Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 86

Ở đây chơi hai ngày, cả hai ngày Hạ Nham đều dẫn em gái tới giúp hai anh em Dương Anh Hùng. Kim Tú Châu còn đi một chuyến tới nhà kho nhỏ hiện giờ hai anh em ở tạm, rất nhỏ rất xập xệ, nhưng hàng hóa bên trong đều được sắp xếp rất gọn hàng, còn được bọc kín trong mấy lớp túi, sợ gặp phải ngày mưa bị dột.

Tuy rằng hai anh em bán quần áo, nhưng quần áo trên người cả hai lại chỉ có hai bộ. Bộ quần áo được treo trong phòng kia tuy sạch sẽ nhưng đã sờn cả, trong phòng còn có một cái bàn thiếu chân, trên bàn có sách và vở bài tập, có thể thấy rằng tuy rất bận, nhưng hai anh em đều không bỏ bê việc học.

Kim Tú Châu dọn dẹp lại căn phòng một lượt, còn mua thêm cho hai anh em một số đồ dùng sinh hoạt, chập tối khi bọn trẻ về, Kim Tú Châu đang xào nấu trong bếp, cô dùng cái chậu sắt thay nồi để nấu cơm.

Cơm còn chưa chín, bọn trẻ vừa về tới nhà đã cười cười nói nói, sau đó ra thùng nước ngoài cửa rửa tay rửa mặt.

Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, không có ghế, nên phải đứng quanh cửa ăn, nhưng ai cũng thấy vui vẻ. Người ở phòng trọ bên cạnh đã về, còn ra chào hỏi Dương Anh Hùng mấy câu.

Dương Anh Hùng nói trọ ở chỗ này đều là người từ tỉnh ngoài tới đây kiếm sống, vì tiết kiệm tiền mới thuê trọ ở đây.

Kim Tú Châu nhìn một vòng chung quanh, sau đó nói với Dương Anh Hùng, “Sau này có cơ hội hãy mua cho mình một căn nhà, tiền có thể từ từ kiếm được, nhưng cũng phải biết đối tốt với chính mình một chút.”

Dương Anh Hùng nghe thì ngẩn người, nhưng sau đó vẫn gật đầu.

Trước nay cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mua cho mình một căn nhà, cậu mới chỉ nghĩ tới chuyện mình có thể tốt nghiệp đại học, sau đó kiếm tiền để em trai có thể vào đại học là đủ rồi, chuyện sau này, cậu chưa từng nghĩ xa xôi như vậy.

Nhưng cô Kim lại nói với cậu rằng phải biết đối tốt với chính mình một chút, nên mua một căn nhà… Cậu nhìn căn phòng trọ xập xệ mình đang ở, đột nhiên cảm thấy nếu có một căn nhà thì quả thật rất tốt.

Dù sao cũng không thể để em trai đi theo mình không có chỗ ở cố định.

Cơm nước xong xuôi, cả nhà Hạ Nham ra về, trước khi đi Hạ Nham còn ôm lấy Dương Anh Hùng, “Sáng mai mình về rồi, mẹ mình muốn tranh thủ dẫn mình về quê một chuyến, để mình đi tảo mộ cha, đến khai giảng sẽ tới tìm cậu.”

Dương Anh Hùng cười ôm lại Hạ Nham, sau đó nện mấy cái vào ngực thằng bạn, “Vừa hay lúc ấy Ngụy Ninh Thanh cũng tới, ba chúng ta tụ họp một lần.”

Hạ Nham cũng cười, “Được.”

Lần này tạm biệt không giống trước kia, mấy năm tiếp theo ba người họ đều ở chung thành phố, muốn gặp đối phương lúc nào cũng được, nên cũng không thấy luyến tiếc bao nhiêu.

Nói được mấy câu là cả hai vẫy vẫy tay tạm biệt.

Buổi tối Dương Anh Hùng sờ thấy một trăm đồng và một ít phiếu cơm dưới gối đầu, tức thì không kịp phản ứng, Dương Siêu Anh cũng sửng sốt một chút, “Sao dưới gối của chúng ta lại có tiền?”

Dương Anh Hùng bóp chặt tờ tiền im lặng một hồi lâu sau mới nói: “Chắc là cô Kim cho chúng ta.”

Dương Siêu Anh cắn cắn môi, sau đó cảm động nói: “Cô ấy thật tốt, còn tốt hơn cả ba.”

Hai anh em sang đây, ba chẳng cho lấy một xu một hào, còn dặn hai anh em phải viết nhiều thư về nhà.

Viết cái con khỉ khô á!

Dương Anh Hùng ừ một tiếng, cậu đã nói với cô là hiện giờ mình kiếm đủ tiền cho hai anh em tiêu, nhưng cô vẫn lén để lại tiền.

Từ nhỏ đến lớn, Dương Anh Hùng không cảm nhận được tình thương từ phía người nhà, nhưng lại cảm nhận được tình thương của mẹ trên người Kim Tú Châu, Hạ Nham cũng giống như anh trai chăm sóc cho cậu.

Bởi vì chưa bao giờ được yêu thương, cho nên khi có người thật lòng đối tốt với mình, cậu có thể cảm nhận được. Dương Anh Hùng chưa bao giờ oán giận cuộc sống này quá khó khăn, mỗi lần cảm thấy không chịu nổi nữa rồi, lại nhớ tới Hạ Nham, nhớ tới tình yêu thương của cô Kim với cậu, cậu lại cảm thấy không có gì là không thể vượt qua được cả. Trong lòng cậu đã lặng lẽ thề, khi nào trưởng thành nhất định sẽ phải báo đáp ân tình của cô Kim, trước khi báo đáp không thể nào ngã xuống được.

Hiện giờ quay đầu nhìn lại, hết thảy khó khăn cũng sắp qua rồi.

Nghĩ đến đây, Dương Anh Hùng xốc chăn lên, nhảy xuống đất cạy ra một viên gạch, sau đó lấy hộp sắt bên trong ra. Mở hộp ra bên trong còn được gói bởi hai tầng giấy dầu, bên trong đựng rất nhiều rất nhiều tiền lẻ.

Tuy rằng đã biết rõ là bên trong có bao nhiêu, nhưng cậu vẫn không nhịn được đếm lại một lần, Dương Siêu Anh đứng bên nhìn thấy, cũng ngoan ngoãn xán lại đếm giúp.

Hai anh em cầm tiền trong tay, trong lòng đều vô cùng vui vẻ.

Dương Siêu Anh kích động nói nhỏ: “Tháng này chúng ta kiếm được tám trăm đồng rồi nhỉ?”

Sau đó lại vui vẻ nói: “Nhiều hơn tháng trước, chúng ta chi tiêu tiết kiệm một chút, bốn năm kế tiếp sẽ không cần lo lắng về sinh hoạt phí nữa rồi.”

Bốn năm sau, anh sẽ có việc làm, đến lúc đó cuộc sống sẽ không khó khăn như bây giờ nữa.

Dương Anh Hùng nghĩ ngợi một lát nói: “Anh cảm thấy hôm nay cô nói rất đúng, sinh hoạt phí chúng ta có thể từ từ kiếm, quan trọng nhất là phải mua được căn nhà để ở, có nhà ở, chúng ta sẽ có gia đình.”

Dương Siêu Anh kinh ngạc, “Anh định mua nhà ạ?”

Cậu nhóc cũng giống anh, trước nay đều không nghĩ tới chuyện mua nhà, trong lòng cậu nhóc vẫn luôn cho rằng ở đâu có anh trai thì ở đó là nhà, mà giờ nghe thấy chuyện anh trai muốn mua nhà, trong lòng cũng có phần kích động, cậu nhóc cũng muốn có một gia đình thuộc về mình.

Dương Anh Hùng không phải là người do dự, không cần nghĩ nữa đã nói ngay: “Mua, chờ cuối tháng sau xem đã kiếm được bao nhiêu tiền, trừ đi tiền sinh hoạt phí và học phí, nếu không tốn nhiều tiền quá sẽ mua, nhà ở đây cũng không quá đắt, đến lúc đó chúng ta sẽ chuyển hộ khẩu sang đây, sau này cũng ở lại thành phố này, nghỉ đông và nghỉ hè chúng ta có thể ra ngoài kiếm tiền.”

Tiền có thể từ từ kiếm, nhưng nhà thì cần thiết phải có.

Hơn nữa Dương Anh Hùng có cảm giác, nơi đây sau này sẽ rất phồn hoa, mua nhà ở thành phố này sẽ không hối hận.

Từ trước đến nay Dương Siêu Anh đều nghe theo anh trai, không cần suy nghĩ đã đồng ý, “Thật tốt quá, chúng ta sẽ có nhà.”

Khi hai anh em nằm xuống ngủ, nằm đã hồi lâu mà không ngủ được, tưởng tượng sắp tới sẽ có căn nhà thuộc về mình, hai anh em đều rất hưng phấn.

Lớn như vậy, cả hai anh em đều không có một ngôi nhà thật sự thuộc về mình.

Dương Siêu Anh thì thào nói: “Anh ơi, em muốn có một phòng riêng.”

Dương Anh Hùng cười, ừ một tiếng, sau đó nói: “Đến lúc đó sẽ mua cho em một cái giường lớn, trên giường có thể đặt rất nhiều món đồ chơi, trên tường cũng treo bức tranh đẹp, còn có bàn học mới và tủ, còn có cửa sổ bằng kính nữa…”

Những thứ này cậu đều từng nhìn thấy trong phòng Hạ Nham, cậu cũng sẽ trang trí như vậy cho phòng em trai.

Dương Siêu Anh nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, “Anh ơi, anh thật tốt, em thích anh nhất, em muốn sống bên anh cả đời.”

“Sau này không kết hôn à?”

“Kết hôn cũng muốn sống cùng anh.”

Dương Anh Hùng trêu em trai, “Bao tuổi rồi mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn?”

Dương Siêu Anh tức phồng cả má, “Anh, sao anh có thể thế này?”

Dương Anh Hùng bật cười thành tiếng, trong lòng cậu cũng nghĩ vậy, cậu cũng cảm thấy có em trai thật tốt.

Cậu đã từng không thể nào thích nổi dì Triệu Vận, nhưng hiện giờ mỗi khi hồi tưởng lại, đều vô cùng cảm kích dì ấy đã sinh cho cậu một cậu em trai tốt như vậy. Em trai cảm thấy cậu là chỗ dựa của em ấy, nhưng đối với cậu mà nói, em trai cũng chỗ dựa của cậu.

——

Sáng sớm hôm sau, Kim Tú Châu dẫn theo ba con đi tỉnh J, quê của Hạ Nham ở tỉnh đó, từ đây qua đó cũng không xa lắm, ngồi tàu hỏa mất chừng hai ngày một đêm, giữa đường còn phải đổi tàu một lần.

Tới tỉnh J, sau đó tới tỉnh lị, bốn mẹ con lại đổi sang xe khách tới thành phố, sau đó lại bắt chuyến xe từ nội thành xuống dưới huyện.

Hạ Nham gần như không còn ấn tượng gì về quê quán của mình, nhìn cảnh vật chung quanh, hoàn toàn cảm thấy xa lạ.

Quê cậu còn ở đội sản xuất xa nhất, từ đây tới đó còn phải đi bộ mất một giờ nữa. Hạ Nham có hơi áy náy, cảm thấy mẹ và em gái phải chịu khổ rồi.

Kim Tú Châu lại chẳng hề thấy vậy, còn thảo luận với Hạ Nham, “Sự phát triển của các địa phương quả là khác biệt rất lớn.”

Hạ Nham nói: “Con có nghe nói, ở nước ngoài còn phát triển hơn nhiều, nhưng cũng chẳng hề gì, sau này chắc chắn nước ta có thể đuổi kịp họ.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Ừ, ba con cũng nói như vậy, nói không chừng sau này đường xá ở đây cũng sẽ được trải xi măng giống như trong thành phố vậy, xe cộ cũng nhiều hơn, hiện giờ chúng ta cứ ngắm cảnh đi, có khi sau này không còn được thấy nữa đâu.”

Hạ Nham biết mẹ đang an ủi mình, mẹ vẫn luôn như vậy, có thể vô cùng nhạy bén nhận thấy tâm tư của mấy anh em, sau đó lại dùng một cách thức rất dịu dàng khuyên nhủ họ.

Lục Lục còn hỏi theo một câu, “Sẽ có nhiều những ô tô như này ạ?”

Kim Tú Châu nói: “Có lẽ thế.”

Lục Lục kinh ngạc hô, “Oa ——”

Phó Yến Yến không nhịn được nói: “Nước chúng ta mới thành lập không lâu, có thể phát triển như thế này đã không dễ dàng, bây giờ lại có chính sách mở cửa, sau này chắc chắn sẽ phát triển càng ngày càng nhanh, mọi người cứ chờ xem, sự thay đổi trong tương lai sẽ còn nhiều hơn những gì mọi người vừa nói.”

Hạ Nham từ trước đến nay đều hết sức tin tưởng những gì em gái nói, “Có thể có thay đổi lớn đến nhường nào?”

Phó Yến Yến nghiêng nghiêng đầu, “Em đoán có lẽ mỗi nhà đều có tivi, ô tô, đều được ở trong những căn phòng lớn sáng sủa sạch sẽ, trên đường phố sẽ có rất nhiều cửa hàng, ăn uống vui chơi, cái gì cần cũng sẽ có.”

“Thật hay giả? Tốt như vậy sao?”

Phó Yến Yến hừ một tiếng, “Chắc chắn là còn tốt hơn em nói.”

“Vậy phải đợi bao lâu?”

“Sẽ không lâu lắm, dù sao đời này anh chắc chắn có thể nhìn thấy.”

Hạ Nham ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng cũng thấy chờ mong.

Mấy mẹ con vừa đi vừa trò chuyện, nửa đường còn gặp được một chiếc xe lừa, bốn mẹ con quyết định chi hai hào ngồi xe lừa, khi tới đội sản xuất quê Hạ Nham, cậu mới loáng thoáng nhớ ra một chút.

Hạ Nham đột nhiên chỉ vào một căn nhà cũ, nói: “Kia hình như là nhà bà nội con hồi trước.”

Kim Tú Châu và Phó Yến Yến cùng nhìn sang, căn nhà đã sụp xuống một nửa, vừa nhìn đã biết là rất lâu rồi không có ai ở.

Hạ Nham lại nói: “Nhà con ở phía sau, giờ có khi vẫn là nhà chú thím ở.”

Khi nói tới đây, cậu nhìn về phía Kim Tú Châu.

Tuy rằng đã trưởng thành, nhưng ở trước mặt Kim Tú Châu, cậu vẫn giống như khi còn nhỏ, làm gì cũng phải chờ mẹ quyết định.

“Đi tìm người hỏi thăm trước đã, xem mộ bia của cha con được đặt ở đâu?”

Hạ Nham vâng một tiếng, sau đó đi thẳng vào nhà ở ngay đầu thôn tìm người, hiện giờ đã là giữa buổi sáng, người trong đội sản xuất đều ra đồng làm việc, trong nhà chỉ có một ông lão đang ngồi đan lồng tre.

Nhìn thấy mấy người họ vào cổng, ông cụ có phần tò mò nhìn sang, “Mọi người tới tìm ai?”

Ông cụ nói phương ngữ nơi này, nhưng Hạ Nham nghe hiểu ngay, cậu dùng tiếng phổ thông nói: “Chào ông ạ, cháu là Hạ Nham là con trai của Hạ Vệ Quốc, cháu muốn hỏi thăm một chút, ông có biết mộ bia của cha cháu được đặt ở đâu không? Cháu muốn tới tế bái.”

Ông cụ đột nhiên nghe thấy tên Hạ Vệ Quốc còn chưa mường tượng ra, nhưng ngay sau đó đã nhớ ra, “Cháu là con trai của Thạch Đầu hả? Ôi chao, đã lớn như vậy rồi à?”

Ông cụ bỏ chiếc lồng đang đan dở trong tay xuống, vội vàng kích động chạy ra, khi tới trước mặt Hạ Nham thì đột nhiên dừng lại, nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới, “Trưởng thành thật rồi, cũng cao quá rồi, còn cao hơn hẳn cha cháu, lúc trẻ cha cháu vừa gầy lại vừa thấp, về sau tham gia quân ngũ được ăn no vóc dáng mới thay đổi hẳn ra, nhưng quả thực rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt và cái miệng này, quả thực y xì đúc như cha cháu.”

Hạ Nham vẫn đứng nguyên tại chỗ ngây cười ngô, “Thật sao ạ?”

Đôi mắt ông cụ đã đỏ hoe, “Cháu à, mấy năm nay cháu sống thế nào? Dạo đó khi cháu được đồng đội của cha cháu dẫn đi, chúng ta đều thấy mừng thay cho cháu đấy.”

Hạ Nham: “Tốt lắm ạ, ba mẹ đối xử với cháu rất tốt, đây là mẹ và em gái cháu.”

Kim Tú Châu tiến lên một bước, “Chào ông ạ, Hạ Nham nhà chúng cháu đã trưởng thành rồi, cho nên muốn tới đây thăm mộ ba thằng bé một lần ạ.”

Ông cụ khẽ dụi mắt, “Tốt, tốt lắm, nên trở về thăm một lần.”

Xong còn vội vàng nói: “Ông đưa các cháu qua đó, đường đi có hơi xa đấy.”

Hạ Nham nhìn cái lồng tre bị quăng xuống đất, “Vậy phiền ông rồi ạ.”

“Không phiền không phiền gì, nhìn thấy cháu trở về, ông thấy vui lắm, khi còn nhỏ ông còn từng bế cháu đấy.”

Ông cụ dẫn mấy mẹ con ra cửa, trước khi đi còn đóng cổng lại, tiếp tục nói: “Chú thím cháu đúng là không phải người, khi đó cháu mới có bao nhiêu tuổi đâu, ngày mùa đông còn bắt cháu ngủ bên ngoài, nếu không phải có người phát hiện ra, chỉ sợ là chết rét mất rồi. Hai vợ chồng nhà đấy đúng là táng tận lương tâm, người ta đã chửi thẳng mặt thế mà vẫn mặt trơ trán bóng chẳng sửa đổi gì, lại thêm bà nội cháu nữa, vậy mà lại che chở cho lũ chúng nó.”

Hạ Nham nghe xong cũng chẳng nói gì, nhưng chuyện ông cụ kể, kỳ thật cậu cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rằng trước khi gặp được ba hình như phải sống một thời gian rất khổ, nhưng hiện giờ những ký ức tuổi thơ phần nhiều đều là hạnh phúc, cậu không cảm thấy mình có gì đáng thương cả.

“Mấy năm trước bà nội cháu đã mất rồi, bà cụ bệnh nằm liệt giường, chú thím cháu còn chẳng cho bà cụ ăn uống, đương yên đương lành mà bị chết đói đấy, thực sự là tạo nghiệp.”

Hạ Nham ngắt lời ông cụ, “Ông ơi, cha ruột cháu là người thế nào ạ?”

“Cha ruột cháu ấy à? Đúng rồi, giờ cháu có một người ba khác, thảo nào ông thấy gọi cứ nghe kỳ kỳ.”

Hạ Nham cười.

“Cha ruột cháu là người rất tốt, từ nhỏ đã hiểu chuyện rồi, khi còn nhỏ đã biết giúp đỡ việc nhà, nấu cơm giặt đồ gì đó điều biết làm, sau lớn hơn một chút đã biết ra ngoài đồng làm việc, còn là thành viên trong đội thiếu niên tiêu biểu của đội sản xuất đấy.”

“Thằng bé đó ấy mà, cũng to gan lắm, mới mười mấy tuổi đã dẫn theo đám trẻ khác lên núi đi săn, thế mà bọn chúng lại săn được đấy, thằng con nhà ông còn mang về được hai con thỏ hoang…”

Hạ Nham lặng lẽ nghe, người cha trong lời kể của ông cụ là một mặt mà cậu chưa từng biết đến, khuôn mặt chỉ còn mơ hồ trong ấn tượng của cậu theo lời miêu tả của ông cụ dần dần hiện lên sinh động.

Cậu tưởng tượng, trước kia cha ruột cậu cũng là người hoạt bát, có tính trẻ con, cũng sẽ kích động ham chơi.

Ông cụ dẫn họ đi ra sau núi, khi đi ngang qua nhà cũ của Hạ Nham, còn hỏi Hạ Nham có nhớ hay không.

Hạ Nham gật đầu, “Cháu nhớ trước kia ngoài cửa còn có một cây đào.”

“Đúng vậy, thím cháu thấy lũ trẻ trong thôn vặt trộm, tức giận nên cưa đổ cái cây rồi.”

Hạ Nham không nói gì, không thể hiểu nổi hành động này, trẻ con thì có thể ăn được bao nhiêu?

Khi đi qua cổng nhà, Hạ Nham nhìn thoáng qua rồi đi tiếp, nơi này đã không còn là nhà cậu nữa, không có gì phải lưu luyến cả.

Mọi người lại tiếp tục đi theo ông cụ, đi rất lâu sau, mới thấy bia mộ của ba Hạ Nham được đặt trên đỉnh núi, cỏ dại xung quanh ngôi mộ có dấu vết vừa được dọn sạch.

Ông cụ giải thích: “Nếu người dân trong thôn đi qua đây, thông thường thì sẽ sửa sang ngôi mộ một chút, Thạch Đầu là anh hùng của thôn chúng ta, mọi người đều kính nể cậu ấy.”

Hạ Nham nhìn dòng chữ trên mộ bia, đôi mắt dần dần đỏ hoe, vốn tưởng rằng tình cảm của cậu với cha ruột mình không sâu, thế nhưng vào giờ khắc này, cậu đột nhiên cảm thấy muốn khóc.

Cậu bước đến quỳ xuống trước mộ bia, v**t v* tên người viết trên đó, đau đớn nói: “Ba ơi, con tới thăm ba này. Ba ơi, ba còn nhận ra con không? Con là con trai Hạ Nham của ba đây.”

“Năm nay con thi đậu đại học, đậu vào trường quân đội, sau này con cũng là quân nhân.”

“Ba ơi, hiện giờ ba mẹ đối xử với con rất tốt. Đã rất nhiều, rất nhiều lần con nghĩ, vì sao con không phải là con ruột của họ? Có phải con như vậy là bất hiếu lắm không? Nhưng ba đừng đau lòng, con cũng vô cùng yêu ba, ba cũng là người cha vô cùng tốt, con không hề hối hận đã trở thành con trai ba…”

Khi Hạ Nham nói, Kim Tú Châu lấy trong túi ra điểm tâm và tiền giấy buổi sáng đã mua trên huyện, sau đó nói nhỏ với Hạ Nham: “Đốt chút tiền cho cha con đi.”

“Vâng.”

Kim Tú Châu lại bảo hai con gái cũng cùng quỳ xuống, dập đầu ba cái trước chú.

Phó Yến Yến và Lục Lục làm theo.

Ông cụ đứng sau vui mừng nhìn, nghe thấy Hạ Nham nói, không khỏi kinh ngạc hỏi Kim Tú Châu, “Thằng bé thi đậu đại học rồi à?”

Kim Tú Châu cười nói: “Vâng, thằng bé chăm chỉ lắm ạ. “

Ông cụ gật đầu liên tục, “Thật tốt, thật tốt quá, các cháu vất vả rồi.”

“Không vất vả, thằng bé là con của chúng cháu, chúng cháu thật may mắn khi có thằng bé.”

Trong lúc nhất thời ông cụ cũng không biết phải nói gì, ông nhìn Kim Tú Châu, lại nhìn sang Hạ Nham gần đó, người khác nói những lời này có lẽ ông ấy chẳng mấy tin tưởng, nhưng người phụ nữ trước mắt này nói, ông ấy hết sức tin tưởng.

Dù gì cũng đã sống nhiều năm như vậy, thằng bé Hạ Nham này có sống tốt không, ông cụ liếc mắt một cái là đã nhìn ra.

Lúc quay về, dường như Hạ Nham đã buông bỏ được tâm sự chất chứa trong lòng, vui vẻ đi theo bên cạnh Kim Tú Châu ríu rít chuyện trò, rằng vừa rồi cậu đã nói những gì với ba, còn bảo lần sau cậu muốn dẫn cả Dương Anh Hùng và Ngụy Ninh Thanh cùng tới đây, lúc nãy cậu cũng nhắc tới bọn họ với ba…

Kim Tú Châu liên tục đồng ý với cậu, Lục Lục đi cạnh cũng chen lời, “Em cũng muốn đi.”

“Đi đi, đều đi cả.”

Khi đi ngang qua nhà chú Hạ Nham, bọn họ thấy trong nhà có người, Hạ Nham nhìn lướt qua, trong sân có một người phụ nữ ngồi xổm ngoài cửa nhặt rau, người đàn ông cả người đầy bùn đất, đang múc nước ở giếng rửa chân.

Hai đứa con cũng ở nhà, một đứa đang ngồi ở bậu cửa làm bài tập, một đứa đang cho gà ăn. Mấy người trong sân cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt có phần dò xét.

Người đàn ông còn chủ động chào hỏi, “Ông Lưu, đây là ai thế?”

Ông cụ Lưu đi cạnh Hạ Nham trả lời kiểu mập mờ: “Đây là họ hàng nhà anh đấy*!”

*Có thể tiếng lóng là một câu chởi, mình không hiểu đoạn này.

Người đàn ông mặt mũi tối sầm, “Hỏi vậy có gì đâu mà mắng lại chứ.”

Ông cụ Lưu hứ một tiếng, còn tiễn mấy mẹ con Kim Tú Châu tới tận cổng đội sản xuất, trước khi đi, ông còn dặn dò Hạ Nham, “Cháu có muốn đi thăm mẹ cháu thì hãy lén gặp thôi, đừng để người khác phát hiện, người mà mẹ cháu tái hôn, không phải là hạng tốt lành gì.”

Hạ Nham vâng một tiếng.

Ông Lưu chờ mấy mẹ con đi khuất rồi mới về nhà, sau khi về tới nhà rồi càng nghĩ càng thấy khó chịu, mãi cho đến ăn cơm tối xong rồi, ông vẫn thấy không nhịn nổi, mới chạy đến cửa nhà chú hai Hạ cố ý lớn tiếng nói vài câu, nói hôm nay Hạ Nham về thăm, giờ thằng bé rất có tiền đồ, đã thi đậu một trường đại học vô cùng xuất sắc.

Nghe thấy tiếng, rất nhiều người tò mò chạy ra xem, còn có người hỏi: “Thằng bé đó về thăm quê à?”

“Đúng thế đấy, hôm nay tôi dẫn thằng bé đi viếng mộ ba nó đấy, đi ngang qua nhà chú hai Hạ, chú ấy còn hỏi tôi là ai? Tôi nói là họ hàng nhà anh ta, anh ta còn nói tôi mắng anh ta, bà nói xem có buồn cười hay không?”

Chú hai Hạ cảm thấy không buồn cười, nhưng hàng xóm láng giềng đều cảm thấy buồn cười, “Họ hàng nhà mình mà không nhận ra sao.”

“Chuyện này cũng không trách anh ta được, cháu trai lớn của anh ta giờ vừa cao ráo vừa đẹp trai, trông giống y như người thành phố vậy đó, chắc chắn là anh không nhận ra đâu…”

Bên ngoài vừa nói vừa cười, bên trong nhà cả bốn người đều không nói không rằng, chú hai Hạ xụ mặt, sắc mặt vợ anh ta cũng khó coi, chỉ có hai đứa con vẫn ăn cơm ngon lành, nhưng nghe thấy mấy câu sau, trong lòng đứa lớn cũng thấy giận, “Hạ Nham thi đậu đại học rồi?”

Đúng lúc chú hai Hạ giận sôi máu, hung dữ nói: “Mày quan tâm nó thi đậu hay không đậu đại học làm cái quái gì? Dù gì thì đời này mày cũng chỉ có thể bán mặt cho đất bán lưng cho trời thôi.”

Đứa con lớn nghe thấy vậy, cắn chặt môi, quăng thẳng đôi đũa xuống rồi bỏ đi.

Chú hai Hạ còn cáu hơn, “Mày đứng lại cho ông.”

Chỉ có đứa nhỏ vẫn ăn uống ngon lành.

Vợ ông ta không nhìn nổi nữa mắng: “Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, mày là heo đầu thai đấy à?”

Đứa nhỏ bĩu môi, bưng bát cơm đi ra ngoài, trước khi đi còn buông một câu, “Có cha mẹ như hai người thật xui xẻo.”

“Mày!”

Con trai đi cả rồi, chú hai Hạ bèn trút giận lên vợ, “Tất cả đều tại cô, nếu không phải hồi đó cô hành hạ thằng bé quá mức, cũng không đến nỗi nó được người ta đón đi rồi được ăn sung mặc sướng như thế.”

“Anh nói mà không biết xấu hổ à, rõ ràng anh làm chú nhưng bụng dạ hẹp hòi, nếu không phải anh đối xử tệ với thằng bé ngay từ đầu, làm sao tôi dám làm những việc đó, giờ lại đổ vạ hết cho tôi?”

……

Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, trong nhà cũng vô cùng náo nhiệt!

Bình Luận (0)
Comment