Khi Kim Tú Châu đưa Lý Vân đến bệnh viện, bác sĩ y tá lập tức đẩy cô ấy vào phòng sinh, tình huống có phần khẩn cấp, y tá cầm tờ đơn tới tìm Kim Tú Châu. Cô không phải người nhà, suy nghĩ một chút vẫn điền vào thông tin liên lạc của Đàm Huy.
Kim Tú Châu cầm hai túi đồ chờ ở bên ngoài phòng sinh, nghe tiếng kêu thảm thiết bên trong, trong lòng thê lương, cũng không biết lúc này tâm trạng Lý Vân thế nào. Lúc trước khi cô sinh con, bởi vì bên ngoài có Giang Minh Xuyên, nên cô cũng không quá sợ hãi và hoang mang, chỉ một lòng nghĩ phải mau chóng sinh con ra, để bớt phần nào sự đau đớn.
Đợi thật lâu, mãi đến khi trời tối, bên trong mới truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, tâm trạng Kim Tú Châu cũng được thả lỏng. Một lát sau, y tá đẩy cửa ra tìm Kim Tú Châu muốn lấy quần áo của em bé, Kim Tú Châu vội vàng lục từ trong túi ra đưa cho cô ấy, cô y tá nhận lấy rồi đóng cửa lại.
Chỗ quần áo này đều của Lục Lục mặc khi còn nhỏ, cô vẫn luôn giữ lại không bỏ đi, cũng đã giặt sạch sẽ, nhìn còn giống như mới, trước đó lấy ra đưa cho Lý Vân cũng muốn cô ấy đỡ phải chuẩn bị những thứ này, mà Lý Vân lại rất thích, vẫn luôn khen đẹp.
Sau đó cô y tá lại ôm em bé ra tìm Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu có hơi căng thẳng ôm lấy em bé. Bé con bé xíu, được quấn bởi một chiếc chăn nhỏ, chỉ lộ ra bàn tay và khuôn mặt nho nhỏ, làn da đỏ hỏn nhăn nheo, miệng vẫn còn méo xệch, hình như là còn chưa khóc đủ. Nếu không nhìn bé con trong lòng, Kim Tú Châu cũng không nhớ ra hồi nhỏ Lục Lục trông như thế nào.
Cô y tá nói: “Sinh lúc bảy giờ bốn mươi ba phút tối, là một bé trai, nặng ba cân mốt*.”
*Đã đổi theo đơn vị của Việt Nam.
Nét mặt Kim Tú Châu có phần nhu hòa hơn, hỏi: “Mẹ bé thế nào?”
Cô y tá: “Không sao rồi, một lát nữa là được đưa ra thôi, đợi chút nữa nhớ phải đi nộp tiền viện phí.”
“Được.”
Cô y tá lại vào trong, rất nhanh Lý Vân được đẩy ra ngoài, Lý Vân gắng sức mở mắt, nhìn thấy Kim Tú Châu ôm con ở cửa, cô ấy gắng nhếch môi cười một cái, Kim Tú Châu cũng nhìn cô ấy cười, “Em bé khỏe.”
Lý Vân yên tâm nhắm mắt lại ngủ, hai y tá đẩy Lý Vân vào phòng bệnh, trong phòng bệnh cũng không có sản phụ nào khác, Kim Tú Châu chỉ chỉ chiếc giường gần cửa sổ, y tá bèn chuyển Lý Vân tới giường đó.
Kim Tú Châu đặt em bé ngủ cạnh Lý Vân, sau đó nói với một y tá: “Giờ tôi sẽ đi nộp viện phí, phiền chị trông giúp hai mẹ con họ một lát, chồng cô ấy là quân nhân, hiện giờ chưa tới kịp.”
Cô y tá nghe vậy, mềm lòng đồng ý, “Được.”
Kim Tú Châu vội ra ngoài nộp viện phí, trước khi ra khỏi nhà, cô có để lại tờ giấy trên bàn, cũng không biết bọn trẻ có nhìn thấy không.
Đang nghĩ tới đây, cô đi về hướng phòng bệnh, sau đó nhìn thấy ba hình bóng quen thuộc ở hành lang, có hơi kinh ngạc, “Sao ba đứa lại tới đây?”
Ba đứa nghe thấy tiếng quay đầu lại, nhìn thấy mẹ, vẻ mặt đều tươi cười, Hạ Nham còn gọi một tiếng, “Mẹ ——”
Kim Tú Châu dẫn bọn trẻ vào trong phòng bệnh, Hạ Nham đưa hộp cơm cho Kim Tú Châu, sau đó cùng em gái tiến đến bên mép giường nhìn em bé mới sinh.
Lục Lục còn định vươn tay ra sờ, bị Phó Yến Yến ngăn cản, “Em trai còn nhỏ quá, không thể sờ lung tung được.”
“Vâng.”
Lục Lục cũng không giận, chỉ chớp chớp mắt tò mò nhìn.
Kim Tú Châu sợ mùi cơm ám vào trong phòng, nên bê hộp cơm ra ngoài cửa ăn, Hạ Nham ở trong phòng một lát cũng ra ngoài, hỏi: “Mẹ, giờ cô Lý phải làm sao? Mẹ phải ở lại chăm ạ? Lúc cô ấy ở cữ thì có ai chăm nom bây giờ?”
Cậu biết mẹ rất tốt bụng, cô Lý cũng thật đáng thương, nhưng cũng không muốn mẹ phải vất vả như vậy, dù sao đó cũng là chuyện nhà người khác.
Kim Tú Châu nghe ra sự lo lắng trong lời nói của con trai, giải thích: “Trong lòng cô ấy tự có tính toán rồi, trước đó cô ấy đã tìm được người, cũng đã thỏa thuận người ta sẽ qua đây chăm nom lúc cô ấy ở cữ, hôm nay chuyện xảy ra đột ngột quá, còn chưa báo với người ta việc này.”
Hạ Nham khẽ thở phào, “Vậy là tốt rồi.”
Kim Tú Châu cười vui vẻ, “Con về đi học trước đi, mẹ đợi thêm chút nữa.”
Hạ Nham lắc đầu, “Không sao ạ, con làm xong hết bài tập rồi.”
Cậu không muốn về, cậu biết là mẹ muốn chờ chồng cô Lý tới, cậu cũng biết hai người họ muốn ly hôn, chẳng qua giờ còn chưa làm thủ tục, buổi tối hẳn là chú ấy sẽ tới.
Quả nhiên, lúc gần tám rưỡi tối, ở đầu cầu thang xuất hiện hai bóng người, một trước một sau, người đi trước là Giang Minh Xuyên.
Hạ Nham dù gì vẫn là con trai, ở trong phòng bệnh lâu cũng không tiện cho lắm, cho nên cậu vẫn đứng canh ở cửa, cậu nhìn thấy Giang Minh Xuyên trước, mới bước lên một bước gọi một tiếng “Ba”.
Giang Minh Xuyên vỗ vỗ bả vai cậu, hỏi: “Mẹ con đâu?”
Hạ Nham quay đầu ra hiệu, “Ở bên trong ạ.”
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng. Đàm Huy đi sau chờ không nổi, vội vàng bước vào trong, phòng bệnh đèn đã bật sáng, vừa vào cửa đã nhìn thấy vợ anh ta đang ngồi trên giường từ tốn ăn cơm, sắc mặt cô ấy tái nhợt, bên cạnh còn có một cuộn chăn nho nhỏ, phồng phồng, không thấy rõ bên trong.
Lý Vân nhìn thấy Đàm Huy, vẻ mặt chẳng hề thay đổi, vẫn tiếp tục ăn cơm.
Đàm Huy đến gần, Kim Tú Châu bế lên bé con lên cho anh ta nhìn, “Là bé trai, nặng ba cân mốt.”
Đàm Huy cúi đầu nhìn bé con đang ngủ trong chăn, trong lòng mềm mại, muốn duỗi tay ôm, nhưng bàn tay đưa ra một nửa thì ngừng lại giữa không trung, trong lúc nhất thời có phần không dám, sợ bản thân không biết nặng nhẹ làm con bị thương.
Kim Tú Châu săn sóc nói: “Cho dù là giữa hai người có ân oán gì, cậu bé có một nửa dòng máu của anh, vẫn nên ôm một cái đi.”
Nói rồi chuyển bé con cho anh ta.
Đàm Huy vội duỗi tay nhận lấy, cảm nhận được sự mềm mại trong lòng ngực, cả người tức khắc thấy cứng đờ.
Lý Vân nói với Kim Tú Châu: “Chị dâu, chị về trước đi, hôm nay phiền tới chị rồi.”
Kim Tú Châu nhìn hai người, lên tiếng đồng ý, sau đó dẫn hai con gái ra cửa.
Khi ra tới cửa mới nhìn thấy Giang Minh Xuyên, cô cười, “Sao anh cũng tới?”
“Trên đường nhìn thấy Đàm Huy, biết vợ cậu ta sinh, anh đoán chắc em cũng ở đây, nên đi cùng tới.”
Kim Tú Châu gật đầu, Giang Minh Xuyên nhìn hai người trong phòng, hỏi: “Phải đi về à?”
“Đi thôi, không còn chuyện gì của chúng ta nữa rồi.”
Một nhà năm người xuống lầu ra về, tới khi ra khỏi bệnh viện, Kim Tú Châu mới kể chuyện chiều nay, “Lúc ấy rất nguy hiểm, đi được nửa đường thì cô ấy bắt đầu vỡ ối, em cũng không biết phải làm sao, đành phải vừa đi vừa động viên, may mắn là ở trong thành phố.”
Giang Minh Xuyên cũng biết sơ qua về chuyện của hai vợ chồng đó, anh cũng không biết phải đánh giá như thế nào về việc này, “Tốt nhất vẫn đừng ly hôn, đứa bé vừa mới sinh ra đã không có cha, bản thân Lý Vân thì không có công ăn việc làm, dù rằng giờ cô ấy thích y thuật, nhưng cũng không kiếm được tiền.”
Kim Tú Châu lắc đầu, “Việc này cô ấy đã quyết rồi không khuyên được nữa, không ly hôn thì cũng vẫn rơi vào cục diện rối rắm thôi, người phụ nữ kia như âm hồn không tan, chồng cô ấy lại không dứt khoát, cứ mãi tốn thời gian vì việc này cũng không đáng.Tuy rằng sau khi ly hôn phải chịu khổ một chút, nhưng cuộc sống sẽ có hi vọng có kế hoạch, sau này chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Suy nghĩ của cô không giống anh, cô thích giải quyết dứt khoát, nếu biết rõ là sai, vậy phải nên mau chóng chấm dứt mối quan hệ, không thể ảnh hưởng tới cuộc sống của chính mình được, nếu không đằng sau sẽ là phiền phức vô cùng vô tận.
Không phá thì không xây được. Phá rồi, mới có thể hồi sinh.
Hơn nữa theo quan điểm của cô, người đàn ông do dự không quyết đoán như vậy căn bản không đáng lãng phí thời gian.
Giang Minh Xuyên còn định nói thêm, Kim Tú Châu đã quay đầu nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, uy h**p: “Nếu anh dám nuôi vợ bé ở bên ngoài, em cũng sẽ không tốt tính giống Lý Vân chỉ ly hôn thôi đâu, ly hôn là chắc chắn rồi, nhưng em cũng sẽ không để anh được sống yên thân đâu.”
Hạ Nham nghe mẹ nói vậy, vội vàng phụ họa, “Ba à, nếu ba dám đối xử với mẹ như vậy, chắc chắn con sẽ không thèm quan tâm tới ba, con muốn ở với mẹ.”
Lục Lục cũng nói: “Con cũng muốn ở với mẹ.”
Phó Yến Yến không nói gì, nhưng cũng gật đầu theo.
Giang Minh Xuyên nhìn thái độ đồng tâm nhất trí của bốn mẹ con, tức giận nói: “Anh sao có thể làm ra loại chuyện này? Nuôi vợ bé cái gì chứ, cứ hở ra rảnh lúc nào là anh chẳng về nhà?”
Đúng là thế thật.
Kim Tú Châu hài lòng gật đầu, “Xem ra mắt nhìn người của em quả thực không tồi.”
Giang Minh Xuyên tức mình, nhưng vẫn bảo: “Chuyện của Đàm Huy lãnh đạo đã nghe nói rồi, cũng đã tìm cậu ta nói chuyện rất nhiều lần, em có rảnh thì cũng khuyên nhủ Lý Vân một chút đi, ly hôn với hai người họ cũng không có gì tốt.”
Kim Tú Châu biết, trong lòng Giang Minh Xuyên gia đình mới là quan trọng nhất, nhưng cô không giống anh, theo quan điểm của cô, con cái và bản thân mình mới là quan trọng nhất, chồng phải xếp sau.
Nhưng cô vẫn lên tiếng đồng ý.
Ngày hôm sau, Kim Tú Châu lại tới bệnh viện một chuyến, khi tới bệnh viện, có một phụ nữ trung niên ngồi bên giường Lý Vân, chị này đang ôm em bé dỗ ngủ.
Lý Vân nhìn thấy Kim Tú Châu, giải thích: “Đây là chị Hoàng, là người em tìm tới để chăm sóc cho em khi ở cữ.”
Chị Hoàng nhìn thấy Kim Tú Châu, thì cười gật đầu chào hỏi, “Chào cô, mọi người cứ nói chuyện, chị đi rửa bát đũa cái đã.”
Nói rồi chị giao em bé cho Lý Vân, rồi cầm bát đũa vừa ăn xong ra ngoài.
Kim Tú Châu cũng cười với chị, sau đó ngồi xuống chiếc ghế vừa rồi chị Hoàng đã ngồi.
Hôm nay Lý Vân có tinh thần hơn rất nhiều, còn nói với Kim Tú Châu: “Tối hôm qua anh ta cầm ba trăm đồng tới đây, bảo là em cứ cầm lấy tiêu tạm trước đã, em cũng chẳng khách sáo gì với anh ta cả, cứ thế nhận luôn, còn nói với anh ta giờ em đang theo học Trung y, muốn tìm thầy dạy, anh ta nói anh ta sẽ tìm người liên hệ với người trong viện Trung y. Giờ em đã nghĩ thông rồi, anh ta chủ động đưa thì em sẽ nhận, không cần thì phí.”
“Làm thế là đúng rồi, không nhận thì chỉ thiệt cho mình thôi.”
“Đúng vậy, giống như chị dâu nói, con có một nửa dòng máu của anh ta, anh ta cũng nên cùng gánh trách nhiệm này, vì em phải chuyển tới đây nên mới thất nghiệp, cũng có nguyên nhân là vì người nhà anh ta bức bách.Không thể nào chỉ có mình em chịu thiệt được, sau này anh ta sẽ có gia đình mới, nhân dịp hiện giờ anh ta còn nguyện ý chịu trách nhiệm, em phải tranh thủ một ít vì con.”
“Em có thể nghĩ thông suốt những chuyện này, đã là tốt lắm rồi.”
Lý Vân cười cười, “Ngày hôm qua đã phải phiền sư phụ rồi.”
Kim Tú Châu: “Cũng có gì đâu mà bảo phiền? Đã quyết định đặt tên con là gì chưa?”
Lý Vân cúi đầu nhìn bé con trong lòng, giọng nói trở nên dịu dàng hơn, “Trước đó em đã nghĩ rồi, đặt là Nam Tinh.”
Kim Tú Châu nghiêng đầu, “Nam Tinh à? Cũng hay lắm, vừa là vị thuốc*, cũng ngụ ý thuận buồm xuôi gió, hào quang chói mắt.”
*Trong Đông y, Nam tinh là củ cái của cây Chóc chuột (củ nhỏ gọi là Bán hạ), một loại thuốc chuyên trị các chứng kinh giản (điên loạn). Nghĩa khác của tên là “Ngôi sao Phương Nam” là lý giải vế sau lời Kim Tú Châu.
Lý Vân mỉm cười, “Em chỉ hy vọng sau này thằng bé có thể cả đời bình an, thuận lợi.”
Kim Tú Châu nghiêm túc nói: “Sẽ thế.”
Hai ngày sau đó, mỗi ngày Kim Tú Châu đều đến bệnh viện thăm Lý Vân, còn mang một ít canh bồi bổ thân thể. Lý Vân ở bệnh viện ba ngày, ngày thứ tư xuất viện về nhà, chị Hoàng cũng theo về để chăm sóc cô ấy.
Tìm được chị Hoàng cũng là nhờ khi Lý Vân đi mua đồ ăn, thím bán đồ hỏi thăm mấy câu về thời gian mang thai, sau biết cô ấy muốn tìm người tới chăm mình khi ở cữ, thím ấy mới giới thiệu họ hàng nhà mình cho cô ấy.
Lý Vân da mặt mỏng, thím kia cứ nói mấy lần cô ấy cũng không tiện từ chối, khi gặp thì phát hiện người cũng không tệ lắm, nên mới hẹn khi nào cô ấy sinh thì chị Hoàng cứ sang đây.
Trong lòng cô ấy hiểu rõ, số tiền này nhất định phải chi, kỳ thật cô ấy cũng không nghèo như người ngoài thấy, trước khi kết hôn cũng làm giáo viên nhiều năm rồi, đã tiết kiệm được mấy trăm đồng. Khi kết hôn, tiền sính lễ của nhà Đàm Huy và hồi môn của nhà cho cũng đều ở trong tay cô ấy, cộng vào không ít.
Cho dù Đàm Huy không đưa tiền cho cô ấy, tiền của cô ấy cũng có thể đủ để nuôi con đến khi đi học.
Sở dĩ phải tìm người tới chăm lúc cô ấy ở cữ, là vì sợ phiền tới Kim Tú Châu, cô ấy không thích làm phiền người khác.
Chị Hoàng chăm sóc cho Lý Vân rất tốt, còn quét tước nhà cửa sạch sẽ, một ngày ba bữa cơm đều là những món ăn rât thanh đạm, rất hợp với thói quen ăn uống của Lý Vân.
Ngày hết cữ, cô ấy cũng không nỡ cho chị Hoàng nghỉ, lại tiếp tục làm thêm một tháng.
Sau khi Lý Vân hết cữ một ngày, Đàm Huy tới nhà một chuyến, hai người tiến hành thủ tục ly hôn.
Cũng trong ngày hôm đó, Đàm Huy đưa cho cô ấy một số tiền, không nhiều như dự đoán, nhưng cũng không ít, anh ta nói trước giờ tiền tiết kiệm của anh ta đều do mẹ ta giữ. Anh ta cũng biết tính tình mẹ mình, cho nên cũng chưa nhắc tới chuyện ly hôn, chỉ nói mình có việc, nên mẹ ta cũng chỉ gửi cho một nửa.
Đàm Huy nói số tiền còn lại tới Tết sẽ đưa cho cô, đồng thời giới thiệu cho cô một công việc, đấy là đi theo một lão trung y trong viện Trung y để học tập, trước hết cứ làm thực tập sinh, sau đó thi qua thì mới chuyển lên chính thức.
Thực tập sinh cũng có tiền lương, chỉ là không cao, một tháng hai mươi đồng. Đàm Huy nói mỗi tháng cũng sẽ gửi cho cô một nửa tiền lương.
Công việc tốt như vậy cũng không biết anh ta tìm đâu ra được, mà Lý Vân rất thông minh không hỏi.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Lý Vân tính giữ chị Hoàng lại làm thêm một khoảng thời gian nữa.
Lý Vân ở nhà nghỉ ngơi thêm mười ngày, sau đó tới viện Trung y thực tập.
Chập tối trở về, cô ấy ôm con sang thẳng nhà hàng xóm, vẻ mặt hưng phấn nói với Kim Tú Châu: “Buổi sáng hôm nay đi làm, có lẽ thầy cho rằng em còn chưa biết gì, lúc đầu còn dạy em một số kiến thức cơ bản, sau đó mới phát hiện những thứ này em đều biết, lập tức kiểm tra em luôn, em đáp đúng hết cả. Thầy ấy vô cùng vừa lòng về em, mới bảo em đi cùng khi thầy ấy xem bệnh, hôm nay còn để em xem mạch cho bệnh nhân.”
Khi Lý Vân nói, ánh mắt sáng rọi, nhìn ra được, cô ấy thực sự thích công việc này.
Cậu bé trong lòng cũng rất ngoan, chỉ tròn mắt nhìn Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu ôm lấy cậu bé nựng, rồi bảo Lý Vân cứ đi theo lão trung y mà học tập cho tốt.
Lý Vân nghiêm túc gật đầu, “Vâng sư phụ, ở lòng em chị là sư phụ của em, thầy ấy chỉ là thầy giáo của em thôi, em phân biệt rất rõ ràng.”
Hai người đều là tiền bối của cô ấy, nhưng địa vị của Kim Tú Châu cao hơn, bởi vì là Kim Tú Châu đã chỉ ra con đường cho cô ấy, còn truyền thụ cho cô ấy rất nhiều tri thức.
Đặc biệt là hôm nay khi thầy kiểm tra, ở đó còn có mấy thực tập sinh khác, cô ấy cảm nhận được rõ ràng nền tảng kiến thức của mình vững chắc hơn họ nhiều.
Kim Tú Châu nghe xong cười, “Y thuật của em càng ngày càng tiến bộ mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều không quan trọng, hiện giờ em đã có công việc, lại là việc em thích, cứ lo làm việc cho tốt, có gắng để sau này đạt được thành tích tốt.”
“Vâng.”
Lý Vân cười gật đầu, lại trò chuyện thêm mấy câu, cô ấy mới ôm con ra về, bước chân nhẹ nhàng, chỉ nhìn qua cũng có thể thấy con người trở nên cởi mở tự tin hơn nhiều.
Phó Yến Yến ngừng bút trong tay nhìn về phía bóng người rời đi, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Kim Tú Châu cười hỏi: “Nhìn cái thế? Lại mê mẩn như vậy?”
Phó Yến Yến thu hồi tầm mắt, lắc đầu, “Không có gì ạ, chỉ cảm thấy cô Lý như bây giờ thật tốt, có thể tìm được công việc mà mình yêu thích, lại có thể sống chỉ vì bản thân mình và con trai.”
Đời trước sau khi “Kim Tú Châu” ly hôn đã dẫn theo cô bé tới phía Nam, hẳn là cũng muốn tạo dựng sự nghiệp riêng của mình giống như cô Lý Vân bây giờ vậy, sau đó muốn chứng minh cho ba Giang thấy, rời khỏi ba là lựa chọn tốt nhất. Nhưng thật đáng tiếc, sau đó “Kim Tú Châu” đã đánh rơi mất mục đích ban đầu, bà ta từ bỏ cả con gái mình, từ bỏ sự nghiệp mình muốn tạo dựng, bị đám tình nhân lừa gạt xoay mòng mòng quanh họ.
Hy vọng bây giờ đây, cô Lý không phải gặp kết cục như vậy.
Bên kia, thư Bạch Cảnh Chi viết cho Kim Tú Châu cũng tới nơi, thư viết cô ấy đã đón được người và sắp xếp cho ở phòng cạnh mình, cô bé đó quả thực cần mẫn, chỉ có điều khi nấu ăn không nỡ cho nhiều dầu nhiều gia vị, nhưng nói một lần thì đã sửa đổi.
Cô ấy cũng mua cho cô bé quần áo và giày, khi cô ấy làm việc ở nhà cũng để cô bé ở bên cạnh đọc sách, cô bé này nghiêm túc hiếu học, cô ấy rất thích.
Kim Tú Châu lại viết một bức thư cảm ơn Tiền Ngọc Phượng gửi đi, còn gửi thêm một túi to đặc sản của bên này.
Mùa hè năm 1979, Hạ Nham tham gia thi đại học.