Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 189

Người của thế hệ trước không hề nói ra lời yêu thương nhưng mỗi hành động của họ đều thể hiện tình yêu với con cháu.

Có điều Lý Thanh Vận cũng không để mẹ Cố chịu thiệt, mỗi khi chuyển mùa cô sẽ mua vải may quần áo cho bà ấy, đồng thời cũng gửi quần áo và giày mới cho cha Cố ở dưới quê.

Vâ phần Trần Quế Chi, Cố Đình Chu không hề nương tay mà trực tiếp báo cáo lên lãnh đạo.

Dám động tới vợ con anh thì ai anh cũng không nể mặt.

Trần Quế Chi chắn chắn sẽ bị mất việc, ngay cả chồng cô ta cũng bị liên lụy, phải chạy vạy khắp nơi mới miễn cưỡng giữ được công việc, tự anh ta còn khó bảo toàn nên không có tinh thân lo cho Trần Quế Chi. Thật ra chuyện anh ta giữ được việc cũng có một phân công lao của Cố Đình Chu, anh đã nói rõ với lãnh đạo về lập trường của mình rằng việc nào ra việc đó, người trộm đồ là vợ anh ta, cho nên chỉ cần trừng phạt Trần Quế Chi là được rồi, không cần liên lụy đến người khác.

Nhờ vậy chồng của Trần Quế Chi mới giữ được công việc.

Cố Đình Chu không phải là người máu lạnh, anh không muốn nhìn gia đình bọn họ mất đi kế sinh nhai.

Ngày hôm sau, Hồng vệ binh lập tức dẫn Trần Quế Chi ra phố diễu hành.

Chuyện này cũng tạo ra một làn sóng ồn ào trong quân khu.

Tin tức này là do Cát Đại Nữu nói cho Lý Thanh Vận biết, thời gian này, mỗi ngày cô chỉ tới nơi làm việc rồi về nhà, không hề quan tâm đến những việc không liên quan đến mình. Cát Đại Nữu nói Trần Quế Chi đã bị kéo đi diễu phố thị chúng và phê bình rất nhiều lần, mãi đến khi Hồng vệ binh có mục tiêu khác mới tha cho cô ta.

Hiện giờ cô ta được phân công làm việc đào phân, công việc này không chỉ vừa vất vả vừa mệt mỏi mà còn không có lương.

May mắn là chồng cô ta vẫn giữ được công việc, mặc dù bây giờ bọn họ bị mọi người coi khinh nhưng cuộc sống vẫn khá ổn.

Lý Thanh Vận chỉ nghe cho vui chứ không bận tâm gì.

Cô không hề hay biết chuyện này sẽ tạo ra một tai hoạ ngầm khiến cô hối hận.

Lúc này, Trần Quế Chi đang ôm con trai Đông Đông trong ngực, chịu đựng trận đòn của người đàn ông.

Cô ta bảo vệ vừa bảo vệ chặt chẽ đứa bé vừa im lặng chịu đựng từng trận đòn của người đàn ông, trong miệng không ngừng bật ra tiếng kêu rên đau đớn.

Vì đã trải qua tình huống tương tự quá nhiều lần nên đứa bé không hề khóc, chỉ ngơ ngác núp vào ngực mẹ.

"Tôi có bảo cô ra ngoài ăn trộm hả? Bây giờ hay rồi, cả nhà đều bị cô làm mất mặt, sao cô không chết ở hố phân luôn cho rồi!"

Dứt lời, một trận đòn khác lại rơi xuống.

Trần Quế Chi cắn chặt răng chịu đựng, bởi vì cô ta biết nếu bản thân không phản kháng, người đàn ông đánh một hồi sẽ cảm thấy vô vị mà dừng tay lại.

Quê nhiên, không bao lâu người đàn ông có vẻ đã đánh mệt nên đeo thắt lưng đang cầm trong tay vào.

Trước khi ra khỏi nhà, anh ta còn bực dọc nói: "Tắm cho sạch mùi phân trên người cô đi, sau này cô ngủ dưới đất, không được lên giường ngủ."

Trần Quế Chi chịu đựng cơn đau, vất vả đứng lên rồi đặt đứa nhỏ ở nơi sạch sẽ.

Sau đó, cô ta im lặng bắt tay vào dọn dẹp từng món đồ bị ném lung tung trong nhà hệt như một người máy.

Khoảng thời gian này, cô ta dường như đang sống trong địa ngục.

Cô ta bị hàng xóm cô lập, người gặp người mắng, ngày cả trẻ con cũng phun nước bọt về phía cô ta.

Cứ cách một khoảng thời gian là cô ta lại bị kéo đi phê bình.

Thậm chí, Trần Quế Chi còn bị giáo cho công việc dơ bẩn và mệt nhọc nhất, nếu không làm xong thì cô ta không thể về nhà.

Ngày nào cô ta cũng cõng theo đứa nhỏ làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, khó khăn lắm mới được về nhà nghỉ ngơi, gặp phải lúc chồng cô ta bực bội thì sẽ bị đánh để trút giận.

Rõ ràng cô ta đã sinh con trai, tại sao vẫn bị đánh?

Thế nhưng người cô ta hận không phải chồng mình mà lại là Lý Thanh Vận.

Đều do người phụ nữ đó, đều do cô tai

Cả hai đều là phụ nữ, vì sao cô ta không thương cho mình?

Cô ta là cô giáo ngồi tít trên cao, người đàn ông của cô ta là nhân tài nóng bỏng tay, cô ta còn sinh hai đứa con trai, mỗi ngày ăn ngon uống say, căn bản không thiếu chút đồ này.

Mình chỉ trộm chút sữa bột của con trai cô ta, đối với cô ta mà nói thì chuyện này chỉ là hạt cát trong sa mạc, thế mà cô ta khiến mình gân như cửa nát nhà tan.

Bị mất việc, bị người ta khinh bỉ, chồng cũng ghét bỏ đánh chửi mình.

Mà cô ta vẫn là cô giáo ngồi tít trên cao, nghe nói còn mang thai đứa con thứ ba.

Dựa vào cái gì? Trong giây phút này, Trần Quế Chi trút sự đau đớn của mình thành nỗi hận với Lý Thanh Vận hận ý.

Ngọn lửa ác ý trong lòng cô ta bùng cháy.

Với thời tiết trung thu năm nay, Lý Thanh Vận tính toán đâu ra đấy chuyện cô tới thập niên sáu mươi đã hơn một năm ròng.

Cô có gia đình, con, người nhà của mình. Cuộc sống đơn giản nhưng đầy đủ.

Cô gửi quà cho hai người em gái ở quê và cha Cố trong ngày lễ, tất cả đều là đặc sản của Kinh thị.

Cô cũng nhận được thư trả lời và quà trung thu từ hai cô em gái.

Thanh Hoan và Thanh Duyệt biết tin cô mang thai thì đều ngỏ lời chúc mừng cô.

Điều khiến người ta vui vẻ là, Thanh Hoan cũng trả lời rằng cô ấy cũng đang có thai, vừa mới hơn hai tháng.

Lý Thanh Vận vui mừng vì cô ấy, cô lưu loát viết những điều mà người phụ nữ có thai cần phải chú ý, còn có cách nuôi dưỡng con cái và một vài điều kiêng ky.

Cô dặn dò Thanh Hoan rất nhiều điều nhưng không nhớ rõ, nhớ tới cái gì thì viết cái gì.

Thanh Hoan không có mẹ chồng, hiện tại cô ấy như không có nhà mẹ đẻ, cô lại ở xa cô ấy, khó tránh khỏi có rất nhiều chuyện mà cô ấy không biết cách xử lý.

May mà mẹ của Thu Cúc chăm sóc cho cô ấy rất nhiều.

Lý Thanh Vận cũng dặn dò Thanh Hoan trong bức thư rằng ăn cám phải trả vàng.

Bà con xa không bằng láng giềng gần, khắc phục mối quan hệ với đồng hương cũng rất quan trọng. Ngày sinh dự kiến của đứa thứ ba trong bụng cô từ khoảng tháng hai đến đầu tháng ba, trong khoảng thời gian này thì thời tiết vẫn còn tương đối lạnh.

Bọn họ đã quyết định năm nay sẽ không về quê ăn tết.

Lỡ như trên đường xóc nảy mà có chuyện xảy ra, như vậy mới chết, cũng không để cô ở lại quân đội một mình, người một nhà phải đi chung với nhau mới là ăn tết.

Chỉ khổ cho mẹ Cố, năm nay không thể đoàn tụ với cha Cố.

Cố Đình Chu viết một bức thư cho cha Cố, đồng thời anh còn gửi một chút tiền để mời ông ấy đến quân đội đoàn tụ và ăn tết với mẹ Cố, không biết cha Cố có thể tới hay không.

Khi rảnh rỗi Lý Thanh Vận đã bắt đầu chuẩn bị đồ phải dùng khi sinh con. Bộ đồ nhỏ, mũ sơ sinh, tã, bọc chăn nhỏ, đồ cotton một mảnh, tất vải dày... Bạch Ngọc có người bạn làm bác sĩ sản phụ khoa tại bệnh viện ở Kinh thị, dưới sự giúp đỡ của cô ấy, Cố Đình Chu dẫn Lý Thanh Vận đi kiểm tra ở bệnh viện.

Bây giờ còn chưa có siêu âm kiểu B, phần lớn bác sĩ đều dựa vào kinh nghiệm mà phán đoán. Kết quả kiểm tra cho thấy mọi thứ đều tốt.

Khi Lý Thanh Vận có cái thai này thì trạng thái của cô rất tốt.

Cô nhớ rõ khi mang Đại Bảo Nhị Bảo thì rất đau khổ, cơn nôn nghén không ngừng tra tấn cô.

Nhưng bây giờ cô không có phản ứng gì khi mang thai. Ngoại trừ việc thích ngủ.

Vì để đảm bảo dinh dưỡng cho con, cô thường lấy thịt ra để mẹ Cố nấu ăn, bản thân cô cũng thường xuyên uống sữa bột để bổ sung dinh dưỡng.

Có đôi khi cô còn tiến vào không gian lén ăn thêm trái cây và vài món ăn.

Không biết có phải do yếu tố tâm lý hay không mà cô cảm thấy có thể bởi vì gần đây cô ăn hoa quả nhiều, nên dường như da cô càng ngày càng mêm mại, khỏe hơn.

Mẹ Cố nói, cái thai này của cô nhất định là con gái, khi mang thai đứa con gái thì người mẹ sẽ trở nên xinh đẹp hơn.

Không biết có phải thật sự như vậy hay không.

Cô tạm thời coi là thật!

Cô chuẩn bị rất nhiều đồ vật cho đứa con sắp chào đời của mình, đều là đồ có màu hồng vàng nhạt các loại.

Bình Luận (0)
Comment