Khi Hạ Nham về, Kim Tú Châu còn hỏi thăm một câu, “Tới nhà bạn học chơi vui không con?”
Hạ Nham vâng một tiếng, vừa ăn quả vải vừa nói: “Cũng vui ạ, còn ăn cơm trưa ở nhà bạn ấy nữa, chỉ là đi xa quá.”
Kim Tú Châu cũng không nghe ra có gì khác thường, chỉ gật đầu nói: “Bên này chỗ nào cũng là núi, đường xa một chút cũng bình thường. Mấy ngày nay con không phải tới doanh trại hả? Đã hứa sẽ dẫn con sang tỉnh bên chơi, mà vẫn chưa đi được đấy.”
Hạ Nham gật đầu đồng ý “Đi được ạ.”
Trong lòng cũng không khỏi mong đợi, “Con phải chơi thật vui.”
Lục Lục đang ngồi gần đó làm bài tập nghe thấy, lập tức giơ tay, “Con cũng muốn đi.”
Phó Yến Yến cũng theo góp vui, “Cả nhà cùng đi chơi chứ ạ.”
Kim Tú Châu vốn cũng định dẫn cả hai chị em theo cùng, “Được, ngày mai thu dọn một chút, ngày kia chúng ta sẽ đi.”
Lục Lục nghe xong hoan hô, “Hay quá.”
Nói tới đây, Kim Tú Châu đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, con có muốn trở về một chuyến không?”
Hạ Nham ngay tức thì cũng không hiểu là mẹ hỏi gì, “Về đâu cơ ạ?”
Kim Tú Châu: “Về thăm quê của con một chuyến ấy, nhiều năm như vậy, cũng nên về thăm một lần, ít nhất cũng phải tới thăm cha con.”
Hạ Nham nghe xong không nói năng gì, kỳ thật trước đó cậu cũng có ý định về thăm một lần, muốn nói cho những người họ hàng đó rằng, hiện giờ cậu sống vô cùng tốt, bọn họ không đối xử tốt với cậu, nhưng hiện giờ ba mẹ đối với cậu rất tốt, cậu cũng muốn tới thăm người đàn bà kia, muốn hỏi thăm xem bà ấy có hối hận hay không.
Nhưng hiện giờ cậu lại không còn suy nghĩ đó nữa, cậu rất quý trọng cuộc sống hiện tại, cũng không muốn bị những người đó quấy rầy.
Nhưng nghĩ tới cha ruột mình, Hạ Nham vẫn thấy đắn đo, “Hay là tới thăm một lần đi, con muốn tới thăm cha con.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng, “Mẹ sẽ đi cùng với con.”
Hạ Nham: “Quê con ở nơi hẻo lánh lắm, đường cũng không dễ đi.”
Kỳ thật hôm nay cậu rất hiểu tâm trạng Lâm Chiêu Đệ, cậu nhìn thấy Lâm Chiêu Đệ trốn tránh mình chạy vào nhà, gia cảnh của Lâm Chiêu Đệ không được tốt, có lẽ là ngượng ngùng không muốn gặp cậu. Giống như trước kia khi cậu mới vừa tới doanh trại của ba, bởi vì biết mình được nhận nuôi, cho nên khi gặp Ngô Tiểu Quân và những đứa trẻ khác luôn cảm thấy tự ti, luôn thấy mình không xứng được sống ở nơi này.
Mãi tới khi mẹ mang theo em gái gả cho ba, cậu mới cảm thấy mình cũng có một gia đình, cũng có một ba một mẹ khác.
Kim Tú Châu săn sóc nói: “Không sao đâu, đi rồi cũng quen thôi. Buổi tối ba con về thì con hỏi thăm ba con địa chỉ đi, mẹ con mình tự đi tới đó một chuyến là được, họ hàng bên đó của con, có thể không liên hệ thì cứ tạm thời không liên hệ.”
Cô đã nghe Giang Minh Xuyên nhắc đến rồi, họ hàng của Hạ Nham ở dưới quê cũng không phải người tốt lành gì, Hạ Nham còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nếu như bị quấn lấy thì không dễ dứt ra được, chủ yếu là muốn dẫn cậu tới thăm cha ruột cậu một lần.
Trong lòng Hạ Nham cảm động, ba mẹ chưa từng vì cậu là con nuôi nên không yêu thương cậu, mà ngược lại, bởi vì cậu là con lớn nhất trong nhà, mẹ sẽ càng coi trọng cậu, dạy cậu rất nhiều tri thức và đạo lý, ăn mặc và đồ dùng chưa từng phải thiếu thốn gì, em gái có gì, cậu cũng có nấy.
Thế cho nên làm cho cậu dần dần quên mất rằng mình không phải con ruột, cậu còn có cha mẹ ruột khác. Hiện tại cậu đã thi đậu đại học, mẹ không chỉ rất vui, mà còn chủ động nhắc tới chuyện cậu phải trở về thăm cha ruột cậu một lần.
Trong lòng cậu có chút kích động, cũng có chút khó chịu, kích động muốn đi thăm cha ruột cậu, khó chịu là vì mình không phải con ruột của hai người họ.
Buổi tối khi Giang Minh Xuyên về, Kim Tú Châu nhắc tới chuyện muốn dẫn ba con ra ngoài chơi với anh.
Lúc nhắc tới chuyện này, bọn trẻ đều mang vẻ mặt chờ mong nhìn Giang Minh Xuyên.
Giang Minh Xuyên cầm đũa không nói năng gì, anh đã biết ngay mà, hôm nay không dưng mấy mẹ con này lại tốt như vậy, còn cố ý chờ anh về mới ăn cơm, mọi ngày đều để phần cơm cho anh.
Hóa ra là muốn đi chơi.
Lục Lục thấy ba không nói gì, buông đũa chạy đến bên Giang Minh Xuyên, túm cánh tay anh làm nũng, “Ba ơi, năn nỉ ba mà, mau đồng ý đi, ba ơi, con yêu ba nhất…”
Giang Minh Xuyên bị cô nhóc túm lấy cánh tay lắc lắc, cũng không cách nào ăn cơm được cả.
Hạ Nham thấy thế, cũng bắt chước chạy sang bên kia túm lấy cánh tay Giang Minh Xuyên, còn cố bóp giọng eo éo làm nũng nói: “Ba ơi ba, năn nỉ ba mà…”
Giang Minh Xuyên thấy thế, trưng ra vẻ mặt ghê tởm, quay sang nói với con trai: “Con im ngay.”
Kim Tú Châu và Phó Yến Yến nghe vậy, đều phì cười.
Hạ Nham không buồn quan tâm, cứ theo Lục Lục không ngừng làm nũng Giang Minh Xuyên, Giang Minh Xuyên nổi hết cả da gà da vịt toàn thân, cuối cùng không làm sao được phải gật đầu đồng ý.
Chờ khi Giang Minh Xuyên đồng ý, Kim Tú Châu mới nhắc tới chuyện muốn đưa Hạ Nham về quê, nếu như ngay từ đầu đã nhắc tới việc này, Giang Minh Xuyên chắc chắn sẽ đồng ý, như vậy thì không có chuyện hai đứa làm nũng anh.
Kim Tú Châu rất thích nhìn bộ dáng không chịu nổi của anh như thế này.
Quả nhiên, Giang Minh Xuyên nghe cô nói vậy, không cần suy nghĩ đã gật đầu, “Cũng phải đi về thăm một lần, lát nữa anh viết địa chỉ cho hai mẹ con.”
“Được.”
Buổi tối khi vào phòng, Giang Minh Xuyên mới nói với Kim Tú Châu: “Thật ra mấy năm trước họ hàng của Hạ Nham có tìm người muốn liên hệ với Hạ Nham, nhưng anh còn chưa trả lời bọn họ. Khi bà nội thằng bé qua đời, anh gửi hai mươi đồng tiền viếng, sau đó thì cũng không còn liên hệ nữa.”
“Bà nội thằng bé qua đời rồi?”
“Ừ.”
Ấn tượng của Giang Minh Xuyên với những người họ hàng đó của Hạ Nham không hề tốt đẹp gì, anh còn nhớ khi đó anh vốn muốn đi thăm em dâu và cháu, không ngờ lại nhìn thấy Hạ Nham người thì nhỏ thó bưng một chậu nước bẩn ra ngoài, vừa đi nước bẩn trong chậu vừa sánh bắn lên người cậu bé, trên mặt trên quần áo đều là những vệt đen sì. Cậu bé vừa nhỏ vừa gầy, nhìn vô cùng đáng thương.
Anh cố ý hỏi Hạ Nham vì sao phải làm những việc này, cậu bé nói với anh rằng, đây là nhà chú, cậu không làm mấy việc này thì chú không cho cậu ăn cơm. Giang Minh Xuyên lại hỏi cậu mẹ cậu với bà nội đâu, cậu nói mẹ cậu đã bỏ đi rồi, bà nội cũng ở nhà chú, bảo cậu phải nghe lời…
Lúc ấy Giang Minh Xuyên phảng phất thấy được bản thân mình khi còn nhỏ, sau đó quyết định phải đưa thằng bé này đi.
Khi đó bọn họ đối xử tệ bạc với thằng bé, nhưng khi anh nói muốn đưa thằng bé đi, thì cả đám lại tỏ ra vô cùng không nỡ, không trả tiền thì không cho anh đưa đi.
Giang Minh Xuyên mới quyết định tìm đội trưởng đội sản xuất bên đó, nhờ người ra mặt chứng nhận cho anh nhận nuôi Hạ Nham, còn viết chứng từ và điểm chỉ xuống.
Lúc ấy trong lòng anh chỉ có một mong muốn, phải nuôi Hạ Nham thành người, để cậu bé không phải sống cuộc sống phải nhìn sắc mặt người khác giống mình khi còn nhỏ.
Nhưng sau khi thực sự nuôi mới phát hiện, anh căn bản không có thời gian chăm lo cho cậu bé, cho dù có lúc có thời gian, nhưng cũng không biết phải ở chung với cậu bé như thế nào, mãi cho tới khi Kim Tú Châu tới đây, cuộc sống mới dần dần tốt lên.
“Cho nên em mới nói với Hạ Nham, lần này chỉ trở về thăm người cha đã mất của thằng bé, những người họ hàng khác tốt nhất vẫn nên không gặp, bây giờ thằng bé vẫn còn nhỏ, nếu như bị người ta ăn vạ cũng rất phiền, đặc biệt sau này thằng bé còn phải tham gia quân ngũ, những họ hàng không tốt đó cách được càng xa càng tốt.”
“Em nghĩ đúng rồi.”
Kim Tú Châu nghĩ ngợi rồi hỏi thêm một câu, “Mẹ Hạ Nham thì sao?”
“Chỗ mẹ thằng bé anh cũng tìm người hỏi thăm rồi, sau khi ba thằng bé gặp chuyện, chị ấy nhận một nửa tiền tử tuất của chồng sau đó tái hôn rồi, anh cũng từng liên lạc với chị ấy, nhưng chị ấy bảo anh đừng quấy rầy cuộc sống của chị ấy.”
Khi đó anh cho rằng đối phương không biết hoàn cảnh của Hạ Nham, nhưng sau ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, chỉ cách có mấy đội sản xuất, sao có thể không biết gì được, chỉ có thể là vờ như không biết mà thôi.
“Vậy được rồi, anh viết lại địa chỉ cho em, tới lúc đó nếu tiện thì sẽ qua thăm.”
“Ừ.”
Hai người lại trò chuyện thêm một lát, tay Giang Minh Xuyên lại bắt đầu làm càn, Kim Tú Châu đẩy anh mấy cái, “Không thấy nóng hay sao.”
“Lần này mấy mẹ con đi một chuyến, còn không biết mất bao lâu không được gặp em.”
Kim Tú Châu hừ một tiếng, không đẩy anh ra nữa, nhưng ngoài miệng lại nói: “Lúc em vắng nhà, không được tắm nước lạnh, phải ăn uống cho đầy đủ, bữa sáng nhất thiết phải ăn…”
“Anh nhớ rồi.”
Giang Minh Xuyên ngại phiền, cúi đầu trực tiếp lấp kín miệng cô.
Ngày hôm sau, Kim Tú Châu và ba con bắt đầu thu dọn hành lý, mùa hè đồ mang đi cũng nhẹ, chỉ cần mang mấy chiếc áo ngắn tay và quần dài, thêm đôi xăng đan là được, một túi hành lý là đựng vừa.
Có thể vì biết sẽ đi chơi, tối hôm qua hai con gái thức cả đêm làm hết bài tập hè, Kim Tú Châu nghe nói vậy còn không tin, còn cố ý lấy vở ra kiểm tra một lượt. Mở ra xem mới thấy làm thì làm xong rồi, nhưng đoạn sau chữ viết rất phóng khoáng, vừa nhìn đã thấy không đúng, mấu chốt còn là hai loại chữ viết khác nhau, lại thấy quầng mắt con trai đen thui, có thể đoán được là lại bị hai cô em gái bắt nạt rồi.
Kim Tú Châu cũng kệ không tính vạch trần âm mưu nhỏ của hai cô con gái, coi như không thấy, sau khi thu dọn hành lý xong, lại bảo Hạ Nham tới nhà ga mua vé.
Tới trưa Hạ Nham về, đưa vé cho Kim Tú Châu, sau đó lại cười hớn hở bảo: “Mẹ ơi, vừa rồi con gọi điện thoại Ngụy Ninh Thanh, Ngụy Ninh Thanh bảo là Dương Anh Hùng cũng đang ở tỉnh bên đấy, chúng ta sang đó có thể gặp được Dương Anh Hùng.”
Kim Tú Châu nghe xong cũng rất ngạc nhiên, “Thật sao? Thật tốt quá, đã lâu lắm rồi không gặp Anh Hùng.”
“Đúng vậy ạ. Sang tận đây rồi mà nó không tới tìm con, để xem lúc gặp con xử lý nó như nào.”
“Con cũng chỉ được cái mạnh miệng thôi.”
“Hứ, mẹ cứ chờ mà xem, thể nào con cũng uýnh nó phát khóc cho mà xem.”
Hạ Nham nghĩ đến cảnh Dương Anh Hùng cũng đang ở tỉnh bên, càng thấy kích động. Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng cậu đã dậy, nấu một nồi mì sợi, sau đó lại ra ngoài mua màn thầu, bánh bao, để mang theo trên đường ăn.
Khi Kim Tú Châu dậy đã là bảy giờ, sau khi ăn bát mì, lại sửa soạn một hồi, rồi cùng ba con xuất phát.
Trước khi đi cô còn nhờ Lý Vân một tiếng, khoảng thời gian này Lý Vân rất bận, nghe thấy mấy mẹ con sắp ra ngoài chơi thì rất hâm mộ, nhưng nếu bảo cô ấy ra ngoài chơi, chắc chắn là cô ấy không muốn đi, ở nhà học tập y thuật vẫn tốt hơn.
Nam Tinh giờ đã biết nói rồi, còn bập bẹ gọi “Bác… bác…”
Kim Tú Châu xoa đầu cậu bé, “Bác về sẽ mua đồ ăn ngon cho con.”
Nam Tinh trốn trong lòng mẹ cười khanh khách.
Lục Lục đứng ở bên cạnh, nhân cơ hội bắt lấy cẳng chân ú nu của Nam Tinh nhéo nhéo, nhéo xong còn lén cười trộm với chị gái đứng bên, rồi ra hiệu bảo Yến Yến cũng nhéo thử.
Phó Yến Yến xoay đầu vờ như không nhìn thấy, nhưng tay lại không thành thật với qua chạm vào một cái, thật mềm mại, ú na ú nần, chạm vào thật thích.
Kim Tú Châu nói mấy câu với Lý Vân rồi đi. Đi xa rồi mà còn có thể nhìn thấy đằng sau Lý Vân ôm con đứng ở cửa nhìn theo.
Hạ Nham quay đầu lại nhìn, không nhịn được nói: “Cô Lý thật tốt, Tiểu Nam Tinh cũng thật đáng yêu, thật không biết vì lý do gì mà chú kia lại làm như vậy?”
Có thể là vì ngay từ nhỏ Kim Tú Châu đã dạy dỗ cậu sống phải có nguyên tắc, phải làm người quân tử, cho nên cậu không thể hiểu nổi vì sao chú kia không màng thể diện của cô Lý, không quan tâm tới những lời đồn đãi vớ vẩn mà nuôi người phụ nữ khác bên ngoài, mà giờ thì hay rồi, ly hôn thì không nói, nhưng cũng không cưới người phụ nữ kia, cũng không biết là chú ấy có tính toán gì?
Kim Tú Châu: “Hiện giờ cô Lý sống cũng khá tốt, chăm sóc tốt cho con trai, làm công việc mà cô ấy thích, ngoài ra không còn phiền não gì khác.”
Hạ Nham cảm thán nói: “Sau này con nhất định sẽ đối tốt với vợ tương lai của mình, giống như ba vậy, thương vợ thương con, người khác có tốt tới thế nào con cũng không nhìn nhiều thêm một lần.”
Kim Tú Châu mỉm cười, “Không hổ là đứa con do mẹ dạy dỗ, tính giác ngộ rất cao, gia đình hòa thuận vạn sự hưng.”
Hạ Nham kiêu ngạo ưỡn ngực, “Đó là đương nhiên.”
Chỉ có Phó Yến Yến lén bĩu môi, cũng chỉ có ở thế giới này ba mới tốt, đời trước ba cũng là người không dứt khoát.
Lục Lục nghe không hiểu mọi người đang nói gì, chỉ giục họ đi nhanh hơn chút.
Tám giờ rưỡi tới ga tàu hỏa, chín giờ lên trên tàu, hôm nay đường đi không vòng vèo, buổi chiều đến nơi lúc hai giờ, ga tàu hỏa rất đông người, nhưng không phải lần đầu tiên mọi người ra ngoài, nên cũng coi như quen thuộc, Kim Tú Châu nắm tay Phó Yến Yến, Hạ Nham bế Lục Lục.
Sau khi chen chúc xuống tàu, Kim Tú Châu dẫn ba con ngồi xe bus tới trung tâm thành phố, trước hết cần tìm nơi ở đã. Tới nhà khách quốc doanh đặt hai phòng, mỗi phòng có hai giường, Kim Tú Châu cùng hai con gái ở một phòng, Hạ Nham ở phòng còn lại.
Xong xuôi mọi việc đã hơn ba giờ chiều, bốn mẹ con thu xếp xong xuôi rồi tới nhà tắm công cộng gần đó tắm rửa, còn tiện thể giặt sạch quần áo, sau đó tới Tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa.
Hạ Nham còn muốn đi chơi, nhưng Kim Tú Châu không đồng ý, sợ lát nữa trời tối không an toàn, “Ngày mai chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi.”
“Vậy cũng được.”
Thật ra cậu muốn đi tìm Dương Anh Hùng là chính, Ngụy Ninh Thanh kể rằng Dương Anh Hùng nghe nói ở phía Nam có thể buôn bán, cho nên mới tới đây xem thử, định kiếm chút tiền làm học phí cho bản thân.
Đổi vị trí tự hỏi, nếu cậu là Dương Anh Hùng, nhất định sẽ tới khu phố náo nhiệt náo nhiệt nhất để bán hàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng cậu càng thêm kích động, đó là người anh em cùng lớn lên từ nhỏ với cậu.
Quả nhiên, ngày hôm sau ra ngoài, lúc bốn mẹ con đi dạo chợ đen, đi được một nửa thì nhìn thấy Dương Anh Hùng đang bán quần áo trong chợ, hai năm không gặp, Dương Anh Hùng đen hơn, cũng cao hơn, nhưng thay đổi không nhiều, chỉ liếc mắt nhìn qua là đã nhận ra.
Bên cạnh cậu ấy còn có một cậu nhóc, làn da cũng phơi nắng đen thui, nhưng rất lanh lợi, khi khách đến cầm quần áo xem là cái miệng nhỏ của cậu chàng y như bôi mật, khen người ta tới mức mát lòng mát dạ.
Mấy mẹ con Kim Tú Châu tới gần, hai anh em đầu còn chưa ngẩng đã rao: “Thích thì mau tới xem, xem không mất tiền, quần áo vừa rẻ vừa đẹp đây, không nơi nào có đây.”
Hạ Nham cười hì hì nói: “Có thể rẻ như nào, phải chăng là mua một tặng một?”
Có lẽ là chưa thấy người nào mặt dày vô sỉ thế này, hai anh em đồng thời ngẩng phắt đầu lên nhìn, Dương Siêu Anh còn chưa nhận ra, Dương Anh Hùng đã kích động nhảy qua sạp ôm chầm lấy Hạ Nham, “Sao cậu lại tới đây?”
Hạ Nham cũng kích động, cười ha ha xoa đầu thằng bạn, hai đứa ôm nhau đùa giỡn.
Nếu không phải Kim Tú Châu tới, e là cả hai còn đùa giỡn lâu, Dương Siêu Anh cũng đã nhận ra, chẳng buồn bán với buôn gì nữa, bịch bịch chạy đến trước mặt Lục Lục, vui vẻ cười, “Lục Lục ——”
Lục Lục tức giận nói: “Cái đồ ngốc nhà cậu, thế mà không nhận ra là tớ tới.”
Dương Siêu Anh gãi gãi đầu cười ha ha.
Dương Anh Hùng vẫn còn đang ôm vai Hạ Nham chào hỏi, “Cô, Yến Yến, Lục Lục ——”
Dương Siêu Anh cũng chào theo, “Cô ạ, chị Yến Yến, anh Hạ Nham——”
Hạ Nham duỗi tay xoa đầu cậu nhóc.
Kim Tú Châu nhìn dáng vẻ phóng khoáng của hai anh em, vô cùng vui mừng, “Hai đứa cứ bận việc của mình đi, bọn cô đi dạo chợ một lúc, lát nữa đi dạo xong rồi sẽ đến tìm hai đứa.”
“Vâng.”
Hạ Nham gặp được Dương Anh Hùng là không muốn đi đâu nữa, quyết định ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Anh Hùng, cùng cậu ấy bán quần áo.
Có điều Dương Anh Hùng không yên tâm, bảo em trai đi theo sau Kim Tú Châu, “Tai mắt nhanh nhẹn một tí, đừng để cô gặp phải tên móc túi.”
Sau đó giải thích với Hạ Nham, “Trong chợ đông người, thường xuyên sẽ có người trộm tiền.”
Mà Hạ Nham lại thấy chẳng hề gì, “Không sao đâu, mẹ mình giấu tiền trên người mình.”
Nói còn muốn chìa quần đùi ra cho thằng bạn xem, Kim Tú Châu cũng biết là có nhiều kẻ móc túi, cho nên trước khi đi cố ý may một cái túi nhỏ trên quần đùi của Hạ Nham, bỏ số tiền cần dùng vào đó, cô cảm thấy may túi đựng tiền trong quần mình khi lấy tiền ra không được văn nhã cho lắm, cho nên mới may ở quần Hạ Nham.
Dương Anh Hùng thấy, vẻ mặt hết sức chê bôi nhìn Hạ Nham, “Thôi ngay thôi ngay, tôi không muốn nhìn quần đùi của cậu.”
Hạ Nham nhận ra sự ghét bỏ trong lời thằng bạn, vươn tay kẹp cổ Dương Anh Hùng, uy h**p: “Ngứa đòn hả!”
Cả hai lại bắt đầu cười đùa.
Bốn người Kim Tú Châu dạo một vòng chợ đen, Dương Siêu Anh cho rằng đây là lần đầu tiên mấy mẹ con họ tới đây, còn giới thiệu tỉ mỉ cho họ, Lục Lục kiêu ngạo nhắc nhở cậu nhóc, “Năm kia mẹ đã dẫn tớ tới đây chơi rồi.”
Dương Siêu Anh oa một tiếng, “Thật sao? Lục Lục cậu thật hạnh phúc.”
Lục Lục cười ha ha, “Nhưng mà năm kia không náo nhiệt như bây giờ.”
Kim Tú Châu hỏi một câu, “Hai đứa các cháu lấy quần áo từ đâu ra bán vậy?”
“Hàng hóa nhập từ chỗ của cô Uông ạ, mấy người cô Uông muốn xây dựng nhà máy ở bên này nhưng chưa bắt đầu, cơ mà có một số xưởng may có hàng tồn, anh hai tìm bạn học vận chuyển sang đây, bạn anh ấy lo vận chuyển, chúng cháu bán, tiền lãi thì chia nhau, chúng cháu nhận được phần nhiều hơn, bởi vì ý tưởng là của anh hai, nguồn cung cấp cũng do anh ấy tìm được.”
“Như vậy à.”
Kim Tú Châu gật đầu khen, “Giỏi lắm giỏi lắm, rất có đầu óc kinh doanh.”
Nhắc đến anh trai, Dương Siêu Anh lập tức bật công tắc nói, thao thao bất tuyệt: “Đúng không ạ? Anh hai lợi hại nhất, vốn chúng cháu chỉ định kiếm đủ tiền học phí là được rồi, không ngờ rằng giờ đã kiếm được tiền sinh hoạt phí nửa năm rồi.”
Kim Tú Châu lại hỏi: “Anh trai định thu xếp thế nào cho cháu?”
Dương Siêu Anh nghe hỏi vậy, hớn hở trả lời: “Anh nói muốn dẫn cháu theo, học kỳ sau cháu sẽ chuyển sang đây học, anh sợ một mình cháu ở quê bị bắt nạt.”
Kim Tú Châu cười nói: “Thật tốt quá, hai anh em các cháu có thể ở bên nhau.”
Dương Siêu Anh gật đầu như trống bỏi, “Anh tốt nhất ạ.”
Thật ra cậu biết, lúc đầu anh hai cũng muốn thi vào trường quân đội giống anh Hạ Nham, nhưng anh ấy sợ mình vào trường quân đội rồi sẽ không thể nào chăm sóc cho cậu được nữa, nên mới đổi thành trường Đại học Công Nghiệp.
Từ nhỏ đến lớn, anh hai là người đối xử tốt nhất với cậu. Cho nên khi có người nói với cậu, cậu còn có mẹ ruột, cậu cũng không nghĩ gì khác, cậu chỉ muốn được ở cạnh anh trai.
Dạo xong một vòng chợ đen, khi mấy người Kim Tú Châu quay trở lại, phát hiện quầy hàng của Dương Anh Hùng chỉ còn lèo tèo vài bộ quần áo, Dương Anh Hùng đứng một bên thu tiền, Hạ Nham đứng quầy rao hàng. Hạ Nham vừa cao ráo vừa đẹp trai sáng sủa, chỉ cần người là đi ngang qua có giới tính nữ, tức thì cậu gọi chị gái, em gái ngọt xớt, ngay cả mấy thím bốn năm chục tuổi, cậu cũng có thể gọi mà không ngượng mồm, còn gọi người ta gì mà người đẹp ơi, anh đẹp trai ời.
So với giọng địa phương sứt sẹo của hai anh em Dương Anh Hùng, Hạ Nham nói rõ ràng mạch lạch hơn nhiều.
Mấy mẹ con Kim Tú Châu cũng không sốt ruột, chờ khi bán hết sạch hàng rồi, tất cả mới cùng đi.
Dương Anh Hùng rất quen thuộc khu này, dẫn mọi người tới một ngõ nhỏ gần đó ăn trưa.
Đây là một căn nhà, ở cửa có treo một tấm biển hiệu đơn giản, viết là Quán cơm Nhà họ Lưu, sau khi vào trong thì nhìn thấy trong sân có bày mấy cái bàn, còn không ít khách đang ăn cơm.
Dương Anh Hùng đi gọi món ăn, Hạ Nham đi theo sau, lúc về trong tay cả hai còn cầm theo mấy trái dừa.
Dương Anh Hùng đều gọi món ăn đặc sắc của địa phương, cậu còn nói với Kim Tú Châu nói: “Món ăn của quán này vừa ngon vừa rẻ, rẻ hơn ăn ở Tiệm cơm quốc doanh rất nhiều, người bán hàng bên cạnh giới thiệu cho chúng cháu, cháu với em trai có tới ăn hai lần.”
Hạ Nham hỏi cậu, “Khi nào trường cậu khai giảng?”
“Mồng một tháng chín.”
“Vậy em trai cậu thì sao?”
“Mình không định ở ký túc xá trong trường, tính là sẽ thuê một phòng ở gần trường, lúc rảnh rỗi còn có thể kiếm thêm ít tiền, em trai còn có thể sống chung với mình.”
Hạ Nham nghe xong có phần thương cho cậu ấy, “Cậu vào đại học, ba cậu không đưa cho cậu đồng nào sao?”
Dương Anh Hùng lắc đầu, nhưng trên mặt lại không nhìn ra có chút không vui nào, từ lâu rồi cậu đã chẳng còn chút hy vọng gì về Dương Diệu.
Có điều Dương Siêu Anh lại cả giận nói: “Ông ấy không nỡ tiêu tiền cho bọn em. Tiền của ông ấy đều tiêu hết cho vợ con ông ấy rồi, trước khi bọn em đi có về nhà một chuyến, nhưng vợ con ông ấy không cho bọn em vào nhà.”
Dương Anh Hùng nghe xong cũng không nói gì.
Phó Yến Yến nhìn Dương Siêu Anh, cô bé không nhớ rõ đứa con đời trước của Dương Diệu và Triệu Vận có phải cậu bé Dương Siêu Anh trước mắt này hay không, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật sự thần kỳ, đời trước Dương Anh Hùng đã sớm bỏ nhà đi, còn mang theo đủ loại tiếng xấu, thế cho nên dù sau này có công thành danh toại cũng có người nhắc đến những tội danh không rõ có thật hay không, còn đời này bên cạnh anh ấy lại có thêm một người em trai anh ấy vô cùng yêu thương.
Hai anh em vừa học tập vừa ra sức làm việc, còn làm chỗ dựa cho đối phương, cuộc sống tuy khó khăn nhưng lại ngập tràn hy vọng.
Nhưng làm cho cô bé cảm thấy thần kỳ hơn là hiện giờ đi trên con đường quen thuộc ở khu chợ đen đó, cô bé lại không hề cảm thấy khổ sở và uất ức, cô bé chỉ giống như một người ngoài cuộc nhìn hết thảy trước mắt, thậm chí còn xuyên qua đám người mơ hồ nhìn thấy thiếu nữ ngây thơ nỗ lực đó.
Có lẽ, lúc này đây cô bé đã thật sự bình thường trở lại.