Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 165

Kết quả là những thứ có thể ăn đều bị mẹ chồng của cô ta khoá lại hết.

Cô ta chỉ có thể chịu đựng.

Không có cơm ăn thì không có sữa, không có sữa thì đứa bé khóc. Tiếng khóc của đứa bé nhỏ giống như tiếng mèo kêu vậy, nhỏ đến mức cô ta cũng chỉ có thể khóc theo.

Thật sự rất uất ức, cô ta lớn như vậy rồi mà còn chưa từng chịu đựng qua nỗi tủi thân như vậy.

Lúc còn ở nhà mẹ đẻ, dù có chuyện gì xảy ra che mẹ cũng đều cho con cái ăn no trước. Đây là lần đầu tiên mà cô ta biết cảm giác đói bụng là như thế nào.

Vì thế, nhìn thấy Điền Mỹ Tuyết đưa khoai lang khô tới, cô ta cũng không quan tâm thứ này khó nhai như thế nào cả, cô ta cứ lần lượt nhét nó vào trong miệng mới cảm giác có chút thức ăn ở trong bụng.

"Bọn họ không cho em ăn cơm sao?" Điền Mỹ Tuyết không ngờ một Cố Đình Hoa luôn luôn kiêu ngạo lại biến thành dáng vẻ như vậy.

Điều này khiến cô ta nhớ tới cái năm Tiểu Nghị được sinh ra, lúc đó giống như cô ta bây giờ, mỗi ngày đều ăn không đủ no, lại vừa lo lắng con mình không có đủ sữa để uống, đứa bé cứ khóc ê ê a a suốt ngày.

Lần đầu tiên làm mẹ không biết cách chăm sóc con, đứa bé khóc thì bản thân cũng khóc theo.

Cả ngày đều không ngừng ru đứa bé ngủ, cho đứa bé bú sữa, đi kiếm sống, cô ta sống giống như một con gia súc, nỗi đau về thể xác và tinh thần sắp lấn át toàn bộ cơ thể.

Nghĩ đến đây, lòng cô ta đau nhói.

Sự oán hận của cô ta lập tức tiêu tan. Ruy rằng Cố Đình Hoa thích đua đòi lại vừa kiêu ngạo, thích khoe khoang về sự ưu việt của bản thân, nhưng mà từ kiếp trước đến kiếp này, cô ta thật sự chưa từng gây tổn thương cho cô ta. Kiếp trước, cô ta còn giúp đỡ bản thân gả cho Cố Đình Chu nữa.

Cố Đình Hoa lộ ra một nụ cười trào phúng.

"Bởi vì em đã sinh một đứa con gái nửa chết nửa sống."

Cố Đình Hoa nhẹ nhàng bế đứa bé ở trong tay lên cho Điền Mỹ Tuyết xem.

"Thậm chí là Tôn Chí Cường cũng không thèm đặt tên cho con bé. Em đã hiểu rõ được bộ mặt thật của cả nhà bọn họ rồi, nhưng mà em không thể quay lại được nữa, chị có hiểu không?”

Nếu khi đó anh hai đứng ra bảo vệ cô ta thì việc hiểu được những đạo lý này thật là tốt mài

Sớm biết rằng như vậy, không bằng ly hôn với Tôn Chí Cường và nắm được nhược điểm của anh ta, sau đó tống tiền anh ta được một khoản tiền rồi sống một mình với con gái. Như vậy chẳng phải là tốt hơn việc phải ăn nhờ ở đậu và ngay cả cơm ăn còn phải xem sắc mặt của người khác như hiện tại hay sao?

Đáng tiếc là con người luôn như vậy. Người khác tận tình khuyên bảo thì không nghe lọt tai, chỉ khi nào bản thân đã trải qua mới biết hối hận, nhưng đã quá muộn rồi.

Hiện tại, cô ta chỉ có thể căng da đầu mà chịu đựng thôi.

Trải qua chuyện lần này, dường như cả người Cố Đình Hoa đã thay đổi rất nhiều, cô ta không còn đua đòi và nói năng kiêu căng giống như trước nữa.

Vì đứa nhỏ này, cô ta cũng cân phải kiên cường hơn. Có lẽ bởi vì đã làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Điền Mỹ Tuyết nhìn đứa bé đáng thương ngủ say như vậy, đứa bé không hê hay biết chuyện bản thân vừa mới sinh ra đã bị ghét bỏ.

Giờ phút này, dường như trong lòng Điền Mỹ Tuyết cũng đã thông suốt được rất nhiều thứ, đã nhận ra được rất nhiều chuyện, bởi vì đứa bé thuần khiết như thiên sứ này.

"Tôn Chí Cường không đặt nổi một cái tên cho con bé, vậy thì em tự đặt tên cho nó đi. Đứa bé đáng yêu như vậy, sao bọn họ lại nhẫn tâm như thế! Vì đứa bé, em cũng phải kiên cường hơn, em có tốt thì đứa bé mới có thể tốt được. Nếu em có chuyện gì khó xử thì em có thể tới tìm chị. Tuy rằng chị sống cũng vất vả nhưng chị vẫn có thể truyền lời thay em hay là có thể làm được chút gì đó. Nếu em thật sự sống ở nhà họ Tôn không nổi, cha mẹ của em cũng sẽ không mặc kệ em đâu.”

Nhắc tới cha mẹ, Cố Đình Hoa tức khắc cảm thấy toàn bộ sự uất ức đang dâng trào, nước mắt của cô ta không ngừng rơi xuống lớp chăn bông quấn quanh người đứa bé.

Cô ta là một đứa con gái bất hiếu đã làm tan nát trái tim của cha mẹ.

Lúc trước, cha của cô ta đã từng nói rất nhiều lần rằng Tôn Chí Cường không phải là một người xứng đôi với cô ta, ông ấy yêu câu cô ta ly hôn với anh ta và về nhà để ông ấy nuôi, cô ta vẫn có thể sống qua ngày.

Là cô ta bị mỡ heo che mắt và sợ hãi người khác đàm tiếu mình, nên cô ta mới muốn đi theo Tôn Chí Cường về nhà.

Cô ta còn cãi nhau với anh hai khiến trong nhà gà bay chó sủa.

Hiện giờ, cô ta đã biến thành như vậy, cô ta thật sự không còn mặt mũi mà nhờ cha mẹ hỗ trợ mình.

"Em không thể, bởi vì Tôn Chí Cường mà em đã đắc tội người trong nhà, em không mặt mũi mà tiếp tục nhờ vả bọn họ giúp mình nữa." Cố Đình Hoa nói xong, cô ta ôm mặt gào khóc.

Tất nhiên là Điền Mỹ Tuyết biết những chuyện tùy hứng mà cô ta đã làm và cũng biết "chuyện tốt" mà Tôn Chí Cường làm, ngàn lời nói vạn câu thê hóa thành một tiếng thở dài.

"Sẽ không đâu mà, dù thế nào đi chăng nữa, cha mẹ của em cũng sẽ không mặc kệ em đâu. Em hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, rồi cơn ác mộng cũng sẽ trôi qua thôi.'

Sau khi gửi xong những vật phẩm có kích thước lớn ở trong nhà, Lý Thanh Vận bắt đầu đi cất đồ.

Trong hầm còn thịt và lương thực, chỉ chừa một ít khoai tây và cải trắng, toàn bộ những thứ khác cất vào trong không gian.

Trong phòng bếp chỉ để lại một ít dưa muối, dưa cải muối, kim chi, còn những món khác thì cất vào trong không gian.

Ở trong tủ, gạo, bột mì, trứng gà và bánh nhân đậu và sủi cảo đông lạnh, Lý Thanh Vận đều chỉ chừa lại một lượng đủ để mấy ngày ăn. Có thể ăn hết thì ăn, còn ăn không hết thì đem qua cho cha Cố và mẹ Cố trước khi đi là được.

Tuy rằng cô mới ở căn nhà mới này được mấy tháng, nhưng Lý Thanh Vận thực sự cảm thấy hơi không muốn rời đi.

Cô giao căn nhà của mình và nhà của Thu Cúc lại cho cha Cố.

Sau khi cả nhà bọn họ tới Hồng Kông, bọn họ không thể quay về trong thời gian ngắn được.

Trình Kiệt cũng dự kiến được chuyến đi này sẽ không nhẹ nhàng nên đã đề cập qua với Lý Thanh Vận rằng sau này nếu có ai đồng ý mua căn nhà này thì cô có thể thay mặt anh ấy bán nó hoặc là tặng cho thôn cũng được.

Đúng lúc căn nhà cũ của cô cũng không sử dụng, Lý Thanh Vận trực tiếp nhờ cha Cố nhìn xử lý này hai căn nhà này.

Lý Thanh Vận trực tiếp giao chìa khóa của căn nhà mới cho mẹ Cố nhờ ấy thỉnh thoảng đi qua đó hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa và trông chừng giúp mình để tránh bị kẻ trộm ghé thăm.

Cô không nói, mẹ Cố cũng sẽ giúp đỡ trông nhà giúp cô.

Những người ở trong thôn biết Lý Thanh Vận sắp vào quân đội nên đều tới hỏi thăm và chào tạm biệt cô.

Thím Cao, thím Giang và thím Lý đều đã tới đây.

Nhị Ngưu cũng mang tới một cái sọt đựng hạt thông mà cậu ta đã để dành từ năm ngoái vì cậu ta biết Lý Thanh Vận thích ăn món này.

Cậu ta ăn nói vụng về, không nói được lời nói dễ nghe, ngàn câu nói, vạn câu thê cũng chỉ gói gọn ở bên trong một sọt hạt thông này.

"Thím, bảo trọng."

"Cảm ơn cháu, Nhị Ngưu, cháu là một đứa trẻ tốt. Cho dù cuộc sống có gian khổ đến đâu thì cháu cũng đừng quên lương tâm ban đầu của mình và trở thành một người chính trực. Sau này, nếu có cơ hội học tập kiến thức thì cháu nhớ rõ phải học tập nhiều hơn nhé."

Đáng tiếc Cố Đình Chu cũng không biết người thân của Nhị Ngưu cụ thể ở đâu, tên họ là gì. Bằng không, bọn họ cũng có thể giúp đỡ cậu ta tìm người thân một chút, để cho cậu ta sớm kết thúc cuộc sống cực khổ này.

Mấy tháng nay, thỉnh thoảng Nhị Ngưu sẽ đi theo Đại Bảo học một ít, cậu ta có thể học được số học cơ bản, học được một ít cách ghép vần và từ giản thể đơn giản. Cậu ta đã có thể viết được tên của mình. Dù sao thì cậu ta cũng một đứa bé mới mười mấy tuổi, học tập mấy thứ đơn giản này cũng không quá sức.

"Thím, cháu đã biết rồi. Cảm ơn thím và chú Đình Chu đã giúp đỡ cháu. Giọng nói của Nhị Ngưu cũng nghẹn ngào.

Mấy tháng qua, cậu ta cảm thấy đây là lần đầu tiên cậu ta sống giống như một con người, không chỉ có thể ăn uống no đủ và mặc ấm, mà trong lòng cậu ta cũng có sự kỳ vọng.

Thím dạy cậu ta cách trở thành một người ngay thẳng như thế nào, nói cậu ta đã là một người đàn ông thực thụ đầu đội trời, chân đạp đất. Cậu ta cảm thấy bản thân không còn là một con gia súc vô dụng sống tạm bợ qua ngày nữa.

Em trai Đại Bảo cũng đã dạy những thứ bản thân học được cho cậu ta để cậu ta không làm những việc mà có mắt như mù.

Chú Đình Chu dẫn theo cậu ta đi săn, dạy cho cậu cách mưu sinh. Sau này, dù cậu ta có vô dụng đến đâu cũng sẽ không bị chết đói.

Dường như cuộc sống của cậu ta đã trở nên càng ngày càng tốt đẹp hơn sau khi gặp được cả nhà bọn họ.

Trong thâm tâm, cậu ta thật sự đã xem bọn họ trở thành người thân của mình rồi.

"Cháu cầm những quyển sách này mà học tập nhiều hơn đi. Nếu cháu không hiểu thì có thể đi hỏi người hiểu biết. Hồi còn trẻ, ông thôn trưởng của cháu cũng đã từng đi học qua rồi, cháu có cái gì không hiểu cũng có thể đi hỏi ông ấy"

Lý Thanh Vận cho cậu ta một chồng sách.

Bình Luận (0)
Comment