Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 84

Hai ngày Hạ Nham thi đại học, cả nhà đều yên tĩnh hết sức có thể, ngày thường Lục Lục ồn ào nhất nhà cũng biết không thể quấy rầy anh, khi nói gì cũng nhẹ giọng hết mức.

Kim Tú Châu biết thi đại học ở thế giới này tương đương với thi khoa cử ở triều Đại Cảnh, cho nên cũng rất coi trọng. Mới tờ mờ sáng cô đã dậy chuẩn bị bữa sáng cho con trai, hôm thì là món sủi cảo cô tự làm, hôm thì nấu mỳ gà, vừa no bụng vừa ngon.

Tuy rằng ở cổng trường có bán đồ ăn sáng, nhưng hiện giờ là thời điểm quan trọng, Kim Tú Châu lo lắng ăn phải đồ ăn không vệ sinh rồi đau bụng, ngày thường có bị ngộ độc thức ăn cũng chẳng hề gì, nhưng giờ thì không được.

Thế nên hai đứa nhỏ cũng được ké anh hai ăn bữa sáng mỹ vị.

Lục Lục còn vừa ăn vừa nói: “Lâu lắm rồi mẹ không làm bữa sáng cho chúng ta.”

Mọi ngày toàn là hai chị em ra cổng mua màn thầu ăn hoặc buổi sáng anh dậy nấu mỳ cho cả nhà. Mỳ anh nấu chỉ có trứng gà, không giống bây giờ có bao nhiêu là thịt.

Kim Tú Châu mỉm cười, “Chờ khi con thi đại học, mẹ cũng làm cho con ăn.”

Lục Lục còn muốn nói thêm, lại bị chị gái bên cạnh ngăn cản, Phó Yến Yến bảo cô nhóc nhìn Hạ Nham. Lục Lục xoay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy anh vừa đọc sách còn vừa cầm thìa ăn sủi cảo.

Cô nhóc vội vàng bịt kín miệng, không dám nói thêm nữa.

Hạ Nham ăn xong sủi cảo, vội ôm sách ra cửa, trước khi đi, Kim Tú Châu còn chuẩn bị nước và bánh quy cho cậu, sợ cậu thi xong môn đầu thì đói bụng, lúc đó có thể ăn tạm bánh quy lót dạ.

Kim Tú Châu và hai con gái còn tiễn cậu tới cửa, “Thi cho tốt, đừng căng thẳng quá, năm nay không đậu thì sang năm thi lại.”

Hạ Nham nghe xong dở khóc dở cười, “Mẹ, mẹ thật biết cách động viên đó.”

Kim Tú Châu cười vỗ vỗ bả vai con trai, “Đương nhiên, lần đầu thi đậu thì tốt nhất, chờ con thi xong, mẹ sẽ đưa con sang tỉnh bên chơi, không phải là con còn chưa được sang chơi lần nào sao?”

“Thật sao? Thật tốt quá.”

Lục Lục đứng bên cạnh vội nói: “Con cũng muốn đi.”

“Ừ cùng đi cả.”

Hạ Nham bước chân kiên định đi tới trường học, tới cổng trường cậu còn dừng lại mua hai cái màn thầu, Kim Tú Châu nhìn thấy, biết là mua cho cô bé kia, nhưng cô cũng không nói gì.

Lục Lục cũng nhìn thấy, không khỏi thắc mắc: “Anh vừa ăn rồi cơ mà? Sao lại mua màn thầu, anh ăn còn chưa no ạ?”

Phó Yến Yến vẻ mặt phức tạp nhìn bóng dáng Hạ Nham biến mất ở cổng trường, “Cũng không biết hai người họ có thể lâu dài hay không?”

Cũng không phải cô bé không xem trọng tình cảm của anh trai và chị gái kia, mà là hai người thích nhau quá sớm, rất ít khi có thể đi đến cuối cùng. Đặc biệt là chị gái kia, có vẻ như hoàn cảnh gia đình còn rất phức tạp.

Kim Tú Châu thì lại nghĩ thoáng hơn, “Hiện tại hai đứa nó thấy vui vẻ là được, tương lai sau này thế nào thì sau này lại nói, có một số việc cũng không nhất thiết phải nhìn vào kết quả.”

Phó Yến Yến vâng một tiếng.

Buổi trưa, Kim Tú Châu lại làm một bàn lớn đồ ăn, khi Hạ Nham về nhà trước, Kim Tú Châu bảo cậu ăn trước, nhưng Hạ Nham không ăn, muốn đợi hai em gái đi học về ăn cùng.

Lúc ăn cơm, cậu yên lặng nghe hai em kể chuyện thú vị trong trường học, lúc này trên tay cậu không cầm sách đọc nữa.

Nhưng ăn cơm xong, cậu lại lập tức cầm sách vở xem lại, vừa xem vừa lẩm nhẩm ôn bài.

Kim Tú Châu biết không giúp được gì con trai trên phương diện học tập, chỉ có thể hỗ trợ từ các phương diện khác, tỷ như nấu các món ăn ngon, hay như mua thêm một chiếc quạt điện đặt trong phòng cậu, để mỗi tối cậu có thể tĩnh tâm đọc sách.

Hai ngày thi xong, cho dù ngày nào cũng được ăn ngon uống tốt, nhưng quầng mắt Hạ Nham vẫn trở nên đen thui, cậu thi xong môn cuối cùng là về nhà ngã thẳng xuống giường ngủ một mạch, buổi tối cũng không dậy ăn cơm.

Mãi tới buổi sáng ngày hôm sau cậu mới uể oải bò dậy tìm đồ ăn, Kim Tú Châu có phần cơm cho cậu trong bếp, ăn hết một bát cơm đầy cậu mới cảm giác cả người sống lại.

Kim Tú Châu đang vẽ tranh trong phòng khách, chiếc quạt điện khẽ khàng quay, mấy tờ giấy bên cạnh bị gió thổi cứ lật qua lật lại.

Cậu rửa xong bát đũa rồi ra ngoài, đi đến ngồi đối diện Kim Tú Châu, sau đó nằm bò ra mặt bàn nhìn mẹ, vô cùng nhàm chán khảy khảy chiếc bút trên bàn.

Thi đại học xong rồi, cậu đột nhiên không biết mình muốn làm gì, tạm thời có hơi mờ mịt.

Kim Tú Châu hỏi cậu, “Không có việc gì làm à?”

Hạ Nham lắc đầu, “Có ạ, con định viết thư cho Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng, hỏi thăm xem hai đứa nó thi cử thế nào? Còn hẹn với mấy bạn học ra bờ biển nướng cá ăn, còn đọc mấy quyển sách nữa, nhưng mà, hiện giờ không muốn làm gì cả ạ.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Vậy cứ nghỉ ngơi mấy ngày, trước khi ba con đi còn dặn mẹ, chờ ba con huấn luyện xong về, sẽ quăng con vào trong quân huấn luyện một hồi, trước tiên để con thích ứng với cuộc sống trong bộ đội đã.”

Hạ Nham vừa nghe tới đây, tức khắc tinh thần chấn động, “Không phải chứ? Ba thật sự nói vậy sao?”

Kim Tú Châu cười, “Sao thế, con còn sợ ba con nữa à?”

Hạ Nham bĩu môi, “Không phải sợ ba, là con sợ mình không chịu nổi.”

Kim Tú Châu lại cười, “Không sao đâu, hơn mười ngày nữa ba con mới về, mấy ngày nay mẹ sẽ lo tẩm bổ cho con.”

Kim Tú Châu đã nói là làm, mấy ngày kế tiếp, ngày nào cô cũng nấu các loại canh bổ dưỡng cho Hạ Nham uống, tới khi Giang Minh Xuyên về nhà, Hạ Nham lại cao lên mấy phân, thân thể cũng rắn chắc hơn không ít.

Giang Minh Xuyên về nhà được một ngày, rất hài lòng dẫn Hạ Nham vào doanh trại, lần này đi suốt một tháng không thấy về, nếu không phải nhận được giấy báo nhập học, e là Hạ Nham cũng chẳng được về nhà.

Giấy báo nhập học do thầy giáo đưa tới tận nhà, Kim Tú Châu nhận, buổi tối Hạ Nham về nhìn thấy tên trường học đỏ tươi ngoài bì thư, kích động nhảy lên, “Con đậu rồi, mẹ ơi, con thi đậu rồi ——”

Tiếng sau còn hét to hơn tiếng trước.

Kim Tú Châu cũng mừng thay cho cậu.

Hạ Nham lại chạy tới khoe với Giang Minh Xuyên, xong rồi còn bế Lục Lục lên nhảy nhót, Lục Lục vui vẻ cười khanh khách.

Phó Yến Yến đứng bên cạnh nhìn Hạ Nham đang vui mừng nhảy nhót, trong lòng cũng thấy vui thay cho cậu.

Đời trước Hạ Nham khó khăn lắm mới thi đậu vào trường quân đội, khi đó anh ấy chẳng có điều kiện tốt như bây giờ, không có mẹ yêu thương anh ấy, cũng không biết anh ấy đã vượt qua áp lực tâm lý lớn tới nhường nào mới từ một học sinh dốt thi đậu vào trường quân đội, cuối cùng hy vọng ấy lại bị dập tắt một cách nhanh chóng.

Lần này hẳn là sẽ không như vậy nữa.

Cuối cùng Hạ Nham thật cẩn thận cất giấy báo nhập học đi, còn sợ lỡ may bị mối mọt gì cắn phải, lại dùng giấy dầu bọc lại hai lần, sau đó cất kỹ trong hòm, rồi đặt cả long não bên trên.

Sáng sớm hôm sau, cậu ra ngoài gọi điện thoại, hỏi Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng thi cử ra sao?

Lúc cậu về đã là giữa trưa, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, hẳn là cả ba đều đạt kết quả tốt, quả nhiên đã nghe cậu khoe: “Ngụy Ninh Thanh cũng đỗ vào trường của con, Dương Anh Hùng thì vào đại học Công Nghiệp cùng thành phố.”

Kim Tú Châu gật đầu liên tục, “Tốt quá tốt quá rồi, mấy đứa đều thi tốt lắm.”

Hạ Nham cong môi cười vui vẻ, “Vâng ạ.”

Kim Tú Châu nói: “Thầy giáo con nói với mẹ, nếu con có rảnh thì tới trường một chuyến, truyền thụ ít kinh nghiệm học tập.”

Hạ Nham còn chưa nghĩ đã nói: “Vậy ngày mai con đi.”

Kim Tú Châu biết con trai về nhà nên buổi tối cố ý làm rất nhiều món ăn, đã lâu không gặp, không biết con trai ở bên ngoài chịu bao nhiêu khổ. Kim Tú Châu cảm nhận rõ ràng là con trai gầy đi rất nhiều, cũng đen hơn nhiều, trên mặt trên tay xuất hiện rất nhiều vết sẹo cả mới lẫn cũ.

Kim Tú Châu không nói gì, chỉ bảo con trai ăn nhiều hơn chút, nhưng buổi tối khi lên giường đi ngủ, vẫn không nhịn được hỏi Giang Minh Xuyên, “Sao trên người con trai lại nhiều vết thương như vậy? Anh đưa nó đi huấn luyện hay là đi chịu đòn thế?”

Giang Minh Xuyên biết cô thương con trai, nhưng vẫn bảo: “Tham gia quân ngũ đều như vậy, sao có thể không bị thương? Không bị thương thì sao huấn luyện tốt được? Lên chiến trường đều là đi vào chỗ chết.”

Kim Tú Châu phỉ phui hai tiếng, “Anh nói bậy cái gì đó? Anh cũng đừng huấn luyện khắc nghiệt tới mức thế chứ, đó là con trai anh đấy.”

Giang Minh Xuyên ừ ừ hai tiếng, biết nói thêm gì nữa hai người lại cãi nhau.

Kim Tú Châu vẫn có chút đau lòng, dù sao cũng con trai nuôi từ nhỏ tới lớn, Hạ Nham còn tốt hơn con trai ruột nhà khác. Như Ngô Tiểu Quân đó, khi còn nhỏ thì không hiểu chuyện, nhưng Hạ Nham không thế, từ nhỏ đã biết giúp mẹ làm việc nhà, khi cô mang thai sinh con còn xin nghỉ để chăm sóc cô, lúc cô ở cữ thì cũng mình cậu lo liệu việc nhà, có đôi khi thậm chí Kim Tú Châu còn nghĩ, con trai ruột chắc gì đã bằng được cậu.

“Không biết theo con đường này có tốt không? Tưởng tượng sau này thằng bé không thường về nhà, trong lòng lại thấy khó chịu.”

Giang Minh Xuyên không biết phải an ủi cô như thế nào, trước kia cô còn nói với anh, sau khi này bọn trẻ trưởng thành phải ra ngoài sống độc lập, không thể nào giữ bên cạnh cả đời, bảo anh phải nghĩ thoáng hơn một chút. Hiện tại người nói không nỡ cũng là cô.

Kim Tú Châu đột nhiên lại nói: “Được rồi, để được ở cạnh con trai nhiều hơn, chúng ta vẫn nên mua một căn nhà ở tỉnh bên đi, đến lúc đó cách mấy tháng là em sang thăm thằng bé, bằng không sau này thật sự rất khó gặp được.”

Giang Minh Xuyên: “…cách mấy tháng em qua gặp thằng bé, thế anh thì sao?”

Kim Tú Châu: “Không phải anh bận lắm à?”

Nói rồi cô bắt đầu tính toán tính khả thi của việc mua nhà ở tỉnh bên, càng nghĩ càng cảm thấy có thể làm vậy được, dù sao giá nhà bên đó hiện giờ cũng rẻ, mua nhiều thêm mấy căn để đó, sau này có thể cho thuê, có khi còn kiếm đủ tiền chi tiêu cho bọn trẻ. Nếu không chỉ dựa vào chút tiền lương của cô hiện giờ, e rằng tới khi đó không đủ tiền chi tiêu trong gia đình. Bọn trẻ từ nhỏ đã quen ăn ngon, quần áo mặc đồ dùng cũng toàn đồ tốt, tiêu tiền cũng không quen tiết kiệm, nếu không chuẩn bị chút tài sản để lại cho bọn trẻ, e là cuộc sống của tụi nhỏ sau này sẽ đáng thương biết bao nhiêu.

Ngày hôm sau, Hạ Nham tới trường học truyền thụ kinh nghiệm cho các em lớp dưới chuẩn bị năm sau thi.

Tuy rằng còn chưa khai giảng, nhưng rất nhiều học sinh chủ động tới trường học tập, sau khi các giáo viên trong trường biết được, cũng tự động lên lớp dạy học.

Năm nay thành tích thi đại học của trường rất tốt, khối có hai lớp, có mười một học sinh thi đỗ đại học, còn có bảy học sinh thi đậu cao đẳng.

Thành tích của Hạ Nham là cao nhất, cậu tới truyền đạt kinh nghiệm học tập và một số mẹo giải đề cùng với hướng phân tích câu hỏi cho các em khóa dưới trong khoảng một tiếng đồng hồ. Sau khi kết thúc cậu chạy văn phòng giáo viên chơi, hôm nay không gặp được Lâm Chiêu Đệ, cậu muốn hỏi thăm xem kết quả thi của cô ấy thế nào? Từ hôm điền nguyện vọng tới nay cũng không hề gặp được cô ấy.

Khi Hạ Nham tới văn phòng, rất nhiều giáo viên đang ngồi trò chuyện trong phòng, nhìn thấy cậu tới, đều nhiệt tình hỏi kế hoạch sau này của cậu thế nào, còn hỏi thành tích của em gái cậu thế nào? Sau này có định học tại trường mình không?

“Em gái còn thông minh hơn em nhiều ạ, từ nhỏ thành tích của em ấy toàn đứng nhất khối, nhiều năm như vậy vẫn không hề thay đổi, cũng không biết là em ấy học thế nào.”

“Thật quá giỏi, sau này sẽ thành chiêu bài tuyển sinh của trường ta rồi.”

Hạ Nham cười đầy tự hào, sau đó chuông vào học vang lên, các giáo viên cũng ôm sách lục tục ra ngoài, cậu mới hỏi tới chuyện của Lâm Chiêu Đệ.

Chủ nhiệm lớp nghe thấy cậu hỏi Lâm Chiêu Đệ, thở dài thườn thượt, “Trường hợp của em ấy thật đáng tiếc, em ấy điền nguyện vọng hơi cao, nguyện vọng một thì thiếu một điểm, nguyện vọng hai thì chọn trường thấp quá, nếu không với thành tích của em ấy có thể vào một trường đại học tốt hơn. Nhưng cũng không tệ rồi, là một trường đại học sư phạm, về sau ra trường có thể làm cô giáo, nói không chừng sau này còn là đồng nghiệp với thầy đấy.”

Nói xong thầy ấy còn cười, vỗ vai Hạ Nham nói: “Còn em thì thầy không nhìn lầm, trường đại học em chọn rất tốt, sau này sẽ có tiền đồ giống ba em.”

Hoàn cảnh nhà Hạ Nham thầy chủ nhiệm cũng biết rõ, ba là lãnh đạo, mẹ là họa sĩ, gia cảnh rất tốt, từ ăn mặc hàng ngày là có thể nhìn ra, khác biệt rất nhiều so với rất nhiều bạn học trong lớp.

Đối với tình cảm mới chớm của hai học sinh này, thầy ấy cũng biết đôi chút, nhưng bởi vì thành thích của cả hai đều tốt, thầy ấy bèn dứt khoát vờ như không thấy, nhưng xét đến sự chênh lệch giữa gia cảnh và trường đại học của hai đứa hiện giờ, thầy ấy cũng không để tâm cho lắm. Đặc biệt là hoàn cảnh gia đình của Lâm Chiêu Đệ, từ khi cô bé này điền nguyện vọng đã biết, em ấy muốn tiết kiệm tiền cho gia đình.

“Là Đại học Sư Phạm nào vậy ạ?”

“Trường trong thành phố chúng ta.”

Hạ Nham gật đầu, lại trò chuyện thêm vài câu với thầy chủ nhiệm lớp rồi ra về.

Về đến nhà, Hạ Nham nói một tiếng với Kim Tú Châu, “Mẹ ơi, con muốn sang thăm nhà bạn.”

Kim Tú Châu cũng không nghĩ nhiều, đưa cho cậu năm đồng, “Mua chút trái cây mang theo, không thể tay không tới nhà người ta được.”

Hạ Nham đáp vâng, khi ra khỏi nhà còn cố ý vòng qua khu bán hoa quả mua ít quả vải và nho mang theo, cậu chưa tới nhà Lâm Chiêu Đệ bao giờ, nhưng cậu đã nghe nhắc tới rồi, cũng mang máng xác định được là ở đâu.

Hạ Nham dựa theo trí nhớ đi ra vùng ngoại thành, cuối cùng không tìm được nhà Lâm Chiêu Đệ, nhưng lại tìm được nhà của một bạn lớp bên cạnh, cũng may đối phương biết nhàLâm Chiêu Đệ ở đâu, nên dẫn cậu qua đó.

Hai người đi qua hai ngọn núi, khi tới nơi, đã hơn một giờ chiều.

Lâm Chiêu Đệ đang nấu cơm trong nhà, cô mới vừa kết thúc công việc về nhà, mẹ không thể làm gì được, em trai em gái còn nhỏ, trong nhà chỉ có một mình ba đi làm, cho nên khi được nghỉ cô sẽ tới đội sản xuất làm việc, mỗi ngày có thể kiếm được năm công điểm.

Bận rộn suốt một buổi sáng, trên người trên mặt toàn là bùn, cô cũng không có thời gian tắm rửa, về nhà chỉ rửa tay qua loa rồi vào bếp nấu cơm. Ngày hôm qua cô cũng không tới nhận giấy báo nhập học, là bạn học khác nhận dùm.

Nghĩ đến giấy báo nhập học của mình, Lâm Chiêu Đệ có phần khổ sở, cô hối hận, nếu biết trước sẽ thế này thì nguyện vọng hai nên đề trường ở tỉnh bên cạnh, như vậy cô có thể ở cùng thành phố với Hạ Nham.

Nhưng trong tỉnh đó chỉ có hai trường đại học trọng điểm, điểm chuẩn đều rất cao, còn các trường đại học bình thường khác thì cũng không có khác biệt quá lớn so với đại học trong thành phố này, cô cảm thấy không cần thiết phải tốn tiền vé xe như vậy.

Trong lòng Lâm Chiêu Đệ thấy xót xa, còn đang nghĩ như vậy, lại thấy một hình bóng quen thuộc đang đi tới cần, cô chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra Hạ Nham.

Nhưng rất nhanh cô đã nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, hoảng hốt cuống cuồng chạy vào nhà.

Trong phòng người mẹ nhìn thấy con gái cuống quýt chạy vào, không khỏi nhíu mày, “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Chiêu Đệ lắc lắc đầu, sau đó cắn môi gục đầu xuống, cô nhìn bản thân lấm đầy bùn đất, đôi mắt dần dần đỏ lên.

Chẳng mấy chốc bên ngoài truyền đến tiếng gọi, “Lâm Chiêu Đệ, cậu có ở nhà không?”

Người mẹ đang định đáp lời, Lâm Chiêu Đệ khẩn cầu nhìn về phía bà, “Mẹ, mẹ cứ bảo con không ở nhà.”

Người mẹ nhíu mày, Lâm Chiêu Đệ vừa sợ hãi vừa đáng thương nhìn về phía bà, “Xin mẹ đấy.”

Người mẹ trầm mặc nhìn con gái mình, sau đó nói với bên ngoài: “Chiêu Đệ không có nhà, có việc gì không?”

Bên ngoài bạn học kia còn đang định trả lời, Hạ Nham đứng cạnh đã chủ động nói: “Chúng cháu là bạn học của bạn ấy, tới đây chúc mừng bạn ấy thi đậu đại học, nếu bạn ấy không có nhà, chúng cháu về trước ạ.”

Nói rồi Hạ Nham đặt trái cây trong tay xuống, cậu nhìn thấy cái nồi đang sôi sùng sục trong phòng bếp cạnh đó, nhưng lại vờ như không thấy.

Bạn học kia thấy cậu nói vậy, cũng không nói thêm gì, “Chúng cháu về trước ạ.”

Bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện, “Giờ cậu về nhà luôn à?”

“Ừ, không về thì trời tối mất.”

“Ừ.”

Hai người đi khỏi, tới khi ra khỏi cổng, Hạ Nham mới không nhịn được quay đầu lại nhìn một lần, căn nhà rất nhỏ, vách tường bên ngoài được đắp bằng đất, có chỗ lớp đất đã tróc cả ra, nên chỗ lồi chỗ lõm

Bạn học đó không nhịn được nói: “Hình như vừa rồi tôi nhìn thấy Lâm Chiêu Đệ.”

Hạ Nham dừng một chút nói: “Chắc là cậu nhìn lầm rồi, không phải Lâm Chiêu Đệ đâu.”

“Có khi thế.”

Trong phòng Lâm Chiêu Đệ đợi một hồi lâu mới đi ra ngoài, cô nhìn thấy túi trái cây treo ngoài cửa, đôi mắt lại đỏ lên, cô đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình lúc đó thật là nực cười.

Tuy rằng cô và Hạ Nham có thể học chung lớp, nhưng có một số khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua được, giống như bây giờ, dũng khí để gặp cậu ấy một lần cô cũng không có.

Bình Luận (0)
Comment