Mấy ngày kế tiếp, Kim Tú Châu may quần áo mới cho cả nhà, cũng sắp xếp thu dọn lại cả căn nhà một lần, những đồ không dùng tới đều ném, đặc biệt là phòng của hai đứa nhỏ, chứa rất nhiều đồ linh ta linh tinh. Kim Tú Châu cũng không biết mấy thứ đó giữ lại để dùng làm gì, dứt khoát ném sạch.
Khi Kim Tú Châu thu dọn, hai đứa nhỏ đều chạy lên chạy xuống giúp ném đi, mệt bở hơi tai.
Thế nhưng ba mẹ con đều vô cùng vui vẻ, cảm giác toàn bộ căn nhà đều sáng ngời sạch sẽ lên theo.
Khi Kim Tú Châu dọn phòng Hạ Nham, lục được bài thi của cậu, không có lấy một môn nào đạt tiêu chuẩn, cô cầm bài thi nhìn thật lâu, Hạ Nham chột dạ đứng bên cạnh.
Năm nay đã là năm 1976, nhưng Hạ Nham mới học năm đầu cấp hai, nơi này và thế giới mà cô biết có khác biệt rất lớn, ở thế giới này Hạ Nham đi học muộn hơn rất nhiều, thành tích cũng kém hơn nhiều. Hạ Nham mà cô biết từ nhỏ thành tích đã rất tốt, mỗi lần thi cử đều đứng trong tốp năm của lớp.
Thế nhưng đứa nhỏ trước mắt này, thành tích lại không thể nhìn nổi.
Cô không biết vì sao cùng là một người, lại cùng một địa điểm, mà tình trạng lại khác biệt quá lớn, gia đình Tiền Ngọc Phượng cũng thế này, Giang Minh Xuyên và hai đứa nhỏ cũng thế. Rõ ràng vào thời điểm hiện tại Giang Minh Xuyên phải được thăng chức và điều xuống phía Nam, nhưng hiện giờ vẫn ở lại đây, Ngô Nhị Trụ thì cũng không giải ngũ, mọi chuyện đều thay đổi.
Trong lòng Kim Tú Châu nghi hoặc, nhưng cô vẫn muốn thay đổi một số chuyện, cô nhìn về phía Hạ Nham nãy giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên hỏi:
“Năm sau lên lớp tám rồi? Nếu cháu có thể thi đậu vào cấp ba, cô sẽ mua cho cháu một chiếc đồng hồ.”
Hạ Nham kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu, Kim Tú Châu chưa từng quan tâm tới thành tích của cậu, nhưng với Phó Yến Yến thì có yêu cầu vô cùng cao, thi chỉ thấp hơn một điểm là sẽ ăn mắng, toàn so thành tích của cô bé với Đường Doanh nhà bên.
Cho nên dù mọi ngày Kim Tú Châu vẫn biểu hiện là rất thiên vị cậu, nhưng cậu cũng không để trong lòng, bởi vì trong lòng cậu hiểu rõ, đó cũng chỉ là những biểu hiện bề ngoài mà thôi.
Cậu không nhịn được hỏi lại, “Thật ạ?”
Kim Tú Châu bày toàn bộ số bài thi lên bàn, điểm số toàn là mười mấy, hai mươi mấy điểm*, “Nếu cháu có thể thi đậu, cô sẽ mua cho cháu.”
*Ở cấp 1 và cấp 2 bên Trung, tổng điểm bài thi là 100 điểm.
Hạ Nham cũng nhìn điểm số của mình, cảm thấy rất khó, nhưng tưởng tượng đến chuyện sẽ có đồng hồ, trong lòng lại ngứa ngáy, cho dù là Ngô Tiểu Quân cũng không có đồng hồ, vậy mà Kim Tú Châu lại đồng ý mua cho cậu.
Cậu suy nghĩ, cuối cùng đồng hồ đã chiến thắng những thứ khác, nhưng cậu vẫn hỏi thêm một câu, “Chú sẽ đồng ý sao ạ?”
Kim Tú Châu: “Chú cũng sẽ đồng ý.”
Hạ Nham gật gật đầu, nhớ lại tình cảnh mấy ngày nay giữa hai người họ, dường như Kim Tú Châu nói gì, ba cũng sẽ đồng ý.
“Cháu chắc chắn có thể thi đậu vào cấp ba, cô cũng không được nuốt lời.”
“Được.”
Kim Tú Châu đồng ý, cô cũng không hề thiên vị, cũng quay đầu đối nói với con gái: “Con cũng thế, nếu như con thi đậu vào cấp ba, mẹ cũng mua cho con một cái đồng hồ.”
Nếu là trước kia, Phó Yến Yến nghe thấy lời này chắc chắn sẽ không tin, nhưng giờ đã khác trước rồi, cô bé phát hiện mẹ đột nhiên nói gì cũng giữ lời, nói mua quạt điện là sẽ mua quạt điện, nói cho may quần áo cho cô bé là may quần áo, hiện giờ lại nói sẽ mua đồng hồ cho cô bé, trong lòng Phó Yến Yến có phần vui vẻ. Cô bé không giống như Hạ Nham, thành tích của cô bé không kém, thi vào cấp ba chắc chắn không có vấn đề gì, đây tương đương với chuyện mẹ đồng ý mua đồng hồ cho cô bé.
Phó Yến Yến khẽ gật gật đầu.
Hạ Nham cũng không hề ghen tị, bởi vì Kim Tú Châu cũng hứa với cậu như vậy.
Cũng không biết có phải sức quyến rũ quá lớn của đồng hồ, hay là do ý muốn cạnh tranh của bản thân, ngay hôm đó Hạ Nham bắt đầu lôi sách vở ra học, tuy rằng lúc đầu rất khó tập trung, nhưng cậu vẫn rất nỗ lực áp chế mong muốn bỏ đó đi chơi của mình.
Buổi tối Giang Minh Xuyên về nhà lại phát hiện, căn nhà không chỉ sáng ngời sạch sẽ, mà hai đứa nhỏ hình như cũng có gì đó khác lạ.
Tới lúc đi ngủ, rốt cuộc anh cũng nhận ra có gì khác, vậy mà con trai anh lại ngồi bên bàn nghiêm túc học hành.
Giang Minh Xuyên vẫn luôn ngủ trong phòng con trai, căn phòng hiện giờ không còn một món đồ linh tinh nào, chỉ còn lại có giường, tủ quần áo và bàn học, đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng.
Anh nằm trên giường, nhìn bóng dáng gầy gò của con trai, không nhịn được hỏi một câu, “Con dọn phòng à?”
Hạ Nham ngáp một cái, nghe vậy lắc lắc đầu, “Là cô dọn, cô bảo toàn đồ không dùng tới, cứ để trong nhà nhìn ngứa mắt.”
Giang Minh Xuyên đã đoán được rồi, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác khác thường.
Hạ Nham cũng chưa nói chuyện Kim Tú Châu đã hứa nếu mình thi đậu vào cấp ba sẽ mua đồng hồ, sợ Giang Minh Xuyên không đồng ý, cứ chờ tới khi thi đậu đã rồi nóisau.
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, rồi nhắm mắt lại ngủ trước.
Khi bọn trẻ ở nhà học tập, Kim Tú Châu cũng bận rộn không kém, hiện tại quan hệ giữa cô và Uông Linh không thân thiết, quan hệ với Tiền Ngọc Phượng cũng thế, ngay cả với Phương Mẫn cũng chẳng thân.
Tuy rằng trong lòng cô có chút mất mát, những cũng chấp nhận mọi chuyện rất nhanh, cô nghĩ chuyện quan trọng trước mắt là phải tìm được công việc kiếm được tiền đã.
Cô vẫn lựa chọn phương thức ổn thỏa nhất, vẽ tranh gửi tới các tòa soạn báo, cô vẽ tranh liên tục mấy ngày, sau đó lựa chọn mấy bức gửi tới mấy tòa soạn báo trước đây đã từng ký hợp đồng với cô.
Kim Tú Châu còn biết tương lai mấy chục năm sau tiểu thuyết võ hiệp rất được ưa chuộng, dạo trước đám trẻ tầm tuổi Dương Siêu Anh đều mê như điếu đổ, cậu chàng còn tự mình cũng viết, viết xong gửi cho Yến Yến đọc. Yến Yến không thèm đọc những thứ đó, nhưng Kim Tú Châu đọc lại thấy rất thú vị, sau khi Yến Yến biết, mới bảo rằng mẹ thật sự là cái gì cũng nuốt trôi, còn mua cho cô mấy quyển tiểu thuyết nổi tiếng khi đó.
Tới lúc này Kim Tú Châu mới biết thế nào gọi là tiểu thuyết võ hiệp chân chính, quả thực rất hay, đọc hết còn chưa đã thèm, cũng muốn tự tay viết, chẳng qua lúc ấy cô không có thời gian, lại còn phải vẽ tranh cho kịp tiến độ, lại còn chuyện bên phía đầu tư, quá bận rộn, căn bản không có lúc nào không viết những thứ đó.
Nhưng bây giờ thì có thể viết. Trước kia cô đã từng thử viết văn rồi, chẳng qua làm thế nào cũng không viết được loại văn học hiện thực phê phán như Phương Mẫn viết, nhưng với loại tiểu thuyết lấy bối cảnh cổ đại còn không cần ẩn chứa nội dung hiện thực phê phán, cô cảm thấy mình có thể thử xem.
Nghĩ đến là làm, Kim Tú Châu mới lấy vở và bút của con gái bắt đầu sáng tác, ba mẹ con đều ngồi bên bàn ăn cơm vùi đầu khổ cực viết lách, chiếc quạt điện bên cạnh vẫn đang thổi gió, không gian vừa an tĩnh lại vừa mát mẻ.
Thỉnh thoảng hai đứa nhỏ ngẩng đầu lên nhìn, thấy mẹ và anh trai hoặc em gái đều đang bận rộn, cũng vội vàng cúi đầu tiếp tục.
Liên tiếp mấy ngày Giang Minh Xuyên đều về nhà sớm, trước kia dù công việc có xong rồi, anh cũng sẽ nán lại làm thêm việc khác rồi mới về, nhưng giờ xong việc là anh về nhà ngay.
Trong nhà không còn tiếng cãi nhau, về đến nhà còn sẽ có đồ ăn ngon đang chờ, hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn, nhà cửa cũng sạch sẽ, gọn gàng… giống hệt ngôi nhà trong tưởng tượng của anh.
Buổi tối ăn cơm xong, đột nhiên Hạ Nham nói với Kim Tú Châu: “Cô ơi, không phải cô và chú là vợ chồng hay sao? Vì sao không ngủ chung phòng?”
Kim Tú Châu chớp chớp mắt, “Có chuyện gì thế?”
Giang Minh Xuyên đang rửa bát trong bếp.
Hạ Nham rầu rĩ nói: “Buổi tối chú ngủ ngáy to lắm, ảnh hưởng tới cháu học tập.”
Chỉ còn một năm nữa là thi vào cấp ba rồi, chú cứ như vậy rất ảnh hưởng tới cậu, làm bài tập thì không tập trung, học thuộc lòng cũng không vào đầu chữ nào, quá đáng giận.
Kim Tú Châu: “Cháu đi tìm chú cháu mà nói, cô không quyết định được.”
Hạ Nham nghe vậy thì nhăn tít mày, nhưng vì đồng hồ của bản thân, cậu nghĩ một lúc rồi vẫn đứng dậy đi vào trong bếp.
Cũng không biết cậu nói như thế nào với Giang Minh Xuyên, buổi tối Giang Minh Xuyên cầm gối tới phòng ngủ lớn của Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu không để ý tới anh, xoay người sang bên kia ngủ tiếp.
Giang Minh Xuyên nhìn cô, có hơi khó chịu nói một câu, “Con trai nói anh quấy rầy việc học của thằng bé, có lẽ chúng ta phải ngủ chung phòng.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng.
Giang Minh Xuyên buông gối đầu xuống giường, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống, sợ chạm tới cô, còn gắng dịch tới mép giường.
Có lẽ là cảm thấy bầu không khí có phần xấu hổ, anh đột nhiên nói một câu, “Cảnh sát trên thành phố đã điều tra được, Dương Anh Hùng lên tàu hỏa đi về phía Nam, nhưng mà, cũng có khả năng xuống tàu ở giữa đường.”
Mày Kim Tú Châu khẽ giãn ra, xuống phía Nam cũng tốt, qua mấy năm nữa hoàn cảnh bên đó được buông lỏng rất nhiều, Dương Anh Hùng làm việc chăm chỉ một chút là có thể nuôi sống chính mình, có lẽ rời khỏi nơi này với cậu bé mà nói mới là tốt nhất.
Kim Tú Châu dường như mới chợt nhớ ra, đột nhiên hỏi: “Hiện giờ em gái anh thế nào?”
Giang Minh Xuyên không rõ vì sao cô lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời: “Con bé vừa mới đi làm cũng không được mấy năm, làm việc ở một tòa soạn báo, những chuyện khác đều khá tốt, chỉ có điều hơi bận rộn.”
“Là tòa soạn báo nào?"
“Cụ thể anh không rõ lắm, cha mẹ nuôi con bé cũng không nói, chỉ nói rất bận, tới mức người gầy xọp hẳn đi.”
Nói tới đây, giọng Giang Minh Xuyên có phần bất đắc dĩ.
Kim Tú Châu nhíu mày, “Anh chưa tới gặp lần nào sao?”
Giang Minh Xuyên: “Mấy năm trước có gặp một lần rồi, sau đó anh cũng bận, cũng chưa có dịp tới thăm. Nhưng mỗi tháng anh đều gửi tiền qua đó.”
Kim Tú Châu: “Tạm thời đừng gửi tiền nữa, nếu có thể, tốt nhất chúng ta đi thăm em gái.”
Giang Minh Xuyên nhìn về phía Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu nói thẳng: “Công việc hiện tại của em gái có thể kiếm tiền, số tiền anh đó chỉ có thể an ủi chính anh, căn bản em ấy sẽ không tiêu, nếu em ấy thật sự thiếu tiền, số tiền này chúng ta cứ tiết kiệm dần lại sau đó đưa toàn bộ cho em ấy là được, chỉ sợ số tiền này ngay cả em ấy cũng không biết.”
Giang Minh Xuyên nghe xong cũng không nói gì.
Kim Tú Châu lại nói: “Còn bên phía cha mẹ nuôi của anh, tiền cũng không cần gửi nữa, hai vợ chồng họ đều có công việc tốt, số tiền này họ vốn không thiếu, còn không bằng giữ lại mua đồ ăn ngon cho bọn trẻ, để chúng đói thành cái dạng gì rồi?”
Giang Minh Xuyên đang định nói mỗi tháng mình đều đưa cho cô một nửa tiền lương, là cô không nỡ mua thịt cho bọn trẻ ăn.
“Lúc ăn Tết, chúng ta về thủ đô một chuyến.”
Giang Minh Xuyên không rõ vì sao Kim Tú Châu đột nhiên nói những chuyện này, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe cô nói muốn đi thăm em gái, lần trước anh muốn đi thăm, cô lại ngăn không cho, sợ anh đi lại đưa tiền.
Kim Tú Châu có hơi lo lắng cho Bạch Cảnh Chi hiện tại, lại nói thêm: “Nếu được, anh xin nghỉ phép luôn đi, cả nhà chúng ta đều đi. Chúng ta cũng nên xem cuộc sống thường ngày của em gái thế nào?”
Tới bất ngờ trở tay không kịp, để cha mẹ nuôi Bạch Cảnh Chi mới không kịp chuẩn bị.
Giang Minh Xuyên bất ngờ “Đi luôn sao?"
“Ừ.”
Có lẽ là biết Giang Minh Xuyên nghi hoặc, Kim Tú Châu giải thích: “Dù sao cũng thấy không được bình thường, nếu cha mẹ nuôi em gái là người tốt, cho dù không muốn cho hai anh em anh nhận nhau, cũng không thể nào không giữ liên hệ như vậy được, chưa kể tới chuyện sau khi em gái đi làm có thể kiếm tiền nuôi gia đình, sao vẫn còn luôn nhận tiền mà anh gửi? Điều kiện kinh tế nhà bọn họ hẳn là không đến mức nghèo như vậy, trước đây mẹ anh càng không thể nào giao con cho một gia đình nghèo như vậy nuôi dưỡng, trừ phi nhà họ đã xảy ra chuyện gì, hoặc là cha mẹ nuôi của em gái có vấn đề.”
Giang Minh Xuyên chưa từng nghĩ sâu tới mấy vấn đề này, hoặc là anh cũng nhận thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng bởi vì không muốn nghĩ xấu cho người khác, trong lòng luôn ngóng trông em gái được sống tốt, vẫn luôn tin tưởng vào lời cha mẹ nuôi của em gái nói.
Hiện giờ bị Kim Tú Châu chỉ ra một vài chi tiết, trong lòng mới thấy căng thẳng.
Kim Tú Châu nhắc nhở anh, “Vẫn nên xin nghỉ phép đi.”
Giang Minh Xuyên im lặng một lúc, rồi khẽ ừ một tiếng, kỳ nghỉ phép của anh cũng chưa dùng, có thể xin nghỉ.
Mồng mười tháng tám, cả nhà họ xuất phát.
Hai đứa nhỏ lần đầu tiên được xa nhà, trong lòng đều thấy hứng khởi, giờ Hạ Nham đã rất thân thiết với Kim Tú Châu, cậu nói vớicô: “Dạo gần đây cô dùng rất nhiều bút của cháu, cô đã hứa sẽ trả lại cho cháu.”
“Được, đã hứa là sẽ làm, đến lúc đó sẽ mua cho cháu một đống bút.”
“Còn cả vở nữa.”
“Được cả vở.”
Hạ Nham vui vẻ, “Thành phố S trông như thế nào? Có chỗ nào chơi không?"
"Đến nơi sẽ đưa cháu đi dạo một vòng."
Phó Yến Yến nhìn sang Kim Tú Châu và Hạ Nham đang nói cười vui vẻ, trong lòng có chút hâm mộ, nhưng nghĩ đến hiện giờ mẹ rất công bằng, Hạ Nham có, cô bé cũng có, không hề thiên vị bên nào.
Mẹ nói, mẹ yêu nhất là mình, bởi vì mình là con ruột của mẹ, không giống người khác.
Cả nhà ngồi xe lửa tới thành phố S, sau khi tới nơi, Kim Tú Châu cùng Giang Minh Xuyên đi tìm nhà khách ở gần nhà cha mẹ nuôi Bạch Cảnh Chi, bởi vì đã hơn ba giờ chiều rồi, hai người nghĩ dù gì cũng đã tới rồi, cũng không vội mà giải quyết công việc, nên mới dẫn bọn trẻ đi dạo một vòng trong tòa nhà bách hóa, không chỉ mua cho bọn nhỏ vở và bút, còn mua thêm vải, giày và đồ ăn vặt. Kim Tú Châu còn mua cho Bạch Cảnh Chi một bộ quần áo mới, cô vẫn còn nhớ Bạch Cảnh Chi mặc cỡ nào, thỉnh thoảng hai chị em còn đổi quần áo cho nhau mặc.
Mua xong đã hơn năm giờ chiều, cả nhà tới Tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, sau đó lại trở lại nhà khách nghỉ ngơi.
Buổi tối, Kim Tú Châu đã bàn bạc với Giang Minh Xuyên, hai người quyết định không tới thẳng nhà cha mẹ nuôi em gái, mà sẽ đi hỏi thăm hàng xóm chung quanh trước xem tình hình thế nào rồi mới quyết định hành động.
Kỳ thật cho dù Kim Tú Châu có nghĩ tới chuyện hiện giờ cuộc sống của Bạch Cảnh Chi rất tệ, nhưng cũng chỉ nghĩ tới chuyện cô ấy bị cha mẹ nuôi áp bức, toàn bộ tiền kiếm được sẽ bị gia đình lấy hết, còn cô ấy lại phải sống khó khăn, nhưng tới khi hai người tìm được hàng xóm bên cạnh nhà cha mẹ nuôi Bạch Cảnh Chi hỏi thăm tình huống thì mới biết được, hỏi ai cũng bảo rằng đã rất nhiều năm rồi không gặp cô ấy, dịp Tết cũng không thấy trở về, hỏi thăm là cô ấy đã đi đâu thì cũng không ai biết rõ. Cuối cùng là người hàng xóm ngay cạnh lén nói, Lưu Cảnh Chi đã xuống nông thôn rồi, còn bảo cha mẹ Lưu Cảnh Chi rất thiên vị con gái út, thành tích của con gái út không tốt, vậy mà lại để con gái út báo danh thay chị đi làm ở tòa soạn báo, lại ép người chị xuống nông thôn, thật ra đã nhiều năm rồi không gặp Lưu Cảnh Chi.
Nói tới đây, người hàng xóm này cảm thán, “Cô bé đó cũng thật đáng thương, em gái lấy dao kề cổ, ép chị gái phải đồng ý, cuộc sống của nhà bọn họ đúng là càng ngày càng tốt, chỉ có cô chị đáng thương thôi, sống dưới nông thôn thì làm sao mà tốt được?”
Mặt Giang Minh Xuyên càng lúc càng trắng bệch.
Cuối cùng Kim Tú Châu bình tĩnh nói: “Chị có biết xuống nông thôn là nơi nào không ạ?”
“Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ do dạo đó nhà này gây ra ầm ĩ quá lớn, tôi ở ngay bên cạnh nên mới nghe thấy được, mấy năm nay cũng nhiều nhà dọn đi rồi, cũng không ai rõ việc này, nếu không phải mọi người hỏi, tôi cũng quên mất.”
Kim Tú Châu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó mang vẻ mặt phẫn hận nói rõ nguyên do, người hàng xóm vừa nghe Lưu Cảnh Chi là em gái ruột của họ, nhà hàng xóm của chị ta chỉ là cha mẹ nuôi, mấy năm nay vẫn luôn nhận tiền anh trai người ta gửi, lại còn đưa cô bé xuống nông thôn, tức khắc sững sờ, ngay sau đó cũng cả giận nói: “Không ngờ rằng hai người họ lại không biết xấu hổ như vậy, em gái à, em mau mau đi tìm người đi, cuộc sống dưới nông thôn khổ cực lắm, giờ còn không biết cô bé đó đã phải chịu những ngày tháng khổ cực như thế nào đâu.”
Kim Tú Châu nói vâng, sau đó kéo Giang Minh Xuyên rời khỏi đó.
Sau khi ra khỏi nhà đó, cả nhà còn đụng phải cha mẹ nuôi của Bạch Cảnh Chi đang rửa bát ngoài hiên, mấy người họ mặt đối mặt nhưng lại không nhận ra nhau, cha mẹ nuôi Bạch Cảnh Chi vẫn trưng ra dáng vẻ thật thà, còn cười rất chất phác với cả nhà họ.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên thì không hề cười, hai đứa nhỏ cũng nghe hiểu là chuyện gì, càng cười không nổi, chỉ cảm thấy đôi vợ chồng này quá ghê tởm.
Cả nhà họ xoay người đi thẳng.
Chờ người đi khuất rồi, Tống Tiểu Như mới nhỏ giọng hỏi: “Ai thế nhỉ?”
Lưu Cần nói: “Quan tâm làm gì, nhà họ trông không giống như người thường.”
Tống Tiểu Như nhíu mày, “Sao người đàn ông kia trông quen mắt lắm.”
Lưu Cần: “Nhìn lầm thôi, chưa gặp bao giờ.”
Sau khi cả nhà đi xuống lầu, Kim Tú Châu hỏi Giang Minh Xuyên, “Kế tiếp ta phải làm gì?”
Giang Minh Xuyên nghĩ một lúc, “Báo công an đi.”
Thật ra Kim Tú Châu cũng có ý định này, sau đó còn đề nghị: “Chúng ta báo công an thì báo rằng em chồng bị người ta lừa bán, lúc trước mẹ anh tính đưa em ấy về thủ đô, nhưng trên đường đi bị người ta lừa đi mất, hiện giờ tra ra được ở đây, nhưng lại bị người ta đưa xuống nông thôn.”
Giang Minh Xuyên lắc lắc đầu, “Không cần đâu, cứ báo đúng sự thật là được.”
Kim Tú Châu biết tính tình của anh, cũng đoán được anh không muốn làm những việc như thế này, “Vậy cũng được.”
Dù ở thế giới nào anh vẫn là người tốt.
Cả nhà lại tới đồn công an báo án.
Cảnh sát vốn dĩ cho rằng chỉ là chuyện giữa hai nhà về nhận nuôi con và thế chân công việc, nhưng sau mới biết hai anh em lại là con cháu của anh hùng liệt sĩ, nên việc này đã không còn đơn giản như trước nữa. Sau khi cấp trên biết chuyện vô cùng coi trọng việc này, lập tức cho người tới nhà cha mẹ nuôi Bạch Cảnh Chi, cả nhà Kim Tú Châu cũng đi theo.
Mọi chuyện sau đó cũng coi như thuận lợi, cảnh sát đưa thẳng hai vợ chồng nhà đó về đồn công an, gây ra ầm ĩ quá lớn, người hàng xóm vừa rồi cũng ra xem, nhìn thấy nhà Kim Tú Châu, ánh mắt chị ta sáng lên.
Chờ mọi người đi cả rồi, chị ta lập tức không chờ nổi nữa kể ra đầu đuôi ngọn ngành, “Đó là anh trai chị dâu của cô bé Cảnh Chi kia, giờ họ mới tìm tới đây, con bé Cảnh Chi đó mọi người còn nhớ không? Đứa bé tốt bụng như thế, lại bị cái gia đình này hại thật thê thảm.”
“Ôi chao, không phải nói Cảnh Chi gả chồng rồi à?”
“Gì mà gả chồng chứ? Lừa người khác thôi, lừa con bé xuống nông thôn rồi, con gái ruột nhà mình thì thay chỗ con bé đi làm ở tòa soạn báo.”
“Thế thì cũng quá ghê tởm, quả thật là phải báo công an.”
Cảnh sát hành động rất nhanh, không tới nửa ngày đã hỏi được địa chỉ của Lưu Cảnh Chi từ hai vợ chồng kia, cảnh sát nhìn về phía hai vợ chồng Kim Tú Châu, nói: “Thế này đi, để chúng tôi gọi điện thoại xuống đó trước hỏi thăm xem tình huống cụ thể khi đó thế nào, theo lý thì cô Lưu Cảnh Chi là sinh viên, đã phân công công việc, hẳn là không cần phải xuống nông thôn, tình huống thế này chúng ta có thể liên hệ trực tiếp với đội sản xuất địa phương, điều người về là được.”
Giang Minh Xuyên gật đầu, “Vậy mong mọi người giúp đỡ.”
Anh cảnh sát trẻ thở dài, “Tình huống của cô Lưu Cảnh Chi đặc thù, chúng tôi còn cần tìm hiểu thêm một chút, bên chỗ Lưu Ái Hoa chúng tôi cũng đã phái người đi, đến lúc đó xem có thể tra hỏi thêm thông tin gì không.”
Kim Tú Châu đột nhiên nói một câu, "Đồng chí cảnh sát, gia cảnh nhà mẹ chồng tôi cũng rất khá giả, khi đó giao em gái cho hai vợ chồng họ nuôi nấng chắc chắn sẽ sắp xếp chu toàn mọi thứ, ít nhất về mặt vật chất sẽ không bạc đãi gì gia đình họ. Vậy mà hiện giờ nhà họ lại ở trong một căn hộ xập xệ như vậy, về ăn về ở đều như thể rất nghèo, có lẽ trong chuyện ngày còn có bí ẩn gì đó.”
Đồng chí cảnh sát nhân dân nghe xong nhíu mày, cảm thấy đây là một yếu tố vô cùng quan trọng, “Được, tôi nhớ rồi.”
Nếu đã biết địa chỉ của em gái, cả nhà bèn rời khỏi đồn công an, sau khi bàn bạc, Giang Minh Xuyên tới nhà ga mua vé tàu, Kim Tú Châu dẫn hai con quay trở lại nhà khách.
Giang Minh Xuyên mua vé tàu lúc sáu giờ sáng ngày hôm sau, buổi tối đó cả nhà cũng chẳng có tâm trạng gì ăn cơm, chỉ mua mấy cái màn thầu ăn cho đỡ đói, tới khi quay trở lại nhà, còn gặp phải đồng chí cảnh sát nhân dân làm việc ban sáng ở cửa, cậu cảnh sát trẻ nhìn thấy bọn họ, do dự một lát rồi mới nói: “Thế này, tôi tới đây là muốn báo với mọi người một chuyện, có lẽ là em gái anh đã kết hôn rồi, hồi đó sau khi cô ấy xuống nông thôn, lúc đi tắm rửa bị người ta nhìn trộm, sau đó người nhà anh ta mới ép em gái anh phải cưới anh ta, nghe nói cuộc sống của cô ấy cũng không tốt, thường xuyên bị đánh đập.”
Giang Minh Xuyên nghe thấy vậy, đôi tay đang buông bên người nắm chặt lại, tức giận đến run cả người.
Anh không ngờ rằng em gái mà anh hết lòng yêu thương lại phải trải qua cuộc sống như thế này.
Kim Tú Châu đau lòng muốn chết, cũng may cô vẫn giữ được lý trí, lại hỏi rõ thêm tình hình cụ thể, nhưng cụ thể hơn thì đối phương cũng biết rõ lắm.
Sáng sớm hôm sau, cả nhà lại xuất phát đi tìm em gái.
Cho dù đã tính tới tình huống xấu nhất, nhưng khi thực sự nhìn thấy em gái, Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu vẫn vô cùng thống hận cả nhà ba người Lưu Cần.
Đặc biệt là Kim Tú Châu, cô biết Bạch Cảnh Chi đẹp như thế nào, vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp, khi cười lên làm cho người khác không khỏi yêu thương, nhưng hiện giờ cô lại nhìn thấy một người phụ nữ vừa gầy gò vừa tiều tụy, rõ ràng là tuổi vẫn còn trẻ, trên mặt cũng đã có nếp nhăn, thậm chí còn có tóc bạc.
Tay cô bế một đứa con, phía sau lưng địu một đứa, nơi hở ra trên cánh tay và trên cổ thấy rõ vết thương.
Kim Tú Châu tức thì đỏ hoe mắt, Giang Minh Xuyên thì vung nắm đấm, không hề nương tay đánh cho gã đàn ông kia một trận nên thân.
Không ai dám cản anh, có lẽ người đàn ông kia cũng không ngờ tới Bạch Cảnh Chi lại còn có người nhà, trước đó gã chỉ biết Bạch Cảnh Chi bị em gái ép xuống nông thôn, không ai quan tâm, cho nên mới dám làm như vậy.
Cuối cùng vẫn là Kim Tú Châu ngăn cản Giang Minh Xuyên, nếu còn không cản, người kia sẽ mất mạng. Kim Tú Châu nhìn gã đàn ông thở thoi thóp trên mặt đất, lại nhìn người nhà gã ta kêu khóc thảm thiết, nói thẳng: “Khóc lóc cái gì mà khóc? Mọi ngày không phải các người cũng đánh em gái tôi như vậy hay sao? Yên tâmđi, cả nhà các người không một ai thoát được đâu.”
Sau đó đồng chí cảnh sát nhân dân xuống đây cùng họ đã dẫn lãnh đạo đội sản xuất tới, lúc này Kim Tú Châu đã nén cơn giận xuống, khách khí nói mấy câu với họ, mấy lãnh đạo thấy Kim Tú Châu còn phân rõ phải trái, sau khi trách cứ cả nhà gã kia một trận, còn cố ý gọi người đưa xe bò tới, đưa cả nhà Kim Tú Châu đi.
Bạch Cảnh Chi ôm con đi theo Kim Tú Châu, không hề có chút lưu luyến.
Nhưng sau khi tới đồn công an trên huyện, Kim Tú Châu nói: “Em gái tôi xuống nông thôn để xây dựng nông thôn, khi tắm rửa bị người nhìn lén cũng không ai quản, bây giờ đã là thời đại nào rồi, ấy vậy còn có thể bị người ta ép kết hôn, chuyện này cũng không có ai quản lý? Ngày nào em gái tôi cũng bị nhà chồng đánh đập cũng không có ai can thiệp, tôi hỏi các anh, lãnh đạo những đội sản xuất đó có thể làm được việc gì? Việc này cần phải cho chúng tôi một lời giải thích, chồng tôi là quân nhân, cha mẹ chồng tôi đều hy sinh vì tổ quốc, nhưng giờ em gái tôi lại phải chịu cảnh ngộ thế này, nếu các anh không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, chúng tôi sẽ báo cáo lên cấp trên.”
Đồng chí cảnh sát nhân dân cũng rất thấu hiểu, biết Kim Tú Châu giờ đang hết sức tức giận, cam đoan: “Mọi người cứ yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đến lúc đó sẽ đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho mọi người.”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Kim Tú Châu mới coi như dịu lại.
Còn Bạch Cảnh Chi, một tay cô ôm con, một tay bụm mặt đau đớn khóc thành tiếng.
Kim Tú Châu đau lòng, ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, “Không khóc không khóc nhé, có anh chị đây rồi, sau này không ai có thể ức h**p em được nữa.”
Bạch Cảnh Chi còn khóc lớn hơn nữa, giống như một đứa trẻ đã phải chịu biết bao ấm ức cuối cùng mới tìm được một chỗ dựa vào.