Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 80

Cơm nước xong xuôi đã hơn hai giờ chiều, người dân trong thôn cũng chưa về mà còn ngồi lại cùng nhau chuyện trò.

Mấy người nhà Chúc Anh chưa ăn cơm, chỉ vội vàng tiếp đón khách, bọn trẻ là vui vẻ nhất, còn chưa ăn xong đã chạy đi chơi, đặc biệt là Lục Lục, buổi sáng mặc một chiếc áo bông sạch sẽ màu xám, không bao lâu chiếc áo trên người đã chỗ đen chỗ trắng, ống tay áo ống quần còn ướt từng mảng, chiếc mũ trên đầu thì không thấy đâu, tóc tai cũng lộn xộn.

Phó Yến Yến đuổi theo hai lần mà không đuổi kịp, nên để mặc cô nhóc, Phồn Phồn cũng ở đây, hai đứa đã lâu không gặp, nên giờ đi đâu cũng đi cùng nhau.

Phương Mẫn còn kể với Kim Tú Châu: “Năm nay mẹ chị còn viết thư tới, bảo chị dẫn Phồn Phồn về ăn Tết, chị trả lời là không về đâu, phải tới nhà chồng ăn Tết. Cụ thể thì chị cũng không kể rõ, hôm đó Phồn Phồn còn hỏi chị là ai vậy? Thằng bé cũng không biết mình còn có ông ngoại bà ngoại.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Ở cách nhau xa quá, lui tới cũng không nhiều lắm, khó tránh khỏi thấy xa lạ.”

Phương Mẫn: “Thường ngày ở nhà cũng không nhắc tới họ, sau đó hai người họ cũng không viết thư tới, cho nên Phồn Phồn không biết cũng là bình thường. Nhưng năm nay không chỉ viết thư cho cho, còn gửi cho bọn chị hai trăm đồng, bảo là lì xì cho thằng bé.”

Kim Tú Châu nghe xong nhướng mày, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Cảm giác rất không giống phong cách xử sự của cha mẹ cô ấy.

Phương Mẫn giải thích: “Có lẽ là hai người họ sợ chị không quay về nhà họ, sau lại đó lại tiếp tục gửi một phong thư sang, nói rằng hiện giờ chị gái kia của chị lại thân thiết với người nhà mẹ đẻ, còn gửi tiền về nhà mẹ đẻ chị ta, chỉ khi nào cần tiền chị ta mới về nhà.”

Kim Tú Châu khẽ cười thành tiếng, nâng chén trà lên uống một ngụm.

Hóa ra là nuôi được cái ngữ ăn cháo đá bát, cảm thấy thật là thú vị.

Phương Mẫn: “Mẹ đẻ chị ta, cũng chính chị gái của mẹ nuôi chị, hồi đó giải thích là không cẩn thận bế nhầm chị, nhưng chuyện thế nào cũng chỉ nhà họ mới biết rõ, sau đó thì họ đưa chị cho nhà em gái. Người em gái này lúc đầu không có con, sau khi nhận nuôi chị thì lại sinh được hai con trai, người dưới quê đều nói hai đứa trẻ đó là nhờ chị mang tới, nên nhà họ cũng không dám đem bỏ chị, nhưng lại chê chị ăn tốn cơm tốn gạo nhà họ, ngày nào cũng bắt chị phải làm việc. Ông bà ngoại chị kể, khi tìm được chị, chị gầy da bọc xương.”

Kim Tú Châu có biết sức khỏe Phương Mẫn khá yếu, cũng có cả bệnh dạ dày, cũng đoán được khi còn nhỏ đã chịu không ít vất vả.

“Trong thư viết hai người họ thực sự hối hận, hồi trước đã không đối xử tốt với chị, hy vọng có thể bù đắp hết thảy, còn nói sẽ để lại căn nhà trước kia cho chị. Nhưng giờ chị không cần gì cả, họ nhắc tới chuyện này hẳn là sợ sau này về già ốm đau bệnh tật không có ai chăm sóc, còn nói giờ chị gái kia đối xử với bọn họ không ra gì. Khi ba chị ốm phải nằm viện chị ta cũng chỉ qua thăm một lần, lúc tới mở mồm ra là đòi tiền, không cho thì đi mất, hai đứa cháu giờ cũng không thân thiết gì với hai người họ.”

Phương Mẫn bỗng nhiên cười, “Em nói xem có nực cười không? Hiện giờ chị cũng nghĩ thoáng rồi, dù gì chị cũng không nợ họ cái gì cả, từ nhỏ cũng không sống cùng hai người họ, chẳng hề thấy áy náy gì, nếu sau này hai người họ có ốm đau bệnh tật hoặc là chuyện khác, chị sẽ gửi chút tiền qua thôi, nhưng việc khác thì không làm được.”

Ở trong lòng cô ấy, người thân duy nhất chỉ có ông bà ngoại, hai người cha mẹ trên danh nghĩa kia không phải.

Hiện giờ hai người họ sống không tốt, cô ấy cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng, dù là đắng hay là ngọt, cũng đều là sự lựa chọn của chính bản thân họ, là do khi đó họ không cần cô ấy.

Kim Tú Châu cảm thán nói: “Cả nhà người chị gái kia của chị vốn có vấn đề rồi, kết cục hiện giờ của cha mẹ chị cũng chẳng có gì là bất ngờ cả, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình là được.”

Phương Mẫn ừ một tiếng.

Hai người lại trò chuyện thêm một lát, Phương Mẫn mới đỡ bụng về phòng ngủ.

Kim Tú Châu thấy mọi người bên chỗ Bạch Cảnh Chi vẫn còn bận bịu, bèn tiếp tục ngồi đó ăn uống. Phó Yến Yến ngồi bên cạnh cô, “Cũng chẳng phải cha mẹ cô Phương không biết gì hết đâu, bọn họ còn biết rõ hơn bất kỳ ai khác, trước kia không thân thiết với cô Phương là vì biết cô ấy hiểu chuyện, có thân thiết mấy cũng không bằng con gái nuôi được, mà giờ thì con gái nuôi không nhờ cậy được, cho nên lại muốn tìm lại cô Phương, còn nhắc tới chuyện căn nhà.”

Hai vợ chồng đó không hề hồ đồ chút nào.

Kim Tú Châu: “Phần lớn các bậc cha mẹ đều yêu thương con cái, nhưng cũng có một số là ngoại lệ.”

Phó Yến Yến mỉa mai một câu, “Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột con sinh ra đã biết đào hang.”

Kim Tú Châu nghe mà phì cười, biết con gái đang mắng cả nhà chị gái kia của Phương Mẫn, tức giận dứ dứ trán cô bé, “Con bé này, quá lém lỉnh rồi.”

Phó Yến Yến sờ sờ trán, khóe miệng khẽ cong lên, cô bé rất thích Kim Tú Châu đối xử thân mật như vậy với mình, có cảm giác được cưng chiều.

Bữa tiệc tới hơn ba giờ chiều mới tan, sau đó người dân trong thôn còn giúp đỡ dọn dẹp, Bạch Cảnh Chi và mọi người nhà Chúc Anh tiễn nhà Kim Tú Châu tới tận đầu thôn, Kỷ Lăng và mấy chiến hữu lại chở họ về lại huyện thành.

Mọi việc đã xong xuôi, ngày mai cả nhà Kim Tú Châu đã phải về rồi, Bạch Cảnh Chi không nỡ xa họ, nắm chặt tay Kim Tú Châu không buông, đôi mắt đã đỏ hoe, “Chị dâu ——”

Kim Tú Châu vỗ vỗ tay cô, “Hôm nay là ngày vui, không được khóc, cũng đâu phải sau này không gặp được, cuối năm nay đã gặp nhau rồi, đến lúc đó có khi lại còn được ôm một bé con.”

Bạch Cảnh Chi nghe cười, “Nào có nhanh như vậy?”

Kim Tú Châu nhìn cô ấy một cách sâu xa, “Ai mà biết được chứ.”

Bạch Cảnh Chi nghĩ đến Kỷ Lăng, đỏ bừng mặt.

Mấy người Kỷ Lăng đưa cả nhà Kim Tú Châu về nhà khách huyện thành, ở nhà khách một đêm, sáng sớm hôm sau, cả nhà xuất phát tới bến xe.

Bọn họ đi tương đối sớm, không ngờ rằng Kỷ Lăng còn chở Bạch Cảnh Chi tới tiễn họ.

Ngồi bên cửa sổ xe khách, bọn trẻ ra sức vẫy tay với hai người ở bên ngoài, Hạ Nham còn hung dữ nói: “Chú út, chú đối tốt với cô út cháu một chút, bằng không cháu sẽ không tha cho chú đâu, sang năm cháu cũng vào trường quân đội rồi.”

Kỷ Lăng mỉm cười, “Chờ cháu đỗ trường quân đội đã rồi tới nói mấy câu này.”

Hạ Nham hừ một tiếng, dứ dứ nắm tay mình thị uy.

Tới khi xe đã chạy xa không còn nhìn thấy nữa, Kỷ Lăng mới cười nói với Bạch Cảnh Chi: “Cả nhà em không ai là dễ chọc cả.”

Bạch Cảnh Chi cười đôi mắt cong cong, “Đó là đương nhiên, mọi người đều thương em.”

Trước kia cô không dám nói như vậy, nhưng hiện tại cô có thể nói ra hết sức tự nhiên, bởi vì cả nhà thật sự đều yêu thương cô.

Kỷ Lăng nhéo nhéo má cô, “Bởi vì em xứng đáng.”

Bạch Cảnh Chi cười càng thêm vui vẻ.

Cả nhà Kim Tú Châu ngồi xe khách lên thành phố, sau đó lên tàu về tỉnh G, ngồi tàu hỏa mất hai ngày hai đêm, về đến nhà đã hơn chín giờ tối.

Lục Lục được Giang Minh Xuyên ôm trong lòng đã ngủ rồi, Kim Tú Châu cũng mệt, nhưng vẫn cùng Hạ Nham vào bếp đun nước nóng tắm rửa.

Cả nhà tắm rửa xong đã hơn mười giờ tối, sáng sớm hôm sau, Giang Minh Xuyên phải vào doanh trại, Kim Tú Châu ngủ dậy khá muộn, khi cô dậy Hạ Nham cũng tới trường tự học rồi, chỉ còn hai con gái ngồi trong phòng khách gặm bánh bao.

Nhìn thấy Kim Tú Châu, Phó Yến Yến giải thích một câu, “Sáng nay anh mới mua, vẫn còn nóng.”

Kim Tú Châu ừ một tiếng, vào trong bếp rửa mặt trước, rửa mặt xong cũng cầm một cái bánh bao ăn.

Phó Yến Yến lại nói: “Vừa rồi con nghe thấy nhà cô Lý hàng xóm vọng sang tiếng cãi nhau, chúng ta có cần qua xem thử không?”

Kim Tú Châu nghe xong nhíu mày, “Cãi nhau với ai vậy?”

“Con không biết, giọng còn lại nghe ra cũng là giọng nữ, mắng chửi toàn những lời th* t*c.”

Kim Tú Châu ăn xong hai cái bánh bao, phủi phủi tay, “Hai đứa con cứ lo làm bài tập đi, mẹ sang nhà hàng xóm xem thử.”

Phó Yến Yến cũng muốn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt tò mò của em gái bên cạnh, vẫn gật đầu đáp vâng, không thể dạy hư trẻ con được.

Kim Tú Châu lấy một ít đặc sản hôm qua mang về ra cửa, cửa nhà hàng xóm đóng kín, cô gõ hai lần, thấy không ai có mở cửa mới gọi một tiếng, “Lý Vân, là chị.”

Vừa dứt lời không lâu, bên trong truyền đến tiếng bước chân từ xa tới gần, ngay sau đó cửa được mở ra, Lý Vân mang đôi mắt sưng đỏ nhìn cô, gắng nặn ra một nụ cười, “Sư phụ về khi nào?”

“Tối hôm qua tầm chín mười giờ tối.”

Lý Vân gật đầu, “Mau vào ngồi nhà một lát, mấy hôm nay em học tới nội kinh không hiểu lắm, có mấy chỗ cần phải hỏi chị.”

“Được.”

Kim Tú Châu xách đồ và nhà, bố cục hai nhà cũng gần tương tự nhau, cô thuần thục đi tới hướng phòng khách, vốn định chỉ nhìn lướt qua thôi, không ngờ rằng lướt mắt nhìn qua lại chú ý tới mảnh vỡ trong một góc, nhìn như là mảnh vỡ từ một cái cốc.

Cô cũng không hỏi nhiều, đặt đồ mang sang lên trên bàn, “Đây là đặc sản ở quê nhà chồng cô em chồng chị, em nếm thử xem, hương vị cũng không tồi, chỗ lạp xưởng này đem hấp xào ăn đều ngon, bánh tổ* có thể nấu chung vơi bánh trôi.”

*Bánh tổ(niên cao) là loại bánh truyền thống thường được làm vào dịp Tết ở Trung Quốc, nguyên liệu có gạo nếp, đậu đỏ và đường.

Lý Vân rót cho cô một tách trà, cười nói: “Cảm ơn sư phụ.”

“Này có gì mà phải cảm ơn?”

Kim Tú Châu nhận lấy tách trà, hỏi thẳng: “Vừa rồi nghe thấy bên nhà em ầm ĩ, có hơi lo lắng, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lý Vân cũng không giấu giếm gì cô, cười khổ nói: “Còn có thể là chuyện gì? Em gái người bạn kia của anh ta tìm sang đây, nói cô ả mang thai rồi, bảo em chủ động ly hôn với anh ta đi.”

Kim Tú Châu ngước mắt nhìn cô, “Không phải chồng em khăng khăng nói rằng hai người họ trong sạch lắm sao?”

Vẻ mặt Lý Vân chết lặng, “Ai biết được?”

Kim Tú Châu tức giận nói: “Trước đó đã nói với em như thế nào? Bắt chồng em phải tiễn cô ta đi rồi mà, sao vẫn còn ở đây?”

Lý Vân mím môi, “Anh ta hứa với em sẽ đưa cô ả đi, em cũng cho rằng đã đi rồi.”

Kim Tú Châu ừ một tiếng, “Giờ em tính thế nào?”

Lý Vân xoa xoa bụng, “Vốn chỉ muốn con sớm sinh ra, chờ sau khi sinh con rồi em sẽ chuẩn bị ly hôn, nhưng giờ thì, không hề muốn liên quan gì với anh ta hết cả.”

“Việc này là lỗi của chồng em, nếu người phụ nữ kia tìm tới tận nhà nói cô ta đang mang thai, vậy cũng coi như nhược điểm, chị mong rằng em không được mềm lòng, nắm chắc lấy nhược điểm này, ép anh ta phải chuyển hết tài sản mấy năm nay thành tiền cho em, bằng không thì uy h**p anh ta rằng sẽ báo cáo thẳng lên bên quân đội, để anh ta mất cả chì lẫn chài luôn.”

Lý Vân giơ tay lau nước mắt, gật đầu liên tục, “Sư phụ, em biết rồi, sẽ không mềm lòng nữa đâu.”

Vốn suy nghĩ trong lòng còn đang rối bời, giờ nghe thấy mấy lời này của Kim Tú Châu, tâm trạng cũng dần dần ổn định lại, có người đứng bên cô đưa cho cô lời khuyên, trong nháy mắt đã không còn thấy sợ nữa.

Loại đàn ông như thế này, xưa nay Kim Tú Châu đều coi thường, tuy rằng cô biết ở đâu cũng có người tốt người xấu, nhưng vẫn cảm thấy ghê tởm.

Lý Vân đột nhiên nói: “Sư phụ, buổi chiều nay em muốn tới doanh trại quân đội, bọn họ khinh người quá đáng.”

Kim Tú Châu nhìn bụng cô ấy, “Nếu em muốn đi, chị đi cùng em.”

Lý Vân cảm kích nhìn cô, sau đó kiên định nói: “Em muốn ly hôn với anh ta.”

Bình Luận (0)
Comment