Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đưa mắt nhìn nhau.
Lý Đắc Bảo phản ứng nhanh, tranh thủ Lý Thanh Vận hơi ngây người, xách theo giày, chớp mắt một cái đã chạy xa.
Lý Thanh Vận không hơi đâu mà đuổi theo anh ta, nhìn thấy cổng nhà mình sao lại có thêm một chiếc xe? Lại là một chiếc xe quân sự.
Giang Phàm cũng không ngờ rằng, lần đầu tới nhà Cố Đình Chu, điều đón tiếp bọn họ vậy mà lại là cảnh tượng hỗn loạn ồn ào như vậy.
Anh ấy và tài xế Tiểu Tống nhìn nhau một cái, nở nụ cười lúng túng, hắng giọng, bước lên trước một bước, nói: "Đây là chị dâu nhỉ? Tôi là Giang Phàm, anh em tốt của Đình Chu, lần này đến là để hộ tống đặc biệt anh ấy về nhà."
Lý Thanh Vận rụt cánh tay đang quơ dao phay lại ngay, giấu ở sau lưng, nở nụ cười lúng túng với Giang Phàm.
Trong lòng vừa thấp thỏm vừa nghi ngờ, bây giờ phải gặp người chồng rẻ tiền rồi, hơi sợ bị vạch trần, làm sao bây giờ.
Không đúng, trong sách cũng không viết việc Cố Đình Chu về nhà, anh luôn luôn là Tam Lang bán mạng, thời gian về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho dù đã đi mười tám khúc cua trong lòng, trên thực tế cũng chỉ là việc trong nháy mắt.
Lý Thanh Vận ép buộc bản thân nở một nụ cười tử tế.
"Là anh em Giang à, Đình Chu nhà chúng tôi đâu, sao lại còn cần cậu hộ tống đặc biệt?"
Tiểu Tống mở cửa xe của ghế sau ra ngay, lộ ra một gương mặt đẹp trai với biểu cảm lạnh lùng. Là Cố Đình Chu trong trí nhớ của Lý Chiêu Đệ.
Anh liếc nhìn Lý Thanh Vận một cái bằng vẻ mặt lạnh nhạt, không có biểu cảm dư thừa nào.
Giang Phàm ở bên cạnh giải thích nguyên nhân, Lý Thanh Vận không tập trung nghe, tay câm dao phay nắm thật chặt, vì sao vừa thấy người đàn ông này một cái, thế mà cô lại cảm thấy căng thẳng, trái tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
"Anh em Giang không cần tự trách, cậu và Đình Chu nhà tôi là đồng chí, giúp đỡ lẫn nhau vốn là điều nên làm. Vết thương của anh ấy không nghiêm trọng lắm chứ? Ảnh hưởng đến hoạt động sau này của anh ấy không?"
"Chị dâu yên tâm, đạn chỉ sượt qua trên đùi, mảnh đạn đã được lấy ra rồi, bác sĩ nói anh ấy chỉ cần nghỉ ngơi tử tế thì chắc chắn có thể khôi phục về trạng thái bình thường, không ảnh hưởng hoạt động và công việc sau này. Chỉ là vết thương của anh ấy vẫn chưa ổn hẳn, lại kiên quyết muốn xuất viện về nhà, cho nên bất đắc dĩ tôi chỉ có thể hộ tống anh ấy trở về."
Giang Phàm yên lặng đánh giá phản ứng của người phụ nữ trước mắt, tạm thời yên tâm.
Trước giờ chưa từng nghe Cố Đình Chu nhắc tới vợ của anh, chỉ là thỉnh thoảng nhắc tới con cái, anh ấy tưởng rằng người vợ của anh là kiểu phụ nữ nông thôn ngu muội, cha mẹ bao bọc kia.
Kết quả ngoài ý muốn, vợ anh rất ưa nhìn, trắng nõn nà, đẹp mà không tâm thường, mặc một bộ quần áo xám dài cũng không che giấu được khí chất của cô.
Trước mắt, nhìn có vẻ lời ăn tiếng nói, cử chỉ đều không tệ, nhìn có vẻ là một người phụ nữ thấu tình đạt lý. Cũng không biết cô và người đàn ông vừa mới chạy đi kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đây cũng không phải là việc mà anh ấy nên lo.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, cậu xem, tôi thực sự là hồ đồ rồi, vẫn để mọi người đứng nói chuyện ở cổng, mời mọi người vào trong nào.' Lý Thanh Vận vừa nói vừa đi mở cửa ra thêm một chút.
Giang Phàm và Tiểu Tống đỡ lấy Cố Đình Chu xuống xe, anh đã có thể tự mình chậm rãi kéo lê đôi chân, thế nhưng tác động đến vết thương là không tốt, vậy nên một chân cân mượn lực.
Nói ra thì bọn họ là cặp vợ chồng chính thức, thế mà vẫn chưa mở lời nói một câu nào khi gặp nhau.
Cả hai người, mỗi người đều có băn khoăn của riêng mình, đều không lựa chọn lên tiếng trước, cũng rất kỳ lạ.
Ngược lại là Giang Phàm, vừa đi vừa trò chuyện với Lý Thanh Vận, nên làm thế nào để lo liệu cho Cố Đình Chu, làm thế nào để xử lý vết thương cùng với một vài vấn đề như kiêng cữ đồ ăn thức uống và hồi phục vết thương.
Đưa mấy người bọn họ tới phòng mà hiện giờ bọn họ ở, để Cố Đình Chu nằm dựa trên giường.
Hết cách rồi, bây giờ trong nhà chỉ sử dụng mỗi căn phòng này, không bố trí phòng khách.
Cố Đình Chu ngồi dựa trên giường, không kịp nghĩ đến cái khác, trong mắt trong lòng của anh chỉ có hai cậu nhóc ở bên cạnh giường.
"Đại Bảo, tới đây, để cha nhìn nào." Cố Đình Chu nói bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất, nhìn hai đứa bé bằng ánh mắt không thể rời mắt.
Đại Bảo che chở em trai núp ở cuối giường, mắt mở to cảnh giác, dò xét những người lạ mới tới, người này tự xưng là cha, thằng bé có một chút ký ức mờ nhạt, quá lâu không gặp nên đã mơ hồ từ lâu, năm ngoái thằng bé mới là em bé ba tuổi, cũng không nhớ quá rõ.
Trên mặt Cố Đình Chu thoáng một vẻ thất vọng, lại biến mất rất nhanh.
Lý Thanh Vận thấy phản ứng của Đại Bảo, vội vàng giảng hoà. "Đại Bảo, gọi đi, đây là cha của con, con quên rồi sao? Hai người này là bạn bè của cha, phải gọi chú."
Đại Bảo thấy mẹ đã lên tiếng, lúc này mới thả lỏng, gọi một tiếng cha và chú.
Giang Phàm chọc tay vào phía trong ngực, lúng túng xoa tay, trong lồng ng.ực cũng không có kẹo trái cây hay gì cả, bây giờ chẳng thể lấy ra được cái gì cả.
"Đứa trẻ ngoan, nào, cầm lấy mua kẹo ăn." Giang Phàm trực tiếp móc ra một tờ đại đoàn kết, ngồi xổm xuống nhét vào trong tay Đại Bảo.
Đại Bảo biết rõ đây là tiên, trước đây mẹ thích nhất là kiếm tiền, đây là món đồ tốt.
Thằng bé đẩy về mà không một chút do dự.
"Chú, mẹ đã mua cho cháu rất nhiều kẹo rồi, còn có bánh xoắn chiên và bánh quy bơ, cháu không cần." Cố Đình Chu thấy con không thấy tiên là sáng mắt, cũng an ủi và vui vẻ trong lòng.
"Giang Phàm, lấy lại đi, không cần đâu, thằng bé còn nhỏ."
Giang Phàm gãi đầu ngượng ngùng, nói: “Quên mua một chút đồ ăn vặt cho tụi nhỏ, Đại Bảo, đợi đến lúc chú về nhà sẽ gửi rất nhiều kẹo ngon và sô cô la cho cháu, cầm cái này trước đi, giữ lại mua kẹo ăn."
Cố Đình Chu thấy anh ấy kiên quyết cho con, cũng không ngăn cản nữa, Lý Thanh Vận biết rõ đây là ý nói có thể nhận được, lúc ánh mắt của Đại Bảo nhìn vê phía cô, cô đã nói câu: "Nhận lấy đi, cảm ơn chú."
Đại Bảo nhận lấy tờ đại đoàn kết bằng hai tay, quý trọng nâng niu trong lòng bàn tay, cười híp mắt thành một đường lưỡi liềm nhỏ.
"Cảm ơn chú." Nói xong bèn trịnh trọng đưa tiền cho mẹ cất giữ.
Khiến cho mọi người đều cười.
"Hai người anh em, thực sự cảm ơn mọi người đã đưa Đình Chu nhà chúng tôi trở về, lái một đoạn đường xa đến không dễ dàng gì, nếu như mọi người không chê thì ở nhà tôi nghỉ ngơi một đêm, lấy lại tinh thần rồi mới quay về, như thế nào?"
Lý Thanh Vận nghĩ rằng người ta đã giúp đỡ, không chiêu đãi một chút đã để người ta đi thì không hay lắm, bèn làm chủ, muốn giữ bọn họ ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một chút, ở một đêm rồi hẵng đi.
Trong đôi mắt Cố Đình Chu ẩn chứa một sự thăm dò, từ lúc nào Lý Chiêu Đệ lại hào phóng như vậy, trong vòng gần hai mươi phút kể từ lúc anh trở về,
Cô đối đãi, tiếp đón mọi người, làm việc đều có trật tự, sắp xếp mọi thứ ngay ngắn rõ ràng, chu đáo tới mức hơi không giống cô rồi, lẽ nào cô cũng trùng sinh rôi?
Vốn dĩ Giang Phàm định đưa Cố Đình Chu đến nhà thì sẽ dẫn Tiểu Tống đi lên huyện tìm nhà nghỉ, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới quay về.
Thấy Lý Thanh Vận thật lòng giữ lại, mà sân nhỏ của cái nhà nông này cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Giang Phàm bèn có hứng thú, nên không hề từ chối.
Cố Đình Chu cũng kêu bọn họ ở lại nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng đi, hai ngày nay đã liên tục thay phiên nhau lái xe, hai người bọn họ đều không nghỉ ngơi đàng hoàng, lái xe mệt nhọc không phải là việc giỡn chơi.
Giữ mấy người bọn họ nói chuyện ở trong phòng, Lý Thanh Vận vội vã tìm một tấm chiếu trải lên trên giường ở phòng tây, mặc dù căn phòng này không có người ở, thế nhưng trước đó cô đã quét dọn sạch sẽ rồi. Sau đó là giải quyết cơm trưa trước, nghe giọng nói của Giang Phàm là người phương Nam.
Cô nghĩ ngợi, thịt ba chỉ ướp trước đó vẫn còn hơn một ký, cắt một nửa làm món thịt lợn nấu hai lần, trong nhà vừa khéo có ớt, hành tây, một nửa còn lại làm món bún thịt hâm.
Làm thêm món nộm đậu đũa, kèm thêm mướp xào và canh cà chua trứng, món chính có vài cái bánh bao không nhân lớn, nấu một nồi cơm.
Hai món mặn hai món rau một món canh, đều là món làm nhanh, chốt xong thực đơn, Lý Thanh Vận bắt đầu bận túi bụi, khua tay múa chân.
Đại Bảo cũng chạy vào phòng bếp nhóm lửa giúp cô.
Hai mẹ con phối hợp, một tiếng đồng hồ là đã chuẩn bị xong một bàn cơm trưa ngon miệng.