Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 78

Lục Lục nhìn thấy Kim Tú Châu, lập tức vươn tay muốn ôm một cái.

Kim Tú Châu còn tưởng rằng lâu không gặp mẹ, con gái nhớ mình, vội tiến lên ôm Lục Lục vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, “Làm sao vậy con? Có phải quá nhớ mẹ không, mẹ cũng nhớ con, buổi tối làm món ngon cho con ăn có được không?”

Lục Lục méo xệch miệng, lại duỗi tay ôm chặt lấy cổ Kim Tú Châu, cũng không nói câu nào, chỉ vùi đầu vào cổ Kim Tú Châu.

Cuối cùng Hạ Nham uống hai ngụm nước ấm rồi mới nói: “Mẹ đừng nói nữa, Lục Lục bị dọa sợ rồi, vừa rồi khi xuống tàu, thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc.”

Kim Tú Châu nghe xong nhíu chặt mày, “Sao lại vậy?”

Phó Yến Yến giải thích: “Là tại con ạ, vừa rồi khi xuống tàu đông người quá, ba với anh xách đồ, còn con dắt tay em gái đi ở giữa, bọn con vừa mới xuống khỏi tàu thì bên cạnh vụt ra một bóng người, ôm em gái chạy mất. Nếu không phải ba phản ứng nhanh, em gái đã bị người ta bắt mất rồi.”

Lục Lục nghe tới đây, dường như lại nhớ lại chuyện đáng sợ vừa rồi gặp phải, đôi mắt lại đỏ lên.

Kim Tú Châu vội vàng trấn an vỗ vỗ lưng cô nhóc, nghiêm mặt lại nói: “Không phải là ở ga tàu hỏa có cảnh sát sao?”

Giang Minh Xuyên: “Giờ đang dịp Tết, đông người như vậy, họ cũng đâu đến được?”

Hạ Nham cũng nói: “Mẹ, mẹ không thấy đó thôi, giờ ở ga tàu hỏa toàn người là người, thời gian trước chẳng phải là Vĩ nhân đã đưa ra chính sách mở cửa đó sao? Rất nhiều người đều muốn ra ngoài, giờ họ lại đổ về nhà ăn Tết, người chen nhau còn chẳng thấy đường mà đi. May mắn ba ở đó, mới đoạt lại được em gái về, còn bắt người đó đến đồn cảnh sát ở ga. Mấy chú cảnh sát còn nói, mấy hôm nay đã có rất nhiều đứa trẻ bị bắt mất, nhà chúng ta là nhà duy nhất tìm lại được. Bọn chúng còn gây án có tổ chức, có kẻ phụ trách cướp, có kẻ phụ trách giấu, là một kế hoạch liên hoàn.”

Kim Tú Châu nghe thấy mà kinh hồn khiếp vía, không khỏi ôm chặt lấy Lục Lục trong lòng.

Lục Lục lại trề môi làm nũng, “Mẹ ơi, lúc ấy con sợ lắm.”

Kim Tú Châu xoa đầu cô bé, “Không sao rồi không sao rồi, buổi tối mẹ sẽ ru con, sẽ không sợ nữa.”

Lục Lục ngoan ngoãn gật đầu.

Bạch Cảnh Chi nghĩ đến vẫn thấy sợ, đi tới vỗ vỗ lưng Lục Lục, không dám tưởng tượng nếu Lục Lục bị lạc mất, cả nhà sẽ ra sao?

Có lẽ vì Lục Lục còn quá nhỏ, sau khi được mẹ dỗ dành một lát, tâm trạng đã tốt dần lên, sau đó trượt từ trên người Kim Tú Châu xuống, đi lên lầu trên lầu dưới dạo mấy vòng.

Phòng cô nhóc đã được Kim Tú Châu thu xếp, trên giường trải một chiếc chăn hoa, chăn đã được phơi mấy nắng, bông xốp lên phồng phồng, vừa nhìn đã thấy ấm áp.

Có lẽ là trong lòng Phó Yến Yến thấy áy náy, lúc này cứ đi theo bên cạnh em gái, em đi đâu là chị đi đấy, Lục Lục vô cùng vui vẻ, dẫn chị gái tới phòng bếp ăn vụng.

Buổi tối Chung Tuyết cũng dẫn hai con sang đây một chuyến, mấy ngày nay cô ấy đều sang đây ăn chực bữa tối, cơm Kim Tú Châu nấu ăn rất ngon.

Trước kia nhà chồng cô ấy còn chưa xảy ra chuyện, cô ấy cũng phải nấu cơm, nhưng cũng chẳng có thiên phú gì về nấu nướng cả, mấy món ăn đó chỉ có thể tạm coi là chín, ăn cũng chẳng ngon miệng. Tới khi ăn đồ ăn Kim Tú Châu nấu, mới biết được hóa ra chỉ những món ăn thường ngày cũng có thể ngon tới nhường này.

Cô còn oán giận nói với Kim Tú Châu: “Từ nhỏ đã ăn đồ ăn mẹ em làm, mẹ em nấu ăn rất đơn giản, bất kể là món gì đều cho dầu vào rồi đảo hai lần, sau đó đổ thêm nước nấu chín, mà dầu cũng không nỡ cho nhiều, chỉ được vài giọt, có thể ngon được mới là lạ.”

Kim Tú Châu nghe xong cười, “Chị còn đang nghi ngờ không biết hồi đó Giang Minh Xuyên học được nấu ăn từ ai? Hóa ra là học từ chỗ mẹ em.”

Chung Tuyết nghe xong cũng cười, “Có khi thế, khi còn nhỏ mẹ em thường xuyên gọi anh Minh Xuyên sang nhà ăn cơm, mà anh Minh Xuyên thì rất hiểu chuyện, mỗi lần sang đều xuống bếp giúp đỡ, có lẽ thật sự học từ chỗ mẹ em thật.”

Thật ra còn chuyện cô không nói là, mẹ nuôi Giang Minh Xuyên còn keo hơn, khi cô xào nấu còn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, sợ cho nhiều dầu lãng phí.

Kim Tú Châu nhớ đến trước đây khi Giang Minh Xuyên nấu ăn, dầu cũng chỉ cho vài ba giọt, gia vị cũng không nỡ cho nhiều, đồ ăn nấu lên cũng có khác gì luộc đâu.

Bữa tối do hai cha con Giang Minh Xuyên và Hạ Nham phụ trách, đồ ăn vô cùng ngon, ai cũng ăn hai bát, không một món nào còn thừa.

Ăn xong, Kim Tú Châu và Chung Tuyết soát lại danh sách một lần, thấy không có vấn đề gì, sau đó hai người bàn bạc xem ngày mai dẫn Bạch Cảnh Chi tới thăm nhà ai trước.

Chung Tuyết rất tán đồng ý kiến của Kim Tú Châu, “Đúng là tổ chức ở thủ đô tốt hơn ở nơi khác nhiều, bạn bè cha mẹ chồng chị đều ở đây cả, có thể nối lại quan hệ thì cần làm nhanh một chút, sau này họ cũng có thể quan tâm nhiều hơn tới con cháu trong nhà. Không phải nói chứ, sau khi đi làm mới biết chỗ này cần quan hệ chỗ kia cần quan hệ, nếu mình mà không có thì cứ chờ người ta bắt nạt đi thôi. Hồi trước khi em kết hôn cũng vậy, nhà em chẳng còn ai, không phải mấy người đó cùng hùa vào ức h**p em à?”

Giờ nhớ tới những chuyện đó, Chung Tuyết đã có thể thản nhiên đối mặt, còn có thể dùng giọng điệu châm chọc để kể lại tự giễu chính mình, có thể thấy là đã thật sự buông bỏ được rồi.

Nói xong, cô ấy lại nói với Bạch Cảnh Chi: “Ngày mai cứ đi theo anh trai chị dâu em nhận từng người, cứ thoải mái, người ta hỏi gì thì em đáp nấy, trả lời cho rõ ràng một chút, mấy trưởng bối đó đều thích hai anh em em.”

Bạch Cảnh Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”

Chung Tuyết hỏi: “Nhà chị thì đến cuối cùng đi, không cần gấp, cứ tới nhận hết các trưởng bối đó trước đã, ngày kia là tiệc đưa dâu rồi, khi nào nhà trai tới đây?”

Bạch Cảnh Chi nói: “Kỷ Lăng nói buổi tối anh ấy tới, anh ấy phải về nhà một chuyến trước đã.”

Chung Tuyết gật đầu, “Cũng được, bên nhà trai hẳn là cũng vội, nghe nói ông cụ thân sinh không còn, em gả qua có lẽ phải vất vả hơn một chút, nhưng không hề gì, chỉ cần nhân phẩm đối phương tốt, trong lòng có em, mấy năm tới chịu khổ một chút cũng không hề gì.”

Nói xong lại bảo Kim Tú Châu: “Giờ xem như em cũng nghĩ thông rồi, không gì quan trọng bằng phẩm cách con người cả, cho điều kiện nhà trai có tốt thế nào, con người ưu tú, mà phẩm hạnh kém thì cũng vứt đi. Cuộc sống vợ chồng là về lâu về dài, lúc đầu hai người còn có thể bao dung cho nhau một chút, nhưng thời gian dài quá quen thuộc rồi, ai còn bao dung được nữa? Còn nhớ lần trước em viết thư kể với chị về người kia không?”

Kim Tú Châu nghĩ ngợi một lát, “Nhớ, người mà nhà em giới thiệu cho em ấy à?”

“Vâng, là họ hàng giới thiệu, sau đó cũng gặp gỡ mấy lần, cảm giác rằng anh ấy vẫn còn rất nặng tình với người vợ trước, nên em không muốn tiếp tục nữa, không muốn tìm một đàn ông mà trong lòng có người khác, cuộc sống sau này sẽ khó khăn lắm.”

Nói xong Chung Tuyết cười, “Đặc biệt là đọc lá thư hồi âm kia của chị, càng nghĩ càng thấy chẳng có gì hay cả, giờ em cũng không thiếu thốn gì cả, hà tất phải chắp vá mà sống với nhau đâu.”

Kim Tú Châu tán đồng, “Hàng xóm nhà chị cũng là một cô vợ lính, giờ chị nhận cô ấy là đồ đệ, dạy cô ấy một ít tri thức về Trung y…”

Rồi kể vắn tắt chuyện của Lý Vân cho Chung Tuyết nghe, sau đó bổ sung: “Nghe em vừa nói như vậy, mới nhận thấy hoàn cảnh của cô ấy có phần giống em, chị sợ cô ấy rảnh rỗi quá thì suy nghĩ lung tung, mới đồng ý dạy cho cô ấy. Mà dạy cho cô cũng tốt, bằng không sẽ bị thất truyền mất, sẽ rất đáng tiếc, tính tình cô ấy khá tĩnh, học cũng rất nhanh.”

Chung Tuyết nghe tới đây, vẻ mặt có phần nhẹ nhõm, cô ấy thở dài, “Đây chính là điều em lo lắng đó, sau này cô ấy tính sao?”

“Hẳn là cứ sinh con ra trước đã.”

Chung Tuyết thở dài, “Có con cũng tốt mà cũng không tốt, nếu ly hôn rồi mà nuôi con một mình không người nhà giúp đỡ, sẽ càng khó khăn.”

“Nhưng nếu không có con, còn tiếp tục phải gả chồng, có con sẽ tốt hơn một chút.”

Chung Tuyết: “Thật ra ấy mà, giờ em thật sự không muốn kết hôn, ba mẹ em cũng chẳng có ý kiến gì, chủ yếu vẫn là đám họ hàng phiền phức thôi. Thôi bỏ đi, không nói tới chuyện này nữa, hy vọng cuộc sống của Cảnh Chi về sau tốt đẹp, hạnh phúc giống như hai vợ chồng chị đó.”

Kim Tú Châu mỉm cười.

Thấy trời đã tối đen rồi, Chung Tuyết mới dẫn hai con về nhà, cô đi xe đạp sang đây, để hai đứa một ngồi trước một ngồi sau, sau đó cô đạp xe về nhà.

Đi được một đoạn đường, con trai hâm mộ nói: “Mẹ ơi, nhà cô chú ấy thật náo nhiệt.”

Chung Tuyết nghe xong cười, “Nhà chúng ta cũng náo nhiệt mà, bà ngoại con còn than ngày nào con cũng ầm ĩ đó thôi.”

Con gái ngồi đằng sau đột nhiên hỏi một câu, “Sau này mẹ còn kết hôn nữa ạ?”

“Không kết hôn nữa, không nghe thấy cô con nói sao? Cô tên Lý Vân kia đang hối hận đấy.”

Cô con gái hiểu chuyện nói: “Đó là bởi vì gặp phải người không tốt, nếu gặp được người như chú Giang vậy, sẽ không hối hận.”

Thật ra cô bé cũng muốn có ba như chú Giang vậy, Phó Yến Yến cũng không phải con ruột nhưng chú Giang đối xử với bạn ấy rất tốt.

Chung Tuyết im lặng, một hồi lâu sau mới nói: “Chú trước đó gặp không được, sau này nếu gặp được người thích hợp, mẹ sẽ kết hôn.”

Cô con gái ngồi đằng sau cười, “Con muốn có ba như chú Giang vậy, sẽ nấu cơm ăn ngon thật ngon, còn sẽ gắp thức ăn cho Yến Yến và Lục Lục.”

Chung Tuyết không ngờ rằng con gái lại để ý tới những chi tiết nhỏ này, nhưng cô lại không biết phải giải thích như thế nào với con gái, rằng người đàn ông giống như chú Giang, rất khó gặp được, sau này khả năng rất lớn là mẹ sẽ không gặp được rồi. Khi còn trẻ dại ngây thơ, chỉ thích người miệng nói ngọt ngào, đỏm dáng, cho rằng bề ngoài tốt thì bên trong cũng tốt, tới khi nhiều tuổi mới phát hiện rất nhiều điểm tốt đều có thể giả vờ, chỉ có bản chất tốt mới thật sự là tốt.

Hai vợ chồng Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu này, cho dù là sống cùng với bất cứ ai, đều có thể sống tốt được, mà khi bọn họ sống cùng nhau, thì cuộc sống lại càng thêm hạnh phúc.

Tới khi người đi rồi, Giang Minh Xuyên mới hỏi chuyện Chung Tuyết viết thư gì, anh còn chưa biết việc này đâu.

Kim Tú Châu mới kể cho anh, “Chung Tuyết điều kiện khá tốt, gả cho ai mà chẳng được? Nếu như chọn một người trong lòng có người khác như vậy, cuộc sống sau này khó tránh khỏi cãi nhau. Đàn ông các anh ấy mà, rất ít khi quý trọng người bên cạnh, một khi cuộc sống không được như ý, là lại nhớ tới người trước tốt thế nào, muốn sống bên nhau cả đời, nhưng không chắc sẽ luôn một lòng đối tốt với người bên cạnh mình, toàn quen thói giả vờ giả vịt.”

Giang Minh Xuyên hối hận mình nhiều chuyện hỏi thêm một câu này, giờ còn bị vợ mắng cho một trận, nhỏ giọng bảo: “Anh đâu có như vậy.”

Kim Tú Châu hừ một tiếng, “Ai biết được, kẻ hèn này mới kết hôn có mấy năm thôi, còn chưa phải cả đời.”

Nói rồi xoay người đi vào trong bếp, chuẩn bị tắm rửa.

Giang Minh Xuyên trong lòng oan uổng, nhìn sang các con và em gái bên cạnh.

Bạch Cảnh Chi đồng tình nhìn anh, nhưng vẫn bảo: “Anh, sau này anh đối tốt với chị dâu hơn chút.” Nói xong cũng đi mất.

Giang Minh Xuyên: “……”

Phó Yến Yến dắt tay em gái lên lầu, trước khi đi, vẻ mặt muốn nói lại thôi, “Ba, cũng vì mẹ để ý tới ba thôi.”

Hạ Nham an ủi vỗ lên bả vai ba, “Ba à, ba cũng đừng làm cho tụi con thất vọng.”

Giang Minh Xuyên nghiêm mặt, “Ba thấy là con thiếu đòn rồi?”

Hạ Nham vừa nghe, rụt cổ, chạy nhanh như chớp.

Giang Minh Xuyên nhìn ông con chạy nhanh hơn thỏ, giận quá hóa cười.

Hơn mười giờ tối, Kỷ Lăng xách theo một túi đồ lớn tới nhà, đều là rất nhiều đặc sản dưới quê anh.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà sửa soạn ổn thỏa rồi ra cửa, trên tay ai cũng xách theo đồ, ngoại trừ số kẹo phải mua, còn lại rất nhiều loại điểm tâm đều do Kim Tú Châu và cả nhà cùng nhau làm.

Trong cửa hàng bách hóa cũng có bán điểm tâm, nhưng cả nhà cảm thấy vừa đắt vừa ăn không ngon, còn không bằng tự làm, nên quyết định cả nhà làm luôn, còn có thể tiết kiệm được không ít tiền.

Cũng không biết có phải vì ở thủ đô hay là vì nguyên nhân khác, ở đây thứ gì cũng đắt đỏ hơn nơi khác nhiều.

Bạch Cảnh Chi đi bên cạnh Kim Tú Châu, trong lòng ấm áp, mấy ngày nay cả nhà vì chuyện của cô mà đều bận rộn luôn chân luôn tay, nhưng trong lòng cô vừa thấy áy náy vừa thấy cảm động, cảm thấy có người nhà thật tốt.

Cả nhà tới nhà ông cụ Chương trước, đầu tháng mười một, Kim Tú Châu đã viết thư gửi ông cụ Chương nói về những việc này, sau khi tới thủ đô mấy ngày, cô cũng qua thăm nhà ông cụ rồi, cho nên hôm nay ông cụ Chương ở nhà chờ họ.

Nhà Kim Tú Châu tới rất sớm, đầu tiên là tặng quà cho nhà ông cụ, sau đó giới thiệu lẫn nhau rồi đi tới nhà khác, hẹn buổi tối sẽ quay lại nhà ông cụ ăn cơm.

Tiếp theo lại đi tới mấy nhà khác, đều là nhà những người bạn cũ của cha mẹ Giang Minh Xuyên.

Chờ đi thăm hết các nhà xong đã hơn bốn giờ chiều, cả nhà Kim Tú Châu lại tới nhà ông cụ Chương, sau khi tới nơi lại phát hiện ở nhà họ Chương có rất nhiều người, có mấy người hôm nay họ đã tới thăm nhà, còn có cả con cháu nhà họ Chương nữa.

Có mấy cô bác kéo tay Bạch Cảnh Chi không nỡ buông, còn bảo cô trông rất giống mẹ.

Bạch Cảnh Chi cười thoải mái đáp lời họ, cả Chung Tuyết cũng tới, người đông quá, Chung Tuyết chạy tới tìm Kim Tú Châu nói chuyện.

Cô ấy còn nhìn Kim Tú Châu cảm thán, đã lâu cũng chưa thấy nhiều người như vậy, dịp Tết mỗi năm cũng chẳng đông đến thế.

Kim Tú Châu nhìn Bạch Cảnh Chi trong phòng khách bị mọi người vây quanh, cười, “Hôm nay mọi người đều vui vẻ.”

Chung Tuyết mỉm cười, “Ừ tốt thật, Kỷ Lăng gặp áp lực lớn rồi, có lẽ là cậu ấy không ngờ rằng Cảnh Chi còn có nhiều trưởng bối chống lưng cho em ấy như vậy.”

Kim Tú Châu nghe vậy, cũng lướt mắt tìm một vòng trong phòng khách, sau đó thấy Kỷ Lăng cách đó không xa bị mấy trưởng bối vây quanh, cũng không biết mấy người họ nói gì với cậu ấy, trán Kỷ Lăng lấm tấm mồ hôi, còn không ngừng gật đầu đáp lời họ.

Cô không khỏi bật cười, “Cưới được con gái nhà chúng tôi đâu có dễ dàng như vậy.”

“Nên thế mà, trước kia ba mẹ em quá dễ chịu, nên anh chị phải nhớ kỹ, cho dù là người đàn ông tốt thế nào, nên áp chế là phải áp chế, không được nương tay.”

Kim Tú Châu nhìn cô ấy, sau đó gật đầu, “Điểm này chị tán đồng.”

“Đúng không?”

Chung Tuyết đắc ý hất cằm, “Đúng rồi, em định sang năm sẽ nghỉ việc ở bách hóa, tới phía Nam một chuyến xem thử.”

Kim Tú Châu có hơi kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, “Sao vậy, công việc gặp phải vấn đề gì sao?”

“Cũng không phải, chỉ cảm thấy không có tương lai gì thôi, em cũng nghe phong thanh rằng, sau này phía Nam sẽ phát triển rất tốt, cho nên muốn đi một chuyến xem sao.”

Kim Tú Châu nghĩ ngợi, rồi kể lại tình hình của tỉnh lị bên cạnh lần trước mình đã thấy cho cô ấy, “Nếu em muốn tới phía Nam phát triển, tốt nhất là phải nghĩ kỹ xem định làm gì, trước đó chị và chị Uông Linh đã thảo luận, nếu nhà máy của chị ấy đóng cửa, bọn chị sẽ thu mua nhà máy của chị ấy, sau đó tự mình xây dựng nhà máy, mở cửa hàng bán quần áo.”

“Dạo trước chị có đi cùng Minh Xuyên dẫn quân đi thi đấu ở tỉnh bên, gặp được một chị dâu, trò chuyện còn khá hợp ý, chị ấy nói xưởng chị ấy làm việc hoạt động không tốt, lúc ấy chị đã chấm được nhà xưởng của chị ấy rồi. Sau đó chị viết cho chị ấy mấy phong thư, nhưng chị ấy lại chẳng hồi âm, nên chị không viết nữa. Nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng sao, vốn dĩ cũng chẳng thân thiết gì với người ta, đến lúc đó nếu là chúng ta làm ăn được, e là còn bị người ta ghen ghét, cũng không hay cho lắm, vẫn tự mình đi tìm thì tốt hơn.”

Chung Tuyết gật đầu, “Đúng là như vậy.”

Nói xong cô ấy đột nhiên hạ giọng, “Em tiết lộ cho chị tin này, em nghe bạn bè nói, sau này phía Nam sẽ có biến động lớn, nếu trong tay chị có tiền, có thể đầu tư ở đó, sau này chắc chắn sẽ có lời.”

Kim Tú Châu vừa nghe, trong lòng đã hiểu rõ, tay cầm chén trà cụng vào chén của cô ấy, “Đa tạ.”

Chung Tuyết mỉm cười.

Lúc ăn tối, bàn của nhà họ Chương ngồi không đủ, cuối cùng phải sang hỏi mượn nhà hàng xóm hai cái bàn ăn, ăn xong lại trò chuyện một hồi lâu, cuối cùng tới chín giờ tối mọi người với lục tục ra về.

Giang Minh Xuyên đen mặt cõng Kỷ Lăng về, tửu lượng Kỷ Lăng không tốt, mới uống được có vài chén đã bị mấy trưởng bối chuốc say, cũng may không gục luôn giống như trước kia, chỉ đỏ bừng mặt ngoan ngoãn ngồi đó, số rượu còn lại Giang Minh Xuyên đành phải chắn giúp.

Kim Tú Châu và Bạch Cảnh Chi đi đằng sau, nhìn bóng lưng hai người, Bạch Cảnh Chi có hơi lo lắng, còn Kim Tú Châu thì ngược lại cười mãi không ngừng, “Cứ để anh trai em cõng đi, dù gì thì sức lực anh ấy cũng lớn.”

Bạch Cảnh Chi vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

Kim Tú Châu hỏi cô, “Em định về cùng Kỷ Lăng hay là về cùng nhà chị?”

Bạch Cảnh Chi biết chị dâu đang hỏi chuyện gì, “Bọn em đã bàn bạc rồi, em sẽ đi cùng anh chị.”

“Vậy được rồi, ngày mồng ba chúng ta đi.”

“Vâng.”

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Kim Tú Châu đã dậy trang điểm cho Bạch Cảnh Chi, đồ trang điểm đều mua từ cửa hàng bách hóa, giờ trong tòa nhà bách hóa bán rất nhiều đồ dùng cho phụ nữ, có đủ cả mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, quầy nào cũng bày đầy. Trước kia cũng có, nhưng không nhiều như hiện tại, còn bày bán hết sức công khai.

Kim Tú Châu cũng cảm nhận được, có một sức mạnh vô hình đang dần dần thay đổi hết thảy nơi này.

Tuy rằng đã rất lâu rồi Kim Tú Châu không trang điểm, nhưng tay nghề vẫn còn đó, cô dùng một sợ tơ mảnh cạo mặt cho Bạch Cảnh Chi, Bạch Cảnh Chi không dám cử động, nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.

“Có hơi đau, kiên nhẫn một chút.”

“Vâng.”

Cạo mặt xong, Kim Tú Châu dùng khăn lông nhúng nước ấm lau mặt cho cô, sau đó bôi kem dưỡng lên, xong xuôi bắt đầu trang điểm cho Bạch Cảnh Chi.

Bạch Cảnh Chi cũng không biết Kim Tú Châu làm những gì, chỉ thấy rõ ràng vẫn là mình, nhưng sau khi bị chị dâu quệt vài cái trên mặt, cả khuôn mặt đều thay đổi, khí sắc tốt hơn, đôi mắt long lanh hơn, lông mày dài mảnh, vô cùng xinh đẹp, sau khi tô son lên môi, lại thấy không giống chính mình.

Tiếp theo, Kim Tú Châu lại làm tóc cho Cảnh Chi, cô dùng nước vừa rửa mặt nhúng ướt lược, sau đó chải uốn từng lọn, cuối cùng búi gọn hết tóc lại, làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của em chồng.

Kim Tú Châu nhìn Bạch Cảnh Chi trong gương, cũng vô cùng hài lòng, lại cầm mấy bông hoa nhung màu đỏ trên bàn trang điểm cài lên tóc Cảnh Chi, sau đó đeo hoa tai và vòng cổ lên cho cô ấy.

Hôm nay Bạch Cảnh Chi mặc bộ quần áo do Kim Tú Châu may, là một bộ sườn xám màu đỏ cách tân, Kim Tú Châu rất thích sườn xám, nhưng lại cảm thấy có hơi hở, nên chỉ giữ phần thiết kế thân áo bên trên, phía dưới phối với chân váy xếp ly.

Hiện tại trời vẫn còn rất lạnh, bên ngoài khoác một chiếc áo bông thật dày, tới khi đi kính rượu thì cởi ra là được.

Bạch Cảnh Chi cao, làn da lại trắng, khiến cho bộ trang phục càng thêm đẹp.

Cô đứng trước gương xoay mấy bận, càng thấy bản thân xinh đẹp, rồi xoay người cười với Kim Tú Châu, “Cảm ơn chị dâu.”

Kim Tú Châu chống cằm nhìn, cũng thấy rất vừa lòng, “Đẹp không?”

Quả thực là rất đẹp, nếu như để cô nhận xét, gương mặt dáng người này của Bạch Cảnh Chi không hợp với trang phục của thời đại này, nếu như mặc vào y phục của nữ tử triều Đại Cảnh, ngay cả cô cũng phải kiêng dè, nhan sắc kiểu ngây thơ hồn nhiên như này, còn không biết khiến cho bao nhiêu thanh niên tài tuấn mê mẩn.

Bạch Cảnh Chi thẹn thùng cúi đầu.

Hai chị em sửa soạn xong thì xuống lầu, Giang Minh Xuyên và Kỷ Lăng đều đã dậy, đang bận rộn trong phòng bếp, nhìn thấy họ xuống dưới, Kỷ Lăng nhìn mà ngây ngẩn cả người, bưng đĩa thức ăn đứng bất động ở đó.

Trong phòng bếp Giang Minh Xuyên không nghe thấy tiếng đáp lại, còn ra xem là có chuyện gì, nhìn thấy bộ dáng không có tiền đồ kia của ông em rể tương lai, tức mình cầm cái sạn gõ cho Kỷ Lăng một cái, “Đứng đờ ra đó làm gì, mau vào giúp một tay đi.”

Nói xong lại nhìn lướt qua cô em gái vô cùng xinh đẹp của mình, tức giận xoay người trở lại phòng bếp, càng nhìn càng thấy sôi máu.

Kỷ Lăng vội vàng đáp lời, mỉm cười với Bạch Cảnh Chi, đặt đĩa rau xào và sủi cảo xuống rồi vội vàng quay vào phòng bếp.

Bạch Cảnh Chi đỏ bừng mặt

Kim Tú Châu thấy thế, cũng cười thành tiếng.

Cả nhà ăn sáng xong là đi tới Tiệm cơm quốc doanh.

Chung Tuyết còn sang đây đón bọn họ, cũng không biết cô ấy mượn đâu ra một chiếc xe hơi nhỏ, kéo mấy người Kim Tú Châu và Bạch Cảnh Chi đi trước.

Giang Minh Xuyên và Hạ Nham đi sau, nửa đường Kỷ Lăng còn vòng tới nhà ga đón mẹ và cậu.

Bữa tiệc được tổ chức ở phòng riêng lớn nhất tầng hai của Tiệm cơm quốc doanh, bên trong phòng có bày năm cái bàn, nhà họ cũng không có họ hàng gì, khách hôm nay mời tới đều là bạn bè cũ của cha mẹ Giang Minh Xuyên và Bạch Cảnh Chi.

Hơn mười giờ sáng, khách khứa đã lục tục tới, Kỷ Lăng cũng đón Chúc Anh và Chính ủy Chúc tới nơi, Phương Mẫn không đến được, Chúc Anh giải thích rằng cô ấy ở dưới quê, bụng đã lớn lắm rồi, không tiện đi xa như vậy.

Kim Tú Châu nói họ điều hiểu, bảo chị nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi.

Chính ủy Chúc được Giang Minh Xuyên giới thiệu đi chào hỏi mọi người, chức vị của anh không thấp, đãi ngộ hoàn toàn trái ngược với Kỷ Lăng ngày hôm qua, mọi người đều khách khí trò chuyện với anh, bầu không khí hết sức hài hòa.

Bữa cơm này ăn tới tận hơn hai giờ chiều, cuối cùng khi đã tiễn tất cả khách khứa về, cả nhà mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng.

Chúc Anh còn bảo: “Toàn là những người lợi hại, chị nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng.”

Kim Tú Châu áy náy nói: “Chủ yếu là vì thời gian gấp gáp quá, bằng không mọi người có thể được nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Chúc Anh xua xua tay, “Bình thường mà, kết hôn đều phải thế này, dù gì cũng chỉ lần này thôi.”

Kim Tú Châu nghe vậy cũng cười, “Buổi chiều nay mọi người có sắp xếp gì?”

Chúc Anh nói: “Quay về nhà thôi, dưới nhà còn chưa thu xếp xong xuôi, Kỷ Lăng đi cùng bọn chị về, bên này phải phiền các em rồi.”

“Phiền phức cái gì chứ? Mọi việc cũng xong xuôi rồi, kế tiếp là tới phiên nhà chị thôi.”

Chúc Anh cười, “Bận nhưng mà vui.”

Kim Tú Châu thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của chị, vốn còn có chút mỏi mệt, giờ cũng thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, “Đúng vậy, bận nhưng mà vui.”

Đã lâu rồi không phải bận bịu như vậy, nhìn vẻ chờ mong trên mặt của đôi vợ chồng mới cưới, như thể cô cũng trẻ lại vài tuổi.

Cảm giác vui mừng của thuở mới biết yêu này, cô chưa từng trải qua.

Sau khi sửa soạn lại, cả hai nhà cùng xuống lầu, Chúc Anh không cho bọn họ tiễn đưa, bảo họ nhanh về nghỉ ngơi, nói họ biết đường ra ga.

Tới khi bóng ba người khuất hẳn, cả nhà mới ra về, trên đường trở về, Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu đi đằng sau, anh đột nhiên nói: “Chờ thêm mấy năm nữa, chúng ta cũng tổ chức một lần đi.”

Kim Tú Châu xoay đầu kinh ngạc nhìn anh.

Giang Minh Xuyên cười, “Hồi đó chúng ta chẳng có gì cả, cứ thấy em phải chịu thiệt thòi rồi.”

Chủ yếu vì anh nhận thấy, hôm nay ánh mắt Kim Tú Châu nhìn em gái có phần hâm mộ, trong lòng thấy chua xót, cảm thấy hồi đó mình không làm tốt.

Kim Tú Châu cũng cười, “Có những lời này của anh là đủ rồi, đã kết hôn bao nhiêu năm rồi chứ, giờ lại bày ra khiến cho người ta chê cười.”

“Có gì mà chê cười chứ? Đây là chuyện nhà chúng ta, ai quân tâm người khác nghĩ như thế nào, chúng ta thấy vui mới là quan trọng nhất.”

Kim Tú Châu không nói gì, nhưng trong lòng mơ hồ có phần chờ mong.

Bình Luận (0)
Comment