Hạ Nham đắn đo không biết có nên đi thăm mẹ ruột hay không.
Kim Tú Châu quyết đoán nói: “Đi thăm đi, nếu mẹ con sống không tốt, chúng ta gửi cho bà ấy chút tiền.”
Hạ Nham nghe xong cũng không vui cho lắm nói: “Làm sao phải đưa tiền cho bà ấy? Bà ấy có đối tốt với con đâu.”
Nhưng cậu vẫn nghe lời đi tới đội sản xuất số năm, sau khi đi được mấy bước, Phó Yến Yến nghe thấy cậu lẩm bẩm: “Mẹ con chỉ có một.”
Phó Yến Yến ngẩng đầu nhìn anh trai.
Hạ Nham đã tươi cười đuổi theo Kim Tú Châu đang đi đằng trước, vui vẻ thương lượng sắp tới mình sẽ đi buôn bán gì đó kiếm tiền.
Kim Tú Châu hỏi cậu muốn bán gì.
“Bán quần áo giống Dương Anh Hùng thôi ạ, mẹ, con sẽ đi bán hàng, Dương Anh Hùng nói có con ở đó, bán chạy hơn bình thường tới vài lần. Chờ khi nào con kiếm được tiền, con sẽ mua quần áo đẹp cho mẹ…”
Lục Lục nghe thấy, lập tức chen lên nói: “Em cũng muốn em cũng muốn, em muốn mua một đôi giày màu trắng.”
“Cỡ em mà đòi đi giày màu trắng cơ? Em đi một ngày là nó đen xì.”
“Còn lâu nhá, có anh đi mới đen ấy.”
“Em đi giày không chỉ đen xì, mà còn không chịu giặt, em là con nhóc lôi thôi.”
“Mẹ ơi, anh bắt nạt con…”
Từ đây đi đến đội sản xuất số năm mất chừng hai mươi phút, khi còn nhỏ cậu cảm thấy khoảng cách rất xa, hiện giờ thực sự đi mới phát hiện chẳng hề xa như thế. Hạ Nham tìm tới địa chỉ mà vừa rồi ông cụ Lưu đã chỉ đường. Ông cụ nói mẹ đẻ cậu gả tới nhà họ Giả ở đội sản xuất số năm. Khi mẹ cậu còn trẻ đã ở bên người kia, nhưng sau đó gia đình mẹ cậu chê nhà đối phương quá nghèo, mới gả con gái cho Hạ Vệ Quốc, sau khi Hạ Vệ Quốc hy sinh mẹ cậu lập tức đi tìm người kia, cũng vừa hay vợ đối phương qua đời vì khó sinh mấy năm trước.
Mà người đàn ông họ Giả kia cũng không phải người tốt gì, nghe nói cả gia đình đó đã tiêu xài hết toàn bộ số tiền mẹ Hạ Nham mang sang, còn ghét bỏ mẹ Hạ Nham chỉ sinh được con gái, hai vợ chồng thường xuyên cãi chửi nhau, sau thì còn động tay động chân, nhà bà ngoại cậu biết nhưng cũng chẳng can thiệp, vẫn trách mẹ cậu đem tiền cho người ngoài.
Khi nói tới đây, ông cụ Lưu còn ngậm ngùi, nói với Hạ Nham: “Mẹ cháu đúng là số khổ.”
Hạ Nham nghe ông cụ Lưu nói cũng mang máng nhớ lại, khi còn nhỏ đội sản xuất có tin đồn mẹ cậu có quan hệ nhập nhằng với người đàn ông khác, còn có người sau lưng mắng bà là hồ ly tinh, khi ấy cậu còn từng đánh nhau với người khác, có điều lúc ấy còn nhỏ quá, rất nhiều chuyện đã quên mất.
Ấn tượng duy nhất khắc sâu trong trí nhớ của cậu là khi người phụ nữ đó đi, bên cạnh bà ấy có một người đàn ông, bà nội túm chặt lấy cậu không cho cậu theo, còn mắng cậu là đồ con hoang.
Khi còn nhỏ Hạ Nham không hiểu, nhưng giờ đã dần hiểu rõ, có lẽ là trong lòng bà nội cảm thấy cậu không phải con ruột của ba.
Mấy mẹ con cứ đi theo đường ông cụ Lưu chỉ, khi tới đội sản xuất số năm, tìm tới nhà ở cổng có hai cây táo, vòng qua vòng lại mấy vòng, cuối cùng họ tìm được nhà đó ở phía Đông đội sản xuất.
Đây là một căn nhà hai gian được xây bằng gạch, so với những nhà khác trong đội sản xuất thì có vẻ khang trang hơn nhiều. Căn nhà cũng có sân, nhưng tường sân chỉ bao quanh một nửa, bức tường cũng chỉ cao tầm nửa người, đứng ngoài có thể nhìn rõ ràng mọi thứ trong sân.
Lúc này đương lúc giữa trưa, mọi người đều xong việc ngoài đồng rồi đều đã trở lại nhà, một người phụ nữ và một bà cụ đang ngồi xổm bên giếng nước rửa bát, hai người còn vừa làm vừa nói chuyện, nhìn thấy mấy mẹ con, đều tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Hạ Nham cứng đờ người, nhưng vẫn nhìn thẳng vào người phụ nữ, cố gắng nhận ra điểm gì đó từ gương mặt đối phương.
Nhưng nhìn một hồi lâu cũng không thấy có cảm giác quen thuộc.
Cuối cùng là bà cụ kia hỏi một câu, “Mọi người tìm ai vậy?”
Hạ Nham không nói gì, Kim Tú Châu cười trả lời, “Xin hỏi đây có phải là nhà Lưu Quốc Căn không ạ?”
Bà cụ nhíu mày, “Lưu Quốc Căn? Nhà chúng tôi không họ Lưu, các cháu tìm nhầm nhà rồi?”
Kim Tú Châu nghe không hiểu, quay đầu nhìn về phía con trai.
Hạ Nham thuần thục tiến lên một bước nói: “Nhầm nhà rồi ạ? Không phải đâu, rõ ràng là nhà chú cháu ở đây mà.”
“Chú của cháu ở đội sản xuất số mấy?”
“Hình như là đội ba ạ.”
“Vậy nhầm rồi, đây là đội sản xuất số năm.”
“Ôi, vậy đúng là nhầm rồi ạ.”
Hạ Nham nói xong thở dài, sau đó giơ tay quạt gió, “Nóng quá ạ, thím ơi, có thể cho cháu chén nước uống không ạ? Từ sáng tới giờ chúng cháu chưa được uống ngụm nước nào.”
Bà cụ thấy Hạ Nham nhìn mình tươi cười xán lạn, lại nhìn mấy mẹ con mặc quần áo sạch sẽ không có mụn vá, do dự một chớp mắt, sau đó gọi một tiếng vào phòng bên trong, “Vợ thằng cả, bưng ra đây một bát nước nào ——”
Gọi một tiếng, một hồi lâu sau không nghe thấy đáp lại, bà cụ lại dùng giọng có phần khó chịu gọi lại một lần nữa, “Chị đâu rồi? Chết dí ở xó nào thế? Bưng ra đây một bát nước nào.”
“Tới đây.”
Trong phòng truyền đến một tiếng trả lời, ngay sau đó một người phụ nữ gầy như que củi bưng một bát nước ra, sau lưng người phụ nữ là một cô bé, cỡ chừng sáu bảy tuổi, mái tóc của em rối bù, chỉ mặc một cái quần đùi, nửa người trên để trần.
Người phụ nữ đi gần tới chỗ bọn họ, khi tới gần mới thấy gương mặt đối phương hết sức già nua, trên mặt đầy nếp nhăn, tóc cũng bạc rất nhiều.
Nhưng cho dù như vậy, Hạ Nham chỉ nhìn lướt qua là đã nhận ra.
Cậu lặng lẽ nhận bát nước, đưa cho Kim Tú Châu trước, Kim Tú Châu cũng không khách sáo gì, uống hai ngụm, Hạ Nham lại đưa cho hai em gái.
Bà cụ đang ngồi bên giếng mắng: “Bảo chị bưng ra một bát là chỉ bưng đúng một bát? Sao lại có ngữ keo kiệt như thế? Có bát nước cũng tiếc?”
Người phụ nữ cúi đầu không nói năng gì.
Hạ Nham nhìn thấy, mím môi, nhận lấy bát nước em gái uống còn, uống một hơi cạn sạch. Kim Tú Châu cười nói với bà cụ: “Nước như vậy là đủ rồi ạ, thật sự cảm ơn mọi người.”
Bà cụ nhìn Kim Tú Châu, lập tức cười tươi như hoa, nhiệt tình nói: “Cứ uống thêm một bát nữa đi, nước cũng đâu có tốn tiền.”
“Không cần đâu ạ, cảm ơn mọi người.”
Hạ Nham nhìn người phụ nữ đối diện, dường như đối phương cũng nhận thấy có gì không đúng, ngẩng đầu lên nhìn, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt Hạ Nham, khi ánh mắt hai người giao nhau, không hiểu sao người phụ nữ có cảm giác quen thuộc.
Bà ấy nhíu nhíu mày, không rõ vì sao trong lòng lại thấy xúc động, muốn lại gần nhìn cẩn thận một chút.
Thế nhưng thiếu niên phía đối diện đã dời tầm mắt đi, bà ấy có phần sửng sốt, tức khắc cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, bốn người này, chỉ nhìn qua đã thấy là người thành phố, tới đây cũng vì đi thăm người thân thôi, sao có thể quen biết bà ấy được?
Hạ Nham trả lại cái bát cho người phụ nữ, sau đó nói với Kim Tú Châu: “Mẹ ơi, đi thôi.”
Kim Tú Châu nhìn con trai một cái, sau đó nói được, rồi quay đầu nói với người phụ nữ một câu, “Cảm ơn chị dâu.”
Bà ấy vội lắc đầu.
Kim Tú Châu lại nói với bà cụ và người phụ nữ ngồi gần đó: “Cũng cảm ơn thím và chị dâu ạ, mọi người thật là tốt bụng, chúc cho gia đình mọi người càng ngày càng tốt.”
“Tốt tốt, đều tốt cả.”
Kim Tú Châu mỉm cười, dẫn bọn trẻ đi khỏi.
Chờ đi xa rồi, Kim Tú Châu mới hỏi Hạ Nham, “Cứ như vậy mà đi sao?”
Hạ Nham vâng một tiếng, sau đó thở dài, “Cứ như vậy thôi ạ, không quấy rầy cuộc sống lẫn nhau mới tốt, chờ sau này con có công việc, lại đến thăm bà ấy.”
Hiện tại cậu không đủ năng lực, nhận cũng chỉ khiến ba mẹ thêm phiền phức, bà cụ kia vừa nhìn đã biết không phải người thiện lương gì, nếu biết thân phận của họ, chẳng biết lại tính giở trò gì.
Người phụ nữ đó sống không tốt, cũng do khi đó tự bản thân bà ấy lựa chọn, không thể trách được bất cứ ai, Hạ Nham cũng không cảm thấy làm như vậy có gì sai.
Cậu tới đây thăm một lần, cũng chỉ muốn chặt đứt đoạn niệm tưởng của chính mình, giờ đã gặp rồi, như vậy được rồi.
Bắt đầu từ ngày bà ấy bỏ lại cậu, hai người họ đã không còn quan hệ gì nữa cả.
Cậu có hai người ba, nhưng chỉ có một người mẹ, mẹ cậu là Kim Tú Châu, không có người khác.
Kim Tú Châu cũng không hỏi thêm nữa.
Người phụ nữ cầm cái bát quay vào bếp, vào trong bếp rồi cô bé mới nói nhỏ với mẹ: “Vừa rồi anh kia trông giống mẹ lắm.”
Người phụ nữ nghe thấy vậy, không khỏi mỉm cười, “Sao lại trông giống mẹ được?”
Chàng trai đó vừa cao lớn vừa anh tuấn, vóc dáng rắn rỏi, ăn mặc cũng đẹp, mà mình chỉ là người phụ nữ nông thôn, sao có thể trông giống mình được?
Huống chi bà ấy còn nghe thấy cậu ấy gọi người phụ nữ bên cạnh là mẹ, cô ấy trông thật trẻ, nếu không phải chính tai nghe thấy, bà ấy cũng không dám tin đó là người đã sinh ba đứa con, nhìn chỉ giống như mới ngoài hai mươi.
Quả nhiên người thành phố có khác.
Nhưng cô bé vẫn kiên trì nói: “Đúng là rất giống mà, cái mũi giống, lông mày giống, đôi mắt giống, khi cười lên cũng rất giống.”
Người phụ nữ vốn định nói, làm sao mà giống nhiều thế được, đó có phải anh trai con đâu.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt bà ấy cứng đờ, giờ bà ấy mới chợt nhận ra, tức thì gương mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Mình… còn có một đứa con trai.
Tính ra, tuổi cũng gần bằng chàng trai vừa rồi.
Khó trách, khó trách khi nhìn thấy, bà ấy đã cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, đúng vậy, tuy rằng thằng bé đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn có vài điểm giống hệt khi còn nhỏ.
Nếu nói là giống bà ấy thì cũng không phải, thằng bé giống Hạ Vệ Quốc nhiều hơn.
Người phụ nữ che miệng, đôi mắt dần dần đỏ lên.
Bà ấy không ngờ rằng, mình còn có thể nhìn thấy đứa bé kia, bà ấy cũng từng lén hỏi thăm, biết khi đó cuộc sống của thằng bé ở nhà chồng cũ không tốt, nhưng sau đó nghe nói đã được đồng đội của Hạ Vệ Quốc nhận nuôi, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại, không ngờ rằng hiện giờ lại đột nhiên tình cờ gặp được, nhưng cũng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, thằng bé cứ như vậy đi rồi.
Ngay cả một câu cũng chưa nói.
Nếu bảo chưa từng hối hận thì cũng không phải, khi đó nếu bà ấy bỏ đi, không bỏ lại đứa bé kia, có lẽ mọi chuyện đã không như bây giờ.
Bà ấy nhớ tới chàng trai ấy gọi người phụ nữ kia là mẹ hết sức tự nhiên, quan hệ giữa hai người họ hẳn là rất tốt nhỉ?
Nghĩ đến đây, người phụ nữ không ngăn được dòng nước mắt, bà ấy bịt chặt miệng lại, sợ phát ra âm thanh làm mấy người bên ngoài nghe thấy.
Lúc trở về, mấy mẹ con lại rất may mắn gặp được một chiếc xe lừa, ngồi xe lừa tới huyện thành, sau đó lại bắt xe lên thành phố, ở lại đó một đêm rồi mới về nhà.
Bốn mẹ con vốn còn định thăm Bạch Cảnh Chi, nhưng thời tiết quá nóng, Lục Lục có dấu hiệu bị cảm nắng, hơn nữa Hạ Nham cũng sắp khai giảng rồi, nên quyết định là về nhà luôn.
Ngồi tàu hỏa mất hai ngày, cả bốn mẹ con rốt cuộc cũng về đến nhà.
Cho dù là Hạ Nham là nam thanh niên tinh lực tràn đầy cũng vẫn thấy mệt mỏi, đừng nói là Kim Tú Châu và Phó Yến Yến, Lục Lục, về tới nhà đều phờ phạc uể oải.
Gội đầu, tắm rửa xong xuôi, buổi tối ăn qua loa cho xong bữa rồi về phòng ngủ.
Thời gian sau đó, bốn mẹ con đều rất ít ra khỏi nhà, Yến Yến Lục Lục còn thỉnh thoảng ra ngoài chơi với bạn bè, Hạ Nham thì hiếm khi ra khỏi cửa, ngày nào cũng ôm đồm làm hết mọi việc nhà và nấu ba bữa cơm.
Cậu nói sau khi vào đại học rồi sẽ không thể thường xuyên về nhà, nhân dịp bây giờ có thời gian muốn ở bên cạnh mẹ nhiều hơn một chút.
Khiến cho Kim Tú Châu cảm động không thôi.
Phó Yến Yến nhắc nhở anh trai, “Anh cũng có thể về nhà vào chiều thứ sáu hàng tuần, chủ nhật lại quay về trường mà.”
Hạ Nham: “Nếu như được, anh cũng muốn làm như vậy.”
Phó Yến Yến gật đầu, nói câu thật lòng, từ nhỏ tới giờ đều sống chung một mái nhà, biết Hạ Nham sắp sửa rời khỏi nhà, cô bé cũng có chút không nỡ.
Rõ ràng trước đây cô bé còn thấy ông anh trai này rất phiền.
Hạ Nham lên trường trước khai giảng hai ngày. Buổi tối hôm trước khi đi, cậu cố tình tìm hai chị em Phó Yến Yến tâm sự, “Anh sắp đi rồi, hai đứa ở nhà ngoan ngoãn một chút, không được làm mẹ giận, mẹ toàn ở nhà một mình cũng rất vất vả, hai đứa có rảnh thì giúp mẹ nhiều một chút. Quét dọn nhà cửa, nấu cơm, mấy việc này hai đứa đều làm được.”
Lục Lục nhìn anh trai, miệng méo xệch, “Anh ơi, em không muốn xa anh.”
Hạ Nham nghe xong sống mũi cay cay, tuy rằng mọi ngày toàn chê cô nhóc ồn ào, nhưng thật sự phải đi rồi, vẫn thấy không nỡ, “Không sao mà, anh rảnh sẽ về thăm em.”
“Vâng ạ.” Lục Lục sụt sịt.
Hạ Nham lại nói với Phó Yến Yến: “Anh biết em rất thông minh, nhưng dù nói thế nào, anh vẫn là anh cả, lời anh trai nói em vẫn phải nghe, học tập cho tốt, không được phép bắt người khác làm bài tập cho em, việc học tập không thể qua loa được. Mấy năm nữa thôi là em cũng thi đại học rồi, cố gắng thi vào một trường đại học còn tốt hơn trường anh. Em cũng đừng chỉ chọn trường đại học ở phía Nam này, anh chọn trường ở đây, cũng là vì ba mẹ ở bên này, muốn ở gần ba mẹ một chút. Sau này em chọn trường ở thủ đô đi, sau này chắc chắn ba sẽ về đó, ở gần ba mẹ lúc nào cũng tốt.”
“Thành tích của em rất tốt, nhưng phải so với học sinh trên cả nước, nên cũng không gì chắc chắn được, học tập chăm chỉ, nỗ lực nhiều hơn, cố gắng thi đậu đại học ở thủ đô.”
“Anh không ở nhà, em sẽ là con lớn trong nhà, không thể lại dẫn Lục Lục đi gây chuyện, đã biết chưa?”
Phó Yến Yến nhìn anh trai, hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Nham vươn tay dịu dàng xoa đầu em gái, “Em gái tôi thật ngoan.”
Phó Yến Yến tức giận nguýt anh trai một cái, “Mới gội đầu xong, đừng có sờ lại bết tóc.”
Hạ Nham cười, lại bồi thêm một câu, “Từ quê trở về, anh đã nghĩ thông suốt rồi, con người phải biết quý trọng mọi thứ hiện tại mình đang có, Yến Yến, anh thật hâm mộ em, vẫn còn được sống ở nhà nhiều năm, anh thật sự muốn cả đời được sống cạnh ba mẹ.”
“Hai đứa phải biết quý trọng cuộc sống hiện tại, tuy rằng giờ nhìn ba mẹ còn trẻ, nhưng thật ra thì họ cũng sắp già rồi, hai đứa hãy gắng ngoan ngoãn.”
Phó Yến Yến nhìn Hạ Nham đang bùi ngùi, có phần nói không nên lời. Cô bé vẫn luôn biết, Hạ Nham bề ngoài nhìn hướng ngoại ham chơi, nhưng thật ra lại rất trọng tình cảm.
Đời trước như vậy, đời này cũng thế.