Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 75

Kim Tú Châu nghe xong thì kinh ngạc, lúc ăn cơm cô có thấy, nhưng cũng không để ý lắm, cô cũng chẳng thân thiết gì với thằng bé Ngô Tiểu Quân này cả, cho rằng cậu ấy có thói quen dùng tay trái thôi, có không ít người như vậy, chỉ hiếm thấy mà thôi.

Giờ nghe Uông Linh nói thế, có lẽ là còn có nguyên do phía sau, nên mới hỏi: “Đúng là em không chú ý, vậy có chuyện gì sao?”

Uông Linh ngồi trên giường Kim Tú Châu, nghe hỏi thế lại thở dài, “Cũng tại chị cả, ngày hôm đó bận quá, quả thực là không nhín được chút thời gian nào, nên mới nhờ thằng bé tới nhà lấy đồ giúp chị, nghĩ bụng thằng bé khá quen thuộc với bên đó, hẳn là chẳng có chuyện gì đâu, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện.”

Nói tới đây, Uông Linh chợt ngừng lại, mặt lộ rõ vẻ áy náy, “Thằng bé đi được nửa đường thì thấy cô gái kia đang bị người ta ức h**p, trong cơn tức giận mới chạy tới đánh đuổi tên côn đồ đó đi. Ngờ đâu vừa ra khỏi doanh trại lại bị bao vây, thằng côn đồ lúc trước bị đánh tìm đồng bọn tới tính sổ, vây thằng bé lại đánh cho một trận. Em không biết tình cảnh bi thảm lúc đó đâu, máu chảy đầy đất, thằng bé bị gẫy một cái xương sườn, tay phải không chỉ bị gẫy, mà còn bị thương gân, giờ không cầm nắm gì được, cũng không thể nhập ngũ được nữa.”

“Đời này chị chưa làm chuyện gì có lỗi với ai cả, chỉ duy nhất lần đó là cảm thấy có lỗi với thằng bé này, trước kia còn cảm thấy thằng bé không tốt, tính tình thì tệ hại, mà giờ ngẫm lại có thể ra tay trợ giúp kẻ yếu, thằng bé này cũng thật không tồi.”

Đám trẻ xung quanh chị toàn đứa xuất sắc, chị cũng chẳng để tâm tới đứa trẻ được chiều quá sinh hư như Ngô Tiểu Quân, những đứa trẻ như vậy trong mắt người lớn, còn chẳng phải loại không có tiền đồ sao.

Kim Tú Châu nghe xong nhíu mày, nếu là chuyện khác thì còn có cách, nhưng bị thương gân mạch, e là cô cũng chẳng trị được, huống chi đã qua lâu như vậy.

Cô nói: “Thật đáng tiếc.”

“Còn không phải sao.”

Uông Linh lại thở dài, “Chị thật hối hận, nếu hôm đó chị không nhờ thằng bé đi, hoặc là bảo thằng bé đi cùng ai đó, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Đương yên đương lành, lại biến thành bộ dáng này.”

“Hai vợ chồng Tiền Ngọc Phượng đều là người tốt, cũng không trách cứ gì chị, còn nói nếu không có Ngô Tiểu Quân, cô gái kia sẽ thảm rồi, nói không thể tham gia quân ngũ nữa thì thôi. Nhưng trong lòng chị vẫn không buông bỏ được, nên mới hứa giữ Ngô Tiểu Quân lại làm trong nhà máy, sang năm sẽ thăng cho cậu ấy vị trí nhân viên chính thức.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Chị làm rất đúng, tuy rằng hai vợ chồng họ không trách chị, nhưng vẫn cần phải cho thằng bé một tia hy vọng, bằng không trong lòng họ cũng không dễ chịu.”

Uông Linh ừ một tiếng, “Từ sau khi xảy ra chuyện đó, thằng bé càng ngày càng trầm mặc, trước kia còn rất sôi nổi hoạt bát, nói chuyện với ai cũng nhắc tới chuyện sau này mình sẽ nhập ngũ.”

Cho nên Uông Linh mới thấy bất an trong lòng, cảm giác rất có lỗi với thằng bé. “Có điều tay phải thằng bé không tiện, bằng cấp cũng không cao, làm việc cũng không tính là xuất sắc. Nếu sang năm chuyển lên vị trí nhân viên chính thức chỉ sợ lại bị người ta nói ra nói vào, đến lúc đó cũng không biết thằng bé có thể chịu nổi không?”

“Nhà máy làm việc càng ngày càng kém hiệu quả, còn chưa biết có thể trụ được bao lâu nữa, không biết tương lai có gì bảo đảm được cho thằng bé hay không?”

Càng nghĩ Uông Linh càng thấy đau đầu. Chị cũng không muốn tìm Kim Tú Châu nhờ tư vấn, có điều những lời này chị giấu trong lòng không tâm sự được với ai, bây giờ nói ra, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm không ít.

Kim Tú Châu không nói gì, nhưng Phó Yến Yến nằm ở giường đối điện đột nhiên hỏi một câu, “Cô ơi, vậy cô gái được cứu thì sao ạ?”

Uông Linh đột nhiên nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy khuôn mặt bình tĩnh của Phó Yến Yến, chị cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng trẻ con tấm lòng thiện lương, quan tâm tới cô gái thiếu chút nữa gặp chuyện không may kia.

Chị nói: “Cô gái đó không sao, là người ở đội sản xuất bên cạnh, là một cô bé rất xinh đẹp. Cô bé đang học cấp ba trên huyện, hôm đó được nghỉ từ huyện về nhà, không ngờ lại gặp phải chuyện này, cũng bị dọa không nhẹ. Sau đó người nhà cô bé cũng mang theo rất nhiều quà cáp tới bệnh viện cảm ơn Ngô Tiểu Quân.”

Phó Yến Yến vâng một tiếng.

Trong lòng lại cô bé lại vô cùng chấn động, cô Uông kể chuyện Ngô Tiểu Quân gặp phải, gần như giống hệt chuyện đời trước Hạ Nham trải qua. Đời trước sau khi Hạ Nham thi đại học không lâu thì gặp phải Đường Doanh bị người ta ức h**p, anh hùng cứu mỹ nhân bị lũ đó trả thù, sau đó bị gẫy một chân, nực cười hơn nữa là, sau khi anh ấy xuất viện thì nhận được giấy báo nhập học của trường quân đội.

Có điều lần này sớm hớm một năm, mà người bị thương cũng từ Hạ Nham biến thành Ngô Tiểu Quân.

Phó Yến Yến thấy lạnh sống lưng, cô bé đột nhiên có phỏng đoán, như thể có một số việc nhất thiết phải xảy ra, không có Hạ Nham, cũng sẽ có Ngô Tiểu Quân.

Nghĩ đến đây, cô bé vẫn không nhịn được hỏi thêm lần nữa để xác nhận, “Vậy cô có biết bọn côn đồ đánh người đó là ai không ạ?”

Uông Linh phải lục lọi trí nhớ, “Hình như tên là Chu Quốc Văn và Chu Văn Cường thì phải, là hai anh em, thằng anh còn có tiền án, trước đó đánh người ta bị thương nên phải vào tù.”

“Đợt đó cô vào bệnh viện thăm Ngô Tiểu Quân, đúng lúc thấy hai anh em đó bị người của Cục Công An dẫn đi, nhìn đã thấy không giống người tốt, ánh mắt rất ác, nhìn mà hãi.”

Phó Yến Yến giật nảy mình, đời trước người đánh bị thương Hạ Nham cũng là hai anh em Chu Quốc Cường.

Cô bé cho rằng Hạ Nham và Đường Doanh đều không ở đây, sẽ không xảy ra những chuyện đó nữa, không ngờ rằng lại xảy ra với Ngô Tiểu Quân.

Vậy ba Giang thì sao?

Kết cục đời trước của ba Giang sẽ xảy ra hay sao? Đột nhiên Phó Yến Yến không dám nghĩ tiếp nữa.

Uông Linh nói tới đây dường như nhớ ra gì đó, lại nói với Yến Yến và Lục Lục đang nằm ở giường đối diện: “Hai cháu là con gái, cũng rất xinh đẹp, dễ gặp phải nguy hiểm nhất. Đừng tưởng rằng thế giới này toàn người tốt cả, cô dặn các cháu, cho dù đi tới bất cứ đâu cũng phải đi cùng người khác, không được đi một mình. Quá sớm hay quá muộn đều không được ra ngoài, nếu như gặp phải người giống như hai anh em nhà kia, lúc ấy chỉ có mà biết khóc, nếu may mắn còn gặp được người cứu, nếu không may có khi còn chẳng giữ được mạng mình.”

“Dạo trước cô còn nghe kể có nữ công nhân làm việc ở nhà máy cơ khí dưới huyện tan ca muộn quá về nhà, mất tích trên đường về. Đồn công an tìm rất lâu cũng không tìm được, cuối cùng tìm thấy thi thể ở con sông kia dưới huyện. Nhờ có người sáng sớm đi giặt quần áo phát hiện, thật là hù chết người.”

Lục Lục nghe vậy sợ hết cả hồn.

Uông Linh vội bịt miệng mình, ngượng ngùng cười nói Kim Tú Châu: “Ấy nhìn cái mồm chị này, nói quá nhanh rồi, các cháu cũng đừng sợ, chuyện cũng qua lâu rồi. Cho nên mới nói con gái không được đi một mình ra ngoài, đặc biệt là buổi tối, quá nguy hiểm, ai biết trên đường có gặp phải người xấu không?”

Phó Yến Yến biết Uông Linh chỉ muốn tốt cho mình, ngoan ngoãn vâng một tiếng, “Cháu nhớ rồi ạ.”

Uông Linh lại nói với Kim Tú Châu: “Cô bé đó cũng may mắn mới gặp được Ngô Tiểu Quân, bằng không gặp phải hậu quả gì, thật đúng là không nói được. Còn với hai anh em đã quen giở thói du côn kia, cho rằng cứ chạy mất là không hề gì, không ngờ rằng Ngô Tiểu Quân lại nhận ra chúng, trước kia khi còn đi học đã từng gặp. Ngô Nhị Trụ làm việc ở đồn công an, sau khi biết đã tới bắt luôn hai anh em, cũng là đúng người đúng tội.”

Phó Yến Yến nghe thấy, nhắc nhở Kim Tú Châu, “Hồi trước bọn chúng còn bắt nạt anh, mẹ còn bảo ba tìm tới tận nhà chúng đấy.”

Kim Tú Châu giờ mới nhận ra, “Hóa ra là bọn chúng à, thảo nào nghe tên quen quen.”

Cô trầm ngâm một lát, sau đó đề nghị: “Thằng bé Tiểu Quân này, trước kia em nghĩ sai về nó rồi, lúc nào cũng cảm thấy thằng bé không hiểu chuyện bằng Đại Nha, nhưng giờ xem ra, bản tính vẫn tốt. Nếu chị đã đồng ý giữ thằng bé lại nhà máy, khơi khơi cho thằng bé vị trí nhân viên chính thức ngay thì không được, ngay cả thằng bé trong lòng không tự tin, sẽ cảm thấy là chị thương hại nó.”

Nụ cười trên mặt Uông Linh dần phai nhạt, nghiêm túc hỏi: “Vậy phải làm như thế nào?”

Kim Tú Châu: “Nếu có thể, chị dẫn thằng bé theo bên cạnh dạy dỗ đi, đầu tiên hướng dẫn một số việc nhỏ cho thằng bé làm, để thằng bé mở mang kiến thức, học thêm tri thức, cho dù có một ngày nhà máy phải đóng cửa, nhờ đi theo chị cũng học hỏi được phần nào, cũng có thể tìm được chỗ đứng cho mình ở bên ngoài. Nếu học tốt, có khi còn trở thành cánh tay đắc lực cho chị.”

Uông Linh chưa từng nghĩ theo hướng này, chị vẫn luôn cho rằng chỉ cần chuyển Ngô Tiểu Quân thành nhân viên chính thức là được, lo lắng duy nhất là đến khi nhà máy phải đóng cửa, Ngô Tiểu Quân sẽ không có chỗ để đi. Tuy rằng chị và Kim Tú Châu cũng đã có tính toán khác, nhưng cũng chỉ là ý tưởng sơ khai, cuối cùng có thực hiện được hay không cũng chưa nói chắc được.

Chị nghĩ một lúc, cảm thấy Kim Tú Châu nói rất đúng, “Vậy chị sẽ sắp xếp Ngô Tiểu Quân đi theo chị, nếu người khác có nói vào nói ra gì thì cứ mặc họ đi, việc này của thực là chị có lỗi với Tiểu Quân.”

“Ngay cả chuyện bị người khác đàm tiếu mà cũng không chịu đựng được, thì không cần cho thằng bé cơ hội đâu.”

Uông Linh ừ một tiếng.

——

Ngày hôm sau, Kim Tú Châu dẫn bọn trẻ tới doanh trại, Uông Linh nói được thì làm được, buổi sáng đã tới tìm Ngô Tiểu Quân, bảo cậu đưa mấy mẹ con Kim Tú Châu đi.

Tuy rằng Ngô Tiểu Quân không hiểu vì sao cô Uông lại tìm mình, nhưng vẫn đồng ý, giúp Kim Tú Châu xách đồ.

Trước khi đi, Uông Linh nói với Ngô Tiểu Quân: “Lúc về tới văn phòng của cô một chuyến, buổi chiều cô cần lên thành phố họp, cháu sắp xếp xe, lấy tập tài liệu màu đỏ trong văn phòng cô, rồi xuống dưới phân xưởng đón cô.”

Ngô Tiểu Quân ngơ ngác đáp vâng.

Uông Linh tạm biệt mấy mẹ con Kim Tú Châu rồi vội vội vàng vàng đi mất.

Ngô Tiểu Quân cùng mấy mẹ con Kim Tú Châu đến bến tàu, sau đó ngồi thuyền tới doanh trại. Trên đường, Ngô Tiểu Quân cứ ngây ngẩn nhìn mặt nước.

Ánh mắt Kim Tú Châu lướt qua cánh tay phải của cậu, sau đó ôn hòa nói: “Sau này cháu cố gắng đi theo cô Uông cháu làm việc, cô ấy bảo cháu làm gì thì cháu làm đó, nhưng cũng không thể như Thiên lôi chỉ đâu đánh đó chỉ biết cắm đầu làm việc. Cháu phải biết xem cách cô ấy giao thiệp với những người khác nhau như thế nào? Nghệ thuật giao tiếp cũng là một môn học, bên trong đó có rất nhiều thứ phải học, phải xem cháu có thể học được bao nhiêu.”

“Nếu cháu học được năm phần bản lĩnh của cô Uông cháu, vậy thì dù không tham gia quân ngũ, sau này cháu cũng đạt được thành tựu chẳng hề kém hơn.”

Ngô Tiểu Quân xoay đầu ngơ ngác nhìn Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu nhìn cậu cười, lại nói tiếp: “Trước kia cô có rất nhiều hiểu lầm về cháu, cảm thấy cháu không hiểu chuyện hiếu thuận bằng chị gái cháu, cũng không ngoan ngoãn thông minh như Hạ Nham nhà cô, nên giờ cô nói một tiếng xin lỗi với cháu. Tiểu Quân, tối hôm qua cô nghe cô Uông kể chuyện của cháu, cháu làm rất tốt, vô cùng dũng cảm và thiện lương, cô thực sự kính nể cháu, cũng cảm thấy tự hào về cháu. Nếu không thể tham gia quân ngũ, vậy chúng ta cứ đi về phía trước thôi, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng Nguyên, sau này cháu đi theo cô Uông cháu học hỏi và làm việc, tranh thủ học thêm nhiều kỹ năng, trở thành trợ thủ đắc lực cho cô ấy, để cô ấy không rời khỏi cháu được.”

Ngô Tiểu Quân nghe những lời này, đôi mắt dần dần đỏ hoe.

Một thời gian dài sau khi xảy ra chuyện, mẹ khóc sưng húp cả mắt, ba nói cậu làm đúng rồi, chị gái thương cậu, cô Uông thì áy náy nói xin lỗi, còn hứa sẽ chuyển cậu thành nhân viên chính thức, không cần lo lắng… Ai cũng an ủi bảo cậu phải nghĩ thoáng chút, tuy rằng không thể nhập ngũ, nhưng dù sao đó cũng cứu một mạng người, sau này cũng thành nhân viên chính thức của nhà máy dệt, cũng không coi là thiệt thòi.

Nhưng chưa từng có một ai khen cậu dũng cảm thiện lương, khen cậu làm tốt lắm, còn nói kính nể cậu, vì người đó cảm thấy tự hào về cậu.

Ngô Tiểu Quân thấy sống mũi cay cay, cậu nhìn về phía Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu nói: “Cô tin tưởng cháu sẽ sống tốt, mỗi người đều phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể trưởng thành, gặp phải khó khăn càng lớn, về sau chỗ đứng sẽ càng cao.”

Những lời này Ngô Tiểu Quân ghi tạc thật sâu trong lòng.

Cậu đưa bốn mẹ con đến cổng doanh trại quân đội rồi quay về, trước khi đi, đột nhiên cậu nói với Kim Tú Châu một tiếng, “Cô ơi, cảm ơn cô.”

Sau đó gật đầu chào mấy anh em Hạ Nham, xoay người đi khỏi.

Sau khi đi được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng Hạ Nham, “Tiểu Quân, em cũng thấy vô cùng tự hào về anh, anh thực sự là anh hùng, anh nhất định sẽ thành công.”

Bước chân Ngô Tiểu Quân chợt khựng lại, nhưng cậu không quay đầu lại, chỉ khi Hạ Nham nói xong, mới nâng cánh tay trái lên vẫy vẫy mấy cái về phía sau.

Đôi mắt cậu đỏ hoe, nhưng trên gương mặt lại là một nụ cười rạng rỡ.

Cậu lính đứng gác ở cổng là một gương mặt mới toe, Kim Tú Châu báo mình là người thân của Chính ủy Chúc, tới đây thăm viếng.

Cậu chiến sĩ gọi điện thoại cho Chính ủy Chúc, không bao lâu sau Chính ủy Chúc đã ra, nhìn thấy mấy mẹ con Kim Tú Châu, vẻ mặt vui mừng, “Sao mấy mẹ con lại tới đây?”

Kim Tú Châu cười, “Tới thăm Phương Mẫn ạ.”

Hạ Nham và Yến Yến, Lục Lục cùng chào hỏi, “Chú Chúc ạ.”

Chính ủy Chúc cười chào hỏi mấy mẹ con, sau đó vào trong trạm gác ký tên, dẫn mấy mẹ con Kim Tú Châu vào trong.

Kim Tú Châu vội nói: “Anh cứ đi làm việc đi, chúng em tự đi được.”

“Không hề gì, anh đưa mấy mẹ con về nhà, trước khi đi anh có báo với Tư lệnh rồi, cũng vừa tới lúc nghỉ trưa, cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Vậy thì tốt quá.”

Vừa đi vừa trò chuyện, Chính ủy Chúc còn hỏi sắp tới Giang Minh Xuyên có dự định gì, Kim Tú Châu nói đúng sự thật, “Còn phải xem thế nào đã ạ, anh ấy nói có cơ hội sẽ trở về, nhưng có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng.”

Chính ủy Chúc gật đầu, lại hỏi Hạ Nham đi bên cạnh, “Sang năm cũng thi đại học rồi nhỉ? Đã tính thi vào trường nào chưa?”

Hạ Nham cười đáp: “Đúng vậy ạ, cháu tính thi vào trường quân đội ở tỉnh bên cạnh, cũng được ở gần ba mẹ một chút.”

“Khá tốt, giờ gắng tranh thủ ở cạnh người nhà càng lâu càng tốt, chứ sau này nhập ngũ rồi, rất khó được về nhà một lần.”

Hạ Nham nghe xong cũng cười.

Nhà Chính ủy Chúc vẫn chẳng thay đổi gì, Kim Tú Châu nhìn cầu thang và căn phòng quen thuộc, không hiểu sao lại thấy có chút xa lạ.

Bọn trẻ cũng thấy vậy, Hạ Nham còn nói: “Đã lâu không trở lại, cứ cảm giác khang khác.”

“Sẽ quen thôi, sau này cháu nhập ngũ rồi, sẽ thường xuyên thay đổi chỗ ở, sẽ dần quen thôi.”

Hạ Nham: “……”

Không cách nào nói chuyện được, lúc nào chú ấy cũng chăm chăm thọc vào nỗi đau của cậu.

Phó Yến Yến cũng nhìn ra, không nhịn được mím môi nén cười, cảm thấy chú Chúc vẫn giống hệt trước đây thích châm chọc người khác.

Sau khi tới tầng ba, Chính ủy Chúc gõ cửa. Trương Thu Lai ra mở cửa, nhìn thấy Chính ủy Chúc đột nhiên về nhà chị còn thấy khó hiểu, tới khi thấy mấy mẹ con Kim Tú Châu đằng sau anh, vui mừng hét lớn, “Sao mọi người lại tới đây?”

Sau đó quay đầu gọi vọng vào thư phòng: “Em họ, mau ra đây, là ai tới này?”

Ngay sau đó Phương Mẫn mở cửa bước ra, nhìn thấy Kim Tú Châu và ba con đã bước vào nhà, vội vàng luống cuống chạy ra, “Sao mọi người lại tới đây?”

Nhìn thấy động tác của Phương Mẫn, Chính ủy Chúc và Trương Thu Lai giật nảy mình, vội bước lên muốn đỡ cô.

Kim Tú Châu thấy phản ứng của hai người họ, cũng đoán được có lẽ giờ Phương Mẫn đang mang thai, quả nhiên, Phương Mẫn ngẩng đầu có hơi ngượng ngùng nhìn cô, giải thích: “Ba tháng rồi, hai hôm nay bụng có nhâm nhẩm đau, hai người họ có hơi lo lắng.”

Kim Tú Châu vội bước lên nói: “Vậy chị mau ngồi xuống nghỉ một chút đi, để em xem mạch.”

Phương Mẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó vươn tay đưa cho Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu bắt mạch cho cô ấy, một lát sau nói: “Dạo gần đây chị có uống thuốc dưỡng thai không?”

“Có, mấy hôm trước chị có tới viện Trung y khám, bác sĩ kê đơn thuốc.”

“Không sao, không có vấn đề gì, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được, tiếp tục uống thuốc dưỡng thai nữa.”

Phương Mẫn cũng khẽ thở phảo, “Vậy là tốt rồi.”

Trương Thu Lai thích nhất là Lục Lục, ôm Lục Lục không nỡ buông tay. Lục Lục gần như một tay chị luôn lớn, từ nhỏ đã ăn cơm chị nấu, cũng thân thiết với chị, trong lòng không khỏi yêu thương cô bé nhiều hơn.

Lục Lục cũng thích Trương Thu Lai, ôm lấy cổ chị, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào ngực chị, thân thiết gọi dì, còn làm nũng đòi ăn cái này ăn cái kia, đòi chị làm cho cô nhóc ăn.

Trương Thu Lai đồng ý hết thảy, sau đó còn ôm cô nhóc vào trong bếp, một tay bế cô nhóc một tay xào rau.

Một lát sau, Lục Lục đã bưng cái bát nhỏ đứng bên cạnh, Trương Thu Lai nấu xong món gì lại lấy cho cô nhóc một ít ăn trước.

Trước kia khi còn ở đây, Lục Lục cũng thường xuyên ăn trước như vậy, Kim Tú Châu có nhắc cô nhóc cũng không chịu sửa, Trương Thu Lai lại còn chiều cô nhóc, bảo cô nhóc trốn trong phòng bếp ăn vụng.

Có lần bị Phồn Phồn nhìn thấy, còn giận dỗi khóc một hồi lâu, vùng vằng bảo Trương Thu Lai thiên vị Lục Lục.

Quả nhiên, tới lúc ăn cơm, Lục Lục không ăn nổi nữa.

Kim Tú Châu tức giận trừng cô nhóc, nhưng cũng kệ, tiếp tục trò chuyện cùng Phương Mẫn.

Phương Mẫn nói: “Thật sự là cũng không định sinh thêm đứa nữa, nhưng lại vỡ kế hoạch, cũng không thể nào bỏ nó được, dù sao cũng là một sinh mệnh đến với nhà chị, chị cũng bàn bạc với Chính ủy rồi, quyết định giữ lại. Tối hôm qua chị còn nằm mơ thấy ông bà ngoại chị dắt tay một bé gái đi đến chỗ chị, chị cứ cảm thấy lần này trong bụng chị là con gái đấy.”

Kim Tú Châu cười, “Đó là mộng thai, hình như là chuẩn lắm đấy.”

“Thật sao?”

Phương Mẫn cười xoa xoa bụng, “Chị vẫn luôn muốn có con gái.”

Kim Tú Châu lại tiếp tục cùng Phương Mẫn nói chuyện trong nhà, Bạch Cảnh Chi sắp kết hôn, vào dịp Tết sẽ lên thủ đô chuẩn bị lễ rước dâu, còn chuyện Hạ Nham muốn thi vào trường quân đội, ngày hôm qua ăn cơm ở nhà Tiền Ngọc Phượng.

Phương Mẫn nghe thấy chuyện tay Ngô Tiểu Quân bị thương không thể tham gia quân ngũ, cũng thấy bất ngờ, cô ấy không biết chuyện này.

Từ sau khi Kim Tú chuyển đi, cô ấy cũng không còn ai có thể nói chuyện, ngày nào cũng ở lỳ trong thư phòng vùi đầu viết sách, hồi đầu còn thấy không quen, có đôi khi đang viết đột nhiên ngẩng đầu muốn tìm Kim Tú Châu nói chuyện, tới khi nhìn lên thấy bên cạnh trống không, trong lòng lại thấy vô cùng mất mát khó chịu.

Trước kia chỉ một mình sáng tác cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng đã quen bên cạnh có người bầu bạn giờ lại không còn nữa, mới cảm thấy khó chịu.

“Giờ phòng bên cạnh là một nhà bốn người ở, tính tình cũng được, nhưng mà nói chuyện không hợp lắm, hồi đầu còn thường xuyên lui tới, nhưng sau có lẽ người ta thấy chị ngày nào cũng chỉ biết đọc sách, nên không thích sang nữa.”

Không giống Kim Tú Châu, Tú Châu cũng thích đọc sách, hai người có nhiều chủ đề để nói, giờ Phương Mẫn mới phát hiện có thể gặp được một người cùng chung sở thích khó biết bao nhiêu.

Kim Tú Châu thở dài, “Cũng giống hệt em, giờ em sống trong thành phố, ban ngày bọn trẻ đi học cả, chỉ có mỗi mình em ở nhà, lúc chán quá thì ra ngoài dạo phố, mua chút đồ ăn, muốn tìm một người nói chuyện cũng chẳng có ai.”

Hai chị em nhìn nhau, đều thấy tự thương bản thân.

Chính ủy Chúc nghe xong an ủi: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay hoặc sang năm anh sẽ được điều về thủ đô, sau này chắc cũng sẽ không có thay đổi gì, chờ khi Giang Minh Xuyên về thủ đô, hai nhà chúng ta có thể ở gần nhau rồi.”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Phương Mẫn hiện rõ vui mừng, khuyên Kim Tú Châu, “Vậy động viên doanh trưởng Giang nhà em phấn đấu nhiều hơn.”

Trước kia quen gọi là doanh trưởng Giang, giờ cô ấy cũng không sửa lại.

Kim Tú Châu cười, “Sẽ cố, có thể được về sớm một chút đương nhiên là tốt.”

Phương Mẫn lại nói chuyện Bạch Cảnh Chi và Kỷ Lăng. Chuyện đó cô ấy cũng hỏi Chính ủy Chúc mới biết được, lần trước Chúc Anh từ nhà Kim Tú Châu về, báo là hai nhà đã bàn bạc xong xuôi mọi chuyện, chỉ có hơi lo lắng về công việc của Bạch Cảnh Chi và Kỷ Lăng thôi, sau này hai đứa không thể ở gần nhau, nên cũng không yên tâm.

Đặc biệt là tuổi của cả hai đều không nhỏ, cũng không biết có khó mang thai không. Mà khi mang thai, Bạch Cảnh Chi lại sống một mình, cũng có nhiều điểm bất tiện.

Đúng là chưa kết hôn thì lo lắng, mà sau khi kết hôn lại càng thêm lo.

Kim Tú Châu nói: “Mấy chuyện này em cũng chẳng can thiệp được, cứ để Cảnh Chi tự mình nói ra, chắc con bé cũng đã bàn bạc kỹ lưỡng với Kỷ Lăng rồi, cụ thể thể nào đến lúc đó em sẽ bảo hai đứa thông báo với mọi người.”

“Vậy cũng được, nếu hai đứa đã bàn bạc rồi, vậy cũng chẳng cần chúng ta phải nói thêm gì nữa.”

Phương Mẫn nói luôn mà không cần suy nghĩ, sau đó lại nói chuyện khác với Kim Tú Châu, còn hỏi Kim Tú Châu đã chuẩn bị những gì? Cô ấy còn không biết phải mua quà gì cho hai cháu.

Kim Tú Châu nói: “Chị tới dự là được rồi, nào cần phải chuẩn bị cái gì chứ? Giờ cậu là người đứng đầu gia đình rồi, đến lúc đó còn phải ngồi ghế chủ vị đấy.”

Phương Mẫn che miệng cười.

Hai người lại trò chuyện rất nhiều, buổi trưa Phồn Phồn không về, thỉnh thoảng giờ trưa cậu sẽ sang nhà bạn ăn cơm.

Phương Mẫn nói, nếu Phồn Phồn biết họ tới mà không gặp được, nhất định lại khóc.

Kim Tú Châu cười, “Không sao đâu, tới Tết là lại gặp được rồi.”

Phương Mẫn: “Ừ đợi tới lúc đó vậy.”

Ăn cơm xong, Kim Tú Châu ngồi một lát rồi dẫn bọn trẻ ra về, Phương Mẫn và Trương Thu Lai tiễn họ tới cổng doanh trại.

Có lẽ vì nghĩ tới đến Tết là có thể gặp được, lần này chia tay Phương Mẫn cũng không thấy buồn như lần trước nữa, hơn nữa sau này còn là người một nhà, nếu là người khác thì không biết, nhưng bọn họ chắc chắn có thể thường xuyên gặp mặt.

Chính ủy Chúc đưa mấy mẹ con đến bến tàu, trước khi đi còn dặn dò họ trên đường cẩn thận, anh xách theo đặc sản bên này, là một ít nấm tươi và thịt khô, còn cả mấy loại nước chấm, toàn là những loại mọi khi Trương Thu Lai vẫn mua xào về rau ăn, rồi đưa hết cho Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu sống ở đây nhiều năm, cũng thích ăn mấy món này.

Ngồi trên thuyền, Hạ Nham duỗi người, đột nhiên cảm khái nói: “Lại phải tạm biệt rồi, lần sau gặp mặt cũng không biết phải qua bao lâu.”

Kim Tú Châu nói: “Người buồn nhất không phải chúng ta, mà là người đi tiễn chúng ta.”

Hạ Nham nghe xong trầm tư một lúc lâu rồi mới nói: “Khi còn nhỏ ngày nào cũng ngóng trông được lớn lên, nhưng giờ đã trưởng thành, lại rất sợ phải lớn lên.”

Kim Tú Châu xoa đầu cậu, “Cho dù con có lớn thế nào, cũng vẫn là con trai mẹ.”

Hạ Nham hứ một tiếng, không muốn nói mấy lời thương cảm này nữa, nên nói sang chuyện khác: “Cũng không biết ba có nhớ chúng ta không? Đột nhiên rất muốn về nhà, tuy rằng trước kia đây là nhà chúng ta, nhưng giờ lại có cảm giác không còn thân thuộc.”

Phó Yến Yến đột nhiên chen vào, “Nhà không phải cố định, nơi nào có người nhà mình thì nơi đó mới là nhà.”

Hạ Nham sửng sốt, sau đó cười thoải mái, “Thì ra là thế.”

Bình Luận (0)
Comment