Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 89

Buổi tối, Hạ Nham tìm được hai anh em Dương Anh Hùng, bốn người cùng nhau ăn bữa cơm.

Lúc ăn cơm, Dương Siêu Anh không kiềm chế nổi, vui vẻ khoe với Hạ Nham: “Bọn em chuẩn bị mua nhà, ngày mai sẽ đi xem phòng, đến lúc đó bọn em sẽ có nhà rồi.”

Hạ Nham cũng không nghĩ sâu xa, vui mừng nói: “Chúc mừng chúc mừng, sau này anh sẽ tới ăn chực cơm.”

Nhưng Kim Tú Châu nghe thấy vậy, hỏi thêm một câu, “Hai anh em tính mua nhà ở đâu?”

Dương Anh Hùng có hơi ngượng ngùng nói: “Chúng cháu tính mua một căn nhà cũ ở trung tâm thành phố, nghe nói giờ có một số nơi sắp sửa xây dựng nhà ở thương mại*, nhưng hình như giá cả cũng khá đắt, cũng phải mấy trăm một căn, mà còn rất nhiều người xếp hàng chờ mua, như vậy chắc chắn là chúng cháu không tới lượtmua. Chúng cháu chỉ muốn có một căn nhà của riêng mình thôi, chỉ cần có thể ở thôi, chờ sau này kiếm được nhiều tiền, chúng cháu sẽ bỏ tiền ra sửa chữa lại là được.”

*Nhà ở thương mại (Commercial housing) xuất hiện ở Trung Quốc vào đầu thập niên 80, các công ty bất động sản sẽ thuê đất của nhà nước (thời hạn từ 40-70 năm) xây nhà rồi bán hoặc cho thuê theo thời hạn trên (Một dạng tiền thân của chung cư bây giờ).

Nói xong còn bổ sung: “Chúng cháu không rành thành phố này lắm, nghĩ rằng ở trung tâm thành phố thì đi đâu cũng tiện, cách trường học cũng gần.”

Kim Tú Châu gật đầu.

Hạ Nham tò mò hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy? Nhà ở chỗ mình cũng phải vài ngàn đấy.”

Dương Anh Hùng nói: “Cũng gần gần thế, nhưng bọn mình không có nhiều tiền đến thế nên không mua được những căn nhà tốt cỡ đó, bọn mình chỉ định mua dạng căn nhà tường đất ở trung tâm thành phố thôi, nhà cũng do người ta tự xây nên. Ngày mai mình định qua xem thử, nếu thấy ổn sẽ bàn thêm.”

Nói xong cậu đột nhiên hạ giọng nói: “Hiện tại quốc gia đã nới lỏng chính sách, có rất nhiều người muốn sang Hồng Kông hoặc chạy ra nước ngoài, cho nên những căn nhà cũ thế này họ cũng không thèm để ý, có thể bán được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi. Mấy căn phòng ở các tòa nhà cao tầng hoặc là nhà trước kia địa chủ ở, người ta không nỡ bỏ mới bán giá cao thôi.”

Nghe Dương Anh Hùng nói như vậy, Kim Tú Châu lại thấy hứng thú, “Ở đó có nhiều nhà bán không?”

“Có ạ, rất nhiều, trước kia thật ra ở đó là một cái thôn, nói là trung tâm thành phố, nhưng chỉ là ở gần trung tâm thành phố thôi, nhà đều do người ta tự xây dựng, hiện tại phía Đông thành phố phát triển hơn, không ít người muốn dọn sang đó.”

Kim Tú Châu lại hỏi cụ thể hơn về khu đó, cuối cùng nói với Dương Anh Hùng: “Thế này đi, ngày mai cô với cháu cùng đi xem.”

Dương Anh Hùng cho rằng Kim Tú Châu không yên tâm về mình, vội nói: “Cô, tự cháu đi được ạ.”

Kim Tú Châu: “Vừa hay cô cũng không có việc gì làm, nên mới đi xem cùng cháu.”

Hạ Nham lại ngẩn ra, “Thế con phải làm sao? Mẹ, không phải mẹ muốn đưa con đi nhập học à?”

“Ui chao, đi về rồi sẽ tới chỗ con mà.”

Hạ Nham cạn lời: “Mẹ có phải mẹ ruột con không vậy?”

Kim Tú Châu hứ một tiếng, sau đó lại gắp đồ ăn hai anh em Dương Anh Hùng.

Trường học còn chưa chính thức khai giảng, cho nên hai mẹ con ở tạm nhà khách gần trường. Hai mẹ con cùng bước song song, trên tay xách theo hành lý lỉnh kỉnh. Dương Anh Hùng đi ngược hướng với hai người họ, đi một đoạn xa, Dương Anh Hùng còn quay đầu lại nhìn.

Em trai đi bên cạnh cậu tò mò hỏi: “Anh, không phải anh Hạ Nham bảo rằng cô Kim không phải mẹ ruột anh ấy hay sao? Sao vừa rồi trên bàn cơm anh ấy còn hỏi mẹ có phải mẹ ruột con không?”

Làm cậu nhóc thấy hoang mang quá, bắt đầu hoài nghi anh Hạ Nham là con ruột của cô Kim.

Dương Anh Hùng nghe xong thì im lặng, một hồi lâu sau mới giải thích, “Có lẽ là ở trong lòng anh ấy, đã coi cô Kim là mẹ ruột rồi.”

Dương Siêu Anh trợn tròn mắt, sau đó hâm mộ nói: “Vậy chắc chắn là cô đối xử với anh ấy vô cùng tốt, giống như anh với em vậy.”

Ở trong lòng cậu nhóc, anh cũng như cha vậy.

Dương Anh Hùng xoa đầu cậu nhóc.

Dương Siêu Anh rất hiểu chuyện, không hỏi chuyện mẹ mình, từ nhỏ cậu nhóc chưa từng được gặp mẹ ruột, nhưng cậu cảm thấy người phụ nữa kia có thể bỏ lại cậu, vậy chắc chắn là không yêu thương gì cậu, nên cậu cũng chẳng cần phải yêu bà ấy.

Không có chờ mong sẽ không có thất vọng, nhưng khi nhìn cô và anh Hạ Nham ở bên nhau rất vui vẻ, cậu nhóc lại có chút hâm mộ mơ hồ, những điều đó cậu chưa bao giờ được trải qua.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Nham xách theo đồ đạc tới trường học báo danh, Kim Tú Châu đi tìm hai anh em Dương Anh Hùng.

Ba cô cháu hẹn nhau ở trạm giao thông công cộng, sau khi gặp nhau thì đi thẳng đến khu nhà mà Dương Anh Hùng nói.

Dương Anh Hùng đi đằng trước, dẫn Kim Tú Châu đi qua trạm giao thông công cộng tới một con ngõ nhỏ đằng sau, lại đi vòng mấy vòng, sau đó nhìn thấy mấy căn nhà nhỏ biệt lập. Mấy căn nhà này được xây dựng không theo thiết kế gì cả, phần lớn tường đều được đắp bằng đá và đất bùn, cũng may nhà được lợp mái ngói, cũng không phải lo lắng ngày mưa bị dột.

Dương Anh Hùng dẫn Kim Tú Châu đi đến trước một căn nhà tương đối cũ kỹ, hẳn là đã một thời gian rồi căn nhà không có người ở, đám cỏ trước cửa đã mọc cao quá đầu gối.

“Là căn nhà này ạ.”

Cậu nhìn chung quanh, giải thích: “Chắc là người bán còn chưa tới, chúng ta chờ một chút.”

Kim Tú Châu ừ một tiếng.

Đợi khoảng tầm mười phút, một người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, anh ta nhìn thấy Kim Tú Châu còn không khỏi sửng sốt, ngay sau đó lập tức hiểu ra, hẳn vị này mới là người lớn trong nhà, anh ta còn thấy thắc mắc, sao mà hai đứa trẻ con lại muốn mua nhà.

Sau khi chào hỏi nhau xong, anh ta lấy chìa khóa mở cổng ra, chiếc khóa có hơi rỉ sét, phải thử mấy bận mới mở được, đẩy cánh cổng ra, bên trong cũng không rộng lắm, chỉ có mấy cái cây cùng một gian nhà.

Người đàn ông giới thiệu, “Cái cây kia dạo trước gặp phải cơn bão lớn bị quật đổ, còn đè sập mất nửa căn nhà đấy, nhưng mà chủ nhà đã sửa lại rồi, bên trong nhà không có vấn đề gì đâu.”

Nói rồi lại tới mở cửa phòng ra, bước vào cửa là phòng khách, hai bên trái phải đều có phòng, mặt sau là phòng bếp, “Nếu mọi người muốn dọn tới ở, cần phải tìm người lắp đường nước và đường dây điện, còn nhà chỉ cần quét tước sạch sẽ là có thể ở được rồi, bàn giường đều có cả, giá ba nghìn thật sự là rất hời.”

Kim Tú Châu hỏi: “Theo như anh nói, anh không phải là chủ nhà à?”

Người đàn ông khách khí nói: “Không phải, nhưng tôi cũng là người thôn này, ở đây có mấy hộ bán nhà, nếu mọi người không hài lòng, tôi có thể dẫn mọi người tới xem căn khác. Nhưng tôi là người coi trọng lương tâm, với giá như thế này, trong thôn không mua được căn nào hơn.”

Kim Tú Châu gật đầu, quan sát kỹ căn phòng.

Dương Anh Hùng đi theo sau Kim Tú Châu, vốn đang định nói, nhưng thấy cô không nói năng gì, cậu cũng không nói gì nữa, chỉ đi theo cô quan sát mọi ngóc ngách.

Kim Tú Châu sờ vách tường, mày càng nhăn tít lại, người đàn ông thấy sắc mặt Kim Tú Châu không tốt lắm, không nhịn được hỏi: “Có chuyện vậy?”

“Sư phụ Lâm không thành thật rồi, căn nhà này không được chắc chắn cho lắm, moi một cái là đào ra được cái hang rồi đây này, tường gì mềm như đậu hũ vậy, tôi sợ hai thằng bé ở không biết ngày nào sụp xuống mất.”

“Nói một câu thật lòng, chúng tôi muốn mua một căn nhà cũng vì muốn tiện thôi, công việc của tôi và chồng tôi đều rất bận rộn, anh ấy là quân nhân, tôi thì làm việc cho tòa soạn báo, hai vợ chồng chẳng mấy khi ở nhà. Trước đây bọn trẻ vẫn luôn sống dưới quê được ông bà chăm nom, mà giờ thằng lớn lại giỏi giang, thi đậu vào trường đại học ở đây. Chúng tôi lo lắng một mình thằng bé sống ở dưới quê ông bà đã lớn tuổi không quản được, có nên mới định mua tạm một căn nhà ở đây cho hai anh em nó ở tiện chăm sóc cho nhau.”

Nghe thấy Kim Tú Châu nói như vậy, người đàn ông mới hiểu được nguyên do, anh ta vốn còn đang thắc mắc, sao Kim Tú Châu trông vừa xinh đẹp lại có khí chất như vậy, mà hai đứa con trông vừa gầy gò, còn đen thui, hóa ra là lớn lên ở nông thôn.

Người đàn ông cũng biết Kim Tú Châu nói như vậy là muốn mặc cả, chồng đối phương còn là quân nhân, anh ta nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hóa ra là người nhà quân nhân, tôi cũng không muốn bán đắt cho mọi người, hai ngàn năm trăm đồng, thế nào? Đây đã là giá thấp nhất rồi đấy.”

Dương Anh Hùng nghe thấy vậy, ánh mắt sáng lên.

Nhưng Kim Tú Châu lại nói, “Một ngàn năm trăm đồng, nếu anh đồng ý, tôi sẽ mua thêm ba căn nữa.”

Khi người đàn ông nghe thấy số một ngàn năm trăm đồng, vốn định lập tức thay đổi thái độ, nhưng vừa nghe thấy câu sau, tức khắc nhịn xuống, sau đó khó hiểu nhìn về phía Kim Tú Châu.

Anh ta thắc mắc Kim Tú Châu mua nhiều nhà như vậy làm gì? Nhưng nếu đúng là muốn mua bốn căn nhà, với mức giá này vẫn có thể bán được, dù gì nhà ở chỗ hẻo lánh này cũng chẳng có mấy ai muốn mua.

Kim Tú Châu bình tĩnh giải thích: “Tôi có mấy người bạn, con nhà họ cũng đỗ vào đại học ở đây, bọn họ nhờ tôi đi xem nhà giúp, họ muốn con mình được ở riêng hơn là phải chen chúc với các học sinh khác trong ký túc của trường học.”

Người đàn ông nghĩ đến công việc của Kim Tú Châu, ngoài ra chồng cô còn là quân nhân, gia cảnh hẳn là rất tốt, bạn bè của họ e cũng không phải là người bình thường.

Anh ta đắn đo một lúc rồi nói: “Chỉ e những căn nhà khác không được sạch sẽ như thế này, rất nhiều nhà còn để cỏ mọc cao hơn đầu người đấy.”

“Không sao đâu, chỉ cần đủ rộng là được, chúng tôi cũng chỉ cần mua đất thôi, nhà sẽ tìm người xây lại sau.”

Người đàn ông khẽ cắn môi, “Vậy được, chị không được đổi ý đâu đấy.”

“Nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn không đổi ý, cũng đều vì con cái cả thôi, chỉ cần bọn trẻ học tập cho tốt, biết vươn lên, tốn chút tiền cũng đâu đáng kể gì. Nhưng kiếm tiền rất vất vả, chúng tôi cũng đâu thể nào quăng tiền qua cửa sổ được, mấy căn nhà này kiểu gì cũng phải tu sửa một lần, ít cũng phải tốn thêm một hai ngàn.”

Khi Kim Tú Châu nói tới đây, lại nhíu mày lại gõ gõ vách tường.

Người đàn ông nhìn ra sự không hài lòng trên mặt Kim Tú Châu, nghe thấy âm thanh bồm bộp, cũng nhận ra căn nhà này không ở được, hoàn toàn chỉ bán được miếng đất mà thôi, căn nhà này bất cứ khi nào cũng có thể sụp xuống, rất nguy hiểm. Trong lòng anh ta có phần chột dạ, nhưng vẫn nói: “Bọn trẻ có tiền đồ rộng mở mới là an ủi lớn nhất, không phải vội vàng, sau còn đứa nhỏ ở nữa mà, căn nhà này mua đáng giá.”

“Chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.”

“Thế ba căn khác thì sao?”

“Giờ đi xem luôn được chứ?”

“Được được.”

Hai anh em Dương Anh Hùng rốt cuộc cũng mở sạp bán hàng suốt một kỳ nghỉ hè, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý cũng luyện được phần nào, ngay từ khi Kim Tú Châu nói, hai anh em đã không mở miệng nói năng gì, cho dù sau đó nghe thấy Kim Tú Châu nói muốn mua thêm ba căn nhà nữa, trong lòng khiếp sợ không thôi, nhưng cũng không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ gắng cúi đầu đi theo sau Kim Tú Châu.

Tiếp theo hai anh em nhìn thấy Kim Tú Châu dẫn người đàn ông kia đi thẳng tới ngân hàng, lấy ra một miếng vàng đổi thành tiền, sau đó họ lại tới tổ dân phố sang tên mấy căn nhà.

Căn nhà ban đầu xem thì sang tên cho hai anh em Dương Anh Hùng, còn ba căn nhà kia, một căn sang tên cho Hạ Nham, hai căn còn lại đăng ký dưới danh nghĩa Kim Tú Châu.

Bởi vì người đàn ông trung niên kia tương đối quen thuộc với khu này, cho nên mọi thủ tục tiến hành rất thuận lợi, chỉ mất thời gian một buổi sáng đã xong hết rồi.

Sau khi tiễn anh ta đi, Kim Tú Châu dẫn hai anh em tới Tiệm cơm quốc doanh gần đó ăn cơm.

Hai anh em Dương Anh Hùng và Dương Siêu Anh cầm giấy tờ nhà, nhìn trái ngó phải, cuối cùng Dương Anh Hùng cẩn thận gấp lại bỏ vào trong túi áo.

Cậu nói với Kim Tú Châu: “Cô ơi, hôm nay cảm ơn cô.”

Nói rồi cậu nhìn khắp chung quanh, thấy không có ai chú ý tới bên này, mới lén lấy tiền trong túi ra, đếm đếm sau đó đưa một ngàn năm trăm đồng cho Kim Tú Châu. Vốn cậu còn nghĩ có thể trả giá xuống hai ngàn năm trăm đồng đã rất khó rồi, không ngờ rằng có thể giảm được một nửa giá.

Kim Tú Châu lắc đầu, “Tiền này cho cháu nợ trước, cô không cần cháu phải trả lãi, sau khi tốt nghiệp đại học cháu trả lại cho cô là được, hai anh em các cháu cầm tiền này sửa sang lại căn nhà một chút, mua thêm một số đồ đạc cần dùng gì đấy.”

Dương Anh Hùng do dự nhìn về phía cô.

Kim Tú Châu cười, “Cô vẫn luôn tin tưởng nhân phẩm của cháu, lo học tập cho tốt, cô sẽ chờ tới ngày cháu công thành danh toại.”

Dương Anh Hùng cắn môi nhìn về phía cô, cuối cùng gật đầu thật mạnh, “Vâng, cảm ơn cô.”

Kim Tú Châu gắp đồ ăn cho hai anh em. Không khí lại trở nên thoải mái, Dương Siêu Anh ăn được một lát, sau đó không khỏi tò mò hỏi một câu, “Cô ơi, vì sao cô muốn mua tận ba căn nhà vậy?”

Dương Anh Hùng trừng mắt với em trai, “Siêu Anh.”

Cậu cảm thấy em trai hỏi thẳng thừng như vậy quả thực không lễ phép.

Dương Siêu Anh thè lưỡi.

Kim Tú Châu cười nói: “Không sao mà, cũng không phải không nói được. Sở dĩ cô mua nhà ở đó là vì xem trọng vị trí của nó, hiện tại đất nước chúng ta đã ban hành chính sách mở cửa, chắc chắn thành phố này sẽ càng ngày càng phồn hoa. Mà phần lớn nơi phồn hoa nhất của một thành phố đều ở trung tâm, mấy căn nhà đó tuy rằng vừa cũ nát xập xệ, nhưng sau này thế nào thì còn chưa nói trước được.”

“Sở dĩ mua tận ba căn, là bởi vì cô có tận ba đứa con mà, mỗi đứa một căn, rất công bằng.”

Dương Siêu Anh gật đầu oa một tiếng, cảm thán nói: “Làm con của cô thật là hạnh phúc.”

Chỉ có bàn tay cầm đũa của Dương Anh Hùng đột nhiên khựng lại, cậu cũng đã từng là con của cô Kim, nhưng chính cậu đã từ bỏ.

Nhưng cậu khôi phục lại cảm xúc rất nhanh, gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong miệng.

Kim Tú Châu dịu dàng nói: “Nhưng cháu lại có một người anh tốt mà.”

Dương Anh Hùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của Kim Tú Châu, chóp mũi thấy cay cay.

Buổi chiều Kim Tú Châu đi tìm Hạ Nham, Hạ Nham biết Kim Tú Châu sẽ tới, đã chờ sẵn ở cồng trường, khi thấy mẹ, mười phần bất mãn nhìn cô, “Mẹ lại đi làm gì thế, để con mách ba xem mẹ đã làm những việc gì.”

Kim Tú Châu hừ một tiếng, móc giấy tờ nhà ra đập một cái lên người cậu.

Hạ Nham nhận lấy theo bản năng, “Đây là cái gì?”

“Mua cho con một căn nhà.”

“……”???

Hết chương 89.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kim Tú Châu: Mắt nhìn của tôi sẽ không sai.

Giang Minh Xuyên: Nhớ vợ tôi quá.

Hạ Nham: Ai tới quản mẹ tôi đi? Mẹ tôi muốn trời cao.

Phó Yến Yến: Anh cứ lén vui một mình đi.

Lục Lục: Con yêu mẹ.

Bình Luận (0)
Comment