Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 79

Sau khi về đến nhà, cả nhà đi nghỉ ngơi dưỡng sức một chút. Năm nay ăn Tết ở thủ đô, tuy rằng ở thời gian không dài, nhưng những gì cần chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị, Giang Minh Xuyên dẫn theo bọn trẻ ra ngoài một chuyến, tới tòa nhà bách hóa mua câu đối, đường, thịt và rau.

Kim Tú Châu và Bạch Cảnh Chi ở nhà chuẩn bị cơm tối.

Bạch Cảnh Chi hỏi chị dâu khi mang thai cần phải chú ý những gì? Cô không có kinh nghiệm, sợ đến lúc đó có chuyện lại không tìm được người để hỏi

Kim Tú Châu nghe xong cân nhắc một chút rồi nói, “Thế này đi, ra giêng chị liên hệ với chị Tiền Ngọc Phượng, hỏi xem chị ấy có thể tìm được một người thích hợp không, nếu được, tìm một người tới đây chăm sóc cho em, bình thường em đi làm cũng bận rộn, cũng không có thời gian nấu cơm giặt đồ, có người chăm sóc cho em cũng tốt.”

“Sao ạ? Giờ đã tìm người chăm sóc cho em rồi ạ, như vậy có phải kỳ lắm không?”

Bạch Cảnh Chi không quen được người khác chăm sóc, cứ luôn cảm thấy mình không xứng.

“Có gì mà kỳ? Em xem mợ của Kỷ Lăng đó, chẳng phải nhà chị Phương em cũng tìm chị Trương Thu Lai tới giúp sao, giờ cả nhà không có chị ấy là không được, đôi bên cùng có lợi là chuyện tốt mà, em chỉ cần không nói việc này ra ngoài, ai biết được?”

Bạch Cảnh Chi gật đầu, do dự nói: “Em nghe ý mẹ Kỷ Lăng là, nếu em mang thai, bà ấy muốn sang chăm sóc cho em.”

“Tuyệt đối đừng, việc này chị đã từ chối hộ em rồi, em cũng đừng mềm lòng, để người lớn tới chăm sóc cho em, cho dù tính tình em có tốt, nhưng về lâu về dài thể nào cũng có va chạm, mà người ta lại là người lớn trong nhà, đến lúc đó chỉ có thể để em phải chịu ấm ức thôi. Tiền lương của Kỷ Lăng không thấp, tiền lương của em cũng cao, tìm một người tới giúp việc nhà cho em cũng không ảnh hưởng gì nhiều, cuộc sống quan trọng nhất là phải thoải mái, em muốn đến lúc đó phải nhìn sắc mặt người khác mà sống sao?”

Bạch Cảnh Chi tưởng tượng đến cảnh chị dâu nói, vội vàng lắc đầu, từ nhỏ liền cô đã phải nhìn sắc mặt cha mẹ nuôi mà sống, thật sự không muốn phải tiếp tục sống như vậy, cô cũng chẳng khéo ăn khéo nói, không biết dỗ dành người khác, khi đó e là chỉ có thể tự mình chịu ấm ức mà thôi.

“Không phải sợ, điều kiện nhà chúng ta tốt hơn nhà Kỷ Lăng, nên cần tự tin vẫn phải tự tin, đừng có chuyện gì cũng nghe theo người ta, nếu Kỷ Lăng có gì không tốt, vẫn phải giận dỗi cãi chửi nhau cho chị, bằng không người ta còn tưởng rằng em dễ bị bắt nạt đấy.”

Bạch Cảnh Chi trợn tròn mắt nhìn chị dâu, đồng nghiệp biết cô sắp kết hôn, đều nói phải sống hòa thuận với Kỷ Lăng, không nên cãi nhau giận dỗi gì đó, không ngờ rằng chị dâu lại xúi cô cãi nhau. Cô khó hiểu hỏi một câu, “Cãi nhau có thể ảnh hưởng tới tình cảm đôi bên không?”

“Có gì mà ảnh hưởng hay không? Quan hệ giữa hai vợ chồng không phải gió Đông át được gió Tây, thì là gió Tây thổi bạt gió Đông thôi. Em muốn cuộc sống sau này thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào em mà không phải là do đối phương, nếu em muốn lúc nào cũng phải nhún nhường thì chuyện gì cũng theo Kỷ Lăng, nếu em muốn làm chủ gia đình, vậy cần dỗ thì dỗ, cần cãi thì cãi, ngay từ đầu đã phải thiết lập địa vị của bản thân.”

Nói xong cô còn nhướng mày nhìn về phía Bạch Cảnh Chi, hỏi một câu, “Đã hiểu chưa?”

Bạch Cảnh Chi không ngờ rằng sau khi kết hôn còn phải học nhiều thứ như vậy, tuy rằng cảm thấy có hơi khó, nhưng vẫn gật đầu nói: “Nhớ rồi ạ, sau này em sẽ thử xem.”

Kim Tú Châu cười, “Nhưng cũng phải biết dỗ dành, nên nói ngọt thì nói ngọt, dù gì cũng không có hại cho chúng ta.”

Bạch Cảnh Chi cũng cười, tuy rằng ra ngoài cô cũng chẳng khéo ăn khéo nói cho lắm, nhưng giống như lời chị dâu, ở trước mặt Kỷ Lăng cô cũng biết cách khen ngợi, giờ mỗi lần Kỷ Lăng tới thăm cô, vừa nói cô lười vừa dọn dẹp nhà cửa nấu cơm cho cô.

Khi Giang Minh Xuyên và bọn trẻ về, trong tay mỗi người đều khệ nệ xách theo túi lớn túi nhỏ, không chỉ mua thịt và đồ ăn, còn mua thêm quần áo mới và giày mới.

Lục Lục vui vẻ nhất, khi ra ngoài vẫn mặc bộ quần áo cũ, lúc về đã mới từ đầu đến chân, trên tóc còn cài hai bông hoa hồng nhỏ.

Vừa vào cửa cô nhóc đã đi mấy vòng quanh Kim Tú Châu và Bạch Cảnh Chi, hỏi xem đẹp không.

Bạch Cảnh Chi cười nói: “Đẹp, Lục Lục xinh đẹp nhất.”

Lục Lục hài lòng trở lại trong phòng khách, lại bắt đầu nhảy chân sáo đi chơi.

Bữa tối ăn cơm, hai ngày nay để cho tiện, toàn ăn mì sợi và sủi cảo, Cung Tiêu Xã bên ngoài có bán sẵn, ở đây thời tiết lạnh, mấy món này đều đông cứng cả lại, mua về nhà chỉ cần nấu chín là được, nhưng ăn nhiều cũng ngán.

Ăn xong bữa cơm ngon miệng, cả nhà đều thấy dạ dày đã thoải mái hơn rất nhiều.

Bạch Cảnh Chi nói: “Kỷ Lăng nói dưới quê anh ấy toàn ăn màn thầu thôi, cũng không biết qua đó ăn có quen không.”

Giang Minh Xuyên: “Trước kia đừng nói là màn thầu, ngay cả vỏ cây cũng chưa có mà ăn, gì mà ăn không quen được?”

Kim Tú Châu tức giận trừng anh, “Nhà ta cũng đâu phải người cao quý gì, họ ăn gì thì chúng ta ăn đó.”

Bạch Cảnh Chi cảm thấy quả nhiên cùng một nội dung chị dâu nói chuyện dễ nghe hơn hẳn, cười đáp vâng.

Ăn cơm xong, Giang Minh Xuyên và Hạ Nham vào bếp rửa bát, Kim Tú Châu lén nói với Bạch Cảnh Chi: “Có mấy lời chỉ chúng ta biết là được, đừng nói với anh trai em, không chấp với cái tên cứng nhắc đó.”

Bạch Cảnh Chi mím môi cười, nói được.

Vốn đang định kể với anh trai chuyện của mình và Kỷ Lăng, nhưng giờ ngẫm lại vẫn nên thôi đi, anh đúng thật là tên cứng nhắc như chị dâu nói, vẫn là chị dâu thương mình.

Kim Tú Châu lại nói: “Sáng mai có thể dậy muộn hơn chút, ở nhà mình không cần phải quá câu nệ, sang năm em sẽ phải tới nhà Kỷ Lăng ăn Tết, sẽ không được tự do như bây giờ.”

Bạch Cảnh Chi nghe xong trong lòng có chút khó chịu, giọng rầu rĩ nói: “Em đã bàn bạc với Kỷ Lăng rồi, sau này sẽ lần lượt ăn Tết ở từng nhà, vì sao mà chỉ có thể tới nhà anh ấy? Anh chị cũng chỉ có một mình em là em gái.”

Kim Tú Châu nghe cười, “Kỷ Lăng nói như thế nào.”

“Anh ấy nói được, nhưng cũng không biết có phải thật sự đồng ý không.”

Giang Minh Xuyên từ trong bếp đi ra cũng nghe thấy, vẻ mặt có phần dễ coi hơn lúc trước rất nhiều, anh nói: “Nói không sai, vì sao lại chỉ có thể tới nhà trai ăn Tết.”

Rồi lại nói với hai cô con gái: “Đã nghe chưa, sau này phải học hỏi cô út con đấy.”

Phó Yến Yến chưa nghĩ đã nói: “Con sẽ không kết hôn đâu.”

Giang Minh Xuyên không cảm thấy có vấn đề gì, “Cũng được, không kết hôn cũng không sao, ba mẹ nuôi con.”

Lục Lục lần nào cũng phụ họa theo chị gái, khó có lần không nói gì, đôi mắt mở to chỉ nhìn hết bên nọ sang bên kia.

Phó Yến Yến cũng thấy hơi không quen, không nhịn được xoay đầu nhìn em gái, “Em thì sao?”

Lục Lục có chút chột dạ, sau đó nói nhỏ rí: “Em phải kết hôn, ôi, em đã hứa với anh Tiểu Cửu, anh ấy nói nếu sau này lớn lên em gả cho anh ấy, anh ấy sẽ mua rất nhiều chocolate cho em ăn.”

Giang Minh Xuyên: “……”

Phó Yến Yến nhẫn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, cả giận nói: “Nhà mình còn thiếu đồ ăn cho em à? Chỉ cần chocolate là dỗ được em đi mất rồi đúng không?”

Vẻ mặt Lục Lục vô tội, “Nhưng nhà mình không có chocolate mà.”

Giang Minh Xuyên cắn răng nói: “Ngày mai sẽ mua cho con.”

Lục Lục hớn hở, “Vậy con không gả cho anh Tiểu Cửu nữa.”

Lúc này vẻ mặt Giang Minh Xuyên mới hòa hoãn hơn.

Mà Kim Tú Châu lại không tức giận, lời trẻ con nói sao có thể coi là thật được?

Hạ Nham nhéo nhéo má em gái, “Chỉ biết ăn.”

Lục Lục hứ một tiếng, “Không ăn thì làm gì? Cái miệng rộng còn không phải dùng để ăn sao?”

Câu này, Hạ Nham quả không có cách nào phản bác.

Nghỉ ngơi hai ngày, hôm nay là giao thừa, cả nhà ngủ đến hơn mười giờ sáng mới dậy.

Sau khi ăn qua loa chút điểm tâm, cả nhà bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, Giang Minh Xuyên và Hạ Nham nấu nướng trong bếp, Kim Tú Châu cùng Bạch Cảnh Chi quét tước nhà cửa, dán câu đối, sau đó hai chị em ra phòng khách làm vằn thắn. Yến Yến và Lục Lục phụ trách nặn bánh trôi, Lục Lục chỉ toàn nghịch thôi, cứ xoa tròn viên bột rồi lại đập bẹp, nặn xong còn khoe khoang khắp cả nhà một lượt, sau khi được khen ngợi, lại nghịch tiếp.

Bởi vì ngay đầu năm mới đã đi rồi, cho nên bữa cơm tất niên không làm nhiều lắm, sợ rằng ăn không hết, buổi tối chỉ làm có sáu món ăn, ngụ ý Lục lục đại thuận.

Nhưng mỗi món đều làm rất đầy đặn, cả nhà vây quanh bàn ăn cơm vô cùng náo nhiệt, rượu ở tiệc đưa dâu mấy ngày hôm trước còn chưa uống hết, Giang Minh Xuyên mang cả về, toàn là rượu mơ nồng độ cồn rất thấp, uống cũng ngọt, hai đứa nhỏ còn uống mấy ngụm.

Cả nhà vừa ăn cơm vừa uống rượu, tửu lượng Hạ Nham không tốt, uống nhiều còn hơi say, bèn cầm chiếc đũa gõ xuống bàn bắt đầu hát.

Bài hát cậu học được khi xem TV ở nhà ông cụ Chương, nghe rất êm tai, nên cậu thuộc lời.

Phó Yến Yến nghe tiếng hát khàn khàn vỡ giọng như vịt đực Hạ Nham, lại nhìn gương mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc của những người khác, trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng hơn.

Đây là những trải nghiệm hoàn toàn không giống đời trước, cô bé hy vọng sau này mỗi năm đều có thể như thế.

Mùng một đi chúc Tết, sáng sớm ngày mồng ba cả nhà thu dọn xong xuôi rồi xuất phát đi tỉnh H, sợ buổi sáng đông người, trời còn chưa sáng cả nhà đã xuất phát, nhưng sau khi tới ga tàu hỏa mới thấy ở đó vô cùng đông đúc, rất nhiều người thậm chí còn ngủ bên ngoài ga tàu, đông không sao tả xiết.

Từ thủ đô đến tỉnh H phải mất hai ngày một đêm, Giang Minh Xuyên mua vé giường nằm, cả nhà ở trong một toa tàu, được ở cùng một chỗ khiến mọi người yên tâm.

Hai con gái ngủ ở giường giữa, Kim Tú Châu và Bạch Cảnh Chi ở giường dưới, Hạ Nham và Giang Minh Xuyên ngủ ở trên cùng.

Một đường ăn ăn uống uống rồi tới tỉnh H, Kỷ Lăng biết cả nhà tới, đã chờ sẵn ở ga tàu hỏa đón họ. Anh rất cao, cả nhà Kim Tú Châu vừa xuống tàu thì anh đã nhìn thấy, vội tiến lên đón lấy hành lý trên tay Bạch Cảnh Chi.

Kim Tú Châu ôm Lục Lục, Giang Minh Xuyên ôm Yến Yến và xách hành lý, Hạ Nham với Bạch Cảnh Chi phụ trách số hành lý còn lại.

Kỷ Lăng nhận hết toàn bộ số hành lý trong tay Bạch Cảnh Chi và Giang Minh Xuyên, “Nhà em không đủ chỗ ở, đã sắp xếp chỗ ở trên huyện, cả nhà em cũng bàn bạc rồi, để Cảnh Chi đưa dâu nhà khách trên huyện.”

Khi nói tới đây, anh lén nhìn về phía Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu, chủ yếu là nhìn Kim Tú Châu, hiện giờ coi như anh cũng đã nhận ra, tuy rằng Giang Minh Xuyên có chút địch ý với anh, nhưng chủ yếu là vì anh ấy quá yêu thương Cảnh Chi, luyến tiếc cô em gái duy nhất này. Nhưng chị dâu này của Bạch Cảnh Chi, bề ngoài nhìn thì ôn hòa dễ nói chuyện, kỳ thật trong lòng đều có tính toán, tính tình rất khó nhìn thấu.

Quả nhiên là Giang Minh Xuyên nói: “Bên nhà em cứ bàn bạc rồi quyết định là được.”

Kim Tú Châu hỏi thêm một câu, “Phòng cưới sắp xếp thế nào?”

Kỷ Lăng nói: “Đã chuẩn bị xong cả rồi, trước đó mẹ em còn tìm người sửa sang lại một chút, tường màu trắng xanh, còn đóng thêm tủ và bàn, định sau này nếu chúng em có về nhà cũng có chỗ ở thì tiện hơn.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Vậy là ổn rồi, nhà chị thật ra cũng chỉ là gia đình bình thường thôi, không quá chú trọng tới mấy thứ đó, chỉ muốn xem thái độ mà thôi, thấy nhà em coi trọng Cảnh Chi, nhà chị mới yên tâm giao Cảnh Chi cho em. Hiện giờ xem ra, nhà em quả thực rất tốt, em gái chị không nhìn lầm người.”

Kỷ Lăng nghe xong trong lòng cũng khẽ thở phào, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Cảnh Chi. Bạch Cảnh Chi thẹn thùng cười với anh, anh cũng cười theo.

Anh nghĩ thầm có một người chị dâu như vậy cũng khá tốt, Cảnh Chi cũng có thể bớt nhọc lòng.

Kỷ Lăng dẫn họ ra khỏi ga tàu hỏa, ngồi xe khách lên huyện thành trước, sau khi đặt hết hành lý xuống nhà khách, lại dẫn họ ra ngoài ăn cơm, lúc này trời đã tối rồi. Sau khi ăn cơm xong anh lại đưa cả nhà Kim Tú Châu về nhà khách, định sáng mai lại đến đón họ.

Nhà Kim Tú Châu ngủ lại nhà khách ngủ một đêm, đêm nay, Bạch Cảnh Chi muốn ngủ cùng Kim Tú Châu, Giang Minh Xuyên không còn cách nào, đành phải nhường vợ cho em gái, còn mình sang ngủ tạm với con trai một đêm.

Buổi tối Bạch Cảnh Chi và Kim Tú Châu trò chuyện thật lâu, trước khi ngủ, Bạch Cảnh Chi ôm cánh tay Kim Tú Châu nói: “Chị dâu, có thể gặp được chị, em thật sự cảm thấy vô cùng may mắn, thật hy vọng có một ngày em có thể giống như chị, nhìn thấu được mọi chuyện.”

Kim Tú Châu nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau đó thì trở nên im lặng, tới khi nghe thấy bên cạnh truyền tiếng hít thở rất nhỏ, mới khẽ khàng thở ra một tiếng, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Nhìn thấu được mọi chuyện giống như chị chẳng có gì tốt cả, đều phải đánh đổi từ rất nhiều bài học kinh nghiệm.”

Nhưng Bạch Cảnh Chi đã không nghe thấy, Kim Tú Châu không ngủ được, cứ nhìn vào căn phòng tối đen.

Có đôi lúc cô muốn dạy dỗ con gái trở nên khéo léo, khéo đưa đẩy giống như mình, sau này sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng, có đôi lúc lại hy vọng các con vẫn luôn thiện lương đơn thuần.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Lăng đã đến đón mọi người, cả nhà Kim Tú Châu ăn sáng xong thì đi theo Kỷ Lăng tới nhà anh.

Nhà Kỷ Lăng cách huyện thành tầm mười mấy km, anh cùng hai chiến hữu đi xe đạp tới, anh chở Bạch Cảnh Chi và Yến Yến, một chiến hữu đưa xe đạp cho Giang Minh Xuyên để anh chở Kim Tú Châu và Lục Lục, nên hai chiến hữu này đi chung một chiếc xe, còn chở theo Hạ Nham.

Đi được nửa đường, cậu chiến hữu không đạp xe nổi nữa rồi, mới đổi cho người ngồi sau lái, lúc anh ấy xuống xe còn vỗ vỗ bả vai Hạ Nham, “Thằng nhóc này cũng nặng gớm, sau này tham gia quân ngũ là một mầm non tốt đấy.”

Hạ Nham cười ha ha, “Sang năm em sẽ thi vào trường quân đội.”

Anh ấy nghe xong càng thấy vui, “Khá lắm, sau này thường xuyên qua đây chơi nhé.”

“Đương nhiên, cô út em gả tới đây mà, sau này chắc chắn em sẽ thường xuyên qua đây.”

Bạch Cảnh Chi nghe vậy, cũng quay đầu lại cười.

Lục Lục vịn vào cổ xe ba, vui vẻ hét, “Ba ơi đạp nhanh lên.”

Đạp xe khoảng hơn nửa giờ, mọi người tới đội sản xuất ở quê Kỷ Lăng, nhà anh ở đội sản xuất số bốn, đưa mắt nhìn một vòng, chung quanh toàn là ruộng đồng và nhà cửa.

Chúc Anh đã dẫn con gái cháu ngoại đứng ở cửa đội sản xuất cửa, chung quanh còn có không ít người, nhìn thấy bọn họ tới, đều duỗi dài cổ tò mò nhìn sang. Chú thím Kỷ Lăng cũng tới, nhưng không đứng đó mà chỉ đứng trong một góc gần đấy tò mò nhìn.

Tới khi nhìn thấy Bạch Cảnh Chi xuống từ xe Kỷ Lăng, mọi người đều không nhịn được kinh ngạc cảm thán, có một thím lạ mặt còn khen một câu, “Đây là khuê nữ nhà ai vậy? Cũng quá xinh đẹp rồi.”

Bạch Cảnh Chi nghe hiểu, thẹn thùng cúi đầu.

Chúc Anh vội vàng tiến lên giữ tay cô, “Ây da, đừng nhìn, đừng làm con dâu tôi thẹn thùng.”

Rồi lại chào hỏi Kim Tú Châu, “Mọi người vất vả rồi, đường tới nhà chị khó đi, nhanh về nhà chị uống chén trà nóng.”

Kỷ An cũng nhiệt tình nói: “Mau về nhà mau về nhà thôi, trong nhà ấm áp.”

Kim Tú Châu cười, “Không mệt không mệt ạ, vui còn chưa kịp đây này.”

Chồng Kỷ An cũng tới, anh ấy cũng không phải người nói nhiều, chủ động nhận lấy chiếc xe đạp Giang Minh Xuyên đang dắt, Giang Minh Xuyên thấy thế, mới trò chuyện cùng anh ấy vài câu.

Mấy cô bác trong thôn nhiệt tình vây quanh, có người còn lén kéo Kỷ An sang một bên rồi hỏi nhỏ Kim Tú Châu là ai?

Kỷ An giải thích: “Là chị dâu của chị dâu cháu.”

“Kết hôn rồi sao?”

“Con chị ấy còn lớn tướng rồi, cô thấy ba đứa kia không? Đều là con của chị ấy.”

Thím kia kinh ngạc, “Vậy nhìn cũng quá trẻ rồi.”

Bên cạnh cô khác chê cười thím ấy, “Sao nào, chị vẫn còn đang tính làm mai cho con trai chị đấy à? Cũng không nhìn xem điều kiện người ta tốt biết bao nhiêu.”

Thím kia tức giận lườm, “Ai cần chị lo?”

Kỷ An không muốn nghe họ cãi nhau, vội nhân cơ hội chuồn mất.

Chúc Anh dẫn cả nhà Kim Tú Châu về nhà, nhà chị có ba gian, căn phòng lớn ở giữa cùng gian nhỏ bên cạnh có hơi cũ kỹ, hẳn là đã xây dựng từ trước, gian bên trái dường như mới sửa sang lại, màu tường trắng hơn hẳn.

Quả nhiên, Kim Tú Châu nghe thấy Chúc Anh nói: “Gian này cũng do cậu bọn trẻ tìm người tới sửa sang lại, nhưng lúc dựng nhà nghĩ cũng neo người, nên chỉ xây ba phòng và nhà bếp, vừa vặn đủ cho chị với An An ở, dù gì cậu cháu Kỷ Lăng cũng chẳng mấy khi về nhà, có xây cũng lãng phí. Gian này mới được sửa lại, các em đến xem thế nào?”

Nói rồi kéo Kim Tú Châu đến gian phòng mới, căn phòng không nhỏ, nền nhà đều được láng xi măng, còn có một chiếc giường đất* rất lớn, hai chiếc chăn cưới màu đỏ được gấp gọn gàng ở trên giường, trên tường trên cửa sổ đều dán chữ hỉ, còn có bàn và tủ mới đóng, trong một góc còn có bô và chậu rửa mặt.

*Kháng hay giường lò, giường đất. Vùng nông thôn Trung Quốc thường có giường đất, khi mùa đông lạnh sẽ đốt than phía dưới để sưởi ấm.

Chúc Anh chỉ để nhà Kim Tú Châu vào, chị đứng chắn ở cửa, ngăn hàng xóm trong thôn ở bên ngoài, còn bị mấy cô bác hàng xóm mắng là đồ nhỏ mọn.

Kỷ An lại vội vàng giải thích: “Không phải chỉ mọi người đâu ạ, mấy ngày nay anh cháu còn chẳng được vào ngủ, toàn ngủ trên băng ghế trong phòng khách đấy.”

Bạch Cảnh Chi nghe thấy vậy, không khỏi cong môi cười.

Kim Tú Châu nghe cũng phì cười, vội vàng ra ngoài, nói với Chúc Anh: “Thật đẹp quá, mấy ngày nay chị vất vả rồi.”

Chúc Anh cười sang sảng, xua xua tay, “Vất vả gì mà vất vả? Mọi người vui lòng mới là tốt nhất.”

Kim Tú Châu dường như mới nhớ ra, “Phương Mẫn đâu? Sao không thấy chị ấy?”

“Mợ đi theo cậu ra chợ rồi ạ, hôm nay họp chợ, cậu mợ nói muốn mua chút đồ ăn về.”

Kim Tú Châu lo lắng, “Bụng chị ấy đã lớn lắm rồi mà?”

“Đúng ạ, đây là lần đầu tiên mợ tới đây, mợ thích đi dạo chợ.”

Kim Tú Châu bất đắc dĩ, “Cũng thật là, tính tình chị ấy nhìn thì an tĩnh, kỳ thật lại chỉ thích xem náo nhiệt.”

Xem phòng cưới xong, Chúc Anh dẫn họ vào phòng uống trà.

Mùa đông trong phòng khách rất lạnh, đãi khách đều ở trong phòng ngủ của Chúc Anh, tuy rằng Kim Tú Châu thấy hơi không quen, nhưng cũng không nói gì. Chúc Anh mời Kim Tú Châu lên giường đất ngồi, hai đứa nhỏ cũng trèo lên giường đất, chơi được một lúc, Lục Lục bèn chạy theo hai đứa con của Kỷ An đi chơi.

Ba đứa lén lút đi, nhưng Phó Yến Yến nhìn thấy, có chút không yên tâm, cũng trèo xuống giường đất đi theo sau, sau đó nhìn thấy ba nhóc con kia chạy đến phòng Kỷ An ăn vụng.

Ngày mai đãi tiệc, có mấy món nguội đã chuẩn bị trước, phòng Chúc Anh dùng để tiếp khách, Phương Mẫn cũng là khách, cho nên đồ đạc linh tinh gì đều nhét hết vào trong phòng Kỷ An, vì thế tiện cho hai đứa nhỏ, giờ còn kéo thêm cả Lục Lục tới ăn vụng.

Lục Lục ăn không ngừng được, hai đứa nhà Kỷ An vốn chỉ định cho cô nhóc nếm một hai miếng thịt, nào biết cô nhóc ăn mãi không ngừng, có chút hối hận.

Cuối cùng Phó Yến Yến đành phải tới túm Lục Lục đi, lúc đi, Lục Lục còn ăn phồng cả má, lúng búng nói với Phó Yến Yến: “Chị ơi, ăn ngon lắm.”

Phó Yến Yến nhìn cái miệng nhỏ bóng nhẫy mỡ của em gái, tức giận nói: “Hạ Nham nói thật không sai, sau này chắc chắn là em bị người ta dùng đồ ăn lừa đi mất.”

Lục Lục rụt cổ, “Đâu có phải.”

Tới trưa nhà Phương Mẫn mới về, Kim Tú Châu và cô ấy nói mãi không hết chuyện, nhưng ăn xong cơm trưa, cả nhà Kim Tú Châu phải về rồi, ngày mai tổ chức tiệc cưới, nhà họ còn rất nhiều việc phải làm, không tiện ở lại thêm.

Bạch Cảnh Chi cũng theo về.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Tú Châu sửa soạn cho Bạch Cảnh Chi, chủ yếu là trang điểm cho cô ấy, cũng không khác mấy so với hôm tiệc đưa dâu, Kim Tú Châu trang điểm thật đẹp cho Bạch Cảnh Chi, sau đó thay sang một chiếc áo khoác màu đỏ.

Chiếc áo khoác này là Chúc Anh may cho Bạch Cảnh Chi, Kim Tú Châu quyết định Cảnh Chi mặc chiếc áo này, dù gì đây cũng là tấm lòng của mẹ chồng tương lai của cô ấy.

Tuy rằng kiểu dáng chiếc áo bình thường, nhưng Bạch Cảnh Chi mặc lên cũng vô cùng đẹp.

Thấy thời gian còn sớm, Kim Tú Châu cũng sửa soạn cho mình và hai con gái, nhưng không mặc màu đỏ, sợ làm người khác chú ý, chỉ mặc một áo khoác bông màu lam nửa cũ nửa mới, Yến Yến và Lục Lục mặc giống nhau, trên đầu cài hoa màu đỏ.

Hơn chín giờ, Kỷ Lăng tới đón dâu, Hạ Nham đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng hai em gái chặn cửa đòi lì xì, còn ra đề kiểm tra chú út tương lai.

Kỷ Lăng không còn cách nào, đành phải nhờ người đi tìm giấy và bút, kê lên tường để giải đề.

Sau khi qua cửa, lại tới cửa của Phó Yến Yến, cô bé chắn cửa yêu cầu Kỷ Lăng phải hít đất một trăm cái.

Bên ngoài truyền đến tiếng cười vang, ồn ào yêu cầu Kỷ Lăng mau làm.

Trong phòng Bạch Cảnh Chi và Kim Tú Châu cũng nghe thấy, hai chị em đều nở nụ cười, Kim Tú Châu còn tò mò hé cánh cửa phòng ra nhìn, thấy Kỷ Lăng cởi áo khoác ra thật sự quỳ xuống hít đất, vừa làm vừa đếm.

Ngày mùa đông, vậy mà trán còn lấm tấm mồ hôi.

Bạch Cảnh Chi cũng nhìn ra ngoài, ánh mắt vừa mới lướt qua, đúng lúc Kỷ Lăng ngước mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người bên cạnh nhận ra, lại ồn ào thêm một trận.

Bạch Cảnh Chi đỏ bừng mặt.

Bên ngoài trêu chọc một hồi lâu, cuối cùng cánh cửa bị đoàn người Kỷ Lăng đẩy ra từ bên ngoài, dường như sợ lại gặp phải cửa khó nữa, Kỷ Lăng vội vàng bế Bạch Cảnh Chi lên bỏ chạy.

Bọn trẻ đuổi theo sau.

Kim Tú Châu ra cửa, phát hiện Giang Minh Xuyên đứng ngay cửa, “Sao anh lại đứng ở đây?”

Giang Minh Xuyên cười, “Không có gì, đi thôi.”

Kim Tú Châu đi cùng anh xuống lầu, đi được hai bước đột nhiên khoác tay anh, an ủi nói: “Kỷ Lăng khá tốt, cậu ấy với Cảnh Chi rất xứng đôi.”

“Anh biết, chỉ cảm thấy em gái phải chịu thiệt rồi.”

“Đừng nghĩ như vậy, em ấy cũng rất thích Kỷ Lăng, buổi sáng con bé còn nói với em, tối hôm qua con bé mơ một giấc mơ, mơ thấy chúng ta không tới nhận con bé, em ấy bị cha mẹ nuôi đưa đến nông thôn làm thanh niên trí thức, còn kết hôn sinh con ở đó, ngày nào chồng cũng đánh đập con bé, lúc tỉnh dậy thấy may mắn vì đó là mơ.”

Giang Minh Xuyên biết Kim Tú Châu đang an ủi mình, nhưng trong lòng quả thực thấy thoải mái hơn nhiều, so với cha mẹ nuôi em gái, dường như anh tốt hơn nhiều. “Khoảng thời gian trước, cha mẹ nuôi Cảnh Chi có gọi điện thoại cho anh, nói cô em gái kia bỏ nhà ra đi rồi, hỏi anh có thể nhờ người tìm giúp hay không?”

“Chuyện khi nào?”

“Trước khi về thủ đô, em không biết việc này, anh hỏi tình huống cụ thể, hai vợ chồng bọn họ cũng không nói rõ, anh mới bảo họ báo công an thôi.”

Kim Tú Châu cũng hiểu, “Việc này anh không giúp được gì cũng đừng nên xen vào, cả nước lớn như vậy, biết đi đâu mà tìm?”

“Ừ”

Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên cũng đi tới nhà Kỷ Lăng, tuy rằng quan hệ giữa họ hàng thân thích nhà Kỷ Lăng không được tốt đẹp cho lắm, nhưng tình hàng xóm láng giềng trong thôn thì khá tốt, cho nên lần này kết hôn tổ chức kiểu tiệc lưu thủy*, bàn tiệc đặt ở ngoài sân, là một cái bàn thật dài, gần như người của cả thôn đều tới dự tiệc.

*Tiệc kiểu ai tới trước ăn trước.

Kim Tú Châu cũng theo chỗ đông vui, dẫn cả ba con tới ngồi xuống ăn, ngồi đối diện là Phương Mẫn, hai chị em hoàn toàn tới xem náo nhiệt.

Phương Mẫn trông hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ tinh tế trước kia, cô ấy mặc mặc một chiếc áo khoác màu đen vừa to vừa dày, trên đầu quấn khăn quàng, chỉ nhìn bề ngoài, trông không khác gì mấy chị vợ trong thôn.

Mà cô ấy lại còn rất là thích dáng vẻ hiện tại, còn nói: “Lần mang thai này thật thoải mái, ăn gì cũng ngon, ngủ cũng ngon.”

“Vậy thật tốt.”

“Đúng vậy, hy vọng sinh hạ được một bé ngoan.”

Khi cô ấy nói mấy lời này, Bạch Cảnh Chi đi theo Kỷ Lăng từ phòng cưới ra ngoài kính trà, hai chị em nhìn khuôn mặt vui mừng xen lẫn thẹn thùng của đôi vợ chồng mới, đều không khỏi mỉm cười.

Phương Mẫn cảm thán một câu, “Thật xứng đôi.”

Kim Tú Châu cũng cười, “Đúng vậy, hai đứa đều tự mình chọn lựa mà.”

Nụ cười trên mặt Phương Mẫn thu lại vài phần, cảm thán nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, lần trước khi mới gặp Cảnh Chi, vẫn còn là cô gái nhỏ gầy gò an tĩnh, không ngờ rằng giờ đã kết hôn rồi, lại còn gả cho Kỷ Lăng.”

Kim Tú Châu trêu ghẹo cô ấy, “Làm gì có ai nhanh bằng chị? Chị cũng sắp sinh đứa thứ hai rồi, chẳng mấy chốc lại lên chức bà nội.”

Phương Mẫn tức giận nói: “Làm bà nội cũng là em làm trước.”

“Nói cũng đúng, quả thực là em muốn Hạ Nham sinh một nhóc con cho em chơi.”

Phương Mẫn nói không lại cô, “Không biết là học từ ai, da mặt càng ngày càng dày.”

Bình Luận (0)
Comment