Hai hôm sau, Phương Mẫn từ quê của chính ủy Chúc lên, Chúc Anh và Kỷ An cũng đi cùng, năm nay mọi người tính ăn Tết ở thủ đô, so ra thì ở đây vẫn tiện hơn ở dưới quê.
Lần này phải về quê, cũng là vì sức khỏe Chúc Anh không tốt phải nằm viện, Phương Mẫn về thăm một chuyến.
Khi lên thủ đô mọi người mang theo rất nhiều đặc sản dưới quê, có tương ớt và dưa muối Chúc Anh thường ngày vẫn làm, còn chia cho Kim Tú Châu mấy hộp.
Phương Mẫn ngồi xe suốt hai ngày trời, người mệt rã rời không chịu nổi, vừa đấm chân vừa nói Kim Tú Châu: “Có tuổi rồi, sức khỏe cũng kém đi hẳn, chị cứ có cảm giác xương cốt cả người tan ra từng mảnh.”
Kim Tú Châu rót cho cô ấy một tách trà hoa, “Uống ngụm trà nóng cho ấm dạ dày trước đã.”
Phương Mẫn nhận lấy uống một ngụm, “Lúc về chị Thu Lai nói với chị là mấy nay Hoa Hoa bị cảm cứ ho sù sụ suốt, còn đang muốn hỏi em phương thuốc về sắc cho con bé uống.”
Hoa Hoa là con gái út của Phương Mẫn, tên là Chúc Hoa, ở nhà vẫn gọi là Hoa Hoa.
Kim Tú Châu gật đầu, “Có lẽ là do áp lực học tập quá lớn, hơn nữa dạo gần đây nhiệt độ giảm xuống đột ngột, không giữ ấm ấy mà.”
Phương Mẫn cũng rầu theo, “Con bé đó cứng đầu lắm, thành tích của mấy anh chị bên cạnh đều tốt, con bé sợ mình học kém quá thì mất mặt, nhưng thật ra chị với chính ủy đều cảm thấy không sao cả, con bé được vui vẻ mới là quan trọng nhất.”
Kim Tú Châu an ủi cô ấy, “Hệt như nhau, Lục Lục nhà em cũng y xì, lần nào về nhà cũng học bài đến tận khuya, Phồn Phồn và Siêu Anh đều nhảy lớp, chị gái thì thi đậu đại học thủ đô, trong lòng lại tràn đầy quyết tâm.”
Phương Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, “Chị cả đến nhìn thấy con bé, đau lòng không thôi, cứ bảo gầy quá, giờ chị ấy đang chuẩn bị cơm tối ở nhà đấy, chị sang đây để nhắn em một tiếng, buổi tối sang nhà chị ăn cơm.”
“Được.”
“Đúng rồi, khi nào Cảnh Chi về?”
“Chắc phải mấy ngày nữa, con bé được nghỉ muộn, hai hôm trước còn gọi điện thoại cho em, bảo là hai anh em Kỷ Lương Kỷ Mỹ mới được nghỉ ở nhà có mấy hôm đã đánh nhau, con bé quá mệt mỏi.”
Phương Mẫn nghe xong cũng cười, “Hai đứa đó quả thực nghịch như quỷ.”
Kim Tú Châu lắc đầu, “Cũng trách em, gửi cho hai đứa hai bộ quần áo em may, bởi vì màu sắc của hoa văn không giống nhau, cho nên hai đứa mới tranh nhau, đứa nào cũng đòi bộ có màu xanh lục. Cuối cùng Cảnh Chi tức giận tịch thu cả hai, sau đó đưa cho con nhà đồng nghiệp mặc.”
Kim Tú Châu biết hai đứa thích đánh nhau, cãi nhau, nhưng nghĩ hai bộ quần áo về màu sắc, hình thức đều giống hệt nhau, chỉ thêu hoa văn màu sắc khác nhau thì chắc chẳng hề gì, lại còn dễ phân biệt, ai mà ngờ thế cũng không được.
Mà người đồng nghiệp kia lại rất hứng khởi, tự dưng lại nhận được hai bộ quần áo mới.
Phương Mẫn còn cười hớn hở, “Hai đứa này thật đáng yêu quá.”
Buổi tối, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên cùng hai con gái tới nhà Phương Mẫn ăn cơm.
Giờ nhà Phương Mẫn đang ở căn biệt thự ông bà ngoại để lại cho cô ấy, căn nhà có hơi nhỏ hơn nhà Kim Tú Châu, nhưng vẫn đủ ở.
Chính ủy Chúc cũng đã về nhà, đang bận rộn trong phòng khách, dọn bàn dọn ghế dựa, mấy người phụ nữ thì đang quây quần trong bếp nấu ăn.
Khi Kim Tú Châu tới, Phương Mẫn đang bưng mấy món ăn đặt lên bàn, nhìn thấy cô tới, vội ra đón, “Mau vào nhà ngồi, bên ngoài lạnh lắm không?”
Hai chị em Yến Yến đi theo sau, tươi cười chào hỏi, “Cô Phương ạ ——”
Phương Mẫn ừ một tiếng, sau đó gọi với con gái trên lầu, “Hoa Hoa, mau xuống đây, các chị Yến Yến với Lục Lục tới này.”
Ngay sau đó nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch, Hoa Hoa chạy xuống dưới.
Giang Minh Xuyên qua giúp Chính ủy Chúc, Kim Tú Châu thì đi vào trong bếp, trong bếp Trương Thu Lai đang xào rau, Kỷ An thì dùng một bếp lò khác nấu ăn, Chúc Anh và Phương Mẫn thì phụ giúp, Kim Tú Châu chào hỏi các cô.
Chúc Anh lập tức bỏ củ tỏi trong tay xuống, tươi cười tới gần cô, “Cũng không biết là em ăn gì uống gì nữa, càng ngày càng trẻ.”
Kim Tú Châu cười, “Còn ăn gì được nữa à? Ngày nào cũng chỉ dưa muối màn thầu thôi, từ khi Hạ Nham vắng nhà, em cũng lười nấu cơm.”
Chúc Anh tức giận hỏi: “Doanh trưởng Giang đâu?”
Tuy rằng Giang Minh Xuyên giờ đã thăng chức, nhưng chị ấy vẫn quen gọi là doanh trưởng Giang, giống như Phương Mẫn vẫn toàn gọi chồng cô ấy là Chính ủy.
Kim Tú Châu: “Anh ấy ở nhà thì cũng đâu có tác dụng gì, một tuần có thể vào bếp hai lần đã là tốt lắm rồi, bọn trẻ đều không ở nhà, ăn uống cũng toàn qua loa.”
Chúc Anh không biết nói gì, “Hai vợ chồng tụi em đúng thật là.”
Kim Tú Châu hỏi Kỷ An, “Bọn trẻ nhà em đâu? Sao không thấy đứa nào?”
“Cả hai đứa đều bận cả, năm nay không cách nào về nhà ăn Tết.”
Kim Tú Châu gật đầu, hai con của Kỷ An đều đã nhập ngũ, không về nhà cũng bình thường, an ủi nói: “Lúc về gửi cho hai đứa chút đồ ăn.”
“Em gửi rồi, tháng nào cũng gửi.”
Lại có món được nấu xong, Phương Mẫn nhanh nhẹn bưng đĩa ra ngoài, Kim Tú Châu tránh đường, sau đó đi đến bên bồn nước giúp rửa rau.
Bữa tối nay tổng cộng làm mười món ăn, ngụ ý thập toàn thập mỹ. Tất cả mọi người ngồi quây quần quanh một chiếc bàn lớn, vừa ăn cơm vừa trò chuyện, vô cùng náo nhiệt.
Sáu giờ rưỡi ăn cơm, ăn đến tám giờ rưỡi mới kết thúc.
Tới lúc ra về, Kim Tú Châu còn uống hơi say, Giang Minh Xuyên đỡ cô ra cửa, tới khi đi được một đoạn, nhìn thấy xung quanh không có người, anh mới ngồi xổm người đỡ cô cõng trên lưng.
Hai con gái nhìn thấy, Lục Lục còn quay sang le lưỡi với chị gái.
Phó Yến Yến cười khẽ, nhắc nhở Giang Minh Xuyên, “Ba, ba đi chậm một chút, đường trơn lắm.”
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, “Hai đứa đi trước đi.”
Phó Yến Yến biết ba ngại, vội kéo em gái đi trước.
Kim Tú Châu nằm trên lưng Giang Minh Xuyên, có phần tỉnh táo lại, nhưng vẫn chưa hết say, cô duỗi tay nhéo nhéo tai Giang Minh Xuyên, mơ màng nói: “Hôm nay thật náo nhiệt, nếu có Tiểu Nham ở nhà thì thật là tốt.”
“Thằng bé hai lăm Tết mới về.”
“Sao anh biết?”
“Nó gọi điện thoại báo với anh.”
“Sao không gọi cho em?”
“Nhà mình không có điện thoại.”
“Hừ, thế cũng không được.”
“Để mấy hôm nữa em đánh nó.”
“Cũng đừng đánh quá tàn nhẫn, đánh bừa mấy cái là được.”
……
Nghe tiếng ba mẹ nói chuyện, Lục Lục không nhịn được lén nói với chị gái: “Sau này em lớn lên cũng phải tìm người chồng giống như ba.”
Phó Yến Yến xoa đầu em gái, trêu ghẹo: “Mới nứt mắt ra đã nghĩ tới chuyện kết hôn.”
Lục Lục cũng giơ lên tay lên xoa đầu chị gái, “Không biết xấu hổ còn nói em, lần này anh tư về chắc chắn lại sang nhà mình.”
Phó Yến Yến nghe vậy, duỗi tay muốn đánh cô bé.
Anh tư trong lời Lục Lục là cháu trai của ông cụ Chương, lớn hơn Phó Yến Yến một tuổi, hiện tại cậu ấy đóng quân ở phía Nam. Khi còn nhỏ ông cụ Chương còn nói đùa rằng muốn định hôn ước cho hai đứa nhỏ, nhưng sau khi ông cụ Chương qua đời, nhà họ Chương không có ai nhắc lại việc này nữa, Kim Tú Châu cũng sẽ không chủ động đề cập tới.
Có điều từ khi trưởng thành, Chương Minh Quân toàn tìm cớ sang nhà bọn họ, lúc đầu còn không rõ anh chàng có ý tứ gì, sau đó mới nhìn ra, nhưng Phó Yến Yến lại không có cảm giác với anh chàng, nên ngầm cự tuyệt người ta.
Lục Lục rất nhanh nhẹn tránh thoát.
Ngày hai mươi lăm, Hạ Nham về nhà, về cùng với anh còn có hai anh em Dương Anh Hùng.
Mấy năm nay, hai anh em Dương Anh Hùng đều tới nhà ăn Tết, bởi vậy nên Kim Tú Châu còn chuẩn bị cho hai anh em một gian phòng.
Hai anh em rất hiểu chuyện, mang tới rất nhiều quà cáp, có cả rượu vừa thực phẩm dinh dưỡng, trong đó còn có cả tổ yến, cũng không biết cả hai tốn bao nhiêu tiền.
Kim Tú Châu cũng lấy quần áo và giày may cho hai anh em ra, bảo họ đi mặc thử.
Hai anh em nhận được thì vô cùng hứng khởi, cởi ngay quần áo ra thử, Kim Tú Châu may cho Dương Anh Hùng một chiếc áo khoác màu đen, áo cổ đứng, được viền bằng lông chồn màu đen, cổ tay áo còn dùng chỉ đỏ thêu hoa văn hình chữ vạn, vừa đẹp lại vừa ấm áp. Dương Anh Hùng mặc lên người, trông đĩnh đạc hơn hẳn. Dương Siêu Anh nhận được chiếc áo khoác màu xám bạc, cổ áo và cổ tay áo được viền bằng lông chồn màu trắng, chiếc áo của cậu trông trẻ trung hơn một chút, cổ tay áo được thêu hoa văn mây cát tường, trên mặt túi áo còn thêu hình một chú trâu nhỏ.
Dương Siêu Anh rất thích, cậu sờ khắp trên dưới một lượt, sau đó bất đắc dĩ chỉ vào con trâu nhỏ nói: “Cô ơi, hình này cũng quá trẻ con rồi.”
Kim Tú Châu tức giận vỗ cho cậu một cái, “Trẻ con chỗ nào hả? Trông đẹp thế kia cơ mà.” Sau đó lại bảo cậu đi thử giày.
Dương Siêu Anh đi đôi giày vải Kim Tú Châu mới khâu cho cậu, lúc mới đi vào có hơi chật, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Vừa vặn ạ.”
“Vậy được rồi.”
Hai anh em cũng chỉ thử một chút, thử xong là cởi ra gấp gọn lại, không nỡ mặc.
Hạ Nham đã mặc vào chiếc áo khoác quân đội cũ của Giang Minh Xuyên, đi vào trong bếp hỗ trợ, còn lớn tiếng hỏi mấy người ở ngoài muốn ăn món gì?
Lục Lục không chút khách khí gọi món, “Em muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Yến Yến nói theo: “Ớt xanh xào thịt thái sợi.”
“Thịt kho tàu.”
“Khoai tây thái sợi xào.”
“Tôm sốt tỏi bằm.”
……
Cứ tiếng này nối tiếp tiếng kia.
Trong phòng bếp Hạ Nham cũng nổi giận: “Mấy người quả thật không khách sáo tí nào nhỉ?”
Lục Lục cười vui vẻ, sau đó kéo Dương Siêu Anh tới nhà Phương Mẫn tìm Phồn Phồn chơi, ba đứa cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thân thiết như anh chị em trong nhà, đặc biệt là Lục Lục từ khi biết Phồn Phồn có bạn gái, chắc chắn là muốn dùng việc này để uy h**p một chặp.
Dương Siêu Anh cũng thích xem náo nhiệt, hai đứa cười hi hi ha ha ra khỏi nhà, còn chưa đi được bao xa, bên ngoài đã truyền đến tiếng la hét của hai đứa chơi ném tuyết.
Dương Anh Hùng không biết làm sao, hét với một tiếng ra ngoài, “Em nhường em gái một chút.”
Dương Siêu Anh không phục, “Là cậu ấy đánh lén em trước!”
Dương Anh Hùng đỡ trán.
Yến Yến trấn an anh, “Kệ chúng nó, hai đứa đó đều là trẻ con ba tuổi cả đấy, tâm trí còn chưa phá triển toàn toàn.”
Lời này cô nói thật lòng, ở đời sau, bọn trẻ con mới đi nhà trẻ đã biết nói chuyện yêu đương rồi, mà Lục Lục thì ngược lại, yêu đương toàn vì muốn đối phương kèm mình học tập, một cậu là cán sự môn tiếng Anh, một cậu là cán sự môn Vật lý, cả hai còn không biết sự tồn tại của đối phương. Nếu nói cô bé lăng nhăng thì cũng đúng là lăng nhăng thật, nhưng nếu nói là cô bé chỉ lo yêu đương, thì lại hoàn toàn không có, đây thuần chỉ vì sự nghiệp học hành.
Về phần Dương Siêu Anh, cậu chàng này hoàn toàn là thủ lĩnh lắm mồm, hiện giờ đang mê đắm tiểu thuyết võ hiệp, ngày nào cũng ảo tưởng bản thân trở thành đại hiệp, mà tự mình đọc còn chưa đủ, còn muốn tự tay viết, viết ra một kịch bản rối như canh hẹ rồi còn gửi cho Yến Yến đọc.
Buổi tối, cả nhà quây quần ăn một bữa cơm nóng hổi.
Ngày hôm sau, ngoại trừ Giang Minh Xuyên, cả nhà đều ra ngoài mua hàng Tết, không tới tòa nhà bách hóa nữa, hiện giờ ở cửa hàng bách hóa không còn có mấy khách tới mua hàng, mọi người đều thích ra chợ mua.
Chợ chính là chợ đen trước kia, từ khi không còn cấm nữa, càng ngày càng nhiều người tới mở sạp bán hàng, đặc biệt là giờ đang dịp Tết, trong chợ thứ gì cũng có, còn có hàng hóa từ phía Nam, bao gồm cả quần áo và món ăn tới từ Hồng Kông.
Kim Tú Châu đi đằng trước, nhìn thấy món gì vừa ý là bước lên hỏi giá, sau khi mua xong lại bắt đầu mua đồ cho bọn trẻ, Hạ Nham vẫn giống như khi còn nhỏ, muốn mua gì đều kéo áo Kim Tú Châu, bảo mẹ mua cho mình.
Kim Tú Châu chê con trai làm phiền mình mặc cả, mới móc trong túi ra năm đồng, bảo Hạ Nham tự đi mua. Hạ Nham bèn khoác vai Dương Anh Hùng, cả hai kéo nhau đi mua mấy xiên hồ lô ngào đường về, mỗi người một xiên.
Bởi vì nhà có thêm mấy lao động, hàng Tết chỉ mất một ngày đã mua xong rồi, mọi người khệ nệ xách theo túi lớn túi nhỏ xách về nhà. Khi đi ngang qua nhà Phương Mẫn còn bị Chúc Anh thấy, chị mới lớn tiếng chào hỏi, còn nhờ mấy thằng nhóc này ngày mai qua đây giúp một chuyến, nhà họ cũng cần mua hàng Tết.
Hạ Nham cười hì hì, “Có thể ạ, nhưng phải trả công.”
“Thế bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm, một xiên hồ lô ngào đường ạ.”
“Vậy bao no.”
“Biết bác cả lúc nào cũng tốt nhất mà.”
“Ha ha ha ha”
Một ngày trước giao thừa, Bạch Cảnh Chi dẫn theo hai con tới, cũng xách theo lỉnh kỉnh hành lý.
Rất nhiều thứ là quà Tết cơ quan cô phát, cô quyết định chọn đồ tốt nhất mang tới.
Hai đứa sinh đôi vừa vào cửa, lập tức đi tìm mấy anh chị chơi, mà mấy anh chị thì lại chỉ thích trêu ghẹo hai đứa em này, đặc biệt là Lục Lục, cố ý nói: “Ôi chao, sao trên đầu em gái lại cài hoa? Vì sao anh trai không có?”
Bản lĩnh trêu chọc người khác của Dương Siêu Anh cũng không kém, cố ý nói theo: “Nhưng quần áo của anh trai đẹp hơn mà.”
Tới đây thì không được, hai anh em lập tức đánh nhau, sau đó vang lên tiếng khóc tê tim liệt phổi.
Bạch Cảnh Chi vốn đang cười híp mắt kể chuyện mình xin nghỉ với Kim Tú Châu thoáng nghe thấy tiếng khóc không cần suy nghĩ đã nói: “Em tới chỗ mẹ chồng trốn tạm một lúc, đợi chút em về.”
Nói xong, cô ấy đã nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Kim Tú Châu còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, người đã không còn bóng dáng.
Ngay sau đó hai đứa nhóc chạy tới tìm Kim Tú Châu đòi mẹ, không tìm thấy mẹ, mới nhờ bác phân xử.
Kim Tú Châu cũng đau đầu, tức giận cầm chổi lông gà đi tìm Lục Lục và Dương Siêu Anh hỏi tội.
Lục Lục và Dương Siêu Anh muốn chạy, lại bị mấy anh chị ngăn cản. Cả nhà gà bay chó sủa.
Buổi tối giao thừa, cả hai nhà cùng nhau ăn cơm tất niên. Mấy thanh niên dọn bàn ghế nhà chính ủy Chúc tới, đồ ăn được chia làm hai bàn, người lớn một bàn, trẻ con một bàn.
Người lớn vừa ăn vừa uống rượu, mấy thanh niên cũng học theo. Hạ Nham tửu lượng kém, mới uống có mấy chén đã ngà ngà say, còn ra biểu diễn mấy chiêu quyền thuật.
Dương Siêu Anh cũng là đứa hố anh trai, còn xúi giục anh trai đi lên so chiêu một lần, Dương Anh Hùng tức giận muốn đánh cậu, nhưng mọi người đã nghe được lời Dương Siêu Anh nói, đều ồn ào cổ vũ, cuối cùng Dương Anh Hùng không còn cách nào, đành phải đi lên chịu mất mặt.
Quả nhiên, ra tay còn chưa đến ba chiêu, đã bị Hạ Nham quật ngã.
Hạ Nham cũng tương đối ngông, còn vươn ngón tay ngoắc ngoắc Giang Minh Xuyên, “Ba, lên đây nào.”
Mọi người lại tiếp tục ồn ào cổ vũ. Giang Minh Xuyên cười.
Cuối cùng kết quả cũng không có gì bất ngờ xảy ra, Hạ Nham nằm đo ván nửa ngày không dậy nổi.
Nửa đêm hôm đó, Dương Siêu Anh còn đang trong mộng đẹp, đột nhiên bị anh trai đá lăn xuống giường.
Hết chương 93.
Hoàn chính văn
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hạ Nham: Ba ơi, con sai rồi.
Giang Minh Xuyên: Con trai, con còn non lắm.
Kim Tú Châu: Chồng tôi thật đỉnh.
Phó Yến Yến: Xứng đáng.
Lục Lục: Thật náo nhiệt.
Dương Anh Hùng: Thù này nhớ kỹ.
Dương Siêu Anh: Không phải tôi đang hành hiệp trượng nghĩa sao? Sao đột nhiên nhảy vách núi rồi?