Sau khi Kim Tú Châu tỉnh lại đã ngồi trên giường một hồi lâu, cô nhìn bố cục của căn phòng đẹp đẽ, lại v**t v* tấm chăn tơ tằm mềm mại, một lúc lâu sau mới hồi thần.
Trong lúc nhất thời cô cũng không phân biệt được đây là mộng hay thực, là Trang Chu mơ hóa bướm, hay bướm mộng hóa Trang Chu*.
*Một đoạn văn trong sách của Trang Tử: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá". (Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê.)
Giang Minh Xuyên đã rời giường vào bếp nấu cơm, khi anh thái rau không cẩn thận làm đứt tay, chảy rất nhiều máu, cho nên anh ấn chặt ngón tay vào nhà tìm băng dán viết thương, loại vết thương nhỏ xíu thế này vốn anh không thèm để ý, nhưng nghĩ nấu ăn phải giữ vệ sinh, bằng không Kim Tú Châu và con gái lại xúm vào phê bình anh.
Anh vào phòng nhìn thấy Kim Tú Châu còn đang ngồi thừ người trên giường, không khỏi hỏi: “Sao em lại dậy sớm thế? Ngủ thêm một lát đi.”
Kim Tú Châu nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn anh, thấy gương mặt quen thuộc của người đàn ông, vẻ mặt có phần hoảng hốt.
Giang Minh Xuyên đưa tay quơ quơ trước mặt cô, “Sao vậy em?”
Kim Tú Châu thu hồi ánh mắt, khẽ cười một cái, “Gặp ác mộng thôi.”
Giang Minh Xuyên cũng thở phào, sau đó an ủi: “Không sao đâu, mộng đều ngược với thực, mau dậy đi, đợi chút nữa là có thể ăn cơm.”
Nói rồi anh tới ngăn tủ tìm băng dán.
Kim Tú Châu thấy, mày nhăn lại, “Anh bị thương à?”
Giang Minh Xuyên vô tư nói: “Vết thương nhỏ thôi, không vấn đề gì đâu.”
Kim Tú Châu cũng không nói gì, chờ Giang Minh Xuyên đi ra ngoài, cô cũng dậy theo.
Yến Yến và Lục Lục biết hôm nay Dương Anh Hùng sẽ dẫn bạn gái tới, đều về nhà từ sớm, ngày thường cả hai chị em đều thích ngủ nướng, Kim Tú Châu cũng không gọi các con dậy, cô xuống lầu rửa mặt ăn cơm.
Dưới lầu Giang Minh Xuyên còn đang bận rộn trong bếp, hôm nay cuối tuần, anh cũng được nghỉ ở nhà.
Bữa sáng là cháo và hai món rau.
Ăn xong, Kim Tú Châu cùng Giang Minh Xuyên chuẩn bị đồ ăn trưa nay.
Sáng sớm Giang Minh Xuyên đã mua đồ ăn về nhà rồi, Dương Siêu Anh điện thoại ầm ĩ đòi ăn món sở trường của Giang Minh Xuyên, Hạ Nham cũng nói sẽ về, người còn chưa tới nhà, cũng đã lên danh sách mấy món ăn rồi.
Khi hai vợ chồng ngồi trong phòng khách nhặt rau, nhào bột, Chúc Anh và Phương Mẫn cũng tới, hai người họ cũng biết chuyện hôm nay, cho nên đến sớm giúp đỡ.
Chúc Anh còn hỏi: “Chị chuẩn bị bao lì xì năm mươi đồng, em thấy được chưa?”
Kim Tú Châu vội nói: “Đủ rồi đủ rồi, quá nhiều rồi.”
Chúc Anh: “Chị còn cảm thấy ít đấy, thằng bé Anh Hùng đó lần nào về cũng mang bao nhiêu đồ ăn ngon cho chị.”
Kim Tú Châu cười, “Thằng bé đó vẫn luôn hiểu chuyện, nếu chị vẫn cảm thấy ngại, thì cứ thương thằng bé nhiều hơn một chút.”
“Thương, nhất định là thương rồi, chị còn kho thịt, hầm canh gà ở nhà nữa kìa, định là bữa tối sang nhà bọn chị ăn.”
“Vậy là đủ rồi.”
Phương Mẫn ở bên còn bổ sung một câu, “Chưa chi chị ấy đã may quần áo và giày cho con của Anh Hùng nữa kìa.”
Chúc Anh có hơi ngại ngùng, “Làm chơi thôi, không đẹp như em may.”
Kim Tú Châu: “Quá tốt rồi, Anh Hùng nhìn thấy nhất định sẽ vui lắm.”
Hơn mười giờ sáng, Giang Minh Xuyên và hai con gái tới nhà ga đón người, Kim Tú Châu và hai chị em Phương Mẫn ở nhà tiếp tục làm cơm trưa.
Khi các món nấu được một nửa, Kim Tú Châu nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tưởng mấy người họ đã trở lại, vui mừng chạy ra đi xem, nào biết lại nhìn con trai lớn người đầy bụi đất đứng ở cửa.
Kim Tú Châu nhìn con trai cao lớn rắn rỏi, sửng sốt, “Sao con đã về rồi?”
Hạ Nham đau lòng không thôi, “Không phải Dương Anh Hùng bảo rằng hôm nay dẫn bạn gái tới sao? Cho nên con cũng phải về xem chứ.”
Kim Tú Châu vỗ vỗ đầu, giấc mơ tối hôm qua quá mức chân thật làm ảnh hưởng tới tâm trí, tới khi tỉnh lại cô vẫn luôn không phân biệt rõ đâu là thực đâu là mơ, cô vội vàng bước lên quan sát con trai, nhìn thấy Hạ Nham trong bộ dáng tuấn tú nhưng vẫn còn chút trẻ con, trong lòng mềm mại, quả nhiên, đây mới là con trai ngoan của cô.
Thuần thục nhón mũi chân, sau đó vươn tay xoa đầu con trai, cô dỗ dành: “Ôi chao, con trai tôi đã phải chịu khổ, gầy đi không ít.”
Hạ Nham vừa nghe mẹ nói vậy, lập tức ngoác miệng cười vui vẻ, “Thế ạ? Con cũng cảm thấy con gầy, mẹ ơi, đói quá, con muốn ăn món ngon.”
Kim Tú Châu dịu dàng không đến hai giây, tức giận vỗ cánh tay con trai, “Chịu đựng đi, chờ Anh Hùng đến mới được ăn.”
“Mẹ, con có phải là con trai ngoan của mẹ không thế?”
Trong phòng bếp Chúc Anh, Phương Mẫn cũng nghe thấy, vội cười nói: “Mẹ cháu lừa cháu đấy, vừa rồi còn nói không biết chừng nào cháu mới về? Cũng không biết có bị đói, có gầy đi không. Mau tới đây, để cô lấy cho cháu bát thịt nếm thử trước.”
Hạ Nham càng vui hơn, “Chỉ có cô Phương thương cháu.”
Anh vứt bừa túi hành lý xuống đó, chạy thẳng vào phòng bếp.
Kim Tú Châu bất đắc dĩ lắc đầu, xách túi hành lý của con trai để gọn sang một bên. Trong phòng bếp lại truyền ra tiếng nói chuyện.
Hơn mười hai giờ trưa, Giang Minh Xuyên và bọn trẻ cũng đã trở lại, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào, có tiếng liến thoắng của Lục Lục và Dương Siêu Anh, còn có giọng trầm ổn của Giang Minh Xuyên và Dương Anh Hùng.
Khi vừa tới cửa, Lục Lục đã không chờ nổi hô một tiếng, “Mẹ ơi, bọn con đã về rồi —”
Kim Tú Châu còn chưa kịp trả lời, Hạ Nham đã vọt ra từ trong bếp, Lục Lục nhìn thấy anh trai, kích động chạy vọt lên, “Anh ——”
Tiếng thét lanh lảnh hận không thể lật nóc nhà lên.
Kim Tú Châu cũng từ trong bếp đi ra, “Nói nhỏ tiếng một chút.”
Lục Lục và Hạ Nham căn bản đều mặc kệ, nhưng hai anh em cũng chỉ hòa thuận được trong chốc lát là bắt đầu gây nhau, Lục Lục chỉ vào cái miệng bóng dầu của Hạ Nham nói: “Anh hai ăn vụng!”
Hạ Nham cũng bắt nạt em, chụp lấy cánh tay em gái cọ cọ lên miệng mình, sau đó vội vàng hất ra.
Lục Lục tức giận hét lên thất thanh, “A a a, quá ghê tởm em liều mạng với anh.”
Dương Siêu Anh thích nhất xem náo nhiệt, vội vàng chạy tới góp vui.
Phó Yến Yến bình tĩnh mỉm cười nói với cô gái bên cạnh: “Không cần để ý đến hai người họ đâu, sau này sẽ quen thôi.”
Bạn gái của Dương Anh Hùng có hơi thẹn thùng, thấy thế thì nói nhỏ: “Thật náo nhiệt.”
Kim Tú Châu đi đến trước mặt cô gái, cười nói: “Thật xinh đẹp, Anh Hùng nhà chúng ta thực là có phúc, cô bé này mới gặp đã khiến người ta thích rồi, mau vào nhà ngồi, cơm nước xong xuôi rồi, cháu đói bụng chưa? Ăn cơm trước nhé.”
Dương Anh Hùng giới thiệu: “Đây là bạn gái cháu Chu Mẫn, Mẫn Mẫn, đây là cô Kim Tú Châu.”
“Chào cô ạ.”
Kim Tú Châu cười kéo cô gái đi vào phòng khách ngồi xuống, “Nào nào nào, mau vào nhà ngồi.”
Sau đó cô lại nói với Dương Anh Hùng: “Mau mang hành lý vào trong phòng đi, ga giường cô mới mua đấy, đã giặt sạch phơi khô rồi, buổi tối để Mẫn Mẫn ngủ ở đó, hai anh em cháu ngủ ở phòng bên cạnh đi, căn phòng phòng đó hơi thiếu ánh sáng một chút.”
Dương Anh Hùng nghe xong cười, “Vâng ạ.”
Chu Mẫn nghe vậy cũng cười, vốn dĩ trước khi tới đây cô ấy vẫn thấy thắc mắc, tại sao Dương Anh Hùng lại muốn dẫn cô đi gặp gia đình một cô mà chẳng có họ hàng gì với anh ấy cả, nhưng vừa rồi khi xuống tàu cô đã cảm nhận được phần nào, chú Giang mà Dương Anh Hùng vẫn kể kia giống như trưởng bối trong nhà quan tâm tới bọn họ, hai em gái cũng rất tốt, khi ở chung với họ đều tự nhiên giống như người một nhà.
Kim Tú Châu rót một tách trà cho Chu Mẫn, “Mau nếm thử đi, đây là trà hoa buổi sáng nay cô mới pha, hương vị cũng không tệ lắm, cũng giúp giải nhiệt.”
Chu Mẫn đưa hai tay nhận lấy, còn rất khách sao nói: “Cảm ơn cô ạ.”
“Không có gì không có gì.”
Kim Tú Châu nhìn mấy anh em còn đang đùa giỡn bên kia, gọi: “Đừng nô đùa nữa, mau rửa tay ăn cơm, đã bao tuổi rồi.”
Phương Mẫn và Chúc Anh bưng đồ ăn ra, tươi cười chào hỏi Chu Mẫn.
Dương Anh Hùng không ở đây, Chu Mẫn cũng hơi luống cuống không biết làm sao, nhà cô ấy cũng không đông người, đây là lần đầu tiên ăn một bữa cơm có đông người như vậy.
Kim Tú Châu lại dịu dàng giới thiệu, “Cháu cứ gọi là cô Phương và bác cả Chúc là được.”
“Cô Phương.”
“Bác cả Chúc.”
“Ừ.”
“Thật ngoan.”
“Chẳng thế là gì, Anh Hùng nhà chúng ta nhất định là rất có mắt nhìn.”
Chu Mẫn cúi đầu cười thẹn thùng.
Dương Anh Hùng chạy một bước hai bậc cầu thang từ trên lầu xuống tới, cũng cười chào hỏi, “Cô Phương, bác cả ạ.”
Kim Tú Châu nói với anh: “Cháu cũng uống chén trà đi."
Sau đó cô cũng xoay người đi vào trong bếp bưng thức ăn ra.
Dương Anh Hùng không rót thêm một tách trà nữa, mà nhận tách trà trong tay Chu Mẫn uống mấy ngụm, uống xong lại ghé sát bên Chu Mẫn nói nhỏ: “Anh nói không sai chứ? Bọn họ đều là người tốt.”
Chu Mẫn cười, khẽ vâng một tiếng.
Dương Anh Hùng bảo cô ngồi xuống, còn anh cũng xuống bếp phụ bưng thức ăn lên. Chu Mẫn không ngồi, cô đến bên bàn sắp xếp lại ghế.
Bữa trưa mọi người chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, bữa cơm này vô cùng náo nhiệt, lúc Chúc Anh và Phương Mẫn về, mỗi người còn dúi cho Chu Mẫn một bao lì xì.
Chu Mẫn và Dương Anh Hùng chưa cần suy nghĩ đã từ chối, Phương Mẫn kéo tay Chu Mẫn cười nói: “Nhận đi, cháu tên Chu Mẫn, cô tên Phương Mẫn, cho thấy là có duyên phận, bao lì xì vừa là theo tục lệ, vừa là một phần tấm lòng của cô, hãy sống hạnh phúc với Anh Hùng nhé, thằng bé Anh Hùng này bọn cô đều rất thích.”
Chúc Anh cũng nói: “Là người một nhà cả, đừng có khách sáo."
Chu Mẫn nhìn về phía Dương Anh Hùng, Dương Anh Hùng gật đầu, cười nói: “Vậy cảm ơn cô và bác cả.”
Chu Mẫn cũng nói theo, “Cảm ơn cô và bác cả.”
“Ngoan lắm.”
“Thật tốt quá, Anh Hùng xem như là khởi đầu, kế tiếp lại xem đám Tiểu Nham đứa nào dẫn bạn gái tới trước.”
Hạ Nham vốn đang đứng bên cười ngây ngô, nghe thấy thế, tức khắc cảm thấy áp lực đè nặng.
Mà Dương Anh Hùng đứng bên còn cố ý chơi xấu, “Tới phiên cậu kìa.”
Hạ Nham dứ dứ nắm tay trước mặt Dương Anh Hùng, “To gan rồi?”
98.2
Bận bịu suốt một buổi sáng, Kim Tú Châu cũng thấy hơi mệt, cô cùng Giang Minh Xuyên về phòng ngủ trưa.
Bọn trẻ thì không hề mệt, đã lâu không tụ tập, tất cả ngồi trong phòng khách thì thầm nói chuyện, lúc thì nói chuyện khi còn nhỏ, lúc lại nói chuyện đám cưới của Dương Anh Hùng vào cuối năm.
Hạ Nham nói sẽ gọi Ngụy Ninh Thanh cùng tới làm phù rể cho Dương Anh Hùng, Lục Lục sốt ruột hỏi: “Thế em thì sao?”
Dương Siêu Anh cười trêu cô bé, “Cậu không làm nổi phù dâu đâu, em cái gì mà em, cậu chờ ăn cơm là được.”
Lục Lục tức giận vung tay đấm cậu.
Chu Mẫn thấy thế, vội cười nói: “Có thể làm phù dâu mà, nhà chị cũng không có em gái.”
Lục Lục hớn hở, sán đến bên Chu Mẫn nói đến khi đó cô bé sẽ gọi hết đám chị em gái của mình tới, bảo đảm là náo nhiệt.
Mãi đến hơn hai giờ chiều, cả đám mới lên lầu đi ngủ, Chu Mẫn ngủ ở phòng trước kia hai anh em Dương Anh Hùng ở, phòng đã được sắp xếp lại, khăn trải giường màu hồng nhạt, còn có bàn trang điểm và gương, căn phòng quá đẹp, cô không nhịn được nhìn về phía Dương Anh Hùng. Gia cảnh nhà cô cũng không tốt lắm, đây là lần đầu tiên ngủ trong một căn phòng đẹp như vậy.
Dương Anh Hùng bật chiếc quạt trần lên, sau đó lấy trong túi hành lý ra một bộ đồ sạch sẽ đưa cho cô, “Anh dẫn em tới phòng tắm để tắm rửa trước đã nhé, sau đó ngủ một giấc, anh nghe mọi người bảo, buổi tối nay sẽ tới nhà cô Phương ăn cơm.”
Chu Mẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại thì thào bảo, “Mấy cô ấy thật tốt.”
So ra còn tốt hơn ba mẹ cô, cô quen với Dương Anh Hùng cũng là chuyện ngoài ý muốn, lúc học đại học cô vừa học vừa làm thêm ở siêu thị của anh ấy, bị người khác bắt nạt cũng không dám nói, chỉ lén khóc một mình, sau đó bị anh ấy nhìn thấy.
Dương Anh Hùng rất săn sóc cho cô, cô dần dần thích anh, cô cũng không nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ sợ rằng anh tốt quá sẽ bị người khác cướp mất, nên chủ động bày tỏ với anh, cho dù bị từ chối cũng không từ bỏ, đây là lần duy nhất từ nhỏ tới giờ cô có đủ dũng khí.
Thế nhưng không ngờ rằng, anh còn tốt hơn so với cô tưởng tượng, ở đâu cũng chăm sóc cho cô, làm cô cảm có cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay.
Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng vươn tay kéo góc áo anh, Dương Anh Hùng cũng nhận ra, quay đầu lại nhìn, Chu Mẫn cười ngọt ngào.
Dương Anh Hùng cũng cười, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, đi tắm rửa trước đã.”
“Vâng.”
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, còn có tiếng bước chân lộn xộn và tiếng đóng cửa vội vàng.
Dương Anh Hùng giật giật khóe miệng, đoán được là mấy đứa mất nết kia đang đứng ngoài rình trộm, tức giận hô một tiếng với ngoài cửa, “Nhìn cái gì mà nhìn, chờ đó đi, để tôi xem sau này mấy người có dẫn đối tượng về nhà không?”
Chu Mẫn cũng đoán được là có chuyện gì, mặt đỏ lên.
Buổi tối, Kim Tú Châu dẫn mấy anh em Dương Anh Hùng tới nhà Phương Mẫn ăn cơm, Chúc Anh còn lấy ra quần áo với giày nhỏ mình may, bọn trẻ còn xếp vòng tròn, tò mò cầm lên xem.
Chúc Anh vội nói: “Đều có đều có cả, sau này bác cả sẽ may cả phần của mấy đứa.”
Phương Mẫn nghe thấy vậy nói với Kim Tú Châu: “Đã bảo chị ấy không cần phải tự may đâu, nhưng chị ấy không nghe, giờ thì hay rồi, còn nhận may hết cho bọn chúng.”
Kim Tú Châu cười, “Thế không phải là tốt sao, giờ có việc để làm, bằng không ngày nào cũng ở mãi trong nhà cũng chán.”
“Nói cũng đúng.”
“Bọn trẻ về nhà thật tốt.”
Kim Tú Châu nhìn về phía Chúc Anh, cũng không biết là đang nói tới chuyện gì vui, Chúc Anh và mấy đứa trẻ đều cười ha ha thành tiếng, Lục Lục và Hạ Nham còn kích động vỗ tay.
Tiếp theo bọn trẻ lại nói chuyện khác, Lục Lục còn cuống quýt quay sang nói với Kim Tú Châu: “Mẹ ơi, anh Anh Hùng nói chờ khi anh ấy kết hôn, chúng ta cùng đi chơi một chuyến, được không?”
“Đi đâu chơi thế?”
“Còn chưa quyết định ạ, đến lúc đó mẹ bỏ tiền là được.”
Lời này vừa nói xong, mấy đứa lại cười thành tiếng, Hạ Nham còn ồn ào, “Mẹ ơi, mẹ là tốt nhất, đến lúc đó toàn bộ hành trình bọn con sẽ làm chân sai vặt xách túi cho mẹ.”
Dương Siêu Anh cũng nói: “Cô ơi, khi đó cháu sẽ là trợ thủ đắc lực của cô.”
Kim Tú Châu cũng cười vô cùng sảng khoái nói: “Được rồi, đi đâu thì mấy đứa cứ bàn bạc đi, mẹ bỏ tiền.”
“Mẹ tốt nhất.”
“Mẹ con tốt nhất thiên hạ.”
“Cháu biết cô hào phóng nhất.”
......
Cả đám đều xúm vào nịnh hót.
Dưới ánh đèn mờ mờ trong phòng khách, trên mặt mỗi người đều nụ cười hạnh phúc xán lạn.
Trên đường về, Phó Yến Yến và Lục Lục mỗi đứa khoác một tay Kim Tú Châu, thân mật trò chuyện, Kim Tú Châu còn kể chuyện tối hôm qua mình nằm mơ, Lục Lục không coi là thật, tựa đầu lên vai mẹ, “Chắc là mẹ quá vất vả rồi, đêm nay sẽ ngủ ngon giấc thôi.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng, cũng hoài nghi là vì dạo gần đây mình quá mệt mỏi.
Chỉ có Phó Yến Yến trong lòng căng thẳng, cô quay đầu nhìn Kim Tú Châu đang đi bên cạnh, nhưng sau đó lại tươi cười thoải mái. Cô hy vọng gia đình họ ở một thế giới khác, cũng có thể gặp mẹ của bây giờ.
Hạ Nham và Dương Siêu Anh thì đi hai bên Giang Minh Xuyên, hai anh em còn chả kể lớn nhỏ gì, còn choàng vai bá cổ Giang Minh Xuyên.
Chu Mẫn và Dương Anh Hùng đi sau cùng, nhìn bóng dáng mấy người đằng trước, cô có phần hâm mộ nói: “Hy vọng sau này nhà chúng ta cũng vui vẻ náo nhiệt như vậy.”
Dương Anh Hùng mỉm cười, “Sẽ thế.”
Cuộc sống của mỗi người sẽ càng ngày càng tốt.
Hoàn toàn văn.