Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 91

Năm năm sau.

Hạ Nham đã vào quân đội, Phó Yến Yến đang học đại học năm ba ở thủ đô.

Năm trước, Kim Tú Châu đã theo Giang Minh Xuyên về thủ đô, lúc về còn bỏ thời gian thu dọn rồi trang hoàng lại căn biệt thự mẹ anh để lại, đồ nội thất trong nhà cũng thay mới lại một lượt, hiện giờ trông như căn nhà mới xây.

Lục Lục giờ cũng lên cấp ba, trường học có hơi xa nhà, ngày thường cô bé ở lại trường, chỉ cuối tuần mới về nhà một chuyến. Mà Phó Yến Yến thì tương đối siêng về nhà, có khi buổi chiều không có tiết học, cô sẽ ngồi xe bus về nhà, cũng rất gần, chỉ mất hai mươi phút đi xe bus là về đến.

Hai mẹ con còn xây một phòng tắm trong nhà, trước đó nhà đã có phòng tắm nhưng lại hỏng rồi không thể dùng được nữa, hai người bèn tìm thợ sửa sang lại một lượt, thay gạch men màu trắng, lắp bồn cầu và chậu rửa mặt mới, còn lắp cả một cái bồn tắm nữa.

Sân nhà cũng được sửa sang lại một lần, dọn hết cỏ dại, trồng một vườn hoa. Toàn bộ căn nhà trông rực rỡ hơn hẳn.

Phó Yến Yến càng thích về nhà, thật ra hơn hết là ở nhà tiện hơn ở trường rất nhiều, ăn cơm cũng ngon, lại còn yên tĩnh.

Cô chỉ thích được một mình yên tĩnh đọc sách học hành, cô chọn chuyên ngành là toán học, đời trước thành tích toán học của cô rất tốt, nhưng không có ai để ý, cô cảm thấy cũng không sao, đời này cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định thuận theo tâm ý chọn ngành mà mình thích.

Có lẽ bởi vì bản thân thấy thích, tuy cảm thấy chuyên ngành rất khó, nhưng cô lại rất hứng thú, ngày nào cũng thấy tràn đầy năng lượng.

Kim Tú Châu thương con học tập vất vả, cho nên ngày nào cũng chuẩn bị đồ ăn ngon cho con gái, khiến cho Phó Yến Yến lại càng thích về nhà.

Cô còn thường xuyên mang đồ ăn cho bạn cùng phòng và Chu Lệ Lệ.

Chu Lệ Lệ cũng đỗ vào một trường đại học ở thủ đô, nhưng chỉ là trường đại học bình thường, có điều cô nàng đã thấy rất vui vẻ, khi mới vừa vào đại học cô nàng còn nói với Phó Yến Yến, ba cô nàng rất vui mừng, còn mua cho cô nàng một chiếc đồng hồ và hai bộ quần áo mới, mọi khi chẳng bao giờ ông ấy hào phóng như vậy cả.

Có thể là vì thủ đô quá náo nhiệt, tính cách Chu Lệ Lệ càng ngày càng hoạt bát, khi học năm nhất đã hẹn hò với một người bạn trai, mỗi lần Phó Yến Yến nhìn thấy cô bạn đều cảm thấy bạn mình thay đổi thật nhiều, trở nên càng ngày càng xinh đẹp.

Phó Yến Yến cảm thấy như vậy thật tốt, những vẫn nhắc bạn mình phải chú ý an toàn, đừng có mà ăn cơm trước kẻng, nói xong còn bị Chu Lệ Lệ đấm cho mấy cái, cô nàng cảm thấy suy nghĩ của Yến Yến quá ư dơ bẩn, mình sao có thể làm ra loại chuyện này? Nhiều nhất cũng chỉ nắm tay mà thôi.

Phó Yến Yến: “……” Được rồi, là cô suy nghĩ nhiều rồi, những năm này vẫn chưa giống sau này.

Đời sau cô thấy ở bệnh viện có rất nhiều cô gái trẻ phá thai, nhìn thật sự đáng thương.

Ngày thường Phó Yến Yến đều rất bận rộn, cũng chỉ có cuối tuần mới có thời gian rảnh gặp Chu Lệ Lệ.

Lần nào Chu Lệ Lệ cũng chờ Phó Yến Yến ở nhà ăn trường mình, hai người cũng tiện thể ăn cơm trưa ở nhà ăn luôn, có đôi khi đổi lại Chu Lệ Lệ tới tìm Phó Yến Yến. Tuy rằng không học chung trường, nhưng quan hệ của cả hai vẫn luôn tốt.

Hôm đó Phó Yến Yến tới trường tìm Chu Lệ Lệ, lại nhác thấy một bóng người có phần quen thuộc sau tủ kính bán thức ăn ở nhà ăn.

Vốn dĩ cô cũng không để tâm cho lắm, nhưng khi thấy người phụ nữ ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt, tức khắc sửng sốt. Tuy rằng khuôn mặt người phụ đã già nua hơn rất nhiều, trên mặt toàn nếp nhăn, nhưng cô vẫn nhận ra.

Là Triệu Vận.

Chu Lệ Lệ hỏi hai tiếng cũng chưa thấy bạn mình đáp lại, không chờ được duỗi tay đập vào tay bạn một cái, “Ngây người ra đấy làm gì thế? Hỏi cậu ăn thịt kho tàu hay là đùi vịt nướng?”

Phó Yến Yến lấy lại tinh thần, gắng áp xuống nỗi kinh ngạc trong lòng, lấy lại bình tĩnh nói: “Đùi vịt nướng đi.”

“Ừ.”

Chu Lệ Lệ thò cổ vào trong cửa sổ nhà ăn gọi ngọt xớt: “Chị gái ơi, cho hai cái đùi vịt nướng ——”

Thím được gọi là chị gái cười tươi như hoa, gắp hai cái đùi vịt nướng to nhất cho cô nàng.

Nhận xong đồ ăn, hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, Phó Yến Yến mở hộp thức ăn mình mang từ nhà đến, Chu Lệ Lệ đi lấy đũa và canh.

Chu Lệ Lệ về chỗ ngồi lại nhìn thấy sườn xào chua ngọt và thịt kho tôm, ánh mắt sáng lên, sau đó không chút khách khí gắp miếng sườn chua ngọt, ăn một miếng đã híp mắt lại vì ngon, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Mình thích nhất là đồ ăn mẹ cậu làm đấy, ăn quá ngon.”

Phó Yến Yến có hơi thất thần, ăn được một lúc lại không nhịn được nhìn tới hướng cửa sổ nhà ăn đó, không chắc là mình có nhìn nhầm hay không.

Chu Lệ Lệ thắc mắc, “Cậu cứ nhìn đằng kia làm gì thế? Cậu quen thím ấy à?”

Phó Yến Yến: “Quen ai cơ?”

“Là thím tóc xoăn đang chia đồ ăn kia kìa.”

Phó Yến Yến nhìn mái tóc quăn của Triệu Vận, hỏi: “Cậu không nhớ à?”

“Nhớ gì? Mình đâu có quen biết gì thím ấy, nhưng bạn trai mình có biết sơ qua đấy, bạn trai mình trước có làm thêm ở nhà ăn này, nghe mấy người khác nói xấu sau lưng là thím này đi làm lẽ cho người ta, sau đó bị vợ cả nhà người ta phát hiện ra, tìm người tới tận nhà đánh cho một trận, xong người đàn ông kia lại bỏ rơi thím ấy. Con gái thím ấy cũng học trường tụi mình, hình như cũng vớ được người bạn trai ghê gớm ra phết, nên mới sắp xếp cho thím ấy công việc chia thức ăn ở nhà ăn này. Mấy thím còn lại trong đây toàn nói hai mẹ con họ đều không phải người trong sạch gì.”

“Cũng không biết đó có phải sự thật không, sau bạn trai mình thấy trong nhà ăn chỉ có mấy người thôi mà lại quá phức tạp, chịu không nổi nên nghỉ rồi, giờ ngày nào anh ấy ra ngoài bày sạp bán hàng vớibạn cùng phòng. Sao thế, cậu quen à?”

Phó Yến Yến nhìn cô nàng, hạ giọng nói: “Trước kia thím ấy ở tầng trên nhà mình đấy, là mẹ kế của anh Dương Anh Hùng, mẹ ruột củaDương Siêu Anh.”

Chu Lệ Lệ khiếp sợ, “Là thím ấy sao?”

Cô nàng cũng đã gặp rồi, mà cũng chỉ mấy lần, cho nên cũng không ấn tượng lắm. Mà người đó có tiếng xấu lưu truyền trong doanh trại, cho tới bây giờ vẫn còn có người nhắc đến chuyện của cô ấy, rằng cô ấy nỡ lòng bỏ lại đứa con trai chỉ cómấy tháng tuổi, dẫn theo con gái bỏ đi, chỉ làm khổ con riêng, mà ông bố cũng chẳng đoái hoài gì, để mặc cho một đứa nhỏ phải chăm lo cho đứa nhỏ hơn.

Hơn nữa cô nàng còn thân thiết với Phó Yến Yến, còn biết rõ ràng mọi chuyện hơn, cô nàng còn quen cả hai anh em Dương Anh Hùng nữa.

Cô nàng không khỏi lén nhìn về phía hướng đó, thì thào hỏi: “Có cần nói với anh Dương Anh Hùng không?”

Phó Yến Yến tương đối ích kỷ, cô chỉ quan tâm tới người mà mình để ý, nên thẳng thừng lắc đầu nói: “Không nói, năm đó chính thím ấy bỏ rơi Siêu Anh, hiện giờ cuộc sống của hai anh em họ càng ngày càng khá lên, đừng để một người ngoài tới quấy rầy cuộc sống của họ.”

Dương Anh Hùng mềm lòng, nếu như cô Triệu Vận kia lại tìm tới anh ấy khóc lóc kể lể, có lẽ lại moi được thêm thứ gì từ hai anh em họ.

Phó Yến Yến không muốn lại có thêm kẻ bòn rút từ hai anh em họ nữa.

Chu Lệ Lệ gật đầu, “Cũng đúng, ông bố mới đi rồi, lại đến một bà mẹ, cũng đủ đau đầu.”

Việc này cô nàng cũng nghe Phó Yến Yến kể, khi anh Dương Anh Hùng học năm thứ ba, chuyện năm đó ba anh ấy cướp suất nhập ngũ của người khác bị vạch trần, những huân chương và tiền trợ cấp trước kia nhậnđược đều bị thu hồi lại, công việc cũng mất, sau khi mẹ kế anh ấy biết chuyện, lập tức ly hôn với ba của anh Dương Anh Hùng, còn mang theo tất cả tài sản.

Ba của Dương Anh Hùng không còn tiền, lại đi tìm anh ấy, sau đó chuyện của ông ấy lại bị bạn học của anh ấy phát hiện, báo cáo lên lãnh đạo nhà trường. Dương Anh Hùng bị buộc thôi học, anh ấy sợ em trai chịu ảnh hưởng, nên đã đưa cho ba anh ấy toàn bộ tiền bạc trong người.

Dương Anh Hùng còn chưa tốt nghiệp đại học lại đi mở quán bán hàng, cũng may giờ anh ấy đã hết khổ rồi, anh ấy mở hai chuỗi siêu thị, việc làm ăn càng ngày càng phát triển.

Mà ba anh ấy, năm trước cũng đi rồi, hình như là mất vì bệnh, những cũng không khiến người khác cảm thông, trước khi ông ấy mất còn gây rất nhiều phiền toái cho anhDương Anh Hùng, tốnrất nhiều tiền thìkhông nói, còn khiến anh ấy rất vất vả.

Kim Tú Châu lén nói với Phó Yến Yến, chắc chắn là kiếp trước Dương Anh Hùng đã nợ ba cậu ấy, cho nên đời này cậu ấy phảitrả nợ, giờnợ đã trả hết, nên ông ấy mới đi.

Phó Yến Yến vốn dĩ không tin vào mấy chuyện này, nhưng Kim Tú Châu nói như vậy, không hiểu sao cô cũng thấy có lý.

Hiện giờ, sự nghiệp của Dương Anh Hùng càng ngày càng thuận lợi, Dương Siêu Anh cũng thi đậu vào một trường đại học tốt, hai anh em đang có tương lai rộng mở phía trước.

Phó Yến Yến tò mò hỏi một câu, “Cậu có biết giờ con gái thím ấy thế nào không?”

Chu Lệ Lệ còn đang suy nghĩ về chuyện của anh Dương Anh Hùng, nghe bạn hỏi vậy, mất một lúc mới nhận ra bạn mình đang nhắc tới con gái của thímTriệu Vận, cô nàng ngẫm nghĩ rồinói: “Không biết, mình chỉ nghe đồn là vô cùngxinh đẹp, rất nhiều nam sinh thích cô ấy. Nhưng chắc chắn là không đẹp được bằng cậu đâu, thật đấy, cậu là người đẹp nhất mà mình từng gặp.”

Lời này cô nàng nói rất thật lòng, ở trong lòng Chu Lệ Lệ, Phó Yến Yến thật sự rấtxinh đẹp, làn da vừa trắng vừa mịn, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, đặc biệt là khi ngồian tĩnh, mỗi lần cô nàngnhìn thấy đều không đành lòng tớiquấy rầy, lúc nào cũng thấymình mà tới gần là phá hủy mất vẻ đẹp ấy.

Phó Yến Yến mỉm cười, “Cậu cũng rất xinh đẹp.”

Chu Lệ Lệ cười hì hì.

Ăn cơm xong, cả hai phải tạm biệt, Chu Lệ Lệ đưa Phó Yến Yến tới cổng trường.

Khi hai người đi đến cổng lớn của trường, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng, bởi vì quá mức đột ngột, cả hai đều nhìn sang.

Cửa xe mở ra, sau đó một nữ sinh mặc một chiếc áo khoácmàu trắng bướctừ trên xe xuống, theo sau là mộtnam sinh.

Dường như nữ sinh đang nổi giận, khuôn mặt cau có, nam sinh đi bên cạnh cô dỗ dành.

Phó Yến Yến cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nhìn lướt qua rồi dời ánh mắt đi.

Nhưng khi nam sinh kia đi ngang qua Phó Yến Yến, lại có phần kinh diễm mở to mắt, còn xoay đầu lại nhìn.

Nữ sinh kia cũng nhận ra, tức giận đẩy nam sinh một cái, sau đó chỉ vào Phó Yến Yến nạt: “Cô đứng lại đó cho tôi!”

Thấy Phó Yến Yến và Chu Lệ Lệ đều không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước, cô ấy lại tức giận quát ầm lên, “Con nhỏ mặc áo đỏ kia, tao nói với mày đấy mày điếc à? Đi đường mà cũng giở trò quyến rũ đàn ông, mày có biết xấu hổ không hả…”

Nam sinh không ngờ rằng cô gái lại ngang ngược như vậy, vội vàng kéo cánh tay cô, “Thôi mà, anh sai rồi.”

Chu Lệ Lệ giật nhẹ tay Phó Yến Yến, “Hình như đang nói cậu kìa.”

Phó Yến Yến sửng sốt, quay đầu lại nhìn theo bản năng.

Cô gái đó vẫn còn đang mắng chửi, nam sinh dường như thấy quá mất mặt, hơn nữa còn bị Phó Yến Yến và các bạn học đi ngang qua nhìn, đột nhiên nghiêm mặt lại, rồi đẩy cô gái kia một cái, “Đủ rồi, cô có thấy mình đang làm phiền người khác khônghả, dáng vẻ này của cô thật xấu xí.”

Nói xong anh ta xoay người vội vàng bỏ đi.

Cô gái lảo đảo vài bước rồi mới đứng vững lại, nghe bạn trai nói vậy, có phần sửng sốt, cắn môi ấm ức nhìn theo bóng dáng chàng trai càng đi càng xa, sau đó hung dữ nói với đám hóng chuyện chung quanh, “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Nói xong cũng vội vàng đuổi theo. Phó Yến Yến nhìn theo bóng dáng hai người, mày nhíu chặt lại.

Chu Lệ Lệ buột miệng mắng một câu, “Có bệnh, không thể hiểu được.”

Phó Yến Yến cũng chẳng để tâm, “Kệ đi, đi thôi.”

Buổi tối, Phó Yến Yến về nhà kể với Kim Tú Châu chuyện ban ngày thấy Triệu Vận, động tác gắp thức ăn của Kim Tú Châu chợt ngừng lại, “Gặp được ở trường của Lệ Lệ à.”

Sau đó lại thở dài một tiếng, “Hai vợ chồng nhà đó ấy, nếu hồi đó cứ gắng mà sống với nhau, cũng không đến mức gặp phải kết cục như bây giờ, lại còn làm khổ thằng bé Anh Hùng nữa.”

Phó Yến Yến không nói gì, đời trước Triệu Vận và doanh trưởng Dương cũng sống tốt với nhau đấy, nhưng anh Dương Anh Hùng vẫn đáng thương như thế, chỉ có thể nói có một số việc không thể nào thay đổi.

Thế nhưng, đời trước cô cũng không biết được hết tất cả mọi chuyện, cuộc sống của hai vợ chồng đó sau này thế nào cô cũng không biết.

Kim Tú Châu lại nói: “Thôi, không nói tới cô ta nữa. Năm nay cô út con về ăn Tết, chắc là anh con cũng về, chờ con thi xong, đi cùng mẹ mua hàng Tết.”

Phó Yến Yến vâng một tiếng.

Kim Tú Châu lại mỉm cười, “Cũng không biết năm nay anh con có dẫn con bé Chiêu Đệ cùng về hay không? Nếu vậy càng náo nhiệt.”

Phó Yến Yến khẽ liếc sang mẹ, “Mẹ, mẹ không biết gì à? Hình như anh chia tay rồi.”

Kim Tú Châu kinh ngạc, “Đang yên đang lành làm sao mà chia tay? Không phải tình cảm vẫn tốt lắm sao?”

Phó Yến Yến: “Hình như là tính cách không hợp.”

Cô không dám nói Hạ Nham bị đá rồi, việc này do Dương Siêu Anh lén kể với cô, hiện giờ số bạn bè của cô không nhiều lắm, nhưng quan hệ với Chu Lệ Lệ, Phồn Phồn, Dương Siêu Anh đều rất tốt, liên lạc rất thường xuyên.

Dương Siêu Anh viết thư kể cho cô, bạn gái của anh Hạ Nham hiện giờ cũng ở tỉnh G, có hôm bị anh trai cậu ấy nhìn thấy khoác tay một người đàn ông vào tiệm cơm. Tuy rằng chưa lần nào Hạ Nham để hai anh em cậu gặp Lâm Chiêu Đệ, nhưng hai anh em đều đã xem ảnh chụp, chỉ nhìn lướt qua là đã nhận ra.

Dương Anh Hùng cũng sợ mình nhận nhầm, còn bảo Dương Siêu Anh nhìn chằm chằm vào người ta, sau khi nhận ra đúng là cô ấy, trông vẫn giống hệt như trên ảnh chụp, tên cũng là Lâm Chiêu Đệ, người đàn ông kia là sếp của Lâm Chiêu Đệ, ngoài ba mươi tuổi, đã ly hôn với vợ trước,.

Dương Siêu Anh nghĩ mãi mà không ra, anh Hạ Nham vừa đẹp trai vừa tốt nghiệp trường quân đội, gia cảnh nhà anh ấy thì lại càng khủng, vậy mà chị Lâm Chiêu Đệ kia lại đá anh Hạ Nham cặp với một “lão già gân” như vậy.

Lúc đầu Phó Yến Yến cũng không hiểu, nhưng sau đó lại cảm thấy bình thường, rốt cuộc lòng người phức tạp, có lẽ chị Lâm Chiêu Đệ cảm thấy trong chuyện tình cảm giữa chị ấy và anh Hạ Nham luôn không được bình đẳng. Chị ấy muốn dùng cách làm tổn thương Hạ Nham để đề cao địa vị của mình trong mối quan hệ giữa hai người, cũng có thể vì kẻ thứ ba kia có thể mang lại cho chị ấy nhiều cung bậc cảm xúc đồng thời lại luôn ở bên chị ấy, tất cả những thứ này Hạ Nham không mang tới được.

Chỉ có thể nói, tình cảm hồn nhiên của hai người trước kia là thật, mà sau đó tổn thương cũng là thật.

Phó Yến Yến không hỏi Hạ Nham chuyện này, cô biết khoảng thời gian sau đó anh ấy tham gia huấn luyện bị thương, nhưng lại giấu mọi người trong nhà, cô cũng chỉ lén gửi một số đồ bổ dưỡng qua đó.

Sở dĩ bây giờ nhắc tới chuyện này, cũng vì sợ tới Tết Kim Tú Châu lại hỏi Hạ Nham, lúc đó sẽ rất ngượng ngùng.

Kim Tú Châu nhíu mày, “Nói vớ vẩn gì thế, tính cách không hợp chỗ nào? Tính tình Tiểu Nham nhà ta rất tốt mà, cho dù là ở chung với ai cũng rất biết chăm sóc người ta, còn biết nấu ăn dọn dẹp nhà cửa.”

Sau đó nhìn con gái một cách dò xét, “Mau nói thật cho mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Phó Yến Yến biết không gì giấu được mẹ, đành phải nói ra chân tướng, nói xong còn thương lượng: “Mẹ không được bảo là con nói đâu đấy, việc này Siêu Anh cũng lén kể cho con thôi, con không thể phản bội thằng bé được.”

Vẻ mặt Kim Tú Châu một lời khó nói hết, “Thật không có tiền đồ, thế mà lại để bị cắm sừng, đừng có nhận là con trai mẹ nữa, quá mất mặt.”

Bình Luận (0)
Comment