Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 188

Sau khi ăn xong, cha Cố và mẹ Cố dẫn theo Lý Thanh Vận đi thu dọn đống đồ đạc ở giữa nhà, Cố Đình Chu đi tới nhà họ Giang để trả xe.

Mẹ Cố còn đưa cho anh mang theo một ít đặc sản vùng núi để cho anh tặng nhà họ Giang dùng thử, cảm ơn người ta đã cho anh mượn xe.

Lý Thanh Vận vừa thu dọn vừa cực kỳ nghi ngờ rằng cha Cố và mẹ Cố có cần phải dọn sạch đồ đạc ở trong nhà tới đây hay không?

Trong số những cái túi này, ngoại trừ một cái túi nhỏ đựng hành lý và quân áo của mẹ Cố, toàn bộ những cái túi khác đều đựng các loại đặc sản và hàng hóa vùng núi.

Rất khó tưởng tượng rằng hai người già cả có thể ngàn dặm xa xôi mà mang theo nhiêu đồ đạc như vậy tới được đây.

Tới gấp như vậy, chắc chắn là bọn họ cũng rất khó mua được vé giường nằm.

Trong đầu Lý Thanh Vận xuất hiện hai người già cả trong hoàn cảnh người đông chen chúc nhau ở trên xe lửa, dáng vẻ hai người cố gắng trông hành lý mà không dám chợp mắt, cô không khỏi cảm thấy chua xót.

"Mẹ, hai người mang nhiều đồ tới như vậy, trong nhà còn có cái gì ăn không?” Lý Thanh Vận nghi ngờ hỏi.

"Có đâu, có đâu, trong nhà còn nhiều lắm. Sau này, khi mẹ ở lại đây, một mình cha của con cũng ăn không hết nên chừa lại vừa đủ cho ông ấy là được rồi."

Trong lúc thu xếp đồ đạc, bọn họ cũng kể lại đại khái một ít sự việc ở trong nhà.

Cả nhà anh cả Cố đều có sức lao động, hiện tại bọn họ đều tự dựa vào bản thân, tự cấp tự túc hoàn toàn không thành vấn đề.

Tuy nhiên, chị dâu cả Cố vẫn mang tính keo kiệt và bủn xỉn.

Cố Đình Hoa cũng là một người kiên cường, cô ta dọn đến nhà của Trình Kiệt rôi đóng cửa lại sống cuộc sống của bản thân.

Cô ta làm việc chăm chỉ hằng ngày và cõng con của mình ở trên lưng cố gắng làm việc.

Ban đầu, người ở trong thôn còn bàn tán về cô ta. Lâu sau đó, bọn họ cũng cảm thấy không còn thú vị nữa nên cũng không nhắc lại, hầu hết mọi người đều thương hại cô ta.

Rốt cuộc chuyện ly hôn cũng không phải là do cô ta làm sai, chồng của cô ta đã đi tìm người tình trẻ hơn. Ngay cả nhóm mấy bà thím nóng tính cũng không thể nhẫn nhịn được mà.

Bây giờ, Tôn Chí Cường và kẻ thứ ba thường xuyên bị hồng vệ binh lôi ra bình và còn là đối tượng chính bị phê bình.

Đúng rồi, Cố Đình Hoa còn đặt cho đứa con của mình một cái tên dễ nghe: "Yêu quý nguyệt".

Sau khi thu xếp đồ đạc xong, Lý Thanh Vận dẫn bọn họ tới phòng cho khách đã được trang hoàng từ lâu để nghỉ ngơi.

Toàn bộ mọi việc đêu chờ nghỉ ngơi xong thì nói sau.

Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Vận vừa mới tỉnh giấc.

Mẹ Cố đã đi loanh quanh ở trong phòng bếp.

"Mẹ không biết cách sử dụng cái bếp lò này nên không dám động chạm lung tung." Mẹ Cố loa lắng chà xát tay.

Mẹ, mẹ thức dậy khi nào ạ? Sao mẹ không nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi."

"Người già rồi, ngủ ít lắm." 

"Có phải là mẹ ngủ ở trên giường không quen hay không?”

"Không, không, không phải đâu, mẹ chưa từng được ngủ ở trên một cái giường thoải mái như thế cả. Mẹ Cố vội vàng phủ nhận.

"Mẹ, sau này mẹ phải vất vả rồi. Mẹ có chỗ nào không thoải mái thì mẹ nhất định phải nói ra, người một nhà không để ý nhiều như vậy.” Khi sống cùng nhau dưới một mái nhà, nếu cứ khư khư giữ ở trong lòng mà không nói ra thì sẽ nảy sinh hiêm khích.

"Haizz, mẹ biết rồi."

Lý Thanh Vận dạy mẹ Cố cách dùng lò than, mẹ Cố ghi nhớ lời nói của cô ở trong lòng và sử dụng thử vài lần. Việc sử dụng bếp than cũng không quá khó khăn.

Không cân người nhóm lửa mà có thể nấu được bữa cơm sạch sẽ, thật là tốt quá. Cả nhà bọn họ ăn bữa sáng đơn giản.

Cố Đình Chu phải đưa cha Cố đi tới nhà ga ngồi xe lửa quay về Cố gia lĩnh.

Vốn dĩ là anh muốn để cha Cố ở lại đây vài ngày. Lúc rảnh rỗi, anh sẽ dẫn hai người đi khắp Kinh thị một chuyến. Không ngờ rằng cha Cố không yên lòng về một chuyện ở trong nhà nên ông ấy muốn lập tức về nhà ngay. Chuyến đi này của ông ấy là đặc biệt đưa mẹ Cố tới đây.

"Mẹ nó, bà cứ tập trung chăm sóc cho mấy đứa nhỏ, đừng lo lắng chuyện ở trong nhà."

Sau khi dặn dò vợ của mình xong, cha Cố tạm biệt hai đứa cháu trai rồi đi theo con trai lên đường về nhà.

Lý Thanh Vận chuẩn bị cho ông ấy tám cái bánh bao không nhân lớn mà cô tự làm và một hũ thịt bằm, cô dám chắc trên đường đi ông ấy sẽ nhịn ăn vì tiếc tiền, có lẽ những thứ này chính là thức ăn suốt dọc đường của ông ấy.

Vì cha Cố đi gấp, Lý Thanh Vận không kịp chuẩn bị thứ gì tốt cho ông ấy mang về nên cô đưa tiền cho Cố Đình Chu, bảo anh lúc đưa cha Cố sang Kinh Thị hãy mua một ít đặc sản cho ông ấy mang về, xem như không uổng công tới Kinh Thị một chuyến.

Lúc tới thì tay xách nách mang, khi ra về lại không mang theo gì cả, bởi vì người làm cha mẹ nào cũng muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con mình.

Lý Thanh Vận bỏ cơm trưa vào cặp cho Đại Bảo rồi đưa cậu bé ra cửa, nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của cậu bé.

Sau đó cô lại nói với mẹ Cố về thời gian biểu của Nhị Bảo, để bà ấy biết khi nào cần cho cậu bé ăn cơm, đi ngủ và uống sữa.

Xong xuôi đâu đó cô mới xách theo đồ đạc của mình đi làm.

Cố Đình Chu đưa cha Cố tới ga tàu hoả, dùng tư cách quân nhân mua cho ông ấy một vé giường nằm.

Cha Cố liên tục khoát tay: "Cần gì phải mua vé giường nằm, sức khoẻ của cha rất tốt, chỉ ngồi tàu hơn một ngày là về tới nhà rồi, với lại cha cũng không mang theo hành lý gì, con không cần lo."

"Cha cứ nghe con đi!" Cố Đình Chu trực tiếp nhét vé vào túi ông ấy mà không giải thích gì thêm.

Còn khá lâu mới đến giờ tàu xuất phát nên Cố Đình Chu dẫn cha mình đi dạo khu vực xung quanh ga tàu hoả, cũng xem như được ngắm nhìn Kinh Thị.

Anh còn mua một ít đặc sản Kinh Thị để cha Cố mang về giống như lời vợ dặn.

Trước khi rời đi, anh còn lén nhét vào túi xách của cha mình mười đồng và một tờ phiếu gạo loại mấy cân.

Tiễn cha Cố lên xe lửa xong anh mới rời đi.

Từ khi mẹ Cố đến, cuộc sống của Lý Thanh Vận trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Mỗi ngày khi cô thức dậy, mẹ Cố đã nấu xong bữa sáng. Vì trong nhà có phụ nữ mang thai và trẻ con nên mẹ Cố không tiết kiệm quá. Bà ấy làm theo lời Lý Thanh Vận dặn, hằng ngày mỗi người đều được ăn trứng gà, khi thì trứng luộc khi thì chiên.

Khi làm bánh bao không nhân và bánh bột ngô bà ấy cũng sẽ sử dụng hai loại bột.

Buổi tối cũng thế, khi cô tan ca về đến nhà mẹ Cố đã nấu xong món chính và cắt sẵn nguyên liệu, chờ mọi người tan ca và đi học vê bà ấy sẽ bắt đầu xào rau.

Mới đầu, mẹ Cố thường cố tình để dành đồ ngon cho họ ăn, còn bản thân chỉ gặm bánh bao không nhân. Sau khi Lý Thanh Vận khuyên vài lần, bà ấy mới không làm như vậy nữa.

Hiện giờ Nhị Bảo ngủ chung với mẹ Cố nên cô không cần lo lắng nữa, nhờ vậy cô có thời gian và không gian riêng của mình.

Sự thay đổi lớn nhất sau khi mang thai đó là cô rất thích ngủ, mỗi ngày cô đều lên giường ngủ từ rất sớm nhưng tới sáng vẫn không thể dễ dàng thức dậy.

Cũng may bây giờ cô chỉ cần thức dậy đúng giờ rồi đi làm, mọi việc trong nhà đã có mẹ Cố lo liệu.

Mẹ Cố là người ưa sạch sẽ, bởi vậy mọi ngóc ngách trong nhà đều được bà ấy dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ.

Cả gia đình chung sống khá hoà thuận.

Hằng tháng Lý Thanh Vận sẽ đưa tiền sinh hoạt phí và tiền lương cho mẹ Cố đúng hẹn, đa số các loại phiếu mà hai vợ chồng được phát ở chỗ làm cũng giao cho mẹ Cố sắp xếp.

Tiền sinh hoạt phí chỉ dùng để mua thức ăn, còn đồ dùng trong nhà hết thì sẽ mua ở xã cung ứng trong quân khu.

Vì trong nhà có đất trồng nên nhu cầu mua thức ăn không nhiều lắm, bình thường chỉ câm mua một ít rong biển, miến, trái cây và thịt mà thôi.

Thỉnh thoảng Lý Thanh Vận sẽ lén lấy một ít thịt và trái cây trong không gian ra rồi nói là bản thân mua bên ngoài, mẹ Cố cũng không nghi ngờ gì. Còn tiền lương thì mẹ Cố tự giữ.

Thế nhưng Lý Thanh Vận đã phát hiện có mấy lần mẹ Cố lén cho Đại Bảo tiên tiêu vặt và mua vải may quân áo cho Nhị Bảo.

Nhị Bảo lớn nhanh nên quần áo phải thường xuyên thay đổi, mặc dù mỗi lần máy quần áo cho cậu bé cô đều cố ý may rộng hơn một chút, nhưng hầu như mỗi nửa năm là lại phải thay mới quần áo một lần hoặc nối thêm tay áo và ống quân cho dài hơn.

Tất cả những việc này đều do mẹ Cố phụ trách.

Bà ấy dùng cách của mình để thể hiện tình yêu với bọn nhỏ làm Lý Thanh Vận rất cảm động.

Bình Luận (0)
Comment