Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên dẫn Bạch Cảnh Chi trở về thành phố S, về phần cha mẹ nuôi Bạch Cảnh Chi và đội sản xuất bên đó, Giang Minh Xuyên nói anh sẽ tự xử lý, Kim Tú Châu cũng để kệ anh, dù sao cũng có thể chắc chắn một điểm, cho dù Giang Minh Xuyên có tốt tính thế nào, nhưng em gái gặp phải chuyện như thế này anh sẽ không thể mềm lòng.
Mấy năm nay Bạch Cảnh Chi đã chịu không ít khổ cực, thân thể rất yếu ớt, trên đường Kim Tú Châu vờ như tình cờ chạm phải xem mạch cho cô ấy, phát hiện sức khỏe cô ấy rất kém, khí huyết thiếu nghiêm trọng, trên người còn bao nhiêu vết thương không nhìn thấy còn chưa lành, cả người cứ như một con thú bông rách nát, từ trong ra ngoài đều không có một chỗ nào lành lặn.
Rõ ràng là một ngày mùa hè nắng chói chang, nhưng bàn tay cô ấy lại lạnh như băng.
Kim Tú Châu đau lòng không thôi, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào để giúp cô ấy điều dưỡng thân thể.
Mà Bạch Cảnh Chi lại có chút ngượng ngùng rụt tay lại, sợ tay mình bẩn cọ vào làm dơ quần áo Kim Tú Châu.
Hai đứa bé con cô ấy cũng không dám nói năng gì, cúi đầu sợ hãi quan sát chung quanh.
Kim Tú Châu không hỏi mấy năm nay Bạch Cảnh Chi đã sống thế nào, mà nói đến chuyện tương lai, “Trước hết cứ về sống chung với anh chị một thời gian, sau đó nếu ở lại chỗ anh chị cũng dược, hay tới thành phố S làm việc cũng được, là do em lựa chọn, dù gì giờ cũng xem như khổ tận cam lai.”
Bạch Cảnh Chi cúi đầu, nghe chị dâu nói vậy đôi mắt lại đỏ lên.
Trước đây, cô căn bản không dám nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay, cô viết rất nhiều thư về nhà, nhưng không nhận được một phong hồi âm, cô không biết vì sao ba mẹ lại bỏ mặc cô? Rõ ràng cô cũng là con gái của họ.
Giờ thì cô đã hiểu rõ rồi, hóa ra cô không phải là con ruột, cho nên mới nhẫn tâm như vậy, trong lòng cô vừa hận lại vừa oán.
Bọn họ hại cô thê thảm, hơn nữa còn nghe chị dâu nói bao nhiêu năm nay anh trai vẫn đều đặn gửi tiền cho nhà họ, nhưng ba mẹ nuôi chưa từng đưa cho cô lấy một xu, còn nói với cô bọn họ sống rất khó khăn, ngay cả khi cô xuống nông thôn rồi, bọn họ vẫn còn đòi tiền của anh trai.
Sao họ có thể vô sỉ như vậy!
Giang Minh Xuyên cũng đỏ hoe mắt, “Tất cả là tại anh.”
Bạch Cảnh Chi sụt sịt mũi, khẽ khàng lắc lắc đầu.
Hạ Nham và Phó Yến Yến ngoan ngoãn ngồi cạnh Kim Tú Châu, nhìn cô út và em trai, em gái đáng thương, đột nhiên phát hiện mình thật là hạnh phúc.
Sau khi tới thành phố S, Giang Minh Xuyên dẫn Bạch Cảnh Chi tới đồn công an, Kim Tú Châu và hai đứa nhỏ chờ họ ở bên ngoài, trong lúc chờ, Kim Tú Châu mới nói với hai đứa trẻ, “Lúc nào cũng phải có lòng đề phòng người khác, đã hiểu chưa? Cô út các con và chú Giang đều quá tốt bụng và không có mắt nghìn người, người khác nói gì cũng tin, sau này nếu gặp chuyện gì thấy không đúng, lập tức phải về nhà nói với chúng ta, cả nhà cùng nhau bàn bạc giải quyết.”
Hạ Nham và Phó Yến Yến nghe vậy, đều ngoan ngoãn gật đầu.
“Những việc kiểu hy sinh chính mình để thành toàn cho người khác thì đừng làm, cô út các con dựa vào khả năng của bản thân thi đậu đại học, tại sao lại phải nhường công việc tốt như vậy cho người khác? Lại còn kề dao lên cổ uy h**p, cứ uy h**p đi, không cần phải xen vào.”
Hai đứa nhỏ trợn tròn mắt nhìn Kim Tú Châu.
Hạ Nham lí nhí: “Nhỡ đâu chết thật thì làm sao ạ?”
“Chết rồi thì đem chôn.”
Hạ Nham không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, tuy rằng vẫn cảm thấy quái quái, nhưng lại cảm thấy Kim Tú Châu nói không sai.
Bởi vì chuyện của Bạch Cảnh Chi tương đối phức tạp, đặc biệt là đồng chí cảnh sát nhân dân còn hỏi ra được chuyện trước đây hai vợ chồng Lưu Cần nhận được tiền và căn nhà Bạch nữ sĩ tặng, toàn bộ số tiền và ăn nhà họ đều đem giúp em trai Tống Tiểu Như trả nợ.
Đồng chí cảnh sát nhân dân hỏi Giang Minh Xuyên có muốn thu hồi tài sản hay không, Bạch nữ sĩ tặng số tài sản đó là có điều kiện, đó là nuôi nấng con gái bà trưởng thành, cô con gái cũng là người duy nhất được thừa kế những tài sản đó, nhưng hai vợ chồng Lưu Cần cũng không hề giữ đúng lời hứa, còn tự mình quyết định sử dụng số tiền và căn nhà cho mục đích cá nhân, nếu đòi lại khả năng thu hồi lại rất cao.
Lần này Giang Minh Xuyên không hề mềm lòng, nói thẳng là muốn thu hồi.
Đồng chí cảnh sát nhân dân vô cùng tận tâm, biết Giang Minh Xuyên rất bận, cho nên làm việc rất nhanh, ngày thứ ba đã giao giấy tờ nhà và một phần tiền cho Giang Minh Xuyên.
Số tiền được thu hồi lại không nhiều lắm, phần lớn đã bị tiêu xài hết rồi. Nhưng Giang Minh Xuyên cũng không làm đồng chí cảnh sát phải khó xử, anh cũng biết, cảnh sát giúp anh chuyện này cũng không dễ dàng gì, cho nên khi đi, còn mua một ít kẹo và bánh quy mang tới đồn công an, cảm ơn họ đã tận tâm tận lực.
Còn về nhà cha mẹ nuôi Bạch Cảnh Chi, kết quả xử lý còn cần chờ thông báo, hiện giờ Lưu Cần và nhà em trai Tống Tiểu Như gần như đã trở mặt với nhau, hai bên đều chỉ trích đối phương là không đúng, còn cả chuyện em trai Tống Tiểu Như đâm chết người cũng bị lôi ra. Nhưng có thể khẳng định chắc chắn một điều, kết quả sẽ không thể nào tốt được, công việc của Lưu Cần và Tống Tiểu Như đều không giữ được, Lưu Ái Hoa cũng thế, tòa soạn báo đã thẳng thừng sa thải.
Còn về phần công việc của Bạch Cảnh Chi, bên phía tòa soạn báo nói cần phải xem xét, dù gì trước đó cũng là tự Bạch Cảnh Chi từ bỏ, mà năng lực làm việc của Lưu Ái Hoa rất kém cỏi, mấy năm nay làm việc trong tòa soạn đã rất nhiều lần gây họa. Bạch Cảnh Chi đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, còn có thể làm việc được hay không rất khó nói.
Có điều dù không thể tới làm việc ở tòa soạn, Giang Minh Xuyên cũng có thể sắp xếp cho cô ấy công việc dưới nhà máy, anh có chiến hữu làm việc dưới đó.
Hiện giờ Bạch Cảnh Chi còn không mang tên Bạch Cảnh Chi, trước đó cô đã tới đồn công an sửa tên thành Lưu Ái Hoa, hiện giờ mọi việc đã được giải quyết, Kim Tú Châu bảo Giang Minh Xuyên dẫn em gái đi sửa tên lại.
Thủ tục đổi tên rất nhanh, lần này cũng lấy tên “Bạch Cảnh Chi”, nhưng ở thế giới này “Bạch Cảnh Chi” chung quy vẫn không giống với Bạch Cảnh Chi mà Kim Tú Châu biết, cô ấy hẳn là sẽ không có quan hệ gì với Kỷ Lăng, hai người cũng sẽ không có cuộc sống ngọt ngào bên nhau, cũng sẽ không có hai đứa sinh đôi thật đáng yêu.
Bởi vì từng gặp Bạch Cảnh Chi hạnh phúc, cho nên Kim Tú Châu càng thêm thương tiếc cô em gái trước mắt này.
Bạch Cảnh Chi dẫn hai con cùng tới doanh trại bộ đội, chờ khi Hạ Nham và Yến Yến khai giảng, cô ấy chủ động muốn đi, nói rằng cô ấy muốn về thành phố S.
Giang Minh Xuyên không có thời gian để đưa em gái đi, muốn cô ở lại thêm một thời gian nữa, Kim Tú Châu cũng giữ lại, nhưng Bạch Cảnh Chi kiên quyết muốn đi.
Bởi vì đã trải qua cuộc sống khó khăn, cho nên cô càng thêm quý trọng phần tình cảm của anh trai chị dâu với mình, không muốn ở lại nơi này lâu làm phiền hai người họ.
Giang Minh Xuyên gọi điện thoại cho chiến hữu ở thành phố S, chiến hữu của anh đã giải ngũ hai năm trước, bởi vì chức vị tương đối cao, sau khi giải ngũ được sắp xếp vị trí quản lý trong nhà máy sản xuất bột mì.
Kim Tú Châu cũng không biết anh làm thế nào, hai hôm sau người chiến hữu gọi điện thoại anh, chờ khi em gái anh tới thành phố S, có thể đi thẳng tới nhà máy tìm anh ấy, công việc đã được sắp xếp xong xuôi rồi, còn cho sắp xếp cho cô ấy một phòng đơn trong ký túc xá, có thể ở chung với hai con.
Kim Tú Châu vốn muốn đưa cô ấy tới thành phố S, Bạch Cảnh Chi lắc đầu nói: “Chị dâu, em tự đi được.”
Kim Tú Châu nhìn ánh mắt kiên định của Bạch Cảnh Chi, tâm tình vô cùng phức tạp, có lẽ bởi vì trải qua nhiều biến cố, Bạch Cảnh Chi cũng trở nên có chủ kiến và quyết đoán hơn, đã biết ngoại trừ chính bản thân mình, không ai có thể làm chỗ dựa cho cô ấy được.
Giống hệt cô khi trước, bởi vì tứ cố vô thân, cho nên không gì ngăn cản cô được.
97.2
Bạch Cảnh Chi đi rồi, sau khi tới thành phố S, chờ khi ổn định mọi chuyện, cô mới gọi điện thoại cho Giang Minh Xuyên báo rằng công việc rất nhẹ nhàng, nhà máy còn có nhà trẻ, cô có thể gửi bọn trẻ ở đó.
Còn về phần hai căn nhà kia, cô nghe theo lời Kim Tú Châu, dự tính chủ nhật sẽ dẫn bọn trẻ qua đó quét tước sạch sẽ, sau này có cơ hội sẽ cho thuê.
Một căn là căn nhà trước kia cha mẹ nuôi đang mang bồi thường cho người ta, căn còn lại trước khi đi Giang Minh Xuyên đưa giấy tờ nhà cho cô, nói rằng căn nhà này do mẹ để lại cho cô.
Bạch Cảnh Chi vốn không muốn nhận, nhưng Giang Minh Xuyên nói anh cũng có một căn.
Kim Tú Châu cũng nghe thấy chuyện này, sau khi tiễn em gái lên tàu, lúc về mới hỏi anh, căn nhà đó ở đâu?
Giang Minh Xuyên có hơi chột dạ nói ở trong tay mẹ nuôi anh.
Kim Tú Châu à một tiếng, sau đó nói thẳng: “Sau này nhớ phải đòi lại, dù sao cũng là mẹ để lại cho anh, cho dù chỉ là nơi niệm tưởng, cũng phải giữ lại.”
Giang Minh Xuyên trầm tư một lát, sau đó khẽ ừ một tiếng.
Lúc hai vợ chồng về, khi đi ngang qua huyện thành còn vòng tới nhà máy chế biến thịt mua thịt, lại tới Cung Tiêu Xã mua bột mì.
Dọc đường đi hai người cũng không ai nói năng gì, chủ yếu là Kim Tú Châu với Giang Minh Xuyên trước mắt cái này vẫn có phần xa cách, cô biết anh là Giang Minh Xuyên, nhưng cũng biết anh không phải Giang Minh Xuyên của cô, rất khó xem họ trở thành một người.
Giang Minh Xuyên cũng cảm nhận được, khi cô nhìn anh, dường như muốn xuyên qua anh thấy một người khác, ánh mắt này làm trong lòng anh thấy không thoải mái, nhưng lại không nói rõ được là không thoải mái ở chỗ nào.
Anh đi đằng sau, lặng lẽ nhìn chăm chú theo bóng lưng Kim Tú Châu.
Khi về tới nhà, hiếm khi anh chủ động mở lời trước: “Mấy hôm nay anh có hơi bận, chắc buổi tối đều không về nhà ăn cơm.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng.
Giang Minh Xuyên: “Cảnh Chi bảo anh sau này không cần gửi tiền cho con bé nữa, nói hiện giờ con bé đủ tiền sinh hoạt rồi.”
Kim Tú Châu nghe mà trong lòng mềm mại, “Nghe theo em ấy đi, có gửi thì em ấy cũng sẽ không nhận.”
Giang Minh Xuyên cảm thấy là lạ, lời này nghe như thể cô hiểu rất rõ về Cảnh Chi. Nhưng chuyện lần này cũng khiến anh rất bất ngờ, anh không nghĩ rằng Kim Tú Châu lại quan tâm tới Cảnh Chi như vậy, suốt đoạn đường cô đều lo toan mọi việc trước sau, không hề có chút so đo phàn nàn gì.
Anh còn đang định nói thêm thì phát hiện đã tới cửa nhà. Đúng lúc này, cửa nhà hàng xóm đột nhiên mở ra, một gương mặt dịu dàng trắng nõn thò ra, Triệu Vận cứ như không nhìn thấy Kim Tú Châu, cười dịu dàng với Giang Minh Xuyên:
“Danh trưởng Giang, anh về rồi sao?”
Kim Tú Châu nghe tiếng, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.
Giang Minh Xuyên không trả lời, anh theo bản năng nhìn về phía Kim Tú Châu. Nếu là trước kia, Kim Tú Châu sẽ lập tức đen mặt, không phân biệt trắng đen gì cả mà chỉ vào Triệu Vận chửi ầm lên, sau đó quay sang mắng anh, chẳng mảy may quan tâm tới thể diện.
Thế nhưng lần này Kim Tú Châu chỉ bình tĩnh đưa mắt nhìn Triệu Vận, sau đó mở cửa vào nhà, thậm chí cũng không cả sập mạnh cửa.
Trong lòng Giang Minh Xuyên không rõ là cảm nhận gì, anh gật gật đầu với Triệu Vận rồi mở cửa vào nhà.
Cửa nhà họ cũng đóng lại theo, Triệu Vận sững sờ tại chỗ, không hiểu sao Giang Minh Xuyên lại không để ý đến mình.
Giang Minh Xuyên nhìn Kim Tú Châu đang đi vào bếp, anh nghĩ ngợi một lúc, đi vào trong phòng thay bộ quần áo khác, thay xong mới bước đến cửa phòng bếp, nói với Kim Tú Châu:
“Anh ra ngoài một chuyến.”
Kim Tú Châu đang nhào bột, nghe vậy đáp là đã biết, đầu cũng không ngẩng lên.
Giang Minh Xuyên thấy thế không nhịn được, bổ sung một câu: “Là đi làm việc.”
Kim Tú Châu ngẩng đầu nhìn anh, gật gật đầu: “Đi đi.”
Giang Minh Xuyên mím môi, xoay người đi ra ngoài.
Kim Tú Châu nhìn theo bóng lưng anh biến mất ở cửa phòng bếp, sau đó cười khẽ một tiếng.
Buổi tối khi đi ngủ, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên cùng nằm trên một chiếc giường, cả hai người đều thấy khó ngủ, Kim Tú Châu cứ nhìn chằm chằm ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ ở một nơi khác không biết Giang Minh Xuyên và bọn trẻ đang làm gì.
Đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên một bàn tay đặt lên eo cô, thân thể Kim Tú Châu bỗng chốc cứng đờ.
Giang Minh Xuyên cũng hơi căng thẳng, anh muốn nói gì đó, lại nghe thấy giọng bình tĩnh của Kim Tú Châu, “Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Giang Minh Xuyên có hơi sửng sốt, sau khi hiểu rõ ý cô, mới nói: “Ừ, anh biết rồi.”
Kim Tú Châu không nói thêm gì nữa.
Giang Minh Xuyên đợi một hồi lâu sau, rồi nhẹ nhàng xoay người sang bên kia.
Cũng không biết có phải lời hứa của Kim Tú Châu có tác dụng hay không, một năm sau, Hạ Nham thi đậu trường cấp ba trên huyện, cũng trong năm này, Giang Minh Xuyên được thăng chức lên đoàn trưởng, tiếp nhận công việc của đoàn trưởng Nghiêm, mà đoàn trưởng Nghiêm thì vẫn giữ nguyên vị trí được điều đi nơi khác.
Hôm nhà họ chuyển đi, Kim Tú Châu còn đi tiễn, cô còn nhìn thấy Uông Linh, chẳng qua hiện giờ quan hệ giữa cô và Uông Linh không như trước, chỉ nói mấy câu xã giao ngoài mặt, mà chị ấy lại kéo tay Triệu Vận không nỡ buông, hai người họ còn nắm tay nhau nói chuyện mãi không thôi.
Kim Tú Châu cũng không quan tâm, cô bàn bạc với con gái xem buổi tối nay ăn gì.
Đã không còn Kim Tú Châu nghiêm khắc chèn ép và quản chế, thành tích của Phó Yến Yến càng ngày càng tốt, hiện giờ mỗi lần thi cử cô bé đều trong tốp ba toàn khối, cô bé còn thích vẽ tranh thêu thùa, còn theo Kim Tú Châu học rất nhiều thủ pháp vẽ tranh, thêu thùa, vào dịp sinh nhật Giang Minh Xuyên lần trước, cô bé còn cho thêu tặng anh một chiếc khăn tay có hình cờ tổ quốc, được Giang Minh Xuyên cầm đi khoe khoang một hồi lâu.
Hôm nay là chủ nhật, hai đứa nhỏ đều ở nhà, buổi tối Kim Tú Châu cùng hai đứa nhỏ chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, cả nhà bốn người ăn uống vô cùng vui vẻ, cũng hiếm khi Giang Minh Xuyên có tâm trạng tốt, còn lấy rượu mơ chiến hữu gửi cho anh, mỗi người còn uống mấy chén nho nhỏ.
Buổi tối nằm trên giường, chẳng mấy Kim Tú Châu đã tiến vào mộng đẹp, cô mơ thấy vài năm sau, nhà máy Cảnh Chi làm việc rơi vào cảnh thua lỗ, cô ấy bắt đầu ra ngoài bày quán bán hàng ở vỉa hè, sau đó có người ăn thử bánh cô ấy làm nói rằng rất ngon, cô ấy quyết định làm bánh bán, từ một cửa hàng nhỏ sau trở thành một chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh.
Cô còn mơ thấy hai đứa nhỏ, Hạ Nham thi đậu trường quân đội, nhưng bởi vì cứu người bị thương một chân, có điều tính cách cậu rất kiên cường, học lại một năm sau đó thi đậu một trường đại học ở thủ đô, chuyên ngành vật lý. Thành tích của Yến Yến vẫn luôn rất tốt, nhưng khi thi đại học kết quả lại không tốt, có điều cô bé không học lại, cô bé vừa học đại học vừa bắt đầu mở một cửa hàng nhỏ bán quần áo, còn bán đồ mình tự thiết kế, sau khi tốt nghiệp lại dùng số tiền tiết kiệm được suốt bốn năm đại học mở một cửa hàng, việc làm ăn vô cùng tốt.
Trong mơ Kim Tú Châu thấy được rất nhiều người, có Tiền Ngọc Phượng, Uông Linh, Dương Anh Hùng, Chung Tuyết...
Có người sống tốt, nhưng cũng có người sống không tốt, nhưng không ai có kết cục giống như cô đã biết.
Cuối cùng cô nhìn thấy là gia đình Triệu Vận, Đường Doanh con gái Triệu Vận kết hôn với Ngụy Ninh Thanh, nhưng cuộc hôn nhân này cũng không duy trì được lâu. Chuyện năm đó Dương Diệu thay chân người khác nhập ngũ bị người ta phát hiện ra, cả nhà đều chịu ảnh hưởng, đặc biệt là Dương Siêu Anh em trai của Đường Doanh, bị trường quân đội buộc thôi học, trong một đêm tóc Triệu Vận bạc trắng, nhưng cô ta không ly hôn được, Dương Diệu không đồng ý.
Đường Doanh thương mẹ và em trai, dùng chuyện ly hôn uy h**p Ngụy Ninh Thanh, nhưng cô ấy lại không ngờ rằng Ngụy Ninh Thanh lại sống nguyên tắc hơn cô ấy tưởng nhiều, kết hôn đã nhiều năm vẫn không có con anh ấy không thèm để ý, nhưng chỉ vì chuyện này lại đồng ý ly hôn.
Trong mộng Kim Tú Châu thổn thức không thôi, thật ứng với câu nói kia, thế sự khó lường, ai có thể ngờ rằng cả gia đình vẫn luôn được người khác hâm mộ lại xảy ra biến cố như vậy.
Có thể là tình cảnh nhìn thấy trong mơ quá mức chân thật, cho dù Kim Tú Châu tỉnh lại, một hồi lâu sau vẫn còn thất thần, cô nằm trên giường một hồi lâu, đột nhiên cảm giác thân thể có hơi nóng, lúc đầu cô không để ý, nhưng dần dần, cô phát hiện càng lúc càng nóng, cô dường như nhận ra là chuyện gì, vội vàng gắng sức đẩy người đàn ông đang ngủ bên cạnh.
Giang Minh Xuyên gắng mở mắt, trong bóng tối, anh thấy ánh mắt kinh ngạc và không nỡ của Kim Tú Châu, sửng sốt một chút, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Kim Tú Châu nghiêm túc nói: “Anh chăm sóc tốt cho bọn trẻ, nhớ kỹ, nhất định phải chăm sóc tốt cho chúng, tôn trọng lựa chọn của các con, cho dù các con muốn làm gì cũng phải ủng hộ, hai đứa đều là trẻ ngoan.”
Dừng một chút, cô lại bổ sung một câu, “Anh cũng phải chăm sóc tốt cho mình, chú ý giữ sức khỏe.”
Trong lòng Giang Minh Xuyên căng thẳng, muốn hỏi là có chuyện gì.
Nhưng lại thấy Kim Tú Châu nói xong thì nhắm mắt lại ngủ rồi, còn phát ra tiếng hít thở đều đều.
Anh nhíu mày, vươn tay kiểm tra hơi thở của cô, cảm nhận được tiếng thở đều đều, mới khẽ thở phào một hơi.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng anh lại có một cảm giác mất mát mãnh liệt, dường như là mất đi bảo vật quý giá nhất của mình.