Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 166

Những quyển sách này là Trình Kiệt đã để lại cho cô trước lúc rời, anh ấy không thể mang theo nên để lại cho cô, nói là để lại cho Đại Bảo sử dụng.

Lý Thanh Vận chọn ra một ít sách mà Nhị Ngưu có thể đọc được rồi đưa cho cậu ta.

Cô cũng chỉ có thể giúp được cho cậu ta tới đây thôi, con đường sau này như thế nào phải dựa vào chính cậu ta rồi.

Lúc này, Thanh Hoan lại tới đây, cô ấy mang theo một ít điểm tâm bản thân làm tới để cho Lý Thanh Vận mang theo ăn ở trên đường đi.

Hai chị em lưu luyến chia tay nhau.

Hiện tại, cô ấy cũng đã có mái nhà êm ấm. Xem ra Trình Hoài Sơn đối xử với cô ấy cũng không tồi.

Lý Thanh Vận cũng không còn lo lắng cho cô ấy nữa.

Thanh Duyệt ở cữ nên không có tới đây.

Giữa tháng ba.

Hai ngày nay, Lý Thanh Vận vẫn đang nhắc mãi rằng tại sao Cố Đình Chu vẫn còn chưa quay lại.

Trong giây tiếp theo, anh lại đột nhiên xuất hiện ở cổng lớn.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được hình ảnh của bản thân trong mắt nhau.

Hai người chia xa nhau gần bốn tháng nhưng lại giống như đã lâu lắm rồi vậy.

Cố Đình Chu trực tiếp xông tới, anh bế Lý Thanh Vận lên xoay người một vòng, sau đó lại hôn thật mạnh một cái ở trên trán của cô.

"Vợ ơi, anh tới đón em.” Giọng nói chân thành của anh vang lên ở bên tai cô.

Lý Thanh Vận chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời.

"Ừm." Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người không có thời gian bày tỏ tình cảm với nhau, còn rất nhiều việc để làm nên bọn họ dự định sẽ để dành mối tình nóng bỏng nhất của mình cho đến tối.

Lúc Cố Đình Chu về nhà, anh đã mua xong vé xe cho hai người.

Giữa trưa ngày mai phải lên xe lửa, thời gian cũng rất gấp gáp. Hôm nay, bọn họ cần phải thu xếp xong mọi việc và sáng mai trực tiếp khởi hành ngay.

Lý Thanh Vận mang hai đứa nhỏ đến nhà cũ ở bên kia để cho mẹ Cố trông nom, bản thân chỉ huy Cố Đình Chu hỗ trợ dọn đồ.

Trong hầm còn thừa một ít đồ ăn, một miếng thịt lợn rừng nhỏ, trong phòng bếp còn thừa lại mấy cân gạo, mấy cân bột mì trắng, một ít ngũ cốc, một ít dưa muối và dưa cải muối cùng với kim chi, toàn bộ đều dọn qua nhà cũ ở bên kia.

Cô chỉ muốn cảm ơn cha Cố và mẹ Cố đã hỗ trợ trông nhà giúp mình.

Còn thừa lại mười mấy bánh nhân đậu và bốn chục tới năm chục cái sủi cảo, Lý Thanh Vận không có lấy qua, cô dự định sáng mai hấp lên rồi mang theo lên xe ăn.

Bởi vì toàn bộ thức ăn có thể ăn được đều đã dọn qua nên buổi tối cả nhà bọn họ ăn ở nhà cũ. Cha Cố còn gọi cả nhà thằng cả tới để tiễn bọn họ đi.

Mẹ Cố cũng thể hiện kỹ năng nội trở của mình mà nấu ra một bàn thức ăn thơm ngào ngạt.

Cha Cố lấy ra chai rượu mà mình quý nhất ra, ông ấy uống mấy chén với hai đứa con trai.

Chị dâu cả Cố hiếm khi không hề làm ra bất kỳ chuyện nào làm mất hứng cả. Có thể là cô ta biết sau khi bọn họ rời đi, sẽ giảm bớt một đối thủ mạnh và nhà mình có thể độc chiếm của hời từ nhà cha mẹ già.

Trên đường về nhà, hai đứa nhỏ cũng đã ngủ say ở trong lồng ng.ực của hai người, cực kỳ nể mặt cha mẹ của mình.

Đôi mắt của Cố Đình Chu sáng lấp lánh nhìn vợ của mình giống như sói.

Lý Thanh Vận tức giận trừng mắt liếc anh một cái nhưng lại không hê có bất kỳ lực sát thương nào cả, làm cho Cố Đình Chu càng ngo ngoe rục rịch hơn, anh bước nhanh vài bước trở về nhà.

Đặt con xuống, Cố Đình Chu nhanh chóng đi đun nước, anh biết vợ của mình thích sạch sẽ, cần phải tắm rửa mới có thể.

Lý Thanh Vận bật cười, cuối cùng cô cũng ỡm ờ chiều theo ý của anh.

Dù sao cũng đã mấy tháng, cô cũng rất nhớ anh, việc làm tình với người mình thích là chuyện hết sức hiển nhiên.

Nhưng mà sức chịu đựng của tên đàn ông chó này cũng thật sự quá tốt đi, cô đã kiệt sức rồi.

"Ngày mai còn phải lên đường, đi ngủ sớm một chút nhé?”

Người nào đó ghé vào bên tai cô nói: "Vợ ơi, lại đến một lần nữa rồi ngủ."

"Cút... Cút con bê, đi con mẹ nó mà lại đến một lần. Suốt đêm nay, không còn nhớ rõ đã đến bao nhiêu lần rồi nữa? Bò của đội sản xuất cũng không phải sử dụng như vậy mà.

Những lời nói muốn nói ra lại bị một đợt tiếng rên rỉ mới bao phủ.

Mãi cho đến khi người phụ nữ ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có và hoàn toàn xụi lơ ở trên giường đất, người đàn ông mới thoả mãn buông tha cho cô, anh còn nhớ rõ đứng dậy lấy nước ấm rửa sạch cho cô nữa. Sau đó, anh ôm vợ của mình rồi chìm vào mộng đẹp.

Cố Đình Chu thức dậy đúng sáu giờ sáng theo đồng hồ sinh học.

Suốt đêm đó, anh chỉ ngủ chưa đây hay tiếng đồng hồ.

Nhưng anh vẫn tinh thần sảng khoái mà tỉnh giấc.

Một ngày không gặp nhau như cách ba mùa thu. Đêm qua xem như một đêm giúp anh giải nỗi khổ tương tư.

Tối qua, vợ của anh quá mệt mỏi, anh đành phải dọn dẹp nhà cửa để đến lúc cô tỉnh lại thì không cần phải làm việc nhà nữa.

Sau khi cho Nhị Bảo bú sữa và thay tã xong, anh ngủ tiếp.

Anh dùng vỉ hấp bánh nhân đậu và sủi cảo còn dư lại lên.

Sau đó, anh bắt đầu thu dọn những món còn sót lại ở trong nhà mà muốn mang đi theo.

Quần áo sạch để thay của bọn nhỏ và người lớn đóng gói vào cùng một cái túi.

Tã của Nhị Bảo đóng gói riêng vào một cái túi. Trong hai ngày lên đường, phải chuẩn bị nhiều tã hơn, bằng không sẽ không đủ dùng. Ngoài ra, sữa bột và bình sữa của Nhị Bảo cho vào một cái túi riêng.

Anh lấy hộp cơm ở trong nhà ra rửa. Chờ lát nữa sẽ đóng hộp bánh nhân đậu và sủi cảo, ấm đun nước quân dụng được đổ đầy nước để mang theo uống.

Mấy thứ này đều được mang theo trên đường đi và đóng gói riêng.

Ấm nước ở trong nhà, đồng hồ để bàn và cả những đồ vật linh tinh ở trong ngăn tủ đều được gom vào chung một chỗ. Chờ vợ của anh tỉnh lại, bọn họ sẽ cất chúng vào trong không gian. Mấy thứ này không tiện mang theo ở trên đường đi, hai người dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi xe lửa, tốt nhất là mang theo đồ đạc nhẹ để dễ di chuyển.

Đại Bảo tỉnh lại đầu tiên, anh cho thằng bé rửa mặt rồi ăn cơm trước.

Cố Đình Chu quan sát thời gian, 6 giờ 40, đến lúc đánh thức vợ của anh rồi, bằng không bọn họ sẽ muộn và lỡ mất chuyến xe bò ở trong thôn.

Trong tiếng đánh thức rất cẩn thận của anh, cuối cùng Lý Thanh Vận cũng đã tỉnh táo được vài phần.

Vừa nghe thấy thời gian sắp muộn và bọn họ có thể lỡ chuyến xe, cô đã lập tức muốn đứng dậy ngay.

Người đàn ông đè cô lại, anh săn sóc đưa cho cô một cái khăn nóng để lau mặt.

Sau đó, anh tiếp tục đưa cho cô bàn chải đánh răng và chậu để cho cô súc miệng. Tiếp theo, anh đưa cho cô một ly sữa bò nóng, một cái bánh nhân đậu và sáu cái sủi cảo.

Anh trực tiếp đút thức ăn tới miệng của cô.

Chỉ thiếu điều không giúp cô nhai thức ăn mà thôi...

Đàn ông chó, phục vụ đỉnh của chóp.

May mắn là anh còn biết đưa Đại Bảo ra ngoài, bằng không cô sẽ thấy rất xấu hổ.

Tuy nhiên, cô thật sự rất mệt mỏi, ngủ không đủ giấc, toàn thân bủn rủn, thật sự là không muốn nhúc nhích.

Thậm chí là Cố Đình Chu ga lăng giúp cô mặc quần áo và giày vớ. Anh không cho để cho chân cô chạm đất mà bế cô đi tới đi lui ở trong phòng.

Đâu tiên là hai người cất những món đồ vật có kích thước lớn muốn mang đi vào trong không gian. Sau đó, gấp chiếc chăn ở trên giường đất lại rồi cất nó vào ngăn tủ ở giường đất.

Đến khi mùa đông quay về còn phải sử dụng tiếp nên không thể mang theo.

Ở trong không gian còn có mấy cái chăn bông, qua bên kia cũng không cần mua nữa, đủ dùng rồi.

Nồi và dụng cụ làm bếp linh tinh ở trong phòng bếp cũng không cần mang theo, bọn họ chỉ mang theo gia vị linh tinh vì để lại sẽ hư hỏng mất.

Hai người kiểm tra lại trong nhà thêm một lần nữa, sau khi xác nhận xong không để sót bất kỳ thứ gì cả, cả hai mới dẫn theo hai đứa nhỏ chuẩn bị xuất phát đi tới cửa thôn.

Lý Thanh Vận cảm thấy mất mặt nếu để Cố Đình Chu bế mình đi ra ngoài, cô kiên trì muốn tự mình đi.

Cố Đình Chu ẵm Nhị Bảo ở trong tay, trên lưng anh cống một cái túi rất to, bên trong trông có vẻ căng phồng, thật ra đều là một ít quần áo sạch mà thôi.

Trên lưng Lý Thanh Vận cũng cõng theo một cái túi nhỏ gói thức ăn mang theo trên đường, sữa bột, bình sữa, tã lót và những món đồ linh tinh khác của Nhị Bảo.

Đại Bảo cũng cống một cái cặp nhỏ, bên trong đựng sách vở của thằng bé.

Cả nhà bọn họ đi đến cửa thôn, cha Cố và mẹ Cố đã chờ sẵn ở đó.

Thấy bọn họ đi tới, mọi người vội vàng tiến lên.

Cha Cố nhịn không được mà xoa đầu của cháu trai lớn.

"Đại Bảo, cháu qua bên đó phải nghe lời của cha mẹ nói, phải chăm chỉ học tập.

"Ông nội, cháu biết rồi ạ. Ông cũng phải chăm sóc tốt cho thân thể của mình đó. Tới lúc ăn Tết, cháu sẽ quay về mà. Đến lúc đó, cháu sẽ mang theo bài kiểm tra hai trăm điểm về."

Mẹ Cố cũng ôm và hôn cháu trai của mình lần cuối.

Chẳng có ai thúc giục bọn họ, ông Cố lái xe cũng chỉ quan sát bọn họ với vẻ mặt hâm mộ mà không nói năng gì.

Bình Luận (0)
Comment