Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 76

Bốn mẹ con mua vé về nhà ngay chiều hôm đó, đi một chuyến tốn không ít thời gian, xa lâu cũng có chút nhớ nhà.

Cả nhà ngồi tàu suốt đêm, nửa đêm khi đổi tàu Lục Lục đã ngủ rồi, Kim Tú Châu và Yến Yến xách hành lý, Hạ Nham bế em gái.

May mắn có Hạ Nham đi theo, thanh niên trai tráng sức lực khó bì, một tay ôm em gái, tay kia còn có thể xách đồ, cậu đi trước mở đường cho hai mẹ con, vóc dáng còn cao lớn, không ai dám chen lấn xô đẩy.

Tàu hỏa đi thẳng từ tỉnh lị bên cạnh đến tỉnh G, chuyến này mua vé giường nằm, Kim Tú Châu và Lục Lục ngủ ở giường giữa, Yến Yến ở trên cùng, Hạ Nham ngủ giường dưới, sợ đêm tối gặp phải người xấu, Hạ Nham cần xuống giường cũng tiện hơn đôi chút.

Bốn mẹ con ngồi tàu hai ngày hai đêm, cuối cùng buổi sáng ngày thứ ba tới tỉnh lị của tỉnh G, sau đó lại đổi xe lên thành phố, không có nhiều chuyến tàu tới thành phố, nên họ phải đi xe khách, hơn ba giờ chiều mới tới bến xe.

Sau khi xuống xe, nhìn cảnh tượng quen thuộc xung quanh, trong lòng mấy mẹ con đều thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Lục Lục vui vẻ nhất, “Về đến nhà rồi.”

Phó Yến Yến hỏi: “Vui vẻ như vậy à?”

Vẻ mặt Lục Lục hồn nhiên, “Đương nhiên rồi, có thể được gặp ba rồi.”

Phó Yến Yến cũng mỉm cười.

Lục Lục bổ sung một câu, “Trước kia em thấy thích nhà cũ, nhưng lần này về mới biết hình như là không còn thích nhiều như thế, bây giờ lại thích ở đây hơn.”

Hạ Nham chen mồm một câu, “Cũng thế cả thôi, sau này nhà chúng ta lại chuyển đi, em cũng sẽ cảm thấy như vậy.”

Lục Lục hứ, dù sao giờ cô nhóc thích ở đây nhất.

Kim Tú Châu dẫn bọn trẻ về nhà, trên đường còn cố ý đi đường vòng vừa đi dạo vừa tiện thể mua rất nhiều đồ ăn và trái cây.

Sau khi đến nhà, Kim Tú Châu cũng lười nấu cơm, bảo Hạ Nham ra Tiệm cơm quốc doanh một chuyến, mua mấy cái bánh bao và hai món ăn.

Hạ Nham đi mua, tới khi cậu cầm bánh bao và đồ ăn về, Kim Tú Châu đã cùng Phó Yến Yến quét tước sạch sẽ căn nhà. Mấy mẹ con ăn qua loa một ít, Kim Tú Châu lại vào bếp đun một nồi to nước nóng.

Mấy ngày nay ở ngoài cũng không được tắm rửa, ngồi trên tàu mấy ngày, người hôi hám. Đun nước nóng xong, bốn mẹ con thay phiên nhau tắm rửa gội đầu, sau đó lại ra giếng nước ngoài sân giặt sạch hai chậu quần áo to tướng.

Bữa trưa ăn tương đối muộn, bốn mẹ con đều chưa thấy đói bụng, nên cơm tối ăn muộn hơn, khi Giang Minh Xuyên về nhà, cả nhà mới ăn được một nửa.

Kim Tú Châu không ngờ rằng buổi tối Giang Minh Xuyên trở về, cô cho rằng mấy hôm nay mấy mẹ con đều vắng nhà, hẳn là anh sẽ ở lại trong doanh trại bộ đội.

Giang Minh Xuyên nhìn thấy mấy mẹ con ở nhà thì khá là bất ngờ, “Sao về cũng không nói một tiếng?”

Kim Tú Châu buông đồ trong tay xuống, bước lên đón anh, “Lúc về đã tầm ba bốn giờ chiều rồi, sau còn gội đầu rồi tắm rửa, xong xuôi thì trời đã tối rồi, vốn định sáng mai sẽ gọi điện thoại cho anh, sao tối anh lại về rồi?”

Giang Minh Xuyên đẩy xe đạp vào nhà, “Đoán chừng mấy mẹ con sẽ về nhà vào buổi tối, nên mấy tối nay anh đều về nhà ngủ.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, trên người toàn mồ hôi.”

Lục Lục nghịch ngợm, chờ ba dựng xe xong là trèo lên xe nghịch.

Phó Yến Yến nhìn thấy, nhắc cô nhóc cẩn thận một chút.

Bên ngoài trời đã tối rồi, nhưng vẫn rất nóng, trong nhà có một cái quạt điện hiện đang bật.

Kim Tú Châu vốn đang cầm một ít thảo dược tính bỏ vào cái chậu sắt cũ để đuổi muỗi, vắng nhà đã lâu, thường ngày hẳn là Giang Minh Xuyên cũng không chú ý tới mấy thứ này, sau khi về mới thấy trong nhà quá nhiều muỗi.

Giang Minh Xuyên rót cho mình cốc nước uống, hỏi thăm mấy mẹ con đi chơi thế nào.

Kim Tú Châu kể, đầu tiên là kể chuyện của Bạch Cảnh Chi, “Mọi thứ cũng chuẩn bị hòm hòm rồi, đã bàn bạc với con bé năm sau cùng về thủ đô, Cảnh Chi chưa cùng chúng ta về đó bao giờ, lần này cũng là một cơ hội.”

“Con bé nói với em, bên Kỷ Lăng thì dễ thôi, tự cậu ấy quyết được, đợt nghỉ Tết cậu ấy có thể xin được hai mươi ngày nghỉ phép, thế là đủ rồi.”

Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, lại hỏi chuyện về mọi người ở doanh trại cũ.

Kim Tú Châu lại kể chuyện nhà Uông Linh, Tiền Ngọc Phượng, còn nói chuyện tay Ngô Tiểu Quân bị thương, “Nghe chị dâu Uông nói là không thể tham gia quân ngũ được nữa, nên em mới bảo chị Uông, thành nhân viên chính thức có thể bù lại tiếc nuối không thể nhập ngũ của thằng bé, nhưng không thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng thằng bé được, mới đề nghị sau này chị ấy dẫn theo thằng bé nhiều hơn, có việc gì cứ sai, có chuyện để làm, sẽ không còn suy nghĩ lung tung nữa.”

“Lúc mới gặp, em chỉ thấy thằng bé Tiểu Quân đó quá lặng lẽ, chẳng nói chẳng rằng gì cả, còn tưởng rằng nó quá đau lòng vì cái chết của bà nội, hóa ra là vì nguyên nhân này. Cứ tiếp tục như thế này, sớm hay muộn thằng bé cũng xảy ra chuyện mất.”

Giang Minh Xuyên nghe xong nhíu mày, “Tiểu Quân làm tốt lắm, tuy rằng không thể tham gia quân ngũ, nhưng thằng bé đã cứu được một người, tham gia quân ngũ là vì bảo vệ quốc gia, thằng bé đã làm được rồi.”

“Em cũng làm đúng lắm, để chị dâu Uông dẫn dắt thằng bé, sau này cũng có thể tìm được con đường phù hợp.”

“Cũng không hẳn, em đã nói thẳng với Tiểu Quân rồi, nói nếu nó có thể học được năm phần bản lĩnh của chị dâu Uông, cuộc sống sau này sẽ không cần lo lắng gì cả.”

Vẻ mặt Giang Minh Xuyên nhu hòa hơn, anh thấy Kim Tú Châu nói quá lên rồi, nhưng ngẫm lại quả thật cũng rất có lý, cuộc sống là luôn phải tiến về phía trước.

Chỉ hy vọng thằng bé Tiểu Quân này có thể sớm nghĩ thông.

Kim Tú Châu cảm thán, “Anh không biết đâu, lúc chia tay, đôi mắt Tiểu Quân đỏ hoe, nói cảm ơn em.”

Cô không nhịn được bổ sung một câu, “Hai vợ chồng Tiền Ngọc Phượng quá để ý tới thể diện rồi, chỉ biết đối tốt với người ngoài, với hai đứa con mình thì luôn yêu thương không đúng chỗ. Trước kia vì Tiểu Quân là con trai, hai vợ chồng hết mực cưng chiều nó. Hiện giờ Tiểu Quân không tham gia quân ngũ được nữa, Đại Nha đi học lại có thành tích tốt, hai vợ chồng lại bắt đầu thiên vị Đại Nha, trong nhà có hai cái phòng, một phòng cho Đại Nha ở. Rõ ràng tiền lương của hai vợ chồng đấy cũng không thấp, sao không thể thuê thêm một phòng? Nếu không thể thuê thêm, cũng có thể ngăn ra một chỗ cho Tiểu Quân cơ mà.”

Hai vợ chồng Tiền Ngọc Phượng làm bạn bè thì rất tốt, nhưng làm bậc cha mẹ, quả thật có nhiều khi không thể xử lý mọi việc công bằng.

Thật ra Kim Tú Châu nói mấy câu này cũng xem như là xía vào việc nhà người ta rồi, cho nên cô không nói thẳng với Tiền Ngọc Phượng, chỉ là về nhà nhìn thấy Giang Minh Xuyên, mới không nhịn được nhắc tới mấy câu.

Nghe thấy mấy lời này, Phó Yến Yến không khỏi nhìn về phía Kim Tú Châu. Nếu không phải Kim Tú Châu cố ý nhắc tới, Phó Yến Yến cũng không hề nhận ra điểm này

Cô bé chỉ thấy vui thay chị Đại Nha, lại không thấy rằng những gì Ngô Tiểu Quân trải qua hiện giờ, cũng là những gì Đại Nha đã từng trải qua.

Từ rất lâu rồi cô bé đã biết, có những bậc cha mẹ không hề yêu thương tất cả con cái, bọn họ chỉ thích đứa con có tiền đồ.

Giang Minh Xuyên biết thường ngày cô đều rất yêu thương các con, thấy bậc cha mẹ khác bất công là thấy chướng mắt.

Nhưng anh đã thấy nhiều rồi, cha mẹ bất công ở đâu cũng có, rất nhiều những chị vợ lính khi theo quân cũng không thể dẫn theo tất cả con cái, có khi là đứa lớn hoặc đứa không được yêu thương bị bỏ lại dưới quê để ông bà hoặc họ hàng khác nuôi dưỡng, được như hai vợ chồng Tiền Ngọc Phượng cũng đã đỡ lắm rồi.

Kim Tú Châu biết mình hơi để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, đời trước cô không có con, cô luôn có một loại chấp niệm đối với con cái, luôn cảm thấy làm cha mẹ phải đối tốt với con cái.

“Thôi, không nói tới bọn họ nữa, có lẽ Chính ủy Chúc cuối năm hoặc sang năm sẽ thăng chức, còn nhắn anh phải cố gắng hơn nữa đấy.”

Giang Minh Xuyên nghe xong cười, “Nào có nhanh như vậy được? Gắng thế nào cũng không đuổi kịp anh ấy được.”

Buổi tối Hạ Nham nấu ba món mặn một canh, cả nhà năm người ăn uống no nê.

Giang Minh Xuyên phụ trách rửa bát, còn bốn mẹ con thì làm bài tập, vẽ tranh ở trong phòng khách, anh rửa bát xong thì ra sân tắm nước lạnh.

Anh kéo một thùng nước giếng lên rồi dội thẳng lên người, Kim Tú Châu nghe thấy tiếng nước, tức giận nói vọng ra ngoài: “Thật coi mình là làm bằng sắt đấy à? Chờ anh già rồi, xương cốt không chịu nổi nữa, xem còn ai quản anh?”

Giang Minh Xuyên chột dạ, xoay người đưa lưng về phía cô vội vội vàng vàng tắm rửa.

Chờ khi anh tắm xong trở lại phòng khách, Kim Tú Châu cũng chẳng thèm đếm xỉa gì tới anh nữa, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.

Giang Minh Xuyên nhìn con trai, Hạ Nham cười vui sướng khi người gặp họa là ba, còn dùng khẩu hình nói với anh, “Ba ơi, ba xong rồi”.

Giang Minh Xuyên: “……” Con trai thật đáng ghét!

Giang Minh Xuyên cầm khăn lông vừa lau tóc vừa ngồi vào bên cạnh Kim Tú Châu, chủ động bắt chuyện với cô, “Mấy hôm nay có xảy ra chuyện gì thú vị không?”

Kim Tú Châu mặt lạnh te quay đầu nhìn anh, “Anh đã hứa với em thế nào?”

Giang Minh Xuyên sờ sờ mũi, “Ở bên này nóng quá.”

“Nóng quá là có thể tắm nước lạnh đấy à? Trong khoảng thời gian em vắng nhà, có phải ngày nào anh cũng tắm rửa như vậy không, sức khỏe anh như thế nào anh còn không rõ hay sao? Trước kia bị thương bao nhiêu lần anh còn không tự đếm lấy à? Chân của anh bị gẫy, lúc em điều dưỡng cho anh đã nhắc rồi, sau này phải chú ý giữ ấm, không được để nhiễm lạnh. Thường ngày khi huấn luyện không có cách nào tránh được thì cũng thôi đi, nhưng tắm rửa ở nhà mà còn không làm được, vậy anh có thể làm được cái gì?”

Giang Minh Xuyên cúi đầu không nói lời nào.

Kim Tú Châu thấy bộ dáng này của anh còn tức hơn, thu dọn bút vẽ rồi đi thẳng về phòng.

Giang Minh Xuyên nhìn cả ba đứa con ngồi gần đó đang hớn hở xem kịch vui, nghiêm mặt lại nói: “Mấy đứa đi ngủ sớm đi.”

Sau đó đứng dậy vội vàng đuổi theo, mới vừa đi tới cửa, cửa đã đóng “Rầm ——” một tiếng.

Anh xoay đầu, thấy cả ba con đều đang tròn xoe mắt nhìn, hắng hắng giọng, gắng vớt vát thể diện nói: “Là do mẹ mấy đứa quá để ý tới ba thôi.”

Sau đó lại giục cả ba mau mau về phòng ngủ.

Hạ Nham và Phó Yến Yến cùng mím môi gắng nín cười, đứng dậy thu dọn sách vở trở về phòng.

Trước khi đi, Lục Lục còn tò mò hỏi một câu, “Ba ơi, sao ba không vào phòng ạ? Là mẹ không cho ba vào ạ?”

Giang Minh Xuyên: “……” Con bé này cũng đáng ghét luôn!

Phó Yến Yến thiếu chút nữa cười phụt ra, vội vàng lôi em gái đi, “Ba mẹ đùa giỡn thôi.”

Lục Lục: “Hay quá, ba mẹ thật đáng yêu, em cũng chưa chơi trò này.”

Nhìn thấy mấy đứa con đều đi cả rồi, Giang Minh Xuyên mới thử gõ cửa lần nữa, cửa vẫn đóng kín, Giang Minh Xuyên xoay đầu nhìn chung quanh theo bản năng, không thấy đứa nào ra nhìn lén, lại gõ cửa nhỏ giọng năn nỉ: “Vợ ơi, mở cửa đi mà, anh sai rồi, được không?”

Trong phòng Kim Tú Châu cầm cây quạt quạt thật mạnh, nghe thấy mấy lời này, cười lạnh một tiếng, “Anh sai ở đâu? Nếu thích tắm nước lạnh như thế, đêm nay ra ngâm nước giếng đi, còn ngủ nghê cái gì nữa?”

Giang Minh Xuyên sờ sờ mũi, lại dịu giọng hơn năn nỉ: “Vợ ơi, anh thật sự biết sai rồi, sau này không bao giờ thế nữa.”

Trong phòng Kim Tú Châu không nói năng gì.

Giang Minh Xuyên nghĩ một lát lại nói: “Anh bảo đảm sau này ngày nào cũng tắm nước ấm.”

Nghe vậy, Kim Tú Châu càng giận hơn, “Anh tắm nước ấm là tắm cho em đấy à? Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả cái việc cỏn con này còn phải để em giám sát nữa à? Hay là cho rằng em hại anh đúng không?”

“Không mà, anh biết em vì muốn tốt cho anh.”

“Vậy sao còn làm thế?”

“Là vì anh lười biếng mà thôi, sau này không bao giờ như vậy nữa, sẽ nghe lời em hết được không? Thật sự biết sai rồi.”

“Vợ ơi, để anh vào đi mà, bên ngoài nhiều muỗi.”

“Em yêu à, bao nhiêu ngày rồi không được gặp em, anh rất nhớ em mà.”

Trong phòng Kim Tú Châu đột nhiên nghe thấy mấy lời sến súa này, lỗ tai nóng bừng lên, tức giận hứ một tiếng với ngoài cửa, không biết xấu hổ, gọi ai là em yêu thế hả.

“Em yêu à ——”

Bên ngoài cửa Giang Minh Xuyên vẫn còn đang gọi, Kim Tú Châu sợ đám trẻ nghe thấy, đành phải mở cửa cho anh, cửa vừa mở ra, thấy Giang Minh Xuyên đứng ở cửa, đối diện với ánh mắt cô, trên mặt anh lập tức hiện lên nụ cười, sau đó nhanh chóng chen vào phòng.

Mới vừa vào phòng, người đàn ông đã duỗi tay ôm lấy cô.

Kim Tú Châu ghét bỏ cầm cây quạt đập đập vào tay anh, “Không thấy nóng à?”

Giang Minh Xuyên hôn lên trán cô một cái, “Không nóng.”

Kim Tú Châu tránh khỏi vòng ôm của anh, sau đó trừng mắt nhìn anh một cái, “Bớt ngay cợt nhả đi cho em, lần sau còn dám như vậy, xem em xử lý anh như thế nào.”

“Vâng, đều nghe theo em cả.”

Kim Tú Châu hừ một tiếng, xoay người đi lên giường.

Giang Minh Xuyên theo sau, anh cũng nằm xuống, nhìn thấy Kim Tú Châu đưa lưng về phía mình, còn dịch người về phía trước, Kim Tú Châu sợ nóng, không cho anh dán sát vào mình, Giang Minh Xuyên không còn cách nào, cuối cùng đặt tay lên eo cô.

Có lẽ là vì mệt, rất nhanh Kim Tú Châu đã ngủ rồi, nghe thấy tiếng hít thở đều đều, Giang Minh Xuyên mới lén dịch lên trước, sau đó dán sát vào cô nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Kim Tú Châu đã có cảm giác như mình bị một ngọn núi lớn đè lên người, còn chưa kịp phân tích xem đây là chuyện gì, đã bị một trận mưa hôn rơi xuống.

Sau khi Giang Minh Xuyên ra khỏi nhà trời vẫn còn tối đen, Kim Tú Châu có hơi mệt, nhặt lấy cây quạt rơi trên mặt đất phẩy phẩy mấy cái, chờ khi đỡ nóng, lại nhắm mắt lại ngủ thêm một lát.

Buổi sáng chắc là Hạ Nham dậy làm cơm sáng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân qua lại, sau đó là tiếng hai con gái nói chuyện.

Tới khi Kim Tú Châu thức dậy, Hạ Nham đã ra ngoài rồi, Yến Yến và em gái đang làm bài tập hè trong phòng khách, thấy mẹ dậy, Lục Lục lập tức nói: “Hôm nay mẹ lười chảy thây ra ấy.”

Mọi ngày Lục Lục ngủ nướng, Kim Tú Châu đều mắng cô nhóc như vậy, không ngờ rằng cô nhóc còn nhớ dai.

Kim Tú Châu cười.

Phó Yến Yến nhắc nhở cô, “Anh để phần cơm sáng cho mẹ trong phòng bếp.”

“Anh con đâu?”

“Tới trường học rồi ạ.”

Kim Tú Châu gật đầu, xoay người đi vào bếp rửa mặt, khi ra còn bưng theo cơm sáng Hạ Nham để phần lại cho mình.

Buổi sáng, Kim Tú Châu cùng hai con gái làm bài tập. Buổi chiều, chờ hai đứa ngủ dậy, ba mẹ con ra ngoài mua đồ ăn, còn tiện thể tới bưu cục xem có thư gì gửi tới hay không.

Quả nhiên, tới bưu cục quả thật là có thư gửi cho mình, ngoại trừ mấy phong thư gửi nhuận bút, còn có thư của Phương Mẫn và Chung Tuyết.

Mấy ngày trước tới nhà Phương Mẫn, Phương Mẫn cũng nói cô ấy gửi thư cho cô, còn hỏi đã nhận được chưa, chắc là bức thư này đây.

Nội dung trong thư thì hôm đó Phương Mẫn cũng nói rồi, là về chuyện hôn sự giữa hai nhà, có một số chuyện Chúc Anh còn chưa nói rõ ràng, Chính ủy Chúc sợ chị gái mình làm việc không chu đáo, nên mới bảo hỏi lại cẩn thận một lần cho yên tâm.

Còn về thư của Chung Tuyết, Kim Tú Châu thấy rất bất ngờ, tuy rằng hai người có qua lại, nhưng bình thường cũng không thân thiết cho lắm, còn đoán là có khi xảy ra chuyện gì đó, nên mở thư của cô ấy ra xem trước.

Đầu thư cũng là vài đoạn thăm hỏi, gần đây cô ấy mới biết nhà họ dọn đi rồi. Dạo này cô ấy cũng rất bận, bách hóa không còn đông đúc như trước kia, rất nhiều quầy hàng phải đóng cửa, cô ấy làm quản lý, áp lực rất lớn. Cha mẹ cô ấy tính thay đổi công việc cho cô ấy, nhưng tạm thời cô ấy còn chưa biết mình muốn làm gì? Cũng nghe phong thanh rằng sau này phương Nam sẽ rất phát triển, mới tính chuẩn bị tới phương Nam xem thử.

Sau đó cô ấy còn kể thêm chuyện khác, rằng người nhà có giới thiệu cho cô ấy một người đàn ông, nhỏ hơn cô ấy hai tuổi, trước đó cũng từng kết hôn, nhưng chưa có con, vợ đối phương là thanh mai trúc mã với anh ấy, sau đó bệnh mất. Nhà anh này điều kiện có kém hơn nhà cô ấy một chút, hai người cũng có gặp gỡ một thời gian rồi, các phương diện chỉ có thể nói là tạm chấp nhận được, nhưng cô ấy không có cảm giác thích.

Cô ấy muốn hỏi Kim Tú Châu xem có nên tiếp tục hay không? Một mặt cô ấy cảm thấy không cần thiết, cuộc sống của cô ấy như bây giờ cũng khá tốt, nhưng mặt khác người nhà cũng muốn cô ấy tìm được người bầu bạn, nói rằng chờ sau này bọn trẻ lớn lên lập gia đình, cô ấy mới đi tìm thì không kịp, đến lúc đó cũng chỉ có thể cô đơn một mình.

Chung Tuyết hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ, nhưng lại không muốn miễn cưỡng bản thân, thế nên dạo gần đây phát rầu vì cả hai việc này, nghĩ một hồi mới quyết định viết một phong thư cho Kim Tú Châu hỏi xem phải làm sao? Đây cũng coi như có bệnh thì vái tứ phương mà thôi.

Bởi vì hay liên lạc với Uông Linh, mà Uông Linh thường xuyên nói với cô ấy rằng, chị có chuyện gì phiền não cứ tìm Kim Tú Châu, cô ấy sẽ cho chị lời khuyên, nên Chung Tuyết đã ghi tạc trong lòng.

Kim Tú Châu về đến nhà là viết thư hồi âm cho Chung Tuyết. Dựa theo tính cách của Kim Tú Châu trong quá khứ thì hẳn là không xen vào mấy việc như thế này, khuyên đúng thì không sao, nhưng nếu khuyên nhầm gì thì sau đó e là còn bị người ta oán trách.

Nhưng nghĩ nếu Chung Tuyết đã viết phong thư này cho mình, có lẽ là thật sự không có ai có thể giúp được cô ấy. Đối với phái nữ, xưa nay Kim Tú Châu đều dễ mềm lòng hơn.

Cô cũng không nói thẳng ra câu trả lời của bản thân, chỉ kể chuyện một số chuyện thú vị trong cuộc sống thường ngày của mình với Giang Minh Xuyên và ba con, còn kể thêm chuyện mấy ngày trước theo Bạch Cảnh Chi về thành phố S, nhìn thấy quà Kỷ Lăng mua cho Bạch Cảnh Chi, còn cả chuyện đi thăm Uông Linh, Tiền Ngọc Phượng và Phương Mẫn.

Tiền Ngọc Phượng tự mua đồng hồ cho mình, còn nói với cô rằng rốt cuộc chị ấy cũng tự tin đeo ra ngoài, hồi trước chị ấy thấy cô mua đồng hồ, cũng bắt chồng mua cho mình một cái, nhưng người nhà chị ấy đều phản đối.

Cuối cùng cô viết xuống một câu, cứ dựa cảm xúc của mình mà quyết định, không cần để ý đến cái nhìn của người khác, phải xem mình muốn gì, cuộc sống của mình là chính bản thân mình trải qua.

Khi Kim Tú Châu viết thư, hai con gái đều ghé vào bên cạnh nghiêng đầu nhìn.

Phó Yến Yến đọc đã hiểu, vừa đọc vừa gật gù.

Kim Tú Châu nhìn mà buồn cười, “Con đọc hiểu hay sao mà gật gù?.”

Phó Yến Yến bĩu môi, “Có gì đâu mà không hiểu? Mẹ muốn nói với cô Chung Tuyết rằng một gia đình hạnh phúc trông như thế nào, còn kể chuyện thím Tiền để có cái nhìn đối lập, gả cho một người đàn ông không yêu mình thì sẽ như thế nào.”

Nói xong cô bé không nhịn được nói: “Nhưng mà mẹ, đâu phải ai cũng có thể may mắn như vậy, sẽ tìm được một người yêu mình hơn nữa mình cũng yêu người đó.”

Kim Tú Châu trầm mặc một lát rồi nói: “Không tìm thấy thì không gả chồng nữa, vì sao nhất định phải gả chồng? Nếu không thích, hoặc là không gặp được người thích hợp, vậy cứ sống tốt cuộc đời của mình là được, giờ đã không còn là xã hội cũ nữa rồi, phụ nữ cũng có thể tự nuôi sống chính mình cơ mà.”

Nói xong cô lại cười với hai con gái: “Mẹ hy vọng sau này các con có thể vui vẻ sống hết một đời, mà không phải nhất thiết phải lấy chồng rồi tìm bừa lấy một người đàn ông để kết hôn, phải chịu đựng rất nhiều khổ cực không cần thiết.”

Phó Yến Yến có hơi kinh ngạc vì luận điểm của Kim Tú Châu, cô bé chưa từng nghĩ Kim Tú Châu sẽ nói ra những lời như vậy.

Cô bé biết, đời sau rất nhiều bậc cha mẹ cấm cản con cái yêu đương khi đi học, nhưng khi vừa tốt nghiệp lại ép buộc con cái tới các buổi xem mắt. Đời trước trong bệnh viện cô bé còn nhìn thấy một cô gái bị ép đến mức nhảy lầu, ban đầu cô gái ấy tự sát ở nhà được cha mẹ phát hiện, không ngờ rằng sau khi cô ấy ổn định rồi họ lại giẫm lên vết xe đổ bắt đầu thúc giục kết hôn.

Khi đó cô bé đứng bên cạnh nhìn cô gái ấy khóc lóc thảm thiết, lúc ấy trong lòng cô bé nghĩ, nếu như mình còn sống, có lẽ “Kim Tú Châu” cũng sẽ giống cha mẹ cô gái kia ép cô bé tới đủ các loại buổi xem mắt như vậy.

Thật là may mắn vì mình đã chết sớm.

Cuối cùng cô gái kia không chết, Phó Yến Yến cũng không biết làm sao mà mình làm được, một khắc khi cô ấy nhảy xuống, cô bé cũng nhảy xuống theo, chắn trước người cô ấy.

Trong một khoảnh khắc, dường như thân thể hai người chạm phải nhau, trong chớp mắt ấy hình như cô gái kia cũng thấy được cô bé, trợn to hai mắt.

Khi đó cô bé đã chết được nhiều năm như vậy, duy nhất một lần có người nhìn thấy.

Lúc ấy trong lòng Phó Yến Yến còn rất vui vẻ, thật ra cô bé cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ không muốn cô gái đó phải giống mình, cho dù chết cũng không siêu thoát được, chỉ có thể cô đơn phiêu bạt, như thế thì cứ tiếp tục sống sẽ tốt hơn.

Hôm cô gái đó xuất viện, còn lén chạy lên sân thượng đốt tiền giấy cho cô bé, nói cảm ơn cô bé đã cứu mình.

Cô ấy còn hứa sau này cô ấy sẽ gắng sống thật tốt, không bao giờ làm việc ngốc nghếch như vậy nữa.

Khi ấy Phó Yến Yến thực sự vui mừng.

Chuyện này đã qua thật lâu rồi, lâu đến mức cô bé đã sắp quên mất, cũng là vì lời Kim Tú Châu vừa nói mới làm cô đột nhiên nhớ lại. Có điều bây giờ Kim Tú Châu lại nói với cô bé rằng, sau này có lấy chồng hay không đều không sao cả, chỉ cần cô bé sống vui vẻ là được.

Kim Tú Châu nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của con gái, mỉm cười, “Yên tâm, sau này chắc chắn mẹ sẽ chuẩn bị cho ba đứa các con rất nhiều tiền, các con không cần lo lắng về mấy vấn đề này.”

Theo quan điểm của Kim Tú Châu, phụ nữ ở triều Đại Cảnh đều phải thành hôn là bởi vì phải dựa vào đàn ông mới có thể sống được, nhưng ở thế giới này không giống vậy, phụ nữ đâu có kém cạnh gì so với đàn ông, vì sao còn phải có những lo lắng như vậy?

Phó Yến Yến gật đầu.

Lục Lục thò đầu sang, “Con cũng không kết hôn, con muốn ngày nào cũng ở cạnh ba mẹ.”

Kim Tú Châu xoa đầu cô nhóc, “Được, theo ý con.”

Mồng một tháng chín, bọn trẻ khai giảng.

Kim Tú Châu cũng đã quen thuộc với cuộc sống ở nơi này lắm rồi, bây giờ đi mua đồ ăn còn có thể buôn chuyện một hai câu với người bán.

Một hôm, buổi tối Giang Minh Xuyên về nhà nói với cô, nhà hàng xóm cũng có một chị vợ lính chuyển tới, nếu cô rảnh, có thể qua chơi.

Kim Tú Châu hỏi sơ qua tình hình, Giang Minh Xuyên cũng không biết gì nhiều, hình như là vợ chồng họ cãi nhau, cô vợ nhất quyết dọn ra ngoài, chồng cô ấy mới quyết định thuê một căn nhà trong thành phố, để vợ ở lại đây.

Kim Tú Châu khó hiểu, “Cãi nhau nghiêm trọng tới vậy cơ à? Còn phải sống ly thân?”

Giang Minh Xuyên lắc đầu, “Cụ thể anh cũng không hỏi nhiều, là doanh trưởng Đàm tới tìm anh trước, bảo rằng dạo gần đây tâm trạng vợ cậu ta không tốt, mới nhờ xem em có thể qua chơi khuyên nhủ cô ấy một hai câu không?”

Kim Tú Châu hừ một tiếng, “Có chuyện gì còn chưa nói rõ ràng đã nhờ em đi khuyên nhủ vợ anh ta dùm? Em biết khuyên như nào mà khuyên? Hay là lỡ làm chuyện gì trái với lương tâm không dám nói ra, em không đi đâu, em đâu có ngốc như chị dâu Uông đâu, toàn ôm vào người mấy cái chuyện ruồi bu rồi đắc tội với người khác.”

Giang Minh Xuyên gật đầu, “Vậy cũng được, ngày mai anh hỏi lại.”

Anh cũng không rõ chuyện hai vợ chồng nhà đấy, chủ yếu là thấy ngày nào Kim Tú Châu cũng chỉ quanh quẩn trong nhà cũng chán, hàng xóm có người mới chuyển tới, chị em qua lại trò chuyện cũng tốt.

Giờ nghe Kim Tú Châu nói như vậy, cũng thấy có khi mình nghĩ quá đơn giản rồi, lại nói thêm: “Hay thôi, có khi đừng xen vào.”

Kim Tú Châu ừ một tiếng.

Nhưng không ngờ rằng, ngày hôm sau Kim Tú Châu đang ở nhà thì người phụ nữ nhà bên đột nhiên chủ động tới cửa tới tìm cô.

Đối phương vô cùng khách khí, tới nhà còn cầm theo một túi trái cây, nói với Kim Tú Châu: “Chào chị, chắc chị là vợ đoàn trưởng Giang ạ? Em là Lý Vân, ở nhà bên cạnh.”

Không hề nói mình là vợ doanh trưởng Đàm.

Trong lòng Kim Tú Châu đã hiểu, người phụ nữ trước mắt này hoàn toàn không muốn nhắc tới chồng cô ấy.

Kim Tú Châu: “Chào em, thật vui được biết em.”

Rồi mời cô ây vào nhà ngồi.

Khi cô ấy ngồi xuống có đỡ bụng. Kim Tú Châu chú ý thấy, đoán được hẳn là cô ấy đang mang thai, nhưng nhìn bụng đoán chừng chỉ mấy tháng đầu. Cô cũng không nói gì, chỉ pha một tách trà hoa cho cô ấy, sau đó cười nói: “Dạo trước nhà bên không có ai ở, hôm nay em mới dọn tới sao?”

Cô ấy lắc đầu, “Em chuyển đến hai hôm trước rồi, nhưng chỉ ở trong nhà không ra ngoài, mà ở nhà mãi cũng chán, nên mới tính ra ngoài đi dạo. Trước đó em cũng có nghe nói về chị rồi, cho nên mới sang nhà.”

Kim Tú Châu vào trong rửa một ít trái cây bưng ra cho cô ấy, “Vậy đúng là quá tốt rồi, mọi ngày chị cũng không có ai để nói chuyện, ở nhà cũng thấy chán.”

Lý Vân mỉm cười, “Cảm ơn chị, em cũng muốn tìm người nói chuyện.”

Kim Tú Châu hỏi cô ấy làm công việc gì, thường ngày có sở thích gì không, Lý Vân lần lượt đáp lời, hai người cũng không nói chuyện bao lâu, uống xong tách trà Lý Vân bèn cáo từ, nhưng trước khi đi, hai chị em hẹn sáng ngày mai cùng đi mua đồ ăn.

Hơn chín giờ sáng ngày hôm sau, hai người cùng nhau ra ngoài, khi đi đường Lý Vân còn vừa nói vừa cười với Kim Tú Châu, nhưng khi về, Lý Vân nhìn thấy người phụ nữ đứng ở cửa nhà mình, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

Cô ấy không về nhà nữa, mà nắm chặt lấy tay Kim Tú Châu, vờ lấy lại bình tĩnh, gượng cười nói: “Chị dâu, em có thể sang nhà chị một lúc không?”

Kim Tú Châu nhìn sang cửa nhà cô ấy, gật đầu, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô ấy, dịu dàng nói: “Đi thôi, buổi trưa ở nhà chị ăn cơm, để nếm thử tay nghề của chị.”

Lý Vân nhếch khóe miệng, nở một nụ cười rất miễn cưỡng.

Bình Luận (0)
Comment