Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 190

Nửa năm sau, Đại Bảo đã là học sinh lớp hai tiểu học xuất sắc.

Nhị Bảo cũng đã tới khoảng một tuổi tám, chín tháng, bây giờ cậu bé nói rất nhiều, mỗi ngày đều chỉ vào bụng Lý Thanh Vận gọi em gái.

Trước kia cậu bé cực kỳ lệ thuộc vào Lý Thanh Vận, bây giờ cậu bé đã ngoan ngoãn không xin mẹ ôm, sợ đè trúng em gái.

Hai đứa nhỏ và cả nhà đều rất chờ mong sinh mạng bé nhỏ này chào đời.

Trong lòng Lý Thanh Vận có cảm giác không nói nên lời, không có gì hơn tình thân ruột thịt.

Nhân gian chợt muộn, sông núi đã vào thu.

Thư hồi âm của cha Cố cũng đã đến.

Ông ấy bảo mẹ Cố chăm nom nhà thằng hai cho tốt, năm nay ông ấy không tới được, ông ấy ở lại quê nhà ăn tết chung với thằng cả và con gái. Trong thôn cũng có một đống chuyện gấp nên ông ấy đi không được.

Cuối cùng ông ấy còn mong đứa trẻ thứ ba trong bụng Lý Thanh Vận bình an chào đời, khỏe mạnh hoạt bát.

Mẹ Cố có hơi mất mát, bà ấy đã kết hôn với ông bạn già nhà mình nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ thì bọn họ chưa từng xa nhau lâu như vậy!

Ban đầu bà ấy nghĩ rằng có thể gặp ông ấy một lần vào dịp tết, không ngờ ông ấy không tới.

Nhưng mà bà ấy cũng hiểu rằng ông cụ nhà mình biết suy nghĩ toàn diện, miễn cho thằng cả và con gái út trong nhà cảm thấy hai người bọn họ thiên vị cho nhà thằng hai quá nhiều.

Nhưng mà những ngày bà ấy ở trong nhà thằng hai thật sự rất thoải mái. Không còn những chuyện bẩn thỉu trong nhà khiến bà ấy phiền lòng, mỗi ngày chỉ nuôi con nít, làm một vài việc nhà.

Thỉnh thoảng viện Gia Phúc còn chiếu phim, chỉ bằng một tấm vải trắng là có người biểu diễn ở bên trong, thật là dễ nhìn.

Đồ ăn trong nhà thằng hai cũng rất ngon, vợ thằng hai cũng không kén ăn, bà ấy làm cái gì thì cô ăn cái đó. Cho nên gân đây cô mập lên rất nhiều.

Ngoại trừ việc không thể nhìn thấy ông lão nhà mình, bà ấy thật sự rất thích thời gian ở trong quân khu.

Cũng không lâu sau, bọn họ lại nhận mấy cái bao lớn được gửi tới từ quê nhà.

Theo thứ tự là cha Cố và Thanh Hoan Thanh Duyệt gửi tới.

Bọn họ không hẹn mà cùng gửi tới rất nhiều đồ làm bằng mây tre, nấm đông cô phơi khô, việt quất khô, nho núi khô, ngũ vị tử, mộc nhĩ đen, quả phi, hạt thông.

Ngoại trừ việc gửi mây tre thì Thanh Hoan còn gửi hai con gà rừng hong khô đã ướp gia vị, chắc là Trình Hoài Sơn bắt được.

Trong bao của Thanh Duyệt còn có mấy đầu cá xông khói, cùng với một vài món điểm tâm do cô ấy làm, món ăn mà cô ấy thích ăn từ nhỏ.

Cha Cố thì thì chỉ gửi một cái bao, nói là hạt thông Nhị Ngưu cho bọn họ.

Khó cho Nhị Ngưu khi còn nhớ rõ chuyện Lý Thanh Vận thích ăn hạt thông.

Sau đó khi Lý Thanh Vận gửi quả đáp lễ thì cũng không quên phần của Nhị Ngưu, cô gửi cho cậu ta vài quyển sách có chú âm, còn thêm một đôi giày giải phóng mới.

Phần quà đáp lễ của cha Cố là chiếc áo khoác quân đội cô lấy từ trong không gian ra, còn có hai đôi giày cotton dày do mẹ Cố làm cho ông ấy.

Thanh Hoan là ba cân đường nâu, ba cân táo đỏ, vài thớt vải bông mềm mại, cộng thêm hai bình sữa bột.

Cái thai của cô ấy chỉ nhỏ hơn của Lý Thanh Vận một tháng, năm sau cũng sắp sinh thì những vật này đều dùng được.

Thằng nhóc nhà Thanh Duyệt sắp tròn một tuổi vào tết năm nay.

Cô may cho đứa nhỏ một bộ quần áo mới, cũng cho hai bình sữa bột.

Vậy coi như là năm món quà đáp lễ.

Khi Lý Thanh Vận gửi năm món quà qua bưu điện thì không khỏi nhớ tới nhà Trình Kiệt và Thu Cúc.

Không biết sau khi bọn họ đến Hồng Kông thì có ổn không?

Cô muốn gửi vài đồ của quê nhà cho bọn họ nhưng lại không biết điên cái gì vào cột địa chỉ.

Hy vọng cả nhà bọn họ tha hương mạnh khỏe.

Cô lại nhớ đến cả nhà Trình Kiệt.

Giờ phút này đang chật vật đẩy xe đồ ăn của nhà mình dưới cái nắng chói chang của cảng Victoria, né tránh cảnh sát khắp nơi.

Bọn họ đến Hong Kong đã hơn nửa năm, cũng dần dần quen thuộc với cuộc sống ở đây, cũng để dành được chút tiền.

Lúc mới tới Hong Kong, nhìn thấy những tòa nhà chọc trời san sát nhau, chỗ nào cũng có thể gặp được xe hơi, bọn họ dường như cảm thấy mình đang ở một thế giới khác.

Khi bọn họ xuất phát từ thủ đô, cảm thấy thủ đô đã là nơi đẹp nhất trên thế giới này, không ngờ Hong Kong lại càng giống thiên đường chốn nhân gian hơn.

Nhưng đây chỉ là thiên đường dành cho người giàu. Khi đó bọn họ đã quyết định, nhất định phải làm được một phen sự nghiệp tại Hong Kong.

Thế nhưng hiện thực quật cho Trình Kiệt tỉnh mộng.

Anh ấy vốn cho rằng với học thức của anh ấy, đến đây cũng có thể tìm một công việc làm giáo viên trước tiên để nuôi sống gia đình qua ngày.

Nhưng sự thật là, trường học ở đây đều dạy bằng tiếng anh là chính, mà anh ấy lại chẳng biết gì về tiếng anh cả.

Thậm chí ngay cả từ ngữ mọi người dùng hằng ngày, tiếng Quảng, bọn họ cũng không nghe hiểu được.

Tháng đầu tiên mới đến đây, anh ấy đã thử đi tìm rất nhiều công việc, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân mà không được nhận, bị cuộc sống đánh cho thương tích đầy mình, có thể nói thời gian này đã hình thành nên một thế giới quan mới cho anh ấy. Không có công việc, chi tiêu cho sinh hoạt lại vô cùng lớn.

Thậm chí anh ấy đã từng nghĩ đến chuyện đi khuân vác ở bến tàu, nuôi người nhà trước đã rồi tính sau.

Mà chú ruột của anh ấy, bởi vì đã từng ra nước ngoài, tiếng anh lại không tệ, đến Hong Kong thành ra lại càng ung dung thoải mái, cả gia đình bọn họ đều biết tiếng anh, cho nên đến đây lại như cá gặp nước.

Có lúc Trình Kiệt cũng suy nghĩ, nếu như mình không đưa vợ con đến đây, có lẽ còn có thể sống một cuộc sống bình lặng, không cần phải mỗi ngày đều sống trong lo âu sợ hãi.

Nhưng tóm lại con người vẫn phải tiến về phía trước.

Đời này chú nhỏ cũng để dành được không ít tài sản, sau khi cả nhà chuyển đến Hong Kong, thì mua một tòa nhà lớn để ở. Gia đình bọn họ rất tốt, vô cùng quan tâm đến gia đình ba người của Trình Kiệt, còn bỏ tiền giúp Tiểu Mao Đầu được đi học ở một trường gần đó.

Cả nhà Trình Kiệt ở nhờ nhà chú ba tháng.

Sau khi có nguồn kinh tế, anh ấy đưa vợ con chuyển ra ngoài, tự mình kiếm sống.

Chú nhỏ cũng từng tìm cho anh một công việc giáo viên, nhưng anh ấy không muốn chú nhỏ phải vì mình mà câu xin người khác, hơn nữa bản thân không biết tiếng anh, dạy không tốt lại khiến chú nhỏ mất mặt.

Anh ấy không muốn cả đời này phải dựa vào người khác.

Cho nên anh ấy dẫn vợ con vừa đi học tiếng anh và tiếng Quảng, vừa suy nghĩ biện pháp kiếm tiền sinh sống.

Sau khi Trình Kiệt và Thu Cúc khảo sát thị trường, phát hiện bây giờ việc gia đình mình có thể làm đó là mở một sạp đồ ăn.

Kinh doanh lớn thì phải cần có tiền vốn, bọn họ không có nhiều tiền như thế, lại cũng ngại vay tiền chú nhỏ, sợ thua lỗ lại không trả nổi, lại càng mắc nợ ơn nghĩa của người ta.

Chỉ có thể đi lên từ việc buôn bán nhỏ lẻ.

Thu Cúc nhớ đến trước kia, ở Cố Gia Lĩnh, Lý Thanh Vận đã từng mời bọn họ ăn thịt nướng.

Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ như in hương vị đó.

Khi đó cô ấy còn cố ý hỏi Lý Thanh Vận cách làm cụ thể của món thịt nướng.

Thật ra quan trọng nhất chính là gia vị nướng thịt.

Chỉ cần gia vị được phối hợp tốt, thì nướng cái gì cũng ngon. Hơn nữa đồ gì cũng đều có thể nướng được.

Thu Cúc ở nhà chuyên tâm nghiên cứu mấy ngày, cuối cùng cô ấy cũng nghiên cứu ra được hương vị đó, gần gần giống với hương vị mà Lý Thanh Vận pha chế, thơm ngào ngạt.

Bọn họ thử nướng ở nhà một bàn thức ăn mời mọi người dùng thử, mọi người đều nói ăn rất ngon, chắc chắn có thể bán được.

Vì thế hai vợ chồng với sự giúp đỡ của chú nhỏ, dựng nên một sạp bán đồ nướng.

Mỗi ngày di chuyển đến những nơi có số lượng người đông đúc để bán xiên nướng.

Mặc dù khổ cực, nhưng bởi vì hương vị ngon, cho nên bọn họ kinh doanh rất phát đạt.

Có tiên, bọn họ nhanh chóng mua một căn nhà nhỏ dọn ra ngoài ở, cũng coi như là đã ổn định ở Hong Kong.

Bình Luận (0)
Comment