Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 77

Về đến nhà thời gian vẫn còn sớm, Kim Tú Châu lấy giấy bút ra vẽ tranh, còn hỏi Lý Vân có thích đọc sách không, trong nhà có mấy quyển sách.

Lý Vân gật đầu, ngày hôm qua khi nói chuyện với Kim Tú Châu, cô ấy kể trước kia làm giáo viên trường tiểu học, sau lại theo chồng sang đây, phải từ bỏ công việc.

Cô không đọc nhiều sách lắm, nhưng đọc tạm cũng được.

Kim Tú Châu lấy ra quyển tiểu thuyết Phương Mẫn viết, trước đó khi chuyển nhà, thứ được thu dọn đầu tiên là sách và dụng cụ vẽ tranh, được bảo quản rất tốt, sau đó Phương Mẫn lại gửi tới hai quyển sách, Kim Tú Châu đã đọc tới nhàu cả ra rồi.

Lý Vân cũng không phải người hay nói, cô ấy cầm lấy một quyển sách đọc, bên cạnh Kim Tú Châu an tĩnh vẽ tranh, cô ấy cũng không hỏi nhiều.

Trong phòng khách yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lật sách.

Thấy đã gần đến mười một giờ, Kim Tú Châu mới dừng bút, sau đó dẫn Lý Vân vào bếp nấu cơm.

Cô thấy tâm trạng Lý Vân có phần ổn định, mới cười nói: “Buổi trưa bọn trẻ đều về nhà ăn cơm, cho nên phải nấu nhiều một chút, chị nấu cơm cũng không ngon lắm đâu, trong nhà nấu cơm ngon nhất là con trai lớn Tiểu Nham của chị, món gì nó cũng biết làm.”

Lý Vân nghe xong mặt lộ vẻ ngạc nhiên, “Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười sáu, thằng bé đi học khá muộn, nhưng rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết giúp mẹ làm việc nhà.”

Lý Vân hâm mộ gật đầu, “Thật tốt quá.”

Kim Tú Châu liếc nhìn bụng cô ấy, tò mò hỏi một câu, “Em mang thai lần đầu à?”

Lý Vân nghe hỏi vậy, tay đang nhặt rau chợt ngừng lại.

Kim Tú Châu vội vàng nói: “Chị chỉ nhiều chuyện hỏi chút thôi, em không muốn trả lời thì không cần phải nói đâu, chúng ta nói chuyện khác.”

Lý Vân cụp mi, giọng nói có phần nặng nề: “Cũng không phải là chuyện gì khó nói, đây là lần thứ ba em mang thai, hai lần trước đều không giữ được.”

Kim Tú Châu nghe thấy vậy lại nhìn sang cô ấy.

Lý Vân cười khổ một tiếng, “Sức khỏe em không tốt lắm, rất khó hoài thai, nếu có thai cũng khó giữ, cũng không biết lần này thế nào?”

Kim Tú Châu mím môi, “Có đi khám chưa?”

“Khám rồi, bác sĩ nói thể chất em yếu, không được quá mệt mỏi, nhà thì nói em lớn tuổi rồi, lần này mà không sinh được nữa thì rất khó có lần sau, bảo em nghỉ việc sang đây theo quân, cho nên em mới tới đây.”

Kim Tú Châu nhíu mày, cô cảm thấy với thói đời ở nơi này, công việc còn quan trọng hơn đàn ông nhiều, phụ nữ có bản lĩnh tạo dựng cuộc sống yên ổn độc lập, cần gì phải dựa vào đàn ông? Vĩ nhân cũng đã nói, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời*.

*Câu nói nổi tiếng của chủ tịch Mao Trạch Đông. Một số bản dịch khác là Phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời.

Cô nghĩ ngợi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi, “Người phụ nữ vừa rồi đứng ở cửa nhà em là ai?”

Lý Vân nghe xong lại im lặng, qua một hồi lâu sau mới nói: “Là em gái của bạn chồng em, trước đây có xem mắt với chồng em, sau đó lại chê nhà chồng em quá nghèo, gả cho người khác. Bây giờ ly hôn với chồng rồi, lại tìm sang đây.”

Kim Tú Châu có hơi nhướng mày.

Lý Vân cười lạnh một tiếng, “Sau khi em sang đây mới biết được, cô ta đã ở đây non nửa năm, chồng em thu xếp cho cô ta ở thôn bên cạnh, nếu không phải em tình cờ phát hiện ra, có khi anh ta cũng không định nói với em đâu. Anh ta nói hai người họ chẳng có chuyện gì cả, em cũng không biết là có hay không, chỉ cảm thấy không có chỗ nào để đi cả.”

Cô ấy hít thật sâu vào một hơi, duỗi tay xoa bụng, “Nếu không có đứa bé này thì tốt rồi, như vậy em có thể về nhà, ly hôn cũng khá tốt, nhưng giờ có con rồi, đi cũng không dễ, mà ở lại thì không muốn. Anh ta bảo em cứ ở lại thành phố dưỡng thai đã, cũng chỉ có thể làm vậy. Đứa con này khó khăn lắm em mới có được, bác sĩ nói nếu không giữ được, e là cả đời này cũng khó có con được nữa.”

Kim Tú Châu nghe cô ấy nói vậy, không nhịn được duỗi tay bắt mạch cho cô ấy.

Lý Vân sửng sốt, cúi đầu nhìn cổ tay mình, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu bắt mạch một lát, sau đó giải thích: “Chị hiểu một chút về dược lý, xem mạch tượng của em, sức khỏe quả thực là hơi yếu, nhưng cũng không đến mức cả đời không hoài thai được, cứ từ từ điều trị là được, còn chuyện khó mang thai và không giữ thai được, cũng có thể nguyên nhân từ nhà trai.”

Lý Vân có chút kinh ngạc nhìn về phía cô, không thể tin nổi nhỏ giọng hỏi: “Thật sao?”

Kim Tú Châu mỉm cười, “Thật, khi bạn chị mang thai cũng do chị điều trị, thể trạng của cô ấy trước đó cũng gần giống em, nhưng giờ thì khỏe mạnh, cô ấy mới mang thai lần hai.”

Lý Vân nghe vậy, trong lòng có chút phức tạp, lại có chút vui mừng, cô cũng rất muốn có con của mình.

Có điều mấy năm nay, mang thai rồi lại sẩy, lặp đi lặp lại, dẫn tới hiện giờ cô rất sợ hãi, sợ lại không giữ được con. Sở dĩ giờ cô vẫn còn ở lại đây, cũng là vì đứa con trong bụng.

Bằng không chắc chắn đã rời đi từ sớm rồi.

Lý Vân vẫn không chắc chắn hỏi lại lần nữa: “Có thể giữ lại đứa bé này được sao?”

“Đợi lát nữa ăn cơm xong chị kê cho em đơn thuốc giữ thai, em cứ uống thuốc theo đơn, thai nhi có thể giữ được, nếu vẫn không giữ được, vậy có khả năng phải chờ lần sau. “

Vẻ mặt Lý Vân có chút vui mừng, nghiêm túc gật đầu, “Nhất định em sẽ uống thuốc như chị dặn.”

Kim Tú Châu ừ một tiếng, sau đó lại bổ sung một câu, “Việc thai phụ cần giữ tâm trạng tốt cũng rất quan trọng, nếu lúc nào cũng mặt ủ mày chau, tâm tư sầu não, sẽ không tốt cho sự phát triển của thai nhi.”

Lý Vân biết Kim Tú Châu nói có ý, cô ấy lại cười khổ một tiếng, “Nhưng mà em thật sự không thể nào không suy nghĩ lung tung được, hiện giờ em thật sự hối hận, hối hận vì sao khi đó lại đồng ý lấy anh ta, nếu biết rằng sẽ gặp phải những chuyện này, khi đó chắc chắn em sẽ không đồng ý.”

Nói xong đôi mắt lại đỏ hoe, “Rõ ràng là anh ta yêu người khác, vì sao còn muốn cưới em? Không có anh ta, em cũng có thể sống tốt cơ mà, cũng đâu phải không có anh ta thì em không sống được, chuyện giữa hai người họ vì sao cứ nhất định phải lôi em vào?”

Kim Tú Châu gật đầu, “Việc này quả thực là phiền phức, cô kia đã ly hôn mà không về nhà, còn chạy tới tìm chồng em, chồng em còn thu xếp cho cô ta ở thôn bên cạnh, cho dù giữa hai người không có gì cũng có khác gì có đâu. Nếu truyền tới tai người khác, cũng là một kiểu sỉ nhục em.”

Không nói tới chuyện pháp luật ở thế giới này quy định một chồng một vợ, cho dù ngay cả ở triều Đại Cảnh, có nuôi ngoại thất bên ngoài cũng là một chuyện mất mặt, cũng không biết chồng Lý Vân nghĩ thế nào nữa.

Nhưng nghĩ tới sức khỏe hiện giờ của Lý Vân, vẫn khuyên thêm một câu, “Giờ việc quan trọng nhất của em là dưỡng sức khỏe, còn những chuyện khác, cứ để sau rồi tính. Nếu hỏi chị, chị khuyên là trước hết em cứ nhẫn nhịn một chút, để chồng em đưa cô kia đi, còn những chuyện khác sau này vợ chồng hai em cứ từ từ bàn bạc với nhau, cho dù có lựa chọn chia tay, trước hết cũng phải giải quyết người phụ nữ kia đã.”

Lý Vân ngơ ngác nghe Kim Tú Châu nói, mấy ngày nay cô ấy suy nghĩ rất nhiều, lúc đầu thì phẫn nộ, đến bây giờ thì chết lặng hờ hững, thậm chí cô ấy đã nghĩ tới chuyện, chờ tới khi đứa bé này lại sẩy mất lần nữa, cô ấy sẽ ly hôn về nhà, thành toàn cho hai kẻ đó.

Thật ra những lời này cô ấy không định nói với bất kỳ ai, người nhà đều cảm thấy cô ấy có thể lấy được một người như vậy đã là một chuyện vô cùng may mắn, cho dù cô ấy có nói, họ cũng sẽ không hiểu cho cô, cũng sẽ chỉ bảo cô ấy nhẫn nhịn. Mẹ chồng còn hối hận sao lần đó người xem mắt lại là cô ấy, bà ấy thấy bụng cô ấy không biết cố gắng, kết hôn nhiều năm như vậy mà vẫn chưa sinh được con.

“Cô ta có tới tìm em một lần, muốn em thành toàn cho bọn họ, thật ra nếu không phải em vô ý phát hiện ra, hẳn là cô ta cũng chủ động để em biết, kỳ thật ly hôn cũng tốt.”

Quan điểm của Kim Tú Châu và phụ nữ thời đại này không giống nhau, trước nay cô không quá coi trọng đàn ông, nếu có một ngày cô cũng gặp phải chuyện như vậy, có lẽ cô cũng sẽ rất khổ sở, nhưng sau khi cân nhắc lợi hại cô sẽ đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình.

Cho nên cô nói tiếp: “Nếu chồng em muốn ly hôn, vậy em phải tranh thủ giành được phần lớn tài sản cho mình, nếu chồng em không muốn ly hôn, vậy hãy bảo anh ta tiễn cô kia đi, lúc ấy một là ly hôn hai là tiếp tục sống chung, hoàn toàn do em quyết định. Nhưng chị cảm thấy, chồng em sắp xếp cho em ở đây, có thể thấy cũng không phải là không có chút tình cảm gì với em. Cô gái kia còn tìm tới cửa, có thể là vì sốt ruột, cô ta không tìm được đáp án chỗ chồng em, cho nên mới tới đây quấy nhiễu tinh thần của em, để hai vợ chồng em cãi nhau hoặc gây chuyện khác, cô ta mới có cơ hội.”

Lý Vân ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu cười, “Vì đứa con trong bụng của em, tạm thời em cứ nhẫn nhịn một chút đã, cứ coi chồng em như lãnh đạo phát tiền lương cho em, không hài lòng về công việc là chuyện thường xảy ra, nhưng chỉ cần trả đủ lương là được. Khi nào mà không muốn nhịn nữa, đệ đơn từ chức là được, nhưng tiền đề là em phải tìm được một công việc khác tốt hơn và em thích hơn.”

Đây là lần đầu tiên Lý Vân nghe thấy luận điểm kiểu như này, không thể không nói, khi Kim Tú Châu nói với cô những lời này, trong nháy mắt khiến cô có cảm giác đầu óc được mở mang thông suốt.

Trước kia cô là giáo viên tiểu học, thường xuyên bị học sinh bắt nạt, bị đồng nghiệp, lãnh đạo chèn ép, nhưng cho dù trong lòng nghĩ thế nào, khi gặp người ta ngoài mặt vẫn rất ôn hòa, dù gì vẫn phải kiếm tiền để sống.

Nếu xem chồng như lãnh đạo, đồng nghiệp mà nói, quả thực cách đối xử sẽ không giống nhau, vậy không cần thiết phải bực bội với anh ta, đặc biệt là giờ mình còn không có việc làm, chờ khi con cứng cáp, cô sẽ đi tìm công việc gì đó, đến lúc đó có thể suy xét tới chuyện ly hôn.

Vẻ mặt Lý Vân dần hòa hoãn hơn, “Cho dù anh ta có làm chuyện có lỗi với em hay không, việc sắp xếp cho cô ta ở trong thôn, cũng đã tỏ rõ hết thảy rồi. Nhưng chị nói đúng, những chuyện khác đều là thứ yếu, trước hết cần bình an sinh con ra, chờ khi con lớn, em sẽ đi tìm việc làm, đến lúc đó sẽ ly hôn.”

Cô ấy là người tâm tính kiên định, đã ra quyết định gì sẽ không thay đổi, tựa như lần này, cô ấy quyết rời đi là phải rời đi, nhất quyết không muốn ở lại trong doanh trại bộ đội ngày ngày nhìn thấy anh ta.

Việc ly hôn cũng đã định, nếu hai kẻ đó đã thích nhau như vậy, cô ấy cũng khinh thường chuyện xen vào.

Ngay cả chuyện Kim Tú Châu nói người đàn ông đó cũng có chút cảm tình với cô ấy, Lý Vân căn bản cũng không tin, anh ta làm những việc này cũng vì đứa con trong bụng cô.

Kim Tú Châu tùy cô ấy, “Em có thể nghĩ thông suốt thế này đã là tốt lắm rồi.”

Lý Vân cười, nét mặt cũng thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Kim Tú Châu bỏ rau đã rửa vào trong chảo xào, “Chờ trưa ăn cơm xong, chị sẽ kê đơn thuốc cho em, chiều ngủ dậy chị sẽ đi cùng em một chuyến tới viện Trung y bốc thuốc về sắc. Tổ tiên nhà chị từng làm trong Thái Y Viện, chuyên chữa bệnh cho nữ tử hậu cung.”

Lý Vân nghe thấy vậy, trong lòng lại thấy thả lỏng, hóa ra là gia truyền, vậy chắc là giỏi lắm.

Cô để ý tới đứa con trong bụng hơn là chồng, thấy thật vô cùng may mắn ngày hôm qua đã chủ động gõ cửa nhà hàng xóm.

Buổi trưa Kim Tú Châu làm bốn món ăn, sau khi bọn trẻ về nhà đều lần lượt chào hỏi, Lý Vân nhìn ba đứa trẻ hoạt bát, tâm tình cũng tốt hơn không ít, buổi trưa còn ăn nhiều hơn một bát cơm.

Buổi trưa cô ấy cũng không về nhà, Hạ Nham lén vịn lên bờ tường, nhìn thấy người phụ nữ bên nhà hàng xóm kia còn chưa đi, Kim Tú Châu mới giữ Lý Vân lại, bảo cô ấy buổi trưa ngủ cùng mình.

Thường thì tầm ba bốn giờ chiều, bên ngoài trời sẽ đỡ nóng hơn, hai chị em mới đi ra ngoài đi bốc thuốc, khi ra hỏi nhà nhìn thấy ngoài cửa nhà bên đã không còn ai.

Lý Vân cười lạnh một tiếng, nói với Kim Tú Châu: “Chị có tin không, tối nay vị kia nhà em sẽ về đây đấy.”

Kim Tú Châu vỗ vỗ tay cô ấy.

Lý Vân đi theo cô tới viện Trung y, sau khi hai người mua thuốc, lại tới Cung Tiêu Xã mua ấm sắc thuốc.

Kim Tú Châu còn đi theo cô ấy sang nhà bên một chuyến, hướng dẫn cô ấy sắc thuốc như thế nào, lại dặn dò cô ấy một số đồ ăn thức uống cần kiêng kị, bảo cô ấy đừng ăn đồ ăn có tính lạnh.

Lý Vân gật đầu như mổ thóc, sau đó tiễn Kim Tú Châu đến cửa.

Quả nhiên, như lời Lý Vân nói, buổi tối khi cả nhà Kim Tú Châu ăn cơm, đã nghe thấy nhà bên truyền đến tiếng cãi nhau.

Giang Minh Xuyên cũng ở nhà, nghe thấy tiếng, còn nhíu mày dừng đũa lại nghe.

Mấy đứa Hạ Nham cũng nghe thấy, còn hỏi Kim Tú Châu, “Mẹ, có phải qua xem hay không?”

Kim Tú Châu lắc đầu, thật bình tĩnh nói: “Không cần phải xen vào, chúng ta ăn cơm của mình đi.”

Hạ Nham không nhịn được nói: “Mẹ, không phải hôm nay mẹ còn khá thân thiết với cô ấy sao?”

Giang Minh Xuyên nghe thấy vậy còn nhìn về phía Kim Tú Châu, “Chẳng phải em nói mặc kệ sao? Sao lại qua lại thân thiết với người ta rồi?”

Kim Tú Châu tức giận trừng anh một cái, “Người ta chủ động tìm tới nhà, chẳng nhẽ em lại đuổi người ta đi hay sao? Em thấy dường như đối phương cũng khá hiền lành tốt tính, nên mới cùng trò chuyện đôi ba câu.”

“Mới nói có mấy câu đã nhận định người ta là người tốt rồi?”

Kim Tú Châu không buồn quan tâm tới anh, anh nhìn không ra chứ, chẳng lẽ cô còn nhìn không ra hay sao?

Không phải là cô khoe khoang chứ, những kẻ tâm địa gian giảo đều không thoát khỏi mắt cô, có thể được cô xem trọng, đều là những người đối nhân xử thế không tồi.

Kim Tú Châu thấy Giang Minh Xuyên không phục, mới kể cho anh nghe chuyện hôm nay Lý Vân nói với cô, xong rồi bảo: “Em đoán không sai chứ? Nếu không phải có vấn đề, làm gì có chuyện anh ta nhờ em đi khuyên nhủ vợ anh ta, lại còn không nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như em cứ thế qua nhà khuyên nhủ cô ấy, e là cô ấy càng thêm tức giận, đến lúc đó nếu làm ảnh hưởng tới thai nhi, chúng ta sẽ lâm vào tình huống khó xử.”

Giang Minh Xuyên nghe xong nhíu mày, cũng cảm thấy Kim Tú Châu nói có lý, việc này quả thực là anh không suy xét rõ ràng, chỉ có điều anh không thể nào tưởng tượng nổi, bên trong lại có nội tình như vậy.

Hạ Nham nghe xong cũng nổi giận, “Hành động của chú họ Đàm kia cũng quá hoang đường rồi, đã kết hôn rồi sao lại còn dây dưa với người phụ nữ khác? Cho dù cô kia có đáng thương thì vẫn có thể về nhà tìm người thân của mình cơ mà, chú ấy cần gì phải lo? Nếu là con thì con cũng giận.”

Kim Tú Châu nhìn về phía Giang Minh Xuyên, “Sao anh không nói gì? Sao nào, còn thấy thấu hiểu cho tên họ Đàm đó đấy à?”

Giang Minh Xuyên cảm thấy hết sức oan uổng, “Anh thấu hiểu gì chứ?”

Kim Tú Châu hừ lạnh một tiếng, “Hồi còn ở nhà cũ, không phải là Triệu Vận tới tìm anh bao lần đó à.”

Giang Minh Xuyên không ngờ rằng cô còn nhớ việc này, “Nhưng sau đó có đến nữa đâu?”

Cô còn diễn trò chạy lên lầu tìm gã Dương Diệu kia, làm nũng làm nịu ngay trước mặt anh, mà gã Dương Diệu đó cũng chẳng phải tốt đẹp gì, nghe nói sau đó lại cưới một người vợ nhỏ hơn anh ta rất nhiều tuổi, cũng thích nói năng nũng nịu giống vậy.

Ngô Nhị Trụ còn nói với anh, cô gái đó trông có vài phần tương tự Kim Tú Châu, nhưng xấu hơn rất nhiều, nhưng vẫn khiến Giang Minh Xuyên ghê tởm không nhẹ, việc này anh không dám nói với Kim Tú Châu, sợ cô còn nhớ Dương Diệu.

Kim Tú Châu hoàn toàn không tin, “Đó là vì em phá đám, nếu không nhờ em, ai biết sau này hai người sẽ làm ra chuyện gì nữa? Cũng chỉ có Lý Vân ngốc, không dám làm ầm ĩ lên, nếu là em, xem em xử lý đôi cẩu nam nữ hai người như thế nào.”

Giang Minh Xuyên bất đắc dĩ, “Anh còn chưa nói gì, cũng chưa hề làm gì, sao đã biến thành đôi cẩu nam nữ rồi?”

Kim Tú Châu không thèm đếm xỉa đến anh.

Chỉ có Phó Yến Yến lén liếc mắt nhìn Giang Minh Xuyên, cảm thấy ba Giang chẳng hề oan uổng chút nào.

Đời trước ba Giang cũng đâu có khác doanh trưởng Đàm này mấy đâu, bởi vì áy náy với Triệu Vận, mỗi lần Triệu Vận tới tìm ba Giang là ba đều không nói một lời đã lập tức giúp đỡ, dù là giúp tiền hay giúp sức, doanh trưởng Dương càng tức giận, Triệu Vận càng tới tìm ba nhiều hơn, sau đó “Kim Tú Châu” cãi nhau với ba, không khí trong nhà lúc nào cũng mù mịt chướng khí.

Phó Yến Yến nghe thấy nhà bên truyền đến tiếng cãi nhau, phảng phất như nhìn thấy hình ảnh “Kim Tú Châu” và ba Giang cãi nhau đời trước, trong lòng có hơi khó chịu.

Giang Minh Xuyên thở dài, “Để ngày mai anh hỏi Tiểu Đàm.”

Kim Tú Châu bình tĩnh nói: “Còn hỏi gì nữa mà hỏi, loại đàn ông này, em còn khinh không thèm qua lại với anh ta, đàn ông mà ngay cả gia đình mình cũng không chăm lo cho nổi thì còn có thể làm được công to việc lớn gì?”

Ngữ khí vô cùng khinh miệt.

Giang Minh Xuyên biết trong lòng Kim Tú Châu đang giận, không dám chọc cô, đành phải ừ một tiếng, sau đó lặng lẽ ăn cơm.

Hạ Nham rất biết nịnh hót nói: “Sau này con sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này, con cưới ai sẽ đối xử tốt với người ấy, sẽ không bao giờ ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, loại chuyện này chỉ loại đàn ông lăng nhăng mới làm.”

Kim Tú Châu nghe vậy, sắc mặt có phần hòa hoãn hơn, gật gật đầu với con trai, “Giỏi lắm, nhà chúng ta vẫn có đàn ông tốt.”

Hạ Nham tươi cười xán lạn.

Giang Minh Xuyên mặt lạnh tanh nhìn một cái, cảm giác con trai đang đá đểu mình.

Hạ Nham đối diện với ánh mắt ba, còn cố ý nháy mắt.

Giang Minh Xuyên: “……”

Phó Yến Yến thấy một màn này thì cười phụt cả ra.

Ngày hôm sau, Lý Vân lại tới tìm Kim Tú Châu, nhưng cô ấy sang chỉ mượn sách Kim Tú Châu đọc, ở nhà một mình quá cô đơn, nên muốn tìm người ở cạnh.

Cô ấy cũng không nói lời nào, khi Kim Tú Châu vẽ tranh thì chỉ ngồi bên cạnh yên tĩnh đọc sách. Chuyện tối hôm qua cãi nhau cũng không kể, Kim Tú Châu cũng không hỏi.

Nhưng cô ấy cũng không hứng thú với việc đọc sách cho lắm, đọc xong hai quyển thì không nhịn được hỏi Kim Tú Châu học y thuật từ ai? Có thể dạy cô ấy không.

Ngày nào cũng ở nhà ăn không ngồi rồi cũng chán, nên cô ấy muốn tìm việc để làm.

Kim Tú Châu không ngờ rằng cô ấy lại cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, kiếp trước cô học được cũng chẳng phải ngọn nguồn cặn kẽ, thực sự đi dạy người khác e là không ổn cho lắm.

Nhưng Lý Vân vẫn rất tin tưởng cô, “Không sao đâu, chỉ cần cần chị dạy cho em là được, em cũng chỉ muốn tìm việc gì đó để làm thôi.”

Kim Tú Châu nghĩ ngợi, rồi đột nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dạy em cũng được, nhưng em nhất định phải bái chị làm thầy, mấy thứ này chị sẽ không truyền ra ngoài, vốn dĩ cũng chỉ định dùng cho người trong nhà là được, nhưng nếu em thật sự muốn học, đương nhiên chị sẽ nghiêm túc dạy. Có điều ý nghĩa sẽ khác, muốn học phải học cho tốt, chị không muốn lãng phí thời gian.”

Lý Vân sửng sốt một chút, cô ấy không ngờ rằng Kim Tú Châu sẽ nói như vậy, nhưng cô ấy cũng không phải người quá so đo, có thể học được kiến thức này, bái sư cũng đâu đáng kể gì?

Lý Vân hỏi: “Vậy phải làm thế nào ạ?”

Kim Tú Châu: “Thời cổ đại lễ bái sư yêu cầu rất nghiêm khắc, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ và tiền, chúng ta cứ bỏ đi, ngày mai em chuẩn bị một cân gạo, một cân thịt đi. Nhưng chị phải nói trước với em, nếu chị thành sư phụ của em, chị sẽ rất nghiêm khắc đấy.”

Kiếp trước cô học y thuật cũng phải bái sư.

Lý Vân nghe xong không chút do dự, đồng ý luôn.

Kim Tú Châu viết xuống danh sách mấy quyển sách về Trung y, bảo cô ấy chuẩn bị, ngày mai sẽ bắt đầu dạy kiến thức căn bản cho cô ấy.

Lý Vân cầm danh sách ra ngoài, trưa hôm đó đã mua được một nửa số sách, nửa còn lại trong bách hóa không có, cô tính viết thư hỏi bạn bè, nhờ họ mua giúp.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lý Vân tới phố bán đồ ăn đi mua một cân thịt, sau cô ấy lại cảm thấy không đủ, lại mua thêm một ít hải sản, bỏ cả vào trong giỏ rồi đi tới nhà Kim Tú Châu.

Cô ấy cũng không hiểu, nhưng Kim Tú Châu nói thế nào cô ấy làm thế ấy.

Kim Tú Châu nhận tách trà cô ấy dâng cho mình, bưng lên uống một ngụm, sau đó chạm ngón tay vào nước trà, điểm lên trán Lý Vân một cái, cuối cùng nói cho cô ấy một số quy tắc

Lý Vân sờ lên trán, trong lòng không hiểu sao có cảm giác thật yên ổn, dường như trong nháy mắt này đã tìm được chỗ thuộc về mình.

Kim Tú Châu là một thầy nghiêm, sau khi nghi thức bái sư kết thúc là bắt đầu dạy học, lấy mấy quyển sách Lý Vân mua tới ra, lần lượt giải thích.

Kiến thức của cô rất rộng, có đôi khi giải thích một câu còn suy rộng ra rất xa, Lý Vân nghe như thể lọt vào trong sương mù, nhưng Kim Tú Châu mặc kệ, bảo cô ấy cứ nghiêm túc nghe giảng.

Trước đây khi Lý Vân đi học cũng được xem như khá thông minh, nhưng cho dù như vậy, giờ học vẫn phải cố hết sức, buổi sáng sau khi học xong, buổi chiều về nhà lập tức tự mình ôn tập, học thuộc, Kim Tú Châu còn dặn cô ấy tất cả số sách này đều phải học thuộc làu làu.

Tuy rằng có hơi khó khăn, nhưng Lý Vân vẫn kiên trì tới cùng.

Có thể là vì học tập quá khó khăn, khoảng thời gian sau, Lý Vân cũng không còn tâm trí nào nhớ tới những chuyện phiền lòng trong nhà mình nữa.

Tới khi chồng cô ấy về nhà lần nữa, phát hiện Lý Vân đã không còn để ý gì tới anh ta nữa, nhìn thấy anh ta, cảm xúc cũng chẳng dao động mấy, chỉ nói: “Tiền không đủ tiêu rồi, khi nào thì phát tiền lương?”

Người đàn ông nhìn lướt qua chiếc bày đầy sách và vở, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tháng này nhận muộn một chút, phải tới ngày mười lăm mới có.”

Lý Vân: “À, vậy tới ngày mười lăm anh hẵng về.”

Nói xong lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, hoàn toàn không để ý tới anh ta.

“……”

Doanh trưởng Đàm đứng bên cạnh nhìn một lát, phát hiện vợ còn chẳng nhìn mình lấy một lần, nghĩ một lúc, rồi xoay người vào trong bếp múc nước tắm rửa.

Buổi tối nằm trên giường, đợi hồi lâu cũng cũng không thấy vợ về phòng, buổi sáng rời giường, người phụ nữ nằm quay lưng về phía anh, ở giữa còn cách một khoảng.

Anh ta rũ mắt, mặc xong quần áo thì đi khỏi.

Có thể là vì nhận đồ đệ, cuộc sống của Kim Tú Châu cũng phong phú lên theo, chớp mắt đã đến tháng một.

Đầu tháng một, bọn trẻ đều chưa được nghỉ, Kim Tú Châu đành một mình về thủ đô trước, cô tới ga tàu hỏa thành phố S trước, hẹn với Bạch Cảnh Chi ở đó, sau đó hai chị em cùng tới thủ đô.

Ngày mồng mười tới thủ đô, trước tiên hai chị em quét tước dọn dẹp căn nhà. Trước đó Kim Tú Châu đã liên hệ với Chung Tuyết, đồ đạc gửi sang từ trước đều được Chung Tuyết cầm giúp sang đây, có mấy thứ như chăn, bánh kẹo, chất đầy cả trong phòng khách.

Chung Tuyết biết hôm nay hai chị em đến, còn dẫn theo cả cha mẹ sang giúp đỡ, sau khi thu dọn căn nhà, lại bắt đầu sắp xếp tiệc đưa dâu vào cuối năm, đã định vào ngày mười tám. Tuy rằng trình tự đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng có một số thứ còn cần chuẩn bị, tỷ như địa điểm tổ chức, hay quà tặng cho khách.

Cha mẹ Chung Tuyết nói có thể đặt giúp họ ở Tiệm cơm quốc doanh.

Kim Tú Châu vô cùng cảm kích, khi Chung Tuyết đi, còn nói rượu cũng đã chuẩn bị đủ cho cô rồi, ngày mai cô ấy sẽ mang sang đây.

Vẫn luôn bận rộn tới tận ngày mười sáu, Giang Minh Xuyên dẫn ba con tới, bốn cha con sương gió mệt mỏi, đặc biệt là con gái út, ôm cổ ba không buông tay, đôi mắt còn đỏ hoe, như là đã khóc.

Bình Luận (0)
Comment