Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 94

Trời còn tờ mờ sáng, Kim Tú Châu cố hết sức mà mở to mắt, người mệt mỏi rã rời, cánh tay chống trên giường chuẩn bị ngồi dậy, nào ngờ vừa mới cử động, mới thấy đầu vô cùng đau đớn, toàn thân cũng không có chút sức lực gì.

Cô nhíu nhíu mày, sau đó mới phát hiện hoàn cảnh trước mắt có gì đó không đúng, chiếc chăn trên giường cô không hề quen thuộc, chất liệu cũng rất xấu, vài chỗ còn có mụn vá, lại nhìn quanh quất toàn bộ căn phòng, bố cục có phần quen thuộc, nhưng rất nhiều chỗ lại vô cùng xa lạ.

Kim Tú Châu không rõ có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cô lại mượn xác hoàn hồn lần nữa?

Trong lòng cô có chút sợ hãi, cô cũng không muốn chết, cô rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, mấy ngày hôm trước Dương Anh Hùng còn gọi điện thoại cho cô nói mấy hôm nữa sẽ dẫn bạn gái về ra mắt, còn hy vọng cuối năm cô có thể giúp tới nhà gái cầu hôn.

Mọi khi hai anh em vẫn hiếu kính với cô như trưởng bối trong nhà, Kim Tú Châu cũng rất trân trọng tấm lòng của cả hai, nên đã bắt đầu chuẩn bị những thứ cần dùng để tới nhà gái dạm ngõ.

Tính toán thời gian thì ngày mai Dương Anh Hùng sẽ dẫn bạn gái tới, Kim Tú Châu còn cố ý đi ngủ sớm một chút, muốn để ngày mai có trạng thái tốt một chút, thế nhưng không rõ thế nào vừa mở mắt ra, tất cả đều thay đổi.

Có điều cô cũng không phải người đa sầu đa cảm, phát hiện tình trạng trước mắt có gì đó không đúng, cô lập tức rời giường mặc quần áo ra khỏi phòng.

Cánh cửa phòng hơi mỏng, được sơn màu vàng, kéo chiếc then cài cửa nhỏ bằng sắt về bên phải là cửa có thể mở ra. Loại khóa cửa như thế này, Kim Tú Châu nhìn thấy rất quen, cô nhớ lại, hồi còn ở tòa nhà cao tầng trong doanh trại bộ đội trước kia, cũng dùng loại cửa thế này.

Nghĩ đến đây, nhịp tim của cô đột ngột tăng nhanh.

Cô đi từ trong phòng ra, lướt tầm mắt quan sát xung quanh, sau đó càng nhìn càng kinh hãi.

Cho dù trong phòng có rất nhiều đồ đạc không giống với trong trí nhớ, nhưng từ hình dáng chúng và bố cục căn phòng vẫn có thể nhận ra bóng dáng trước kia.

Chính trong khoảnh khắc kinh hoảng thất thố ấy, Kim Tú Châu đột nhiên chú ý tới một người đang ngồi trong phòng khách. Người đàn ông ngồi gục đầu trong bóng tối, không nói năng gì, cũng không biết đã ngồi ở đây bao lâu.

Kim Tú Châu nhìn khuôn mặt tiều tụy của người đàn ông trẻ tuổi, trong lúc nhất thời sững người lại, ấy vậy mà lại là Giang Minh Xuyên thời còn trẻ.

Theo bản năng cô muốn gọi anh, nhưng đã nhanh chóng nhận ra có vấn đề, Giang Minh Xuyên sẽ không bao giờ không về phòng mà ngồi ở đây, chắc chắn là hiện giờ giữa hai người đã xảy chuyện gì đó.

Nhưng cô không nhớ ra, trước đây mình trước có từng cãi nhau với Giang Minh Xuyên không? Có thì đúng là có, nhưng thái độ sẽ không lạnh nhạt như bây giờ, anh còn không trở về phòng.

Giang Minh Xuyên nghe thấy tiếng bước chân dường như cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, trong mắt toàn tơ máu đỏ quạch, viền mắt thì đen xì.

Kim Tú Châu chưa từng thấy anh chật vật tiều tụy như thế này bao giờ, không nhịn được nhíu chặt mày.

Cô biết rất rõ, đây không phải Giang Minh Xuyên mà cô biết.

Giang Minh Xuyên trầm mặc một hồi lâu, mấp máy môi, sau đó dùng giọng khàn khàn hỏi: “Cô thật sự nghĩ kỹ rồi?”

Trong lòng Kim Tú Châu nghi hoặc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, xưa nay cô đều giỏi nhìn mặt đoán ý, cho dù mấy chục năm nay cuộc sống an nhàn sung sướng, bản lĩnh này đã giảm đi không ít, nhưng đối phó với Giang Minh Xuyên vẫn đủ dùng. Cô dùng giọng bình tĩnh quăng lại vấn đề cho đối phương, “Người phải suy nghĩ kỹ rồi phải là anh mới đúng chứ?”

Giang Minh Xuyên nghe thấy vậy lại tiếp tục chìm trong im lặng, tới khi Kim Tú Châu cảm thấy hơi đói, đang nghĩ buổi sáng làm món gì ăn, mới nghe thấy người đàn ông dùng giọng khàn khàn nói: “Được, buổi chiều chúng ta đi ly hôn.”

“......” Ly hôn?

Giờ tới lượt Kim Tú Châu không nói gì, cô có thể hoàn toàn chắc chắn, Giang Minh Xuyên trước mắt này không phải người mà cô biết, mà ngay cả bản thân cô cũng không phải. Đầu óc Kim Tú Châu xoay chuyển rất nhanh, khi đó cô mượn xác hoàn hồn nhập vào “Kim Tú Châu” của thế giới này, thời gian đã qua lâu rồi, có đôi khi cô cũng quên mất chuyện này. Có điều thỉnh thoảng cô cũng suy nghĩ, nếu cô không trở thành “Kim Tú Châu” của thế giới này, Giang Minh Xuyên và “Kim Tú Châu” đó sẽ có kết cục thế nào.

Hiện giờ xem ra, có khả năng sẽ có kết cục như hiện tại.

Kim Tú Châu không đáp lời, chỉ nhìn anh một cái, rồi xoay người đi vào trong bếp.

Giang Minh Xuyên nói xong lời cần nói thì thu hồi ánh mắt, trong lòng anh biết, Kim Tú Châu chắc chắn lại muốn châm chọc mỉa mai một hồi.

Thế nhưng đợi cả nửa ngày lại không hề nghe thấy những lời quen thuộc, đối phương chỉ xoay người đi vào bếp, sau đó trong bếp truyền ra tiếng nấu nướng, anh nhíu mày, tức thì không rõ Kim Tú Châu có ý gì.

Trong bếp dường như không có chút nguyên liệu nấu ăn nào, Kim Tú Châu lục lọi một hồi lâu chỉ tìm được ba quả trứng gà, mấy cọng rau xanh cùng với một mẩu gừng.

Lu gạo cũng đã thấy đáy, cũng may còn có hơn nửa túi bột mì. Cô thật sự rất đói, mới nhào toàn bộ số bột mì, sau khi nhào xong lại không tìm thấy chày cán bột, nên dàn đều ra rồi dùng dao thái thành từng miếng nhỏ.

Sau đó cô lại đun nóng nồi, đổ dầu, đập ba quả trứng gà vào rán vàng rồi đổ nước vào nấu, sau đó thả mì vào rau vào.

Mùi hương trong bếp rất nhanh đã lan ra ngoài, hai đứa nhỏ cũng dậy, ngửi thấy mùi thơm đều không nhịn được lén tới gần phòng bếp xem.

Khi nhìn thấy Kim Tú Châu đang nấu ăn, cả hai đứa đều không có chút vui sướng gì, trong lòng hai đứa đều hiểu, rất có thể bữa ăn hôm nay là bữa cuối cùng cả nhà cùng nhau ăn cơm.

Kim Tú Châu nhận thấy bị quan sát, cô quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh mắt của hai đứa trẻ.

Cô liếc mắt một cái là nhận ra Hạ Nham và Yến Yến, nhưng lại không phải hai đứa, Hạ Nham trước mắt này vừa nhỏ vừa gầy, ánh mắt lại lạnh nhạt.

Yến Yến thì vừa gầy vừa lùn, mái tóc thì lưa thưa, làn da vàng như nến, ánh mắt của cô bé đầy sợ hãi và hoang mang.

Trái tim Kim Tú Châu đau nhói, hai đứa vẫn luôn được cô chăm nom, trắng trẻo sạch sẽ, thân thể khỏe mạnh cao ráo, chưa bao giờ thấp bé gầy gò như thế, vừa nhìn đã biết là thường xuyên chịu đói.

Hai đứa nhỏ nhìn thấy cô, dường như đều hơi sợ hãi, vội vàng tránh sang bên cạnh.

Kim Tú Châu nén xuống cảm xúc phức tạp trong lòng, nấu xong mì, sau đó chia ra bốn bát, có một bát không có trứng gà, cô mới chia thêm nhiều mì hơn, khi chia xong còn bỏ thêm vào mỗi bát một giọt dầu mè.

Sau đó cô gọi với ra bên ngoài một tiếng, “Ăn cơm.”

Kim Tú Châu bưng bát của mình ra ngoài ăn, hai đứa nhỏ thay phiên vào bếp, sau đó cũng bưng bát ra ngoài.

Thế nhưng, con gái lại không ăn ngay lập tức như anh trai, mà bưng cho ba đang ngồi gần đó một bát trước, Giang Minh Xuyên do dự nhìn về phía Kim Tú Châu, Kim Tú Châu cúi đầu ăn phần của mình, cũng không nhìn anh, cô còn chưa nghĩ ra phải xử lý tình huống trước mắt này như thế nào.

Phó Yến Yến nhỏ giọng nói: “Chú ăn đi, còn một bát nữa.”

Giang Minh Xuyên nhận lấy.

Phó Yến Yến lại xoay người đi vào trong bếp, rồi bê ra một bát không có trứng gà, cô bé nhìn thoáng qua Kim Tú Châu và Hạ Nham đang ngồi bên bàn, cô bé cũng không bước ra nữa, mà ngồi ở cửa bếp ăn.

Cho dù không có trứng gà, nhưng cô bé ăn cũng rất ngon lành, cứ từng đũa từng đũa, tựa như đang ăn món mỹ vị nhân gian.

Kim Tú Châu nhìn cái bát chỉ có độc mì với mấy cọng rau của con gái, bát đó cô chuẩn bị cho Giang Minh Xuyên.

Có lẽ là Giang Minh Xuyên cũng thấy, vẫy vẫy tay với Phó Yến Yến, cô bé bưng bát ngoan ngoãn qua đó, Giang Minh Xuyên gắp quả trứng gà trong bát mình bỏ vào bát cô bé.

Phó Yến Yến nhìn anh.

Giang Minh Xuyên gắng gượng cười, “Chú không thích ăn, con ăn đi.”

Phó Yến Yến cắn cắn môi, khẽ vâng một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Giang Minh Xuyên.

Cả nhà bốn người yên lặng ăn bữa sáng.

Kim Tú Châu ăn xong đặt bát lên trên bàn rồi trở về phòng.

Giang Minh Xuyên chờ Phó Yến Yến ăn xong mới đứng dậy, nhận lấy cái bát trong tay cô bé, lại cầm cả cái bát trên bàn, đi vào trong bếp rửa sạch sẽ.

Hạ Nham nhìn em gái kiễng chân lau bàn, hiếm khi không cười nhạo cô bé giống như mọi lần, cậu lặng lẽ nhìn cái bàn, đột nhiên nói một tiếng, “Nếu mỗi ngày đều có thể được ăn món mì như hôm nay thì thật là tốt.”

Nói xong đôi mắt cậu có hơi đỏ, rồi nhìn về phía em gái hung dữ nói: “Thấy vui chưa? Sau này rốt cuộc cũng không nhìn thấy anh nữa.”

Động tác lau bàn của Phó Yến Yến chợt khựng lại, nhưng không trả lời cậu. Trong lòng cô bé nghĩ, hẳn là sẽ vui vẻ nhỉ, cô bé không hề thích nơi này.

Giang Minh Xuyên rửa bát xong thì bước đến cửa phòng, nhưng anh không vào, mà chỉ đứng ở cửa nói: “Buổi trưa tôi sẽ về." Có mấy lời không tiện nói thẳng ra, nhưng cả hai người đều hiểu.

Kim Tú Châu nằm trên giường không nhúc nhích, đầu cô đau quá, cô muốn nghỉ ngơi một lúc, cũng muốn ngủ một giấc, tỉnh lại là có thể trở lại thế giới ban đầu của mình thì tốt.

Cô không thích nơi này, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ.

Cô không trả lời anh, người bên ngoài cửa cũng không nói nữa, sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân của đối phương càng lúc càng xa và tiếng cửa phòng khách đóng lại.

Kim Tú Châu nhắm hai mắt lại, có lẽ vì thật sự mệt mỏi, chẳng mấy đã ngủ mất.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi một lần nữa mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng rõ, trong phòng quá nóng, cô nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, trong lòng vô cùng mất mát.

Có điều xưa nay cô vốn là người vừa tàn nhẫn lại vừa quyết đoán, nếu đã thấy không có khả năng quay về được, cô phải chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống ở nơi này, đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình.

Đầu tiên ly hôn chắc chắn là không thể, bất kể từ phương diện lợi ích hay tình cảm, rời khởi Giang Minh Xuyên đều không phải là lựa chọn tốt nhất.

Tiếp theo, cô cần phải kiếm tiền.

Cũng may những việc này cô đã từng trải qua, sống chung với Giang Minh Xuyên và bọn trẻ, kiếm tiền dựa vào vẽ tranh, cô đều có kinh nghiệm.

Nghĩ thông suốt những chuyện này, Kim Tú Châu rời giường ra khỏi nhà, còn lục túi tìm tiền và tem phiếu.

Đồ đạc trong phòng đã được thu dọn gọn gàng, đựng trong hai cái túi lớn, còn tiền thì được đặt trong một cái túi nhỏ bỏ trong đó. Không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có hai trăm bốn mươi đồng và một ít tem phiếu.

Cô cảm thấy đối phương quả thực to gan, có được mấy đồng lẻ thế này mà cũng dám ly hôn.

Hai đứa nhỏ đều ở trong phòng khách, có điều rất yên tĩnh, không có đứa nào nói năng gì, hơn nữa còn ngồi cách nhau rất xa, có thể thấy được thường ngày quan hệ chẳng hề thân thiết gì.

Điểm này làm Kim Tú Châu rất không quen, trong trí nhớ của cô hai anh em từ nhỏ lúc nào cũng rất ầm ĩ, luôn nói không ngớt miệng, cho dù sau này trưởng thành, hai anh em cũng vẫn không ngừng đấu võ mồm, còn bắt cô phân xử.

Thế nhưng cô cũng biết, nơi này và gia đình mà cô quen thuộc kia hoàn toàn không giống nhau.

Hai đứa nhỏ nhìn thấy cô ra, đều ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh mắt Hạ Nham mang theo đánh giá và xa cách, trong ánh mắt con gái thì phần lớn là sợ hãi.

Có thể thấy được mọi ngày cô “Kim Tú Châu” này và hai đứa nhỏ cũng không thân thiết gì cho cam, trong lòng cô càng thêm quyết đoán, cô nói với con gái: “Đi cùng mẹ ra ngoài một chuyến.”

Phó Yến Yến không ngờ rằng mẹ lại chỉ cần mỗi mình đi cùng, nhưng cũng không hề phản đối, mà chỉ lí nhí đáp: “Vâng.”

Kim Tú Châu đi vòng qua Hạ Nham ra cửa, Phó Yến Yến cúi đầu đi theo sau.

Hạ Nham nhìn theo bóng dáng hai mẹ con, vẻ mặt có phần không vui, trong lòng cậu nghĩ quả nhiên là mẹ con ruột, cho dù mọi ngày ngoài mặt vẫn thể hiện là thích cậu, nhưng trong lòng vẫn thiên vị.

Kim Tú Châu đi đằng trước, vốn cô muốn nói mấy câu với con gái, nhưng cô bé chỉ lặng lẽ đi theo đằng sau, cho dù cô cố ý đi chậm lại, cô bé cũng không theo kịp, ngược lại còn đi chậm hơn.

Tới đây thì Kim Tú Châu biết, quan hệ giữa hai mẹ con có khúc mắc.

Nhưng cô không hề có ký ức trước kia, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cũng chỉ từ buổi sáng hôm nay mới nhìn ra được, con gái sống trong gia đình này cũng không tốt, phải thật cẩn thận lấy lòng mọi người.

Kim Tú Châu chủ động mở lời trước, “Mẹ không không định ly hôn cùng ba… chú con.”

Phó Yến Yến đang đi đằng sau nghe thấy vậy thì sửng sốt, cũng không hề thấy thất vọng, cô bé im lặng một lát, sau đó khẽ vâng một tiếng.

Kim Tú Châu lại nói: “Mẹ đã nghĩ rồi, nếu như ly hôn, có lẽ cuộc sống của hai mẹ con chúng ta còn không bằng hiện tại, ít nhất bây giờ chúng ta còn có cái nhà để ở, nhưng nếu như rời khỏi nơi này, chắc chắn không thể trở về quê, nếu tới phương Nam, trong người chúng ta chẳng có bao nhiêu tiền, lại chẳng quen biết ai, cũng không biết chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì.”

Phó Yến Yến cũng chỉ lẳng lặng nghe, mấy ngày hôm trước bà ấy còn nói với mình, bà ấy sẽ nỗ lực kiếm tiền để cô bé được sống sung sướng. Có điều Kim Tú Châu đã lật lọng rất nhiều lần, cô bé cũng chẳng thèm để bụng chuyện lần này.

“Nhưng mẹ đã nghĩ thông suốt rồi, cuộc sống là của bản thân mình, sống tốt hay không tốt đều do chính mình lựa chọn, để ai chịu ấm ức cũng được nhưng không thể nào để hai mẹ con chúng ta chịu ấm ức, trước kia luôn muốn tiết kiệm tiền, hiện giờ xem ra, tiền có gắng sức tiết kiệm thế nào cũng không nhiều hơn được bao nhiêu, còn không bằng tiêu cho bản thân mình.”

Phó Yến Yến có chút kinh ngạc khi nghe Kim Tú Châu nói, cô bé chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ nghe được những lời như thế này từ miệng Kim Tú Châu.

Nhưng cho dù như thế, cô bé vẫn có chút hoài nghi, cảm thấy đây cũng chỉ là nói suông vậy thôi.

Kim Tú Châu nói được thì làm được, sau khi tới Cung Tiêu Xã, cô mua gạo, nước tương, bột mì, lại mua rau và thịt, đựng đầy hai túi to đùng.

Kim Tú Châu xách túi to, Phó Yến Yến xách túi nhỏ hơn.

Lúc trả tiền, Kim Tú Châu thấy có bán kem, còn mua hai chiếc kem đậu xanh, sau đó đưa một chiếc cho con gái, vừa ăn vừa đi về.

Phó Yến Yến vẫn còn đang ngẩn ngơ đi theo đằng sau, cô bé nhìn nhìn chiếc kem trong tay, lại nhìn Kim Tú Châu đang đi đằng trước. Đột nhiên cô bé ý thức được, hôm nay mẹ dường như không giống mọi khi.

Cô bé cúi đầu thật cẩn thận nếm một miếng, cây kem rất ngọt, còn rất mịn, ăn rất ngon. Đây là lần đầu tiên cô bé được ăn, trước kia mẹ chỉ mua cho mỗi Hạ Nham, nhưng cũng chỉ mua loại rẻ nhất một xu một chiếc, không phải là loại kem đậu xanh đắt đỏ như hôm nay.

Trên đường, Kim Tú Châu còn gặp được Tiền Ngọc Phượng, Tiền Ngọc Phượng bê chiếc rổ từ mảnh đất phần trăm về, nhìn thấy cô mua nhiều đồ như vậy, cho rằng cô cãi nhau với chồng đầu óc không tỉnh táo, vội vàng kéo cô sang một bên khuyên, “Em mua thịt thì cũng được thôi, nhưng sao còn mua nhiều rau xanh như thế? Em không trồng trên khoảnh đất phần trăm hay sao? Tiêu tiền cũng không thể nào tiêu hoang như thế.”

"Nghe lời chị dâu đi, cô hàng xóm nhà em ấy mà, là một ả không đứng đắn, đừng có giận chồng em nữa, doanh trưởng Giang cũng vì quá tốt bụng mà thôi, em thì lại quá nóng tính, cãi nhau thì cũng đành, nhưng đừng lấy tiền ra trút giận, lúc về gắng sống hòa thuận với nhau đi. Vợ chồng nhà nào mà chẳng cãi nhau, chị với Nhị Trụ hai mặt con rồi đây mà vẫn cãi nhau suốt.”

Kim Tú Châu nhìn gò má đầy nếp nhăn và vết nám của Tiền Ngọc Phượng, hoàn toàn khác hẳn với người trong trí nhớ của cô. Cô vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt lên được một câu, chỉ gật gật đầu.

Tiền Ngọc Phượng lấy một ít rau trong rổ ra đưa cho cô, “Về nhà đi, đừng tức giận nữa chỉ hại thân thôi, lòng có ấm ức gì cứ tới tìm chị.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Cảm ơn chị dâu." Tiền Ngọc Phượng phất phất tay, Kim Tú Châu nhìn theo bóng dáng chị ta, trong lòng có chút khó chịu, rõ ràng là bạn bè thân thiết, bây giờ gặp được, lại chỉ có mình cô có những ký ức đó.

Chờ khi chị ta đã đi xa, Kim Tú Châu nói với con gái: “Đi thôi.”

Về đến nhà, Hạ Nham nhìn thấy hai mẹ con mua nhiều đồ như vậy có chút kinh ngạc, Kim Tú Châu cũng không khách sáo với cậu, trực tiếp phân việc cho cậu: “Đi nhóm bếp lò, rồi rửa rau đi, Yến Yến thì đi quét nhà.”

Phó Yến Yến nhìn Kim Tú Châu, rồi bỏ túi đồ trong tay xuống đi lấy cây chổi.

Hạ Nham nghe xong thì không nhúc nhích. Trước kia Kim Tú Châu chưa từng sai cậu làm việc nhà.

Kim Tú Châu bình tĩnh nhìn về phía cậu, “Cô không sai được cháu?" Hạ Nham lặng lẽ nhìn cô, đứng dậy đi vào trong bếp.

Động tĩnh bên ngoài Phó Yến Yến cũng chú ý tới, trong lòng cô bé lại một lần nữa thấy khiếp sợ, không ngờ rằng mẹ lại sai Hạ Nham làm việc nhà, mà Hạ Nham lại thật sự đi làm.

Kim Tú Châu xách toàn bộ số đồ mua về vào trong phòng bếp, sau đó sắp số rau cần rửa cạnh bồn nước, chờ sau khi Hạ Nham nhóm bếp lò xong, để cậu rửa sạch, còn cô thì thái nhỏ chỗ thịt mỡ trên miếng thịt mới mua về ra để rán mỡ nước.

Bữa trưa, Kim Tú Châu làm cải thìa xào tóp mỡ, cà tím xào cay và canh cà chua nấu thịt.

Khi Giang Minh Xuyên về nhà, đúng lúc nồi cơm sôi, anh vừa vào cửa đã ngửi thấy trong nhà toàn mùi thơm, có hơi kinh ngạc, đây cũng là lần đầu tiên anh ngửi được mùi thơm của đồ ăn như vậy.

Chẳng mấy chốc, anh nhìn thấy con trai, con gái bưng đồ ăn ra ngoài, màu sắc hương vị đều đủ cả.

Anh không nhịn được bước vào bếp, tới cửa phòng bếp đã nhìn thấy Kim Tú Châu đang chắt nước cơm*, con trai đang lau mặt bàn và dọn dẹp, con gái đang sắp bát đũa.

*Nấu cơm bằng bếp lò khi cơm sôi phải chắt bớt nước, cho nhỏ lửa chờ cơm chín.

Thấy cảnh này, trong lòng anh không hiểu sao thấy xúc động, anh có cảm giác bây giờ mới giống một gia đình.

Thế nhưng gia đình này sắp tan nát rồi.

Chẳng mấy mà cơm đã chín, cả nhà lại cùng nhau ăn một bữa cơm ngào ngạt hương thơm, hai đứa nhỏ ăn ngấu ăn nghiến, đặc biệt là Hạ Nham, cậu chưa từng được ăn những món ngon như vậy, đặc biệt là khi nấu cơm cậu còn giúp đỡ, cho nên khi ăn cũng không hề thấy áy náy gì.

Phó Yến Yến cũng không ngừng gắp thức ăn, lúc đầu cô bé còn có chút câu nệ, nhưng đồ ăn thật sự là quá ngon, cô bé không khỏi gắp thêm vài lần, sau đó phát hiện mẹ cũng không hề mắng cô bé, lại không nhịn được gắp thêm mấy đũa nữa.

Nhìn thấy con gái ăn xong, Kim Tú Châu còn múc thêm cho cô bé một bát to canh thịt, bảo cô bé ăn nhiều một chút.

Phó Yến Yến bê bát cúi đầu uống, đôi mắt đỏ hoe, đây là lần đầu tiên mẹ đối xử với cô bé như vậy, trước kia chỉ biết mắng cô bé là heo, chỉ biết ăn.

Cơm nước xong xuôi, cả ba mẹ con đều không hề động đậy, Hạ Nham nhìn Kim Tú Châu, không nghe thấy Kim Tú Châu sai khiến gì, cậu cũng chẳng hề nhúc nhích.

Giang Minh Xuyên tự giác bê mâm bát đi rửa.

Hai đứa nhỏ đều không đi, biết kế tiếp sẽ có chuyện quan trọng xảy ra.

Quả nhiên, chờ khi Giang Minh Xuyên rửa bát xong ra ngoài, anh ngồi xuống cạnh Kim Tú Châu, sau đó duỗi tay móc trong túi quần ra một xấp tiền, rồi đẩy xấp tiền tới trước mặt Kim Tú Châu, “Chỗ này có một nghìn đồng, em cầm đi.”

“Mấy năm nay, em đi theo anh cũng chưa được sống tháng ngày tốt đẹp nào, sau khi ly hôn, em dẫn con theo gắng sống tốt, tạm thời anh chỉ có thể lấy ra được số tiền này, về sau mỗi tháng anh sẽ tiết kiệm một ít tiền, cuối năm sẽ gửi cho em, sau này có chuyện gì cũng có thể liên lạc với anh.”

Kim Tú Châu nghe thấy anh nói mấy lời này, cũng chẳng hề khách sáo gì, lập tức nhận lấy xấp tiền trước.

Hai người đều không ai nói năng gì, trong lúc nhất thời phòng khách trở nên yên tĩnh quá đỗi.

Cuối cùng, Kim Tú Châu ngẩng đầu nhìn về phía Giang Minh Xuyên, hỏi thẳng: “Tôi hỏi anh, anh có muốn ly hôn không?"

Có lẽ là Giang Minh Xuyên cũng không ngờ sẽ nghe thấy câu hỏi như vậy, vẻ vặt có phần nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật lắc đầu, “Hai đứa trẻ còn chưa lớn, nếu chúng ta ly hôn với bọn trẻ đều không tốt."

Kim Tú Châu ừ một tiếng, “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi hỏi anh, rốt cuộc là anh có ý gì?"

Giang Minh Xuyên hoang mang nhìn về phía cô.

Kim Tú Châu: “Tôi mang theo con gái gả cho anh, muốn có một cuộc sống tốt, nhưng dường như anh lại không nghĩ vậy, người ngoài ai cũng nhìn ra anh có ý với cô hàng xóm kia, anh cảm thấy như vậy với bọn trẻ có lợi gì?"

Tuy rằng cô không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người có khúc mắc gì, nhưng hôm nay từ lời của Tiền Ngọc Phượng, cô đã gần như đoán được là có chuyện gì, “Kim Tú Châu" ở thế giới này đấu không lại Triệu Vận nhà bên.

Giang Minh Xuyên nhíu mày, “Anh và cô ấy không có chuyện gì vượt qua giới hạn cả, Triệu Vận nói thằng bé Anh Hùng bỏ nhà đi, đúng hôm ấy Dương Diệu không có nhà, anh cũng chỉ đi tìm giúp thôi…”

Tới đây lại tới phiên Kim Tú Châu nhíu mày, “Anh Hùng bỏ nhà đi?"

Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, "Hình như là vì cãi nhau chuyện gì đó, thằng bé đó cũng sàn sàn tuổi Hạ Nham, bỏ nhà đi rất nguy hiểm."

Kim Tú Châu không rõ đã xảy ra chuyện gì khiến cho Anh Hùng phải bỏ nhà đi, cậu bé đó tốt bụng biết bao nhiêu cô đều biết cả, chắc chắn là gặp phải chuyện oan ức không thể chịu đựng nổi, “Đã tìm được chưa?”

Giang Minh Xuyên lắc đầu, “Anh đã liên hệ phía đồn công an dưới huyện và trên thành phố, bọn họ bảo chúng ta chờ tin tức.”

Kim Tú Châu gật gật đầu, quyết định vẫn cần giải quyết chuyện trước mắt trước, mới vô cùng nghiêm túc nói: “Hiện giờ, Giang Minh Xuyên, đây cũng là lần cuối cùng, tôi không quan tâm lần sau là vì lý do gì, chỉ cần cô ta tới tìm anh, anh đều phải nói với tôi. Cái nhà này không phải chỉ có một mình anh, còn có tôi và các con nữa, thanh danh của anh không tốt, cũng liên lụy tới tôi và các con.”

"Còn nữa, sau này phải nộp lên toàn bộ tiền lương của anh, tôi không quan tâm anh gửi cho chiến hữu hay là em gái gì đó, đều cần phải qua tay của tôi mới được, chi tiêu trong nhà do tôi quyết định, việc dạy dỗ con cái cũng do tôi quyết định, anh cần phải phối hợp.”

"Tuy rằng ngày nào anh cũng rất mệt, nhưng về đến nhà cũng phải làm việc nhà, việc nhà ai cũng phải làm, anh phụ trách việc giặt quần áo, Hạ Nham phụ trách rửa bát, Yến Yến phụ trách quét tước vệ sinh và rửa rau, tôi nấu cơm. Nếu không có ý kiến gì thì cứ quyết như vậy, nếu không đồng ý, có thể ra ngoài.”

Câu cuối cùng là nói với hai đứa nhỏ, đúng ra là nói với Hạ Nham, nhưng Hạ Nham hẳn là không hiểu, ngoan ngoãn ngồi im, còn lén nhìn về phía Giang Minh Xuyên, tưởng là cô nói với anh.

Kim Tú Châu hỏi Giang Minh Xuyên, “Anh đồng ý không?"

Giang Minh Xuyên gật đầu, “Anh có thể tiếp thu.”

“Vậy cứ như thế đi, hy vọng anh có thể làm được.”

Buổi chiều, Kim Tú Châu và hai đứa nhỏ quét tước dọn dẹp toàn bộ căn nhà một lượt, đồ đạc gì không dùng được đều bỏ, một hồi mệt bở hơi tai, cả ba mẹ con đều ướt sũng mồ hôi, nhưng không thể không nói, căn nhà trong nháy mắt trở nên sạch sẽ gọn gàng, còn thấy rộng hơn nhiều, nhìn cũng thấy thư thái.

Kim Tú Châu vừa cầm cây quạt phe phẩy gió vừa nói: “Ngày mai lên huyện thành mua một chiếc quạt máy về, nhà mình nóng quá.”

Hai đứa nhỏ nghe vậy đều thấy bất ngờ, nhưng Hạ Nham lại vui vẻ hỏi: “Thật ạ?”

Nhà người khác đều có quạt điện, chỉ nhà bọn họ không có.

Kim Tú Châu ừ một tiếng.

Buổi tối, Kim Tú Châu xào toàn bộ số thịt còn lại, cả nhà lại ăn một bữa no nê.

Trước khi về phòng, Hạ Nham còn nói với Kim Tú Châu nói: “Chỉ cần ngày nào cũng được ăn thịt, cô bảo cháu làm gì cũng được.”

Kim Tú Châu nghe cậu nói vậy thì bật cười. Cô cảm thấy thằng bé này dù có thay đổi thế nào, cái miệng tham ăn vẫn không hề thay đổi.

Có lẽ là Hạ Nham cũng cảm thấy hơi ngại, hừ một tiếng, vội vàng chạy biến về phòng.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kiếp trước này có kết cục không giống* như trước.

*Tác giả không nói rõ là không giống với cái gì, nhưng có lẽ sẽ không giống với kết cục của kiếp trước mà tác giả đã viết trong chính văn.

Bình Luận (0)
Comment