Chương 101: Tới nhà Mạnh Sĩ Huyên (2)
Chương 101: Tới nhà Mạnh Sĩ Huyên (2)Chương 101: Tới nhà Mạnh Sĩ Huyên (2)
Mạnh Sĩ Huyên: "Được, chúng ta cùng nhau ôn tập, chờ khi có xe đạp rồi, chúng ta cùng nhau chạy!"
Cùng nhau chạy, lời nói này đối với Ô Đào có sức hấp dẫn quá lớn, bé cũng muốn trải qua thử việc chạy xe đạp là làm sao.
Bé vội nói: "Được, chúng ta cùng ôn tập, nhất định sẽ được 4 phần!"
Hai người bạn tốt, lập tức hăng hái, nhanh chóng tập trung đọc sách, cùng nhau luyện viết, lại cùng nhau làm bài tập toán.
Trước khi kỳ thi tới, Ô Đào ít nhiều cũng có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên bé tham gia kỳ thi cuối kỳ, có điều cũng may, quá trình thi rất thuận lợi, những đề đó bé đều đã làm qua.
Sau khi thi xong, Mạnh Sĩ Huyên cũng rất khẩn trương, liền cùng Ô Đào so sánh đáp án, đúng hết rồi, Mạnh Sĩ Huyên đắc ý nói: "Xe đạp của mình trông cậy vào nói"
Ô Đào nghe cậu ấy nói vậy cũng cao hứng: "Thật tốt quát! Hai ta đều thi khá tốt!"
Trong ban cũng có người thi không tốt, bọn họ đang ở một góc mà kêu khóc thấu trời, đương nhiên cũng có những căn bản là không thêm để ý, cứ vậy trực tiếp nộp giấy trắng.
Rốt cuộc tuy nói là năm 2, cũng học được một năm học, nhưng có rất nhiều người trong đầu bọn họ không có gì.
Sau khi thi xong, trước nghỉ mấy ngày, không cần tới lớp, Mạnh Sĩ Huyên lời mời Ô Đào tới nhà cậu ấy chơi: "Cậu tới nhà mình chơi đi, lần nào cậu cũng bận lần này chắc có thời gian mà đúng không?”
Cậu ấy rất không vui mà dau miệng.
Ô Đào vội dỗ dành cậu ấy, lần này thời gian đúng là có thật, Mạnh Sĩ Huyên tức khắc vui vẻ lên, hẹn Ô Đào ngày hôm sau đến nhà cậu ấy chơi: "Nhà mình có rất nhiều trò chơi."
Thật ra Ô Đào vốn dĩ nói được, thi xong liền đi đến nhà Diệp Uẩn niên, nhưng bây giờ hiển nhiên là phải đến nhà Mạnh Sĩ Huyên trước, cái này có chút làm khó bé.
Cuối cùng bé rốt cuộc là chạy tới nhà Diệp Uẩn niên, cùng Diệp Uẩn niên nói chuyện muốn tới nhà bạn học chơi.
Diệp Uẩn Niên nghe xong, cũng không có phản ứng gì: "Chính là bạn cùng bàn mà em nhắc trước đó sao?" Ô Đào gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng đúng, Mạnh Sĩ Huyên! Cậu ấy vẫn luôn muốn em tới nhà cậu ấy chơi, cậu ấy còn nói chờ khi cậu ấy có xe đạp sẽ cùng nhau chạy với eml"
Diệp Uẩn Niên: 'Nhà anh cũng có xe đạp, em cũng chưa từng nói muốn chạy."
Ô Đào: "Phải không?"
Bé đã tới đây nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy.
Diệp Uẩn Niên có chút giận dỗi nói: "Dĩ nhiên là có, nhà ai mà không có xe đạp!"
Ô Đào cùng Diệp Uẩn niên đã thân, liền nói: "Vậy anh cũng không nói cho em biết."
Hai người đều có chút tức giận, đều trừng đôi mắt mà nhìn đối phương, rất không phục.
Lúc này bà Kim đi tới, cười nói: "Được rồi được rồi, các con đừng cãi nhau, đều không phải con nít 3 tuổi, Ô Đào đi nhà bạn học chơi, vậy qua mấy ngày nữa tới nhà của chúng ta, chờ thêm mấy ngày nữa bà dẫn các con đi xem phim điện ảnh."
Ô Đào liền thẹn thùng, Diệp Uẩn Niên cũng có chút đỏ mặt, sau đó hai người ngẩng đầu lên nhìn đối phương, Ô Đào nhịn không được mà nở nụ cười trước, sau đó Diệp Uẩn Niên cũng cười theo. Anh cười tươi nhìn rất đẹp, lại có chút tươi sáng.
Ngày hôm sau, Ô Đào đi đến nhà Mạnh Sĩ Huyên làm khách, Ninh Diệu Hương biết nhà bạn cùng bàn của Ô Đào là ở khu an môn, bà ấy không muốn mất mặt, liền bảo bé mang giày kia, lại cho bé mặc một bộ quân áo mới.
Nói là quân áo mới, kỳ thật là quần áo cũ được Ninh Diệu Hương sửa lại.
Tối hôm qua thức đêm để sửa lại, sửa xong rồi lại giặt qua, đặt ở trước máy quạt cả đêm, vừa sáng sớm là có thể mặc vào.
Ô Đào dĩ nhiên là thích, sau khi mặc vào cảm thấy ấm áp vô cùng, đứng trước gương ngắm ngắm, quần áo mới không có chỗ vá, thật sự rất đẹp.
Đi ra ngoài, vừa lúc thấy Tịch Mai đi tới, tò mò nhìn bé: "Quần áo này của em là sao?"
Ô Đào cao hứng mà nói: "Quần áo mới! Mẹ em mới làm!"
Tịch Mai lại buồn bực, cô ta nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, cuối cùng mở miệng nói: "Chị biết, em có mẹ sửa quần áo, trách không được nhìn vải nhung này quen mắt, nhìn xem, phía sau lưng chỗ này chính là quần mông đi!" Tịch Mai nói lớn tiếng như vậy, làm cho mấy đứa nhỉ đang chơi quay dụ bên cạnh cũng tò mò mà nhìn qua, quả nhiên đúng là vậy.
Chiếc quần kia là vải nhung kẻ sọc, mặc một thời gian dài, mông nơi đó đương nhiên bị phai, nơi đó ở phía sau lưng cũng có thể nhìn ra được, đây là mông quần bị phai mà để lại dấu vất.
Ô Đào gật đầu: "Đúng vậy, lần quần sửa lại."
Tịch Mai: "Vậy em đây là sửa quần áo, chứ không phải là quần áo mới!"
Cô ta nói như vậy, mấy đứa nhỏ ở bên cạnh cũng nói không phải quần áo mới, sau đó liền không hứng thú mà tản ra tiếp tục chơi.