Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 81

Buổi trưa ăm cơm xong, Kim Tú Châu đi cùng Lý Vân tới doanh trại bộ đội.

Bụng Lý Vân đã lớn lắm rồi, ngày dự sinh vào cuối tháng sau. Trên đường đi cô ấy nói: “Tránh đêm dài lắm mộng, em muốn mau chóng ly hôn, đỡ cho sau này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đương nhiên, cũng là vì có chị đi cùng em, em mới có dũng khí đi một chuyến này.”

Nếu chỉ đơn độc một mình thì có lẽ cô ấy không làm được việc này.

Kim Tú Châu hỏi: “Quyết định thật rồi sao?”

Lý Vân ừ một tiếng, “Vốn tính chờ con lớn rồi mới ly hôn, nhưng giờ xem ra có người không chờ nổi nữa rồi.”

Nói xong còn ngừng một chút, “Em còn một chút tiền tiết kiệm, chi tiêu dè sẻn thì vẫn đủ, chờ con cứng cáp em sẽ đi bày quán, không có gì là không vượt qua được cả, sống như bây giờ mới là đau khổ.”

Kim Tú Châu tán đồng với suy nghĩ này của cô ấy, cô cảm thấy hoàn toàn có thể làm được, nơi này không có nam tôn nữ ti, không phân chia chủ tớ, phụ nữ cũng có thể đi ra ngoài làm việc nuôi sống bản thân, không có khó khăn gì mà không vượt qua được cả.

“Em cứ lo học y thuật cho tốt, về sau có thể ra ngoài mở phòng khám chữa bệnh.”

Lý Vân mỉm cười, “Vâng.”

Nghĩ đến y thuật, trong lòng cô ấy cũng kiên định lên theo, sư phụ nói cô ấy tiến bộ rất nhanh, có thiên phú học Trung y, cô ấy cũng cảm thấy mình học không tệ. Đã từng này tuổi rồi, cô ấy không đặc biệt am hiểu về lĩnh vực gì, trước kia có thể làm giáo viên cũng do bản thân may mắn, không ngờ lại nhận được công việc đó, nhưng chung quy cũng không hề thích công việc đó bao nhiêu.

Đối với y thuật, cô ấy có lòng nhiệt thành, có thể mất ăn mất ngủ nghiên cứu học tập.

Hai chị em ngồi xe tới doanh trại bộ đội, sau khi tới nơi, Lý Vân đi thẳng tới chỗ binh lính đứng gác ở cửa nói rõ mục đích đến đây.

Cậu lính trẻ nhận ra Lý Vân, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Đàm Huy. Kim Tú Châu đứng cạnh Lý Vân chờ.

Một lát sau, một cậu lính trẻ mặc quân phục chạy tới, sau khi chào một tiếng chị dâu, mới giải thích: “Doanh trưởng đang họp nên nhờ em tới đón chị dâu tới ký túc xá.”

Lý Vân bình tĩnh nói: “Không cần đâu, anh ấy họp ở đâu? Tôi tới cửa chờ anh ấy là được.”

Cậu lính trẻ có phần khó xử, nhưng vẫn nói: “Vậy được, nhưng có lẽ phải đợi mất một lúc.”

Lý Vân ừ một tiếng.

Vì thế Kim Tú Châu và Lý Vân theo sau cậu ta đi tìm Đàm Huy, hai người đến trước một dãy nhà hai tầng thật dài, gạch đỏ ngói đen, ở đây có rất nhiều phòng, cửa mỗi phòng đều treo biển tên, thường xuyên có binh lính mặc quân phục ra vào.

Lý Vân và Kim Tú Châu được cậu lính trẻ đưa tới một căn phòng trống ở tầng một, cậu ta còn bưng tới hai chén trà, sau khi biết không còn chuyện gì khác thì mới đi.

Kim Tú Châu uống hai ngụm trà rồi tò mò đứng lên đi lại, một lát sau, nghe thấy từ cầu thang bên cạnh truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, cô tò mò ra cửa nhìn, không ngờ lại thấy Giang Minh Xuyên đi đằng trước.

Giang Minh Xuyên nhìn thấy cô cũng khá bất ngờ, hơi sửng sốt một lát, sau đó đi thẳng tới chỗ cô.

Cậu lính vừa rồi dẫn đường đi đến chỗ người đàn ông đi ở giữa nói gì đó, anh ta nhìn sang, sau đó thấy Lý Vân đứng sau Kim Tú Châu.

Mày anh ta nhăn lại, nhưng vẫn đi sang hướng bên này.

Giang Minh Xuyên đã chạy tới trước mặt Kim Tú Châu, tò mò hỏi cô: “Sao em lại tới đây?”

Kim Tú Châu ra hiệu cho anh nhìn về phía sau, “Đi cùng cô ấy tới đây.”

Giang Minh Xuyên nhìn Lý Vân, cũng nhận ra cô ấy, biết là đồ đệ gì đó mà Kim Tú Châu nhận, anh vẫn luôn tưởng Kim Tú Châu ở nhà nhàn rỗi nhàm chán mới tìm việc để làm chứ không phải là thật, chỉ nghĩ hai người là bạn tốt, nên gật đầu với Lý Vân.

Nhưng Lý Vân không để ý tới anh, cô ấy lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông đang đến gần.

Đàm Huy cũng nhìn thấy Giang Minh Xuyên, chào một tiếng đoàn trưởng trước.

Giang Minh Xuyên tâm tư nhạy bén, cảm thấy Lý Vân khác thường, cũng không nói thêm gì, ừ một tiếng, bảo Kim Tú Châu đi cùng mình.

Kim Tú Châu có hơi không vui, nhưng Lý Vân lại nói: “Chị dâu, em muốn nói chuyện riêng với anh ta.”

Trước đó hai chị em đã thỏa thuận, khi không có ai có thể gọi sư phụ, khi có người khác thì cứ gọi chị dâu là được, Kim Tú Châu cũng không muốn người khác biết cô biết y thuật, cô không dựa vào việc này kiếm tiền, cũng không muốn bản thân mình gặp phải phiền phức.

Nghe cô ấy nói vậy, Kim Tú Châu bèn đi theo Giang Minh Xuyên ra ngoài, nhưng không định đi xa, sợ Lý Vân lại gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.

Đàm Huy hỏi Lý Vân, “Sao lại tới đây?”

Lý Vân nhận ra sự khác biệt, vừa rồi đoàn trưởng Giang cũng hỏi chị dâu như vậy, nhưng trong giọng nói rõ ràng vui mừng nhiều hơn ngoài ý muốn, mà người đàn ông trước mặt này, hiển nhiên không hề có chút gì vui mừng, anh ta thấy ngoài ý muốn nhiều hơn.

Kỳ thật Lý Vân cũng chẳng hề yêu người đàn ông trước mắt này bao nhiêu, hai người được họ hàng giới thiệu, khi đó cảm thấy thích hợp nên mới tiến tới hôn nhân, chỉ nghĩ rằng cứ sống cuộc đời bình đạm mà thôi, nhưng cô không ngờ rằng, cuộc đời bình đạm đâu không thấy, mà ngược lại cuộc sống của cô trở nên nát bét.

Lý Vân nói thẳng: “Buổi sáng em gái của bạn anh tới tìm em, yêu cầu chúng ta hãy ly hôn đi.”

Đàm Huy nghe thấy vậy, chưa thèm suy nghĩ đã nói: “Cô lại muốn làm gì? Không phải đã đồng ý không ly hôn rồi sao?”

Lý Vân trong lòng cười lạnh, cô hiểu ý anh ta, anh ta vốn không tin lời cô nói, cảm thấy lời cô nói đều có mục đích khác, hay nói cách khác ở trong lòng anh ta luôn cho rằng người phụ nữ kia sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy. Mà ngược lại cô có khả năng bịa ra chuyện này để lừa gạt anh ta.

Lý Vân lạnh mặt, đột nhiên chất vấn: “Không phải anh đã hứa sẽ đưa cô ta đi rồi hay sao? Buổi sáng hôm nay cô ta chạy đến trước nhà tôi khóc lóc ầm ĩ là thế nào? Tôi đã phải trốn tránh các người rồi, các người còn muốn thế nào nữa? Tôi muốn ly hôn nhưng anh không đồng ý, mà anh cũng không đồng ý chấm dứt quan hệ với cô ta, anh cam đoan với tôi rằng, giữa hai người vô cùng trong sạch, trong sạch mà như thế này nữa à? Cô ta ly hôn rồi không về nhà mẹ đẻ mà đi tìm anh, anh sắp xếp cho cô ta ở thôn bên cạnh tận nửa năm, vậy mà bảo là trong sạch? Giờ cô ta còn chạy đến nhà tôi đập phá đồ đạc, mắng tôi là không biết xấu hổ, nói cô ta đang mang thai, anh nói xem trong sạch kiểu gì…”

Đàm Huy thấy giọng cô càng lúc càng to, sắc mặt biến đổi, sợ bị người khác nghe thấy, vội ngăn cản cô, “Được rồi, giờ tạm đừng nói nữa.”

Sau đó vội hạ giọng nói: “Có hiểu lầm gì chúng ta tới ký túc xá có được không?”

Lý Vân lạnh nhạt nhìn anh ta, “Sợ sao? Hay là chột dạ? Tôi sẽ không theo anh tới ký túc xá, nếu cô ta đã mang thai, vậy anh với tôi cũng không cần phải kéo dài nữa, tôi muốn ly hôn, tôi không quan tâm anh muốn tính kế gì, cuộc hôn nhân này cần phải kết thúc, bằng không tôi sẽ tới thẳng chỗ lãnh đạo của anh báo cáo anh.”

Đàm Huy nhíu mày nhìn cô, “Tôi và cô ấy thật sự không có gì? Chúng ta còn chưa tới bước ly hôn này.”

Lý Vân lắc đầu, cũng không buồn giải thích nữa, chỉ nói: “Không, đã tới rồi, hiện giờ tôi vô cùng khinh bỉ anh, cuộc hôn nhân này không cần thiết phải tiếp tục. Còn nữa, mấy năm nay tiền lương của anh đều đưa cho tôi, xem như đã thanh toán một lần tiền phí cấp dưỡng nuôi con sau khi ly hôn.”

Đàm Huy mím môi nhìn cô.

Lý Vân không hiểu rõ lắm tính tình của anh ta, cô cũng không rõ vì sao anh ta lại khăng khăng không chịu ly hôn, nhưng cô thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa, cho dù anh ta và cô ả kia thật sự trong sạch, cô cũng không cần một người đàn ông như vậy, cảm thấy thật ghê tởm.

Cô đột nhiên lấy một chiếc kéo từ trong túi ra nhắm ngay vào cổ mình, ánh mắt lạnh băng nhìn Đàm Huy.

Vẻ mặt Đàm Huy biến sắc, Kim Tú Châu đứng gần đó vẫn luôn chú ý tới Lý Vân cũng thay đổi sắc mặt.

Lý Vân uy h**p nói: “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh, tôi là người nói được làm được, cho dù tôi có chết, cũng phải kéo anh theo, có cái danh bức tử vợ trước, e là sau này anh cũng không thể nào tiến xa được đâu nhỉ?”

Đàm Huy khiếp sợ nhìn cô, cuống lên nói: “Em đừng kích động.”

Sau đó khổ não gãi gãi đầu, “Nhất định phải làm đến mức này sao? Anh thừa nhận, trước đó thật sự anh đã đưa cô ấy đi rồi, nhưng cô ấy lại quay lại, mà anh đã nói rất rõ ràng với cô ấy rồi, cô cũng nói chỉ coi anh như anh trai, cô ấy chỉ sợ người trong nhà…”

Lý Vân không muốn nghe những thứ này, trực tiếp cắt ngang lời anh ta, “Ly hôn.”

Đàm Huy im lặng một một chút, nhìn thẳng vào ánh mắt kiên quyết của Lý Vân, suy sụp gục đầu xuống, “Được, ly hôn, chúng ta ly hôn, em đề ra điều kiện gì anh cũng đáp ứng, sau này mỗi tháng anh sẽ gửi cho em một nửa tiền lương, em bỏ kéo xuống đi.”

Lý Vân nhìn anh ta, sau đó buông kéo xuống, nhưng vẫn nói: “Hy vọng lần này anh có thể làm được, nếu làm không được, tôi sẽ chết ngay ở cổng lớn nơi này, để cho tất cả mọi người đều biết anh đã làm gì.”

Đàm Huy nhìn cô không nói câu nào.

Lý Vân xoay người đi thẳng, Kim Tú Châu lo lắng chạy tới, đỡ lấy cô ấy, sau đó xoay đầu lạnh lùng nhìn người đàn ông phía sau, cô nghĩ một chút nhưng vẫn không nhịn được mỉa mai: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh vợ bé được nuôi bên ngoài chạy đến trước mặt người vợ hợp pháp mắng chửi nhục mạ người ta, quả là sống lâu rồi thì chuyện gì cũng thấy, trước đây anh đã có người mình thích, hà cớ gì lại phải làm khổ em gái nhà chúng tôi? Cũng đâu phải cô ấy không thể gả cho người khác, gặp phải anh quả là xui tám kiếp.”

Lý Vân kéo tay Kim Tú Châu, nói nhỏ: “Chị dâu, em muốn về nhà.”

“Được.”

Kim Tú Châu vội đỡ cô ấy đi ra ngoài, cũng không chào Giang Minh Xuyên lấy một câu.

Giang Minh Xuyên vốn định nói một hai câu với Kim Tú Châu, nghe thấy lời Kim Tú Châu nói mới nhíu mày nhìn về phía Đàm Huy, Đàm Huy từ trong phòng bước ra, thấy bóng dáng hai người càng đi càng xa, không biết là đang nghĩ gì.

Trên đường, Lý Vân thuật lại một lần những gì mình vừa nói cho Kim Tú Châu nghe cùng với chuyện mình uy h**p Đàm Huy, “Em sợ anh ta không đồng ý, tính tình em cương quyết, nếu đã quyết định ly hôn, sẽ không dao động đâu.”

“Không hối hận? Nhỡ đâu là hiểu lầm thì sao?”

Vừa rồi Kim Tú Châu hỏi Giang Minh Xuyên Đàm Huy là người thế nào? Giang Minh Xuyên nói tích cách không tệ, chỉ có chút do dự không quyết đoán, nhưng là người tốt.

Lý Vân lắc đầu, “Hiểu lầm cũng phải ly hôn, em quá chán cuộc sống kiểu không rõ ràng như vậy rồi.”

Kim Tú Châu ừ một tiếng, “Cũng được, em là người có thể làm chuyện lớn.”

Ngày thường ở nhà, Kim Tú Châu cũng thường khen Giang Minh Xuyên và các con như vậy, nhưng lần này, cô cảm thấy mình không khen sai, cô thích tính cách quật cường và kiên quyết này của Lý Vân, những người như thế này làm việc gì cũng sẽ có kết quả tốt.

Lý Vân cười, cho rằng Kim Tú Châu đang an ủi mình, nhưng vẫn nói: “Em biết.”

Hai người đi đến đường cái, đợi một hồi lâu mới bắt được một chiếc xe khách đi đến thành phố, sau khi trở lại thành phố, Kim Tú Châu hướng dẫn Lý Vân viết giấy tờ cho rõ ràng, đề phòng sau này đối phương đổi ý, đặc biệt là phần đề cập tới tài sản.

Lý Vân gật đầu, nghiêm túc nghe Kim Tú Châu nói.

Buổi tối Lý Vân không tới nhà Kim Tú Châu ăn cơm,

So với cuộc sống ồn ào náo nhiệt, cô ấy thích cuộc sống tĩnh lặng một mình hơn, ăn cơm ở nhà mình, cô sẽ có nhiều thời gian đọc sách hơn, cũng không tốn thời gian cho những cuộc trò chuyện.

Lúc ăn cơm Kim Tú Châu kể chuyện hồi chiều cho hai con gái, chủ yếu là muốn nhắc nhở sau này khi hai đứa lớn lên tìm đối tượng không thể tìm người như thế này, “Nếu thật sự trong sạch, cũng chẳng phải là chuyện tốt gì, không nhất thiết phải đòi sống đòi chết vì một người đàn ông, cô Lý của hai đứa đã làm rất tốt.”

Phó Yến Yến cảm thấy Kim Tú Châu đã nghĩ nhiều rồi, “Mẹ yên tâm, tụi con có ngốc cũng sẽ không làm tổn thương chính mình.”

Lục Lục gật đầu, “Đúng ạ, cô Lý vẫn quá hiền lành, nếu là con, ngay từ đầu con đã không cần em bé trong bụng, rõ ràng là sống một mình tốt hơn nhiều.”

Kim Tú Châu và Phó Yến Yến nghe thấy lời này, đều khá kinh ngạc nhìn về phía cô nhóc.

Lục Lục vẻ mặt vô tội, còn tưởng rằng mình nói sai gì rồi, “Cô Lý cũng đâu phải bà già đâu, cuộc đời cô ấy sau này còn rất dài mà, ai biết sau này có thể gặp được người tốt hơn hay không? Vì sao nhất định phải sinh em bé này ra vậy? Bản thân chịu khổ, còn liên lụy tới con nữa.”

Tuy rằng Kim Tú Châu cảm thấy con gái nói có lý, nhưng vẫn bảo: “Dù sao cũng là một sinh mệnh vô tội.”

“Cũng đâu phải? Em bé còn chưa ra đời mà, còn chưa biết gì cả, không sinh ra cũng là tốt cho em bé mà, chờ sau này tìm được người ba tốt, lại đến bụng cô Lý cũng được mà.”

Kim Tú Châu nghe xong thấy buồn cười, quả nhiên là lời của trẻ con.

Nào biết con gái lớn lúc nào cũng thông minh trước tuổi lại phụ họa theo nói: “Cũng có lý, nếu bản thân mình còn chưa biết tương lai thế nào, thì không cần thiết phải liên lụy tới một sinh mệnh nhỏ khác.”

Sau đó cô bé xoay đầu nói với Kim Tú Châu: “Mẹ, thời đại khác biệt, có đôi khi không sinh con ra cũng là làm việc tốt.”

Kim Tú Châu nghe xong, rơi vào trầm tư.

Bình Luận (0)
Comment