Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 27

Bình thường hai mẹ con hay ngồi ngoài bàn ăn dưới hiên ăn cơm, nhưng vì sức khỏe Cố Đình Chu không được tiện, nên cô sắp xếp sang bàn sưởi trong phòng.

Hai người nhìn đồ ăn thơm ngào ngạt ở trên bàn lò, cảm thấy bụng mình đang kêu réo ầm ï hết cả lên. Hai ngày nay đi đường họ chỉ ăn toàn lương khô, thỉnh thoảng ăn chút mỳ, nhưng cũng là kiểu đậm đà miền Bắc.

"Chị dâu, không ngờ chị còn biết làm thịt đảo đó, vừa ngửi mùi cái là thấy thơm rồi." Giang Phàm vừa nói vừa giơ ngón cái lên.

Sao không biết làm cho được, dùng cả tương đậu biện Tứ Xuyên và chao chính tông ở trong không gian để làm ra món thịt đảo ngon tuyệt này mà.

Cố Đình Chu cũng thấy khó hiểu, miến thịt lợn hâm còn được coi là món ăn bình thường, chứ món thịt đảo này chưa thấy cô làm lần nào.

"Thích là tốt rồi, tôi nghĩ các cậu là người miền Nam nên chắc không quen đồ ăn miền Bắc, vừa hay tôi cũng biết làm vài món đơn giản của miền Nam, cũng là học được của người khác cả thôi. Mọi người mau thử xem có vừa miệng không.”

Nói xong, cô cầm bát cơm trước mặt Cố Đình Chu lên, gắp giúp anh vài món ăn. Anh chỉ bị thương ở chân nên nửa trên không có trở ngại gì với việc ăn cơm, tuy nhiên lúc ăn vẫn cần chú ý ăn đồ thanh đạm, nên cô không gắp cho anh những món cay.

Cố Đình Chu nhận lấy bát cơm một cách tự nhiên, nhân tiện còn nói một câu: 'Em cũng đừng làm việc nữa, mau đưa Đại Bảo ra ăn đi."

Hai người Giang Phàm ăn được mấy đũa cơm, chỉ cảm thấy món thịt đảo này vừa ngon tuyệt cú mèo vừa hao cơm, miến hâm lại thấm vị, ăn thêm một miếng rau trộn đậu đũa thanh mát giải ngấy, chỉ có thể nói là tuyệt vời.

Hai người cũng phụ họa với Cố Đình Chu: "Chị dâu, chị nấu ăn ngon thật đấy, sắp vượt mặt cả tiệm cơm quốc danh luôn rồi, mau đưa bé đến ăn đi chị."

"Đây rồi, mọi người cứ ăn trước đi."

Sau khi để Đại Bảo ngồi ngay ngắn bên cha mình, Lý Thanh Vận cho Nhị Bảo uống sữa trước, tiếp đó lại thay tã, đưa cậu bé lên giường chơi đồ chơi rồi cô mới ngồi xuống ăn cơm.

Trong lúc nhất thời, quanh bàn cơm chỉ còn lại tiếng bát đũa. Ba người đàn ông vừa phải ăn uống kham khổ sau chặng đường dài, khó khăn lắm mới được ngồi xuống ăn bát cơm nóng, đã thế còn được ăn mấy món vừa miệng nên ăn như bão táp, song tướng ăn vẫn khách khí hơn khi ăn ở trong quân đội nhiều.

Đại Bảo vẫn còn hơi sợ người lạ, thấy hai người lạ mặt thì rụt rè đôi chút, bởi vậy thằng bé nghiêm túc ăn cơm, không ho he lời nào, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Lý Thanh Vận vừa chăm sóc Cố Đình Chu vừa cho Đại Bao ăn, lâu lâu lại bắt chuyện với hai người Giang Phàm. Cả khách cả chủ ai nấy đều vui vẻ, chẳng mấy lâu sau đồ ăn đã sạch bong.

"Chắc hai anh em đi đường vất vả rồi, tôi đã dọn dẹp phòng ốc xong xuôi rồi, hai anh em vào nghỉ đi." Lý Thanh Vận nói xong thì đưa hai người vào trong phòng phía Tây nghỉ ngơi.

Hai người vốn đã mệt lử nên không nói năng gì thêm nữa, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi.

Đến khi quay trở lại phòng phía Đông, Đại Bảo đang bận bịu dọn dẹp bát đũa, Nhị Bảo thì chẳng biết đã chạy đến bên Cố Đình Chu từ bao giờ, hai cha con cứ mắt to trợn mắt nhỏ.

Chỉ còn lại người nhà mình, Lý Thanh Vận lại không biết nói sao cho ổn, thế nên không còn hoạt bát như lúc mời khách.

Trước đây nguyên chủ đã sống với người đàn ông này thế nào vậy? Hình như luôn dùng giọng điệu lấy lòng, chuyện gì cũng theo ý của anh.

Dù sao Cố Đình Chu cũng là cây ATM tự động, còn là người mà cô ấy luôn mến mộ, anh không những từng cứu mạng cô ấy mà còn cứu cô ấy khỏi mối nguy bị bán đi.

Lý Chiêu Đệ là thật lòng thích Cố Đình Chu.

Lý Thanh Vân lại không có chút cảm giác nào với ông chồng hờ này, nên cô không biết phải chung sống ra sao, thôi cứ để tanh bành theo tự nhiên đi. "Đại Bảo, con đi gọi bà con đến đây đi, mẹ muốn nói chuyện với bà ấy chút chuyện.”

Đại Bảo vâng một tiếng rồi chạy như bay.

Lý Thanh Vận đuổi Đại Bảo đi xong thì bắt đầu thu dọn bát đũa, cũng không nói gì nữa.

"Đắc Bảo qua đây có chuyện gì à? Sao còn động đao nữa?" Cố Đình Chu bế Nhị Bảo, chậm rãi cất lời.

Hiển nhiên là Cố Đình Chu đã nhìn thấy Lý Đắc Bảo bỏ chạy rồi.

"Cũng không có chuyện gì, thằng bé đấy toàn tật xấu, đã thế còn vừa lười vừa tham, không nhìn nổi nữa nên dạy chút." Lý Thanh Vân lựa chuyện nhẹ để nói.

Dù sao cô cũng không thể nói Lý Đắc Bảo qua đây để đòi tiền, ăn chực được. Vốn dĩ người đàn ông này đã xem thường gia đình cô, nói ra sự thật sợ rằng mọi chuyện chỉ càng nghiêm trọng hơn.

Lý Chiêu Đệ vứt lại nguyên đống bòng bong, giờ cô là người phải đi gỡ rối. Trong truyện, Cố Đình Chu không phải là một người cha tốt, nhưng nhân phẩm của anh thì không có gì để chê.

Bởi vì Lý Thanh Vận tạm thời không có ý định ly hôn người đàn ông này, cao chạy xa bay, mà dù sao thời đại này cũng chẳng cho phép, hơn nữa hai đứa trẻ này cần cô.

Có thể chung sống hòa hợp với người đàn ông này, nuôi dưỡng bọn nhỏ là tốt nhất, còn nếu nước sông không thể phạm nước giếng thì được nước nào hay nước đấy vậy.

Cô không biết, người đàn ông trước mắt cũng trùng sinh quanh về, anh đã nhìn thấu được hết mọi thứ từ lâu.

Cố Đình Chu thấy cô không muốn nói nhiều, trong lòng cũng hiểu được là do đâu, chắc lại đòi tiên, vòi đồ ăn chứ gì. Anh đã sống lại thêm một lần rồi, sẽ không vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này mà tức giận. Nhưng hôm nay Lý Chiêu Đệ có thể cầm dao đuổi đánh Lý Đắc Bảo lại nằm ngoài dự đoán của anh.

Mà chưa nói đến chuyện Lý Đắc Bảo, chỉ kể đến mấy chuyện trong nhà đấy đã đủ làm người khác hết hồn rồi.

Nào là tiệc chiêu đãi không có gì để chê, đến cả những món ăn ngon lành, lại còn cơm dẻo thơm phức, phòng ốc sạch sẽ, sáng bóng, rồi đến hai đứa con sạch sẽ, chỉnh tê, sữa của Nhị Bảo, đồ ăn vặt trong tủ đầu giường...

Kiếp trước chưa từng có những chuyện này, cũng từng là cuộc sống hôn nhân mà anh thời niên thiếu mơ về, chỉ có thể nói là đây ấm áp.

Mặc dù Lý Chiêu Đệ này là do vừa nhặt được lương tâm ở đâu về, hay là cũng trùng sinh vê như anh, thì những thay đổi này đã đủ làm anh vui vẻ.

Lúc trên đường anh đã nghĩ rất kỹ, vì con cái, anh bắt buộc phải chấp nhận Lý Chiêu Đệ, sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô ấy, như thế thì con cái mới hạnh phúc được, gia đình mới êm ấm được.

Kết quả lại cho anh một bất ngờ đầy vui vẻ, không ngờ cô ấy lại bằng lòng sinh sống bình thường, chăm sóc con cái, thế là tốt quá rồi.

Mặc kệ giờ cô đang như thế nào, anh sẽ gác lại những góc nhìn phiến diện xưa kia, đối xử với cô thật tốt.

Những suy nghĩ này chỉ là lóe lên trong đầu anh trong một giây lát.

"Không có gì thì tốt, hôm nay em sắp xếp rất tốt. Tối nay gọi cha mẹ và anh cả qua đây ăn cơm cùng đi, tiền và phiếu thì em cứ tự quyết."

Cố Đình Chu lấy một xấp tiên và phiếu trong túi ra đưa cho Lý Thanh Vận.

Giọng điệu người đàn ông rất dịu dàng, thái độ cũng rất chân thành, điều này khiến Lý Thanh Vận rất bất ngờ. Người đàn ông trong ấn tượng của nguyên thân luôn mang một vẻ mặt lạnh tanh, chẳng bao giờ quan tâm đến cô ấy.

Mà thôi không nghĩ ra được thì khỏi nghĩ đi, Lý Thanh Vận tự nhiên nhận lấy xấp tiên, còn mở ra đếm, trông hệt như một kẻ mê tiền.

Thế mà lại có hơn một trăm, sắp vượt qua cả quỹ của cô luôn rồi, kim chủ này giàu phết đấy.

Lý Thanh Vận tỏ vẻ rất vui, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền.

Cố Đình Chu không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của cô, trong lòng còn nghĩ quả là một kẻ mê tiên, nhưng mà sao anh lại chẳng thấy chán ghét chút nào vậy?

Lý Chiêu Đệ của kiếp trước cũng thích đếm tiền, cô ấy sẽ lật qua lật lại đếm rất nhiều lân, còn không ngừng li.ếm ngón tay, lần nào anh thấy vậy cũng cau mày.

Lần này, Nhị Bảo trong lòng nở một nụ cười đầy lưu manh với anh, trên mặt cũng là chiếc má lúm trông giống y hệt cô.

Cố Đình Chu thâm nói, nhóc này, cười lên trông giống hệt mẹ con.

Bình Luận (0)
Comment