Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 95

Kim Tú Châu nói được thì làm được, ngày hôm sau cô dẫn hai đứa nhỏ lên Cung Tiêu Xã trên huyện thành, quạt điện ở dưới huyện cũng hàng khan hiếm, lúc mấy mẹ con tới đã bán hết rồi, nhân viên cửa hàng nói cần phải đặt hàng trước. Hai đứa nhỏ nghe xong đều ỉu xìu.

Mà Kim Tú Châu lại chẳng hề thấy thất vọng, sau khi rời khỏi Cung Tiêu Xã, cô nói luôn: “Chúng ta lên thành phố xem sao.”

Hai đứa nhỏ nghe vậy, tức khắc trợn tròn mắt, hớn hở nhìn Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu đi đằng trước, “Đi thôi.”

Ba mẹ con tới bến tàu trước, sau đó ngồi thuyền lên thành phố, tuy rằng đối với Kim Tú Châu mà nói đã qua rất nhiều năm, nhưng một lần nữa trở về, cô vẫn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cô dẫn hai đứa nhỏ tới thẳng tòa nhà bách hóa, đây là lần đầu tiên bọn trẻ được tới thành phố, vừa đi vừa tò mò nhìn ngắm chung quanh, Kim Tú Châu nhìn mà thấy chua xót, cô cười nói: “Chờ mua xong quạt điện, nếu còn thưa tiền, lại mua ít vải may cho tụi con quần áo mới.”

Hạ Nham nghe thấy vậy, vui vẻ nhìn về phía Kim Tú Châu.

Mà con gái lại không có phản ứng gì nhiều, đối với cô bé mà nói, quần áo mới trong lời mẹ nói đều là nhặt lại thứ Hạ Nham không lấy.

Thế nhưng, lần này lại ngoài sự tưởng tưởng của cô bé, tới khi vào tòa nhà bách, Kim Tú Châu dẫn hai đứa lên tầng hai hai mua quạt điện trước, quạt điện rất đắt, quạt của mấy hãng bình dân đã có giá bảy tám chục đồng rồi, loại tốt hơn một chút phải tới hai trăm đồng. Kim Tú Châu chọn một hồi lâu, cuối cùng chọn một chiếc quạt đứng cỡ lớn, giá một trăm năm mươi đồng.

Hôm nay cô ra ngoài mang theo không ít tiền, sau khi mua quạt điện, lại mua một cây vải và ba đôi giày, ngoài của hai đứa, cô cũng mua cho mình một đôi.

Con gái cầm cây vải và giày, cô và Hạ Nham cùng khiêng chiếc quạt điện ra cửa.

Hai đứa nhỏ không ngờ rằng cô sẽ mua nhiều thứ như vậy, bị cô sai khiến cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn giúp xách đồ và khiêng quạt.

Khi đi ngang qua Tiệm cơm quốc doanh, Kim Tú Châu còn đi vào mua mấy cái bánh bao nhân thịt.

Lúc về tới nhà, bởi vì chiếc quạt điện quá nặng, Kim Tú Châu còn mua thêm một vé thuyền.

Nhưng ba mẹ con đều rất vui vẻ, vừa ăn bánh bao vừa nhìn ngắm phong cảnh chung quanh. Đặc biệt là hai đứa trẻ, cả hai rất ít khi được ra ngoài, cũng chỉ vào dịp Tết mới được đi theo Kim Tú Châu lên huyện mua hàng Tết, căn bản chưa bao giờ được lên thành phố, những gì trải qua hôm nay tựa như một giấc mơ.

Nhưng giấc mơ này vô cùng chân thật lại còn vô cùng dài, sau khi bọn họ về đến nhà, Kim Tú Châu mới cắm điện rồi bật quạt, gió mát thổi khắp căn phòng, trong nháy mắt đã cảm thấy thoải mái khoan khoái hơn không ít.

Kim Tú Châu múc một chậu nước mát rửa mặt rửa tay, sau đó đưa cho Hạ Nham hai đồng và phiếu thịt, bảo cậu tới Cung Tiêu Xã mua một nửa cân thịt và kem.

Hạ Nham vừa nhác nghe thấy kem với thịt, đã không còn thấy mệt mỏi gì sất, tung ta tung tăng chạy ra khỏi nhà.

Phó Yến Yến nhìn Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu cầm cuộn vải lên xem, vừa nhìn vừa nói chất liệu quá kém, rồi cầm lên ướm thử trên người.

Bên kia Hạ Nham mua xong thịt và kem bèn vội vã chạy về nhà, trên đường cậu gặp được Ngô Tiểu Quân, Ngô Tiểu Quân còn ngăn cậu lại hỏi sao lại chạy? Ngô Tiểu Quân nhanh mắt nhìn thấy trong tay cậu xách một túi thịt và kem, còn tính duỗi tay cướp, bị Hạ Nham tránh được.

Hạ Nham lùi sang bên cạnh, trong lòng thấy khó chịu, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, trước đây khi vừa tới doanh trại, cậu sống ở nhà bà Ngô gần nửa năm, câu vẫn luôn nhớ rõ ân tình này.

Nhưng với Ngô Tiểu Quân, cậu thật sự là không thích nổi, lúc đầu hai anh em chơi với nhau rất hòa thuận, nhưng sau đó Ngô Tiểu Quân đột nhiên không muốn chơi với cậu nữa, cậu ta cảm thấy chú Giang giỏi hơn ba cậu ta. Bởi vì nguyên nhân này, Ngô Tiểu Quân còn lén lôi kéo đám trẻ khác xa lánh cậu.

Làm cho Hạ Nham thấy bất mãn hơn là thành tích của Ngô Tiểu Quân vốn chẳng ra làm sao nhưng lại muốn đi học, học lớp hai đúp mất mấy năm, chị Đại Nha muốn đi học, nhưng lớp vỡ lòng cũng không được đi. Ngô Tiểu Quân còn nói sau lưng rằng sắp tới chị cậu ta gả chồng, đến lúc đó phần sính lễ sẽ thuộc về cậu ta.

Cho dù Hạ Nham thường xuyên bắt nạt Phó Yến Yến, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện sau này chiếm lấy phần sính lễ của Phó Yến Yến, ngay cả Kim Tú Châu có cho cậu, cậu cũng sẽ không nhận.

Nghĩ đến đây, Hạ Nham nhìn theo hướng sau lưng Ngô Tiểu Quân, vẻ mặt kinh ngạc gọi: “Ba ơi ——”

Ngô Tiểu Quân đang chuẩn bị mắng Hạ Nham, nghe thấy vậy, hoảng tới mức cuống quýt quay đầu lại nhìn, nào biết cậu ta vừa quay đầu lại thấy phía sau chẳng có một ai.

Vẻ mặt cậu ta nghi hoặc xoay đầu lại, muốn hỏi Hạ Nham xem ba nó đâu?

Nhưng khi cậu quay lại, phát hiện Hạ Nham cũng đâu còn chỗ cũ. Cậu nhíu mày, nhìn khắp bốn phía, sau đó nhìn thấy bóng dáng Hạ Nham đã chạy tuốt đằng xa.

Tới đây cậu mới nhận ra Hạ Nham vừa mới lừa mình, tức giận cuống cuồng đuổi theo, nhưng Hạ Nham chạy rất nhanh, cậu đuổi theo một đoạn thì khoảng cách càng xa, nhìn theo bóng Hạ Nham mất hút nơi cuối đường, Ngô Tiểu Quân tức giận mắng hai câu th* t*c, cuối cùng đành xoay người về nhà.

Khi Ngô Tiểu Quân về đến nhà, nhìn thấy mẹ và chị gái đang ngồi trong phòng khách nhặt rau, cậu nhìn lướt qua chỗ rau trên mặt đất, mặt tức thì cau có, tức giận nói: “Suốt ngày chỉ có rau, không thể mua ít thịt ăn sao?”

“Thịt rất đắt mà, làm gì có nhà ai ngày nào cũng ăn thịt? Nhịn chút đi, chờ chị con gả chồng, con sẽ có thịt ăn.”

Nói tới đây, đôi mắt Tiền Ngọc Phượng cũng sáng lên, nghĩ đến con rể tương lai của mình làm việc ở nhà máy chế biến thịt, tâm trạng cũng tốt lên không ít.

Sắc mặt Ngô Tiểu Quân đã dịu lại, nhưng vẫn không vui nói: “Con thấy Hạ Nham mua thịt với kem, nhà bọn họ lại ăn thịt.”

Tiền Ngọc Phượng nghe thấy vậy thì nhíu mày, “Sao lại mua thịt nữa?” Nhưng vẫn an ủi con trai, “Dạo gần đây tâm trạng cô Kim không tốt, mua thịt ăn cũng là cách giải tỏa tâm trạng, mấy hôm nữa là bình thường lại thôi. Sau này ngày nào con cũng được ăn thịt rồi, không cần hâm mộ Hạ Nham. Được rồi, mẹ cho con năm xu, con cũng đi mua kem ăn.” Nói rồi móc năm xu trong túi ra đưa cho cậu.

Ngô Tiểu Quân không chút khách khí nhận lấy, sau đó xoay người chạy ra khỏi nhà.

Tiền Ngọc Phượng nhìn theo bóng lưng con trai nói với theo: “Nhớ buổi tối về nhà ăn cơm.”

Ngoài hiên truyền đến giọng không kiên nhẫn của Ngô Tiểu Quân, “Biết rồi.”

Tiền Ngọc Phượng tức giận nói: “Thằng bé này.”

Chỉ có Đại Nha cúi đầu lặng lẽ nhặt rau, đôi mắt lại đỏ hoe. Lời mẹ và em trai nói, cô bé đều nghe thấy, trong lòng cô bé vô cùng khó chịu, dường như gả cô bé cho người đàn ông hơn cô bé tận mười mấy tuổi kia cũng chỉ vì để mọi người trong nhà có thể ăn thịt, căn bản không quan tâm sau đó cô bé sống thế nào.

Rõ ràng cô bé cũng là con gái của mẹ.

Bên kia, Hạ Nham cầm thịt và kem trở về nhà, còn đưa hết số tiền lẻ còn thừa cho Kim Tú Châu, sau đó cầm lấy một cây kem, bóc lớp nilong bọc ra ăn.

Kim Tú Châu cầm một cây đưa cho con gái, cô cũng ăn một cây, kem đã hơi chảy rồi, nhưng ba mẹ con vừa ngồi trước quạt hứng gió vừa ăn, cảm thấy vô cùng thư thái.

Hạ Nham còn kể lại chuyện vừa rồi gặp được Ngô Tiểu Quân trên đường cho Kim Tú Châu nghe, cũng không biết vì lý do gì cậu lại muốn kể với Kim Tú Châu, có lẽ vì cảm thấy ba người cùng ngồi ở đây mà cứ im lặng mãi thì có hơi quái quái.

Kim Tú Châu nghe xong, bèn nói: “Lát nữa bảo ba con nói với chú Ngô một tiếng.”

Đột nhiên cô chợt nhớ ra, hỏi một câu, “Đúng rồi, dạo gần đây sao không thấy Đại Nha?”

Hạ Nham cũng không nghĩ nhiều, “Chị Đại Nha sắp kết hôn rồi.”

“Kết hôn? “Hạ Nham nghĩ dạo này Kim Tú Châu và chú Giang cãi nhau, hẳn là không biết việc này, nên mới giải thích: “Đúng ạ, khoảng thời gian trước đã đi xem mắt rồi, cháu còn gặp người đó rồi, trông vừa già lại vừa xấu, nhìn còn chẳng trẻ bằng chú Ngô nữa, trông rất là dầu mỡ, đến gần còn ngửi được mùi gì đó lạ lắm.”

Kim Tú Châu nghe xong nhíu mày, “Đại Nha năm nay mới bao tuổi đâu? Sao đã kết hôn rồi.”

Hạ Nham khinh thường hừ một tiếng, “Mấy năm nữa là Ngô Tiểu Quân* sẽ cưới vợ, tiền sính lễ của chị Đại Nha sau này đều là của Ngô Tiểu Quân.”

*Hạ Nham không gọi anh.

“Sao cháu biết?”

“Ngô Tiểu Quân tự mình nói ạ.”

Kim Tú Châu nghe xong, mày nhíu càng chặt, cô phát hiện ở thế giới này mọi người đều thay đổi rất nhiều, cô biết chuyện Đại Nha thi đậu đại học tốp đầu, sau đó lại tiếp tục học lên cao học, cuối cùng trở thành giảng viên đại học. Ngô Tiểu Quân cũng rất xuất sắc, vẫn luôn đi theo làm trợ lý cho Uông Linh, cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Tình cảm giữa hai chị em cũng càng ngày càng tốt, sau khi Đại Nha ly hôn, Ngô Tiểu Quân còn mua cho chị cậu ấy một căn nhà, để chị gái đón cha mẹ về ở chung. Cậu ấy cũng đốt tốt với hai cháu ngoại, Đại Nha viết thư kể rằng cậu ấy thường xuyên mua quà và quần áo.

Mà ở thế giới này, Đại Nha lại sắp kết hôn, Ngô Tiểu Quân còn định lấy đi phần sính lễ của Đại Nha.

Tuy rằng Kim Tú Châu thấy khổ sở, nhưng cô biết, có một số việc cô không thể nào thay đổi được.

Thế nhưng cô vẫn muốn cố gắng hết sức để cuộc sống của người trong nhà tốt lên. Buổi tối khi Giang Minh Xuyên về nhà, cô mới nói cho anh chuyện Hạ Nham, cô hoài nghi rằng mọi ngày Hạ Nham bị Ngô Tiểu Quân bắt nạt.

Giang Minh Xuyên ăn cơm xong mới gọi Hạ Nham ra một góc nói chuyện, cũng không biết hai cha con đã nói nhưng gì, sau đó Giang Minh Xuyên bảo Hạ Nham về phòng. Hạ Nham không về, ngồi trong phòng khách bật quạt lên.

Giang Minh Xuyên vào trong bếp giúp Kim Tú Châu, cô đang nhào bột trong đó, chuẩn bị để sáng mai nấu mì. Anh tiện thể nói việc này, đây cũng là việc Kim Tú Châu yêu cầu, có chuyện gì cũng phải nói với cô.

Kim Tú Châu nghe xong nhíu mày, “Anh định thế nào?”

Giang Minh Xuyên: “Ngày mai anh tính nói chuyện với Ngô Nhị Trụ về việc này.”

Kim Tú Châu: “Chỉ nói thôi không có tác dụng gì đâu, nhiều nhất là Ngô Nhị Trụ đánh con trai của anh ta một trận, có khi còn khiến Tiểu Quân mang thù. Thế này đi, ngày mai anh về thì đi mua ít thịt và kem, dẫn theo cả Hạ Nham tới nhà họ, nói quan hệ giữa hai nhà vốn luôn tốt đẹp, không thể vì chuyện của con trẻ mà nảy sinh mâu thuẫn, chỗ này là cho Ngô Tiểu Quân, lần sau đừng chặn em trai ở trên đường, em trai nhát gan.”

Giang Minh Xuyên nhìn cô, không nói gì.

Kim Tú Châu hỏi: “Có vấn đề gì à?”

Giang Minh Xuyên lắc đầu, lên tiếng đồng ý.

Kim Tú Châu ừ một tiếng.

Giang Minh Xuyên rất muốn nói, việc này cũng không nhất thiết phải anh đi làm, nhưng nghĩ ngợi rồi vẫn không nói ra.

Kim Tú Châu không quan tâm, dù sao loại chuyện đắc tội với người khác cô sẽ không làm.

Buổi tối ngày hôm sau Giang Minh Xuyên về, làm theo lời Kim Tú Châu nói, sau đó mấy ngày, Hạ Nham đi học về đột nhiên kể, cậu gặp phải Ngô Tiểu Quân trên đường, Ngô Tiểu Quân thấy cậu thì chạy mất.

Kim Tú Châu mỉm cười.

Hạ Nham có phần sùng bái nhìn Kim Tú Châu, cậu biết đây là ý của Kim Tú Châu, ngày hôm đó cô và chú Giang nói chuyện trong bếp cậu nghe thấy cả.

Tuy rằng cậu không biết vì lý do gì Kim Tú Châu đột nhiên lại có thay đổi lớn như vậy, nhưng cậu rất thích cô như bây giờ, cũng rất thích cảm giác được người nhà bảo vệ, dường như có người quan tâm tới cậu.

Không chỉ có Hạ Nham, buổi tối Phó Yến Yến cũng nhận được bộ quần áo mới Kim Tú Châu may cho cô bé, cô bé nhìn bộ quần áo, rồi lại ngẩng đầu nhìn mẹ.

Kim Tú Châu bảo cô bé đi thử, “Xem có vừa người không? Không vừa thì bảo để mẹ sửa lại.”

Phó Yến Yến cúi đầu nhìn quần áo, lí nhí hỏi: “Của mọi người đâu?”

Kim Tú Châu: “Còn chưa may, may cho con trước.”

Nói xong còn cười bổ sung một câu, “Con là con ruột của mẹ, đương nhiên là mẹ may cho con trước.”

Phó Yến Yến nghe vậy, sống mũi thấy cay cay, cô bé chưa từng nghĩ tới, mình sẽ nghe được những lời này từ Kim Tú Châu.

Bình Luận (0)
Comment