Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 92

Tới gần kỳ thi cuối kỳ, số lần Phó Yến Yến về nhà ít dần, phần lớn thời gian cô đều ở thư viện trường đọc sách, làm bài.

Thỉnh thoảng Kim Tú Châu rảnh rỗi sẽ qua thăm con gái, mang theo mấy món ăn tự làm, thói quen này được tạo thành là nhờ Lục Lục.

Đồ ăn bán ở nhà ăn của trường Lục Lục không thể ăn nổi, đầu bếp của nhà ăn là họ hàng của hiệu trưởng, khẩu vị thiên về ngọt, bất kể là xào nấu món gì cũng đều cho đường, Lục Lục không ăn được. Cô nhóc này từ nhỏ đã kén ăn, không thể nuốt trôi cơm nên mới tìm Kim Tú Châu khóc lóc tỏ vẻ đáng thương, Kim Tú Châu không còn cách nào, mỗi tuần đều mang đồ ăn tới trường hai lần cho cô bé, còn làm một ít tương ớt cho cô bé chấm.

Mà chuyện này hai mẹ con cũng không dám kể với Giang Minh Xuyên, bằng không chắc chắn Giang Minh Xuyên sẽ mắng con gái là con nhà lính, tính nhà quan, mới có thế này mà đã chịu không nổi, trước kia tới rễ cây người ta còn chẳng có mà ăn.

Thế cho nên ở trong lòng ba anh em, mẹ lúc nào cũng dịu dàng, yêu thương mấy anh em nhất, có chuyện gì cũng chỉ thích nói với mẹ.

Dạo gần đây khi chuẩn bị đồ ăn Kim Tú Châu đều làm hai phần, đưa cho con gái út xong lại tới chỗ con gái lớn, hai mẹ con còn tới nhà ăn của trường Yến Yến cùng ăn bữa cơm. Kim Tú Châu thích ăn bánh kem trong nhà ăn trường Phó Yến Yến, loại điểm tâm kiểu Tây chỉ có ở trường học của con gái, mỗi lần Kim Tú Châu tới đều phải mua một phần.

Phó Yến Yến ngồi đối diện ăn đồ ăn mẹ mang tới.

Kim Tú Châu nói với con gái: “Chắc là ngày mai cô Phương của con về đấy, mẹ nghe đồn Phồn Phồn cũng đang hẹn hò rồi, có đúng không?”

Phó Yến Yến kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện này mà mẹ cũng biết?”

Kim Tú Châu tức giận nói: “Mấy đứa các con đấy, sau khi lớn lên chuyện gì cũng giấu mọi người trong nhà.”

Phó Yến Yến vô tội, “Không trách con được, là Phồn Phồn không cho con nói mà, như mẹ nói thì chắc chắn là cô Phương cũng biết, sau đó những người khác cũng biết cả.”

Kim Tú Châu chớp chớp mắt giả ngu, “Ai biết đâu.”

Phó Yến Yến hứ một tiếng, không hề tin lời mẹ nói.

Kim Tú Châu nói lảng sang chuyện khác, “Phồn Phồn cũng giấu mọi người, nhưng thằng bé viết thư cho người ta, dì Trương thu dọn phòng thì phát hiện ra.”

“……” Thế này thì giấu giếm dữ chưa?

Kim Tú Châu tò mò hỏi: “Con mau nói cho mẹ, là con cái nhà ai?”

Phó Yến Yến nghĩ đã lộ tẩy cả rồi nên khai sạch với Kim Tú Châu, “Mẹ không quen đâu, là một chị khóa trên ở trường Phồn Phồn, khi thằng bé mới vào đại học khi, cô ấy tốt bụng giúp đỡ Phồn Phồn rất nhiều.”

Xong cô còn hạ giọng bổ sung, “Lúc đó cô ấy còn đang hẹn hò với người khác, Phồn Phồn vẫn luôn chờ đến khi đối phương chia tay mới theo đuổi người ta.”

Đến nỗi cậu chàng cưa đổ đối phương hồi nào, cô cũng không biết, Dương Siêu Anh còn kể hơn nửa đêm Phồn Phồn còn tới đưa dù, đưa đồ ăn cho con gái nhà người ta, bao nhiêu người còn cho rằng Phồn Phồn mới là bạn trai của cô ấy. Nhưng có hiểu lầm cậu chàng cũng không giải thích, còn khen trước mặt cô gái kia rằng bạn trai của cô ấy rất tốt.

Dương Siêu Anh cảm thấy Phồn Phồn quả là đồ vô dụng, mà ngược lại Phó Yến Yến lại cảm thấy cậu chàng này quả thực là trà xanh* chúa ấy chứ, nếu anh Hạ Nham có được một nửa tâm cơ của cậu chàng, cũng không đến mức bị cắm sừng như thế.

*Ngôn ngữ mạng chỉ người thảo mai, hay vờ vịt nhằm đạt được mục đích. Cụm từ vốn không thể nào xuất hiện trong năm hiện tại(1984), nhưng vì kiếp trước Yến Yến đã làm hồn ma rất nhiều năm, chắc là cô bé học lỏm được từ này.

Kim Tú Châu nghe kể tới đây thì ánh mắt sáng rỡ, trong mắt lập loè ánh sáng nhiều chuyện.

Phó Yến Yến nói tiếp: “Những chuyện khác con cũng không rõ lắm, dù sao bây giờ cũng khá tốt, còn hẹn con với Siêu Anh cùng ra ngoài chơi nữa.”

Nhưng cô lại không có thời gian, cũng không có hứng thú đi theo làm bóng đèn. Dương Siêu Anh còn kể sau khi thằng nhóc kia theo đuổi thành công thì ghê tởm muốn ói, cứ mở mồm ra là gọi cưng ơi cưng à, Siêu Anh nghe còn muốn đấm cho trận.

Ba đứa Dương Siêu Anh, Phồn Phồn và Lục Lục vốn cùng tuổi, từ nhỏ thành tích của Dương Siêu Anh đã rất tốt, vì muốn giảm bớt gánh nặng cho anh trai nên cậu đã nhảy vài lớp, sau khi Phồn Phồn biết được cũng nhảy lớp theo, cả hai thi đậu cùng trường đại học, cùng một chuyên ngành, hiện giờ còn ở chung phòng ký túc xá.

Chỉ có Lục Lục là vẫn học cấp ba, mỗi khi nhắc đến hai đứa kia, cô nhóc đều nghiến răng nghiến lợi.

Giờ Phồn Phồn không có thời gian chơi với Dương Siêu Anh, Lục Lục lại chuẩn bị thi đại học, cho nên Dương Siêu Anh đành viết thư cho Yến Yến, thằng nhóc này miệng cũng rộng như cái loa, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng viết thư ton hót cho cô nghe cả.

Kim Tú Châu gật đầu, tiếc nuối nói: “Phồn Phồn cũng có bạn gái rồi, anh con lại vẫn một thân một mình.”

Phó Yến Yến cảm thấy mẹ nghĩ nhiều rồi, “Mẹ vội gì chứ? Mẹ với ba không phải hai ba mươi tuổi mới kết hôn đó sao?”

Kim Tú Châu không quan tâm tới lời con gái, “Tiểu Nham thì mẹ cũng không lo, nhưng còn con đấy, trông thì cũng xinh xắn, sao không thấy mống con trai nào thích con thế hả?”

Phó Yến Yến không nói gì, cúi đầu và cơm.

Kim Tú Châu tức giận lườm con gái một cái, “Lại bắt đầu giả ngu.”

Phó Yến Yến nghĩ thầm, con gái út của mẹ mới ngốc ấy, còn đang chơi trò “bắt cá hai tay” kia kìa.

Thế nhưng, cũng không biết có phải do lời Kim Tú Châu nói hay không, buổi chiều, khi Phó Yến Yến tới thư viện, bên cạnh cô lại xuất hiện một nam sinh.

Cô cũng không để tâm, cúi đầu tiếp tục đọc sách của mình, nhưng cũng chẳng phớt lờ được bao lâu, nam sinh bên cạnh đã tìm cách bắt chuyện với cô, “Bạn ơi, mình có thể mượn quyển sách của bạn không?”

Phó Yến Yến nhíu mày nhìn lướt qua chồng sách trên bàn, “Lấy đi.”

Nam sinh kia cảm kích nói: “Cảm ơn.”

Sau đó duỗi tay cầm lấy quyển sách trên cùng mở ra xem, nhưng chưa giở được hai trang đã lại nói với Phó Yến Yến, “Bạn ơi, câu hỏi này nghĩa là thế nào?”

Phó Yến Yến xoay đầu nhìn cậu ta, vẻ mặt cậu nam sinh mang nụ cười áy náy, đột nhiên cô thấy có hơi quen thuộc, lục lọi ký ức mãi mới nhớ ra lần trước đi tìm Chu Lệ Lệ gặp được đôi tình nhân kia ở cổng trường, bởi vì hai người đó cãi nhau quá ầm ĩ, cho nên ấn tượng mới khắc sâu.

Mày cô chau lại, bình tĩnh chỉ ra, “Anh không phải sinh viên trường chúng tôi.”

Sau đó cô rút thẳng quyển sách trong tay cậu ta ra, đứng dậy ôm toàn bộ sách của mình đi khỏi.

Nam sinh kia thấy thế, cuống quýt đuổi theo, “Ôi, bạn học Phó à, sao lại bỏ đi thế?”

Phó Yến Yến nghe thấy vậy, bước chân khựng lại, xoay người không vui nhìn cậu ta, “Anh hỏi thăm về tôi à?”

Cậu ta không trả lời câu hỏi này, mà chỉ cười rạng rỡ, “Chào bạn học Phó, tôi tên là Vương Nhất Ninh, rất vui được biết bạn.”

Phó Yến Yến lạnh nhạt nói: “Nhưng tôi không quen anh.”

Nói xong xoay người bỏ đi.

Cô cũng không ngốc, với những hành vi loại này của nam sinh cô đã quá quen rồi, trước đó khi còn học cấp ba cũng xảy ra tình huống như vậy, còn có bạn đánh nhau vì cô, cô dứt khoát đánh cho kẻ đó một trận, từ đó về sau không còn ai dám nói thích cô nữa.

Tới khi học năm nhất đại học, còn có anh khóa trên chạy đến ký túc xá đưa thơ tình cho cô, cô cũng thẳng thừng từ chối người ta ngay tại chỗ, đối phương chưa từ bỏ ý định, cô còn mắng thẳng mặt người ta một trận.

Kim Tú Châu nói không có ai theo đuổi cô, đó là bởi vì không có ai dám theo đuổi mà thôi.

Nam sinh nhìn bóng dáng Phó Yến Yến đã khuất xa, không chỉ không tức giận, mà còn nở nụ cười, nói một câu, “Tính tình này mình thích.”

Thời gian kế tiếp, ngày nào Phó Yến Yến cũng chạm mặt với nam sinh kia, bất kể là cô xua đuổi như thế nào, đối phương vẫn một mực không đi, làm cô ghét bỏ không thôi.

Nhưng khiến cô cạn lời là, một ngày trước khi cô bắt đầu kỳ thi, bạn gái của đối phương còn tới tìm cô.

Phó Yến Yến đang ôn bài trong ký túc xá, có bạn học nói với cô rằng dưới lầu có nữ sinh tìm cô, cô còn tưởng là Kim Tú Châu tới. Trước kia đã xảy ra chuyện này, khi Kim Tú Châu tới tìm cô, bị các bạn khác hiểu lầm là chị gái hoặc là chị khóa trên.

Cô cũng không nghĩ nhiều, sửa soạn lại một lượt rồi vội vàng chạy xuống lầu, nào biết xuống tới nơi không thấy Kim Tú Châu đâu, ngược lại còn thấy một nữ sinh đang nổi giận phừng phừng đi tới chỗ cô.

Nữ sinh đến gần là giơ tay cho cô một cái tát, có điều Phó Yến Yến phản ứng rất nhanh, một tay giữ chặt lấy cổ tay đối phương.

Nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm Phó Yến Yến đều phải luyện võ với Giang Minh Xuyên, đặc biệt là từ khi trưởng thành, Giang Minh Xuyên sợ con gái ra ngoài không an toàn, càng tận tâm dạy công phu quyền cước cho cô.

Nữ sinh không ngờ rằng lực tay của Phó Yến Yến lại mạnh như vậy, sau khi bị nắm lấy hoàn toàn không thể động đậy gì được, làm cô ấy đau đến phát khóc, trong chớp mắt đã nổi sùng chửi ầm lên, “Cái loại gái đ* lẳng lơ nhà mày, dám ngang nhiên giật bồ của người khác, mày có liêm sỉ không hả? Mày còn dám cản tao, mày có tin tìm người đánh đến mẹ mày cũng không nhận ra hay không hả…”

Cô ấy mới mắng được một nửa, Vương Nhất Ninh đột nhiên từ đâu xông ra, nổi giận đùng đùng quát lớn, “Đường Doanh, cô đừng có mà quá phận, chúng ta đã chia tay rồi.”

Cô gái nhìn chàng trai đang nổi giận với mình, tức đỏ cả mặt, “Anh lại quát tôi vì con khốn xấu xí này à?”

Vẻ mặt chàng trai đã không còn kiên nhẫn, “Cô đã đủ chưa?”

Mà Phó Yến Yến lại đờ người ra, cô không thể nào tin nổi nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, “Cô tên Đường Doanh à?”

Cô nghiêm túc quan sát cô ấy, lần trước cách hơi xa, hơn nữa đối phương còn trang điểm, Phó Yến Yến không nhận ra, giờ mới nhìn kỹ lại, đột nhiên phát hiện dường như có nhiều điểm giống.

Chỉ có điều Đường Doanh trong trí nhớ của cô vĩnh viễn là công chúa được mọi người vây quanh, xinh đẹp, quyến rũ, yếu đuối.

Mà không giống người trước mắt này, thô lỗ, miệng đầy lời chửi bới, còn vẽ một lớp trang điểm rẻ tiền.

Đường Doanh nghe thấy cô hỏi vậy, càng tức giận hơn, cho rằng cô đang ra oai phủ đầu với mình, “Thì sao? Còn muốn tìm tao trả thù à? Mày cũng không dỏng tai lên mà nghe tên tao, còn dám cướp người của bà đây, mày có tin tao khiến cho mày không có chốn dung thân ở cái đất thủ đô này không?”

Phó Yến Yến bình tĩnh nhìn cô ấy nói: “Đường Doanh, mình là Phó Yến Yến.”

Vẻ mặt Đường Doanh đầy vẻ khinh thường, “Tao thèm vào quan tâm mày tên Phó Yến Yến hay Bạch Yến Yến, đã dám cướp người của bà đây, bà đây sẽ không tha cho mày.”

Phó Yến Yến chú ý sự thay đổi biểu cảm rất nhỏ trên mặt cô ấy, nhận ra cô ấy thật sự đã quên mất mình. Cũng đúng, đã qua mười mấy năm rồi, quên là chuyện hết sức bình thường.

Thế nhưng khi nhìn Đường Doanh trước mắt, cô lại không thể nào vui cho nổi, cô đắn đo một chút rồi nói: “Khi còn nhỏ mình sống ở tầng dưới nhà cậu, mẹ cậu kết hôn với chú Dương, chúng ta đều sống ở khu nhà cao tầng trong doanh trại quân đội, sau đó còn cùng nhau đi học. Chỉ không biết đã xảy ra chuyện gì, mẹ cậu đột nhiên dẫn cậu bỏ đi, còn bỏ lại em trai cậu.”

“Đường Doanh, trước kia cậu không như thế này.”

Đường Doanh nghe cô nói vậy, vẻ mặt có phần hoang mang, càng nghe tới đoạn sau, mày càng nhăn chặt, cô ấy dường như đã nhớ ra, đôi mắt có hơi nheo lại, sau đó cẩn thận nhìn Phó Yến Yến, thấy đối phương có vẻ ngoài xuất sắc, cô ấy trở nên im lặng.

Không còn lớn tiếng như vừa rồi, cũng không còn quát mắng, cả người cô ấy giống hệt một quả bóng bay bị xì hơi, cơn giận cũng lập tức tiêu tan, cô ấy nhìn vào mắt Phó Yến Yến, rồi lại dời tầm mắt đi rất nhanh.

Cánh tay cô ấy thả lỏng, Phó Yến Yến cũng nhận ra, buông lỏng tay, cánh tay Đường Doanh buông thõng bên người.

Phó Yến Yến hỏi tiếp: “Cậu sống thế nào?”

Đôi mắt Đường Doanh đỏ lên, nhưng cô ấy không thể hiện ra ngoài, mà chỉ cười nhạt, sau đó ngẩng đầu vờ như hết sức vui vẻ nói: “Rất tốt đấy, cậu thì sao? Bỏ đi, coi như gặp lại người quen, chuyện hôm nay tôi không so đo với cậu nữa, gã đàn ông này nhường cho cậu. Thật ra tôi cũng chẳng thích gì anh ta, mặt mũi quá xấu, là người xấu nhất trong những đối tượng mà tôi hẹn hò, nếu không phải anh ta có tiền, tôi cũng chẳng thèm đếm xỉa tới anh ta. Chẳng ngờ lại còn rất lăng nhăng, cậu đừng để anh ta lừa.”

Cô ấy nhún vai, ra vẻ chẳng hề gì, “Đi đây.”

Cô ấy vẫy vẫy tay, xoay người rồi bỏ đi thẳng.

Vương Nhất Ninh vừa bị nói xấu mặt đen như đáy nồi, muốn giải thích, lại thấy Đường Doanh đột nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi Phó Yến Yến, “Đứa bé kia giờ thế nào?”

“Cậu hỏi Siêu Anh à?”

Đường Doanh không chắc chắn lắm gật gật đầu, cô ấy không nhớ rõ tên đứa bé kia.

Phó Yến Yến sợ cô ấy lại đi quấy rầy thằng bé, vội nói: “Không tốt lắm, sau đó chú Dương lại tái hôn, quẳng thằng bé cho anh Dương Anh Hùng, cuộc sống của hai anh em họ rất khổ, giờ cũng khá hơn được một chút, anh Dương Anh Hùng đã kiếm được việc làm.”

Đường Doanh ừ một tiếng, lặng lẽ bước đi.

Phó Yến Yến nhìn theo bóng lưng gầy gò của cô ấy, hoàn toàn không thể nào liên hệ với cô gái xinh đẹp đời trước thấy ở bệnh viện, rõ ràng là cùng một người, nhưng người trước mắt cô hiện giờ, dường như đã trải qua vô số tang thương.

Nhìn thấy Đường Doanh như vậy, trong lòng Phó Yến Yến có phần trống vắng khó chịu, cô đã từng giống một vai hề lén nhìn cuộc sống tốt đẹp của đối phương, mà khi ấy cô lại như sa xuống bùn, nhưng hiện giờ ở nơi mà cô không biết, cuộc sống của đối phương dường như cũng sa xuống bùn rồi.

Vừa rồi cô nhìn thấy, trên cổ tay của Đường Doanh có vài vết sẹo, những vết sẹo đó cô rất quen thuộc, đời trước cô cũng có.

Chờ tới khi cô ấy đi khuất rồi, Vương Nhất Ninh muốn giải thích với Phó Yến Yến, có điều Phó Yến Yến không để ý đến cậu ta, lạnh lùng nhìn đối phương, rồi xoay người lên lầu.

Thi cuối kỳ mất ba ngày, môn cuối cùng thi tới trưa là xong, Phó Yến Yến tới nhà ăn ăn cơm, sau đó về phòng ký túc thu dọn một số đồ đạc, sau đó xách hai túi hành lý về nhà.

Khi xuống lầu, có người đứng ở cổng ký túc xá gọi cô lại.

Hôm nay Đường Doanh không trang điểm, cô ấy mang theo gương mặt có phần tiều tụy tới gần Phó Yến Yến, lúc tới gần Phó Yến Yến ngửi thấy trên người cô ấy thứ mùi đặc trưng của những dân cư trong khu phố ổ chuột.

Đường Doanh móc trong túi ra một phong bì đưa cho cô, “Đây là một ít tiền tôi tích cóp được, cậu chuyển giúp tôi cho đứa bé kia, thật sự thì rất có lỗi với thằng bé, mà thôi bỏ đi, giờ nói những lời này đâu có ý nghĩa gì.”

Phó Yến Yến do dự, kỳ thật hiện giờ Dương Siêu Anh không thiếu tiền tiêu, ngược lại là hoàn cảnh của Đường Doanh hiện giờ có vẻ khá khó khăn, sở dĩ cô nói Dương Siêu Anh sống không tốt, cũng vì sợ Đường Doanh lại tới làm phiền hai anh em họ.

Cô không ngờ rằng Đường Doanh lại đưa tiền cho hai anh em.

“Thằng bé sẽ không nhận đâu.”

“Cậu cứ đưa cho nó là được, coi như là hai mẹ con tôi đền bù đi.”

Phó Yến Yến đành nhận lấy, “Tôi sẽ nói với thằng bé.”

Đường Doanh ừ một tiếng.

Phó Yến Yến lại hỏi lần nữa, “Mấy năm nay cậu sống có tốt không?”

Đường Doanh nghi hoặc nhìn về phía cô.

Phó Yến Yến đắn đo rồi nói: “Khi còn nhỏ tính tình mình rất quái gở, rất nhiều lần cậu đối tốt với mình, nhưng mình đều vờ như không nhìn thấy, sau đó mình rất hối hận.”

Đường Doanh cười khẽ, sau đó bình tĩnh nói: “Làm sao mà sống tốt được? Sau này mẹ tôi đi làm lẽ cho người ta, tôi đi theo bà ấy cũng đâu thể ngẩng mặt nhìn ai. Mấy gã đàn ông khốn nạn đó còn định giở trò với tôi, nhưng giờ mọi chuyện đã qua rồi, cứ như vậy đi, đi đây.”

Phó Yến Yến gật đầu.

Đường Doanh đi rồi, trước khi quay người đi đột nhiên cô ấy hạ giọng nói một câu, “Khi còn nhỏ quả thực mình rất hâm mộ cậu.”

Hâm mộ Phó Yến Yến có ba mẹ tốt, hâm mộ bạn ấy có một người anh trai vô cùng yêu thương bạn ấy, hâm mộ nhà bạn ấy luôn vô cùng náo nhiệt. Tuy rằng sau đó cô ấy đã quên Phó Yến Yến trông như thế nào, tên gọi là gì, nhưng cô ấy vẫn luôn nhớ khi còn nhỏ ở tầng dưới nhà mình có một bạn nữ cùng tuổi, vừa xinh xắn lại vừa hạnh phúc, nằm mơ cô cũng muốn được trở thành bạn ấy.

Phó Yến Yến nghe cô ấy nói vậy, ngây người đứng sững lại.

Trong khoảnh khắc này, dường như cô thấy được bánh xe vận mệnh hai đời đã hoàn toàn hoán đổi, đời trước cô vô cùng hâm mộ Đường Doanh, đời này lại biến thành cô ấy hâm mộ bản thân mình.

Trong lòng Phó Yến Yến cảm thấy có chút hoang đường, cộng thêm cảm giác bất lực không thể phản kháng được.

Cô nhìn theo bóng lưng của Đường Doanh càng lúc càng khuất xa, đột nhiên hỏi một câu, “Đường Doanh, chúng ta có thể thành bạn bè một lần nữa không?”

Bước chân Đường Doanh dừng lại, sau đó có phần không thể tin nổi quay đầu lại nhìn Phó Yến Yến, rồi chỉ vào chính mình, hoài nghi có chăng là mình nghe lầm, “Tôi á?”

Phó Yến Yến gật đầu.

Đường Doanh nhíu mày chột dạ nói: “Nhưng giờ tôi rất thảm hại, tôi biết hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, còn biết mắng chửi những lời th* t*c…”

Phó Yến Yến bắt chước hành động của cô ấy trước đó, nhún vai, “Mình cũng không tốt hơn cậu chỗ nào.”

Đường Doanh nhìn cô, cười khẽ một tiếng, sau khi cười đôi mắt lại đỏ lên, cô ấy hơi ngẩng đầu, không muốn để Phó Yến Yến nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, còn vờ như chẳng hề gì nói: “Được rồi, nếu cậu đã không để tâm, chúng ta coi như là bạn bè.”

Sau đó phất phất tay, “Đi đây.”

Thế nhưng trong chớp mắt xoay người ấy, nước mắt vẫn không ngăn được mà lăn dài.

Phó Yến Yến là người duy nhất biết rõ quá khứ của cô ấy từ khi còn nhỏ mà vẫn còn chủ động muốn làm bạn với cô ấy.

Không một ai hay biết, khi cô ấy quyết định tới đây, đã không muốn quay về nữa rồi, cô ấy đã lựa chọn cách rời bỏ thế gian này.

Thế nhưng bây giờ, cô ấy lại có bạn rồi.

Phó Yến Yến vẫn nhìn theo bóng dáng Đường Doanh, giờ khắc này trong lòng cô vô cùng yên ổn, từ khi cô thốt lên câu nói vừa rồi, cô có cảm nhận rằng, tiếc nuối và không cam lòng của cả hai đời đã hoàn toàn tan biến.

Cô và cả Đường Doanh đều sẽ có tương lai tươi đẹp.

Hết chương 92.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Rất nhiều năm sau, có phóng viên phỏng vấn Đường Doanh đã trở thành minh tinh nổi tiếng, hỏi rằng cô có bạn tốt hay không, những lời đồn thổi về cô toàn là những tin tức tiêu cực, rằng từ khi đi học cô đã chỉ lo yêu đương thôi.

Vốn cho rằng Đường Doanh sẽ trở mặt ngay tức thì, không ngờ rằng cô ấy lại vô cùng kiêu ngạo tuyên bố: “Đương nhiên là tôi có bạn tốt rồi, chuyện yêu đương không phải quá bình thường hay sao? Ai mà chẳng yêu đương? Nhưng người bạn thân kia của tôi thì lại chẳng biết yêu đương gì sất, chỉ lo cắm đầu vào học, đến giờ tay đàn ông còn chưa từng chạm vào. Trước đó cô ấy còn ép tôi học hành, sau nhận ra tôi hoàn toàn không phải người có thiên phú học tập, nên từ bỏ tôi rồi thi lên thạc sĩ. Cũng nhờ cô ấy nhìn thấy thông báo tuyển diễn viên, bảo rằng tôi là thứ bình hoa, có thể tới thử xem, tôi mới đi thử một chuyến, không ngờ rằng thật sự được đạo diễn Lưu chọn.”

Phóng viên: Ngươi bạn tốt của cô giờ thế nào?

Đường Doanh: Cô ấy rất giỏi, hiện giờ là nhà khoa học, mọi khi tôi muốn gặp cô ấy toàn phải hẹn trước, mà đáng hận nhất là, cô ấy không chỉ thông minh, lại còn xinh đẹp hơn tôi.

Một thời gian sau, có người qua đường chụp được cảnh Đường Doanh và một cô gái trẻ tay nắm tay đi dạo phố, sau đó có người nhận ra, cô gái trong ảnh là giảng viên toán học của một trường đại học ở thủ đô, mới hai mươi mấy tuổi mà đã đạt được rất nhiều giải thưởng quốc tế.

Bình Luận (0)
Comment