Buổi sáng hôm sau, Lý Vân lại tới tìm Kim Tú Châu, nói rằng tối hôm qua Đàm Huy đã về một chuyến, bảo rằng đã đi hỏi người phụ nữ kia, cô ả đó không thừa nhận mình đã làm những chuyện đó, còn nói với Đàm Huy rằng sẽ sang xin lỗi Lý Vân, bảo Lý Vân đừng vì cô ả mà cãi nhau với Đàm Huy.
“Em nghe ra là Đàm Huy tin tưởng cô ả đó, anh ta cho rằng vì muốn ly hôn nên em mới bịa đặt ra lời nói dối như vậy, vốn em định bảo anh ta sang nhà chị hỏi mà xem, nhưng nghĩ rồi lại thôi, có một số người cứ giả vờ ngủ, mình gọi như thế nào người ta cũng không tỉnh, hà tất phải nhiều lời làm gì?”
Kim Tú Châu thấy thương cho Lý Vân, cho dù là ở triều đại nào, phụ nữ gặp phải những chuyện như thế này cũng đều chịu khổ chịu thiệt.
Nhưng thái độ Lý Vân lại rất bình tĩnh, dường như đã quen, “Em đã thương lượng với anh ta về chuyện ly hôn, anh ta nói giờ trên người anh ta không có bao nhiêu tiền, trước kia đều gửi về quê, nếu thật sự phải ly hôn, vậy tiền đó tháng sau mới đưa cho em được, còn nữa sau này tiền lương cũng sẽ gửi một nửa cho em. Em nói em không tin tưởng anh ta, bảo anh ta viết giấy cam đoan ngay tại đó, anh ta đã viết.”
Nói rồi, Lý Vân lấy một tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Kim Tú Châu xem.
Kim Tú Châu nhận lấy nhìn thoáng qua, gật đầu, nói một câu, “Nếu em đã nghĩ kỹ rồi chị cũng không khuyên em thêm gì nữa, kế tiếp có dự tính thế nào? Chắc là chị còn ở đây thêm mấy năm.”
Lý Vân sang tìm cô chính là vì việc này, thật ra cô ấy không hề thấy đau buồn vì chuyện ly hôn, thậm chí ngay từ giây phút quyết định phải ly hôn kia, cả người cô ấy đều thấy thư thái hơn không ít, có lẽ trước giờ chưa khi nào cảm nhận được tình yêu từ phía chồng, cho nên cũng chưa bao giờ chờ mong, đối với cô ấy ly hôn hay không cũng chẳng có gì khác nhau.
“Em không muốn về nhà, sau khi về đó chắc chắn cha mẹ lại mặt ủ mày chau, hoặc khuyên nhủ em tái hợp với anh ta, hoặc là lại giới thiệu người đàn ông khác cho em. Sư phụ, trước hết em muốn theo chị học tập y thuật, chờ sau này học thành tài rồi, tự mình ra ngoài mở phòng khám bệnh, em thấy hiện giờ chính sách thay đổi, rất nhiều người đã mở quán bán hàng, em cảm thấy mở một phòng khám cũng khả thi.”
Cô ấy thật sự muốn học thật giỏi y thuật, cũng vô cùng mong muốn tạo được thành tích, so với hôn nhân, cô ấy cảm thấy làm bác sĩ hấp dẫn hơn nhiều.
Kim Tú Châu nhìn kỹ Lý Vân hơn, đột nhiên mỉm cười.
Tuy có lẽ rất nhiều người coi ý tưởng của Lý Vân là kỳ lạ, nhưng cô lại cảm thấy rất độc đáo, bởi vì cô thấy trên người Lý Vân có một sức hấp dẫn không thuộc về phụ nữ, sự hấp dẫn này không phải loại hấp dẫn khiến cho đàn ông cuồng si, mà sự hấp dẫn này được tạo thành từ lòng nghiêm túc nghiên cứu với y thuật, khiến cho bản thân cô ấy càng thêm đặc biệt, cô ấy không thèm để ý chồng có người phụ nữ khác mà chỉ muốn bản thân mình càng ngày càng tốt hơn.
Trước kia Kim Tú Châu còn vô cùng hoài niệm triều Đại Cảnh, ở triều Đại Cảnh cô có hàng hà sa số kẻ hầu người hạ, có thể đeo vàng dát bạc, chi phí ăn mặc dư dả, nhưng hiện giờ cô rất ít khi nhớ đến. Tuy rằng điều kiện ở thế giới này không tốt lắm, nhưng có rất nhiều phụ nữ gan dạ, có dũng khí, họ dũng cảm bước ra khỏi nhà, làm những công việc không thua gì đàn ông, có thể kiếm tiền nuôi sống gia đình, thậm chí có thể một mình chống đỡ một gia đình.
Còn cả phát ngôn tối hôm qua của con gái khiến cô nghe mà thấy khiếp sợ, con gái đã nói với cô rằng, thời đại đã đổi thay rồi, có đôi khi không sinh con cũng là làm việc tốt.
Ở triều Đại Cảnh, nối dõi tông đường là chuyện quan trọng nhất, nhiều con là nhiều phúc, nhưng con gái cô lại cảm thấy, phụ nữ cũng có thể dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, phải đối tốt với chính mình, dưới một số tình huống có thể ích kỷ một chút.
Kim Tú Châu cảm thấy thực sự vui mừng, cô có cảm giác, hai con gái sống trong thời đại này, sau này trưởng thành cũng sẽ giống như Lý Vân, Uông Linh vậy, sẽ không chăm chăm vào tình tình ái ái, không coi đàn ông là quan trọng nhất, cũng không đáng thương phải dựa vào đàn ông, rồi tranh giành tình cảm vì đàn ông, sẽ dũng cảm tìm ra một con đường riêng cho mình.
Kim Tú Châu nói với Lý Vân: “Đây cũng là một chuyện tốt, em có nghị lực có kiên trì, cũng có thiên phú, có lẽ tương lai con đường y thuật còn đi được xa hơn chị. Chờ em sinh con xong, em có thể đi tìm một thầy trung y khác để học tập, không thể nào chỉ theo học mỗi mình chị được, nếu em muốn học cao hơn, còn phải tự mình nhìn nhiều xem nhiều thử nhiều, có một số dược liệu cũng phải tự mình đi tìm, những thứ này chị không dạy em được.”
Lý Vân nghe xong gật đầu, “Vâng, em nhớ rồi.”
“Con đường học y thực sự rất vất vả, trước kia có thầy thuốc già để nâng cao y thuật, mỗi năm đều dùng thời gian hơn nửa năm đi khắp nơi tìm dược liệu, trèo đèo lội suối, còn đi tìm các danh y khác giao lưu y thuật, thế nên tay nghề của ông ấy quả thực lợi hại, rất nhiều người mắc bệnh hiểm nghèo tìm tới ông ấy đều có thể chữa khỏi, mỗi cái là rất khó gặp được ông ấy, có người bệnh còn phải đi theo vào núi sâu để tìm người.”
Nói tới đây Kim Tú Châu lại muốn cười, cô đang nhắc tới tiền Viện sử Thái Y Viện của triều Đại Cảnh, mỗi năm có chừng hơn nửa năm ông ấy không ở trong cung cũng không ai dám nói gì, mỗi lần muốn tìm ông ấy đều phải tới núi sâu rừng thẳm mới tìm ra.
Lý Vân không biết, có điều nghe thấy mấy lời này trong lòng càng thêm vững tin.
Đầu tháng ba, Kim Tú Châu nhận được thư của Bạch Cảnh Chi, cô ấy viết hình như mình đang mang thai, phong thư được gửi khẩn cấp tới.
Trong thư viết, dạo gần đây cô ấy có hơi mệt mỏi, cảm giác lúc nào cũng thiếu ngủ, ăn uống cũng thấy nhạt miệng, sau đó thấy có gì không đúng lắm, mới tới viện Trung y gần đó khám thử, bác sĩ xem mạch cho cô ấy nói là mang thai rồi, đang trong những tháng đầu, dặn cô ấy phải cẩn thận một chút, không ăn đồ có tính lạnh.
Bởi vì mọi khi ở nhà, Kim Tú Châu thường xuyên bắt mạch kê đơn cho Bạch Cảnh Chi, nên trong lòng cô ấy vô cùng tín nhiệm Trung y, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là gần đây mình quá mệt nhọc, muốn đi khám để bác sĩ kê cho ít thuốc bổ.
Không ngờ rằng lại có thai.
Kim Tú Châu cũng thấy vui thay em chồng, khi cô từ tỉnh H về đã viết thư cho Tiền Ngọc Phượng, nhờ chị ta tìm giúp một người tới chăm sóc cho Bạch Cảnh Chi, nhưng còn chưa nhận được hồi âm, hẳn là thư vẫn ở trên đường.
Nghĩ đến đây, Kim Tú Châu quyết định cầm tiền ra ngoài, sau đó tới trạm điện thoại gọi luôn cho Tiền Ngọc Phượng.
Lúc này vừa hay là giữa trưa, hẳn là Tiền Ngọc Phượng còn ở dưới nhà máy.
Quả nhiên, điện thoại được kết nối rất nhanh, sau khi trình bày là tìm ai, đối phương bảo cô chờ một lát, chừng năm phút sau, trong điện thoại truyền đến giọng quen thuộc của Tiền Ngọc Phượng, “A lô? Là ai thế nhỉ?”
Kim Tú Châu cười thành tiếng, cảm thấy giọng của Tiền Ngọc Phượng có hơi thảo mai, “Là em, Kim Tú Châu.”
Tiền Ngọc Phượng th* d*c nói: “Ui chao, chị còn đang không biết là ai? Sao đột nhiên tốt như vậy, lại gọi điện thoại cho chị?”
Lần trước về, Tiền Ngọc Phượng có kể, chị ta và một chị ở nhà ăn đang học vài câu tiếng Bắc từ họ hàng nhà chị này, hiện giờ khi chị ta nói chuyện cũng thay đổi khẩu âm, cả nhà đều chê bôi chị ta, bảo rằng chị ta nói chuyện cứ quái quái, nhưng lại không sửa được
Kim Tú Châu thấy buồn cười, nhưng vẫn bảo: “Em có khi nào không tốt hả? Chẳng phải thường xuyên viết thư cho chị đó thôi, mỗi lần còn viết tới mấy tờ giấy?”
“Ờ đúng thế nhỉ, là chị trách oan em rồi, ha ha ha.”
Nói tới đây Tiền Ngọc Phượng cũng chột dạ, chị ta cũng đâu biết được bao nhiêu chữ, mỗi lần Kim Tú Châu viết thư cho chị ta đều viết rất dài, mà chị ta chỉ có thể viết lại mấy dòng, còn lại toàn nhờ con gái viết dùm.
Chị ta vội hỏi: “Nói đi, tìm chị có việc gì thế?”
Kim Tú Châu mới kể chuyện Bạch Cảnh Chi mang thai, “Em sợ con bé chỉ có một mình không chăm sóc nổi cho bản thân, nên muốn hỏi thử chị có thể tìm được người thích hợp không?”
“Tìm được rồi, tìm được rồi, chị đã viết thư gửi cho em, chắc là đang trên đường đến rồi. Giờ chị nói luôn với em, con bé kia cũng được lắm.”
“Là cô gái trẻ sao?”
“Đúng rồi, là chị lớn trong nhà, cũng là bạn học của Đại Nha nhà chị đấy, nhà con bé gặp chuyện không thể tiếp tục đi học được nữa, trước đó ba con bé đi buôn, thu gom thịt heo đem bán ở chợ đen dưới huyện, có lẽ là hôm đó đi sớm quá trời còn tối đen nên không nhìn rõ, ngã xuống vách núi, tới khi có người phát hiện đã không còn thở nữa rồi, nhà vốn dĩ đã nghèo, mới chỉ khấm khá hơn một tí đã xảy ra việc này. Con bé còn có một em trai và một em gái, đi học thành tích cũng khá tốt, con bé không muốn tiếp tục đi học nữa, tính về nhà làm ruộng kiếm công điểm, nhưng làm vậy thì cũng không tích cóp được bao nhiêu tiền.”
“Sau khi chị nói việc này với con bé, con bé rất sẵn lòng, lúc đấy còn dập đầu lạy chị ba cái, ôi giời, thật không biết phải nói gì cho phải nữa ấy. Em yên tâm đi, tính tình con bé đó thật sự rất tốt, làm việc nhanh nhẹn, cũng biết chừng mực, Đại Nha còn bảo con bé chăm chỉ thành thật.”
“Nghe cũng quá đáng thương, con bé bao tuổi rồi?”
“Mười sáu, còn đen nhẻm, vốn chị muốn tìm một người lớn tuổi, giống như chị Trương Thu Lai ấy, tìm thì cũng tìm được, nhưng lại không khiến mình yên tâm như chị Trương Thu Lai. Chị nghĩ tính tình Cảnh Chi mềm mỏng, nếu tìm phải người không thành thực, dễ bị người ta bắt nạt lắm, đứa bé này thì đáng tin, vốn muốn hỏi xem em thấy thế nào, nếu thấy được, để chị bảo con bé qua đó.”
Kim Tú Châu ngẫm nghĩ, vẫn có chút đắn đo nói: “Chị dâu, đương nhiên là em tin tưởng chị, nhưng em vẫn có chút lo lắng, chị cũng biết đấy, cô em chồng em mang thai, tâm địa con bé rất tốt, nếu em ấy biết hoàn cảnh của cô bé này, còn không biết là sẽ đối tốt với người ta như thế nào. Nhỡ may gặp phải cái ngữ ong tay áo, một hồi thấy Cảnh Chi sống tốt quá, trong lòng lại có suy tính khác, em lại không ở bên em ấy, bị thua thiệt gì em cũng không biết.”
“Như vậy đi, chị nói một câu với cô bé kia, nếu con bé làm tốt, sau này có thể hỗ trợ cho con bé tiếp tục học tập thi đại học, khi ấy con bé có thể sống trong thành phố, trở thành người thành phố, nhưng nếu có ý đồ gì khác, người làm chị dâu như em đây sẽ không mềm lòng.”
Tiền Ngọc Phượng nghe thấy vậy không những không tức giận, còn hâm mộ cảm thán một tiếng, “Cũng không biết cô em chồng em đời trước đã làm được chuyện tốt gì, đời này gặp được người chị dâu tốt như em vậy, nếu chị có người nhà tốt như em, nằm mơ cũng phải cười tỉnh, được, những lời này ngày mai chị sẽ nói cho cô bé đó nghe.”
“Vậy phải phiền chị dâu rồi, nếu con bé đồng ý, bảo con bé mau chóng tới tỉnh S nhé.”
“Phiền phức gì cái gì chứ? Chuyện này có mất bao nhiêu công đâu, hồi trước em giúp chị tìm được việc còn chưa nói, còn nói tốt cho Tiểu Quân nhà chị trước mặt Giám đốc Uông, nếu không phải Tiểu Quân về kể với chị, chị cũng không biết em còn nhờ Giám đốc Uông dẫn theo Tiểu Quân nhà chị dạy dỗ. Chị nói với em chứ, hiện giờ Tiểu Quân nhà chị trở nên cởi mở hơn nhiều, cũng biết ăn biết nói, làm việc thì có chủ kiến. Giờ Giám đốc Uông đi đâu cũng dẫn theo thằng bé, nó còn biết lái xe biết chuẩn bị tài liệu, khiến cho công việc của chị ở nhà ăn cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Nói tới đây, giọng nói trong điện thoại của Tiền Ngọc Phượng có chút nghẹn ngào, trước đây xảy ra nhiều chuyện chị ta cũng chẳng thấy vui vẻ gì, cảm thấy mình đã nuôi ra thằng con ăn cháo đá bát rồi, nhưng dù gì đó cũng là con trai ruột của mình, tới khi nhìn thấy con trai máu me đầy người nằm trong bệnh viện không động đậy gì được, tay phải cũng phế rồi, sao có thể không đau lòng.
Kim Tú Châu vội an ủi chị ta, “Giờ thì tốt rồi, Đại Nha đi học thành tích tốt, sau này thi đại học trong thành phố, Tiểu Quân cũng hiểu chuyện có tiền đồ, sau này chị sẽ được hưởng phúc rồi.”
“Đó là đương nhiên, giờ Tiểu Quân thật sự hiểu chuyện, mỗi lần về nhà đều mua trái cây đấy, cũng đối xử rất tốt với chị gái, giờ thật sự chị không có gì phiền lòng, hiện tại Nhị Trụ cũng không dám chọc vào chị, hai đứa con đều hiếu thuận với chị.”
“Thật tốt quá.”
“Ha ha ha ha”
Tiền Ngọc Phượng cười, “Em yên tâm, chuyện em chồng em chị sẽ lo liệu giúp cho, ngày kia chị sẽ đứa cô bé tới nhà ga, sau đó em gọi điện thoại cho em chồng em, bảo em ấy tới nhà ga đón người là được.”
“Vâng.”
“Vậy được.”
Sau khi cúp điện thoại, Kim Tú Châu lại gọi điện thoại cho Bạch Cảnh Chi, chuyển lại lời Tiền Ngọc Phượng vừa nói.
Bạch Cảnh Chi không ngờ rằng chị dâu lại thu xếp nhanh như vậy, vội nói: “Cảm ơn chị dâu, vậy em phải chuẩn bị gì?”
“Thu dọn cho cô bé ấy một gian phòng là được, còn thứ khác, em cứ xem mà chuẩn bị, chị Tiền nói tính tình cô bé khá tốt, nhưng lúc nào cũng nên đề phòng, em phải chú ý một chút.”
“Em biết. Vậy tới ngày kia em nhờ Nghiêm Tinh đi đón.”
Ga tàu hỏa quá đông người, Bạch Cảnh Chi không dám đi một mình, sợ người khác chen đụng vào bụng cô.
“Cũng được, nhớ mua chút đồ ăn gì đó cho thằng bé.”
“Vâng, em sẽ mua ít bánh kẹo.”
Lo xong chuyện của Bạch Cảnh Chi, Kim Tú Châu về đến nhà, bên nhà hàng xóm Lý Vân bắt đầu đau bụng, khi cô ấy sang tìm, Kim Tú Châu hoảng loạn một lát, rồi bình tĩnh lại rất nhanh, sau đó đỡ người đi bệnh viện.