, cũng có cả bánh kẹo mua từ cửa hàng bách hóa.

Kim Tú Châu và Chúc Anh cũng đã rất quen thuộc, thân thiện mời họ vào nhà ngồi.

Chúc Anh vừa thấy Kim Tú Châu đã nhiệt tình kéo tay cô khen, “Thật là không hề thay đổi chút gì, trước kia đã thấy trẻ rồi, giờ trông vẫn y như vậy, cũng không biết là em ăn cái gì nữa, đi cùng bọn trẻ ra ngoài e người ta hiểu lầm là chị gái chúng mất.”

Kim Tú Châu nghe cười, “Chị lại nói quá lên rồi, chủ yếu là vì không phải suy nghĩ gì thôi chị.”

Chúc Anh gật đầu, cười nói: “Ngẫm ra cũng đúng, em với Mẫn Mẫn giống nhau, đều là người tốt phúc.”

Lời này chị nói thật lòng thật dạ, doanh trưởng Giang tài giỏi, mấy đứa trẻ lại rất hiểu chuyện, Kim Tú Châu còn tự kiếm tiền, chẳng phải tốt phúc thì là gì? Không giống như con gái chị, tuy rằng cuộc sống cũng thoải mái, nhưng so ra vẫn kém Kim Tú Châu nhiều.

Kim Tú Châu cười chào hỏi Kỷ An đang đứng cạnh chị, “Đây là An An nhỉ, nhìn giống Kỷ Lăng lắm, mọi người vào nhà ngồi đi, bên ngoài nóng lắm.”

Tính tình Kỷ An có phần hoạt bát, cô ấy cười sang sảng chào Kim Tú Châu, gọi một tiếng chị.

Sau đó lại bảo hai đứa con chào hỏi.

Hai đứa trẻ đều hơi nhút nhát, cùng trốn phía sau mẹ, cậu con trai lớn có hơi dạn dĩ hơn, lí nhí chào một tiếng: “Cô”.

Kỷ An có hơi ngại ngùng nhìn Kim Tú Châu, “Bọn trẻ đều hơi nhát gan.”

Kim Tú Châu cười nói: “Ôi như nhau cả, con nhà chị bảo chào hỏi người ta cũng có được đâu, tới khi quen là tốt rồi.”

Kỷ An nghe vậy cũng thấy dễ chịu, cô ấy nghĩ bụng khó trách lần trước mẹ về lúc nào cũng bảo cô hàng xóm rất tốt bụng, ăn nói thì dễ nghe. Quả thật nghe rất êm tai, dạo trước cô cũng dẫn con vào chỗ doanh trại của chồng đón Tết, gặp một chị vợ lính khác, bảo chào mà tụi nhỏ không chào, người ta nói thẳng mặt cô ấy là hai đứa nhỏ như vậy là không tốt, nhìn không có giáo dục, khiến cô ấy nuốt không trôi cục tức đó được.

Kim Tú Châu tiếp đón mọi người vào nhà, sau đó đi pha trà rồi lại lấy trái cây ra.

Ở đây trái cây rất rẻ, đặc biệt là vải thiều, trước kia mua vải thiều toàn mua theo quả, giờ mua thì toàn mua theo chùm, hơn nữa vừa tươi vừa rẻ.

Kim Tú Châu lấy vải thiều, dương mai và xoài ra, sợ họ ngại ăn xoài, cô còn lột vỏ xuống rồi đưa cho hai đứa nhỏ, hướng dẫn tụi nhỏ ăn thịt quả màu vàng, hạt dẹp dẹp bên trong thì không ăn được.

Hai đứa nhỏ nhìn mẹ, thấy mẹ đồng ý mới nhận lấy, nói lí nhí một câu cảm ơn.

Kim Tú Châu khen ngợi: “Thật lễ phép.”

Chúc Anh nghe xong cười, chị cũng không khách sáo với Kim Tú Châu, cầm lấy một quả vải bóc vỏ ăn, vừa ăn vừa cảm thán, “Quả nhiên sống ở đây tốt thật, trái cây vừa rẻ lại vừa ngon, ở chỗ chị còn chưa bán quả vải đâu, mùa hè năm ngoái mua mấy quả ăn, những năm hào một quả lận đó.”

Kim Tú Châu cũng chẳng biết nói sao, “Nơi này tốt thì tốt thật, nhưng vẫn còn lạ nước lạ cái, cũng không có người nào thân quen để trò chuyện, ngày nào em cũng chỉ quanh quẩn trong nhà vẽ tranh đọc sách, lâu rồi cũng nhàm chán lắm.”

Chúc Anh ngẫm lại cũng thấy có lý, đúng là sống cũng không dễ chịu, lần trước đi theo An An tới doanh trại của con rể ăn Tết, ôi chao, ở có hai mươi ngày mà dài dằng dặc như hai mươi năm, không có người nói chuyện, quá buồn chán, giờ có cho chị cũng không đi.

Kỷ An nghe thấy cũng cười.

Kim Tú Châu hỏi cô ấy, “Sao em không theo quân?”

Kỷ An giải thích: “Chức vị chồng em còn chưa được, phải chờ lần sau anh ấy được thăng chức đã, đến lúc đó nếu không có gì ngoài ý muốn em và con cũng sẽ theo quân, bọn trẻ không có ba cũng không được.”

Kim Tú Châu quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

Kỷ An: “Bọn trẻ dưới nông thôn không có ba dễ bị bắt nạt, bọn trẻ nhà em lại nhút nhát quá, nghĩ đi nghĩ lại thì theo quân vẫn hơn, cả nhà bên nhau mới tốt, nghe nói có nhiều nơi bộ đội còn mở trường học, cũng tiện hơn.”

“Đúng vậy thật, rất nhiều giáo viên trình độ giảng dạy rất cao, khi mới chuyển tới đây bọn trẻ nhà chị còn thấy không quen, bảo rằng giáo viên ở đây dạy không hay bằng giáo viên trước đây.”

Nghe thấy vậy nét mặt Kỷ An lộ vẻ trầm tư, dường như đang nghiêm túc suy ngẫm về vấn đề này.

Buổi tối Chúc Anh giúp Kim Tú Châu chuẩn bị cơm nước, bọn trẻ đi học về nhìn thấy Chúc Anh đều thấy vui mừng, Hạ Nham và Phó Yến Yến còn nhớ rõ Chúc Anh, vui vẻ vây quanh chị.

Lục Lục đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn chị, cảm thấy hoàn toàn xa lại.

Chúc Anh cười xoa đầu cô nhóc, “Lớn nhanh quá, lúc trước vẫn còn bế ngửa đấy.”

Kim Tú Châu cũng cười, “Cũng đã qua bao nhiêu năm rồi mà.”

Lục Lục không thích người khác sờ đầu cô nhóc nên chạy biến, phóng ra ngoài tìm hai người bạn mới chơi, cả hai đều lớn hơn Lục Lục, nhưng Lục Lục mặt dày nói đây là nhà cô nhóc, nên giờ cô nhóc tạm thời là thủ trưởng của hai đứa, đồng ý thì mới dẫn chúng đi chơi.

Con trai lớn của Kỷ An không nói gì, nhưng cô con gái út thì ngoan ngoãn gọi một tiếng “Thủ trưởng”.

Lục Lục nghe thấy rất vui vẻ, vung cánh tay lên, “Vậy đi theo tôi* nào.”

*Cô bé đang xưng hô kiểu “thủ trưởng”.

Trước khi đi đột nhiên cô nhóc nhớ ra, chạy đến phòng bếp tìm Kim Tú Châu xin tiền, viện lý do phải mua đồ ăn lấy lòng hai “lính mới”.

Kim Tú Châu dở khóc dở cười, “Con không có tiền tiêu vặt sao?”

Lục Lục lém lỉnh bảo: “Giờ con đang chiêu đãi bọn họ thay mẹ cơ mà, đương nhiên mẹ phải bỏ tiền ra rồi.”

Kim Tú Châu nhéo nhéo má cô nhóc, “Con thì giỏi rồi.”

Sau đó móc trong túi ra năm đồng đưa cho cô nhóc.

Lục Lục vui vẻ cầm tiền chạy đi ra ngoài, hô to một tiếng, “Xông pha theo ——”

Chúc Anh nhìn mà cười, “Nhóc con này cũng thật hoạt bát.”

“Chị đừng hâm mộ, ầm ĩ tới đau cả đầu đấy.”

Kim Tú Châu bảo Phó Yến Yến đi theo trông chừng em gái, có thêm bạn là cô nhóc mải chơi quên đường về. Phó Yến Yến đang ngồi bên bàn ngoài phòng khách ăn vải nghe thấy vậy mới lau tay đuổi theo.

Kỷ An khen, “Hoạt bát vẫn tốt hơn mà, nhà em quá yên tĩnh, tụi nhỏ ra ngoài bị bắt nạt cũng không dám nói.”

Kim Tú Châu cười nói: “Cha mẹ sinh con trời sinh tính mà, không có gì là tốt hay không tốt, chị còn muốn được yên tĩnh đây này, nhưng ngày nào cũng như ngày nào toàn ầm ĩ không thôi.”

Kỷ An nghe xong cũng cười.

Chúc Anh thấy bầu không khí tốt, mới hỏi chuyện của Bạch Cảnh Chi và Kỷ Lăng. Đầu tiên chị còn tức giận mắng con trai, “Thằng ranh đó từ nhỏ tới lớn toàn tự quyết, có chuyện gì cũng chỉ giữ trong lòng, nếu không phải cậu nó kể, có khi đến bây giờ chị vẫn còn bị thằng ranh đó gạt, tính tình này không để người khác bớt lo được. Nhưng cũng có điểm tốt, đó là có thể gánh vác, chuyện gì cũng lo được, nếu gả Cảnh Chi cho con trai chị, không nói những cái khác, sau này nhất định là không cần lo nghĩ gì cả, mọi chuyện đều có chồng lo liệu cho rồi.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Như vậy cũng khá tốt.”

“Đúng không? Kỷ Lăng nhà chị quả thực cũng giỏi giang mà, đợt trước còn đi học ở trường quân đội, sau này sẽ còn được thăng chức, tiền lương cũng cao. Mấy năm nay tiền lương của nó chị đều giữ lại, chờ khi hai đứa kết hôn, chị sẽ giao số tiền này cho Cảnh Chi, để con bé quyết định xem tiêu thế nào.”

Kim Tú Châu mỉm cười, “Chị có ý vậy quả thực rất tốt, tiền lương của Cảnh Chi nhà em cũng không thấp, đến khi đó cuộc sống của hai vợ chồng cũng thoải mái hơn.”

Chúc Anh cười, “Cũng chưa biết được, còn phải sinh con nữa, nhân lúc chị còn khỏe mạnh, còn có thể qua đỡ hai vợ chồng nó.”

Kỷ An thấy mẹ càng nói càng xa chủ đề, vội xen vào: “Anh trai em có thể cưới được chị Cảnh Chi, cũng coi như tổ tiên phù hộ, nghe nói chị Cảnh Chi còn tốt nghiệp đại học, làm việc ở tòa soạn báo của thành phố S, cũng rất có thể diện.”

Nụ cười trên mặt Kim Tú Châu càng tươi, “Cảnh Chi rất ưu tú, trước đây khi đi học giáo viên đều rất thích con bé, còn nhờ con bé hỗ trợ phiên dịch, chỉ tìm con bé, không nhờ các bạn học khác.”

Chúc Anh còn chưa nhận ra, chỉ vui mừng nói: “Lần trước chị muốn giới thiệu Cảnh Chi cho Kỷ Lăng nhà chị, nhưng sợ lại khiến các em khó xử, nên không có mặt mũi nào nhắc tới việc này, không ngờ rằng hai đứa nó lại có duyên phận như vậy.”

Tưởng tượng đến cảnh sau này Bạch Cảnh Chi sẽ trở thành con dâu mình, Chúc Anh càng thấy vui mừng, thấy có thể diện.

Kỷ An nghe mà thấy đau đầu, cô ấy cũng biết mẹ mình không có ý khác, cũng vì vui quá mà thôi. Nhưng có điều lời gì bà ấy nói ra cũng giống như có thêm một ý khác.

Ngay như câu vừa rồi, nghe giống như đã chấm Bạch Cảnh Chi ngay từ đầu.

Cô ấy vội vàng cứu vãn, “Mẹ em thật sự thích chị Cảnh Chi, sau khi về nhà cứ luôn nhắc mãi, toàn bảo không biết nhà ai may mắn như vậy, sau này có thể cưới được chị Cảnh Chi, không ngờ rằng này vận may này lại rơi vào nhà bọn em.”

Đương nhiên là Kim Tú Châu biết tính tình Chúc Anh, nhưng giờ đang đứng ở lập trường người nhà mẹ đẻ Bạch Cảnh Chi, tất nhiên là quan điểm cũng thay đổi.

Với lời giải thích của Kỷ An cô cũng xem như đã tạm chấp nhận, “Buổi tối nay Minh Xuyên cũng sẽ về, để bọn em bàn bạc kỹ lưỡng hơn, dù gì kết hôn cũng là chuyện lớn, hơn nữa cả hai đứa đều là người bận rộn, khiến cho những người làm trưởng bối như chúng ta cần phải bận tâm hơn rồi.”

Chúc Anh gật đầu liên tục, “Đúng là như vậy.”

Kỷ An nhìn mẹ mình hoàn toàn bị dắt mũi, cũng không biết phải nói gì.

Dù sao trước khi đi cậu mợ đã gọi điện thoại dặn dò kỹ hai mẹ con, còn nói thẳng ra là anh trai chị dâu của chị Cảnh Chi đều là người tốt bụng, cứ chân thành là được.

Hơn tám giờ tối Giang Minh Xuyên mới về, bình thường anh vẫn về nhà vào tầm này, nhưng mọi ngày mấy mẹ con sẽ ăn cơm trước rồi để phần lại cơm cho anh trong nồi. Không ngờ rằng hôm nay về nhà thì thấy trong nhà có thêm mấy người, mọi người đang ngồi trò chuyện quanh một bàn lớntoàn đồ ăn.

Ánh mắt anh nhìn thấy Chúc Anh, trong lòng lập tức có tính toán.

Ngày hôm qua Chính ủy Chúc đã gọi điện thoại cho anh, nói có lẽ mấy hôm nữa Chúc Anh sẽ qua chỗ anh, không ngờ rằng hôm nay đã tới rồi.

Sau khi ngồi xuống, Chúc Anh cũng không biết nói chuyện vòng vo, hỏi thẳng xem hôn lễ định thế nào? Đã chọn được ngày chưa?

Kỷ An nghe xong thiếu điều đỡ trán, cũng khó trách anh không muốn mẹ tới nhà người ta, nào có ai hỏi thẳng toẹt ra như vậy?

Cô ấy lại vội vàng chữa cháy: “Việc này dưới quê chúng em cũng không có quá nhiều thủ tục rườm rà, mới ướm hỏi thử xem chỗ anh chị có tập tục gì phải chú ý hay không?”

Giang Minh Xuyên cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hai nhà cách nhau quá xa, quan trọng là tổ chức ở dưới quê mọi người thôi, ở bên đây bọn em sẽ phụ trách đưa dâu. Còn về ngày tháng, nếu không có gì bất ngờ, không phải cuối năm nay thì sẽ là đầu năm sau, trong khoảng thời gian này bọn em đều được nghỉ, có thể tranh thủ được thời gian.”

Kỷ An gật đầu, “Vậy được ạ, sính lễ cần bao nhiêu tiền? Chuyện này cần phải bàn bạc rõ ràng đấy ạ.”

Chúc Anh sợ Giang Minh Xuyên cảm thấy không có thành ý, vội nói: “Nhà chị tính mua đồng hồ, máy may và xe đạp. Hai em xem như vậy được chưa?”

Kim Tú Châu chen vào một câu, “Đổi máy may thành quạt điện đi, mua máy may thì Cảnh Chi cũng sẽ không dùng, hoàn toàn lãng phí. Thật ra xe đạp con bé cũng có, mua thêm cũng hơi lãng phí.”

Chúc Anh không biết phải đáp lại như thế nào, nhìn về phía con gái.

Kỷ An nói: “Vậy cũng đổi cả xe đạp thành đài cassette đi.”

Kim Tú Châu vừa lòng gật đầu, “Như vậy cũng được, còn về phần sính lễ, nhà chúng em cũng không cần nhiều, nhưng ít nhất cũng phải có năm trăm đồng, nhà chúng em cũng chuẩn bị hồi môn năm trăm đồng. Hơn nữa trước đây mẹ chồng em còn để lại cho Cảnh Chi một căn nhà ở thành phố S, sau khi kết hôn đều thuộc về hai vợ chồng em ấy.”

Chúc Anh tức khắc ỉu xìu, vốn cho rằng nhà mình đã ra tay rất hào phóng, nào ngờ rằng gia đình Bạch Cảnh Chi còn ghê gớm hơn, vừa tặng hồi môn lại thêm một căn nhà, chị có cảm giác thiếu tự tin hẳn.

Kim Tú Châu thấy thế, tươi cười nói: “Chủ yếu vẫn là ngóng trông sau này hai đứa sống hạnh phúc bên nhau, những chuyện khác đều thương lượng được. Trước đó em cũng bàn bạc với Minh Xuyên rồi, sẽ không tổ chức đưa dâu ở bên đây, đến lúc đó sẽ tổ chức ở thủ đô. Quê chồng em ở thủ đô, bạn bè thân thích cũng đều ở đó cả, làm như vậy cũng náo nhiệt hơn một chút.”

Chúc Anh càng nghe càng thêm ỉu xìu.

Có điều Kỷ An lại bình tĩnh hơn, trước khi đi anh trai đã nói chuyện với cô ấy, cũng nói rằng điều kiện gia đình chị dâu tương lai khá tốt, dặn dò cô ấy mua nhiều quà cáp hơn một chút.

Nghe Kim Tú Châu nói xong, Kỷ An nghiêm túc trả lời: “Mấy chuyện này cứ nghe chị sắp xếp đi ạ.”

Kim Tú Châu vừa lòng gật đầu.

Buổi tối, Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu nằm trên giường, Giang Minh Xuyên tò mò hỏi: “Phải tổ chức đưa dâu ở thủ đô à?”

Trước đó hai người bàn bạc còn đang tính là tổ chức ở thành phố S, tối nay Kim Tú Châu đột nhiên đổi thành thủ đô, lúc ấy Kim Tú Châu đã nói ra, nên anh cũng không tiện nói gì.

Kim Tú Châu không cần suy nghĩ đã nói: “Tổ chức ở thủ đô vẫn hơn, bên nhà ông cụ Chương còn chưa thân thiết với Cảnh Chi, nhân dịp tổ chức ở thủ đô có thể liên lạc để thân thiết với nhau hơn, cũng để náo nhiệt hơn một chút. Nếu tổ chức ở đây hoặc thành phố S, đến lúc đó thì biết mời ai được? Có khi ngồi chẳng đầy một bàn ấy chứ.”

Giang Minh Xuyên ngẫm lại thấy cũng đúng, ừ một tiếng.

Kim Tú Châu quay đầu nhìn anh, có mấy lời cô không nói ra, đó là cô cảm thấy sau này Giang Minh Xuyên và Kỷ Lăng còn có cơ hội thăng tiến, những mối quan hệ này khi đó có thể sử dụng đến thì nhất định phải duy trì.

Ngày hôm sau, trong nhà lại chỉ còn lại có Kim Tú Châu, Kim Tú Châu dẫn theo Chúc Anh và Kỷ An ra ngoài chơi.Buổi sáng tới bờ biển gần đó, hai mẹ con và hai đứa nhỏ cũng chưa từng tới bờ biển, đều hết sức tò mò, hai đứa nhỏ nhặt rất nhiều vỏ sò.

Buổi trưa khi về nhà, Kim Tú Châu lại dẫn họ tới mấy hàng bán hải sản gần đó, mua ít tôm cua cá và một ít trái cây.

Chúc Anh và Kỷ An ở lại tối hôm đó, sáng sớm hôm sau dẫn bọn trẻ rời đi. Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên đưa bọn họ tới nhà ga, khi đi, Kim Tú Châu mua cho họ rất nhiều trái cây mang theo trên đường ăn.

Quê nhà họ tận phương Bắc, tới đây một chuyến quả không dễ dàng.

Nhưng Chúc Anh không hề thấy vất vả, chuyến này tới đây gần như đã bàn bạc xong xuôi mọi chuyện rồi, giờ hai mẹ con trở về chỉ cần chuẩn bị những đồ năm sau kết hôn cần dùng là được.

Tuy rằng có lẽ phải tốn không ít tiền, nhưng vẫn thấy rất vui, chị cảm thấy có thể cưới về cô con dâu như Bạch Cảnh Chi, tốn bao nhiêu tiền cũng được.

Khi ngồi trên xe lửa, Chúc Anh còn an ủi Kỷ An: “Chị dâu con có công việc tốt, mà con bé có thể chọn anh trai con, cũng coi như anh trai con có phúc, chúng ta tốn thêm chút tiền thì tốn thôi, con đừng có để bụng. Bao nhiêu năm nay anh trai con đã phải vất vả lắm rồi.”

Kỷ An nghe mà không biết phải nói sao, “Con nào có để bụng chuyện gì? Vui thay cho anh ấy còn chẳng kịp.”

Chúc Anh cười, “Vậy là tốt rồi, chờ khi nào chị dâu con mang thai, hai đứa nhỏ nhà đều đi học cả rồi, mẹ cũng có thể sang đó chăm sóc con bé. Trước đây gặp mẹ đã thích con bé Cảnh Chi đó rồi, dịu dàng ngọt ngào, lòng dạ cũng tốt.”

Kỷ An có chút buồn cười nhìn mẹ, còn chưa kết hôn mà mẹ đã nghĩ xa như vậy rồi.

Nhưng nhớ tới lời trước đó Kim Tú Châu nói, cô ấy vẫn bảo: “Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, lúc ấy chẳng biết là mẹ đi chăm sóc chị dâu hay là chị dâu phải chăm lại mẹ? Vẫn nên thôi đi, đến lúc đó có lẽ chị dâu cũng theo quân rồi, còn có anh trai chăm sóc cho chị ấy nữa. Thêm nữa, mẹ thật sự bỏ mặc con sao? Cho dù con không có vấn đề gì, nhưng hai đứa nhỏ sẽ không chịu đâu.”

Có lẽ mẹ không nghe ra, nhưng cô ấy hiểu ý Kim Tú Châu là sau này sẽ tìm người chăm sóc cho chị dâu, cũng không muốn mẹ cô ấy phải vất vả qua đó. Tuy rằng cô ấy biết tính tình mẹ mình chỉ hơi bộc tuệch một chút, nhưng người khác không biết, cô ấy cũng không muốn mẹ và chị dâu ở chung không hợp lại làm cho anh trai khó xử.

Chúc Anh nghe thấy vậy trong lòng lập tức đắn đo, con trai con dâu quan trọng, nhưng hai đứa cháu ngoại cũng quan trọng.

Chị nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Đến lúc đó rồi tính.”

“Vâng.”

Kỷ An quyết định sau đó cứ dần dần khuyên nhủ thôi.

——

Tới tháng sáu, Bạch Cảnh Chi cũng tới một chuyến, công việc của Kỷ Lăng không xin nghỉ phép được, cho nên cô đành phải xin nghỉ tới nhà anh chị bàn bạc chuyện tổ chức hôn lễ vào cuối năm.

Ngoài ra, cô cũng sợ anh chị lại phải tốn tiền cho mình, cho nên đem theo toàn bộ số tiền bản thân tiết kiệm được trong mấy năm nay.

Đương nhiên là Kim Tú Châu không chịu nhận, bảo cô ấy cứ giữ đi, còn cho Bạch Cảnh Chi xem đồ dùng kết hôn mình chuẩn bị cho cô ấy.

Vừa hay trong khoảng thời gian này Kim Tú Châu rảnh rỗi, nên ở nhà may vỏ chăn vỏ gối cho Bạch Cảnh Chi, kiếp trước ở triều Đại Cảnh, trước khi nữ tử kết hôn đều muốn tự thêu áo cưới cho mình.

Nhưng Kim Tú Châu không có cơ hội này, cô từ nha hoàn được nâng làm thiếp thất, ngay cả tư cách vào cửa* cũng không có.

*Ở cổ đại khi cưới chính thê kiệu hoa sẽ vào cửa chính, nạp thiếp kiệu hoa vào cửa hông, còn Kim Tú Châu thì không có cả cơ hội được ngồi kiệu.

Cho nên hiện tại Bạch Cảnh Chi kết hôn, cũng hiếm khi cô chịu khó may cho cô ấy vỏ chăn vỏ gối thật đẹp, cũng là vì thỏa mãn tiếc nuối kiếp trước của cô.

Ngoại trừ vỏ chăn vỏ gối, còn có hai bộ quần áo mới, chuẩn bị để hôm kết hôn Cảnh Chi mặc.

Bạch Cảnh Chi nhìn mà đôi mắt đỏ hoe, làm nũng nói với Kim Tú Châu: “Chị dâu đối xử với em thật tốt.”

“Không đối tốt với em thì đối tốt với ai?”

Bạch Cảnh Chi cong môi cười.

“Chị còn tìm người đánh chăn bông, để làm xong sẽ gửi thẳng qua cho em, nhận được thì cất luôn ở nhà biệt thự của em ấy.Nghe nói kết hôn còn phải mua mấy đồ dùng như làxô, chậu rửa mặt các thứ. Mấy thứ này cứ mua luôn ở thành phố S đi, còn mấy thứ đồ nhỏ linh ta linh khác, sau này cứ mua dần dần thôi.”

“Đúng rồi, tốt nhất là cuối năm em xin nghỉ phép sớm, chúng ta cùng nhau về thủ đô một chuyến. Trước hết cần phải quét tước sạch sẽ căn nhà, sau đó còn phải dẫn em đi gặp các chú bác là bạn bè của cha mẹ trước kia…”

Bạch Cảnh Chi gật đầu liên tục, cuối cùng không khỏi cảm thán, “Kết hôn thật là phiền phức.”

Kim Tú Châu nghe mà phì cười, thế này đã là phiền phức gì? Nếu như Cảnh Chi thấy được nam nữ ở triều Đại Cảnh phải chuẩn bị những gì cho hôn lễ, e là sẽ không nói như vậy được đâu.

Bạch Cảnh Chi đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, dạo trước em có tới trường học cũ gặp Nghiêm Tinh, thằng bé thay đổi nhiều lắm, mới gặp không nhận ra được.”

Kim Tú Châu: “Đương nhiên rồi, đã trưởng thành rồi, làm gì có ai còn giống khi nhỏ?”

Bạch Cảnh Chi gật gật đầu, “Kể cũng đúng, em ăn cơm cùng Nghiêm Tinh ở nhà ăn, còn có cô bé bàn bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào em đấy.”

Nói tới đây, cô lại nở nụ cười, “Mà cô bé đó cũng thật là bá đạo, lúc em về, cô bé đó còn cố ý đuổi theo hỏi xem em và Nghiêm Tinh có quan hệ gì. Nghe thấy em là chị gái thằng bé, tức thì tươi cười, trở mặt còn nhanh hơn lật sách ấy chứ.”

Kim Tú Châu cũng cười, “Tuổi trẻ thật tốt.”

Bạch Cảnh Chi không cần nghĩ đã nói: “Chị dâu cũng đang còn tuổi trẻ mà, chị đứng cạnh anh trai, trông như là cha con ấy.”

Kim Tú Châu nghe xong hết sức vui mừng.

Buổi tối khi ngủ, Kim Tú Châu còn cố ý cầm gương soi, sau đó lại soi Giang Minh Xuyên.

Vẻ mặt Giang Minh Xuyên kỳ quái, “Em sao thế?”

Kim Tú Châu kéo khóe miệng xuống, nói: “Có người nói hai ta đứng cạnh nhau giống cha con, em đang xem có phải giống vậy không?”

Giang Minh Xuyên: “……”

Anh nhẫn nhịn, hồi lâu sau vẫn tức giận hỏi: “Tên khốn nào nói thế?”

Kim Tú Châu che miệng cười trộm, “Anh đoán xem.”

Đầu tháng bảy, bọn trẻ lần lượt được nghỉ hè.

Kim Tú Châu dẫn ba con theo Bạch Cảnh Chi tới thành phố S, thuận tiện mang theo số đồ đạc cô đã chuẩn bị.

Vốn không định dẫn Hạ Nham theo, sợ làm chậm trễ việc học tập của cậu. Nhưng Hạ Nham nằng nặc đòi đi, nói để lại mình cậu ở nhà là có ý gì? Này là đã hoàn toàn không tính tới ba cậu.

Bạch Cảnh Chi là vui mừng nhất, dọc đường lúc nào cũng gạ gẫm, muốn mấy mẹ con ở thành phố S chơi thêm mấy ngày.

Kim Tú Châu cũng có quyết định này, cô còn nghĩ, lúc về còn có thể dẫn bọn trẻ về nơi ở cũ thăm mấy người Phương Mẫn, dù sao cũng không xa.

Ngồi xe lửa hơn một ngày mới tới thành phố S, tất cả đều ở tại biệt thự của Bạch Cảnh Chi, buổi tối Bạch Cảnh Chi ngủ chung với Kim Tú Châu.

Hai chị em nằm trên giường trò chuyện rất nhiều, vốn dĩ Bạch Cảnh Chi muốn hỏi Kim Tú Châu sau này cô ấy nên ở chung với người nhà Kỷ Lăng như thế nào, cô ấy rất sợ mình không hòa hợp với người ta, bị người ta chán ghét.

Kim Tú Châu biết em chồng từ nhỏ đã luôn bị chèn ép, luôn có thói quen muốn lấy lòng người khác, hy vọng người khác thích mình. Cho dù Kim Tú Châu đã từng nói rất nhiều lần, cũng làm cho rất nhiều hành vi của Cảnh Chi thay đổi, nhưng để thay đổi được bản chất thì lại rất khó khăn.

Cô chỉ có thể nói: “Em cứ làm chính mình là được, bọn họ sẽ thích em, nếu không thích, vậy chắc chắn nguyên nhân là từ phía họ. Không cần phải rối rắm, em hãy nhớ rằng, nếu không có mối quan hệ với Kỷ Lăng, căn bản khi em đi trên đường gặp phải họ sẽ chỉ lướt qua nhau, hoàn toàn chỉ là người xa lạ, cách em đối xử với người xa lạ ra sao thì cứ thế đối xử với nhà họ là được, không kiêu căng, không nịnh nọt, thong dong bình tĩnh.”

Nghe chị dâu nói vậy, nỗi lo lắng trong lòng Bạch Cảnh Chi tức khắc tiêu tán rất nhiều, cô cẩn thận ngẫm lại thấy rất có lý, nếu không có Kỷ Lăng, cô căn bản sẽ không quen biết với người nhà của anh, cũng không cần phải đi lấy lòng bọn họ.

Nhưng Kim Tú Châu vẫn nói thêm một câu, “Sau khi kết hôn phải biết suy nghĩ cho mình nhiều hơn, không phải lúc nào hết lòng lo lắng cho chồng mình, so với thương chồng mình, em phải biết thương lấy bản thân mình nhiều hơn.”

Bạch Cảnh Chi nhìn về phía cô.

Kim Tú Châu bình tĩnh nói: “Đàn ông không có nhiều nỗi vất vả như phụ nữ chúng ta, hết phải sinh con lại tới lo toan cho gia đình, lại còn phải đi làm, có tiền có thời gian thì phải biết đối tốt với bản thân mình một chút.”

Bạch Cảnh Chi cái hiểu cái không gật đầu.

Tuy rằng hiện tại còn chưa hiểu rõ ý chị dâu, nhưng cô nghĩ nếu chị dâu đã nói, vậy nhất định là có lý.

Bình Luận (0)
Comment