Khi Hạ Nham tới trường báo danh, một mình Kim Tú Châu đưa cậu đi.
Vốn dĩ Hạ Nham định chỉ một mình cậu đi là được, nhưng Kim Tú Châu đã nói riêng với cậu rằng mẹ nhất định phải đi theo, rồi làm bộ kiểu không cho mẹ đi cùng thì đừng hòng đi học.
Từ trước đến nay Hạ Nham đều nghe lời mẹ, cho rằng mẹ không nỡ xa mình, cũng không nghĩ nhiều, chỉ làm theo lời Kim Tú Châu. Hai em gái thì không vấn đề gì, tuy rằng Phó Yến Yến ghét bỏ hành động cưng chiều con trai này của mẹ, nhưng cũng không nói gì, Lục Lục cũng thế, chỉ cảm thấy có lẽ anh muốn ở với mẹ thêm mấy ngày.
Nhưng Giang Minh Xuyên thì ngược lại, hết sức gai mắt đối với loại hành vi này của con trai, “Đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn ngại ngùng như thế, làm chuyện gì cũng phải mẹ đi cùng, có thấy mất mặt không?”
Hạ Nham nhìn lướt qua mẹ đang yên lặng ăn cơm, trong lòng ấm ức vô cùng, nhưng đống vỏ này cậu chỉ có thể đổ. Cũng may từ trước đến nay cậu thích làm trái ý ba, “Ba à, có phải là ba đang ghen tị không nào? Thế cũng đâu còn cách nào, trong lòng con mẹ chắc chắn là xếp thứ nhất.”
Quả nhiên Giang Minh Xuyên nổi sùng, “Thằng nhóc thối này, ai thèm thuồng gì vị trí số một trong lòng con?”
Kim Tú Châu thấy thế, vội vã giảng hòa, “Được rồi được rồi, con trai cũng chỉ không nỡ xa em thôi, anh đừng mắng thằng bé nữa.”
Giang Minh Xuyên tức giận quay đầu sang bên kia, dù sao so da mặt dày, chắc cú là anh không so nổi với ông con.
Quả nhiên, lại nghe Hạ Nham nói: “Mẹ ới, con yêu mẹ nhất, vị trí của mẹ trong lòng con không ai có thể lay động, con muốn cho tất cả các bạn đều nhìn thấy, con có người mẹ tốt cỡ nào.”
Tuy rằng Kim Tú Châu biết con trai cố tình nói thế, nhưng vẫn vui vẻ che miệng cười.
Lục Lục khó nhịn nổi chen lời: “Thế em thì sao? Em cũng muốn đi.”
“Con thì không được, con đã làm xong bài tập đâu, không kịp.”
Cô nhóc vừa nghe, tức khắc không vui xụ mặt.
Chỉ có Phó Yến Yến nhìn ra, Kim Tú Châu và Hạ Nham có đánh mắt với nhau, trong lòng cô bé hiểu ý cũng không nói gì.
Buổi tối Kim Tú Châu sắp xếp mấy bộ quần áo, còn cầm một cái túi màu đen đi đến phòng Hạ Nham. Hạ Nham đang kiểm tra lại đồ đạc của mình, khi Kim Tú Châu cầm túi màu đen vào, nói với cậu, “Thứ này bỏ vào trong hành lý của con, ngày mai mang đi cùng nhé.”
“Vâng.”
Hạ Nham cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy, nào biết cái túi này không nhẹ, khi nhận tay cậu còn bị kéo xuống, vẻ mặt cậu đầy thắc mắc, “Mẹ, mẹ mang theo cái gì thế? Cục đá đấy à? Nặng thế.”
“Mấy món đồ chơi nhỏ thôi, tặng cho cô Uông con, con đặt trong hành lý chú ý một chút, đừng để người ta trộm mất, thứ này rất quý.”
Hạ Nham vâng một tiếng, tưởng ở trong đựng đồ gốm sứ gì đó, ở đây có xưởng làm gốm, bát đĩa trong nhà đều vô cùng đẹp, trước kia cô út kết hôn, mẹ cũng mua mấy bộ cho cô ấy.
“Vâng ạ.”
Hạ Nham sợ làm vỡ, còn cẩn thật đặt trong túi đựng quần áo, còn đặt ở giữa, nghĩ bụng thế này thì không dễ mà vỡ được.
Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con tới ga tàu hỏa, Lý Vân nhà bên biết Hạ Nham phải lên trường, cố ý chờ ở cửa, nhìn thấy hai mẹ con ra, mới đưa gói thuốc cô ấy đã chuẩn bị sẵn từ trước cho Hạ Nham. “Bên trong có miếng nhân sâm và thuốc trị thương, cô nghe nói ở trường quân đội rất khổ, những thứ này hẳn là cháu sẽ cần dùng, nhận đi, dùng hết thì viết thư cho cô hoặc là gọi điện thoại cũng được, cô lại gửi thêm cho cháu.”
Hạ Nham cũng không khách sáo với Lý Vân, cười hì hì nói: “Cảm ơn cô ạ.”
Lý Vân cũng thấy vui thay cậu, “Không cần khách sáo, cháu có tương lai rộng mở, cô cũng thấy mừng thay cho cháu.”
Hạ Nham vui vẻ vẫy tay tạm biệt cô ấy.
Lý Vân nhìn theo bóng hai mẹ con rời đi, tới khi không còn thấy nữa mới xoay người vào nhà, chuẩn bị đồ đạc để đi làm.
Trong phòng khách, chị Hoàng đang đút cơm cho bé con ăn, bát cơm đã ăn được hơn phân nửa, chẳng mấy là hết, chị Hoàng đút hai miếng cơm cuối cùng cho bé, thu dọn rồi ôm bé con cùng Lý Vân ra khỏi nhà
Mọi ngày khi Lý Vân đi làm, sẽ dẫn theo cả bé con và chị Hoàng, giờ cô đã có một phòng riêng trong ký túc xá, chị Hoàng và bé con có thể nghỉ ngơi trong ký túc xá, hoặc là đưa bé con đi dạo ở bãi cỏ gần nhà ăn bệnh viện, trong bệnh viện có rất nhiều người, cô sợ con chỉ ở mãi trong nhà sẽ nhút nhát.
Trước kia khi cô còn là giáo viên, cô hiểu rất rõ là các bậc cha mẹ khác nhau sẽ khiến cho tính cách của đứa con khác biệt rất lớn, có đứa sợ hãi rụt rè, có đứa hào phóng tự nhiên. Giống như ba đứa con nhà sư phụ đều rất tốt, gặp người lớn hoặc bạn cùng lứa tuổi đều biết chủ động chào hỏi, vừa hiểu chuyện vừa có chừng mực, cô cảm thấy tính cách này có quan hệ rất lớn với cách giáo dục của cha mẹ, cũng có quan hệ với việc họ thường xuyên đưa bọn trẻ ra ngoài chơi.
Cô hy vọng Nam Tinh sau này cũng sẽ như vậy.
Hai mẹ con ngồi tàu sang tỉnh lị bên cạnh, sau đó tới Tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa trước, cơm nước xong xuôi, Hạ Nham chuẩn bị tới chợ đen tìm Dương Anh Hùng, nhưng Kim Tú Châu lại bảo cậu đi cùng tới Nhà khách Quốc doanh trước.
Hạ Nham đoán là mẹ muốn đi gặp cô Uông, ngẫm ra cũng có thời gian rất dài rồi mình chưa gặp cô ấy nên gật đầu đồng ý, chủ yếu cũng vì không yên tâm để mẹ đi một mình
Hai mẹ con tới địa chỉ Nhà khách Quốc doanh mà Uông Linh đã nhắn.
Kim Tú Châu cũng coi như là tương đối quen thuộc với thành phố này, dẫn con trai tới thẳng địa chỉ cần tìm, sau đó lên tầng ba gõ cửa phòng đầu tiên ở hành lang bên phải.
Cửa phòng được mở ra rất nhanh, Uông Linh nhìn thấy Kim Tú Châu tới, vẻ mặt có phần nghiêm túc gật gật đầu, “Vào đi, đang chờ em đấy.”
Kim Tú Châu cũng không nói thêm gì, chỉ ừ một tiếng, đi theo chị vào phòng.
Khi Hạ Nham nhìn thấy Uông Linh thì tươi cười rạng rỡ, nhưng tâm tư cậu nhạy bén, rất nhanh đã nhận ra hôm nay hình như cô Uông có hơi khác mọi ngày, nụ cười trên mặt chẳng mấy đã thu lại, khi đi ngang qua Uông Linh, ngoan ngoãn chào một tiếng, “Cô Uông ạ.”
Uông Linh vỗ vỗ bả vai cậu, “Vào đi.”
Hạ Nham xách theo cả túi hành lý vào phòng, vào trong mới thấy, trong phòng còn có mấy người khác, nhưng đều là người cậu không quen biết.
Uông Linh giới thiệu với Kim Tú Châu, “Đây là Lưu Bạc, đây là Vu Tiểu Thanh, đây là Điền Hà.”
Sau đó chị lại giới thiệu Kim Tú Châu, “Đây là Phó giám đốc của nhà máy chúng tôi, Kim Tú Châu.”
Mấy người kia khi Uông Linh giới thiệu Kim Tú Châu đều đứng lên.
“Chào cô, Phó Giám đốc Kim.”
“Thật vui được biết cô.”
“Chào Phó Giám đốc.”
“Chào mọi người.”
Chỉ có Hạ Nham ngơ ngác đứng đó, mẹ cậu trở thành Phó Giám đốc nhà máy khi nào thế?
Uông Linh lại nói: “Tuy rằng đây là lần đầu tiên mọi người gặp mặt, nhưng cũng xem như là người quen, cụ thể chúng ta không nói nhiều nữa, chúng ta nói chuyện chính trước.”
Kim Tú Châu tìm một chỗ ngồi xuống, ba người kia cũng ngồi theo.
Hạ Nham nhìn một vòng, đi đến đứng cạnh Kim Tú Châu.
Uông Linh giải thích trước với Kim Tú Châu nói: “Phương Mẫn không có thời gian tới đây, nhưng cô ấy nguyện ý góp vốn năm nghìn đồng.”
Khi nói tới đây, chị lén quan sát ba người kia.
Vẻ mặt của ba người đó không giống nhau, chỉ có Kim Tú Châu tương đối bình tĩnh, việc này các cô đã thương lượng qua điện thoại trước rồi, mục đích chính là để cho ba người kia góp nhiều thêm tiền, áp lực phải gánh chịu rủi ro của họ cũng được giảm đi một chút.
Nhưng có một điều chắc chắn là, cuối cùng số tiền ba người bên Uông Linh bỏ ra góp vốn phải là lớn nhất, như vậy mới có quyền quyết định.
Sau khi Uông Linh nói xong, dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Hiện giờ mọi người đều biết việc làm ăn ở phương Nam tương đối dễ dàng hơn nơi khác, nhưng dễ làm là một chuyện, có thể làm được hay không lại là một chuyện khác, ý của tôi là tất cả chúng ta đồng tâm hiệp lực. Chuyện của nhà máy chúng ta cũng đã bàn bạc tương đối rồi, chủ yếu là làm thế nào để cắm rễ ở phía Nam này, những chuyện này đều cần tiền, giờ chỉ xem mọi người có có dám mạo hiểm hay không.”
“Mạo hiểm càng cao có nghĩa rằng tiền lời càng lớn, hiện giờ nhà máy của tôi vẫn trong tình trạng có lợi nhuận, nhưng cũng không quá lạc quan, tôi cũng đã tạo mối quan hệ với các ban ngành chính phủ rồi, việc xây dựng nhà máy là có thể thực hiện được, nhưng cũng cần phải cho tôi chút thời gian. Tôi nghĩ mọi người đều biết rõ năng lực của tôi, hiện giờ ngồi ở đây cũng vì tin tưởng tôi…”
Lời nói còn chưa nói hết, người phụ nữ tên Điền Hà đã ngắt lời chị, “Giám đốc Uông, chúng ta hãy tiết kiệm thời gian đi, chị cứ nói thẳng cho chúng tôi biết, rốt cuộc cần phải bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Uông Linh nghe vậy, mím môi, sau đó nói: “Tôi dự tính cần mười vạn.”
Ba người đối diện th* d*c vì kinh ngạc, “Mười vạn?”
Vu Tiểu Thanh bên cạnh Điền Hà nhíu mày nói: “Chỉ với mấy người chúng ta, có thể gom đủ mười vạn không?”
Chỉ có người đàn ông duy nhất ở đây là Lưu Bạc rất lý trí, “Đúng là phải cần đến mười vạn, ở đây gần như là chúng ta phải xây dựng lại nhà máy bắt đầu từ con số không.”
Hai người kia nghe xong cũng không nói thêm gì, họ cũng hiểu rõ tình hình hiện giờ, chỉ là ngay lập tức nghe thấy số tiền mười vạn đồng, vẫn thấy có hơi choáng váng.
Bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là nhân viên bình thường dưới nhà máy, vốn liếng cũng chẳng có được bao nhiêu.
Sở dĩ bằng lòng tới đây một chuyến, trong đó có hơn phân nửa là tin tưởng vào Uông Linh sẽ dẫn theo họ làm giàu.
Uông Linh nhìn về phía Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu mở miệng nói: “Tôi sẽ góp vào năm vạn, số còn lại mọi người hãy tự thương lượng.”
Nghe cô nói vậy, vẻ mặt ba người đối diện đều có phần hoài nghi, Điền Hà do dự hỏi, “Năm vạn nhiều như vậy? Sao cô bỏ ra được?”
Kim Tú Châu nói với Hạ Nham: “Lấy cái túi màu đen ra đây cho mẹ.”
Hạ Nham từ đầu tới giờ không dám lên tiếng, nghe thấy mẹ nói vậy, lập tức xoay người lại lấy cái túi màu đen tối hôm qua mẹ đưa cho mình.
Kim Tú Châu nhận lấy cái túi, sau đó lấy từ bên trong ra một cái túi nhỏ hơn, mở túi nhỏ ra để mấy người kia nhìn thứ tỏa ra ánh vàng rực rỡ bên trong, “Hiện giờ giá vàng là mười bốn đồng một gram, ở đây tôi có bảy miếng tương đương với 3500 gram*, tôi thêm một ngàn đồng, vừa đủ năm vạn.”
*Hiện tại đang là năm 1979, năm ấy giá vàng tăng gấp đôi so với năm trước đó do cuộc cách mạng Hồi giáo ở Iran và chiến tranh Liên Xô-Afghanistan diễn ra, và so với năm 1970 khi nhà Kim Tú Châu mới tìm thấy vàng thì đã tăng 13 lần (Khi tìm thấy trong rương có tất cả là 60 miếng vàng).
Ba người kia vừa nghe thấy vậy, đưa mắt nhìn nhau, không ngờ rằng Kim Tú Châu vừa ra tay đã vung tiền như vậy.
Uông Linh nhíu mày trầm tư nói: “Vậy để tôi khuyên thêm Phương Mẫn, xem cô ấy có thể góp vốn được một vạn không.”
Vu Tiểu Thanh nhìn về phía Uông Linh, “Nhà chúng tôi không có vàng.”
Kim Tú Châu nói: “Không có vàng, nhưng bỏ ra một vạn thì hẳn là có thể chứ? Một đồng cũng không muốn bỏ ra, nhưng lại muốn kiếm tiền, nào có chuyện tốt như vậy được? Nhà chúng tôi còn có ba đứa con, chỗ này là toàn bộ gia sản nhà chúng tôi, cũng vẫn phải liều lĩnh chi ra.”
Uông Linh vội nói: “Tôi sẽ góp vào ba vạn, nếu mọi người không muốn bỏ tiền ra, tôi sẽ đi tìm những người khác.”
Ba người kia nghe xong cùng im lặng, biết rõ Uông Linh chỉ thử, nhưng vẫn không khỏi thấy áp lực, tính tình Điền Hà nóng vội, nghĩ ngợi một lúc đã nói: “Vậy tôi cũng góp một vạn.”
Vu Tiểu Thanh thấy thế, vốn đang còn đắn do, cũng đành phải theo nói số một vạn.
Lưu Bạc nhìn Uông Linh, lại nhìn hai người phụ nữ bên cạnh, cuối cùng thở dài, “Tình hình này mà tôi góp có năm nghìn thì không được, vậy tôi cũng góp một vạn đi.”
Uông Linh nhẹ nhàng thở phào, sau đó cười nói: “Được rồi, nhận được tín nhiệm của mọi người, tôi cũng không muốn chúng ta chỉ nói mồm thôi, chứng từ tôi đã viết sẵn rồi, mọi người cùng tới xem đi.”
Nói rồi chị lấy từ trong túi ra sáu bộ chứng từ, để mọi người chuyền cho nhau xem, Kim Tú Châu cầm một tờ, chờ khi những người khác ai cũng nhận được rồi, cô mới nói thẳng: “Cứ so từng tờ quá phiền phức, tôi đọc, mọi người soát xem có giống với tờ trong tay mình hay không?”
Ba người kia nhìn Uông Linh, sau đó gật đầu đồng ý.
Bọn họ cho rằng Kim Tú Châu có quan hệ tốt với Giám đốc Uông, nhưng giờ xem ra, với lợi ích trước mắt, ai rồi cũng chọn lợi ích thôi.
Kim Tú Châu bắt đầu đọc, “Qua bàn bạc thống nhất, tôi Uông Linh lập…”
Sau khi cô đọc xong, Uông Linh cầm bút viết lên từng tờ giấy số tiền mỗi người đồng ý góp vốn, cuối cùng từng người đều ấn dấu vân tay xuống từng tờ giấy, sau đó tự nhận lấy phần chứng từ của mình.
Chỗ của Phương Mẫn thì họ để trống, số tiền Phương Mẫn muốn góp còn chưa quyết định, còn cần Uông Linh mang đưa cho Phương Mẫn quyết định.
Sau khi kết thúc, ba người kia cũng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại có hai mẹ con Kim Tú Châu và Uông Linh.
Chờ khi mọi người đi rồi, Hạ Nham mới khẽ thở phào, toàn bộ quá trình nhìn rất đơn giản, nhưng cậu lại cảm thấy mẹ với cô Uông làm chuyện này quá lớn mật rồi. Cậu đâu có ngốc, từ lời mấy người họ nói đã đoán được họ chuẩn bị chuyển nhà máy dệt của cô Uông dưới huyện tới đây, còn không chỉ bàn tới số tiền cần có, mà đã bàn tới cả số tiền sau này được chia thế nào khi có lợi nhuận. Hiện giờ mấy người họ đang gom góp tiền để phát triển ở phía Nam, bọn muốn mở cả xưởng may và cửa hàng quần áo ở đây.
Mà làm cho cậu thấy khiếp sợ hơn là, tất cả những việc mẹ làm này, cả nhà không một ai hay biết, ba cũng không biết, mà đáng sợ nhất là mẹ lại yên tâm để cậu tự mình mang theo số vàng đó trên đường, còn để cậu nhét bừa vào túi hành lý như vậy.
Hạ Nham nghĩ đến đây đã thấy sợ hãi không thôi, khó trách ba thường xuyên nói mẹ có gan làm loạn, quả nhiên không hề nói sai, mẹ thật sự quá to gan rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại cậu thấy thật sự là không được.
Kim Tú Châu và Uông Linh còn trò chuyện một lát rồi mới dẫn Hạ Nham đi, cô biết Uông Linh hiện tại rất bận.
Lúc đi, cô để lại bốn miếng vàng cho Uông Linh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỗ này là toàn bộ vốn liếng của gia đình em rồi, khi em mang đi còn không dám nói với Minh Xuyên, chị cũng đừng phụ lại lòng tin của em đấy nhé.”
Ba miếng còn lại là cục đá được nhuộm vàng thôi, còn để ở phía dưới, cũng không phân biệt được.
Nói xong cô lại cười, “Chị làm tốt nhé, em tin vào chị, nhưng cũng đừng làm cho bản thân mình quá vất vả, chúng ta cứ từ từ, không vội.”
Trong lòng Uông Linh cảm động, “Được, hôm nay cảm ơn em đã phối hợp, em yên tâm. Nhất định chị sẽ không để em phải chịu thiệt.”
“Vậy được rồi, mẹ con em đi trước.”
“Ừ.”
Kim Tú Châu và Hạ Nham lại xách theo hành lý ra cửa, hai mẹ con mới chỉ đi được mấy bước đã thấy một hình bóng quen thuộc ngoài hành lang, Hạ Nham nhanh mắt, chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra, gọi một tiếng, “Tiểu Quân!”
Ngô Tiểu Quân vừa đi vừa cúi đầu xem xét tài liệu trong tay, nghe thấy tiếng gọi, theo bản năng cậu ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy là Hạ Nham và Kim Tú Châu, vẻ mặt vui mừng, bước nhanh lên chào: “Cô Kim, Tiểu Nham.”
Kim Tú Châu nhìn cậu mỉm cười, “Không tồi không tồi, vừa rồi thiếu chút nữa cô không nhận ra cháu, thay đổi thật nhiều.”
Ngô Tiểu Quân cười ha ha hai tiếng, sau đó nhìn Hạ Nham chân thành nói: “Anh nghe nói em đã đậu vào trường quân đội, chúc mừng em, cố lên nhé, cố gắng sau này vượt qua chú Giang.”
Hạ Nham nghe vậy vô cùng vui vẻ, “Vâng, vậy mượn lời tốt lành của anh.”
Ba người đều cười.
Lại trò chuyện thêm mấy câu, Hạ Nham tinh ý nói tạm biệt với Ngô Tiểu Quân, sợ quấy rầy đến công việc của cậu ấy, Ngô Tiểu Quân cũng nói: “Sau này chắc anh sẽ thường xuyên qua đây, đến lúc đó có rảnh, chúng ta ra ngoài ăn một bữa.”
“Được, khi đó anh mời đấy, giờ anh đi làm có tiền rồi.”
“Vinh hạnh cho tôi.”
“Ha ha ha ha.”
Hai mẹ con rời khỏi nhà khách, nụ cười trên mặt Hạ Nham còn chưa tắt, cậu không khỏi nói với Kim Tú Châu: “Ngô Tiểu Quân như bây giờ thật tốt.”
Lần trước gặp được Ngô Tiểu Quân, cả người anh ấy đều tỏa ra sự ảm đạm, không hề có chút phấn chấn nào, đâu phóng khoáng tự tin như bây giờ, mặt mày đều thấy trầm ổn và quyết đoán, giống một người thành thục.
Kim Tú Châu nói: “Ai rồi cũng trưởng thành.”
Hạ Nham lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Mẹ, con lại học thêm một điều từ mẹ, đó là tận lực làm việc thiện giúp người, trước kia mẹ đã từng dạy con đạo lý này, nhưng con còn chưa hiểu được sâu, chỉ biết bắt chước rập khuôn theo mẹ. Nhưng bây giờ con đã nhận ra, giúp đỡ người khác không chỉ có lợi cho họ, cũng lợi cho chính bản thân mình. Mẹ xem, khi chúng ta đi, cô Lý đưa thuốc cho con, cô Uông muốn xây dựng nhà máy người đầu tiên nghĩ đến cũng là mẹ, còn cả Ngô Tiểu Quân hiện giờ đã thay đổi, cho dù rằng chưa hoàn toàn tốt hơn hẳn, nhưng nhìn cuộc sống của người khác thay đổi theo chiều hướng tốt, tâm tình của mình cũng thấy tốt theo, cảm giác mình sống cũng có giá trị.”
“Mẹ, mẹ đã từng nói, con người sống phải biết ích kỷ một chút, mỗi một việc mình làm đều phải có mục đích, ngay cả việc giúp đỡ người khác cũng vậy, cũng đều cần có mục đích của mình, nhưng mà việc tốt thì luôn là việc tốt, sẽ không vì mục đích phía sau mà thay đổi bản chất của nó.”
Kim Tú Châu nghe xong không nói gì, cô nhìn chàng trai bên cạnh đã cao hơn mình một cái đầu, thằng bé đã từng đề nghị mình dạy dỗ nó, giờ đây đã có suy nghĩ và cách nhìn của riêng mình, lại còn phân tích cho cô nghe.
Trong lòng cô nghĩ, đây hẳn là ý nghĩa của việc nuôi dạy con.
Hết chương 88.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Tiền tới tiền tới tiền tới.
Giang Minh Xuyên: Càng nghĩ thấy không đúng lắm, sao chỉ có con trai đi cùng với vợ của tôi chứ?
Hạ Nham: Ba à, thật sự chuyện không liên quan đến con, là chuyện riêng của mẹ…
Phó Yến Yến: Anh nghĩ là anh giải thích được sao?
Lục Lục: Giải thích không rõ.
Giang Minh Xuyên: Tất cả là do con trai dạy hư vợ tôi.
Hạ Nham: Con thật oan uổng mà.